Tam Đại Công Chúa Siêu Quậy Và Tam Đại Hoàng Tử Sát Gái

Chương 19: Quyết Định Cuối Cùng

Tử Y

30/09/2016

Anh nhanh chóng chạy lên sân thượng mặc cho có hàng trăm ánh mắt đang nhìn về phía anh thể hiện đủ loại cảm xúc . Nhưng bây giờ không phải là lúc bận tâm đến mấy cái thứ vô bổ đó , vì thế anh không thèm liếc mắt qua mà chạy thẳng về phía cầu thang cách đó không xa . Tiếng bước chân vang vọng trong không gian có vài phần u ám khi không có người qua lại .

" Rầm "

Anh hất tung cánh cửa trên sân thượng tạo ra tiếng đập cửa cũng không phải là nhỏ . Không gian trên sân thượng đúng là rất rộng , rất thoáng . Đứng ở đây nhìn xuống dưới có thể nhìn bao quát xung quanh . Gió thổi nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ cho ta cảm nhận thấy cái lạnh giá của mùa đông sắp cận kề . Anh chống tay xuống đầu gối thở lấy thở để . Nhỏ cũng bị tiếng đập cửa làm cho giật mình nhưng cũng không vội quay người lại , đưa mắt nhìn lên bầu trời . Những đám mây không còn mang màu sắc tươi sáng nữa mà là một màu xám đen , che khuất ánh nắng soi sáng mọi vật . Chỉ trong vòng một ngày mà bầu trời Hà Nội đã thay đổi một khác . Thời tiết chính là như vậy , phải chăng tình yêu cũng sẽ dễ đổi thay như vậy sao ? Đầu óc mông lung , nhỏ khẽ nhắm mắt lại . Cảm nhận rõ rệt mọi thứ xung quanh một cách chận thực nhất không qua thị giác . Không còn tiếng thở dốc mà chỉ còn tiếng gió thổi qua có và phần ảo não . Nhỏ từ từ mở mắt ra để chuẩn bị tiếp nhận thực tế - một sự thật khó có thể chấp nhận

- Anh đến rồi à? - nhỏ xoay người đối diện với anh

- Ừ ... Anh đến rồi - anh vẫn nhìn nhỏ , tâm trạng của anh lúc này rất khó có thể diễn tả được vui có , hồi hộp cũng có . Vui vì nhỏ đã tìm đến anh còn hồi hộp vì không biết nhỏ có chuyện gì và cũng muốn biết nhỏ đã hết giận anh chưa ?

- Em ... Em có chuyện muốn nói với anh - nhỏ cất giọng khàn khàn , có thể thấy nhỏ đã khóc nhiều thế nào , đôi mắt có phần hơi sưng lên . Nhỏ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay che đi vết thương đã được băng bó phối với một chiếc quần jeans đơn giản . Bộ dạng của nhỏ lúc này có phần tiều tụy cùng với dáng người khá mảnh khiến nhỏ trở nên thật nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn này .

Anh nhìn nhỏ một sự xót xa hiện lên trong ánh mắt , nhỏ cũng nhìn thấy nhưng hình như nhỏ nhầm tưởng đó chính là một sự thương hại rẻ tiền .

- Miuri em không sao chứ ? - anh nhẹ nhàng bước đến gần nhỏ cất giọng hỏi han

- Đừng qua đây , anh đứng yên đó đi - nhỏ lên tiếng ngăn cản hành động đến gần của anh . Câu nói của nhỏ cũng khiến anh dừng bước chăm chăm nhìn nhỏ

Khẽ hít vào một hơi thật sâu để có thể đối mặt , nhỏ thu lại tất cả dũng khí ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh

- Chúng ta đã quen nhau rất lâu rồi đúng chứ ?

