Chương 23
Thập Cụ/十具
10/07/2024
Thái hậu nói với ta:
"Ta nghe nói, lần trước Mẫn Nhi suýt chút nữa bị con hồ ly tinh kia ức hiếp, Vệ Tam, ngươi đã giúp nó, Hoàng thượng còn gọi ngươi đến hỏi tội, có đúng không?"
Đây là lần đầu tiên ta nghe nói chuyện này, trong lòng bối rối, nhưng trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn về phía hắn.
Hắn mặt không đổi sắc, nhìn ta, gật đầu.
Thái hậu lại hỏi: "Vậy ngươi nói thế nào? Lão Nhị ấy, đứa nhỏ đó tâm tư sâu sắc còn hay đa nghi."
Tam công tử im lặng một lúc, ta lo lắng nhìn hắn, hắn nhìn ta một cái, cười thoải mái, nụ cười đó giống như tia nắng vàng lóe lên từ kẽ hở của đám mây đen, khiến lòng người rung động.
"Ta từ trước đến nay luôn bênh vực lẽ phải, không bênh vực người thân, nhị biểu ca cũng biết, cho nên ta đã nói thật, tôn ti trật tự, quý tiện phân minh, Quý phi đánh Hoàng hậu, ta là Phó Thống lĩnh Bắc Phủ binh, không có lý do gì để dung túng."
Thái hậu cười ha hả, vỗ cánh tay hắn:
"Ngươi từ nhỏ đã ngang ngược như vậy... Hèn chi... Hèn chi, ngươi lại dám lớn mật trách móc bảo bối của nó, làm nó mất mặt, trận đòn đó cũng đáng đời..."
Ta im lặng lắng nghe, vẻ mặt hoang mang.
Thái hậu nhìn ra, vội vàng giải thích cho ta:
"Hôm đó nó giúp con cãi lời Quý phi, cũng chính là cãi lời lão Nhị nên bị đánh một trận."
Lúc này ta mới biết sau lưng còn ẩn giấu nhiều chuyện như vậy, rất áy náy.
Chúng ta đi ra khỏi cung Từ An, hắn đi phía trước, ta đi phía sau, ta nhỏ giọng nói với hắn:
"Cảm ơn, xin lỗi..."
Hắn quay người lại nhìn ta, huy hiệu trên người sáng loáng, chiếu sáng gương mặt tuấn tú, khiến hắn càng thêm quyến rũ.
"Không liên quan đến nàng."
Lại đi thêm một đoạn, đến một góc khuất, một bức tường, hoa nở rực rỡ, vừa vặn che khuất tầm nhìn của người khác, hắn vẫy tay, ta đi qua, hắn hạ giọng nói:
"Hắn không phải phạt ta vì chuyện đó, nàng đừng để tâm."
Ta nhìn hắn, rất áy náy: "Ngài không cần an ủi ta, ta luôn nợ ngài..."
Hắn nhìn xung quanh, tiếp tục hạ giọng, nói:
"Mọi chuyện đừng nhìn bề ngoài. Vốn dĩ, ta lại quản lý quân vụ, hắn đã không vui rồi, cho dù chỉ là chức vụ hữu danh vô thực, nhưng ta dù sao cũng họ Vệ, cho nên, hắn chỉ là mượn cớ để trút giận, không liên quan nhiều đến chuyện đêm hôm đó."
Nhưng nếu không có cơ hội, cũng không thể mượn cớ, ta biết, Tam công tử đang an ủi ta.
Hắn tiếp tục nghiêm túc nói:
"Còn nữa, cô cô ta, đừng tưởng bà ta nói chuyện thật lòng, thân thiết với nàng thì thật sự coi nàng là người nhà, đó là thủ đoạn của bà ta, đừng tin bà ta. Nàng nói chuyện gì với bà ta, chuyện gì cũng chỉ nên nói ba phần, giấu bảy phần."
Ta nhìn hắn, hỏi:
"Vậy vừa rồi ngài nói, ngài nói với Hoàng thượng là bênh vực lẽ phải, không bênh vực người thân, cũng là nói ba phần, giấu bảy phần sao?"
Hắn ánh mắt hơi trầm xuống nhìn chằm chằm ta, nhìn một lúc lâu, khẽ cười:
"Đúng vậy, giấu bảy phần. Thực ra ta, bênh vực người thân, không bênh vực lẽ phải, nhưng lần này, người thân và lẽ phải đều đứng chung một phía."
