Chương 34: NHÀ ĐẦU TƯ MỚI LÀ ÔNG LỚN
Lục Xu
07/07/2016
Ban ngày Lục Tử Chiếu ở khách sạn nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Nghê Vân Huyên thì đi quay phim, cô không dám xin nghỉ phép lúc này, bởi vì vốn thời gian
đã rất gấp gáp rồi, hơn nữa Lương Bích đã giúp cô xin nghỉ hai ngày
trước với kịch tổ. cô
đóng sắp ra rạp, cô phải tham dự buổi họp báo ra mắt phim, còn phải tham gia một chương trình giải trí, cho nên hiện tại không dám xin phép
nghỉ.
Mà sau khi hoàn thành phần diễn của ngày hôm nay xong, cô lập tức thay quần áo rồi ra ngoài cùng Lục Tử Chiếu.
Bởi, buổi tối Lục Tử Chiếu bị cô cuốn lấy nên không kiên nhẫn nữa, rốt cuộc đồng ý sẽ dạy cô cưỡi ngựa.
Vì trong <Ẩn số. Thiên Thành>, khi Thiên Thành và Lưu Vân yêu nhau sẽ cùng nhau cưỡi ngựa trên thảo nguyên, ở đó hưởng thụ thứ mà họ gọi là tự do. Cô từng hỏi đạo diễn, cảnh đó cô phải cưỡi ngựa, cũng may phần diễn không nhiều lắm, nhưng nhất định cô phải tự cưỡi ngựa.
Ở vùng ngoại thành có một trang trại ngựa, Nghê Vân Huyên hứng thú dào dạt ngồi trên xe, còn thiếu mỗi việc khoa chân múa tay nữa thôi, mà Lục Tử Chiếu mang theo bộ dạng “không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị”, đè lại suy nghĩ không thể lý giải được cô đang hưng phấn cái gì.
Người thích cưỡi ngựa cũng rất nhiều, Nghê Vân Huyên có phần tự mình hiểu mình, muốn Lục Tử Chiếu dạy mình ở nơi hẻo lánh này. Lục Tử Chiếu hiếm khi thấy cô khiêm tốn như vậy, cùng liền thuận theo ý cô.
Chỉ là, sau khi Nghê Vân Huyên lên ngựa, cô nâng cằm: “Anh cũng lên ngựa đi.”
“Em làm gì?”
“Anh lên ngựa rồi sẽ biết.”
Lục Tử Chiếu làm theo lời cô, thật sự lên một con ngựa khác. Lúc này, Lục Tử Chiếu mới phát hiện mình đã rơi vào bẫy, cô đâu phải không cưỡi ngựa, là cô muốn đọ sức với anh.
Nghê Vân Huyên dùng roi quất một cái, ngựa phi nhanh đi, Lục Tử Chiếu cũng lập tức đuổi theo.
Trại ngựa này rất lớn, bên cạnh còn có một cánh rừng, tiện cho một vài người cưỡi ngựa vào đó chứ không chỉ giới hạn trong trại ngựa này.
Chỉ chốc lát sau Lục Tử Chiếu vượt qua cô, nhất thời cô liền cảm thấy mất hứng, nhưng Lục Tử Chiếu vẫn chưa dừng lại.
Nghê Vân Huyên dừng lại, nhìn con ngựa Lục Tử Chiếu đang cưỡi tiến vào rừng cây kia, hơn nữa vẫn chưa đi ra.
Cô đợi một lát, vẫn không thấy gì, vì thế định đi vào, đúng lúc đó, Lục Tử Chiếu trở ra.
Chỉ là, trên ngựa của Lục Tử Chiếu còn có thêm một người, một cô gái.
Nghê Vân Huyên nhìn thấy Lục Tử Chiếu, sau đó tự mình cưỡi ngựa quay đầu lại, rồi xuống ngựa.
Lúc này Lục Tử Chiếu cũng cưỡi ngựa về đến đây.
Mà Lục Tử Chiếu xuống ngựa xong, còn cực kì phong độ ôm cô gái kia xuống, thì ra chân cô gái kia bị thương.
Cô gái nhìn Nghê Vân Huyên: “Sư tỷ, thật khéo.”
Nghê Vân Huyên cả kinh, gọi như vậy thì hơn phân nửa là người mới trong công ty rồi. Cô đang ngờ vực, lúc này một đám người đi đến, hình như là các thành viên trong một đoàn phim nào đó đi chơi tập thể sau khi phim đóng máy.
