Chương 24
Thập Cụ/十具
10/07/2024
Tam công tử đến báo cáo tình hình vụ án, ta cho lui hết cung nhân.
Bắc Phủ binh đã tìm thấy một gói đồ gần cây hòe, bên trong có một cuốn sổ ghi chép, ghi lại mối tình thầm kín của Lâm phi.
Ngày x tháng x: "Người khác ức h.i.ế.p ta, chàng bảo vệ ta."
Ngày x tháng x: "Lúc không có ai, chàng thân mật gọi ta là Lâm Nhi."
Ngày x tháng x: "Chàng lén lút sờ soạng ta. Chàng nói ta mặc váy trắng rất đẹp, giống như tiên nữ hạ phàm."
Ngày x tháng x: "Chàng muốn ta dâng hiến thân thể cho chàng, chàng nói chàng sẽ đưa ta rời khỏi đây. Ta rất sợ hãi, do dự."
Ngày x tháng x: "Chàng uống rượu say, ép buộc ta. Chàng là người nam nhân đầu tiên của ta, chàng rất bất ngờ, lại rất sợ hãi, vào khoảnh khắc này, ta hoàn toàn thuộc về chàng, ta yêu chàng, ta nguyện ý vì chàng mà đánh đổi tất cả."
Ngày x tháng x: "Chàng tránh mặt ta, không gặp ta. Ta không biết tại sao."
Ngày x tháng x: "Ta chặn đường chàng, hỏi chàng tại sao? Chàng rất hoảng hốt, nhìn xung quanh, cuối cùng đồng ý đến gặp ta vào ban đêm."
Ngày x tháng x: "Chàng ân ái với ta một cách hời hợt, ta nghĩ có lẽ chàng hơi mệt mỏi, ta nhẹ nhàng vuốt ve chàng."
Ngày x tháng x: "Chàng lại rất lâu rồi không đến gặp ta, trời cứ mưa mãi, ta nghĩ có lẽ là vì trời mưa, nên chàng mới không đến."
Ngày x tháng x: "Ta bắt gặp chàng đang sờ soạng một cung nữ trong vườn hoa."
Ngày x tháng x: "Kinh nguyệt của ta không đến, đã tháng thứ hai rồi, ta thường xuyên nôn mửa."
Ngày x tháng x: "Thái hậu nói gần đây ta béo lên, nhưng sắc mặt không tốt, bà ấy bảo ta đừng nản lòng, cứ tĩnh dưỡng cho tốt, sau này còn có cơ hội thị tẩm. Thái hậu không biết, Hoàng thượng chưa bao giờ cho ta thị tẩm, ngài ấy chê ta bẩn, bởi vì ta là người xuất thân từ kỹ viện, nhưng chàng uy h.i.ế.p ta, ta không thể nói cho Thái hậu biết."
Ngày x tháng x: "Ngọc phi bắt mạch cho ta, nàng nói ta có thai, nàng nói có thể giúp ta phá thai, nhưng ta không muốn, ta vẫn còn nhớ đến người đó, đã mang thai cốt nhục của chàng, có phải chàng sẽ đưa ta đi rồi không? Chúng ta có thể rời khỏi Hoàng cung."
Ngày x tháng x: "Ta nhờ người đưa cho chàng một bức thư, ta nói với chàng, chúng ta có con rồi."
Ngày x tháng x: "Chàng đã hồi âm, chàng đồng ý đưa ta đi, chúng ta hẹn gặp nhau dưới gốc cây hòe."
Ngày x tháng x: "Rất vui vẻ, sắp được rời khỏi lồng giam này, ta sẽ mặc bộ y phục trắng mà chàng thích nhất để gặp chàng, sau này, tuy không có vinh hoa phú quý, nhưng gia đình ba người chúng ta ở bên nhau là được rồi."
...
Ta đọc xong cuốn sổ ghi chép, mắt cay cay.
Lâm phi đáng thương, vì mối tình thầm kín, đã lao đầu vào lửa.
