Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Quyển 1 - Chương 156: Đánh cuộc
Thạch Chương Ngư
30/08/2013
Ta gật đầu nói:
“Tiêm Tiêm cô nương nói không sai, Dận Không tìm đến Tiêm Tiêm cô nương không chỉ vì Hạ Hầu Nộ Thái. Hạ Hầu Nộ Thái đã sớm cấu kết với Hán quốc, một khi chiến sự nổ ra, Yên quốc chắc chắn sẽ lâm vào chiến hỏa. Nếu như ta bại trận có thể lui về Đại Khang phòng thủ, Hạ Hầu Nộ Thái thất bại có thể nương nhờ vào Hán quốc. Nhưng còn dân chúng Yên quốc thì thế nào? Bất luận là ai thắng ai thua, đất đai Yên quốc, dân chúng Yên quốc đều không thể không gánh chịu tai họa chiến tranh này. Tiêm Tiêm cô nương đã từng nghĩ tới chuyện này chưa?”
Côc Tiêm Tiêm lạnh lùng nói:
“Tài ăn nói của Thái tử thực sự rất cao, nếu không phải ngài bày mưu xâm lược Yên quốc, hiện tại dân chúng Yên quốc vẫn còn đang an cư lạc nghiệp, cần gì phải lo lắng chuyện chiến hỏa?”
Ta cười nói:
“Những lời này của Tiêm Tiêm cô nương không đúng rồi, vận mệnh của Yên quốc là điều đã được định sẵn. Cho dù ta không nhòm ngó Yên quốc, Yên quốc sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay những quốc gia khác. Vạn vật sinh sôi nảy nở trong cõi đòi này, hưng vong suy thịnh đều có liên quan đến chính bản thân nó, sở dĩ Yên quốc rơi vào tình cảnh hôm nay, cũng không thể oán trách người khác, mà là trách chính bản thân Yên vương.”
Cốc Tiêm Tiêm khẽ mỉm cười:
“Theo như những gì Thái từ nói, dân chúng Yên quốc không những không nên thù hận ngài, trái lại còn cần phải cảm ơn ngài?”
Ta gật đầu cười nói:
“Hiện giờ chưa chắc đã có người cảm tạ ta, nhưng ngày sau dân chủng Yên quốc nhất định sẽ cảm kích ta.”
Ta tiến lại gần Cốc Tiêm Tiêm một chút:
“Hôm nay ta đến tìm Tiêm Tiêm cô nương cũng là vì giúp cho dân chúng Yên quốc tránh được một cuộc chiến hỏa.”
Cốc Tiêm Tiêm nói:
“Người ở địa vị cao, làm bất cứ chuyện gì cũng có thế tìm được lý do đường đường chính chính.”
Ta mỉm cười nói:
“Hình như Tiêm Tiêm cô nương rất có thành kiến với ta.”
Cốc Tiêm Tiêm lắc đầu nói:
“Ta chẳng những không có thành kiến với Thái tử, trái lại còn rất có hảo cảm.”
Ta cười nói:
“Nếu như vậy, chuyện ta muôn nhờ vả Tiêm Tiêm cô nương sẽ đơn giản hơn rồi.”
Cốc Tiêm Tiêm nói:
“Muốn ta đồng ý giúp ngài thực ra cũng không tính là khó khăn, chỉ cần Thái tử tiếp nhận một lần đánh cuộc với ta là được.”
Ta mỉm cười nói:
“Tiêm Tiêm cô nương cứ nói, chỉ cần Dận Không có thể làm được, nhất định sẽ làm hết sức mình.”
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
“Nếu như trong vòng ba ngày ngài có thể làm cho ta toàn tâm toàn ý yêu ngài, ta sẽ ra mặt thuyết phục Hạ Hầu Nộ Thái quy thuận ngài.”
Ta ngàn vạn lần không nghĩ tới Cốc Tiêm Tiêm lại đưa ra điều kiện như vậy, nhịn không được mỉm cười nói:
“Lần đánh cuộc này nhìn thì thấy dễ dàng, nhưng để làm được cũng vô cung khó khăn. Cho dù Tiêm Tiêm cô nương có thích ta, nhưng nói một đằng làm một nẻo, kiên quyết không chịu thừa nhận thì làm sao bây giờ? Chẳng phải là Dận Không chắc chắn thua không nghi ngờ gì sao?”
Cốc Tiêm Tiêm quyến rũ cười nói:
“Xưa nay Tiêm Tiêm dám yêu dám hận, nếu như trong lòng thật sự thích, tuyệt đối không nói một đằng làm một nẻo. Thái tử điện hạ muốn lùi bước sao?”
Ta mỉm cười nói:
“Loại đánh cuộc hương diễm thế này, Dận Không cầu còn không được. ‘‘
Ta đưa tay ra cùng bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương của Cốc Tiêm Tiêm nhẹ nhàng vỗ một chưởng nói:
“Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta liền bắt đầu đánh cuộc trong thời gian ba ngày, Tiêm Tiêm cô nương nhất định không được từ chối bất ki lời mời nào của Dận Không.”
Cốc Tiêm Tiêm thản nhiên cười.
Ta đứng dậy cáo từ:
“Hôm nay Dận Không còn có chuyện quan trọng cần xử lý, ngày mai chúng ta gặp lại.”
Cốc Tiêm Tiêm hơi ngẩn ra, hành động của ta thực sự nằm ngoài dự đoán của nàng. Cốc Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói:
“Xem ra thái tử điện hạ đối với khái niệm về thời gian cũng không rõ ràng lắm.”
Ta mỉm cười nói:
“Tốt nhất là Tiêm Tiêm cô nương sớm chuẩn bị tâm lý đón nhận thất bại đi.”
Cao Quang Viễn và ta cùng rời khỏi Tiên Vũ Lâu, hắn rất tò mò đối vói những gì ta và Tiêm Tiêm nói với nhau. Sau vài lần hỏi, ta mới cười đem chuyện đánh cuộc giữa ta và Cốc Tiêm Tiêm nói rõ cho hắn.
Cao Quang Viền khó hiểu nói:
“Nếu chỉ có ba ngày, vì sao Thái tử không quý trọng cơ hội cùng nàng ở chung?”
Ta cười ha hả.
Cao Quang Viễn càng thêm khó hiểu nói:
“Chẳng lẽ Thái tử đã nắm chắc nhất định sẽ thắng?”
Ta lắc đầu nói:
“Cốc Tiêm Tiêm là một nữ nhân cực kỳ thông minh. Nàng muốn đánh cuộc chuyện này nhất định là có mục đích của mình.’’
Cao Quang Viễn cười nói:
“Có lẽ nàng đã ngưỡng mộ Thái tử từ trước, mượn cơ hội này để dựa vào Thái tử cũng không biết chừng.”
Ta mỉm cười nói:
“Hiểu biết về nữ nhân của Cao đại nhân cũng không nhiều.”
Cao Quang Viễn nịnh nọt nói:
“Ở phương diện này thần làm sao sánh bằng một phần của Thái tử.”
Những lời này cực kỳ buồn nôn, ta nhíu mày tạm thời thừa nhận.
Ta mỉm cười nói:
“Trận đánh cuộc này ta căn bản không có cơ hội chiến thắng, Cốc Tiêm Tiêm là muốn nhân cơ hội này để hạ thấp uy phong của ta.”
Cao Quang Viễn nói:
“Vậy tại sao Thái tử vẫn đồng ý với nàng? Đôi với loại nữ nhân không biết điều này căn bản không cần bất cứ chút tình cảm nào. Nếu nàng dám từ chối, đưa nàng đến quân doanh làm quân kỹ, hành hạ nàng vài tháng, xem nàng còn dám càn quấy nữa không.”
Ta cười nói:
“Nữ nhân thích một người đàn ông thường là không cần lý do. Nếu như nàng không thích ngươi, đừng nói là ba ngày, cho dù ba năm, nàng vẫn sẽ không có bất kỳ tình cảm gì vói người. Nếu nàng thích ngươi, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ rồi.”
Cao Quang Viễn trở nên im lặng, như đang suy nghĩ điều gì đó. Xem ra hắn đang nhớ lại chuyện cũ giữa hắn và Sở Quý phi.
Ta vỗ vai Cao Quang Viễn nói:
“Giúp ta tra rõ lai lịch của Cốc Tiêm Tiêm, trừ chuyện nàng là con riêng của Hạ Hậu Nộ Thái ra, còn có chuyện gì nữa không.”
Cao Quang Viễn gật đầu nói:
“Điện hạ yên tâm, sáng sớm ngày mai ta sẽ đem tất cả tài liệu về nàng trình lên.”
Tất cả mọi người khi biết trận đánh cuộc hoang đường này đều lắc đầu không dứt, chỉ có A Y Cổ Lệ lại không cho là như vậy. Lúc chúng ta nghỉ ngơi, A Y Cổ Lệ rúc vào lòng ta, nhẹ giọng nói:
“Nếu như Cốc Tiêm Tiêm không phải là cố ý làm khó huynh, nghĩa là nàng thực sự thích huynh.”
Ta khẽ vuốt bờ vai mềm nhẵn của nàng nói:
“Tại sao muội lại ngĩ như vậy?”
A Y Cổ Lệ nói:
“Không có bất kỳ nữ nhân nào đem chuyện này ra để đánh cuộc. Chắc hẳn là Cốc Tiêm Tiêm đã có chút hiểu biết về huynh từ sớm, nàng cho huynh ba ngày, cũng là cho chính mình ba ngày, muốn dùng thời gian ba ngày này để hiểu rõ về huynh.”
Ta cười nói:
“Hiểu rõ điều gì về ta.”
A Y Cổ Lệ ôn nhu nói:
“Có lẽ là muốn xem xem Thái tử điện hạ của chúng ta có thực sự uy vũ bất phàm như người ngoài đồn đại hay không, hoặc mượn cơ hội này để khảo nghiệm xem Thái tử điện hạ của chúng ta có đáng để nàng dựa vào cả đời hay không.”
Ta cười ha hả nói:
“Nếu thực sự như vậy, Cốc Tiêm Tiêm cũng có thể được coi là một kỳ nữ.”
A Y Cố Lệ cười nhéo chóp mũi ta nói:
“Thành thật trả lời, có phải huynh cũng động tâm vói Cốc Tiêm Tiêm rồi phải không?”
Ta đem thân thể mê người của nàng ôm vào trong lòng, ghé vào bên tai nàng nói:
“Cũng có một chút động tâm, nhưng nam nhân có chút lòng háo thắng cũng là chuyện bình thường.”
