Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Quyển 1 - Chương 157: Động tình

Thạch Chương Ngư

30/08/2013

Ta đứng ở đầu hẻm do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không dám tiếp tục đuổi theo. Trong lòng ta đã kết luận, người tới tìm ta hôm nay cũng không phải Khinh Nhan.

Suy đi nghĩ lại, người hiểu rõ quan hệ giữa ta và Khinh Nhan như thế chỉ có U U. Lại nghĩ đến bóng lưng ta nhìn thấy vừa rồi, ta càng thêm khẳng định suy đoán của mình, nhất định là U U sắp đặt để lừa gạt ta.

Nhưng vì sao nàng lại phải làm như vậy? Hai ngày trước nàng và Lãnh Cô Huyên đi không từ biệt, hẳn là phải xử lý một chuyện vô cùng quan trọng, nhưng tại sao nàng lại trở lại đây trêu chọc ta? Chẳng lẽ là....

Trong lòng ra bồng nhiên sinh ra dự cảm không ổn, trước giờ U U làm việc luôn luôn cổ quái, nàng sẽ không lợi dụng kế điệu hổ ly sơn, dẫn ta tới đây để nhân cơ hội ra tay với Tiêm Tiêm chứ?

Nghĩ tới đây, ta không kìm được hoảng hốt, xoay người chạy về hướng Tiên Vũ Lâu.

Đến bên ngoài Tiên Vũ Lâu, Liễu Yến nương thấy ta vừa đi đã quay lại, cười khanh khách đi tới nói:

“Thái tử điện hạ không cần gấp gáp, thời gian còn lại tới gần một ngày mà.”

Ta chẳng muốn giải thích rõ với nàng, trực tiếp phóng về tiểu lâu nơi Cốc Tiêm Tiêm ở, làm cho đám tỳ nữ trong lầu cùng cười duyên, ở trong mắt bọn họ tất nhiên là ta nóng lòng muốn gặp Cốc Tiêm Tiêm nên mới như vậy.

Ta vừa mới đi vào hoa viên đã thấy Cốc Tiêm Tiêm đi tới từ cửa sau, trái tim đang treo cao mới hạ xuống được. Cốc Tiêm Tiêm hiển nhiên cũng không ngờ được ta sẽ trở lại nhanh như vậy, nhẹ giọng nói:

“Không phải là Thái tử điện hạ có chuyện quan trọng cần làm sao?”

Ta thở phào nhẹ nhõm nói:

“Chuyện đã xong xuôi rồi.”

Trong đôi mắt Cốc Tiêm Tiêm lộ ra vẻ hoài nghi, nàng thản nhiên cười nói:

“Lần này Thái tử điện hạ trở về để ứng phó với trận đánh cuộc với Tiêm Tiêm sao?”

Ta gật đầu, nhưng vẫn đang suy nghĩ vì sao vừa rồi U U phải dần dắt ta rời đi? Nếu như không phải nàng muốn đối phó với Cốc Tiêm Tiêm, chẳng lẽ còn người nào khác? Thân ảnh Huyền Anh đột nhiên xuất hiện ở trong lòng ta.

Trong lòng ta chấn động kịch liệt, nắm chặt cánh tay Cốc Tiêm Tiêm nói:

“Tiêm Tiêm, Huyền Anh đi đâu?”

Cốc Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói:

“Thái tử hãy buông tay ra trước đã.”

Lúc này ta mới ý thức được mình thất thố, buông cánh tay Cốc Tiêm Tiêm ra, áy náy cười nói:

“Vừa rồi ta quá nóng nảy, mong Tiêm Tiêm cô nương đừng trách.”

Côc Tiêm Tiêm hơi u oán nói:

“Trong lòng Thái tử, Huyền Anh tỷ tỷ quan trọng hơn so với Tiêm Tiêm.”

Ta khó xử ho khan một tiếng. Ta đối với Huyền Anh cũng không có suy nghĩ gì khác, những lời này của Cốc Tiêm Tiêm đúng là đã hiểu lầm ta.

Trong cảm giác của ta, Huyền Anh không nhiễm bụi trần, dường như cũng không thuộc về cõi đời này. Biểu hiện vừa rồi thuần túy chỉ là do lo lắng gây nên.

Cốc Tiêm Tiêm nói:

“Huyền Anh tỷ tỷ cũng không cho ta tiễn xa, vừa ra khỏi cửa liền vội vàng rời đi, tỷ ấy nói là trở về Quan Vụ am.”

Ta nhíu mày, chuyện này cực kỳ quái lạ, từ chuyện Huyền Anh lỡ tay làm vỡ chén trà đến việc U U xuất hiện dụ ta rời đi.

Hai chuyện này nhìn bề ngoài thì không có bất cứ liên hệ gì, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ lại thấy trong đó có mối liên lạc không ai biết.

Nếu như vừa rồi cũng không phải là Huyền Anh cố ý làm rơi chén trà, như vậy nàng đột nhiên rời đi có phải có liên quan tới U U hay không? Mà U U đột nhiên dẫn ta rời đi có phải là xuất phát từ mục đích muốn bảo vệ ta không?

Ta thấp giọng nói:

“Ta phải lập tức đến Quan Vụ am một chuyến.”

Ta muốn vạch trần bí ẩn này.

Cốc Tiêm Tiêm nói:

“Chẳng lẽ Huyền Anh tỷ tỷ gặp nguy hiểm?”

Ta lạnh nhạt cười nói:

“Có lẽ là không có chuyện gì.”

Cốc Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói:

“Ta muốn đi cùng với thái tử.”

Ta nhìn qua Cốc Tiêm Tiêm, vốn muốn mở lời từ chối nàng lại nuốt ngược trở lại.

Sắc trời đột nhiên trở nên ảm đạm, mới vừa rồi còn trời quang mây tạnh, giờ phút này đã trở nên u ám, giống như tâm cảnh của ta lúc này.

Khi ta cùng Cốc Tiêm Tiêm lên tới Độ Kiếp sơn, tầng mây hạ xuống càng thấp, mưa bắt đầu rải rác rơi xuống. Thềm đá trên núi trở nên trơn trượt, ta rất tự nhiên dắt bàn tay mềm mại của Cốc Tiêm Tiêm. Cốc Tiêm Tiêm cười tươi như hoa, cũng không có cự tuyệt, nhẹ giọng nói:

“Thái tử điện hạ rất biết nắm bắt thời cơ.”

Ta cười nói:

“Còn nhờ có Tiêm Tiêm cô nương cho ta cơ hội này.”

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp, kèm theo đó là một tiếng nổ. Trên mặt Cốc Tiêm Tiêm lộ ra một chút sợ hãi khiến người ta muốn che chở yêu thương.

Ta thấp giọng nói:

“Không cần sợ, có ta ở cạnh nàng.”

Trên khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm xẹt qua vẻ ấm áp. Chinh phục nữ nhân không chỉ cần có mị lực hơn người và dáng vóc phi phàm, khiến cho nữ nhân sinh ra cảm giác an toàn, đây mới là phương pháp hữu hiệu nhất làm cho các nàng yêu ta nhanh nhất.

Sơn môn Quan Vụ am đóng kín, xem ra Huyền Anh cũng không trở về, ta và Cốc Tiêm Tiêm nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ thất vọng.

Trong rừng trúc bên trái chúng ta bỗng truyền đến một tiếng rên rỉ yếu ớt. Chúng ta theo tiếng kêu tìm đến, lại thấy một tiểu ni cô đang tựa vào cây trúc, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi.

“Huyền Tuệ!”

Cốc Tiêm Tiêm cuống quýt vọt tới đỡ tiểu ni cô kia dậy.

Giọng Huyền Tuệ run rẩy nói:

“Cốc cô nương...”

Cốc Tiêm Tiêm nói:

“Huyền Anh tỷ tỷ đâu?”

Huyền Tuệ nói:

“Huyền Minh giáo chủ Lãnh Cô Huyên tới, lúc này đang cùng... Huyền Anh sư ở.... phía sau núi đấu võ...”

Ta hơi ngẩn ra, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, vừa rồi là U U cố ý dẫn ta rời đi.

Huyền Tuệ nói:

“Nàng thật hèn hạ... Lợi dụng ta... Dẫn sư tỷ tới.... Còn ra tay đánh ta bị thương....”

Ta nói lớn:

“Hiện giờ các nàng ở nơi nào?”

Huyền Tuệ đưa ngón tay chỉ về hướng sau núi, ta dùng tốc độ cao nhất phóng về phía sau núi.

Thân phận của Huyền Anh ta đã đoán được vài phần. Nếu Lãnh Cô Huyên tự mình ra tay đối phó nàng, Huyền Anh vô cùng có khả năng là truyền nhân của Dao Lâm tiên các.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, đến khi ta đi tới phía sau núi, y phục trên người đã bị nước mưa làm ướt hết.

Hai thân ảnh màu trắng xuất hiện trong tầm mắt ta.

Huyền Anh và Lãnh Cô Huyên đứng cách nhau khoảng mười trượng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chắm đối phương. Sự xuất hiện của ta liền đánh vỡ cục diện giằng co hồi lâu của các nàng.

Lãnh Cô Huyên quát lên giận dữ, ông tay áo vẽ lên một vòng tròn trên không trung, quỹ tích rơi xuống của nước mưa đột nhiên thay đổi bởi động tác quay tròn, dường như có một con Ngân Long bay múa quanh quấn quanh hai tay nàng. Nội lực phun trào, Ngân Long do nước mưa ngưng kết thành xông phá tầng tầng màn mưa, lao tới phía Huyền Anh như một mũi tên.

Nét mặt Huyền Anh vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, nước mưa phía trước biến thành một lá chắn trong suốt trước mặt nàng.

Ngân Long va chạm với lá chắn nước, tiếp tục tiến về phía trước hơn một thước mới biến thành hơi nước mờ mịt bay khắp trong không khí. Bởi vậy có thể thấy được nội lực của Huyền Anh vẫn yếu hơn Lãnh Cô Huyên một chút. Nhưng với tuổi của nàng đã có thể có võ công ngang với Lãnh Cô Huyên, đã có thể được xếp vào hàng ngũ cao thủ đứng đầu.