Mà điều làm Nghê Vân Huyên khó hiểu là những người đó hình như cũng quen Lục Tử Chiếu, còn nói nói cười cười.
Cô gái nhìn Nghê Vân Huyên có vẻ không nhiệt tình lắm, vẫn là tự giới thiệu một chút: “Có lẽ sư tỷ không biết em, em tên là Tôn Điềm, mới gia nhập Tinh Nhạc. Em rất thích mà sư tỷ diễn
đấy.”
Nghê Vân Huyên gật gật đầu.
Tiếp theo Tôn Điềm mang bộ dạng áy náy với Lục Tử Chiếu mở miệng nói đã làm phiền anh, vừa rồi chân cô ta bị trẹo một chút. Nhưng sau đó cô ta cũng nhờ Lục Tử Chiếu dạy cô ta cưỡi ngựa, bởi vì cô ta không biết, thật khéo, lần này gặp lại được huấn luyện viên.
Có điều Lục Tử Chiếu cũng đồng ý rồi.
Nghê Vân Huyên đứng một bên nhìn Lục Tử Chiếu vô cùng kiên nhẫn giảng giải cho Tôn Điềm những điểm quan trọng với người cưỡi ngựa.
Cô đánh giá Tôn Điềm, nếu nói mỹ nữ, cũng có thể chạm được tới biên, nhưng khả năng được đón nhận của Tôn Điềm rất cao, thật ra không phải vì ngũ quan của cô ta có gì đặc sắc, mà là Tôn Điềm đủ ngọt ngào, có được sự thuần khiết người khác khó có được, hơn nữa sự thuần khiết đó không có chút giả bộ, giống như người này vẫn luôn luôn như vậy.
Tôn Điềm hỏi về rất nhiều vấn đề, nhưng Lục Tử Chiếu không ngại phiền.
Sắc mặt Nghê Vân Huyên trầm trầm, sau đó lại bình thường trở lại, tự mình nhìn vẫn tốt hơn nghe từ miệng người khác nhiều.
Nhìn ra được, người trong đoàn phim kia cũng muốn xấy dựng quan hệ tốt với Lục Tử Chiếu, còn mời Lục Tử Chiếu ăn cơm, cũng đúng lúc họ liên hoan, bởi vì Nghê Vân Huyên đi cùng Lục Tử Chiếu, nên cũng tiện đường được mời đi.
Trên bàn ăn, từ lời bọn họ nói, rốt cuộc Nghê Vân Huyên hiểu được, thì ra Lục Tử Chiếu là nhà đầu tư của bộ phim đó, mà bộ phim đó chính là.
Nghê Vân Huyên vẫn thường nhìn Tôn Điềm, đột nhiên cô nghĩ đến khi Cát Tư Dao nhắc đến, kì thực ý của Cát Tư Dao chính là Tôn Điềm nhỉ, mà thái độ của Lục Tử Chiếu đối với Tôn Điềm thoạt nhìn
quả thực có chút khác biệt.
Sau hôm đó, Lục Tử Chiếu quay về công ty, mà Nghê Vân Huyên cũng vội vàng đuổi cho kịp tiến độ quay phim.
chính thức khởi chiếu, tiến hành
lễ ra mắt phim, Nghê Vân Huyên và dàn diễn viên đều cùng tham dự.
Ở hiện trường có không ít phóng viên, họ đều hỏi rất nhiều vấn đề, nhiều nhất là dự đoán doanh thu phòng vé, mà đối với vấn đề này mọi người đều bày tỏ rằng chưa nghĩ tới, nhưng tất nhiên là càng nhiều càng tốt.
Người hâm mộ của Nghê Vân Huyên dường như cũng nhiều hơn không ít, có người nhìn thấy poster phim liền bị Trần Nhất Tâm thu hút, giống như bị mê hoặc, vẫn chờ mong ngày bộ phim được khởi chiếu. Nghê Vân Huyên cũng không nghĩ sẽ xuất hiện cục diện này, nhưng thấy nhiều người chờ mong như vậy cũng cảm thấy thật vui vẻ.
Sau buổi họp báo ra mắt phim, Nghê Vân Huyên lại tham gia một chương trình rồi mới quay về đoàn phim tiếp tục đuổi tiến độ.
