Chương 3
Ngụy Mãn Thập Bát Toái
24/12/2024
Có lẽ là biết có tôi ở bên cạnh, sẽ không để cho anh thực hiện được ý đồ nên Cố Tri Nhàn từ bỏ ý định nhảy sông, cất bước đi xuống cầu.
Tôi đi theo sau anh.
Trời đầu thu hơi lạnh, chàng trai phía trước một thân áo mỏng, càng lộ vẻ gầy gò cô đơn.
Tốt quá.
Lúc này anh vẫn còn khỏe mạnh.
Trong những năm tháng cuối cùng của cuộc đời anh, Cố Tri Nhàn ngày càng suy yếu, anh cạo sạch tóc vì hóa trị, người đàn ông cao một mét tám mươi ba gầy đến mức chưa tới chín mươi cân.
Đến cuối cùng, vì xương đổi vị trí nên xương cốt toàn thân anh yếu đến mức giống như một cái cây khô mục nát bị sâu mọt, xoay người cũng cần phải cẩn thận từng li từng tí dưới sự giúp đỡ của tôi, sợ hơi dùng sức một chút thì xương sẽ gãy mất.
Ung thư đau bao nhiêu, lượng thuốc giảm đau không ngừng tăng lên bấy nhiêu, nó luôn làm cho anh khó ngủ cả đêm, thậm chí anh còn lo lắng vì quá đau đớn, có thể sẽ không tự chủ được phát ra tiếng rên, như thế sẽ đánh thức tôi, vậy nên anh cố gắng kiềm chế.
Nhưng anh mới hai mươi tám tuổi thôi.
Không nên như vậy.
Khi thu dọn đồ đạc cho anh, tôi phát hiện ra nhật ký của anh.
Từ hồi tiểu học, anh đã có thói quen viết nhật ký.
Bởi vì từ nhỏ quan hệ giữa ba mẹ không hợp, họ hay cãi vã, chiến tranh lạnh, thậm chí ẩu đả lẫn nhau, giận chó đánh mèo và bỏ mặc anh trong một khoảng thời gian dài.
Vì thế năm ấy, khi kỳ thi đại học kết thúc, Cố Tri Nhàn mười tám tuổi biết được bà lão hàng xóm bên cạnh, người duy nhất yêu thương anh đã qua đời, mà ba mẹ vì không muốn ảnh hưởng kỳ thi của anh nên không thông báo cho anh, ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không thể gặp được.
Mà chú chó con anh nhận nuôi cũng không thấy đâu, hỏi kỹ mới biết được là bị ba mẹ chê bẩn nên vứt bỏ nó.
Anh để bụng đói tìm một ngày một đêm, cuối cùng tìm được t.h.i t.h.ể của nó trong đống rác bên bờ sông.
Cố Tri Nhàn ôm t.h.i t.h.ể chó con bẩn thỉu về nhà, lại nhìn thấy mẹ đã thu dọn hành lý xong, dùng giọng điệu lạnh lùng báo cho anh biết, lúc trước anh còn nhỏ, không thể rời xa ba mẹ, bây giờ anh đã mười tám tuổi, có thể tự lập được rồi.
Sáng nay, bà ta và ba của anh đã đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.
Mẹ anh chán ghét nói: “Bây giờ thằng cha kia của mày đã vui mừng hớn hở chạy theo con tiểu tam rồi.”
Mẹ kéo vali rời đi, trước khi đi còn nói cho anh biết, bà ta để một vạn tệ trên bàn, đó là tiền học phí và tiền sinh hoạt của anh, sau này thiếu tiền thì tìm ba của anh đòi, bà ta đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Bị đả kích liên tiếp khiến Cố Tri Nhàn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, sau khi mai táng chó con xong, anh quyết định nhảy sông tự sát, chính chuyện đó đã ngầm gieo tai họa cho căn bệnh ung thư phổi sau này.
Đó là lý do tại sao anh bị bệnh ở tuổi trung niên.