Thân thể Lãnh Cô Huyên chậm rãi bay lên, bắt đầu xoay tròn trên không trung. Thân thể nàng càng xoay càng nhanh, đến cuối cùng đã thấy nước mưa xung quanh thân thể nàng khôn ngừng xoay tròn, mặc dù ta đứng cách nàng một khoảng những vẫn cảm thấy không khí xung quanh bị hút tới, chân không kìm nỗi bước về phía trước một bước, trường bào tung bay về phía Lãnh Cô Huyên.

Huyền Anh vẫn không nhúc nhích, áo dài màu trắng không bị một chút ảnh hưởng nào từ Lãnh Cô Huyên. Đôi mắt nhìn về phía Lãnh Cô Huyên trên không trung, ánh mắt hư vô mà mờ mịt.

Lãnh Cô Huyên từ trên cao dùng hết sức phóng về phía Huyền Anh. Nước mưa bên cạnh Huyền Anh chợt xoay tròn xung quanh nàng. Từ bên ngoài nhìn vào, dường như Huyền Anh bị bao vây ở trong màn nước.

Một tia chớp xoẹt ngang ở phía chân trời, từng tiếng nổ vang lên liên tục, tiếng sấm át đi thanh âm đánh nhau của các nàng. Sau tiếng sấm, màn nước tản đi. Nước bắn ra bốn phía, văng lên khuôn mặt và người ta không ít, rất đau đớn. Bởi vậy có thể đoán ra được uy lực một kích vừa rồi của hai nàng.

Lãnh Cô Huyên chậm rãi rơi xuống cách Huyền Anh chừng năm trượng, sắc mặt tái nhợt gật đầu nói:

“Tốt! Truyền nhân của Dao Lâm tiên các đúng là không làm cho ta thất vọng.”

Huyền Anh cười nhạt một tiếng, vẫn không nói gì.

Lúc này Lãnh Cô Huyên mới nhìn qua ta ở nơi xa, xoay người lao về hướng chân núi.

Huyền Anh lắc đầu, nhưng ngay sau đó ‘thốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Ta muốn đưa tay đớ nàng.

Huyền Anh đưa tay ngăn cản ta nói:

“Ta không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt...”

Nàng lấy khăn lụa lau máu tươi trên miệng, chậm rãi đi về phía Quan Vụ am.

Ta lo lắng nàng lúc nào cũng có thể ngã xuống, lặng lẽ đi theo phía sau nàng. Thấy Huyền Anh vẫn đi lại như thường ta mới yên tâm.

Trở lại Quan Vụ am, Cốc Tiêm Tiêm ân cần từ trong am ra đón, đỡ lấy bả vai Huyền Anh nói:

“Tỷ tỷ, tỷ không có vấn đề gì chứ?”

Huyền Anh lắc đầu nói:

“Ta không sao, Huyền Tuệ ở đâu?”

Cốc Tiêm Tiêm nói:

“Lúc này nàng đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”

Huyền Anh gật đầu, cùng Cốc Tiêm Tiêm đi tới phòng Huyền Tuệ ở.

Một lúc sau, lại thấy Huyền Anh dìu Huyền Tuệ mang theo tay nải màu xanh đi ra.

Ta ngẩn ra, ngạc nhiên nói:

“Huyền Anh sư phụ định đi đâu?”

Huyền Anh nói:

“Mặc dù hôm nay Lãnh Cô Huyên bị ta gây thương tích, nhưng chắc chắn sẽ lại tới tìm ta một lần nữa. Bây giờ ta và Huyền Tuệ phải rời đi nơi này.”



Huyền Anh mỉm cười nói:

“Đa tạ Thái tử quan tâm, thầy thuốc có thể tự hiểu bản thân mình, thương thế của Huyền Anh không nghiêm trọng lắm, vẫn có thể chiếu cố tốt Huyền Tuệ sư muội.”

Cốc Tiêm Tiêm nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Huyền Anh tỷ tỷ, nếu không tỷ đến Tiên Vũ Lâu nghỉ ngơi vài ngày. Chờ đến khi hoàn toàn khôi phục rồi đi cũng không muộn.”

Huyền Anh nói:

“Ân oán giữa Dao Lâm tiên các và Huyền Minh Giáo là chuyện của chúng ta, ta không muốn mọi người bị liên lụy.”

Nàng nói vói Cốc Tiêm Tiêm:

“Tiêm Tiêm, sau này làm phiền muội giúp ta chiếu cố Quan Vụ am.”

Cốc liêm liêm gật đầu nói:

“Huyền Anh tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ tìm người trông nom quét dọn nơi này.”

Huyền Anh nhẹ giọng nói:

“Huyền Anh cáo từ!”

Nàng dìu Huyền Tuệ không quay đầu lại đi về phía ngoài Quan Vụ am. Ta nhìn bóng lưng của nàng biến mất trong mưa gió, không kìm lòng được thở dài nói:

“Chỉ mong Lãnh Cô Huyên không nên mang đến phiền phức cho nàng mới tốt.”

Côc Tiêm Tiêm dịu dàng cười nói:

“Người tốt tự nhiên sẽ có trời cao chiếu cố, Huyền Anh tỷ tỷ nhất định sẽ bình an vô sự.”

Ta giúp Cốc Tiêm Tiêm khóa kĩ cửa mỗi gian phòng của Quan Vụ am, lúc đang định khóa sơn môn lại thấy một bóng trắng như u linh xuất hiện ở trước Quan Vụ am, chính là Lãnh Cô Huyên vừa mới rời đi.

