Tam Đại Công Chúa Siêu Quậy Và Tam Đại Hoàng Tử Sát Gái
Chương 20: Kết Thúc Thật Rồi Sao?
Tử Y
30/09/2016
Lướt qua nhau tưởng chừng rất nhẹ nhàng nhưng liệu ai có thể hiểu rằng họ đang cố gắng vượt qua nỗi đau . Trời cũng đột nhiên nổi dông . Nhỏ bước nhanh xuống bậc thang dẫn xuống dưới mặc cho những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp . Nhỏ đưa tay lên che miệng cô để không nấc lên . Chạy xuống dưới lúc này học sinh trong trường đã vào lớp học nên không khó khăn để nhỏ rời khỏi nơi này . Đứng phía dưới sân trường vắng tanh không một bóng người , nhỏ ngước mắt lên nhìn phía sân thượng với đôi mắt sớm đã đỏ hoe . Môi bỗng nhiên vẽ lên một nụ cười khẽ , thật sự không phù hợp với khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt của nhỏ bây giờ : " chúc anh hạnh phúc " . Nhỏ lưu luyến nhìn nhưng cũng nhanh chóng cất bước rời đi .
Đối với anh lúc này lại là một cảm nhận khác , rằng nhỏ đã rời bỏ anh , bỏ rơi anh mà đi . Nhưng anh đâu biết rằng chính anh mới là nguyên nhân cho mọi việc , để rồi nhận lại là một lời chia tay . Anh dường như ngã quỵ khi nghe lời chia tay đó . Nhưng tự tôn của một người đàn ông không cho phép anh làm như vậy , anh không cho phép mình yếu đuối trước mặt nhỏ . Anh sẽ để nhỏ ra đi để nhỏ có thể hạnh phúc hơn khi ở bên anh
Hai con người đều yêu nhau rất nhiều , đều nghĩ cho đối phương được hạnh phúc nhưng họ đâu có biết rằng chính họ làm cho đối phương đau khổ
Trời đổ mưa lớn . Một cơn mưa như muốn xóa tan nỗi đau của con người . Mưa dồn dập như trút nước , như trút hết những bực dọc suốt thời gian qua . Nhỏ bước đi dưới cơn mưa lạnh . Cảnh vật xung quanh như nhòa đi theo những hạt mưa . Khuôn mặt nhỏ lúc này đẫm nước nhưng đó là nước mắt hay là nước mắt của nhỏ . Nhỏ thẫn thờ bước đi trong mưa , mặc cho mọi người đang nhanh chóng tìm chỗ trú . Mưa sao ? Liệu có thể xóa tan nỗi đau của nhỏ không ? Mặc cho câu trả lời có ra sao thì nhỏ cũng muốn thử một lần . Thân hình nhỏ bé của nhỏ vẫn bước đi trong làn mưa dày đặc , không gian rộng lớn như nuốt chửng nhỏ . Cái lạnh từ nước mưa từ từ thấm vào da thịt của nhỏ khiến nhỏ bất giác rùng mình rồi ôm lấy thân mình chống chọi với cái lạnh giá này .
Lúc nhỏ về đến nhà , đã đến giờ trưa , mọi người trong nhà cũng đã đi nghỉ . Nhỏ lết tấm thân đã ướt như chuột lột vào phòng , đóng cửa lại rồi khóa trái . Bản thân giống như không còn chút sức lực mà tựa vào cửa rồi từ từ trượt người xuống . Nhỏ lại khóc nữa rồi , lại khóc nữa rồi . Từ lúc nào mà nhỏ trở nên yếu đuối như vậy chứ . Nhỏ không muốn nhưng tại sao nước mắt không tự chủ mà rơi . Khẽ cụp đôi mắt chứa đầy mệt mỏi , nhỏ muốn ngủ . Giờ đây nhỏ chỉ muốn ngủ thôi , nhỏ đã quá mệt mỏi với cái xã hội đầy tranh giành này rồi !!!
Cơn mưa ngoài trời vẫn chưa có dấu hiệu muốn tạnh . Nó và cô ngồi bên cánh cửa kính dưới canteen nhìn ra ngoài , nhìn những hạt mưa vẫn rơi xuống đất không ngừng , cơn mưa đầu đông mang theo hơi lạnh làm cho con người ta bất giác run lên khi mưa chạm vào da thịt . Bàn ăn của tụi nó giờ đây đang được hội tụ nhiều nhân vật có tầm cỡ vô cùng . Đó chính là hắn và cậu . Sau một khoảng thời gian rất ngắn hắn đã vắng bóng , giờ đây hắn đã có mặt ngay tại bàn ăn của nó và cô cùng cậu bạn thân . xung quanh vẫn là những ánh mắt hiếu kì cùng ngưỡng mộ luôn chiếu về phía cô và nó .