Nhưng Lương Bích lại mang đến một tin tức tốt.
ngay ngày công chiếu liền lập kỉ
lục phòng vé được 50 triệu, vô cùng hot. Cũng có không ít người chia sẻ
trên mạng, xem bộ phim này khóc đến lệ rơi như mưa, đều cảm thán mối
tình đầu thời thanh xuân của mình.
Có một bài đăng tên “Thanh xuân của tôi trận mưa của tôi” có lượt xem nhanh chóng tăng vọt, mọi người đều bàn luận về “thiếu niên thuở ấy” của mình, bộ phim này tạo nên cơn sốt “mối tình đầu”, mọi người đều hồi tưởng lại về mối tình đầu.
Trong bảng xếp hạng, cũng đứng ở vị trí số một, được khen ngợi cũng nhiều, mọi người đều bày tỏ rằng
thật đáng giá khi vào rạp và xem được một bộ phim hay.
Hơn nữa, Trần Nhất Tâm cũng là cái tên được nhắc đến không ít trong lời nói của những người bỏ lỡ thiếu niên kia.
Nhất thời, đề tài thanh xuân được nhắc đến trong phạm vi lớn.
Mà Nghê Vân Huyên đóng vai nữ chính dường như cũng bởi vậy mà nổi tiếng sau một đêm, đoàn phim mỗi ngày đều gặp các phóng viên muốn biết những tin tức mới nhất về Nghê Vân Huyên, muốn chụp những hình ảnh mới nhất của cô. Vì vậy, bộ phim cô đang quay cũng được đông đảo khán giả quan tâm.
Mỗi ngày trang web chính thức của Nghê Vân Huyên cũng có không ít fan gia nhập vào, trong lúc nhất thời cô trở thành ngôi sao được quan tâm nhiều nhất, còn vượt qua nhiều ngôi sao nổi danh khác.
Dưới tình trạng thị trường điện ảnh trong nước ế ẩm, bộ phim điện ảnh này tặng cho phòng vé một viên thuốc trợ tim, điều mà mọi người khó mà tưởng tượng được chính là, cùng thời điểm này cũng có một bộ phim điện ảnh Mỹ được chiếu, vậy mà có
thể đơn độc chống trọi với bộ phim đó, hơn nữa số lượng vé bán ra cũng
hơn bộ phim đó nhiều, điều này làm đạo diễn và nhà sản xuất rất vui vẻ.
Mà Trần Nhất Tâm cũng trở thành một cột mốc trong sự nghiệp của Nghê Vân Huyên, bởi vì thành công của bộ phim này mà cũng khiến cho tỉ suất xem bộ phim thần tượng kia cao hơn, hiện tại ba chữ Nghê Vân Huyên đã hoàn toàn nổi tiếng.
Có điều, trong khoảng thời gian này, cô vẫn ở trong kịch tổ quay phim.
Chỉ là cuối cùng, cô đi tìm biên kịch, cô cảm thấy kết cục như vậy rất không ổn.
Dạ Tiêu Thần tự mình mang quân đi sát hại mười vạn người trong tộc của Thiên Thành, từ góc độ của một người bình thường mà nói, Thiên Thành và Dạ Tiêu Thần hẳn là không nên ở bên nhau nữa. Thế giới này không phải chỉ cần có yêu là được, còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu.
Nền tảng để xây dựng nên tình yêu chẳng qua cũng chỉ là tìm thấy một người xa lạ giữa biển người mênh mông.
Nhưng người thân, còn có thêm quan hệ huyết thống.
Nghê Vân Huyên đứng trước mặt biên kịch: “Kết cục này, có vẻ không tốt lắm.”
“Có gì không tốt. Hiện tại khán giả đều thích một cái kết đại đoàn viên.”
“Không phải khán giả thích đại đoàn viên, chỉ là không thích câu chuyện vì bi mà bi. Chỉ cần câu chuyện giải thích rõ ràng hợp lí, họ đều có thể tiếp nhận được. Mà kết cục của câu chuyện này, làm người ta rất khó có thể tiếp nhận. Một cô gái bình thường sao có thể chấp nhận người đàn ông đã hại chết mẹ cô ấy.”