Trong lòng ta thầm kêu không ổn, nhưng trên mặt lại hiện ra nụ cười, nói:

“Hôm nay thật sự là rất đúng dịp, lại gặp Lãnh giáo chủ tới hai lần.”

Sắc mặt Lãnh Cô Huyên trắng bệch như tờ giấy, giọng nói nặng nề:

“Huyền Anh đâu?”

Giọng nói của nàng hơi run rẩy. Ta lập tức đoán được thương thế của Lãnh Cô Huyên cũng không nhẹ.

Cốc Tiêm Tiêm tức giận nói:

“Là ngươi đả thương Huyền Anh tỷ tỷ sao?”

Ta lặng lẽ kéo góc áo của nàng, rất sợ nàng trong lúc vô ý đắc tội Lãnh Cô Huyên.

Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:

“Tiện nhân này dĩ nhiên hèn hạ như vậy, dám đánh lén ta. Hôm nay ta nhất định phải đem nàng chém thành trăm mảnh mới giải được mối hận trong lòng ta.”

Ta mỉm cười nói:

“Lãnh giáo chủ đến chậm một bước, Huyền Anh vừa mới dẫn theo sư muội nàng rời đi rồi.”

Lãnh Cô Huyên gật đầu nhưng cũng không có ý đuổi theo. Xem ra là thương thế trong cơ thể làm nàng buông tha không muốn đuổi theo.

Trong lòng ta mừng thầm, lần này cũng là cơ hội tốt nhất để diệt trừ Lãnh Cô Huyên. Thừa dịp nàng bị thương nặng giết chết nàng, chẳng những có thể rửa sạch được năm lần bảy lượt nàng sỉ nhục ta trước đây, còn có thể bỏ đi được một tai họa ngầm. Quan trọng nhất là, nếu như nàng chết, Thải Tuyết và U U cũng có thể thoát khỏi trói buộc của nàng.

Dường như Lãnh Cô Huyên đã nhận ra ý định của ta, nhìn ta nói:

“Ngươi đang muốn nhân cơ hội diệt trừ ta?”

Ta bị nàng nói thẳng ý định ra, khẽ mỉm cười nói:

“Làm sao Lãnh Giáo Chủ lại nghĩ như vậy, Dận Không vẫn luôn xem Lãnh giáo chủ là đồng bọn tốt nhất.”

Trong lòng ta quyết tâm, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này muốn đối phó vói Lãnh Cô Huyên sợ rằng sẽ rất khó. Âm thầm ngưng tụ nội lực chuẩn bị cho một kích toàn lực.

Lúc này trong rừng trúc đột nhiên truyền ra một tiếng cười bén nhọn quái dị, một giọng âm dương quái khí nói:

“Lãnh Cô Huyên, ngươi không đi đối phó dư nghiệt của Dao Lâm tiên các, lại ở đây câu dẫn một tên mặt trắng nhỏ làm gì?”

Trong lòng ta cả kinh, chẳng lẽ Lãnh Cô Huyên còn có đồng đảng? Lại thấy một gã mặc đồ đen dáng người thon gầy từ trong rừng trúc xuất hiện như quỷ mị, sắc mặt hắn tái nhợt, đầu đầy tóc bạc bay múa trong mưa, môi mỏng như đao gọt.

Mặc dù hắn là một nam tử nhưng lại mang theo một nét âm nhu quỷ dị. Người nay ta đã từng gặp trong Hoàng cung của Hán quốc, ngày đó hắn từng đại chiến một trận với Thu Nguyệt Hàn. Hắn chính là cao thủ của Huyền Minh giáo Mộ Dung Sơ Tình.

Ta âm thầm thở dài. Mắt thấy có thể giết chết Lãnh Cô Huyên, không nghĩ ra lại có thêm một trợ thủ của nàng tới.

Lãnh Cô Huyên lại không cảm thấy chút may mắn nào, nàng lạnh lùng nói:

“Mộ Dung không ở Đại Hán hưởng phúc mà tới đây làm gì?”

Mộ Dung Sơ Tình cười lạnh nói:

“Nếu như ta không đến, làm sao có thể biết được chuyện về tàng bảo đồ của họ Mâu? Ngươi thân là giáo chủ nhưng làm việc lại nghĩ đến lợi ích của bản thân trước tiên, xem ra vị trí này đã không còn thích hợp với ngươi nữa.”

Lãnh Cô Huyên cười nói:

“Mộ Dung trưởng lão rốt cục là đến vì tàng bảo đồ hay là vì vị trí giáo chủ?”

Mộ Dung Sơ Tình nói:

“Hai thứ này dường như cũng không mâu thuẫn với nhau. Lãnh giáo chủ vẫn nên ngoan ngoãn giao ra tàng bảo đồ, có lẽ ta sẽ xem xét ôn nhu hơn với ngươi một chút...”

“Lớn mật!”

Lãnh Cô Huyên nổi giận quát.

Mộ Dung Sơ Tình cười nói:

“Nếu là trước đây, lá gan của ta đương nhiên sẽ không lớn như thế. Nhưng lúc này đã không giống trước đây, ta muốn đối với ngươi như thế nào, liền có thể đối với ngươi như thế vậy.”