- Này ra chỗ khác cho tôi - nó khó chịu liếc hắn nói , lời nói thẳng thắn mang ý đuổi 'khách'
- Không ra thì cô tính làm gì tôi ? - hắn ngước mắt lên khiêu khích . Thật chẳng giống hắn chút nào , bình thường cạy răng cũng không chịu mở miệng nói quá ba câu , mà hôm nay nói nhiều phát sợ luôn
- Tên đáng ghét , anh không nhìn thấy hả là chúng tôi ngồi đây trước - nó cáu gắt hét thẳng vào mặt hắn
- Thì sao ? - hắn vẫn nhơn nhơn trả lời
- Thì anh phải đi khỏi đây chứ sao . Con người anh không biết phép lịch sự à ?
- Vậy cô không nhìn thấy trong lớp học là tôi ngồi trước . Cô là cái quái gì mà dám ... - hắn cũng trực tiếp hét vào mặt nó nhưng giữa câu lại bị hớ mất rồi . Chẳng lẽ bây giờ lại nó :" Cô là cái quái gì mà dám đá bổn thiếu gia xuống đất chứ " . Không được , không được , nói như vậy chẳng phải hủy hoại thanh danh của hắn sao ? Mà lại bị hủy trong tay con nhỏ khốn kiếp này chứ ? KHÔNG THỂ CÓ CHUYỆN ĐÓ
- Sao hả ? - nó dường như hiểu ý câu nói của hắn mà đâm ra ' thuận nước đẩy thuyền ' , 'thừa nước đục thả câu ' . Hắn nghẹn lời nhìn khuôn mặt nhăn nhở của nó mà hắn điên tiết , khí nóng bốc lên đến tận đầu
- Cô mới là loại người không biết phép lich sự - hắn kiếm câu chống hớ cho mình , bực dọc ngồi xuống
- Anh ...
- Thôi được rồi , đừng cãi lộn nữa - cô lên tiếng can ngăn . Cô biết thừa tính nó mà từ trước đến giờ nó mà chịu thua ai thì nó không còn là Hana nữa rồi . Vì thế cô lên tiếng can ngăn trước khi chiến tranh thật sự bùng nổ . Cậu thầm đưa tay tán thưởng trong lòng . Thật lợi hại . Từ trước đến giờ chưa có một ai làm cho thằng bạn đông lạnh của cậu nói chuyện quá ba câu . mà bây giờ nó lại làm được . Quá lợi hại , quá đáng khâm phục . Cậu định lên tiếng thán phục 'thần tượng' nhưng lại bị một tiếng rồ ga của mô tô cắt ngang . Cả 4 người không hẹn mà cùng ngoái ra nhìn sân trường vẫn còn chìm trong màn mưa . Bóng xe mô tô màu đỏ nhanh chóng lướt qua tầm mắt , phóng đi trong mưa . Tất cả đều bất giác nhíu mà khi nhận ra đấy là xe của anh .
Đối với anh lúc này lại là một cảm nhận khác , rằng nhỏ đã rời bỏ anh , bỏ rơi anh mà đi . Nhưng anh đâu biết rằng chính anh mới là nguyên nhân cho mọi việc , để rồi nhận lại là một lời chia tay . Anh dường như ngã quỵ khi nghe lời chia tay đó . Nhưng tự tôn của một người đàn ông không cho phép anh làm như vậy , anh không cho phép mình yếu đuối trước mặt nhỏ . Anh sẽ để nhỏ ra đi để nhỏ có thể hạnh phúc hơn khi ở bên anh
Hai con người đều yêu nhau rất nhiều , đều nghĩ cho đối phương được hạnh phúc nhưng họ đâu có biết rằng chính họ làm cho đối phương đau khổ
Trời đổ mưa lớn . Một cơn mưa như muốn xóa tan nỗi đau của con người . Mưa dồn dập như trút nước , như trút hết những bực dọc suốt thời gian qua . Nhỏ bước đi dưới cơn mưa lạnh . Cảnh vật xung quanh như nhòa đi theo những hạt mưa . Khuôn mặt nhỏ lúc này đẫm nước nhưng đó là nước mắt hay là nước mắt của nhỏ . Nhỏ thẫn thờ bước đi trong mưa , mặc cho mọi người đang nhanh chóng tìm chỗ trú . Mưa sao ? Liệu có thể xóa tan nỗi đau của nhỏ không ? Mặc cho câu trả lời có ra sao thì nhỏ cũng muốn thử một lần . Thân hình nhỏ bé của nhỏ vẫn bước đi trong làn mưa dày đặc , không gian rộng lớn như nuốt chửng nhỏ . Cái lạnh từ nước mưa từ từ thấm vào da thịt của nhỏ khiến nhỏ bất giác rùng mình rồi ôm lấy thân mình chống chọi với cái lạnh giá này .