Tam công tử nhận ra sự khác thường của ta, hỏi: "Sao vậy?"
Ta lắc đầu, không sao.
Cung điện yên tĩnh, khói hương từ lư hương hình thụy thú bay lượn lờ.
Ta hỏi hắn: "Người đó có yêu Lâm phi không?"
Hắn lắc đầu: "Hắn chỉ đang đùa giỡn nàng ta."
Ta rất nghi hoặc, lại hỏi hắn: "Hắn bảo vệ nàng ta, lại muốn thân thể nàng ta... Đều là vì đùa giỡn nàng ta sao?"
Ta nhớ đến những chuyện giữa ta và Tam công tử... Hắn có người trong lòng, nhưng hắn cũng bảo vệ ta, hắn cũng sẽ hôn ta, sẽ...
Đôi khi hắn khiến ta ảo tưởng, Tam công tử, hình như đối với ta cũng... Có lẽ, cũng có chút tình cảm...
Ta không chắc chắn lắm, mỗi nụ hôn với hắn, đều nóng bỏng đến mức khiến tim ta rung động.
Đây là đùa giỡn sao?
Hắn khẳng định: "Đúng vậy, không nghi ngờ gì nữa."
Ta dụi mắt, im lặng một lúc, bình tĩnh nói chuyện công việc với hắn:
"Người nam nhân này, nhất định là người trong cung, là... Chỉ có thể là người của Bắc Phủ binh, chỉ có bọn họ mới có thể tự do ra vào trong cung, hắn còn có thể bảo vệ nàng ta, hắn phải có chức vụ nhất định... Sẽ là ai?... Nàng ta đã hẹn thời gian, địa điểm với hắn, chỉ có hắn biết nàng ta ở đó, có phải là hắn đã g i ế t nàng ta không?"
"Không thể nào, hắn hơn ai hết muốn giữ bí mật chuyện Lâm phi tư thông, cho dù muốn g i ế t, hắn nhất định cũng sẽ lừa nàng ta ra khỏi cung, rồi âm thầm ra tay."
Đúng vậy, Tam công tử nói đúng.
Người dụ dỗ Lâm phi và người g i ế t nàng ta hẳn là không phải cùng một người.
Mục đích khác nhau, Lâm phi c h ế t rồi, ai sẽ là người được lợi nhất?
Một màn sương mù dày đặc, tạm thời không nhìn rõ.
"Tam công tử, chúng ta đến thăm Ngọc phi đi."
Trong sổ ghi chép có nhắc đến Ngọc phi, có lẽ, nàng ta biết điều gì đó.
Trước khi đi, Xuân Điềm vội vàng đưa bùa bình an cho ta, ta nắm chặt bùa bình an trong tay, ta không quên đôi mắt xanh lè, đôi mắt đen láy, lời đồn mổ bụng, m.á.u me đầm đìa kia...
Ta không che giấu được nỗi sợ hãi.
Tam công tử dừng bước, nghi ngờ nhìn ta.
Ta nghĩ có lẽ hắn không biết rõ những lời đồn trong cung, ta do dự một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được, đưa bùa bình an trong tay cho hắn:
"Tam công tử, cái này cho ngài đấy, để trừ tà."
Tam công tử nhìn chằm chằm ta một lúc mới nhận lấy, ngay sau đó, hắn cúi đầu hôn bùa bình an một cái, cất vào trong ngực... Hắn như đang gỡ cái gì đó trên cổ...
Trong bóng tối, bất ngờ, một vật cứng, hơi sắc nhọn, còn vương chút hơi ấm, được đặt vào lòng bàn tay ta.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng như ánh trăng:
"Cảm ơn, quà đáp lễ này."
Ta cúi đầu nhìn, là một chiếc răng sói tỏa sáng lạnh lẽo.
"Cũng là để trừ tà, từ lần đầu tiên ta ra trận đã luôn đeo nó, hẳn là rất linh nghiệm, trận U Minh Cốc đó... Ta, cũng miễn cưỡng sống sót..."