Hắn vừa nói, vừa vươn tay ra, gỡ tua rua trên khuyên tai ta, ta kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn vẻ mặt nghiêm túc: "Tua rua bị rối, lúc nãy trong phòng đã muốn gỡ ra rồi, nhịn rất lâu đấy nhé."
__________________________
Tề phi là con gái nhà buôn giàu có, Ngọc phi là mỹ nhân do Đại Lương đưa đến.
Hai người bọn họ không phải người của Thái hậu, cũng không phải người của Hoàng thượng, cảnh ngộ có chút đáng thương, nên ta tận lực quan tâm bọn họ nhiều hơn một chút. Xuân Điềm không cho phép, còn nghiêm túc cảnh cáo ta: "Nhất định không được đến gần bọn họ."
Ta không hiểu, Xuân Điềm sốt ruột đến mức gãi đầu gãi tai, cuối cùng nhịn xuống, chỉ nói bóng gió với ta:
"Nương nương, Tề phi... Nàng ta... Bị bệnh thầm kín, bẩn thỉu, lại còn lây."
Ta không tin, lúc vào cung đều phải kiểm tra. Xuân Điềm xua tay, vẻ mặt chán ghét:
"Có vài bệnh thầm kín, đại phu cũng không nhìn ra được. Tóm lại, Nương nương, người nhất định phải tránh xa nàng ta..."
Ta hỏi nàng cụ thể, nàng nhất quyết không nói, chỉ nói bẩn lắm, hôi nữa, nói ra thì chịu không nổi.
Lại nói đến Ngọc phi, trong mắt nàng lại có chút sợ hãi, nói:
"Ngọc phi toát ra vẻ quỷ dị, một đêm mùa thu se lạnh, người hầu trong cung nàng ta nghe thấy, tiếng khóc thút thít, như có ai đó đang khóc, giống như nữ nhân khóc, lại giống như trẻ con khóc, tiếng khóc thê lương, ghê rợn. Lúc đó, người hầu cũng gan dạ, liền xách đèn đi theo tiếng khóc, tìm đến, tìm đến một gian phòng tối tăm, càng đến gần, tiếng khóc càng nghe càng không giống tiếng người, ngay lúc nàng ta đến gần cửa sổ, đột nhiên vang lên một tiếng khóc the thé hơn, nàng ta sợ hãi làm rơi đèn. Đúng lúc này, trong căn phòng tối om, một đôi mắt xanh lè nhìn chằm chằm vào nàng ta. Ngay sau đó, một đôi mắt đen láy cũng nhìn sang. Tiếp theo, liền nhìn thấy chủ nhân của đôi mắt đen láy kia, gương mặt trắng bệch dính đầy máu, khóe miệng nhỏ máu, một tay cầm chiếc kéo dính đầy máu, tay kia cầm một con mèo bị mổ bụng, đôi mắt xanh lè chính là của con mèo đó..."
Ta suýt chút nữa làm rơi chén trà, như thể khắp nơi trong cung điện của ta lúc này cũng đang ló ra những đôi mắt đen láy, xanh lè, quỷ dị, tim đập thình thịch.
Xuân Điềm giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, tiếp tục nói:
"Người hầu đó lúc ấy sợ đến ngất xỉu, ngày hôm sau, người đoán xem?"
Ta vươn tay sờ ấm trà để sưởi ấm, nuốt nước miếng: "Sao?"
"Đêm qua con mèo bị m.ổ b.ụ.n.g kia lại bình an vô sự l.i.ế.m mặt nàng ta, Ngọc phi cũng thản nhiên, cùng Tề phi chơi xích đu trong sân..."
"Có phải là... Nàng ta nằm mơ không..."
Xuân Điềm cầm ấm trà rót cho ta một chén, lắc đầu:
"Không biết, người hầu đó mấy ngày sau liền phát điên, có người nói, Ngọc phi này, hẳn là sau khi đến Hoàng cung, bị..."
"Bị gì?"
Nàng sờ sờ những sợi lông tơ dựng đứng trên tay, nhỏ giọng nói:
"Bị yêu mèo nhập vào, chuyên ăn tim gan sống..."
Miệng Xuân Điềm giống như chứa vô số quả bom, mỗi lần ném ra một quả đều khiến người ta tê dại da đầu.
Ta xoa xoa hai cánh tay lạnh toát, nhìn nàng:
"Xuân Điềm, mau lấy bùa bình an mà tổ mẫu cầu cho ta từ đáy rương ra, ta đeo vào..."
Đúng lúc này, cung nhân đứng ngoài cửa hỏi: "Nương nương, Vệ Thống lĩnh cầu kiến."