Lúc nhỏ về đến nhà , đã đến giờ trưa , mọi người trong nhà cũng đã đi nghỉ . Nhỏ lết tấm thân đã ướt như chuột lột vào phòng , đóng cửa lại rồi khóa trái . Bản thân giống như không còn chút sức lực mà tựa vào cửa rồi từ từ trượt người xuống . Nhỏ lại khóc nữa rồi , lại khóc nữa rồi . Từ lúc nào mà nhỏ trở nên yếu đuối như vậy chứ . Nhỏ không muốn nhưng tại sao nước mắt không tự chủ mà rơi . Khẽ cụp đôi mắt chứa đầy mệt mỏi , nhỏ muốn ngủ . Giờ đây nhỏ chỉ muốn ngủ thôi , nhỏ đã quá mệt mỏi với cái xã hội đầy tranh giành này rồi !!!
Cơn mưa ngoài trời vẫn chưa có dấu hiệu muốn tạnh . Nó và cô ngồi bên cánh cửa kính dưới canteen nhìn ra ngoài , nhìn những hạt mưa vẫn rơi xuống đất không ngừng , cơn mưa đầu đông mang theo hơi lạnh làm cho con người ta bất giác run lên khi mưa chạm vào da thịt . Bàn ăn của tụi nó giờ đây đang được hội tụ nhiều nhân vật có tầm cỡ vô cùng . Đó chính là hắn và cậu . Sau một khoảng thời gian rất ngắn hắn đã vắng bóng , giờ đây hắn đã có mặt ngay tại bàn ăn của nó và cô cùng cậu bạn thân . xung quanh vẫn là những ánh mắt hiếu kì cùng ngưỡng mộ luôn chiếu về phía cô và nó .
- Này ra chỗ khác cho tôi - nó khó chịu liếc hắn nói , lời nói thẳng thắn mang ý đuổi 'khách'
- Không ra thì cô tính làm gì tôi ? - hắn ngước mắt lên khiêu khích . Thật chẳng giống hắn chút nào , bình thường cạy răng cũng không chịu mở miệng nói quá ba câu , mà hôm nay nói nhiều phát sợ luôn
- Tên đáng ghét , anh không nhìn thấy hả là chúng tôi ngồi đây trước - nó cáu gắt hét thẳng vào mặt hắn
- Thì sao ? - hắn vẫn nhơn nhơn trả lời
- Thì anh phải đi khỏi đây chứ sao . Con người anh không biết phép lịch sự à ?
- Vậy cô không nhìn thấy trong lớp học là tôi ngồi trước . Cô là cái quái gì mà dám ... - hắn cũng trực tiếp hét vào mặt nó nhưng giữa câu lại bị hớ mất rồi . Chẳng lẽ bây giờ lại nó :" Cô là cái quái gì mà dám đá bổn thiếu gia xuống đất chứ " . Không được , không được , nói như vậy chẳng phải hủy hoại thanh danh của hắn sao ? Mà lại bị hủy trong tay con nhỏ khốn kiếp này chứ ? KHÔNG THỂ CÓ CHUYỆN ĐÓ
- Sao hả ? - nó dường như hiểu ý câu nói của hắn mà đâm ra ' thuận nước đẩy thuyền ' , 'thừa nước đục thả câu ' . Hắn nghẹn lời nhìn khuôn mặt nhăn nhở của nó mà hắn điên tiết , khí nóng bốc lên đến tận đầu
- Cô mới là loại người không biết phép lich sự - hắn kiếm câu chống hớ cho mình , bực dọc ngồi xuống
- Anh ...
- Thôi được rồi , đừng cãi lộn nữa - cô lên tiếng can ngăn . Cô biết thừa tính nó mà từ trước đến giờ nó mà chịu thua ai thì nó không còn là Hana nữa rồi . Vì thế cô lên tiếng can ngăn trước khi chiến tranh thật sự bùng nổ . Cậu thầm đưa tay tán thưởng trong lòng . Thật lợi hại . Từ trước đến giờ chưa có một ai làm cho thằng bạn đông lạnh của cậu nói chuyện quá ba câu . mà bây giờ nó lại làm được . Quá lợi hại , quá đáng khâm phục . Cậu định lên tiếng thán phục 'thần tượng' nhưng lại bị một tiếng rồ ga của mô tô cắt ngang . Cả 4 người không hẹn mà cùng ngoái ra nhìn sân trường vẫn còn chìm trong màn mưa . Bóng xe mô tô màu đỏ nhanh chóng lướt qua tầm mắt , phóng đi trong mưa . Tất cả đều bất giác nhíu mà khi nhận ra đấy là xe của anh .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.