Ta nắm chặt chiếc răng sói, chiếc răng sói còn vương hơi ấm của hắn.
Bắc Phủ binh đã tìm thấy một gói đồ gần cây hòe, bên trong có một cuốn sổ ghi chép, ghi lại mối tình thầm kín của Lâm phi.
Ngày x tháng x: "Người khác ức h.i.ế.p ta, chàng bảo vệ ta."
Ngày x tháng x: "Lúc không có ai, chàng thân mật gọi ta là Lâm Nhi."
Ngày x tháng x: "Chàng lén lút sờ soạng ta. Chàng nói ta mặc váy trắng rất đẹp, giống như tiên nữ hạ phàm."
Ngày x tháng x: "Chàng muốn ta dâng hiến thân thể cho chàng, chàng nói chàng sẽ đưa ta rời khỏi đây. Ta rất sợ hãi, do dự."
Ngày x tháng x: "Chàng uống rượu say, ép buộc ta. Chàng là người nam nhân đầu tiên của ta, chàng rất bất ngờ, lại rất sợ hãi, vào khoảnh khắc này, ta hoàn toàn thuộc về chàng, ta yêu chàng, ta nguyện ý vì chàng mà đánh đổi tất cả."
Ngày x tháng x: "Chàng tránh mặt ta, không gặp ta. Ta không biết tại sao."
Ngày x tháng x: "Ta chặn đường chàng, hỏi chàng tại sao? Chàng rất hoảng hốt, nhìn xung quanh, cuối cùng đồng ý đến gặp ta vào ban đêm."
Ngày x tháng x: "Chàng ân ái với ta một cách hời hợt, ta nghĩ có lẽ chàng hơi mệt mỏi, ta nhẹ nhàng vuốt ve chàng."
Ngày x tháng x: "Chàng lại rất lâu rồi không đến gặp ta, trời cứ mưa mãi, ta nghĩ có lẽ là vì trời mưa, nên chàng mới không đến."
Ngày x tháng x: "Ta bắt gặp chàng đang sờ soạng một cung nữ trong vườn hoa."
Ngày x tháng x: "Kinh nguyệt của ta không đến, đã tháng thứ hai rồi, ta thường xuyên nôn mửa."
Ngày x tháng x: "Thái hậu nói gần đây ta béo lên, nhưng sắc mặt không tốt, bà ấy bảo ta đừng nản lòng, cứ tĩnh dưỡng cho tốt, sau này còn có cơ hội thị tẩm. Thái hậu không biết, Hoàng thượng chưa bao giờ cho ta thị tẩm, ngài ấy chê ta bẩn, bởi vì ta là người xuất thân từ kỹ viện, nhưng chàng uy h.i.ế.p ta, ta không thể nói cho Thái hậu biết."
Ngày x tháng x: "Ngọc phi bắt mạch cho ta, nàng nói ta có thai, nàng nói có thể giúp ta phá thai, nhưng ta không muốn, ta vẫn còn nhớ đến người đó, đã mang thai cốt nhục của chàng, có phải chàng sẽ đưa ta đi rồi không? Chúng ta có thể rời khỏi Hoàng cung."
Ngày x tháng x: "Ta nhờ người đưa cho chàng một bức thư, ta nói với chàng, chúng ta có con rồi."
Ngày x tháng x: "Chàng đã hồi âm, chàng đồng ý đưa ta đi, chúng ta hẹn gặp nhau dưới gốc cây hòe."
Ngày x tháng x: "Rất vui vẻ, sắp được rời khỏi lồng giam này, ta sẽ mặc bộ y phục trắng mà chàng thích nhất để gặp chàng, sau này, tuy không có vinh hoa phú quý, nhưng gia đình ba người chúng ta ở bên nhau là được rồi."
...
Ta đọc xong cuốn sổ ghi chép, mắt cay cay.
Lâm phi đáng thương, vì mối tình thầm kín, đã lao đầu vào lửa.
Tam công tử nhận ra sự khác thường của ta, hỏi: "Sao vậy?"