A Y Cổ Lệ cười duyên nói:
“Ta thấy lòng háo thắng thì không có, nhưng lòng háo sắc thì lại có.”
Ta giả bộ tàn bạo nói:
“Bổn Thái tử sắc đảm ngập trời, tối nay nhất định phải cho muội đau khổ cầu xin tha thứ.”
A Y Cổ Lệ thẹn thùng đầy mặt, nhẹ giọng nói:
“Ta mà lại sợ huynh sao?”
Trong lòng ta kích động, chuyển thân đặt nàng xuống phía dưới, toàn lực tiến vào cơ thể mềm mại của nàng.
Tứ chi thon dài của A Y Cổ Lệ quấn chặt lấy ta, dịu dàng nói:
“Còn chưa nói xong chuyện chính sự, không được nhúc nhích!”
Ta cười khổ nói:
“Chuyện chính sự nào còn quan trọng hơn chuyện của chúng ta lúc này?”
A Y Cổ Lệ dán khuôn mặt mình lên cổ ta, nhẹ giọng nói:
“Thực ra nếu huynh thu được Cốc Tiêm Tiêm vào hậu cung cũng chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Cho dù Hạ Hầu Nộ Thái không thừa nhận nhưng huynh vẫn là con rể hắn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, với tính cách đa nghi của Hán vương, nhất định sẽ cho là Hạ Hầu Nộ Thái muốn tính kế hại hắn... huynh... ôi...”
Lời của A Y Cổ Lệ bị gián đoạn bởi hành động đột ngột của ta. Nến rốt cục cháy hết, tiếng thở dốc của nàng trong bóng tối càng trở nên dồn dập...
Sáng sớm ngày thứ hai Cao Quang Viễn đã đưa lên cho ta toàn bộ tư liệu về Cốc Tiêm Tiêm. Cốc Tiêm Tiêm có một vị bạn thân chốn khuê phòng, dĩ nhiên chính là nữ nhân thần bí Huyền Anh kia.
Cao Quang Viền thở dài nói:
“Ta biết Huyền Anh lâu như vậy, cũng không biết nàng và Cốc Tiêm Tiêm là bạn tốt.”
Ta cười nói:
“Một người là danh kỹ của Yên quốc, một người là ni cô khám phá hồng trần, hiểu rõ ảo diệu của cuộc đời, chuyện này càng ngày càng trở nên thú vị. Hai người các nàng trở thành bằng hữu như thế nào?”
Cao Quang Viễn nói:
“Ta cũng muốn biết, nếu không để ta tìm Huyền Anh tới hỏi.”
Ta lắc đầu nói:
“Hỏi nàng cũng không biết được điều gì. Đúng rồi, Cao đại nhân vì sao lại quen biết Huyền Anh?”
Cao Quang Viễn nói:
“Phụ thân của Huyền Anh từng là người quen của ta, nhưng sau lại bất hạnh gặp tai họa, vợ chồng lần lượt bị mất mạng. Sau khi cha mẹ Huyền Anh chết, chính là ta giúp nàng an táng bọn họ, vì vậy Huyền Anh đối với ta rất cảm kích, đó cũng là chuyện tám năm về trước. Sau khi an táng cha mẹ nàng, Huyền Anh liền đột nhiên mất tích, mãi tới nửa năm trước nàng mới xuất hiện ở Yên đô. Lúc ấy ta mắc một bệnh nan y, tìm nhiều thầy thuốc những vẫn không trị được. Nàng chủ động tìm đến trị liệu, không nghĩ tới trong vòng bảy năm nàng thậm chí học thành một thân y thuật tuyệt diệu như vậy, rất nhanh liền chữa khỏi bệnh cho ta. Cũng nhờ đó ta mới biết vị ni cô cứu ta này chính là bé gái ta đã giúp đỡ ngày xưa.”
Ta gật đầu nói:
“Mang ơn biết báo đáp, Huyền Anh cũng là một cô gái có hiểu biết.”
Cao Quang Viễn nói:
“Ta biết nàng có kỹ năng pha trà trác tuyệt, cho nên thỉnh thoảng mời nàng đến giúp ta pha trà. Đối với thỉnh cầu của ta, Huyền Anh không từ chối. Chắc hắn là vì báo đáp ân đức năm đó của ta.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Ta đã sớm gặp mặt Huyền Anh, ấn tượng đối với ta của Cốc Tiêm Tiêm có lẽ là biết được từ nàng. Nếu thực sự như thế thì đúng là rất thú vị, chẳng lẽ Huyền Anh bề ngoài lãnh nhược băng sương này cũng nổi lên phàm tâm với ta?”
Cao Quang Viễn nói:
“Ta còn nghe được một chuyện...”
Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn, chắc hẳn chuyện này cũng khó nói ra.
Ta cười nói:
“Cao đại nhân không cần lo lắng, có chuyện gì cứ nói ra là được.”
Cao Quang Viễn nói:
“Chuyện ước hẹn ba ngày giữa Thái tử và Cốc Tiêm Tiêm hiện này đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm trong Yên đô. Xem ra Cốc Tiêm Tiêm muốn mượn cơ hội này để nhục mạ Thái tử điện hạ.”
Ta nở nụ cười, Cốc Tiêm Tiêm làm như vậy ngược lại càng làm khơi dậy lòng háo thắng của ta. Nếu như nàng muốn dùng chuyện này để khiến dư luận xôn xao, ta liền cho nàng thua tâm phục khẩu phục.
Cao Quang Viễn đương nhiên không biết ta nghĩ gì, thấp giọng nói:
“Thái tử vẫn còn muốn đánh cuộc với Cốc Tiêm Tiêm sao?”
Ta mỉm cười nói:
“Tại sao lại không? Ba ngày đúng là quá dài, đêm mai ta liền có thể nghỉ đêm tại khuê phòng của Cốc Tiêm Tiêm.”
Cao Quang Viễn trợn to hai mắt, xem ra hắn cũng không tin ta có thể chiến thắng Cốc Tiêm Tiêm, nhưng bề ngoài lại nịnh nọt nói:
“Chỉ cần là chuyện Thái tử muôn làm, đương nhiên có thể làm dược.’’
Tám phần mười là hắn cho rằng ta muốn Bá Vương Ngạnh Thượng Cung (dùng sức mạnh - ngày nay thường dùng từ cưỡng) với Tiêm Tiêm.
Trong vòng hai ngày ta vẫn không đến Tiên Vũ Lâu gặp Cốc Tiêm Tiêm. Trong mắt mọi người, ta đã bỏ qua trận đánh cuộc này. Hiện giờ chỉ còn lại một ngày, cho dù ta có mị lực hơn người đến mức nào cũng rất khó có thể khiến Cốc Tiêm Tiêm một lòng một dạ yêu ta.
Ta đã chuẩn bị kì càng từ sớm. Đúng như A Y Cổ Lệ nói, Cốc Tiêm Tiêm hẳn là đã sớm động tâm với ta. Nếu như nàng chỉ muốn giễu cợt ta, sẽ không làm cho dư luận xôn xao, mọi người đều biết, bằng trí thông minh của nàng sẽ không đem sinh mạng của mình ra để đánh cuộc. Khả năng lớn nhất là nàng đã thích ta, có lẽ muốn làm giảm nhuệ khí của ta trước mặt mọi người, nhưng cuối cùng nhất định sẽ thổ lộ cõi lòng với ta.
Sáng sớm, ta một mình đến Tiên Vũ Lâu. Liễu Yên nương và các vị cô nương của Tiên Vũ Lâu đã sớm trông mòn con mắt, lập trường của các nàng đương nhiên là đứng về phía Cốc Tiêm Tiêm. Có thể khiến ta nhận thua trước mặt Cốc Tiêm Tiêm, đối với các nàng cũng là một sự vinh quang lớn.
Ta giao ngựa cho tên dắt ngựa trước cửa, Liễu Yến nương vội vàng nghênh đón, cười duyên nói:
“Thái tử điện hạ, Tiêm Tiêm cô nương đã đợi ngài hai ngày rồi!”
Ta cười nhạt:
“Lão bản nương, Thái tử cùng dân chúng bình thường trong mắt ngươi có gì khác nhau?”
Liễu Yến nương sững sờ.
Ta cười đem một tấm ngân phiếu kín đáo đưa cho nàng nói:
“Nhớ kỹ, khách nhân cho ngươi tiền mới là khách nhân tôn quý nhất, không cần biết địa vị, tài sản của hắn như thế nào, chỉ cần làm cho khách nhân bỏ tiền ở chỗ này thì ngươi mới là một chủ nhân có tài.”
Liễu Yến nương cười đến hai mắt cũng híp lại thành một đường:
“Thái tử nói đúng, Thái tử nói đúng!”
Ta mỉm cười nói:
“Với ngân phiếu này, ngươi có thể cho ta biết tình hình của Tiêm Tiêm cô nương hai ngày nay chứ?”
Liễu Yến nương nói:
“Kể từ khi Thái tử rời đi, mỗi ngày Tiêm Tiêm cô nương đều dựa vào lan can nhìn xung quanh, chờ đợi Thái tử đến.”
Nàng hạ giọng nói:
“Tiêm Tiêm cô nương chưa từng đối với người nào như vậy cả, theo ta thấy, Tiêm Tiêm cô nương thực sự thích ngài.”
Ta cười ha hả nói:
“Cám ơn Yến nương, tối nay ta lại tặng cho ngươi một hồng bao.”
Hai mắt Liễu Yến nương tỏa sáng, nàng nhẹ giọng nói:
“Đúng rồi, Tiêm Tiêm cô nương đang tiếp đãi một vị khách, là Huyền Anh sư phụ bạn tốt của nàng.”
Xem ra tác dụng của bạc đúng là rất lớn, một tấm ngân phiếu đã làm lập trường của Liễu Yến nương lặng lẽ nghiêng về bên ta.
Ta chậm rãi đi về hướng tiểu lâu của Cốc Tiêm Tiêm. Tỳ nữ xinh đẹp trước của hẳn là cũng biết ta đánh cuộc cùng chủ nhân của nàng, cười vô cùng rực rỡ, dường như đã nhận định ta cuối cùng sẽ thất bại. Nhìn lên tiểu lâu thấy Cốc Tiêm Tiêm cùng Huyền Anh đang sóng vai đứng dựa vào lan can, mỉm cười ngọt ngào nhìn ta.
