Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo!
Chương 20
Shizu
06/03/2015
- Thái tử phi, nhị vị cô nương. Mau dậy đi ạ. - Một nhà hoàn bước lên lay vai ba người. Kêu mãi mà vẫn còn thấy các nàng ngủ rất tâm huyết nên những nha hoàn khác cũng xúm lại lay các nàng mạnh hơn. Cuối cùng Tuyết Linh cũng đã chịu không nỗi nữa mà ngồi phắt dậy quát:
- Làm cái gì mà không cho người ta ngủ yên ổn vậy hả?
Ngọc Di cùng Ngân Nhi nghe thấy tiếng Tuyết Linh cũng mở mắt nhìn chằm chằm vào đám nha hoàn với ánh mắt không mấy thiện cảm. Bọn nha hoàn nuốt nước miếng một các khó khăn, sợ hãi nhìn các nàng. Một nha hoàn dùng hết can đảm của mình nói:
- Thưa......đã đến nơi săn bắn của hoàng thất, thỉnh thái tử phi cùn nhị vị cô nương xuống xe.
Tuyết Linh nhìn một lượt bọn nha hoàn xa lạ đang đứng trước mặt. Hít một hơi thật sâu nàng nói:
- Được rồi, các ngươi ra ngoài đi.
Bọn nha hoàn dạ một tiếng rồi đứng bên ngoài chờ. Trong khi đó, ở trong xe Tuyết Linh, Ngọc Di và Ngân Nhi đang cởi áo cho nhau.......ý lộn đang chỉnh áo cho nhau! Từ đầu tóc đến quần áo, các nàng chỉnh rất cẩn thận.
Tấm màn xe được vén lên, mọi người đều dồn ánh mắt về nơi đó với sự tò mò không hề nhẹ ở đây! Từng người từng người trong xe bước xuống. Tuyết Linh, Ngọc Di cùng Ngân Nhi ăn mặt chỉnh chu, đầu tóc gọn gàng như khi Tiểu Lam mới vừa làm. Mọi người như nín thở. Tuy các nàng không đẹp đến quốc sắc thiên hương, khuynh nước khuynh thành nhưng cũng là độc nhất vô nhị, đủ làm cho người ta say đắm.
- Tham kiến hoàng thường cùng hoàng hậu. Hoạng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế. - Ba người quỳ xuống trước mặt hoàng đế cùng hoàng hậu thỉnh an. Nguyên Thái Long cười nói:
- Bình thân, không cần da lễ.
- Tạ hoàng thượng. - Cả ba đứng lên, đưa ánh mắt dò xét xung quanh. Các nàng có thể thấy ánh mắt ghen tị, hâm mộ của những nữ nhân khác. Cũng có những ánh mắt ô uế của những tên nam nhân ăn mặt rất sang trọng làm các nàng ớn lạnh không thôi.
Ngọc Di cùng Tuyết Linh ánh mắt sáng rỡ khi nhìn thấy Huỳnh Lưu cùng Nuyên Phong. Chả bù với Ngân Nhi, mặt nàng càng lúc càng u ám khi nhìn thấy cái tên thái dám ở dơ lần trước.
Tuyết Linh vui vẻ lại gần Nguyên Phong hỏi:
- Quỷ ca ca sao huynh lại ở đây?
Sau khi nghe câu hỏi của Tuyết Linh xong, những tiếng bàn tán lại bắt đầu nổi lên. Tiêu Thanh Mai cười lạnh, ỏng ẹo đi đến bên cạnh hắn nói:
- Thái tử, sao tỷ tỷ lại gọi người là Qủy ca ca vậy? Chẳng lẽ tỷ ấy không biết người sao? Người chưa bao giờ đến chỗ tỷ ấy à?
Câu nói của ả làm những tiếng xì xào tăng thêm. Mặt Tuyết Linh xám ngoét, khó khăn nói từng chữ qua kẽ răng:
- Thái......tử.....?
- Đúng vậy a! Người là thái tử của Nhật Quang quốc. - Ả ta nói bằng giọng đắc thắng nhưng không kém phần rợn người! (Shizu: *nổi da gà* Sao cái bà này cứ khoái nói bằng cái giọng đó nhở?)
Tiếng xì xào lại được dịp tăng lên thêm một bậc, ánh mắt Tuyết Linh u ám. Nàng không ngờ người mình hằng đêm mong nhớ lại là tên thái tử hách dịch này. Trời ơi! Quỷ ca ca của nàng! Tại sao??????? Cái định mệnh gì thế này?
Nguyên Phong nãy giờ quan sát nhất cử nhất động của nàng. Hắn nghĩ nàng sẽ vui mừng hay đại loại là ngạc nhiên chẳng hạn. Nhưng không! Là thất vọng! Một sự thất vọng lớn lao trong ánh mắt. Hắn không hiểu nổi nàng đang nghĩ gì? Sao lại có vẻ mặt đưa đám như thế chứ? Hắn gạt tay Tiêu Thanh Mai đang ôm mình ra, đi vừa phía trước mặt nàng nói:
- Tuyết Linh, sao........