Ta lắc đầu, không sao.
Cung điện yên tĩnh, khói hương từ lư hương hình thụy thú bay lượn lờ.
Ta hỏi hắn: "Người đó có yêu Lâm phi không?"
Hắn lắc đầu: "Hắn chỉ đang đùa giỡn nàng ta."
Ta rất nghi hoặc, lại hỏi hắn: "Hắn bảo vệ nàng ta, lại muốn thân thể nàng ta... Đều là vì đùa giỡn nàng ta sao?"
Ta nhớ đến những chuyện giữa ta và Tam công tử... Hắn có người trong lòng, nhưng hắn cũng bảo vệ ta, hắn cũng sẽ hôn ta, sẽ...
Đôi khi hắn khiến ta ảo tưởng, Tam công tử, hình như đối với ta cũng... Có lẽ, cũng có chút tình cảm...
Ta không chắc chắn lắm, mỗi nụ hôn với hắn, đều nóng bỏng đến mức khiến tim ta rung động.
Đây là đùa giỡn sao?
Hắn khẳng định: "Đúng vậy, không nghi ngờ gì nữa."
Ta dụi mắt, im lặng một lúc, bình tĩnh nói chuyện công việc với hắn:
"Người nam nhân này, nhất định là người trong cung, là... Chỉ có thể là người của Bắc Phủ binh, chỉ có bọn họ mới có thể tự do ra vào trong cung, hắn còn có thể bảo vệ nàng ta, hắn phải có chức vụ nhất định... Sẽ là ai?... Nàng ta đã hẹn thời gian, địa điểm với hắn, chỉ có hắn biết nàng ta ở đó, có phải là hắn đã g i ế t nàng ta không?"
"Không thể nào, hắn hơn ai hết muốn giữ bí mật chuyện Lâm phi tư thông, cho dù muốn g i ế t, hắn nhất định cũng sẽ lừa nàng ta ra khỏi cung, rồi âm thầm ra tay."
Đúng vậy, Tam công tử nói đúng.
Người dụ dỗ Lâm phi và người g i ế t nàng ta hẳn là không phải cùng một người.
Mục đích khác nhau, Lâm phi c h ế t rồi, ai sẽ là người được lợi nhất?
Một màn sương mù dày đặc, tạm thời không nhìn rõ.
"Tam công tử, chúng ta đến thăm Ngọc phi đi."
Trong sổ ghi chép có nhắc đến Ngọc phi, có lẽ, nàng ta biết điều gì đó.
Trước khi đi, Xuân Điềm vội vàng đưa bùa bình an cho ta, ta nắm chặt bùa bình an trong tay, ta không quên đôi mắt xanh lè, đôi mắt đen láy, lời đồn mổ bụng, m.á.u me đầm đìa kia...
Ta không che giấu được nỗi sợ hãi.
Tam công tử dừng bước, nghi ngờ nhìn ta.
Ta nghĩ có lẽ hắn không biết rõ những lời đồn trong cung, ta do dự một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được, đưa bùa bình an trong tay cho hắn:
"Tam công tử, cái này cho ngài đấy, để trừ tà."
Tam công tử nhìn chằm chằm ta một lúc mới nhận lấy, ngay sau đó, hắn cúi đầu hôn bùa bình an một cái, cất vào trong ngực... Hắn như đang gỡ cái gì đó trên cổ...
Trong bóng tối, bất ngờ, một vật cứng, hơi sắc nhọn, còn vương chút hơi ấm, được đặt vào lòng bàn tay ta.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng như ánh trăng:
"Cảm ơn, quà đáp lễ này."
Ta cúi đầu nhìn, là một chiếc răng sói tỏa sáng lạnh lẽo.
"Cũng là để trừ tà, từ lần đầu tiên ta ra trận đã luôn đeo nó, hẳn là rất linh nghiệm, trận U Minh Cốc đó... Ta, cũng miễn cưỡng sống sót..."
Ta nắm chặt chiếc răng sói, chiếc răng sói còn vương hơi ấm của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.