Cốc Tiêm Tiêm ôn nhu nói:
“Ta còn tưởng rằng Thái tử điện hạ lâm trận bỏ chạy, không dám đến đây nữa.”
Ta cười nói:
“Nếu Dận Không thực sự lâm trận bỏ chạy, Tiêm Tiêm cô nương có thất vọng không?”
Trong đôi mắt đẹp của Cốc Tiêm Tiêm hiện lên nét vô cùng quyến rũ, nhưng ta không tiếp tục nhìn nàng, quay sang Huyền Anh nói:
“Huyền Anh sư phụ đến đây khi nào?”
Huyền Anh vẫn trước sau như một lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy yên tĩnh như giếng nước, nói:
“Lần này Huyền Anh đến đây để từ biệt Tiêm Tiêm cô nương.”
Chắc hẳn nàng đã sớm biết thân phận của ta, Tiêu tướng quân ngày xưa chính là Long Dận Không Thái tử của Đại Khang.
Mặc dù ta đã nghe Huyền Anh nói muốn rời đi từ khi ở Quan Vụ am, nhưng vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên:
“Huyền Anh sư phụ phải đi?”
Huyền Anh gật đầu nói:
“Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, ngày mai Huyền Anh sẽ rời khỏi Yên đô.”
Cốc Tiêm Tiêm nói:
“Lần này Huyền Anh tỷ tỷ rời đi, Tiêm Tiêm lại mất đi một người có thể nói chuyện cùng.”
Trong lời nói lộ ra một chút buồn bã.
Huyền Anh cười nhạt, đứng dậy cáo từ nói:
“Huyền Anh còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy mọi người nữa.”
Khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm đỏ bừng nói:
“Tỷ tỷ nói gì vậy, ta và Thái tử cũng không có chuyện gì bí mật. Hơn nữa ngày mai tỷ tỷ rời khỏi Yên đô rồi, hôm nay muội phải bày tiệc tiễn biệt mới phải.”
Huyền Anh cười nói:
“Người ngoài thế tục không cần gò bó quá nhiều. Những lẽ tiết phàm tục này có thể bỏ liền bỏ đi.”
Cốc Tiêm Tiêm thở dài, đành phải bỏ qua.
Ta lại nói:
“Hôm nay từ biệt, chẳng biết khi nào mới được thưởng thức trà thơm do Huyền Anh sư phụ tự tay pha. Dận Không có một yêu cầu quá đáng, Huyền Anh sư phụ có thể cho ta thêm một cơ hội thưởng thức trà của nàng hay không?”
Cốc Tiêm Tiêm lặng lẽ nhìn qua ta. Trong lòng ta cười thầm, kể từ khi xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, ta biểu hiện ra sự chú ý đối vói Huyền Anh hơn xa nàng.
Tuy dung mạo Cốc Tiêm Tiêm hơn xa Huyền Anh, nhưng ra lại cố ý làm như không thấy nàng. Phải biết rằng lòng hiếu thắng của nữ nhân cũng không kém gì nam nhân, phương pháp buông rồi lại nắm này có thế nói là trăm phát trăm trúng.
Huyền Anh nói:
“E rằng làm cho Thái tử điện hạ thất vọng rồi, đạo pha trà chú trọng tâm tình, hôm nay tâm tình Huyền Anh bất an, cho dù miễn cưỡng, cũng không thể pha được trà ngon.”
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
“Huyền Anh tỷ tỷ, nếu Thái tử điện hạ có nguyện vọng như vậy, tỷ cứ thỏa mãn tâm nguyện của hắn đi. Phật dạy làm đầu, Huyền Anh tỷ tỷ dùng một bình trà xanh để cứu đời, chính là hợp vói đạo của phật môn.”
Huyền Anh thở dài nói:
“Mọi người đã nói như vậy, Huyền Anh không thể làm gì khác hơn là tuân theo.”
Cốc Tiêm Tiêm mỉm cười nói:
“Ta đi lấy trà cụ.”
Ta vốn định ngồi xuống nói chuyện cùng Huyền Anh, không nghĩ tói Cốc Tiêm Tiêm lại nhìn qua ta nói:
“Chẳng lẽ Thái tử không muôn giúp đỡ sao?”
Ta cười đứng dậy:
“Có thể ra sức vì Tiêm Tiêm cô nương, thật sự là vinh hạnh của Dận Không.”
Cốc Tiêm Tiêm thản nhiên cười, dẫn ta đi đến phòng để trà cụ trên tầng hai. Nàng đi phía trước ta, dáng người thon thả, mông ngọc đong đưa, thực sự là thân thể mê người.
Thấy bốn phía không có ai, Côc Tiêm Tiêm mang theo u oán kín đáo, nhìn ta nói:
“Dường như trong lòng thái tử căn bản không có Tiêm Tiêm.”
Ta mỉm cười nói:
“Lúc này trong lòng Dận Không chỉ có bóng dáng của Tiêm Tiêm cô nương, chẳng qua là tự ti mặc cảm, không dám nói chuyện với Tiêm Tiêm cô nương.”
Cốc Tiêm Tiêm kiều mị xì một tiếng, nhẹ giọng nói:
“Ngài thực sự cho rằng ta không biết ngài có chủ ý gì?”
Ta cười nói:
“Tiêm Tiêm cô nương băng tuyết thông minh, ở trước mặt nàng Dận Không thực sự giống như một người trần truồng, cái gì cũng không giấu được.’’
Khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm đỏ bừng, trách mắng:
“Nếu không phải chính tai nghe được, thật khó tưởng tượng những lời dung tục này lại được nói ra từ miệng Thái tử.”
Ta không chút xấu hổ nói:
“Có đôi lúc, lời dung tục còn kích thích hơn nhiều so với những lời đường mật.”
Cốc Tiêm Tiêm cười duyên nói:
“Hiểu biết của ta đối với Thái tử lại tăng thêm một tầng.”
Ta một lời hai ý nói:
“Qua đêm nay, hiểu biết của Tiêm Tiêm cô nương về ta sẽ càng thêm khắc sâu.”
Khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm càng đỏ bừng, nhưng trong đôi mắt lại không toát ra bất cứ vẻ ngượng ngùng nào cả. Trong lòng ta âm thầm cảm thán, ngượng ngùng mà nàng biểu lộ ra nhất định chỉ là ngụy trang, muốn chinh phục được nàng sợ rằng vô cùng khó khăn.
Trà cụ Cốc Tiêm Tiêm sưu tập thực sự không ít, trong đó không thiếu món quý giá, nàng chọn ra từ trong số đó một bộ trà cụ có xuất sứ từ Truy thành của Tề quốc, từ miệng nàng ta mói biết, bộ trà cụ này là Huyền Anh tặng cho nàng năm xưa.
Trở lại Đĩnh Nhuyễn các, hai tỳ nữ xinh đẹp đang nấu nước bằng lò Hông Nê(nồi đất nung đỏ). Huyền Anh vẫn không có bất kỳ hành động gì, nhìn đám mây trắng xa xa, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ trống rỗng xa xăm.
Ta đem trà cụ đã rửa sạch đặt lên bàn, Cốc Tiêm Tiêm đưa cho Huyền Anh một quyến sách cổ đã ố vàng, chân thành tha thiết nói:
“Lần này Huyền Anh tỷ tỷ rời đi, không biết đến bao giờ chúng ta mói có thể gặp lại. Quyển ‘Xuân Thủy dao’ này xem như là lễ vật ta tặng tỷ tỷ đi.”
Huyền Anh yên lặng gật đầu, nét mặt của nàng không có biến hóa gì quá nhiều. Ta chưa từng gặp qua một thiếu nữ trầm ổn đến vậy, nàng có lẽ còn nhỏ hơn ta vài tuổi, nhưng ta có cảm giác nàng còn lớn hơn ta rất nhiều, dĩ nhiên đây chỉ là một loại cảm giác ở trong lòng.
‘Xuân Thủy Dao’ là một quyển cầm phổ của đàn cổ, ta đã từng nghe nhạc sĩ của cung đình nhắc đến trước đây, nhưng không có duyên được thấy. Bản thân ta cũng là người thích nhạc, nếu như có duyên gặp được, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giám định và thưởng thức.
Ta mỉm cười nói:
“Quyển cầm phổ này ta đã hâm mộ từ lâu nhưng vẫn không có cơ hội nhìn thấy, Huyền Anh sư phụ có thể cho Dận Không mượn xem qua hay không?”
Huyền Anh đưa cầm phổ ‘Xuân Thủy dao’ cho ta nói:
‘Mời Thái tử xem!”
Ta tiếp lấy cầm phổ, ngồi xuống bên cạnh bàn, lật xem từ đầu đến đuôi một lần, bất giác chìm đắm vào trong đó, dường như có một khúc nhạc du dương uyển chuyển vang lên bên tai, cho đến khi Cốc Tiêm Tiêm đặt chén trà nhỏ trước mặt ta, ta mới như giật mình tỉnh lại, cười nói:
“Dận Không thất lễ rồi, không nghĩ tới cầm phổ này lại kì diệu như thế!”
Ta khép cầm phổ lại, dùng hai tay trả lại cho Huyền Anh, nói:
“Đa tạ Huyền Anh sư phụ cho mượn đọc.”
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
“Ngài còn chưa tạ ơn ta.”
Ta cười nói:
“Nếu Tiêm Tiêm cô nương đã đem cầm phổ tặng cho Huyền Anh sư phụ, cầm phổ này đã không còn là của nàng nữa, Dận Không đương nhiên không cần cám ơn nàng.”
Ngón tay trắng như tuyết của Cốc Tiêm Tiêm nhẹ nhàng chỉ vào chén trà nhỏ trước mặt ta nói:
“Ngài chỉ mải nhìn cầm phổ, nhưng lại không biết trà này là do ta pha.”
Ta nâng chén trà lên, một mùi hương trong lành thoang thoảng truyền ra. Mở chén trà nhỏ ra, thấy nước trà trong xanh, vừa nhìn liền cảm thấy thoải mái. Ta nhấp một ngụm nhỏ, thấy trong mùi thơm ngát của nước trà hơi có chút vị đắng, cảm nhận tỉ mỉ, vị đắng trên đầu lưỡi tản đi, chỉ cảm thấy một vị ngọt kéo dài.
Ta kìm lòng không được nói:
“Trà ngon!”
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
“Ngài chẳng qua chỉ khen ngợi, có thể nói được tên trà không?”
Ta cười nói:
“Có gì hiếm lạ đâu, chẳng qua chỉ là trà Long Tỉnh của Tây Hồ trộn thêm chút ít rễ Nho đắng, ta nói có đúng không?”
Cốc Tiêm Tiêm cười duyên nói:
“Thật không ngờ, thái tử cũng thực sự có bản lãnh.”
Huyền Anh nói:
“Thái tử chính là cao thủ trong trà đạo, lần trước trong phủ của Cao tướng quốc Huyền Anh đã được lĩnh giáo...”
Nàng dừng lại một lát rồi nói:
“Công phu dịch dung của Thái tử cũng thuộc loại đứng đầu.”
Ta cười phá lên:
“Huyền Anh sư phụ chớ trách. Ngày đó do tình thế bức bách nên Dận Không mới phải che giấu thân phận của mình, cũng không có ý lừa gạt ai cả.”
Huyền Anh lạnh nhạt cười nói:
“Huyền Anh là người ngoài thế tục, Thái tử đương nhiên không cần thiết phải lừa gạt ta làm gì, cũng sẽ không mang đến cho Huyền Anh bất cứ tổn thất nào. Nhưng ngàn vạn dân chúng nước này đều đem hy vọng đặt lên người Thái tử, mong rằng Thái tử không nên lừa gạt bọn họ.”
Ta trịnh trọng gật đầu nói:
“Lời của Huyền Anh sư phụ, Dận Không ghi khắc tận đáy lòng.”
Ánh mắt ta rơi vào giá đàn ở một bên, đứng dậy đi tới giá đàn:
“Huyền Anh sư phụ chắc hẳn cũng là cao thủ về âm luật, sắp tới lúc ly biệt, Dận Không không có gì để tặng, tình nguyện gảy một khúc nhạc để tiễn Huyền Anh sư phụ.”
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
“Xem ra hôm nay Tiêm Tiêm không có chút địa vị nào trong lòng Thái tử rồi. Đàn có bảy dây, chẳng lẽ không có một dây nào vang lên vì Tiêm Tiêm?”
Ta mỉm cười nói:
“Cùng một tiếng đàn nhưng người nghe khác nhau sẽ có cảm nhận khác nhau. Tiêm Tiêm cô nương lắng nghe cẩn thận, tất nhiên có thể nghe được tình ý với nàng trong tiếng đàn của Dận Không.”
Nhẹ nhàng vén mảnh lụa đỏ phủ trên đàn lên, ta mới phát hiện đàn này tên là Cầm Tiêu Vĩ. Ngón tay chậm rãi lướt qua lướt lại trên dây đàn, đối với ta mà nói, gặp được danh cầm cũng giống như uống rượu ngon lại gặp được bạn hiền.
Ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu tiến vào một cảnh giới hư vô trông trải, tu luyện Vô Gian Huyền Công lại vô tình giúp tu vi của ta tăng lên trên mọi phương diện. Cảnh giới tối cao của gảy đàn ở chỗ tự nhiên, đạt tới tiếng đàn và âm thanh của tự nhiên hòa vào một thể.
Ta nghe thấy tiếng chim hót vui tai, tiếng nước chảy róc rách, tiếng xào xạc phát ra do gió xuân lay động lá cây, nghe được âm thanh rất nhỏ của đóa hoa đang nở. Môi của ta bất giác nở một nụ cười bình thản.
Tiếng đàn du dương cuối cùng cũng vang lên, tiếng đàn này khéo léo dung nhập vào trong tiết tấu của tự nhiên, tiếng đàn của ta đã trở thành một phần không thể thiếu của sắc xuân.
Đôi mắt đẹp tựa như hồng trần phủ đầy bụi của Huyền Anh hiện lên một chút ánh sáng hiếm có, trong tai nàng nghe thấy chính là cảnh đêm yên tĩnh trên núi vắng sau cơn mưa xuân.
Tâm cảnh con người khác nhau, cảm nhận âm thanh đương nhiên cũng khác nhau.
Vẻ mặt Cốc Tiêm Tiêm từ kinh ngạc lúc ban đầu biến thành thưởng thức, rồi lại từ thưởng thức biến thành say mê. Nàng hẳn đã nghe ra được ta khúc nhạc ta gảy chính là ‘Xuân Thủy dao’, Trong thiên hạ, người chỉ cần nhìn một lần là có thể gảy được cả một khúc đàn không có mấy, mà người lần đầu tiên gảy một khúc nhạc có thể đạt tới cảnh giới như thế lại càng hiếm thấy.
Ta vuốt khẽ dây đàn, tiếng đàn đột nhiên trở nên ôn nhu kiều diễm, như một đôi tình nhân ở bụi râm có trăm hoa, nhẹ giọng thì thầm, tình cảm sâu sắc triền miên. Trong đầu ta càng trở nên tĩnh lặng, nội dung Vong Tinh thiên trong Vô Gian Huyền Công khắc trong đầu ta vô cùng rõ ràng, ta đột nhiên hiểu vong tình cũng không phải là vô tình, vong ngã cũng không phải là vô ngã. (Vong ngã là quên mất bản thân mình, vô ngã là không coi bản thân còn tồn tại)
Cảnh vật xung quanh dường như biến mất trong mất, xung quanh ta biến thành một màu tinh khiết, cảm giác của ta trở nên nhạy cảm trước nay chưa từng có.
Ta thậm chí có thế nghe thấy nhịp đập trái tim của Cốc Tiêm Tiêm trở nên nhanh hơn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng tỏa ra. Chẳng lẽ trong lúc vô tình ta đã đem Vô Gian Huyền Công dung nhập vào với tiếng đàn, cùng tiếng đàn tạo nên tác dụng cộng hưởng?
Huyền Anh lại cho ta cảm giác hoàn toàn khác, cả người nàng như một khối băng không cách nào hòa tan được. Cho dù ta dùng cách nào cũng không thể đến gần nàng.
Bỗng nhiên tiếng chén trà rơi xuống đất vang lên, chính là Huyền Anh lỡ tay làm rơi chén trà xuống đất. Tiếng vang làm rối loạn sự hài hòa trong tiếng đàn của ta, muốn trở lại cảnh giới vong tình vừa rồi rất khó, ta gảy thêm hai dây đàn, dư âm phiêu miễu, lặng lẽ kết thúc.
Huyền Anh áy náy nói:
“Đều do Huyền Anh lắng nghe quá nhập tâm, thậm chí còn lỡ tay đánh vỡ chén trà...”
Ta lại rất rõ ràng, vừa rồi lúc nàng làm rơi vỡ chén trà vừa vặn đến đoạn nhạc khúc chuyển ngoặt, nếu không, không thể dễ dàng quấy nhiễu tiếng đàn của ta như vậy.
Ta ngẩng đầu lên nhìn Cốc Tiêm Tiêm, thấy khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm ửng đỏ, trong mắt toát ra vẻ mờ mịt. Nếu không phải Huyền Anh quấy nhiễu ta gảy đàn, tiếng đàn chắc chắn có thế gõ mở nội tâm đã động tình của nàng.
Ta thầm than đáng tiếc, lại thấy tỳ nữ giúp Huyền Anh thay một bộ trà cụ khác. Nàng dường như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục uống trà.
Rõ ràng là bất luận Huyền Anh hay Cốc Tiêm Tiêm đều hiểu rõ lẫn nhau, Huyền Anh có thể siêu thoát ở ngoài tiếng đàn, đại khái là có quan hệ mật thiết với xuất thân Phật môn của nàng.
Nhưng vừa rồi rõ ràng là nàng cố ý gây nên, hẳn là thấy Cốc Tiêm Tiêm bị trầm mê trong tiếng đàn của ta, trong lúc mấu chốt lợi dụng làm rơi chén trà để quấy nhiều ta gảy đàn, làm cho Cốc Tiêm Tiêm trở lại với thực tại.
Lúc này một tỳ nữ xinh đẹp đến cạnh ta, nhẹ giọng nói:
“Thái tử điện hạ, có một vị cô nương ở ngoài cửa tìm ngài.”
Ta hởi ngẩn ra:
“Nàng có nói tên họ của mình?”
Tỳ nữ xinh đẹp kia nói:
“Nàng nói nàng tên Khinh Nhan!”
Ta hơi giật mình, vội vàng đứng dậy, trong lòng lúc này vô cùng kích động. Ngày đó trên đường đến Yên đô, Khinh Nhan đi không từ biệt, mặc dù có thể là được Tào Duệ cứu đi, nhưng không lúc nào ta không lo lắng cho an toàn của nàng. Bây giờ nàng đến tìm ta, chứng tỏ rằng nàng bình an vô sự.
Ta nói với Huyền Anh và Cốc Tiêm Tiêm:
“Tại hạ có chuyện quan trọng, e rằng lúc này phải cáo từ.”
Huyền Anh mỉm cười nói:
“Ta cũng muốn đi.”
Cốc Tiêm Tiêm nói:
“Ta đưa Huyền Anh tỷ tỷ ra ngoài từ cửa sau.”
Huyền Anh là đệ tử cửa Phật, đương nhiên không thể ra vào từ của chính Tiên Vũ Lâu. Cốc Tiêm Tiêm nhìn ta nói:
“Chẳng lẽ Thái tử đã quên, ước định của chúng ta chỉ còn lại có một đêm thôi.”
Ta cười nói:
“Dận Không thân bất do kỷ, mong Tiêm Tiêm cô nương lượng thứ. Chờ sau khi xử lý xong chuyện này, Dận Không lại tới bái phỏng.”
Cốc Tiêm Tiêm ý tứ sâu xa nói:
“Chỉ sợ Thái tử không còn cơ hội.”
Ta không muốn nói chuyện lâu với nàng, bước nhanh ra cửa trước Tiên Vũ Lâu. Đi ra tới cửa lại không thấy bóng dáng Khinh Nhan, không nhịn được nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
“Chẳng lẽ có người gạt ta?”
Ngẩng đầu nhìn ra xa, lại thấy một bóng trắng xinh đẹp đột nhiên ẩn vào hẻm nhỏ phía trước. Trong lòng ta mừng rỡ, lấy tốc độ cao nhất đuổi theo nàng.
Đến đầu hẻm nhỏ lại phát hiện mất đi mục tiêu một lần nữa. Con hẻm này dài không thấy cuối, xung quanh lại không có người đi lại, trong lòng ta âm thầm cảnh giác, nếu là địch nhân của ta cố ý bố trí dụ dỗ ta, ta đuổi theo vào trong hẻm chẳng phải là vô cùng nguy hiểm?
“Tiêm Tiêm cô nương nói không sai, Dận Không tìm đến Tiêm Tiêm cô nương không chỉ vì Hạ Hầu Nộ Thái. Hạ Hầu Nộ Thái đã sớm cấu kết với Hán quốc, một khi chiến sự nổ ra, Yên quốc chắc chắn sẽ lâm vào chiến hỏa. Nếu như ta bại trận có thể lui về Đại Khang phòng thủ, Hạ Hầu Nộ Thái thất bại có thể nương nhờ vào Hán quốc. Nhưng còn dân chúng Yên quốc thì thế nào? Bất luận là ai thắng ai thua, đất đai Yên quốc, dân chúng Yên quốc đều không thể không gánh chịu tai họa chiến tranh này. Tiêm Tiêm cô nương đã từng nghĩ tới chuyện này chưa?”
Côc Tiêm Tiêm lạnh lùng nói:
“Tài ăn nói của Thái tử thực sự rất cao, nếu không phải ngài bày mưu xâm lược Yên quốc, hiện tại dân chúng Yên quốc vẫn còn đang an cư lạc nghiệp, cần gì phải lo lắng chuyện chiến hỏa?”
Ta cười nói:
“Những lời này của Tiêm Tiêm cô nương không đúng rồi, vận mệnh của Yên quốc là điều đã được định sẵn. Cho dù ta không nhòm ngó Yên quốc, Yên quốc sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay những quốc gia khác. Vạn vật sinh sôi nảy nở trong cõi đòi này, hưng vong suy thịnh đều có liên quan đến chính bản thân nó, sở dĩ Yên quốc rơi vào tình cảnh hôm nay, cũng không thể oán trách người khác, mà là trách chính bản thân Yên vương.”
Cốc Tiêm Tiêm khẽ mỉm cười:
“Theo như những gì Thái từ nói, dân chúng Yên quốc không những không nên thù hận ngài, trái lại còn cần phải cảm ơn ngài?”
Ta gật đầu cười nói:
“Hiện giờ chưa chắc đã có người cảm tạ ta, nhưng ngày sau dân chủng Yên quốc nhất định sẽ cảm kích ta.”
Ta tiến lại gần Cốc Tiêm Tiêm một chút:
“Hôm nay ta đến tìm Tiêm Tiêm cô nương cũng là vì giúp cho dân chúng Yên quốc tránh được một cuộc chiến hỏa.”
Cốc Tiêm Tiêm nói:
“Người ở địa vị cao, làm bất cứ chuyện gì cũng có thế tìm được lý do đường đường chính chính.”
Ta mỉm cười nói:
“Hình như Tiêm Tiêm cô nương rất có thành kiến với ta.”
Cốc Tiêm Tiêm lắc đầu nói:
“Ta chẳng những không có thành kiến với Thái tử, trái lại còn rất có hảo cảm.”
Ta cười nói:
“Nếu như vậy, chuyện ta muôn nhờ vả Tiêm Tiêm cô nương sẽ đơn giản hơn rồi.”
Cốc Tiêm Tiêm nói:
“Muốn ta đồng ý giúp ngài thực ra cũng không tính là khó khăn, chỉ cần Thái tử tiếp nhận một lần đánh cuộc với ta là được.”
Ta mỉm cười nói:
“Tiêm Tiêm cô nương cứ nói, chỉ cần Dận Không có thể làm được, nhất định sẽ làm hết sức mình.”
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
“Nếu như trong vòng ba ngày ngài có thể làm cho ta toàn tâm toàn ý yêu ngài, ta sẽ ra mặt thuyết phục Hạ Hầu Nộ Thái quy thuận ngài.”
Ta ngàn vạn lần không nghĩ tới Cốc Tiêm Tiêm lại đưa ra điều kiện như vậy, nhịn không được mỉm cười nói:
“Lần đánh cuộc này nhìn thì thấy dễ dàng, nhưng để làm được cũng vô cung khó khăn. Cho dù Tiêm Tiêm cô nương có thích ta, nhưng nói một đằng làm một nẻo, kiên quyết không chịu thừa nhận thì làm sao bây giờ? Chẳng phải là Dận Không chắc chắn thua không nghi ngờ gì sao?”
Cốc Tiêm Tiêm quyến rũ cười nói:
“Xưa nay Tiêm Tiêm dám yêu dám hận, nếu như trong lòng thật sự thích, tuyệt đối không nói một đằng làm một nẻo. Thái tử điện hạ muốn lùi bước sao?”
Ta mỉm cười nói:
“Loại đánh cuộc hương diễm thế này, Dận Không cầu còn không được. ‘‘
Ta đưa tay ra cùng bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương của Cốc Tiêm Tiêm nhẹ nhàng vỗ một chưởng nói:
“Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta liền bắt đầu đánh cuộc trong thời gian ba ngày, Tiêm Tiêm cô nương nhất định không được từ chối bất ki lời mời nào của Dận Không.”
Cốc Tiêm Tiêm thản nhiên cười.
Ta đứng dậy cáo từ:
“Hôm nay Dận Không còn có chuyện quan trọng cần xử lý, ngày mai chúng ta gặp lại.”
Cốc Tiêm Tiêm hơi ngẩn ra, hành động của ta thực sự nằm ngoài dự đoán của nàng. Cốc Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói:
“Xem ra thái tử điện hạ đối với khái niệm về thời gian cũng không rõ ràng lắm.”
Ta mỉm cười nói:
“Tốt nhất là Tiêm Tiêm cô nương sớm chuẩn bị tâm lý đón nhận thất bại đi.”
Cao Quang Viễn và ta cùng rời khỏi Tiên Vũ Lâu, hắn rất tò mò đối vói những gì ta và Tiêm Tiêm nói với nhau. Sau vài lần hỏi, ta mới cười đem chuyện đánh cuộc giữa ta và Cốc Tiêm Tiêm nói rõ cho hắn.
Cao Quang Viền khó hiểu nói:
“Nếu chỉ có ba ngày, vì sao Thái tử không quý trọng cơ hội cùng nàng ở chung?”
Ta cười ha hả.
Cao Quang Viễn càng thêm khó hiểu nói:
“Chẳng lẽ Thái tử đã nắm chắc nhất định sẽ thắng?”
Ta lắc đầu nói:
“Cốc Tiêm Tiêm là một nữ nhân cực kỳ thông minh. Nàng muốn đánh cuộc chuyện này nhất định là có mục đích của mình.’’
Cao Quang Viễn cười nói:
“Có lẽ nàng đã ngưỡng mộ Thái tử từ trước, mượn cơ hội này để dựa vào Thái tử cũng không biết chừng.”
Ta mỉm cười nói:
“Hiểu biết về nữ nhân của Cao đại nhân cũng không nhiều.”
Cao Quang Viễn nịnh nọt nói:
“Ở phương diện này thần làm sao sánh bằng một phần của Thái tử.”
Những lời này cực kỳ buồn nôn, ta nhíu mày tạm thời thừa nhận.
Ta mỉm cười nói:
“Trận đánh cuộc này ta căn bản không có cơ hội chiến thắng, Cốc Tiêm Tiêm là muốn nhân cơ hội này để hạ thấp uy phong của ta.”
Cao Quang Viễn nói:
“Vậy tại sao Thái tử vẫn đồng ý với nàng? Đôi với loại nữ nhân không biết điều này căn bản không cần bất cứ chút tình cảm nào. Nếu nàng dám từ chối, đưa nàng đến quân doanh làm quân kỹ, hành hạ nàng vài tháng, xem nàng còn dám càn quấy nữa không.”
Ta cười nói:
“Nữ nhân thích một người đàn ông thường là không cần lý do. Nếu như nàng không thích ngươi, đừng nói là ba ngày, cho dù ba năm, nàng vẫn sẽ không có bất kỳ tình cảm gì vói người. Nếu nàng thích ngươi, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ rồi.”
Cao Quang Viễn trở nên im lặng, như đang suy nghĩ điều gì đó. Xem ra hắn đang nhớ lại chuyện cũ giữa hắn và Sở Quý phi.
Ta vỗ vai Cao Quang Viễn nói:
“Giúp ta tra rõ lai lịch của Cốc Tiêm Tiêm, trừ chuyện nàng là con riêng của Hạ Hậu Nộ Thái ra, còn có chuyện gì nữa không.”
Cao Quang Viễn gật đầu nói:
“Điện hạ yên tâm, sáng sớm ngày mai ta sẽ đem tất cả tài liệu về nàng trình lên.”
Tất cả mọi người khi biết trận đánh cuộc hoang đường này đều lắc đầu không dứt, chỉ có A Y Cổ Lệ lại không cho là như vậy. Lúc chúng ta nghỉ ngơi, A Y Cổ Lệ rúc vào lòng ta, nhẹ giọng nói:
“Nếu như Cốc Tiêm Tiêm không phải là cố ý làm khó huynh, nghĩa là nàng thực sự thích huynh.”
Ta khẽ vuốt bờ vai mềm nhẵn của nàng nói:
“Tại sao muội lại ngĩ như vậy?”
A Y Cổ Lệ nói:
“Không có bất kỳ nữ nhân nào đem chuyện này ra để đánh cuộc. Chắc hẳn là Cốc Tiêm Tiêm đã có chút hiểu biết về huynh từ sớm, nàng cho huynh ba ngày, cũng là cho chính mình ba ngày, muốn dùng thời gian ba ngày này để hiểu rõ về huynh.”
Ta cười nói:
“Hiểu rõ điều gì về ta.”
A Y Cổ Lệ ôn nhu nói:
“Có lẽ là muốn xem xem Thái tử điện hạ của chúng ta có thực sự uy vũ bất phàm như người ngoài đồn đại hay không, hoặc mượn cơ hội này để khảo nghiệm xem Thái tử điện hạ của chúng ta có đáng để nàng dựa vào cả đời hay không.”
Ta cười ha hả nói:
“Nếu thực sự như vậy, Cốc Tiêm Tiêm cũng có thể được coi là một kỳ nữ.”
A Y Cố Lệ cười nhéo chóp mũi ta nói:
“Thành thật trả lời, có phải huynh cũng động tâm vói Cốc Tiêm Tiêm rồi phải không?”
Ta đem thân thể mê người của nàng ôm vào trong lòng, ghé vào bên tai nàng nói:
“Cũng có một chút động tâm, nhưng nam nhân có chút lòng háo thắng cũng là chuyện bình thường.”
