Chương 15: Ngoại truyện Cố Tri Nhàn (2)
Ngụy Mãn Thập Bát Toái
24/12/2024
Trước khi tốt nghiệp, Đồng Hi đưa ra lời chia tay, nói cho anh biết trong nhà định để cô ấy ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Thực ra lúc này anh đã biết được từ bạn bè rằng, Đồng Hi có một mối tình đầu khó quên, hai người là thanh mai trúc mã, trói buộc rất sâu, sâu đến mức người ngoài khó có thể xen vào.
Như là lần xuất ngoại này, cũng là vì đi đến quốc gia của anh ta.
Bởi vì đêm trước, người đàn ông kia gửi tin nhắn nói rất nhớ cô ấy, hy vọng cô ấy có thể qua đó với anh ta.
Cho dù là ngày hôm đó khi bắt chuyện trong hội giao lưu hữu nghị, chẳng qua chỉ là tiết mục cô ấy tuyên chiến giận dỗi với mối tình đầu thôi.
Nhưng cuối cùng cô ấy sẽ trở về, không phải sao?
Cô gái kia kia đợi anh mười năm, anh chỉ đợi cô ấy bốn năm, thế thì có sao?
Anh đã đồng ý.
Ánh mắt Đồng Hi nhìn anh dường như có chút áy náy.
Ngày ra sân bay đưa tiễn, ba mẹ cô ấy cũng đến.
Anh hỏi cô ấy: “Anh trai em đâu? Không đến tiễn em sao?”
Vẻ mặt Đồng Hi mơ màng: “Em là con gái một, làm gì có anh trai?”
Không có anh trai?
Bỗng nhiên đầu của anh hơi đau nhói, đau đến mức ngay cả hít thở cũng cảm thấy chua xót.
Có lẽ lâu ngày nên trí nhớ của anh bị sai lệch.
Chỉ có thể là như vậy thôi.
Năm thứ ba sau khi Đồng Hi đi, anh tra ra ung thư não giai đoạn cuối.
Mấy năm nay anh cố gắng làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ăn uống lành mạnh, cho dù là mấy năm cường độ làm việc cao nhất, cũng nhớ kỹ lời dặn dò của cô gái kia khi rời đi, không dám lười biếng trong chốc lát.
Bởi vì cô nói rằng sau khi anh đi, cô rất đau lòng.
Là loại đau lòng bất lực như cành dây leo lan tràn đến từng phân từng tấc của cuộc sống.
Anh không muốn làm cô buồn nữa.
Làm sao bây giờ, hình như anh vẫn chưa làm được.
So với không cam lòng và sợ hãi với sinh mạng sắp tận thì điều anh càng lo lắng hơn đó chính là, nên làm sao với cô gái kia bây giờ?
Lúc cô đi đã nói với anh như uy hiếp, cô bảo anh nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, sau này cô sẽ kiểm tra.
Sau khi cô biết chắc sẽ tức giận lắm.
Rõ ràng đã cố gắng như thế, cố gắng muốn cứu vớt anh.
Nói ra cũng thật buồn cười, hai năm Đồng Hi và anh ở bên cạnh nhau, nhưng thứ thường xoay quanh trong đầu anh vẫn luôn là quãng thời gian ba ngày mà cô vượt thời không đến bên anh.
Cô gái kia cố chấp nói cho anh biết hết lần này đến lần khác rằng anh rất tốt, anh thật sự rất tốt… Vậy nên, đừng từ bỏ bản thân, được không?
Những cảnh tượng này đã làm bạn với anh vượt qua vô số thứ gần như không chống đỡ nổi trong nháy mắt.
Không được rồi, anh vẫn phụ lòng cô.
Có lẽ không thể nào thay đổi tương lai được.
Thực ra lúc này anh đã biết được từ bạn bè rằng, Đồng Hi có một mối tình đầu khó quên, hai người là thanh mai trúc mã, trói buộc rất sâu, sâu đến mức người ngoài khó có thể xen vào.
Như là lần xuất ngoại này, cũng là vì đi đến quốc gia của anh ta.
Bởi vì đêm trước, người đàn ông kia gửi tin nhắn nói rất nhớ cô ấy, hy vọng cô ấy có thể qua đó với anh ta.
Cho dù là ngày hôm đó khi bắt chuyện trong hội giao lưu hữu nghị, chẳng qua chỉ là tiết mục cô ấy tuyên chiến giận dỗi với mối tình đầu thôi.
Nhưng cuối cùng cô ấy sẽ trở về, không phải sao?
Cô gái kia kia đợi anh mười năm, anh chỉ đợi cô ấy bốn năm, thế thì có sao?
Anh đã đồng ý.
Ánh mắt Đồng Hi nhìn anh dường như có chút áy náy.
Ngày ra sân bay đưa tiễn, ba mẹ cô ấy cũng đến.
Anh hỏi cô ấy: “Anh trai em đâu? Không đến tiễn em sao?”
Vẻ mặt Đồng Hi mơ màng: “Em là con gái một, làm gì có anh trai?”
Không có anh trai?
Bỗng nhiên đầu của anh hơi đau nhói, đau đến mức ngay cả hít thở cũng cảm thấy chua xót.
Có lẽ lâu ngày nên trí nhớ của anh bị sai lệch.
Chỉ có thể là như vậy thôi.
Năm thứ ba sau khi Đồng Hi đi, anh tra ra ung thư não giai đoạn cuối.
Mấy năm nay anh cố gắng làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ăn uống lành mạnh, cho dù là mấy năm cường độ làm việc cao nhất, cũng nhớ kỹ lời dặn dò của cô gái kia khi rời đi, không dám lười biếng trong chốc lát.
Bởi vì cô nói rằng sau khi anh đi, cô rất đau lòng.
Là loại đau lòng bất lực như cành dây leo lan tràn đến từng phân từng tấc của cuộc sống.
Anh không muốn làm cô buồn nữa.
Làm sao bây giờ, hình như anh vẫn chưa làm được.
So với không cam lòng và sợ hãi với sinh mạng sắp tận thì điều anh càng lo lắng hơn đó chính là, nên làm sao với cô gái kia bây giờ?
Lúc cô đi đã nói với anh như uy hiếp, cô bảo anh nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, sau này cô sẽ kiểm tra.
Sau khi cô biết chắc sẽ tức giận lắm.
Rõ ràng đã cố gắng như thế, cố gắng muốn cứu vớt anh.
Nói ra cũng thật buồn cười, hai năm Đồng Hi và anh ở bên cạnh nhau, nhưng thứ thường xoay quanh trong đầu anh vẫn luôn là quãng thời gian ba ngày mà cô vượt thời không đến bên anh.
Cô gái kia cố chấp nói cho anh biết hết lần này đến lần khác rằng anh rất tốt, anh thật sự rất tốt… Vậy nên, đừng từ bỏ bản thân, được không?
Những cảnh tượng này đã làm bạn với anh vượt qua vô số thứ gần như không chống đỡ nổi trong nháy mắt.
Không được rồi, anh vẫn phụ lòng cô.
Có lẽ không thể nào thay đổi tương lai được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.