- Là lá la~ Hôm nay trời đẹp quá! Ngân Nhi người nói đúng không? Nhưng ta thấy sẽ đẹp hơn nếu không có mấy con tắc kè ở đây! Đúng là làm mất mĩ quang nơi này. - Tuyết Linh ngắt ngang lời của hắn. Bơ đẹp hắn mà quay người hướng về phía Ngân Nhi đi đến.
Còn về phần Ngọc Di thì...........
- Ahahaha, Huỳnh Lưu! Huynh cũng đến sao? Huynh là hoàng tử thứ mấy? Sao ngồi có mình vậy?
- Ta đang uống rượu chờ chuyến đi săn của hoàng thất thôi. Ta là tam hoàng tử. Mà bộ muội không thấy bất ngờ sao? - Huỳnh Luư vừa trả lời vừa dò xét Ngọc Di. Nhưng chỉ thấy Ngọc Di bĩu môi nói:
- Xì! Có gì bất ngờ. Có một số thứ còn bất ngờ hơn thân phận của huynh nhiều. - Nàng nói mà nhớ đến mình xuyên qua đây một cách lãng xẹt không hiểu cái mô tê gì thật sự là chuyện lạ có thật! Bất ngờ không thôi.
-----------------------------
Sau nửa canh giờ ổn định, chuyến đi săn của hoàng thất chính thức bắt đầu. Tuyết Linh, Ngọc Di cùng Ngân Nhi tất nhiên đi chung nhưng lại có ba tên trợ tá lủi thủi đằng sau. Cũng nhờ vậy mà Ngân Nhi mới biết tên thái giám ở dơ đó chính là nhị hoàng tử, cùng một mẹ sinh với hai tên kia. Xem ra quan hệ bọn họ rất tốt. Hừ.....được lắm tên hoàng tử ơ dơ đó dám gạt nàng, hại nàng phải đắp dưa leo mấy ngày trước khi ngủ để làm mất mắt gấu trúc. Mối thù này nàng nhất định sẽ trả! Ha ha ha.
------------------------------
- Nữ vương! Bọn chúng đã xuất phát. Đang đi săn ạ. - Một nữ tử bạch y xinh đẹp nói nhưng tiếc là.....môi của nàng, tóc của nàng, da của nàng, tất cả đều là một màu trắng muốt.
- Được! Ngươi lui ra. - Nữ vương phí trên cao nói. Đuôi rắn đỏ cứ phe phẩy như đang vui vì một điều gì đó. Đợi cho bạch y nữ tử kia lui ra nàng mới chóng cầm cười: - Để ta kiểm tra các ngươi một chút, nếu không vượt qua thì không xứng đáng đối mặt với ta! Con ngoan, mau đi tiếp khách.
Một đôi mắt đỏ hiện ra trong bóng tối sau lưng nàng ta........
- Làm cái gì mà không cho người ta ngủ yên ổn vậy hả?
Ngọc Di cùng Ngân Nhi nghe thấy tiếng Tuyết Linh cũng mở mắt nhìn chằm chằm vào đám nha hoàn với ánh mắt không mấy thiện cảm. Bọn nha hoàn nuốt nước miếng một các khó khăn, sợ hãi nhìn các nàng. Một nha hoàn dùng hết can đảm của mình nói:
- Thưa......đã đến nơi săn bắn của hoàng thất, thỉnh thái tử phi cùn nhị vị cô nương xuống xe.
Tuyết Linh nhìn một lượt bọn nha hoàn xa lạ đang đứng trước mặt. Hít một hơi thật sâu nàng nói:
- Được rồi, các ngươi ra ngoài đi.
Bọn nha hoàn dạ một tiếng rồi đứng bên ngoài chờ. Trong khi đó, ở trong xe Tuyết Linh, Ngọc Di và Ngân Nhi đang cởi áo cho nhau.......ý lộn đang chỉnh áo cho nhau! Từ đầu tóc đến quần áo, các nàng chỉnh rất cẩn thận.
Tấm màn xe được vén lên, mọi người đều dồn ánh mắt về nơi đó với sự tò mò không hề nhẹ ở đây! Từng người từng người trong xe bước xuống. Tuyết Linh, Ngọc Di cùng Ngân Nhi ăn mặt chỉnh chu, đầu tóc gọn gàng như khi Tiểu Lam mới vừa làm. Mọi người như nín thở. Tuy các nàng không đẹp đến quốc sắc thiên hương, khuynh nước khuynh thành nhưng cũng là độc nhất vô nhị, đủ làm cho người ta say đắm.
- Tham kiến hoàng thường cùng hoàng hậu. Hoạng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế. - Ba người quỳ xuống trước mặt hoàng đế cùng hoàng hậu thỉnh an. Nguyên Thái Long cười nói:
- Bình thân, không cần da lễ.
- Tạ hoàng thượng. - Cả ba đứng lên, đưa ánh mắt dò xét xung quanh. Các nàng có thể thấy ánh mắt ghen tị, hâm mộ của những nữ nhân khác. Cũng có những ánh mắt ô uế của những tên nam nhân ăn mặt rất sang trọng làm các nàng ớn lạnh không thôi.