A Y Cổ Lệ cười duyên nói:
“Ta thấy lòng háo thắng thì không có, nhưng lòng háo sắc thì lại có.”
Ta giả bộ tàn bạo nói:
“Bổn Thái tử sắc đảm ngập trời, tối nay nhất định phải cho muội đau khổ cầu xin tha thứ.”
A Y Cổ Lệ thẹn thùng đầy mặt, nhẹ giọng nói:
“Ta mà lại sợ huynh sao?”
Trong lòng ta kích động, chuyển thân đặt nàng xuống phía dưới, toàn lực tiến vào cơ thể mềm mại của nàng.
Tứ chi thon dài của A Y Cổ Lệ quấn chặt lấy ta, dịu dàng nói:
“Còn chưa nói xong chuyện chính sự, không được nhúc nhích!”
Ta cười khổ nói:
“Chuyện chính sự nào còn quan trọng hơn chuyện của chúng ta lúc này?”
A Y Cổ Lệ dán khuôn mặt mình lên cổ ta, nhẹ giọng nói:
“Thực ra nếu huynh thu được Cốc Tiêm Tiêm vào hậu cung cũng chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Cho dù Hạ Hầu Nộ Thái không thừa nhận nhưng huynh vẫn là con rể hắn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, với tính cách đa nghi của Hán vương, nhất định sẽ cho là Hạ Hầu Nộ Thái muốn tính kế hại hắn... huynh... ôi...”
Lời của A Y Cổ Lệ bị gián đoạn bởi hành động đột ngột của ta. Nến rốt cục cháy hết, tiếng thở dốc của nàng trong bóng tối càng trở nên dồn dập...
Sáng sớm ngày thứ hai Cao Quang Viễn đã đưa lên cho ta toàn bộ tư liệu về Cốc Tiêm Tiêm. Cốc Tiêm Tiêm có một vị bạn thân chốn khuê phòng, dĩ nhiên chính là nữ nhân thần bí Huyền Anh kia.
Cao Quang Viền thở dài nói:
“Ta biết Huyền Anh lâu như vậy, cũng không biết nàng và Cốc Tiêm Tiêm là bạn tốt.”
Ta cười nói:
“Một người là danh kỹ của Yên quốc, một người là ni cô khám phá hồng trần, hiểu rõ ảo diệu của cuộc đời, chuyện này càng ngày càng trở nên thú vị. Hai người các nàng trở thành bằng hữu như thế nào?”
Cao Quang Viễn nói:
“Ta cũng muốn biết, nếu không để ta tìm Huyền Anh tới hỏi.”
Ta lắc đầu nói:
“Hỏi nàng cũng không biết được điều gì. Đúng rồi, Cao đại nhân vì sao lại quen biết Huyền Anh?”
Cao Quang Viễn nói:
“Phụ thân của Huyền Anh từng là người quen của ta, nhưng sau lại bất hạnh gặp tai họa, vợ chồng lần lượt bị mất mạng. Sau khi cha mẹ Huyền Anh chết, chính là ta giúp nàng an táng bọn họ, vì vậy Huyền Anh đối với ta rất cảm kích, đó cũng là chuyện tám năm về trước. Sau khi an táng cha mẹ nàng, Huyền Anh liền đột nhiên mất tích, mãi tới nửa năm trước nàng mới xuất hiện ở Yên đô. Lúc ấy ta mắc một bệnh nan y, tìm nhiều thầy thuốc những vẫn không trị được. Nàng chủ động tìm đến trị liệu, không nghĩ tới trong vòng bảy năm nàng thậm chí học thành một thân y thuật tuyệt diệu như vậy, rất nhanh liền chữa khỏi bệnh cho ta. Cũng nhờ đó ta mới biết vị ni cô cứu ta này chính là bé gái ta đã giúp đỡ ngày xưa.”
Ta gật đầu nói:
“Mang ơn biết báo đáp, Huyền Anh cũng là một cô gái có hiểu biết.”
Cao Quang Viễn nói:
“Ta biết nàng có kỹ năng pha trà trác tuyệt, cho nên thỉnh thoảng mời nàng đến giúp ta pha trà. Đối với thỉnh cầu của ta, Huyền Anh không từ chối. Chắc hắn là vì báo đáp ân đức năm đó của ta.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Ta đã sớm gặp mặt Huyền Anh, ấn tượng đối với ta của Cốc Tiêm Tiêm có lẽ là biết được từ nàng. Nếu thực sự như thế thì đúng là rất thú vị, chẳng lẽ Huyền Anh bề ngoài lãnh nhược băng sương này cũng nổi lên phàm tâm với ta?”
Cao Quang Viễn nói:
“Ta còn nghe được một chuyện...”
Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn, chắc hẳn chuyện này cũng khó nói ra.
Ta cười nói:
“Cao đại nhân không cần lo lắng, có chuyện gì cứ nói ra là được.”
Cao Quang Viễn nói:
“Chuyện ước hẹn ba ngày giữa Thái tử và Cốc Tiêm Tiêm hiện này đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm trong Yên đô. Xem ra Cốc Tiêm Tiêm muốn mượn cơ hội này để nhục mạ Thái tử điện hạ.”
Ta nở nụ cười, Cốc Tiêm Tiêm làm như vậy ngược lại càng làm khơi dậy lòng háo thắng của ta. Nếu như nàng muốn dùng chuyện này để khiến dư luận xôn xao, ta liền cho nàng thua tâm phục khẩu phục.
Cao Quang Viễn đương nhiên không biết ta nghĩ gì, thấp giọng nói:
“Thái tử vẫn còn muốn đánh cuộc với Cốc Tiêm Tiêm sao?”
Ta mỉm cười nói:
“Tại sao lại không? Ba ngày đúng là quá dài, đêm mai ta liền có thể nghỉ đêm tại khuê phòng của Cốc Tiêm Tiêm.”
Cao Quang Viễn trợn to hai mắt, xem ra hắn cũng không tin ta có thể chiến thắng Cốc Tiêm Tiêm, nhưng bề ngoài lại nịnh nọt nói:
“Chỉ cần là chuyện Thái tử muôn làm, đương nhiên có thể làm dược.’’
Tám phần mười là hắn cho rằng ta muốn Bá Vương Ngạnh Thượng Cung (dùng sức mạnh - ngày nay thường dùng từ cưỡng) với Tiêm Tiêm.
Trong vòng hai ngày ta vẫn không đến Tiên Vũ Lâu gặp Cốc Tiêm Tiêm. Trong mắt mọi người, ta đã bỏ qua trận đánh cuộc này. Hiện giờ chỉ còn lại một ngày, cho dù ta có mị lực hơn người đến mức nào cũng rất khó có thể khiến Cốc Tiêm Tiêm một lòng một dạ yêu ta.
Ta đã chuẩn bị kì càng từ sớm. Đúng như A Y Cổ Lệ nói, Cốc Tiêm Tiêm hẳn là đã sớm động tâm với ta. Nếu như nàng chỉ muốn giễu cợt ta, sẽ không làm cho dư luận xôn xao, mọi người đều biết, bằng trí thông minh của nàng sẽ không đem sinh mạng của mình ra để đánh cuộc. Khả năng lớn nhất là nàng đã thích ta, có lẽ muốn làm giảm nhuệ khí của ta trước mặt mọi người, nhưng cuối cùng nhất định sẽ thổ lộ cõi lòng với ta.
Sáng sớm, ta một mình đến Tiên Vũ Lâu. Liễu Yên nương và các vị cô nương của Tiên Vũ Lâu đã sớm trông mòn con mắt, lập trường của các nàng đương nhiên là đứng về phía Cốc Tiêm Tiêm. Có thể khiến ta nhận thua trước mặt Cốc Tiêm Tiêm, đối với các nàng cũng là một sự vinh quang lớn.
Ta giao ngựa cho tên dắt ngựa trước cửa, Liễu Yến nương vội vàng nghênh đón, cười duyên nói:
“Thái tử điện hạ, Tiêm Tiêm cô nương đã đợi ngài hai ngày rồi!”
Ta cười nhạt:
“Lão bản nương, Thái tử cùng dân chúng bình thường trong mắt ngươi có gì khác nhau?”
Liễu Yến nương sững sờ.
Ta cười đem một tấm ngân phiếu kín đáo đưa cho nàng nói:
“Nhớ kỹ, khách nhân cho ngươi tiền mới là khách nhân tôn quý nhất, không cần biết địa vị, tài sản của hắn như thế nào, chỉ cần làm cho khách nhân bỏ tiền ở chỗ này thì ngươi mới là một chủ nhân có tài.”
Liễu Yến nương cười đến hai mắt cũng híp lại thành một đường:
“Thái tử nói đúng, Thái tử nói đúng!”
Ta mỉm cười nói:
“Với ngân phiếu này, ngươi có thể cho ta biết tình hình của Tiêm Tiêm cô nương hai ngày nay chứ?”
Liễu Yến nương nói:
“Kể từ khi Thái tử rời đi, mỗi ngày Tiêm Tiêm cô nương đều dựa vào lan can nhìn xung quanh, chờ đợi Thái tử đến.”
Nàng hạ giọng nói:
“Tiêm Tiêm cô nương chưa từng đối với người nào như vậy cả, theo ta thấy, Tiêm Tiêm cô nương thực sự thích ngài.”
Ta cười ha hả nói:
“Cám ơn Yến nương, tối nay ta lại tặng cho ngươi một hồng bao.”
Hai mắt Liễu Yến nương tỏa sáng, nàng nhẹ giọng nói:
“Đúng rồi, Tiêm Tiêm cô nương đang tiếp đãi một vị khách, là Huyền Anh sư phụ bạn tốt của nàng.”
Xem ra tác dụng của bạc đúng là rất lớn, một tấm ngân phiếu đã làm lập trường của Liễu Yến nương lặng lẽ nghiêng về bên ta.
Ta chậm rãi đi về hướng tiểu lâu của Cốc Tiêm Tiêm. Tỳ nữ xinh đẹp trước của hẳn là cũng biết ta đánh cuộc cùng chủ nhân của nàng, cười vô cùng rực rỡ, dường như đã nhận định ta cuối cùng sẽ thất bại. Nhìn lên tiểu lâu thấy Cốc Tiêm Tiêm cùng Huyền Anh đang sóng vai đứng dựa vào lan can, mỉm cười ngọt ngào nhìn ta.
Cốc Tiêm Tiêm ôn nhu nói:
“Ta còn tưởng rằng Thái tử điện hạ lâm trận bỏ chạy, không dám đến đây nữa.”
Ta cười nói:
“Nếu Dận Không thực sự lâm trận bỏ chạy, Tiêm Tiêm cô nương có thất vọng không?”
Trong đôi mắt đẹp của Cốc Tiêm Tiêm hiện lên nét vô cùng quyến rũ, nhưng ta không tiếp tục nhìn nàng, quay sang Huyền Anh nói:
“Huyền Anh sư phụ đến đây khi nào?”
Huyền Anh vẫn trước sau như một lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy yên tĩnh như giếng nước, nói:
“Lần này Huyền Anh đến đây để từ biệt Tiêm Tiêm cô nương.”
Chắc hẳn nàng đã sớm biết thân phận của ta, Tiêu tướng quân ngày xưa chính là Long Dận Không Thái tử của Đại Khang.
Mặc dù ta đã nghe Huyền Anh nói muốn rời đi từ khi ở Quan Vụ am, nhưng vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên:
“Huyền Anh sư phụ phải đi?”
Huyền Anh gật đầu nói:
“Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, ngày mai Huyền Anh sẽ rời khỏi Yên đô.”
Cốc Tiêm Tiêm nói:
“Lần này Huyền Anh tỷ tỷ rời đi, Tiêm Tiêm lại mất đi một người có thể nói chuyện cùng.”
Trong lời nói lộ ra một chút buồn bã.
Huyền Anh cười nhạt, đứng dậy cáo từ nói:
“Huyền Anh còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy mọi người nữa.”
Khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm đỏ bừng nói:
“Tỷ tỷ nói gì vậy, ta và Thái tử cũng không có chuyện gì bí mật. Hơn nữa ngày mai tỷ tỷ rời khỏi Yên đô rồi, hôm nay muội phải bày tiệc tiễn biệt mới phải.”
Huyền Anh cười nói:
“Người ngoài thế tục không cần gò bó quá nhiều. Những lẽ tiết phàm tục này có thể bỏ liền bỏ đi.”
Cốc Tiêm Tiêm thở dài, đành phải bỏ qua.
Ta lại nói:
“Hôm nay từ biệt, chẳng biết khi nào mới được thưởng thức trà thơm do Huyền Anh sư phụ tự tay pha. Dận Không có một yêu cầu quá đáng, Huyền Anh sư phụ có thể cho ta thêm một cơ hội thưởng thức trà của nàng hay không?”
Cốc Tiêm Tiêm lặng lẽ nhìn qua ta. Trong lòng ta cười thầm, kể từ khi xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, ta biểu hiện ra sự chú ý đối vói Huyền Anh hơn xa nàng.
Tuy dung mạo Cốc Tiêm Tiêm hơn xa Huyền Anh, nhưng ra lại cố ý làm như không thấy nàng. Phải biết rằng lòng hiếu thắng của nữ nhân cũng không kém gì nam nhân, phương pháp buông rồi lại nắm này có thế nói là trăm phát trăm trúng.
Huyền Anh nói:
“E rằng làm cho Thái tử điện hạ thất vọng rồi, đạo pha trà chú trọng tâm tình, hôm nay tâm tình Huyền Anh bất an, cho dù miễn cưỡng, cũng không thể pha được trà ngon.”
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
“Huyền Anh tỷ tỷ, nếu Thái tử điện hạ có nguyện vọng như vậy, tỷ cứ thỏa mãn tâm nguyện của hắn đi. Phật dạy làm đầu, Huyền Anh tỷ tỷ dùng một bình trà xanh để cứu đời, chính là hợp vói đạo của phật môn.”
Huyền Anh thở dài nói:
“Mọi người đã nói như vậy, Huyền Anh không thể làm gì khác hơn là tuân theo.”
Cốc Tiêm Tiêm mỉm cười nói:
“Ta đi lấy trà cụ.”
Ta vốn định ngồi xuống nói chuyện cùng Huyền Anh, không nghĩ tói Cốc Tiêm Tiêm lại nhìn qua ta nói:
“Chẳng lẽ Thái tử không muôn giúp đỡ sao?”
Ta cười đứng dậy:
“Có thể ra sức vì Tiêm Tiêm cô nương, thật sự là vinh hạnh của Dận Không.”
Cốc Tiêm Tiêm thản nhiên cười, dẫn ta đi đến phòng để trà cụ trên tầng hai. Nàng đi phía trước ta, dáng người thon thả, mông ngọc đong đưa, thực sự là thân thể mê người.
Thấy bốn phía không có ai, Côc Tiêm Tiêm mang theo u oán kín đáo, nhìn ta nói:
“Dường như trong lòng thái tử căn bản không có Tiêm Tiêm.”
Ta mỉm cười nói:
“Lúc này trong lòng Dận Không chỉ có bóng dáng của Tiêm Tiêm cô nương, chẳng qua là tự ti mặc cảm, không dám nói chuyện với Tiêm Tiêm cô nương.”
Cốc Tiêm Tiêm kiều mị xì một tiếng, nhẹ giọng nói:
“Ngài thực sự cho rằng ta không biết ngài có chủ ý gì?”
Ta cười nói:
“Tiêm Tiêm cô nương băng tuyết thông minh, ở trước mặt nàng Dận Không thực sự giống như một người trần truồng, cái gì cũng không giấu được.’’
Khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm đỏ bừng, trách mắng:
“Nếu không phải chính tai nghe được, thật khó tưởng tượng những lời dung tục này lại được nói ra từ miệng Thái tử.”
Ta không chút xấu hổ nói:
“Có đôi lúc, lời dung tục còn kích thích hơn nhiều so với những lời đường mật.”
Cốc Tiêm Tiêm cười duyên nói:
“Hiểu biết của ta đối với Thái tử lại tăng thêm một tầng.”
Ta một lời hai ý nói:
“Qua đêm nay, hiểu biết của Tiêm Tiêm cô nương về ta sẽ càng thêm khắc sâu.”
Khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm càng đỏ bừng, nhưng trong đôi mắt lại không toát ra bất cứ vẻ ngượng ngùng nào cả. Trong lòng ta âm thầm cảm thán, ngượng ngùng mà nàng biểu lộ ra nhất định chỉ là ngụy trang, muốn chinh phục được nàng sợ rằng vô cùng khó khăn.
Trà cụ Cốc Tiêm Tiêm sưu tập thực sự không ít, trong đó không thiếu món quý giá, nàng chọn ra từ trong số đó một bộ trà cụ có xuất sứ từ Truy thành của Tề quốc, từ miệng nàng ta mói biết, bộ trà cụ này là Huyền Anh tặng cho nàng năm xưa.
Trở lại Đĩnh Nhuyễn các, hai tỳ nữ xinh đẹp đang nấu nước bằng lò Hông Nê(nồi đất nung đỏ). Huyền Anh vẫn không có bất kỳ hành động gì, nhìn đám mây trắng xa xa, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ trống rỗng xa xăm.
Ta đem trà cụ đã rửa sạch đặt lên bàn, Cốc Tiêm Tiêm đưa cho Huyền Anh một quyến sách cổ đã ố vàng, chân thành tha thiết nói:
“Lần này Huyền Anh tỷ tỷ rời đi, không biết đến bao giờ chúng ta mói có thể gặp lại. Quyển ‘Xuân Thủy dao’ này xem như là lễ vật ta tặng tỷ tỷ đi.”
Huyền Anh yên lặng gật đầu, nét mặt của nàng không có biến hóa gì quá nhiều. Ta chưa từng gặp qua một thiếu nữ trầm ổn đến vậy, nàng có lẽ còn nhỏ hơn ta vài tuổi, nhưng ta có cảm giác nàng còn lớn hơn ta rất nhiều, dĩ nhiên đây chỉ là một loại cảm giác ở trong lòng.
‘Xuân Thủy Dao’ là một quyển cầm phổ của đàn cổ, ta đã từng nghe nhạc sĩ của cung đình nhắc đến trước đây, nhưng không có duyên được thấy. Bản thân ta cũng là người thích nhạc, nếu như có duyên gặp được, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giám định và thưởng thức.
Ta mỉm cười nói:
“Quyển cầm phổ này ta đã hâm mộ từ lâu nhưng vẫn không có cơ hội nhìn thấy, Huyền Anh sư phụ có thể cho Dận Không mượn xem qua hay không?”
Huyền Anh đưa cầm phổ ‘Xuân Thủy dao’ cho ta nói:
‘Mời Thái tử xem!”
Ta tiếp lấy cầm phổ, ngồi xuống bên cạnh bàn, lật xem từ đầu đến đuôi một lần, bất giác chìm đắm vào trong đó, dường như có một khúc nhạc du dương uyển chuyển vang lên bên tai, cho đến khi Cốc Tiêm Tiêm đặt chén trà nhỏ trước mặt ta, ta mới như giật mình tỉnh lại, cười nói:
“Dận Không thất lễ rồi, không nghĩ tới cầm phổ này lại kì diệu như thế!”
Ta khép cầm phổ lại, dùng hai tay trả lại cho Huyền Anh, nói:
“Đa tạ Huyền Anh sư phụ cho mượn đọc.”
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
“Ngài còn chưa tạ ơn ta.”
Ta cười nói:
“Nếu Tiêm Tiêm cô nương đã đem cầm phổ tặng cho Huyền Anh sư phụ, cầm phổ này đã không còn là của nàng nữa, Dận Không đương nhiên không cần cám ơn nàng.”
Ngón tay trắng như tuyết của Cốc Tiêm Tiêm nhẹ nhàng chỉ vào chén trà nhỏ trước mặt ta nói:
“Ngài chỉ mải nhìn cầm phổ, nhưng lại không biết trà này là do ta pha.”
Ta nâng chén trà lên, một mùi hương trong lành thoang thoảng truyền ra. Mở chén trà nhỏ ra, thấy nước trà trong xanh, vừa nhìn liền cảm thấy thoải mái. Ta nhấp một ngụm nhỏ, thấy trong mùi thơm ngát của nước trà hơi có chút vị đắng, cảm nhận tỉ mỉ, vị đắng trên đầu lưỡi tản đi, chỉ cảm thấy một vị ngọt kéo dài.
Ta kìm lòng không được nói:
“Trà ngon!”
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
“Ngài chẳng qua chỉ khen ngợi, có thể nói được tên trà không?”
Ta cười nói:
“Có gì hiếm lạ đâu, chẳng qua chỉ là trà Long Tỉnh của Tây Hồ trộn thêm chút ít rễ Nho đắng, ta nói có đúng không?”
Cốc Tiêm Tiêm cười duyên nói:
“Thật không ngờ, thái tử cũng thực sự có bản lãnh.”
Huyền Anh nói:
“Thái tử chính là cao thủ trong trà đạo, lần trước trong phủ của Cao tướng quốc Huyền Anh đã được lĩnh giáo...”
Nàng dừng lại một lát rồi nói:
“Công phu dịch dung của Thái tử cũng thuộc loại đứng đầu.”
Ta cười phá lên:
“Huyền Anh sư phụ chớ trách. Ngày đó do tình thế bức bách nên Dận Không mới phải che giấu thân phận của mình, cũng không có ý lừa gạt ai cả.”
Huyền Anh lạnh nhạt cười nói:
“Huyền Anh là người ngoài thế tục, Thái tử đương nhiên không cần thiết phải lừa gạt ta làm gì, cũng sẽ không mang đến cho Huyền Anh bất cứ tổn thất nào. Nhưng ngàn vạn dân chúng nước này đều đem hy vọng đặt lên người Thái tử, mong rằng Thái tử không nên lừa gạt bọn họ.”
Ta trịnh trọng gật đầu nói:
“Lời của Huyền Anh sư phụ, Dận Không ghi khắc tận đáy lòng.”
Ánh mắt ta rơi vào giá đàn ở một bên, đứng dậy đi tới giá đàn:
“Huyền Anh sư phụ chắc hẳn cũng là cao thủ về âm luật, sắp tới lúc ly biệt, Dận Không không có gì để tặng, tình nguyện gảy một khúc nhạc để tiễn Huyền Anh sư phụ.”
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
“Xem ra hôm nay Tiêm Tiêm không có chút địa vị nào trong lòng Thái tử rồi. Đàn có bảy dây, chẳng lẽ không có một dây nào vang lên vì Tiêm Tiêm?”
Ta mỉm cười nói:
“Cùng một tiếng đàn nhưng người nghe khác nhau sẽ có cảm nhận khác nhau. Tiêm Tiêm cô nương lắng nghe cẩn thận, tất nhiên có thể nghe được tình ý với nàng trong tiếng đàn của Dận Không.”
Nhẹ nhàng vén mảnh lụa đỏ phủ trên đàn lên, ta mới phát hiện đàn này tên là Cầm Tiêu Vĩ. Ngón tay chậm rãi lướt qua lướt lại trên dây đàn, đối với ta mà nói, gặp được danh cầm cũng giống như uống rượu ngon lại gặp được bạn hiền.
Ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu tiến vào một cảnh giới hư vô trông trải, tu luyện Vô Gian Huyền Công lại vô tình giúp tu vi của ta tăng lên trên mọi phương diện. Cảnh giới tối cao của gảy đàn ở chỗ tự nhiên, đạt tới tiếng đàn và âm thanh của tự nhiên hòa vào một thể.
Ta nghe thấy tiếng chim hót vui tai, tiếng nước chảy róc rách, tiếng xào xạc phát ra do gió xuân lay động lá cây, nghe được âm thanh rất nhỏ của đóa hoa đang nở. Môi của ta bất giác nở một nụ cười bình thản.
Tiếng đàn du dương cuối cùng cũng vang lên, tiếng đàn này khéo léo dung nhập vào trong tiết tấu của tự nhiên, tiếng đàn của ta đã trở thành một phần không thể thiếu của sắc xuân.
Đôi mắt đẹp tựa như hồng trần phủ đầy bụi của Huyền Anh hiện lên một chút ánh sáng hiếm có, trong tai nàng nghe thấy chính là cảnh đêm yên tĩnh trên núi vắng sau cơn mưa xuân.
Tâm cảnh con người khác nhau, cảm nhận âm thanh đương nhiên cũng khác nhau.
Vẻ mặt Cốc Tiêm Tiêm từ kinh ngạc lúc ban đầu biến thành thưởng thức, rồi lại từ thưởng thức biến thành say mê. Nàng hẳn đã nghe ra được ta khúc nhạc ta gảy chính là ‘Xuân Thủy dao’, Trong thiên hạ, người chỉ cần nhìn một lần là có thể gảy được cả một khúc đàn không có mấy, mà người lần đầu tiên gảy một khúc nhạc có thể đạt tới cảnh giới như thế lại càng hiếm thấy.
Ta vuốt khẽ dây đàn, tiếng đàn đột nhiên trở nên ôn nhu kiều diễm, như một đôi tình nhân ở bụi râm có trăm hoa, nhẹ giọng thì thầm, tình cảm sâu sắc triền miên. Trong đầu ta càng trở nên tĩnh lặng, nội dung Vong Tinh thiên trong Vô Gian Huyền Công khắc trong đầu ta vô cùng rõ ràng, ta đột nhiên hiểu vong tình cũng không phải là vô tình, vong ngã cũng không phải là vô ngã. (Vong ngã là quên mất bản thân mình, vô ngã là không coi bản thân còn tồn tại)
Cảnh vật xung quanh dường như biến mất trong mất, xung quanh ta biến thành một màu tinh khiết, cảm giác của ta trở nên nhạy cảm trước nay chưa từng có.
Ta thậm chí có thế nghe thấy nhịp đập trái tim của Cốc Tiêm Tiêm trở nên nhanh hơn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng tỏa ra. Chẳng lẽ trong lúc vô tình ta đã đem Vô Gian Huyền Công dung nhập vào với tiếng đàn, cùng tiếng đàn tạo nên tác dụng cộng hưởng?
Huyền Anh lại cho ta cảm giác hoàn toàn khác, cả người nàng như một khối băng không cách nào hòa tan được. Cho dù ta dùng cách nào cũng không thể đến gần nàng.
Bỗng nhiên tiếng chén trà rơi xuống đất vang lên, chính là Huyền Anh lỡ tay làm rơi chén trà xuống đất. Tiếng vang làm rối loạn sự hài hòa trong tiếng đàn của ta, muốn trở lại cảnh giới vong tình vừa rồi rất khó, ta gảy thêm hai dây đàn, dư âm phiêu miễu, lặng lẽ kết thúc.
Huyền Anh áy náy nói:
“Đều do Huyền Anh lắng nghe quá nhập tâm, thậm chí còn lỡ tay đánh vỡ chén trà...”
Ta lại rất rõ ràng, vừa rồi lúc nàng làm rơi vỡ chén trà vừa vặn đến đoạn nhạc khúc chuyển ngoặt, nếu không, không thể dễ dàng quấy nhiễu tiếng đàn của ta như vậy.
Ta ngẩng đầu lên nhìn Cốc Tiêm Tiêm, thấy khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm ửng đỏ, trong mắt toát ra vẻ mờ mịt. Nếu không phải Huyền Anh quấy nhiễu ta gảy đàn, tiếng đàn chắc chắn có thế gõ mở nội tâm đã động tình của nàng.
Ta thầm than đáng tiếc, lại thấy tỳ nữ giúp Huyền Anh thay một bộ trà cụ khác. Nàng dường như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục uống trà.
Rõ ràng là bất luận Huyền Anh hay Cốc Tiêm Tiêm đều hiểu rõ lẫn nhau, Huyền Anh có thể siêu thoát ở ngoài tiếng đàn, đại khái là có quan hệ mật thiết với xuất thân Phật môn của nàng.
Nhưng vừa rồi rõ ràng là nàng cố ý gây nên, hẳn là thấy Cốc Tiêm Tiêm bị trầm mê trong tiếng đàn của ta, trong lúc mấu chốt lợi dụng làm rơi chén trà để quấy nhiều ta gảy đàn, làm cho Cốc Tiêm Tiêm trở lại với thực tại.
Lúc này một tỳ nữ xinh đẹp đến cạnh ta, nhẹ giọng nói:
“Thái tử điện hạ, có một vị cô nương ở ngoài cửa tìm ngài.”
Ta hởi ngẩn ra:
“Nàng có nói tên họ của mình?”
Tỳ nữ xinh đẹp kia nói:
“Nàng nói nàng tên Khinh Nhan!”
Ta hơi giật mình, vội vàng đứng dậy, trong lòng lúc này vô cùng kích động. Ngày đó trên đường đến Yên đô, Khinh Nhan đi không từ biệt, mặc dù có thể là được Tào Duệ cứu đi, nhưng không lúc nào ta không lo lắng cho an toàn của nàng. Bây giờ nàng đến tìm ta, chứng tỏ rằng nàng bình an vô sự.
Ta nói với Huyền Anh và Cốc Tiêm Tiêm:
“Tại hạ có chuyện quan trọng, e rằng lúc này phải cáo từ.”
Huyền Anh mỉm cười nói:
“Ta cũng muốn đi.”
Cốc Tiêm Tiêm nói:
“Ta đưa Huyền Anh tỷ tỷ ra ngoài từ cửa sau.”
Huyền Anh là đệ tử cửa Phật, đương nhiên không thể ra vào từ của chính Tiên Vũ Lâu. Cốc Tiêm Tiêm nhìn ta nói:
“Chẳng lẽ Thái tử đã quên, ước định của chúng ta chỉ còn lại có một đêm thôi.”
Ta cười nói:
“Dận Không thân bất do kỷ, mong Tiêm Tiêm cô nương lượng thứ. Chờ sau khi xử lý xong chuyện này, Dận Không lại tới bái phỏng.”
Cốc Tiêm Tiêm ý tứ sâu xa nói:
“Chỉ sợ Thái tử không còn cơ hội.”
Ta không muốn nói chuyện lâu với nàng, bước nhanh ra cửa trước Tiên Vũ Lâu. Đi ra tới cửa lại không thấy bóng dáng Khinh Nhan, không nhịn được nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
“Chẳng lẽ có người gạt ta?”
Ngẩng đầu nhìn ra xa, lại thấy một bóng trắng xinh đẹp đột nhiên ẩn vào hẻm nhỏ phía trước. Trong lòng ta mừng rỡ, lấy tốc độ cao nhất đuổi theo nàng.
Đến đầu hẻm nhỏ lại phát hiện mất đi mục tiêu một lần nữa. Con hẻm này dài không thấy cuối, xung quanh lại không có người đi lại, trong lòng ta âm thầm cảnh giác, nếu là địch nhân của ta cố ý bố trí dụ dỗ ta, ta đuổi theo vào trong hẻm chẳng phải là vô cùng nguy hiểm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.