"Ta nghe nói, lần trước Mẫn Nhi suýt chút nữa bị con hồ ly tinh kia ức hiếp, Vệ Tam, ngươi đã giúp nó, Hoàng thượng còn gọi ngươi đến hỏi tội, có đúng không?"
Đây là lần đầu tiên ta nghe nói chuyện này, trong lòng bối rối, nhưng trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn về phía hắn.
Hắn mặt không đổi sắc, nhìn ta, gật đầu.
Thái hậu lại hỏi: "Vậy ngươi nói thế nào? Lão Nhị ấy, đứa nhỏ đó tâm tư sâu sắc còn hay đa nghi."
Tam công tử im lặng một lúc, ta lo lắng nhìn hắn, hắn nhìn ta một cái, cười thoải mái, nụ cười đó giống như tia nắng vàng lóe lên từ kẽ hở của đám mây đen, khiến lòng người rung động.
"Ta từ trước đến nay luôn bênh vực lẽ phải, không bênh vực người thân, nhị biểu ca cũng biết, cho nên ta đã nói thật, tôn ti trật tự, quý tiện phân minh, Quý phi đánh Hoàng hậu, ta là Phó Thống lĩnh Bắc Phủ binh, không có lý do gì để dung túng."
Thái hậu cười ha hả, vỗ cánh tay hắn:
"Ngươi từ nhỏ đã ngang ngược như vậy... Hèn chi... Hèn chi, ngươi lại dám lớn mật trách móc bảo bối của nó, làm nó mất mặt, trận đòn đó cũng đáng đời..."
Ta im lặng lắng nghe, vẻ mặt hoang mang.
Thái hậu nhìn ra, vội vàng giải thích cho ta:
"Hôm đó nó giúp con cãi lời Quý phi, cũng chính là cãi lời lão Nhị nên bị đánh một trận."
Lúc này ta mới biết sau lưng còn ẩn giấu nhiều chuyện như vậy, rất áy náy.
Chúng ta đi ra khỏi cung Từ An, hắn đi phía trước, ta đi phía sau, ta nhỏ giọng nói với hắn:
"Cảm ơn, xin lỗi..."
Hắn quay người lại nhìn ta, huy hiệu trên người sáng loáng, chiếu sáng gương mặt tuấn tú, khiến hắn càng thêm quyến rũ.
"Không liên quan đến nàng."
Lại đi thêm một đoạn, đến một góc khuất, một bức tường, hoa nở rực rỡ, vừa vặn che khuất tầm nhìn của người khác, hắn vẫy tay, ta đi qua, hắn hạ giọng nói:
"Hắn không phải phạt ta vì chuyện đó, nàng đừng để tâm."
Ta nhìn hắn, rất áy náy: "Ngài không cần an ủi ta, ta luôn nợ ngài..."
Hắn nhìn xung quanh, tiếp tục hạ giọng, nói:
"Mọi chuyện đừng nhìn bề ngoài. Vốn dĩ, ta lại quản lý quân vụ, hắn đã không vui rồi, cho dù chỉ là chức vụ hữu danh vô thực, nhưng ta dù sao cũng họ Vệ, cho nên, hắn chỉ là mượn cớ để trút giận, không liên quan nhiều đến chuyện đêm hôm đó."
Nhưng nếu không có cơ hội, cũng không thể mượn cớ, ta biết, Tam công tử đang an ủi ta.
Hắn tiếp tục nghiêm túc nói:
"Còn nữa, cô cô ta, đừng tưởng bà ta nói chuyện thật lòng, thân thiết với nàng thì thật sự coi nàng là người nhà, đó là thủ đoạn của bà ta, đừng tin bà ta. Nàng nói chuyện gì với bà ta, chuyện gì cũng chỉ nên nói ba phần, giấu bảy phần."
Ta nhìn hắn, hỏi:
"Vậy vừa rồi ngài nói, ngài nói với Hoàng thượng là bênh vực lẽ phải, không bênh vực người thân, cũng là nói ba phần, giấu bảy phần sao?"
Hắn ánh mắt hơi trầm xuống nhìn chằm chằm ta, nhìn một lúc lâu, khẽ cười:
"Đúng vậy, giấu bảy phần. Thực ra ta, bênh vực người thân, không bênh vực lẽ phải, nhưng lần này, người thân và lẽ phải đều đứng chung một phía."
Hắn vừa nói, vừa vươn tay ra, gỡ tua rua trên khuyên tai ta, ta kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn vẻ mặt nghiêm túc: "Tua rua bị rối, lúc nãy trong phòng đã muốn gỡ ra rồi, nhịn rất lâu đấy nhé."
__________________________
Tề phi là con gái nhà buôn giàu có, Ngọc phi là mỹ nhân do Đại Lương đưa đến.
Hai người bọn họ không phải người của Thái hậu, cũng không phải người của Hoàng thượng, cảnh ngộ có chút đáng thương, nên ta tận lực quan tâm bọn họ nhiều hơn một chút. Xuân Điềm không cho phép, còn nghiêm túc cảnh cáo ta: "Nhất định không được đến gần bọn họ."
Ta không hiểu, Xuân Điềm sốt ruột đến mức gãi đầu gãi tai, cuối cùng nhịn xuống, chỉ nói bóng gió với ta:
"Nương nương, Tề phi... Nàng ta... Bị bệnh thầm kín, bẩn thỉu, lại còn lây."
Ta không tin, lúc vào cung đều phải kiểm tra. Xuân Điềm xua tay, vẻ mặt chán ghét:
"Có vài bệnh thầm kín, đại phu cũng không nhìn ra được. Tóm lại, Nương nương, người nhất định phải tránh xa nàng ta..."
Ta hỏi nàng cụ thể, nàng nhất quyết không nói, chỉ nói bẩn lắm, hôi nữa, nói ra thì chịu không nổi.
Lại nói đến Ngọc phi, trong mắt nàng lại có chút sợ hãi, nói:
"Ngọc phi toát ra vẻ quỷ dị, một đêm mùa thu se lạnh, người hầu trong cung nàng ta nghe thấy, tiếng khóc thút thít, như có ai đó đang khóc, giống như nữ nhân khóc, lại giống như trẻ con khóc, tiếng khóc thê lương, ghê rợn. Lúc đó, người hầu cũng gan dạ, liền xách đèn đi theo tiếng khóc, tìm đến, tìm đến một gian phòng tối tăm, càng đến gần, tiếng khóc càng nghe càng không giống tiếng người, ngay lúc nàng ta đến gần cửa sổ, đột nhiên vang lên một tiếng khóc the thé hơn, nàng ta sợ hãi làm rơi đèn. Đúng lúc này, trong căn phòng tối om, một đôi mắt xanh lè nhìn chằm chằm vào nàng ta. Ngay sau đó, một đôi mắt đen láy cũng nhìn sang. Tiếp theo, liền nhìn thấy chủ nhân của đôi mắt đen láy kia, gương mặt trắng bệch dính đầy máu, khóe miệng nhỏ máu, một tay cầm chiếc kéo dính đầy máu, tay kia cầm một con mèo bị mổ bụng, đôi mắt xanh lè chính là của con mèo đó..."
Ta suýt chút nữa làm rơi chén trà, như thể khắp nơi trong cung điện của ta lúc này cũng đang ló ra những đôi mắt đen láy, xanh lè, quỷ dị, tim đập thình thịch.
Xuân Điềm giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, tiếp tục nói:
"Người hầu đó lúc ấy sợ đến ngất xỉu, ngày hôm sau, người đoán xem?"
Ta vươn tay sờ ấm trà để sưởi ấm, nuốt nước miếng: "Sao?"
"Đêm qua con mèo bị m.ổ b.ụ.n.g kia lại bình an vô sự l.i.ế.m mặt nàng ta, Ngọc phi cũng thản nhiên, cùng Tề phi chơi xích đu trong sân..."
"Có phải là... Nàng ta nằm mơ không..."
Xuân Điềm cầm ấm trà rót cho ta một chén, lắc đầu:
"Không biết, người hầu đó mấy ngày sau liền phát điên, có người nói, Ngọc phi này, hẳn là sau khi đến Hoàng cung, bị..."
"Bị gì?"
Nàng sờ sờ những sợi lông tơ dựng đứng trên tay, nhỏ giọng nói:
"Bị yêu mèo nhập vào, chuyên ăn tim gan sống..."
Miệng Xuân Điềm giống như chứa vô số quả bom, mỗi lần ném ra một quả đều khiến người ta tê dại da đầu.
Ta xoa xoa hai cánh tay lạnh toát, nhìn nàng:
"Xuân Điềm, mau lấy bùa bình an mà tổ mẫu cầu cho ta từ đáy rương ra, ta đeo vào..."
Đúng lúc này, cung nhân đứng ngoài cửa hỏi: "Nương nương, Vệ Thống lĩnh cầu kiến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.