Ngọc Di cùng Tuyết Linh ánh mắt sáng rỡ khi nhìn thấy Huỳnh Lưu cùng Nuyên Phong. Chả bù với Ngân Nhi, mặt nàng càng lúc càng u ám khi nhìn thấy cái tên thái dám ở dơ lần trước.
Tuyết Linh vui vẻ lại gần Nguyên Phong hỏi:
- Quỷ ca ca sao huynh lại ở đây?
Sau khi nghe câu hỏi của Tuyết Linh xong, những tiếng bàn tán lại bắt đầu nổi lên. Tiêu Thanh Mai cười lạnh, ỏng ẹo đi đến bên cạnh hắn nói:
- Thái tử, sao tỷ tỷ lại gọi người là Qủy ca ca vậy? Chẳng lẽ tỷ ấy không biết người sao? Người chưa bao giờ đến chỗ tỷ ấy à?
Câu nói của ả làm những tiếng xì xào tăng thêm. Mặt Tuyết Linh xám ngoét, khó khăn nói từng chữ qua kẽ răng:
- Thái......tử.....?
- Đúng vậy a! Người là thái tử của Nhật Quang quốc. - Ả ta nói bằng giọng đắc thắng nhưng không kém phần rợn người! (Shizu: *nổi da gà* Sao cái bà này cứ khoái nói bằng cái giọng đó nhở?)
Tiếng xì xào lại được dịp tăng lên thêm một bậc, ánh mắt Tuyết Linh u ám. Nàng không ngờ người mình hằng đêm mong nhớ lại là tên thái tử hách dịch này. Trời ơi! Quỷ ca ca của nàng! Tại sao??????? Cái định mệnh gì thế này?
Nguyên Phong nãy giờ quan sát nhất cử nhất động của nàng. Hắn nghĩ nàng sẽ vui mừng hay đại loại là ngạc nhiên chẳng hạn. Nhưng không! Là thất vọng! Một sự thất vọng lớn lao trong ánh mắt. Hắn không hiểu nổi nàng đang nghĩ gì? Sao lại có vẻ mặt đưa đám như thế chứ? Hắn gạt tay Tiêu Thanh Mai đang ôm mình ra, đi vừa phía trước mặt nàng nói:
- Tuyết Linh, sao........
- Là lá la~ Hôm nay trời đẹp quá! Ngân Nhi người nói đúng không? Nhưng ta thấy sẽ đẹp hơn nếu không có mấy con tắc kè ở đây! Đúng là làm mất mĩ quang nơi này. - Tuyết Linh ngắt ngang lời của hắn. Bơ đẹp hắn mà quay người hướng về phía Ngân Nhi đi đến.
Còn về phần Ngọc Di thì...........
- Ahahaha, Huỳnh Lưu! Huynh cũng đến sao? Huynh là hoàng tử thứ mấy? Sao ngồi có mình vậy?
- Ta đang uống rượu chờ chuyến đi săn của hoàng thất thôi. Ta là tam hoàng tử. Mà bộ muội không thấy bất ngờ sao? - Huỳnh Luư vừa trả lời vừa dò xét Ngọc Di. Nhưng chỉ thấy Ngọc Di bĩu môi nói:
- Xì! Có gì bất ngờ. Có một số thứ còn bất ngờ hơn thân phận của huynh nhiều. - Nàng nói mà nhớ đến mình xuyên qua đây một cách lãng xẹt không hiểu cái mô tê gì thật sự là chuyện lạ có thật! Bất ngờ không thôi.
-----------------------------
Sau nửa canh giờ ổn định, chuyến đi săn của hoàng thất chính thức bắt đầu. Tuyết Linh, Ngọc Di cùng Ngân Nhi tất nhiên đi chung nhưng lại có ba tên trợ tá lủi thủi đằng sau. Cũng nhờ vậy mà Ngân Nhi mới biết tên thái giám ở dơ đó chính là nhị hoàng tử, cùng một mẹ sinh với hai tên kia. Xem ra quan hệ bọn họ rất tốt. Hừ.....được lắm tên hoàng tử ơ dơ đó dám gạt nàng, hại nàng phải đắp dưa leo mấy ngày trước khi ngủ để làm mất mắt gấu trúc. Mối thù này nàng nhất định sẽ trả! Ha ha ha.
------------------------------
- Nữ vương! Bọn chúng đã xuất phát. Đang đi săn ạ. - Một nữ tử bạch y xinh đẹp nói nhưng tiếc là.....môi của nàng, tóc của nàng, da của nàng, tất cả đều là một màu trắng muốt.
- Được! Ngươi lui ra. - Nữ vương phí trên cao nói. Đuôi rắn đỏ cứ phe phẩy như đang vui vì một điều gì đó. Đợi cho bạch y nữ tử kia lui ra nàng mới chóng cầm cười: - Để ta kiểm tra các ngươi một chút, nếu không vượt qua thì không xứng đáng đối mặt với ta! Con ngoan, mau đi tiếp khách.
Một đôi mắt đỏ hiện ra trong bóng tối sau lưng nàng ta........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.