Cỗ máy thời gian có thể quay ngược thời gian nhiều nhất là hai mươi năm, chỉ có thể đưa tôi trở lại ngày anh tự sát.
Lần này, tôi sẽ cản anh lại.
Tôi đi theo sau anh.
Trời đầu thu hơi lạnh, chàng trai phía trước một thân áo mỏng, càng lộ vẻ gầy gò cô đơn.
Tốt quá.
Lúc này anh vẫn còn khỏe mạnh.
Trong những năm tháng cuối cùng của cuộc đời anh, Cố Tri Nhàn ngày càng suy yếu, anh cạo sạch tóc vì hóa trị, người đàn ông cao một mét tám mươi ba gầy đến mức chưa tới chín mươi cân.
Đến cuối cùng, vì xương đổi vị trí nên xương cốt toàn thân anh yếu đến mức giống như một cái cây khô mục nát bị sâu mọt, xoay người cũng cần phải cẩn thận từng li từng tí dưới sự giúp đỡ của tôi, sợ hơi dùng sức một chút thì xương sẽ gãy mất.
Ung thư đau bao nhiêu, lượng thuốc giảm đau không ngừng tăng lên bấy nhiêu, nó luôn làm cho anh khó ngủ cả đêm, thậm chí anh còn lo lắng vì quá đau đớn, có thể sẽ không tự chủ được phát ra tiếng rên, như thế sẽ đánh thức tôi, vậy nên anh cố gắng kiềm chế.
Nhưng anh mới hai mươi tám tuổi thôi.
Không nên như vậy.
Khi thu dọn đồ đạc cho anh, tôi phát hiện ra nhật ký của anh.
Từ hồi tiểu học, anh đã có thói quen viết nhật ký.
Bởi vì từ nhỏ quan hệ giữa ba mẹ không hợp, họ hay cãi vã, chiến tranh lạnh, thậm chí ẩu đả lẫn nhau, giận chó đánh mèo và bỏ mặc anh trong một khoảng thời gian dài.
Vì thế năm ấy, khi kỳ thi đại học kết thúc, Cố Tri Nhàn mười tám tuổi biết được bà lão hàng xóm bên cạnh, người duy nhất yêu thương anh đã qua đời, mà ba mẹ vì không muốn ảnh hưởng kỳ thi của anh nên không thông báo cho anh, ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không thể gặp được.
Mà chú chó con anh nhận nuôi cũng không thấy đâu, hỏi kỹ mới biết được là bị ba mẹ chê bẩn nên vứt bỏ nó.
Anh để bụng đói tìm một ngày một đêm, cuối cùng tìm được t.h.i t.h.ể của nó trong đống rác bên bờ sông.
Cố Tri Nhàn ôm t.h.i t.h.ể chó con bẩn thỉu về nhà, lại nhìn thấy mẹ đã thu dọn hành lý xong, dùng giọng điệu lạnh lùng báo cho anh biết, lúc trước anh còn nhỏ, không thể rời xa ba mẹ, bây giờ anh đã mười tám tuổi, có thể tự lập được rồi.
Sáng nay, bà ta và ba của anh đã đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.
Mẹ anh chán ghét nói: “Bây giờ thằng cha kia của mày đã vui mừng hớn hở chạy theo con tiểu tam rồi.”
Mẹ kéo vali rời đi, trước khi đi còn nói cho anh biết, bà ta để một vạn tệ trên bàn, đó là tiền học phí và tiền sinh hoạt của anh, sau này thiếu tiền thì tìm ba của anh đòi, bà ta đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Bị đả kích liên tiếp khiến Cố Tri Nhàn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, sau khi mai táng chó con xong, anh quyết định nhảy sông tự sát, chính chuyện đó đã ngầm gieo tai họa cho căn bệnh ung thư phổi sau này.
Đó là lý do tại sao anh bị bệnh ở tuổi trung niên.
Cỗ máy thời gian có thể quay ngược thời gian nhiều nhất là hai mươi năm, chỉ có thể đưa tôi trở lại ngày anh tự sát.
Lần này, tôi sẽ cản anh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.