Chương 4
Ngụy Mãn Thập Bát Toái
24/12/2024
Không biết đi bao lâu, Cố Tri Nhàn chậm rãi mở miệng: “Dì à, dì định đi theo tôi tới khi nào? Tôi báo cảnh sát đấy nhé.”
“Đợi tới lúc anh không muốn c.h.ế.t nữa.”
Vẻ mặt tôi kiên định: “Em muốn đợi ở đây ba ngày.”
Cố Tri Nhàn im lặng vài giây, không biết tại sao đột nhiên bật cười, dừng bước chờ tôi đi tới bên cạnh anh.
Ánh sáng xanh của mặt trăng rơi trên đỉnh đầu anh, khiến khuôn mặt của anh có chút cảm giác hiu quạnh vỡ nát: “Không phải cô nói, cô là vợ tương lai của tôi à?”
Anh tin hả?
Hai mắt tôi sáng ngời: “Đúng!”
Anh nhàn nhạt nở nụ cười: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết, cô thích cái gì ở tôi không?”
Trong giọng nói lộ ra vẻ châm chọc, lại mơ hồ xen lẫn chút hy vọng khó có thể thấy được.
Trải qua quãng thời gian dài bị ba mẹ bỏ mặc và chán ghét mà vứt bỏ, điều đó khiến anh không tin rằng sẽ có người thích kiểu người như anh.
Lồng n.g.ự.c giống như bị gì đó hơi đau nhói, tôi nhìn anh: “Anh của tương lai ấy à, sẽ kéo cún con sắp ngã xuống vũng nước vào lòng để tránh mưa; sẽ nhịn ăn nhịn xài một tháng tiền lương để chữa bệnh cho nó; cũng sẽ mua cả xe đậu cho bà lão trong trời mưa.
Rõ ràng khi còn bé bản thân anh bị chìm trong nước, vì thế liên tục gặp ác mộng, nhưng nhìn thấy người vô tình rơi xuống nước, anh vẫn sẽ không chút nghĩ ngợi nhảy xuống mà cứu cô ấy.”
Tôi không nói cho anh biết, tôi chính là cô gái được anh cứu lên.
Tôi cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh của tương lai là một người rất lương thiện, rất tốt bụng.”
“Vì bản thân đã từng chịu đau chịu khổ, vậy nên đã tài trợ cho hơn một nghìn học sinh có gia cảnh nghèo khó, sau đó còn quyên góp hơn mười triệu cho trường cũ, thiết lập học bổng đặt theo tên anh.”
Cố Tri Nhàn nhìn tôi, không lên tiếng.
Nhưng tôi nhạy bén phát hiện ra trên cổ anh đã nổi lên một mảng ửng hồng.
Tôi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Bởi vì anh tốt như vậy, nên em mới thích anh.”
Anh không được tự nhiên nghiêng đầu lên.
“Chúng ta quen biết qua quan hệ hữu nghị, anh thật sự rất lạnh lùng, em phải xin phương thức liên lạc của anh tận hai lần anh mới cho em, ngay cả người tỏ tình cũng là em.”
Những điều này đều là do tôi nghe nói.
Khi còn học đại học Cố Tri Nhàn là nhân vật gọi mưa gọi gió, năm đó, chuyện anh được hoa khôi khoa Báo chí theo đuổi được truyền đi xôn xao.
Cũng vào lúc đó, tôi đã hoàn toàn hết hy vọng.
“Anh là một người bạn trai rất có trách nhiệm, sẽ ghi kỳ kinh nguyệt của em vào sổ, biết em qua loa nên sẽ chuẩn bị khăn và socola trước cho em, em đau bụng kinh nổi giận lung tung, anh cũng chưa từng trách em lần nào. Chúng ta cùng nhau leo núi theo câu lạc bộ, vì đùa giỡn mà hai người chúng ta bị ngã, anh cõng em cả đường, lúc trở về em mới phát hiện trên người anh có vài chỗ xanh tím, đầu gối bị cọ chảy máu, nhưng lại không nói tiếng nào.”
Tôi cười nhưng mắt lại tràn ngập nước.
Lúc ấy tôi cũng ở đó, nhưng tôi không phải là nhân vật chính.
Hôm ấy, tôi nhìn anh cẩn thận cõng cô gái kia lên lưng, cõng cả đường không biết mệt, nam nữ trẻ tuổi ngoại hình đẹp đẽ, trông vô cùng xứng đôi.
Hoàng hôn dần dần chìm xuống phía tây, vùi lấp ánh chiều tà và nỗi mến mộ chua xót của tôi.
Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn làm một người đứng bên ngoài quan sát tình yêu của bọn họ.
Ánh mắt Cố Tri Nhàn nhìn tôi hơi khác, anh hỏi: “Cô tên gì?”