- ... - anh im lặng như một lời khẳng định câu hỏi của nhỏ và anh đang chờ câu nói tiếp theo của nhỏ

- Chúng ta cũng đã từng có rất nhiều kỉ niệm đẹp nữa : cùng nhau đi chơi , cùng nhau vui đùa , cùng nhau đi ăn ...và những lần chúng ta hẹn hò. Rất vui đúng không ? - nhỏ vẫn nhìn anh , miệng khẽ mỉm cười khi nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ ấy .



Anh vẫn im lặng nhưng dường như trong lòng anh đang dâng lên một dự cảm chẳng lành rằng sẽ có điều không hay xảy ra giữa mối quan hệ của anh và nhỏ . Anh không muốn điều đó xảy ra thật sự không muốn chút nào nhưng anh vẫn kiên nhẫn nghe nhỏ nói

- Nhưng hình như những điều đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa . Thời gian đã thay đổi tất cả rồi ngay cả con người cũng bắt đầu đổi thay đến mức không tưởng ... Thời gian chúng ta quen nhau không phải là ngắn nhưng lúc này em mới nhận ra chúng ta sinh ra đã không dành cho nhau - nhỏ hướng mắt lên bầu trời rộng lớn , nhắm mắt lại như để cảm nhận sự thay đổi nhanh chóng của thế gian , để ngăn những giọt nước mắt không trào ra nơi khoé mắt - Vì thế , điều cuối cùng em muốn nói là ... " Chúng ta ... chia tay đi"

- Miuri em nói vậy là có ý gì ? Tại sao em ... ? - anh kích động đến nắm lấy tay nhỏ siết mạnh

"A"

Tiếng kêu của nhỏ vang lên khe khẽ nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy . Lúc này anh mới ý thức được hành động của mình lập tức buông tay ra . Vết thương không quá nghiêm trọng nhưng khá sâu nên khi bị anh nắm phải mới khiến nhỏ bất giác kêu lên , khuôn mặt khẽ nhăn lại

- Anh xin lỗi , có phải anh mạnh tay quá không ? - anh ân cần hỏi han . Nhỏ nhìn anh . Tại sao lại đối xử với nhỏ như vậy ? Tại sao làm tổn thương nhỏ rồi lại ân cần quan tâm nhỏ như vậy ? Chỉ có thể kết luận rằng anh quá tàn nhẫn đối với nhỏ mà thôi

- Không cần - nhỏ xua tan ý nghĩ trong đầu lạnh giọng nói - điều em muốn nói đã nói xong rồi . Mong anh đồng ý

Nhỏ lùi lại một bước giữ khoảng cách với anh . Anh khựng lại , rồi nở một nụ cười chua xót

- Em thật sự muốn như vậy? - anh vẫn nhìn nhỏ như muốn tìm kiếm một câu trả lời khác rằng những lời nói vừa rồi chỉ là anh nghe nhầm hay đó chỉ là một sự trêu đùa quá đáng của nhỏ . Nhưng không , suy nghĩ của anh lập tức bị đập tan khi nhìn thấy khuôn mặt không chút biến sắc của nhỏ . Đó chỉ là vẻ ngoài thôi , anh đâu có biết trong lòng nhỏ đang rối thế nào chứ

- Em ... Phải - sao đáp trả câu trả lời của anh lại khó như vậy , cổ họng của nhỏ như ứ nghẹn không thốt lên lời . Anh tuyệt vọng mắt khẽ cụp xuống rồi nở nụ cười chế giễu

- nếu em muốn vậy - lấy tất cả tự tin của chính mình mà nói ra

- Cảm ơn - nhỏ nói , đôi mắt đã đỏ hoe , khuôn mặt khẽ cúi , nhanh chóng bước đến phía cửa . Giây phút hai người lướt qua nhau thời gian như ngừng lại thật chậm , thật chậm . Anh vẫn đứng chôn chân nhìn nhỏ đi lướt qua mình mà trong lòng đau nhói . Anh và nhỏ đã kết thúc rồi sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Đại Công Chúa Siêu Quậy Và Tam Đại Hoàng Tử Sát Gái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook