Chương 33: NÓ CHỈ ĐẠI BIỂU CHO QUÁ KHỨ
Lục Xu
07/07/2016
Nghê Vân Huyên rất nhanh liền tiến vào kịch tổ, cuộc sống ở đây đối với cô
mà nói cũng chỉ dùng bốn chữ “trời tối đất đen” để miêu tả, có điều đây
là lần đầu tiên cô và những ngôi sao này thoải mái đùa giỡn với nhau như vậy. Mỗi khi hoàn thành cảnh quay, mọi người gặp nhau liền trêu ghẹo
nhau. Có đôi khi lúc đối phương ngủ sẽ cố ý bóp mũi người ta, có đôi khi mấy ngôi sao nữ quay vào chỉnh một ngôi sao nam, ngôi sao nam vì duy
trì sự phong độ của mình, bình thường cũng sẽ không tức giận.
Những ngày như vậy làm Nghê Vân Huyên cảm thấy vô cùng vui vẻ, có lẽ là rất vui vẻ, cho nên khi Lương Bích mở miệng hỏi cô “Bao lâu rồi Lục Tử Chiếu chưa gọi điện cho em?”, vậy mà cô lại thấy hơi giật mình, hình như cũng không nhớ rõ chuyện này. Chính xác một chút, từ khi cô vào kịch tổ, Lục Tử Chiếu không gọi điện đến, chứ đừng nói tới chuyện đến thăm gì gì đó.
Đúng, quay phim ở đây không thể so với trước kia anh lái xe một lúc là có thể tới thăm được. Từ chỗ hai người ở đến đây có lẽ cũng phải mất hơn năm giờ đồng hồ, chắc chắn Lục Tử Chiếu không có nhiều thời gian như vậy.
Nhưng cô quên mất, trên thế giới này có một câu là: Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Lục Tử Chiếu đến vào buổi chiều cùng ngày, cả người mang theo bộ dạng tinh thần sảng khoái, không giống vừa lái xe hơn năm tiếng đồng hồ chút nào.
Nhưng cô lại bởi vì ngủ không đủ giấc mà đôi mắt thâm quầng, bởi vậy so hai người với nhau thì rõ ràng là không công bằng.
Có điều không ai hỏi cô và Lục Tử Chiếu có quan hệ gì, có lẽ những người làm nghề này cũng đã hiểu được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được.
Nghê Vân Huyên lành lạnh nhìn anh: “Lục tổng, có thể nói cho người bình thường như bọn em biết được không, sao anh vẫn có thể duy trì tư thái tao nhã như thế sau nhiều giờ đồng hồ lái xe vậy?”
“Đầu tiên, đối với đánh giá cao của em về anh thì anh phải bày tỏ sự cảm kích vô cùng đã. Thật ra, vấn đề này rất đơn giản, tìm một người lái xe giúp em là được.”
Cô tức giận đến buồn bực, mà hình như bởi vậy nên tâm tình của anh trở nên không tồi.
Anh mang theo cảm xúc có vài phần tiếc nuối: “Sao chất lượng giấc ngủ lại không tốt thế? Trán mọc thêm nhiều mụn như vậy rồi.”
Cô che trán của mình: “Nhiều thì nhiều, nhưng đều là mụn nhỏ, bôi chút phấn là có thể che được.”
“Thì ra mỹ nữ đều nhờ vào phấn trang điểm.”
Cô đánh giá anh từ đầu đến chân một lần: “Ông chủ anh tuấn không phải cũng dựa vào túi tiền hay sao?”
“Thế à? Để hôm nào giới thiệu Hoàng tổng cho em làm quen.”
Cái người đó bụng toàn bia, lúc nói chuyện nước bọt bắn tứ tung, đôi mắt thì nhìn vào bộ ngực của nghệ sĩ đến nỗi quên cả chớp.
Cô nuốt nước miếng, nhìn anh: “Không phiền Lục tổng…”
Hiếm có hôm phần diễn của cô rất ít, cô quay xong liền về khách sạn thay quần áo, tùy tiện đổi sang một bộ trang phục thoải mái rồi liền ra khỏi cửa. Đến lúc đi ra cô mới phát hiện, bộ quần áo của cô với trang phục của anh rất hợp nhau, cô có thể thề với trời, không phải là cố ý mà. Còn anh chỉ vô cùng có thâm ý nhìn cô một cái.
Bên kia đường là những tòa nhà lưu lại được hàng thế kỉ, mang theo chút cổ kính, có vài đồ vật nhỏ mới nghe thấy lần đầu. Tuy rằng cô đã ở nơi này được một thời gian, nhưng thật đúng là chưa từng đi dạo, bởi vậy đối với những thứ này cô cũng cảm thấy tò mò.
Hai người đi vào một cửa hàng bán tượng gỗ, ông chủ nhìn Nghê Vân Huyên một cái: “Cô gái này thật sự là cái cô diễn viên đóng rồi.”
Nghê Vân Huyên sửng sốt, còn chưa kịp có phản ứng gì, Lục Tử Chiếu đã mở miệng nói với ông chủ đó: “Rất nhiều người đều nói vậy.”
Ông chủ nhìn thoáng qua bàn tay Lục Tử Chiếu đang nắm lấy tay Nghê Vân Huyên, nghĩ thầm thấy cũng phải, ngôi sao thì đâu thể nghênh ngang nắm tay trên đường được.
Ra khỏi cửa hàng đó, Nghê Vân Huyên dường như được khích lệ: “Anh xem anh xem, em nổi tiếng rồi đấy.”
Lục Tử Chiếu quay lại cho cô một tiếng “hừ”.
À, đúng rồi, trong mắt Lục Tử Chiếu, cũng chỉ có người như Bách Lam mới được gọi là ngôi sao, mới được gọi là nổi tiếng.
Nhưng mà, Nghê Vân Huyên cũng học được một đạo lý, khi người khác hoài nghi bạn, chỉ cần bản thân mình biểu hiện ra sự thản nhiên thì hơn phân nửa là có thể lừa gạt được đối phương. Đã tốt hơn nhiều so với việc hồi trung học thích bỏ tiểu thuyết lên bàn để đọc rồi. Chính là vào lúc đó thầy giáo đi vào. Nghê Vân Huyên nhớ rất rõ mình để một quyển sách lên trên để che mất quyển tiểu thuyết. Mà một học sinh nữ trong lớp đang xem tạp chí về giảm béo vốn không bị phát hiện, kết quả nữ sinh đó vừa ngẩng đầu nhìn thấy thầy giáo, trực tiếp kêu “a” một tiếng. Vì thế thầy giáo liền đi qua thu tạp chí của bạn đó lại, sau đó ném vào thùng rác ngay trước mặt các bạn trong lớp.
Đầu năm nay, chính là làm chuyện xấu cũng phải giả bộ bình tĩnh.
Nhưng mà ngày hôm nay, Lục Tử Chiếu cùng cô chơi rất nhiều trò chơi. Hai người đi trên đường, hễ là chỗ nào có đồ ăn thì sẽ đi qua, mỗi thứ thử một ít. Bởi vì cô chịu không nổi kích thích, nên mỗi lần thấy thứ gì đó dầu mỡ nhìn đặc biệt ngon miệng, Lục Tử Chiếu sẽ cố ý biểu hiện ra bộ dạng ăn ngon hết sẩy trước mặt cô, cô khóc không ra nước mắt.
Hơn nữa, Nghê Vân Huyên cũng làm một chuyện rất dọa người.
Ngoài một siêu thị nào đó có xe đồ chơi cho trẻ em ngồi đung đưa tại chỗ, cô xem xong liền cảm thấy rất hiếu kì, cô muốn đi đến đó ngồi thử.
Lục Tử Chiếu mang theo bộ dạng đương nhiên, cô bị bộ dạng đó của anh đánh lừa, nghĩ mình thật sự có thể làm thế.