“Nếu nói như thế, mười vạn người dân Bách Linh tộc được tính lên người Dạ Tiêu Thần. Vậy cuối cùng sự diệt vong của Nam Quốc có phải nên tính lên người Thiên Thành hay không? Thế thì thoạt nhìn, Thiên Thành vẫn nợ Dạ Tiêu Thần nhiều hơn.”
“Sao có thể nói vậy được?”
“Sao không thể? Cô phải nhớ kĩ cô là diễn viên, việc của cô là diễn xuất. Còn tôi mới là biên kịch.”
Nghê Vân Huyên buồn bực rời đi.
Mà biên kịch lại thở dài, câu chuyện này, thật ra là một bi kịch. Nhưng lúc đó khi đi tìm nhà đầu tư, Lục Tử Chiếu chỉ có một yêu cầu, kết cục của câu chuyện, Thiên Thành và Lưu Vân nhất định phải ở bên nhau, nếu không anh ta sẽ không đầu tư.
Vậy thì còn thế nào được nữa, nhà đầu tư mới là ông lớn.
Mà sau khi hoàn thành phần diễn của ngày hôm nay xong, cô lập tức thay quần áo rồi ra ngoài cùng Lục Tử Chiếu.
Bởi, buổi tối Lục Tử Chiếu bị cô cuốn lấy nên không kiên nhẫn nữa, rốt cuộc đồng ý sẽ dạy cô cưỡi ngựa.
Vì trong <Ẩn số. Thiên Thành>, khi Thiên Thành và Lưu Vân yêu nhau sẽ cùng nhau cưỡi ngựa trên thảo nguyên, ở đó hưởng thụ thứ mà họ gọi là tự do. Cô từng hỏi đạo diễn, cảnh đó cô phải cưỡi ngựa, cũng may phần diễn không nhiều lắm, nhưng nhất định cô phải tự cưỡi ngựa.
Ở vùng ngoại thành có một trang trại ngựa, Nghê Vân Huyên hứng thú dào dạt ngồi trên xe, còn thiếu mỗi việc khoa chân múa tay nữa thôi, mà Lục Tử Chiếu mang theo bộ dạng “không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị”, đè lại suy nghĩ không thể lý giải được cô đang hưng phấn cái gì.
Người thích cưỡi ngựa cũng rất nhiều, Nghê Vân Huyên có phần tự mình hiểu mình, muốn Lục Tử Chiếu dạy mình ở nơi hẻo lánh này. Lục Tử Chiếu hiếm khi thấy cô khiêm tốn như vậy, cùng liền thuận theo ý cô.
Chỉ là, sau khi Nghê Vân Huyên lên ngựa, cô nâng cằm: “Anh cũng lên ngựa đi.”
“Em làm gì?”
“Anh lên ngựa rồi sẽ biết.”
Lục Tử Chiếu làm theo lời cô, thật sự lên một con ngựa khác. Lúc này, Lục Tử Chiếu mới phát hiện mình đã rơi vào bẫy, cô đâu phải không cưỡi ngựa, là cô muốn đọ sức với anh.
Nghê Vân Huyên dùng roi quất một cái, ngựa phi nhanh đi, Lục Tử Chiếu cũng lập tức đuổi theo.
Trại ngựa này rất lớn, bên cạnh còn có một cánh rừng, tiện cho một vài người cưỡi ngựa vào đó chứ không chỉ giới hạn trong trại ngựa này.
Chỉ chốc lát sau Lục Tử Chiếu vượt qua cô, nhất thời cô liền cảm thấy mất hứng, nhưng Lục Tử Chiếu vẫn chưa dừng lại.
Nghê Vân Huyên dừng lại, nhìn con ngựa Lục Tử Chiếu đang cưỡi tiến vào rừng cây kia, hơn nữa vẫn chưa đi ra.
Cô đợi một lát, vẫn không thấy gì, vì thế định đi vào, đúng lúc đó, Lục Tử Chiếu trở ra.
Chỉ là, trên ngựa của Lục Tử Chiếu còn có thêm một người, một cô gái.
Nghê Vân Huyên nhìn thấy Lục Tử Chiếu, sau đó tự mình cưỡi ngựa quay đầu lại, rồi xuống ngựa.
Lúc này Lục Tử Chiếu cũng cưỡi ngựa về đến đây.
Mà Lục Tử Chiếu xuống ngựa xong, còn cực kì phong độ ôm cô gái kia xuống, thì ra chân cô gái kia bị thương.
Cô gái nhìn Nghê Vân Huyên: “Sư tỷ, thật khéo.”
Nghê Vân Huyên cả kinh, gọi như vậy thì hơn phân nửa là người mới trong công ty rồi. Cô đang ngờ vực, lúc này một đám người đi đến, hình như là các thành viên trong một đoàn phim nào đó đi chơi tập thể sau khi phim đóng máy.
Mà điều làm Nghê Vân Huyên khó hiểu là những người đó hình như cũng quen Lục Tử Chiếu, còn nói nói cười cười.
Cô gái nhìn Nghê Vân Huyên có vẻ không nhiệt tình lắm, vẫn là tự giới thiệu một chút: “Có lẽ sư tỷ không biết em, em tên là Tôn Điềm, mới gia nhập Tinh Nhạc. Em rất thích
Nghê Vân Huyên gật gật đầu.
Tiếp theo Tôn Điềm mang bộ dạng áy náy với Lục Tử Chiếu mở miệng nói đã làm phiền anh, vừa rồi chân cô ta bị trẹo một chút. Nhưng sau đó cô ta cũng nhờ Lục Tử Chiếu dạy cô ta cưỡi ngựa, bởi vì cô ta không biết, thật khéo, lần này gặp lại được huấn luyện viên.
Có điều Lục Tử Chiếu cũng đồng ý rồi.
Nghê Vân Huyên đứng một bên nhìn Lục Tử Chiếu vô cùng kiên nhẫn giảng giải cho Tôn Điềm những điểm quan trọng với người cưỡi ngựa.
Cô đánh giá Tôn Điềm, nếu nói mỹ nữ, cũng có thể chạm được tới biên, nhưng khả năng được đón nhận của Tôn Điềm rất cao, thật ra không phải vì ngũ quan của cô ta có gì đặc sắc, mà là Tôn Điềm đủ ngọt ngào, có được sự thuần khiết người khác khó có được, hơn nữa sự thuần khiết đó không có chút giả bộ, giống như người này vẫn luôn luôn như vậy.
Tôn Điềm hỏi về rất nhiều vấn đề, nhưng Lục Tử Chiếu không ngại phiền.
Sắc mặt Nghê Vân Huyên trầm trầm, sau đó lại bình thường trở lại, tự mình nhìn vẫn tốt hơn nghe từ miệng người khác nhiều.
Nhìn ra được, người trong đoàn phim kia cũng muốn xấy dựng quan hệ tốt với Lục Tử Chiếu, còn mời Lục Tử Chiếu ăn cơm, cũng đúng lúc họ liên hoan, bởi vì Nghê Vân Huyên đi cùng Lục Tử Chiếu, nên cũng tiện đường được mời đi.
Trên bàn ăn, từ lời bọn họ nói, rốt cuộc Nghê Vân Huyên hiểu được, thì ra Lục Tử Chiếu là nhà đầu tư của bộ phim đó, mà bộ phim đó chính là
Nghê Vân Huyên vẫn thường nhìn Tôn Điềm, đột nhiên cô nghĩ đến khi Cát Tư Dao nhắc đến
Sau hôm đó, Lục Tử Chiếu quay về công ty, mà Nghê Vân Huyên cũng vội vàng đuổi cho kịp tiến độ quay phim.
Ở hiện trường có không ít phóng viên, họ đều hỏi rất nhiều vấn đề, nhiều nhất là dự đoán doanh thu phòng vé, mà đối với vấn đề này mọi người đều bày tỏ rằng chưa nghĩ tới, nhưng tất nhiên là càng nhiều càng tốt.
Người hâm mộ của Nghê Vân Huyên dường như cũng nhiều hơn không ít, có người nhìn thấy poster phim liền bị Trần Nhất Tâm thu hút, giống như bị mê hoặc, vẫn chờ mong ngày bộ phim được khởi chiếu. Nghê Vân Huyên cũng không nghĩ sẽ xuất hiện cục diện này, nhưng thấy nhiều người chờ mong như vậy cũng cảm thấy thật vui vẻ.
Sau buổi họp báo ra mắt phim, Nghê Vân Huyên lại tham gia một chương trình rồi mới quay về đoàn phim tiếp tục đuổi tiến độ.
Nhưng Lương Bích lại mang đến một tin tức tốt.