Ta nắm tay Cốc Tiêm Tiêm lặng lẽ lui về một bên, ở lại sẽ chỉ thêm nguy hiểm. Chuyện nội bộ của Huyền Minh Giáo vẫn để cho bọ họ tự giải quyết với nhau là tốt rồi, ta lười không muốn để ý tới.

Lãnh Cô Huyên nói:

“Long Dận Không, ngươi luôn miệng nói chúng ta là đồng bọn, lúc này lại muốn vứt bỏ không quan tâm tới đồng bọn sao?”

Ta thầm mắng trong lòng, Lãnh Cô Huyên hèn hạ này, trước khi chết vẫn còn muốn kéo theo một cái đệm lưng.

Mộ Dung Sơ Tình cười nói:

“Thái tử điện hạ có thể đi, nhưng vị tiểu mỹ nhân này phải ở lại. Lão phu cũng muôn thử một chút cái gọi là người có phúc.”

Cốc Tiêm Tiêm vô ý thức nắm chặt bàn tay ta, trong lòng tất nhiên là sợ ta bỏ nàng ở lại.

Ta thấp giọng nói:

“Nếu như lúc này nàng thừa nhận yêu ta, ta liền lưu lại bảo vệ nàng.”

Khuôn mặt Côc Tiêm Tiêm ửng đỏ, nhẹ giọng mắng:

“Ngài thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, thật là hèn hạ!”

Trong lúc tức giận tình ý tự nhiên lộ ra, hồn nhiên quên mất chúng ta còn đang ở trong hiểm cảnh.

Ta thở dài xoay người lại:

“Đáng tiếc ta chưa từng có thói quen đem nữ nhân của mình đưa cho người khác.”

Cốc Tiêm Tiêm liếc mắt đưa tình, như một con chim nhỏ nép vào vai ta.

Trong đôi mắt Lãnh Cô Huyên lộ ra vẻ an tâm, bất kể quá trình như thế nào, ta cuối cùng vẫn đứng trên cùng trận tuyến với bà ta. Có sự trợ giúp của ta, hi vọng chiến thắng Mộ Dung Sơ Tình của bà ta lại tăng thêm vài phần.

Mộ Dung Sơ Tình gật đầu, đột nhiên vọt về phía ta, hai nắm đấm nhanh chóng trở nên to lớn hơn trong mắt ta. Hắn đã nhìn ra manh mối, muốn đánh bại ta trước khi ta và Lãnh Cô Huyên kịp liên thủ.

Bởi vì Cốc Tiêm Tiêm ở bên cạnh ta, ta dùng một tay đẩy nàng sang một bên, muốn tiếp tục lui về phía sau đã không thể nào kịp, không thể làm gì khác hơn là cứng rắn dùng hai nắm đấm đón đỡ. Mộ Dung Sơ Tình thực sự hèn hạ tới cực điểm, đường đường là một cao thủ tiền bối mà thậm chí còn đánh lén một hậu bối như ta.

Mặc dù công lực của ta thời gian gần đây tăng nhanh như bay, nhưng so sánh với những cao thủ cấp độ như Mộ Dung Sơ Tình vẫn còn thua kém không ít. Bốn quyền chạm nhau, chỉ cảm thấy xương cốt hai cánh tay vô cùng đau đớn.

Thân thể ta dưới một đòn của Mộ Dung Sơ Tình không thể đứng vững nổi, lùi về phía sau bảy tám bước mới dừng lại được, cổ họng nóng lên, phun ra một ngụm máu tươi. Cốc Tiêm Tiêm cuống quít xông lại đỡ lấy ta.

Lãnh Cô Huyên nắm chặt thời cơ vừa trôi qua sẽ biến mất này, nhanh như chớp tấn công tới phía sau Mộ Dung Sơ Tình. Mộ Dung Sơ Tình phản ứng nhanh chóng lạ thường, xoay người lại va chạm một chưởng với Lãnh Cô Huyên.

Thân thể hắn hơi lay động, kêu lên một tiếng đau đớn, đứng nguyên tại chỗ căm tức nhìn Lãnh Cô Huyên, nhưng không tiếp tục công kích.

Lãnh Cô Huyên lạnh nhạt nói:

“Ngươi trúng Đoạn Tinh Thất Tuyệt Châm của ta, nếu dám vọng động, kết quả như thế nào ngươi hẳn đã biết.”

Mộ Dung Sơ Tình cười lạnh nói:

“Chỉ tiếc Đoạn Tinh Thất Tuyệt Châm của ngươi không thể gây thương tốn được cho ta.”

Lãnh Cô Huyên cười nói:

“Nếu như không thể gây thương tổn được cho ngươi, ngươi không ngại thử đánh cuộc một lần xem sao.”

Quả nhiên Mộ Dung Sơ Tình không dám tiếp tục cử động, thấp giọng nói:

“Nếu như hôm nay ngươi không giao tàng bảo đồ ra đây, cho dù lão phu phải liều mạng cũng sẽ giết chết toàn bộ các ngươi.”

Ba người chúng ta chậm rãi đi vào Quan Vụ am, Mộ Dung Sơ Tình thậm chí cũng không đuổi theo.

Đi vào Quan Vụ am, Lãnh Cô Huyền thở phào nhẹ nhõm nói:

“Nguy hiểm thật!”