Vì vậy, người bán hàng trong siêu thị mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn cô thực sự ngồi lên chiếc xe đồ chơi đó.
Kết quả là, người vây đến xem không ít, họ đều dùng ánh mắt kì quái nhìn cô.
Mà khi cô nhìn thấy bên cạnh có một bạn nhỏ khoảng hai hay ba tuổi được bố mẹ đặt lên xe để chơi, mới mười phần buồn bực đi xuống.
Mà Lục Tử Chiếu rốt cuộc nhịn không được cười ha hả, cô đi đến nện cho anh vài cái vào lưng: “Anh là cái tên khốn kiếp.”
Anh chạy trốn, cô lại đuổi theo, hai người chơi trò đuổi bắt.
Nơi này cũng có người bán chong chóng gió ngày còn nhỏ vẫn hay chơi, cô nhịn không được cũng mua, trực tiếp chơi ở trên đường.
Lục Tử Chiếu một bộ dạng “Anh không quen em”, đứng cách xa cô. Cô mặc kệ, nắm chặt lấy tay anh, bộ dạng vô lại “Em lại quen biết anh đấy”.
Mà cuối cùng, Lục Tử Chiếu mua hai xâu kẹo hồ lô, hai người thi xem ai ăn xong trước, người ăn xong sau sẽ phải cõng đối phương.
Đương nhiên, chuyện khác Nghê Vân Huyên làm không được tốt lắm, nhưng chơi xấu là đặc biệt làm được.
Cho nên, cuối cùng vẫn là Lục Tử Chiếu cam chịu số phận ngồi xổm xuống, cõng cô lên lưng mình.
Anh cõng cô, từng bước một đi về phía trước.
Cô tựa lên lưng anh: “Lục Tử Chiếu?”
“Ừ?”
“Em muốn cứ như vậy gọi tên anh.”
“Em quên, em đã từng gọi sao?”
Cô càng kề sát hơn: “Còn giống như không đủ đấy!”
Anh chỉ cười.
Hai người đi đến một bãi cỏ ở vùng ngoại ô, nơi này nhìn qua cũng không quá đẹp, nhưng có một dòng suối nhỏ cong cong.
Hai người sóng vai ngồi xuống, nhìn mặt trời chiều phía xa xa dần dần lặn xuống, bóng hai người mơ hồ mà rất dài.
Cô tựa đầu trên vai anh: “Em đoán, nhất định anh chưa từng thấy đom đóm, nhất định không biết đom đóm trông như thế nào đâu.”
Thật sự như thế: “Em biết?”
“Vào mùa hè, sẽ có rất nhiều rất nhiều đom đóm.” Trên mặt cô mang theo nụ cười hồn nhiên nhất: “Rất nhiều rất nhiều đó! Hơn nữa, lúc cây lúa sắp trổ bông, ban đêm có rất nhiều rất nhiều điểm sáng bay trong không trung.”
Anh nắm chặt tay cô: “Rất đẹp phải không?”
Cô gật đầu: “Rất đẹp rất đẹp. Thật ra trước kia đom đóm rất nhiều rất nhiều, vào mùa hè có thể thấy được ở khắp nơi; về sau, đom đóm càng ngày càng ít. Đều nói trong các ruộng lúa phân bón được sử dụng nhiều hơn, ô nhiễm cũng nhiều. Ngay cả lúc viết văn ngày học tiểu học cũng là yêu cầu viết về sự bảo vệ môi trường, chẳng hạn như vì sao ô nhiễm rồi loại nào tuyệt chủng, kì thật em chỉ nhớ em không còn thấy đom đóm nữa, cho dù có thể thấy một hai con bay lượn trong không trung, nhưng đã không còn là đom đóm lúc đầu em nhìn thấy nữa rồi.”
Rất nhiều rất nhiều thứ gì đó, cũng giống như những con đom đóm kia, không bao giờ là đom đóm thuở ban đầu nữa, không còn đẹp như vậy nữa.
“Tuy rằng không đẹp như vậy, nhưng em không thể phủ nhận nó thật sự đã từng xuất hiện, bằng phương thức đẹp nhất.”
Nhưng, chỉ đại biểu cho quá khứ, điểm này, kì thật đều hiểu được.
Cô cười nhạt không nói, ánh mắt nhìn về mặt trời chiều phía xa xa đang dần dần lặn xuống.
Những ngày như vậy làm Nghê Vân Huyên cảm thấy vô cùng vui vẻ, có lẽ là rất vui vẻ, cho nên khi Lương Bích mở miệng hỏi cô “Bao lâu rồi Lục Tử Chiếu chưa gọi điện cho em?”, vậy mà cô lại thấy hơi giật mình, hình như cũng không nhớ rõ chuyện này. Chính xác một chút, từ khi cô vào kịch tổ, Lục Tử Chiếu không gọi điện đến, chứ đừng nói tới chuyện đến thăm gì gì đó.
Đúng, quay phim ở đây không thể so với trước kia anh lái xe một lúc là có thể tới thăm được. Từ chỗ hai người ở đến đây có lẽ cũng phải mất hơn năm giờ đồng hồ, chắc chắn Lục Tử Chiếu không có nhiều thời gian như vậy.
Nhưng cô quên mất, trên thế giới này có một câu là: Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Lục Tử Chiếu đến vào buổi chiều cùng ngày, cả người mang theo bộ dạng tinh thần sảng khoái, không giống vừa lái xe hơn năm tiếng đồng hồ chút nào.
Nhưng cô lại bởi vì ngủ không đủ giấc mà đôi mắt thâm quầng, bởi vậy so hai người với nhau thì rõ ràng là không công bằng.
Có điều không ai hỏi cô và Lục Tử Chiếu có quan hệ gì, có lẽ những người làm nghề này cũng đã hiểu được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được.
Nghê Vân Huyên lành lạnh nhìn anh: “Lục tổng, có thể nói cho người bình thường như bọn em biết được không, sao anh vẫn có thể duy trì tư thái tao nhã như thế sau nhiều giờ đồng hồ lái xe vậy?”
“Đầu tiên, đối với đánh giá cao của em về anh thì anh phải bày tỏ sự cảm kích vô cùng đã. Thật ra, vấn đề này rất đơn giản, tìm một người lái xe giúp em là được.”
Cô tức giận đến buồn bực, mà hình như bởi vậy nên tâm tình của anh trở nên không tồi.
Anh mang theo cảm xúc có vài phần tiếc nuối: “Sao chất lượng giấc ngủ lại không tốt thế? Trán mọc thêm nhiều mụn như vậy rồi.”
Cô che trán của mình: “Nhiều thì nhiều, nhưng đều là mụn nhỏ, bôi chút phấn là có thể che được.”
“Thì ra mỹ nữ đều nhờ vào phấn trang điểm.”
Cô đánh giá anh từ đầu đến chân một lần: “Ông chủ anh tuấn không phải cũng dựa vào túi tiền hay sao?”
“Thế à? Để hôm nào giới thiệu Hoàng tổng cho em làm quen.”
Cái người đó bụng toàn bia, lúc nói chuyện nước bọt bắn tứ tung, đôi mắt thì nhìn vào bộ ngực của nghệ sĩ đến nỗi quên cả chớp.
Cô nuốt nước miếng, nhìn anh: “Không phiền Lục tổng…”
Hiếm có hôm phần diễn của cô rất ít, cô quay xong liền về khách sạn thay quần áo, tùy tiện đổi sang một bộ trang phục thoải mái rồi liền ra khỏi cửa. Đến lúc đi ra cô mới phát hiện, bộ quần áo của cô với trang phục của anh rất hợp nhau, cô có thể thề với trời, không phải là cố ý mà. Còn anh chỉ vô cùng có thâm ý nhìn cô một cái.
Bên kia đường là những tòa nhà lưu lại được hàng thế kỉ, mang theo chút cổ kính, có vài đồ vật nhỏ mới nghe thấy lần đầu. Tuy rằng cô đã ở nơi này được một thời gian, nhưng thật đúng là chưa từng đi dạo, bởi vậy đối với những thứ này cô cũng cảm thấy tò mò.
Hai người đi vào một cửa hàng bán tượng gỗ, ông chủ nhìn Nghê Vân Huyên một cái: “Cô gái này thật sự là cái cô diễn viên đóng
Nghê Vân Huyên sửng sốt, còn chưa kịp có phản ứng gì, Lục Tử Chiếu đã mở miệng nói với ông chủ đó: “Rất nhiều người đều nói vậy.”
Ông chủ nhìn thoáng qua bàn tay Lục Tử Chiếu đang nắm lấy tay Nghê Vân Huyên, nghĩ thầm thấy cũng phải, ngôi sao thì đâu thể nghênh ngang nắm tay trên đường được.
Ra khỏi cửa hàng đó, Nghê Vân Huyên dường như được khích lệ: “Anh xem anh xem, em nổi tiếng rồi đấy.”
Lục Tử Chiếu quay lại cho cô một tiếng “hừ”.
À, đúng rồi, trong mắt Lục Tử Chiếu, cũng chỉ có người như Bách Lam mới được gọi là ngôi sao, mới được gọi là nổi tiếng.
Nhưng mà, Nghê Vân Huyên cũng học được một đạo lý, khi người khác hoài nghi bạn, chỉ cần bản thân mình biểu hiện ra sự thản nhiên thì hơn phân nửa là có thể lừa gạt được đối phương. Đã tốt hơn nhiều so với việc hồi trung học thích bỏ tiểu thuyết lên bàn để đọc rồi. Chính là vào lúc đó thầy giáo đi vào. Nghê Vân Huyên nhớ rất rõ mình để một quyển sách lên trên để che mất quyển tiểu thuyết. Mà một học sinh nữ trong lớp đang xem tạp chí về giảm béo vốn không bị phát hiện, kết quả nữ sinh đó vừa ngẩng đầu nhìn thấy thầy giáo, trực tiếp kêu “a” một tiếng. Vì thế thầy giáo liền đi qua thu tạp chí của bạn đó lại, sau đó ném vào thùng rác ngay trước mặt các bạn trong lớp.
Đầu năm nay, chính là làm chuyện xấu cũng phải giả bộ bình tĩnh.
Nhưng mà ngày hôm nay, Lục Tử Chiếu cùng cô chơi rất nhiều trò chơi. Hai người đi trên đường, hễ là chỗ nào có đồ ăn thì sẽ đi qua, mỗi thứ thử một ít. Bởi vì cô chịu không nổi kích thích, nên mỗi lần thấy thứ gì đó dầu mỡ nhìn đặc biệt ngon miệng, Lục Tử Chiếu sẽ cố ý biểu hiện ra bộ dạng ăn ngon hết sẩy trước mặt cô, cô khóc không ra nước mắt.
Hơn nữa, Nghê Vân Huyên cũng làm một chuyện rất dọa người.
Ngoài một siêu thị nào đó có xe đồ chơi cho trẻ em ngồi đung đưa tại chỗ, cô xem xong liền cảm thấy rất hiếu kì, cô muốn đi đến đó ngồi thử.
Lục Tử Chiếu mang theo bộ dạng đương nhiên, cô bị bộ dạng đó của anh đánh lừa, nghĩ mình thật sự có thể làm thế.
Vì vậy, người bán hàng trong siêu thị mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn cô thực sự ngồi lên chiếc xe đồ chơi đó.
Kết quả là, người vây đến xem không ít, họ đều dùng ánh mắt kì quái nhìn cô.
Mà khi cô nhìn thấy bên cạnh có một bạn nhỏ khoảng hai hay ba tuổi được bố mẹ đặt lên xe để chơi, mới mười phần buồn bực đi xuống.