Có một bài đăng tên “Thanh xuân của tôi trận mưa của tôi” có lượt xem nhanh chóng tăng vọt, mọi người đều bàn luận về “thiếu niên thuở ấy” của mình, bộ phim này tạo nên cơn sốt “mối tình đầu”, mọi người đều hồi tưởng lại về mối tình đầu.
Trong bảng xếp hạng,
Hơn nữa, Trần Nhất Tâm cũng là cái tên được nhắc đến không ít trong lời nói của những người bỏ lỡ thiếu niên kia.
Nhất thời, đề tài thanh xuân được nhắc đến trong phạm vi lớn.
Mà Nghê Vân Huyên đóng vai nữ chính dường như cũng bởi vậy mà nổi tiếng sau một đêm, đoàn phim mỗi ngày đều gặp các phóng viên muốn biết những tin tức mới nhất về Nghê Vân Huyên, muốn chụp những hình ảnh mới nhất của cô. Vì vậy, bộ phim cô đang quay cũng được đông đảo khán giả quan tâm.
Mỗi ngày trang web chính thức của Nghê Vân Huyên cũng có không ít fan gia nhập vào, trong lúc nhất thời cô trở thành ngôi sao được quan tâm nhiều nhất, còn vượt qua nhiều ngôi sao nổi danh khác.
Dưới tình trạng thị trường điện ảnh trong nước ế ẩm, bộ phim điện ảnh này tặng cho phòng vé một viên thuốc trợ tim, điều mà mọi người khó mà tưởng tượng được chính là, cùng thời điểm này cũng có một bộ phim điện ảnh Mỹ được chiếu, vậy mà
Mà Trần Nhất Tâm cũng trở thành một cột mốc trong sự nghiệp của Nghê Vân Huyên, bởi vì thành công của bộ phim này mà cũng khiến cho tỉ suất xem bộ phim thần tượng kia cao hơn, hiện tại ba chữ Nghê Vân Huyên đã hoàn toàn nổi tiếng.
Có điều, trong khoảng thời gian này, cô vẫn ở trong kịch tổ quay phim.
Chỉ là cuối cùng, cô đi tìm biên kịch, cô cảm thấy kết cục như vậy rất không ổn.
Dạ Tiêu Thần tự mình mang quân đi sát hại mười vạn người trong tộc của Thiên Thành, từ góc độ của một người bình thường mà nói, Thiên Thành và Dạ Tiêu Thần hẳn là không nên ở bên nhau nữa. Thế giới này không phải chỉ cần có yêu là được, còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu.
Nền tảng để xây dựng nên tình yêu chẳng qua cũng chỉ là tìm thấy một người xa lạ giữa biển người mênh mông.
Nhưng người thân, còn có thêm quan hệ huyết thống.
Nghê Vân Huyên đứng trước mặt biên kịch: “Kết cục này, có vẻ không tốt lắm.”
“Có gì không tốt. Hiện tại khán giả đều thích một cái kết đại đoàn viên.”
“Không phải khán giả thích đại đoàn viên, chỉ là không thích câu chuyện vì bi mà bi. Chỉ cần câu chuyện giải thích rõ ràng hợp lí, họ đều có thể tiếp nhận được. Mà kết cục của câu chuyện này, làm người ta rất khó có thể tiếp nhận. Một cô gái bình thường sao có thể chấp nhận người đàn ông đã hại chết mẹ cô ấy.”
“Nếu nói như thế, mười vạn người dân Bách Linh tộc được tính lên người Dạ Tiêu Thần. Vậy cuối cùng sự diệt vong của Nam Quốc có phải nên tính lên người Thiên Thành hay không? Thế thì thoạt nhìn, Thiên Thành vẫn nợ Dạ Tiêu Thần nhiều hơn.”
“Sao có thể nói vậy được?”
“Sao không thể? Cô phải nhớ kĩ cô là diễn viên, việc của cô là diễn xuất. Còn tôi mới là biên kịch.”
Nghê Vân Huyên buồn bực rời đi.
Mà biên kịch lại thở dài, câu chuyện này, thật ra là một bi kịch. Nhưng lúc đó khi đi tìm nhà đầu tư, Lục Tử Chiếu chỉ có một yêu cầu, kết cục của câu chuyện, Thiên Thành và Lưu Vân nhất định phải ở bên nhau, nếu không anh ta sẽ không đầu tư.
Vậy thì còn thế nào được nữa, nhà đầu tư mới là ông lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.