Ta nhịn đau nói:

“Vì sao Lãnh giáo chủ không thừa dịp hắn chữa thương để rời đi?”

Lãnh Cô Huyên thấp giọng nói:

“Vừa rồi nếu như chúng ta rời đi, Mộ Dung Sơ Tình chắc chắn sẽ không tiếc hết thảy ra tay với chúng ta, chúng ta ở lại ít nhất còn có thể trì hoãn một thời gian ngắn.”

Ta gật đầu, trong ngực lại cảm thấy đau đớn, liên tiếp ho khan hai tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Cốc Tiêm Tiêm lấy khăn lụa lau máu tươi trên khóe miệng ta, dùng hành động thể hiện sự ân cần.

Lãnh Cô Huyên xem xét kinh mạch của ta nói:

“Ngươi bị Mộ Dung Sơ Tình đả thương kinh mạch, e rằng phải mấy ngày nữa mói có thể khôi phục.”

Lúc này Mộ Dung Sơ Tinh ở ngoài am nói lớn:

“Giáo chủ, ta cho ngươi ba canh giờ để suy nghĩ cẩn thận. Nếu vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, đừng trách lão phu vô tình.’’

Lãnh Cô Huyên nhăn đôi mày liễu nói:



“Trong ba canh giờ lão tặc này chắc chắn có thể ép Đoạn Tinh Thất Tuyệt Châm ra ngoài, đến lúc đó sợ rằng không còn cơ hội để không chế hắn.”

Ta thấp giọng nói:

“Kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Trời đã tối, có lẽ thủ hạ của ta sẽ tìm đến nơi này.”

Nhưng khi nhìn qua Cốc Tiêm Tiêm, trong lòng ta liền trầm xuống. Tất cả mọi người đều biết đánh cuộc giữa ta và Cốc Tiêm Tiêm, bọn họ tất nhiên sẽ cho rằng ta sẽ nắm chặt thời điểm cuối cùng này để chiếm được trái tim Cốc Tiêm Tiêm. Sợ rằng sẽ không ai muốn đến quấy rầy chúng ta.

Cốc Tiêm Tiêm ôn nhu nói:

“Ta đỡ huynh vào trong phòng nghỉ ngơi.”

Ta gật đầu, dưới sự nâng đỡ của Cốc Tiêm Tiêm đi vào trong phòng.

Trời đã hoàn toàn tối, Cốc Tiêm Tiêm châm đèn, nhẹ giọng nói:

“Huynh có đói bụng không? Ta đến phòng bếp xem có đồ ăn gì không?”

Mặc dù thân thể ta đau đón, nhưng ngoài miệng vẫn không thành thật:

“Sắc đẹp của Tiêm Tiêm cô nương có thể ăn được, Dận Không chỉ cần nhìn nàng liền không cảm thấy đói.”

Trên mặt Cốc Tiêm Tiêm phủ đầy một tầng thẹn thùng, ta đưa tay nắm bàn tay mềm mại của nàng nói:

“Nàng vẫn còn chưa thừa nhận mình thích ta!”

Cốc Tiêm Tiêm trách móc:

“Ngày đó chúng ta đã ước định, nhất định phải để ta cam tâm tình nguyện thừa nhận mới xem như huynh thắng. Bây giờ huynh lại ép buộc ta.”

Ta thở dài nói:

“Chỉ còn lại có ba canh giờ, chẳng lẽ đến giờ phút này nàng vẫn không chịu thổ lộ tình cảm của mình với ta sao?”

Ta nắm bàn tay mềm mại của Cốc Tiêm Tiêm, ôm nàng vào trong lòng. Cốc Tiêm Tiêm ngượng ngùng nằm trong lòng ta, nhẹ giọng nói:

“Vì sao huynh luôn muốn ép buộc người khác?”

Ta nhìn đôi môi anh đào kiều diễm của nàng, trong lòng động đậy, cúi xuống hôn lên đôi môi hồng đầy đặn ướt át, đầu lưỡi không chút khách khí tiến vào trong miệng thơm ngát như đàn hương nhẹ nhàng trêu đùa đầu lưỡi mềm mại của nàng.

Nhìn dáng vẻ vừa nhu mì dịu dàng lại vừa thẹn thùng của nàng, ta thật sự hơi không kìm được lòng, nhịn không được đưa tay luồn vào trong váy, vuốt ve đôi chân ngọc thẳng tắp của nàng, trong nội tâm dâng lên một loại vui sướng không nói lên lời. Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có giao tiếp giữa răng môi của chúng ta vang lên.

Ta bỗng nhiên nghĩ, nếu như có thể cùng Côc Tiêm Tiêm hợp thể song tu, chắc chắn có thể chữa khỏi thương thế trong thời gian ngắn. Nhưng nếu bây giờ đưa ra chuyện này, nàng có thể cho rằng ta thừa dịp bỏ đá xuống giếng không?

Ta vén ống quần nàng lên, bàn tay vuốt ve dọc theo chân ngọc của nàng lên phía trên. Thân thể mềm mại của Côc Tiêm Tiêm run rẩy, nàng đột nhiên giữ tay ta lại:

“Không thể...”

Ta ghé vào bên tai nàng nói:

“Nếu như chúng ta còn tiếp tục thế này, sợ rằng không chạy thoát khỏi bàn tay Mộ Dung Sơ Tình.”