Tôi từ từ mở miệng nói: “Đồng Hi.”
Đồng Hi là tên vợ tương lai của anh.
“Đợi tới lúc anh không muốn c.h.ế.t nữa.”
Vẻ mặt tôi kiên định: “Em muốn đợi ở đây ba ngày.”
Cố Tri Nhàn im lặng vài giây, không biết tại sao đột nhiên bật cười, dừng bước chờ tôi đi tới bên cạnh anh.
Ánh sáng xanh của mặt trăng rơi trên đỉnh đầu anh, khiến khuôn mặt của anh có chút cảm giác hiu quạnh vỡ nát: “Không phải cô nói, cô là vợ tương lai của tôi à?”
Anh tin hả?
Hai mắt tôi sáng ngời: “Đúng!”
Anh nhàn nhạt nở nụ cười: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết, cô thích cái gì ở tôi không?”
Trong giọng nói lộ ra vẻ châm chọc, lại mơ hồ xen lẫn chút hy vọng khó có thể thấy được.
Trải qua quãng thời gian dài bị ba mẹ bỏ mặc và chán ghét mà vứt bỏ, điều đó khiến anh không tin rằng sẽ có người thích kiểu người như anh.
Lồng n.g.ự.c giống như bị gì đó hơi đau nhói, tôi nhìn anh: “Anh của tương lai ấy à, sẽ kéo cún con sắp ngã xuống vũng nước vào lòng để tránh mưa; sẽ nhịn ăn nhịn xài một tháng tiền lương để chữa bệnh cho nó; cũng sẽ mua cả xe đậu cho bà lão trong trời mưa.
Rõ ràng khi còn bé bản thân anh bị chìm trong nước, vì thế liên tục gặp ác mộng, nhưng nhìn thấy người vô tình rơi xuống nước, anh vẫn sẽ không chút nghĩ ngợi nhảy xuống mà cứu cô ấy.”
Tôi không nói cho anh biết, tôi chính là cô gái được anh cứu lên.
Tôi cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh của tương lai là một người rất lương thiện, rất tốt bụng.”
“Vì bản thân đã từng chịu đau chịu khổ, vậy nên đã tài trợ cho hơn một nghìn học sinh có gia cảnh nghèo khó, sau đó còn quyên góp hơn mười triệu cho trường cũ, thiết lập học bổng đặt theo tên anh.”
Cố Tri Nhàn nhìn tôi, không lên tiếng.
Nhưng tôi nhạy bén phát hiện ra trên cổ anh đã nổi lên một mảng ửng hồng.
Tôi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Bởi vì anh tốt như vậy, nên em mới thích anh.”
Anh không được tự nhiên nghiêng đầu lên.
“Chúng ta quen biết qua quan hệ hữu nghị, anh thật sự rất lạnh lùng, em phải xin phương thức liên lạc của anh tận hai lần anh mới cho em, ngay cả người tỏ tình cũng là em.”
Những điều này đều là do tôi nghe nói.
Khi còn học đại học Cố Tri Nhàn là nhân vật gọi mưa gọi gió, năm đó, chuyện anh được hoa khôi khoa Báo chí theo đuổi được truyền đi xôn xao.
Cũng vào lúc đó, tôi đã hoàn toàn hết hy vọng.
“Anh là một người bạn trai rất có trách nhiệm, sẽ ghi kỳ kinh nguyệt của em vào sổ, biết em qua loa nên sẽ chuẩn bị khăn và socola trước cho em, em đau bụng kinh nổi giận lung tung, anh cũng chưa từng trách em lần nào. Chúng ta cùng nhau leo núi theo câu lạc bộ, vì đùa giỡn mà hai người chúng ta bị ngã, anh cõng em cả đường, lúc trở về em mới phát hiện trên người anh có vài chỗ xanh tím, đầu gối bị cọ chảy máu, nhưng lại không nói tiếng nào.”
Tôi cười nhưng mắt lại tràn ngập nước.
Lúc ấy tôi cũng ở đó, nhưng tôi không phải là nhân vật chính.
Hôm ấy, tôi nhìn anh cẩn thận cõng cô gái kia lên lưng, cõng cả đường không biết mệt, nam nữ trẻ tuổi ngoại hình đẹp đẽ, trông vô cùng xứng đôi.
Hoàng hôn dần dần chìm xuống phía tây, vùi lấp ánh chiều tà và nỗi mến mộ chua xót của tôi.
Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn làm một người đứng bên ngoài quan sát tình yêu của bọn họ.
Ánh mắt Cố Tri Nhàn nhìn tôi hơi khác, anh hỏi: “Cô tên gì?”
Tôi từ từ mở miệng nói: “Đồng Hi.”
Đồng Hi là tên vợ tương lai của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.