Mà Lục Tử Chiếu rốt cuộc nhịn không được cười ha hả, cô đi đến nện cho anh vài cái vào lưng: “Anh là cái tên khốn kiếp.”
Anh chạy trốn, cô lại đuổi theo, hai người chơi trò đuổi bắt.
Nơi này cũng có người bán chong chóng gió ngày còn nhỏ vẫn hay chơi, cô nhịn không được cũng mua, trực tiếp chơi ở trên đường.
Lục Tử Chiếu một bộ dạng “Anh không quen em”, đứng cách xa cô. Cô mặc kệ, nắm chặt lấy tay anh, bộ dạng vô lại “Em lại quen biết anh đấy”.
Mà cuối cùng, Lục Tử Chiếu mua hai xâu kẹo hồ lô, hai người thi xem ai ăn xong trước, người ăn xong sau sẽ phải cõng đối phương.
Đương nhiên, chuyện khác Nghê Vân Huyên làm không được tốt lắm, nhưng chơi xấu là đặc biệt làm được.
Cho nên, cuối cùng vẫn là Lục Tử Chiếu cam chịu số phận ngồi xổm xuống, cõng cô lên lưng mình.
Anh cõng cô, từng bước một đi về phía trước.
Cô tựa lên lưng anh: “Lục Tử Chiếu?”
“Ừ?”
“Em muốn cứ như vậy gọi tên anh.”
“Em quên, em đã từng gọi sao?”
Cô càng kề sát hơn: “Còn giống như không đủ đấy!”
Anh chỉ cười.
Hai người đi đến một bãi cỏ ở vùng ngoại ô, nơi này nhìn qua cũng không quá đẹp, nhưng có một dòng suối nhỏ cong cong.
Hai người sóng vai ngồi xuống, nhìn mặt trời chiều phía xa xa dần dần lặn xuống, bóng hai người mơ hồ mà rất dài.
Cô tựa đầu trên vai anh: “Em đoán, nhất định anh chưa từng thấy đom đóm, nhất định không biết đom đóm trông như thế nào đâu.”
Thật sự như thế: “Em biết?”
“Vào mùa hè, sẽ có rất nhiều rất nhiều đom đóm.” Trên mặt cô mang theo nụ cười hồn nhiên nhất: “Rất nhiều rất nhiều đó! Hơn nữa, lúc cây lúa sắp trổ bông, ban đêm có rất nhiều rất nhiều điểm sáng bay trong không trung.”
Anh nắm chặt tay cô: “Rất đẹp phải không?”
Cô gật đầu: “Rất đẹp rất đẹp. Thật ra trước kia đom đóm rất nhiều rất nhiều, vào mùa hè có thể thấy được ở khắp nơi; về sau, đom đóm càng ngày càng ít. Đều nói trong các ruộng lúa phân bón được sử dụng nhiều hơn, ô nhiễm cũng nhiều. Ngay cả lúc viết văn ngày học tiểu học cũng là yêu cầu viết về sự bảo vệ môi trường, chẳng hạn như vì sao ô nhiễm rồi loại nào tuyệt chủng, kì thật em chỉ nhớ em không còn thấy đom đóm nữa, cho dù có thể thấy một hai con bay lượn trong không trung, nhưng đã không còn là đom đóm lúc đầu em nhìn thấy nữa rồi.”
Rất nhiều rất nhiều thứ gì đó, cũng giống như những con đom đóm kia, không bao giờ là đom đóm thuở ban đầu nữa, không còn đẹp như vậy nữa.
“Tuy rằng không đẹp như vậy, nhưng em không thể phủ nhận nó thật sự đã từng xuất hiện, bằng phương thức đẹp nhất.”
Nhưng, chỉ đại biểu cho quá khứ, điểm này, kì thật đều hiểu được.
Cô cười nhạt không nói, ánh mắt nhìn về mặt trời chiều phía xa xa đang dần dần lặn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.