Cốc Tiêm Tiêm không biết tại sao ta lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Nàng sửa sang lại quần áo, từ trong lòng ta đứng dậy, nhẹ giọng nói:

“Nếu như rơi vào trong tay lão tặc đó, ta tình nguyện tự sát.”

Ta cười nói:

“Ta nghĩ ra một biện pháp đối phó vói hắn.”

Đôi mắt Cốc Tiêm Tiêm sáng ngời:

“Biện pháp gì?”

“Nhân lúc hắn chưa ép Đoạn Tình Thất Tuyệt Châm ra ngoài, chúng ta lao ra ngoài chạy trốn.”

Những lời này lọt vào tai Cốc Tiêm Tiêm không khác gì mò trăng dưới nước, nàng nhẹ giọng nói:

“Nếu như huynh không bị thương có thể còn có cơ hội, nhưng là bây giờ…”

Ta mỉm cười nói:

“Ta có một biện pháp chữa thương, có thể khôi phục trong thời gian ngắn. Nhưng...”

Ta cố ý dừng lại một lát.

“Nhưng là như thế nào?”

Trên khóe miệng ta lộ ra một nụ cười mập mờ, bất luận là mở lòi như thế nào, nhưng khi nói ra chuyện này luôn lo ngại bị cho là bỏ đá xuống giếng:

“Nhưng nếu như nàng chịu phối hợp với ta.”

Dường như Cốc Tiêm Tiêm đã hiểu được điều gì đó từ nét mặt của ta, không mặt ửng đỏ nói:

“Long Dận Không, huynh đúng là không phải người tốt.”

Ta nắm bàn tay mềm mại của nàng nói:

“Tiêm Tiêm, ta tuyệt không có ý lừa nàng, lại càng không muốn ép buộc nàng. Nếu như trong lòng nàng không thích ta, ta sẽ không bao giờ nói ra những lời này.”

Cốc Tiêm Tiêm yêu kiều quyến rũ nhìn ta nói:

“Chuyện vô liêm sỉ như vậy, huynh lại có thể nói ra thẳng thắn hùng hồn như thế. Gặp phải loại nam nhân như huynh, Tiêm Tiêm không còn cách nào khác là giơ tay đầu hàng.”

Trong lòng ta vui mừng quá đỗi, đưa tay ôm nàng vào lòng một lần nữa. Quả nhiên là tái ông thất mã chưa hẳn đã không phải là phúc, trời cao ở chôn minh minh luôn đứng về phía ta. Mỗi khi gặp phải hoàn cảnh khó khăn, liền lại để cho ta tiếp tục thấy được hi vọng.

Cốc Tiêm Tiêm xấu hổ nói:

“Cuối cùng huynh cũng thỏa mãn được tâm nguyện của mình. Mặc dù Tiêm Tiêm xuất thân phong trần, nhưng từ trước tới giờ chỉ bán nghệ không bán thân, vẫn còn là một nữ nhi trong sạch. Huynh phải đồng ý với ta, ngày sau quyết không được phụ bạc ta.”

Sóng mắt nàng lưu chuyển, lộ rõ phong thái quyến rũ.

Ta gật đầu thật mạnh, cởi cạp váy của Cốc Tiêm Tiêm ra, đem váy dài của nàng chậm rãi từ trên vai cởi xuống. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ vô cùng quyến rũ.

Cái yếm màu hồng phấn bao vây lấy bộ ngực đầy đặn, làn da trắng như tuyết vô cùng mềm mại. Đường cong trên thân thể lả lướt, lồi lõm tinh tế. Một đôi chân thon dài thẳng tắp, tròn trịa như ngọc, thực sự là một vưu vật tuyệt sắc hiếm có.

Đôi môi mềm mê người của Cốc Tiêm Tiêm mở ra, khẽ thở nhẹ ra hương thơm như lan. Ta cũng không nhịn được nữa, hôn lên đôi môi, bắt được đầu lưỡi thơm tho vẫn còn muốn trốn tránh của nàng.

Lồng ngực của nàng khẽ phập phồng, cái yếm thay vì che giấu, ngược lại còn khơi lên dục vọng của con người. Yếm tơ mặc dù che lại hai gò bồng đảo co giãn kinh người của nàng, nhưng lại tôn lên hai đường cong càng thêm dụ dỗ.

Ta nhẹ nhàng vuốt ve làn da nàng, cuối cùng hai tay đặt lên trên đôi gò bồng đảo.

Mái tóc đen như thác nước của Tiêm Tiêm trở nên tán loạn, tăng thêm một chút vẻ biếng nhác, hai hàm răng trắng như ngọc làm lòng người rung động.

Ta dùng ngón tay út gạt vành yếm lên, cảnh xuân sắc bên trong như ẩn như hiện.

Ta dùng tay xé đứt dây yếm, thân thể tuyệt mỹ của Cốc Tiêm Tiêm không còn chút che giấu nào hiện ra trước mặt ta. Cùng với một tiếng rên rỉ thống khố của Cốc Tiêm Tiêm, ta đạt được mong muốn chiếm giữ thân thế nàng, một cảm giác chinh phục tự nhiên sinh ra.

