Chương 14: Ngoại truyện Cố Tri Nhàn (1)
Ngụy Mãn Thập Bát Toái
24/12/2024
Sau khi cô rời đi cũng không để lại dấu vết gì nữa.
Cả con ch.ó đồ chơi mà cô tặng cũng biến mất sau khi cô rời đi.
Anh lục lọi cả căn nhà cũng không tìm thấy.
Anh tìm kiếm rất lâu nhưng bỗng nhiên một khắc nào đó giật mình nhận ra, có lẽ đây là quy tắc gì đó cho thời gian định ra.
Cô vốn không thuộc về thế giới này, đương nhiên cũng không để lại bất cứ thứ gì.
Không sao, ít nhất anh còn có trí nhớ.
Mỗi ngày sau khi cô rời đi, anh đều sống nghiêm túc hơn trước.
Cuộc sống của anh vẫn không tính là thuận lợi, nhưng tâm trạng của anh lại không như thế.
Bởi vì mỗi một phút một giây, vị trí cô của tương lai đang cách anh càng ngày càng gần một bước hơn.
Một ngày nọ, cậu bạn tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh của anh chụp ảnh tại khuôn viên trường cũ, gọi anh đến hỗ trợ, lúc đi ngang qua một cái hồ nhân tạo, anh đột nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu.
Tiếng kêu cứu có chút yếu ớt, anh đi theo tiếng gọi tìm tới, nhìn thấy một cô gái đang hấp hối trong nước.
Anh đang định đi xuống cứu người, lại thấy một cậu trai mặc áo bóng rổ ném trái bóng trong tay, nhảy xuống nước bơi về phía cô gái.
Anh giúp đỡ vớt người lên, sắc mặt cô gái tái nhợt, tóc ước hỗn loạn dán trên mặt, không hiểu sao anh cảm thấy cô hơi quen thuộc, rồi lại không biết chút cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Rất nhanh, chuyện này đã bị anh vứt ra sau đầu, cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt của cô gái nữa.
Cũng đúng thôi, đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ không quan trọng trong cuộc sống của anh.
Trên lịch gạch đỏ hết ngày này tới ngày khác, anh càng ngày càng mong chờ ngày gặp cô hơn.
Năm ba đại học, lần đầu tiên anh tham gia một hội giao lưu hữu nghị.
Bỗng nhiên anh có dự cảm rằng cô sẽ ở đó.
Quả nhiên, đêm đó có một cô gái mặc váy hồng chủ động xin phương thức liên lạc của anh.
Tóc cô ấy dài đến eo, dáng người rất đẹp, anh nghe người bên cạnh nói thì biết là nữ thần khoa Báo chí.
Cô ấy cười ngọt ngào với anh, nói ra cái tên đã lâu không gặp kia.
“Xin chào, em là Đồng Hi.”
Nó giống như số mệnh, trong đầu anh trống rỗng một lát, sau đó cũng mỉm cười đáp lại, đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
Sau đó, tất cả mọi chuyện đều đúng như cô gái kia nói, anh và cô ấy thuận lợi ở bên nhau.
Khi đó anh đã có một ít thu nhập dựa vào hạng mục, anh cố gắng hết sức đối xử tốt với Đồng Hi, càng tốt hơn so với cô gái kia miêu tả.
Rất nhanh, bọn họ trở thành một đôi tình nhân mà mọi người đều hâm mộ trong trường đại học.
Nhưng vì cái gì mà lồng n.g.ự.c của anh luôn trống trải, cho dù đối diện với Đồng Hi, cho dù dùng sức ôm lấy cô ấy nhưng trái tim anh vẫn có một lỗ hổng, trận gió lạnh thổi vào khiến anh đau đớn như có như không.
Rõ ràng nguyện vọng đã được hoàn thành rồi mà, không phải sao?
Rõ ràng đây chính là điều anh luôn mong đợi.
Anh suy nghĩ một lát, có lẽ là tưởng niệm quá lâu, vậy nên cảm giác hạnh phúc tới không đủ rõ ràng.
Có thể do thời gian làm phai mờ ký ức của anh nên anh đã không còn nhớ nổi bộ dạng lúc cô đến.
Nhưng anh vẫn nhớ, cô hát lạc điệu, lúc suy nghĩ sẽ gặm ngón tay, thích ăn phần thịt dừa, cho dù rất tốn sức nhưng cô cũng làm không biết mệt.
Rõ ràng đã đến tuổi xế chiều, lúc phấn khích lại rất sôi nổi, không điềm tĩnh chút nào, nhắc tới tương lai của anh thì sẽ nghiêng đầu cười dịu dàng với anh.
Nhưng cho dù là cười, trong mắt cô cũng có chút đau lòng.
Đồng Hi hiện tại thục nữ hơn so với cô gái ấy, tao nhã hơn, uống nước dừa xong thì cũng sẽ ném đi, tùy ý ngâm nga ca khúc cũng có thể uyển chuyển du dương, là nữ thần được cả trường công nhận.
Hoàn hảo như cô ấy chẳng phải tốt hơn sao?
Nhiều năm trôi qua con người luôn thay đổi.
Anh tự nhủ như vậy.
Cô ấy không thể nào biết được chuyện tương lai, giờ khắc này cô ấy chỉ là cô ấy thôi.
Chỉ cần là cô ấy là được.
Anh giống như thuyết phục bản thân.
Cả con ch.ó đồ chơi mà cô tặng cũng biến mất sau khi cô rời đi.
Anh lục lọi cả căn nhà cũng không tìm thấy.
Anh tìm kiếm rất lâu nhưng bỗng nhiên một khắc nào đó giật mình nhận ra, có lẽ đây là quy tắc gì đó cho thời gian định ra.
Cô vốn không thuộc về thế giới này, đương nhiên cũng không để lại bất cứ thứ gì.
Không sao, ít nhất anh còn có trí nhớ.
Mỗi ngày sau khi cô rời đi, anh đều sống nghiêm túc hơn trước.
Cuộc sống của anh vẫn không tính là thuận lợi, nhưng tâm trạng của anh lại không như thế.
Bởi vì mỗi một phút một giây, vị trí cô của tương lai đang cách anh càng ngày càng gần một bước hơn.
Một ngày nọ, cậu bạn tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh của anh chụp ảnh tại khuôn viên trường cũ, gọi anh đến hỗ trợ, lúc đi ngang qua một cái hồ nhân tạo, anh đột nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu.
Tiếng kêu cứu có chút yếu ớt, anh đi theo tiếng gọi tìm tới, nhìn thấy một cô gái đang hấp hối trong nước.
Anh đang định đi xuống cứu người, lại thấy một cậu trai mặc áo bóng rổ ném trái bóng trong tay, nhảy xuống nước bơi về phía cô gái.
Anh giúp đỡ vớt người lên, sắc mặt cô gái tái nhợt, tóc ước hỗn loạn dán trên mặt, không hiểu sao anh cảm thấy cô hơi quen thuộc, rồi lại không biết chút cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Rất nhanh, chuyện này đã bị anh vứt ra sau đầu, cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt của cô gái nữa.
Cũng đúng thôi, đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ không quan trọng trong cuộc sống của anh.
Trên lịch gạch đỏ hết ngày này tới ngày khác, anh càng ngày càng mong chờ ngày gặp cô hơn.
Năm ba đại học, lần đầu tiên anh tham gia một hội giao lưu hữu nghị.
Bỗng nhiên anh có dự cảm rằng cô sẽ ở đó.
Quả nhiên, đêm đó có một cô gái mặc váy hồng chủ động xin phương thức liên lạc của anh.
Tóc cô ấy dài đến eo, dáng người rất đẹp, anh nghe người bên cạnh nói thì biết là nữ thần khoa Báo chí.
Cô ấy cười ngọt ngào với anh, nói ra cái tên đã lâu không gặp kia.
“Xin chào, em là Đồng Hi.”
Nó giống như số mệnh, trong đầu anh trống rỗng một lát, sau đó cũng mỉm cười đáp lại, đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
Sau đó, tất cả mọi chuyện đều đúng như cô gái kia nói, anh và cô ấy thuận lợi ở bên nhau.
Khi đó anh đã có một ít thu nhập dựa vào hạng mục, anh cố gắng hết sức đối xử tốt với Đồng Hi, càng tốt hơn so với cô gái kia miêu tả.
Rất nhanh, bọn họ trở thành một đôi tình nhân mà mọi người đều hâm mộ trong trường đại học.
Nhưng vì cái gì mà lồng n.g.ự.c của anh luôn trống trải, cho dù đối diện với Đồng Hi, cho dù dùng sức ôm lấy cô ấy nhưng trái tim anh vẫn có một lỗ hổng, trận gió lạnh thổi vào khiến anh đau đớn như có như không.
Rõ ràng nguyện vọng đã được hoàn thành rồi mà, không phải sao?
Rõ ràng đây chính là điều anh luôn mong đợi.
Anh suy nghĩ một lát, có lẽ là tưởng niệm quá lâu, vậy nên cảm giác hạnh phúc tới không đủ rõ ràng.
Có thể do thời gian làm phai mờ ký ức của anh nên anh đã không còn nhớ nổi bộ dạng lúc cô đến.
Nhưng anh vẫn nhớ, cô hát lạc điệu, lúc suy nghĩ sẽ gặm ngón tay, thích ăn phần thịt dừa, cho dù rất tốn sức nhưng cô cũng làm không biết mệt.
Rõ ràng đã đến tuổi xế chiều, lúc phấn khích lại rất sôi nổi, không điềm tĩnh chút nào, nhắc tới tương lai của anh thì sẽ nghiêng đầu cười dịu dàng với anh.
Nhưng cho dù là cười, trong mắt cô cũng có chút đau lòng.
Đồng Hi hiện tại thục nữ hơn so với cô gái ấy, tao nhã hơn, uống nước dừa xong thì cũng sẽ ném đi, tùy ý ngâm nga ca khúc cũng có thể uyển chuyển du dương, là nữ thần được cả trường công nhận.
Hoàn hảo như cô ấy chẳng phải tốt hơn sao?
Nhiều năm trôi qua con người luôn thay đổi.
Anh tự nhủ như vậy.
Cô ấy không thể nào biết được chuyện tương lai, giờ khắc này cô ấy chỉ là cô ấy thôi.
Chỉ cần là cô ấy là được.
Anh giống như thuyết phục bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.