Mặc dù ta say mê với khoái lạc do Cốc Tiêm Tiêm mang lại, nhưng vẫn duy trì lý trí cơ bản nhất. Đối đầu với kẻ địch mạnh, phải lợi dụng thời cơ khó có được này để nhanh chóng chữa khỏi nội thương.

Ta lo lắng Cốc Tiêm Tiêm không biết võ công, không chịu phối hợp thể song tu, trái lại còn bị ta làm thương tốn, thấp giọng nói:

“Nếu như có chỗ nào không thoải mái, muội cứ nói ra.”

Những lời này lọt vào tai Cốc Tiêm Tiêm lại mang ý nghía khác, khuôn mặt nàng đỏ bừng nói:

“Tên bại hoại huynh, muốn Tiêm Tiêm bị xấu hổ chết mới vừa lòng sao?”

Trong lòng ta rung động, vội vàng thu liễm tâm thần, tập trung toàn bộ vào việc song tu. Cốc Tiêm Tiêm không biết võ công, nhưng mấu chốt trong việc chữa thương của ta là mượn cơ thể nàng làm chỗ trừ khí tuần hoàn.

Hành công đến thời điểm mấu chốt, rốt cục Cốc Tiêm Tiêm cũng cảm nhận được tư vị của hoan hảo của nam nữ, thân thể mềm mại nhịn không được bắt đầu phản ứng. Việc này đối với ta đúng là một khảo nghiệm sống còn.

Tiếng thở dốc của Cốc Tiêm Tiêm càng ngày càng gấp, đến cuối cùng biến thành thấp giọng rên rỉ.

Thân thế chúng ta quấn lấy nhau, dục hỏa đã hoàn toàn cháy lên.

Ngoài cửa bồng nhiên vang lên thanh âm của Lãnh Cô Huyên:

“Long Dận Không!”

Trong lúc dục hỏa dâng cao, ta đối với Lãnh Cô Huyên gọi làm như mắt điếc tai ngơ. Dưới sự chạy nước rút toàn lực của ta, ta và Cốc Tiêm Tiêm đồng thời phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn, tình cảm mãnh liệt của ta không kìm được bộc phát ở trong cơ thể của Cốc Tiêm Tiêm.

Lãnh Cô Huyên chắc hẳn đã đoán được điều gì đó từ thanh âm của chúng ta, cả giận nói:

“Giỏi cho một đôi cẩu nam nữ không biết liêm sỉ.”

Cốc Tiêm Tiêm xấu hổ đem khuôn mặt vùi sâu vào trong lồng ngực ta, hàm răng hung hăng cắn ở trên ngực ta một cái.

Ta cười ha hả nói:

“Đời người nên hưởng hết mọi hoan lạc, ta đương nhiên muốn nắm chắc thời gian cuối cùng này cùng người yêu hưởng thụ cho tốt. Tật xấu rình coi người khác sinh hoạt vợ chồng của Lãnh giáo chủ vẫn không thay đổi. Cửa cũng không cài then, nếu như Lãnh giáo chủ tò mò, ta không ngại để ngươi vào xem.”

Cốc Tiêm Tiêm thè đầu lười khả ai, nhẹ giọng nói:

“Huynh quá vô sỉ rồi, loại chuyện này còn mời người khác vào xem.”

Ta cười nói:

“Muội yên tâm, lão yêu bà kia chắc chắn sẽ không tiến vào.”

Thấy trên đệm có một vết màu hồng, khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm càng trở nên đỏ bừng hơn, xấu hổ nói:

“Chúng ta làm chuyện này ở Quan Vụ am, Phật tổ nhất định sẽ trách tội.”

Trong lòng ta cười thầm, năm đó chuyện hoang đường hơn ta cũng đã từng làm. Ta từng cùng Dao Như làm chuyện này ngay trước tượng Phật, nhưng cũng không thấy Phật trách tội.

Ta mỉm cười nói:

“Không sao cả, lát nữa chúng ta thiêu hủy chăn đệm, thắp hương nhiều hơn nữa, Phật tổ nhất định sẽ tha thứ cho chủng ta.”

Ta nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái nói:

“Muội ở chỗ này chờ ta, ta đánh đuổi Mộ Dung Sơ Tình xong sẽ trở lại đón muội.”

Ta mở cửa phòng ra định rời đi, Cốc Tiêm Tiêm từ phía sau gọi ta nói:

“Dận Không!”

Ta xoay người lại.

Nàng đỏ mặt nói:

“Câu hỏi lúc đầu của huynh ta vẫn chưa trả lời huynh.”

Ta đưa mắt thâm tình nhìn đôi mắt đẹp của nàng chờ đợi đáp án.

Cốc Tiêm Tiêm ôn nhu nói:

“Lúc ta chưa nhìn thấy huynh, trong lòng đã thích huynh. Sau khi gặp huynh, liền không thể tự kiềm chế được mà yêu huynh. Lúc ra và huynh lập ra trận đánh cuộc này, ta đã chuẩn bị kĩ lưỡng, bất luận là trong vòng ba ngày này huynh cố gắng thế nào, ta cũng sẽ thừa nhận mình thua...”

Ta mỉm cười nói:

“Tối nay ta muốn ngủ lại tại hương khuê của Tiêm Tiêm cô nương, để cho người trong cả thiên hạ đều biết, Cốc Tiêm Tiêm là nữ nhân của Long Dận Không ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook