Chương 23: Bị Bệnh
Hạ Đa
27/08/2023
Nói tới đây, cô lại nghĩ tới hình ảnh ba ba thọc ngón tay vào miệng mình cắm rút.
Gò má cô nóng lên, vội vã lắc đầu muốn ném bay hình ảnh kia ra khỏi đầu.
Bây giờ nghĩ lại, dường như lại càng xấu hổ hơn.
Hứa Kỳ Kỳ cười ha hả vui vẻ, vỗ bắp đùi nói: “Mình đã nói là làm nũng rất có tác dụng rồi mà. Thế nhưng cậu cũng giỏi thật, cấp bậc đại lão như ba cậu, mình đứng xa xa nhìn đã sợ hãi.”
“Mình cũng sợ, chỉ cần dựa gần ba ba chân mình đã mềm nhũn.” Hiện tại Cố Liên nghĩ lại còn thấy hoảng sợ một trận.
“Người ngoài sợ ba cậu cũng bình thường, dù sao hắn cũng là nhân vật lớn. Nhưng cậu là con gái duy nhất của ba cậu, ba cậu còn có thể ăn tươi nuốt sống cậu hay sao?”
Hứa Kỳ Kỳ trấn an bạn, còn nói: “Nếu biện pháp này có thể dùng được thì sau này phải lợi dụng cho tốt, mỗi ngày kề sát lấy ba cậu làm nũng, khiến ba cậu vừa nhìn thấy cậu, xương cốt cả người đã mềm nhũn.”
Nói xong, Hứa Kỳ Kỳ lại bắt đầu cười ha ha lên.
Cố Liên liếc mắt nhìn bạn một cái, nói: “Mặc kệ là nói gì, vừa vào miệng cậu đã trở nên không đứng đắn.”
Hứa Kỳ Kỳ cười thật lâu mới bình phục hô hấp lại: “Mình đang nói bằng kinh nghiệm của bản thân thôi.”
“Không phải cậu cũng ước ao được như mình với ba mình sao? Vậy cứ làm nũng theo lời mình đi.”
Cố Liên lại cảm thấy phức tạp. Cô không tiện nói với Hứa Kỳ Kỳ chuyện khi ba ba liếm ngón tay cô, quần lót của cô đã thấm ướt.
Bởi vì có tài xế lão Trần ở bên, Cố Liên chơi bên bãi biển tới tận tối muộn mới lên xe để lão Trần chở về.
Cố Liên cho rằng, sau lần đi nướng bên bờ biển, cuộc sống của cô lại được khôi phục tự do.
Ai biết hôm sau vừa dậy cô đã được báo cho biết, cô còn phải tiếp tục đi làm với ba ba.
Nguyên nhân là vì Từ Mộng muốn ra ngoài du lịch với người chị em tốt của bà ấy vài ngày, sợ cô ở nhà một mình không ai chăm sóc.
Cố Liên thật khóc không ra nước mắt.
Sau khi ngồi lên Roll-Royces của ba ba, Cố Liên lại cảm thấy đầu óc mờ mịt, không có chút tinh thần.
Sau khi tới phòng làm việc, cô càng mệt mỏi tới mức trực tiếp nằm nghiêng trên sofa ngủ gà ngủ gật.
Cố Tu Niên ngẩng đầu từ phía sau chồng văn kiện chất đống như núi nhìn con gái, thấy cô ỉu xìu lại nhíu mày hỏi: “Con bị sao vậy?”
Cố Liên chống đầu, giọng nói mơ hồ không rõ: “Đau đầu, khó chịu.”
“Khó chịu chỗ nào?” Cố Tu Niên đặt bút xuống, rời khỏi bàn làm việc đi về phía con gái.
Gò má cô nóng lên, vội vã lắc đầu muốn ném bay hình ảnh kia ra khỏi đầu.
Bây giờ nghĩ lại, dường như lại càng xấu hổ hơn.
Hứa Kỳ Kỳ cười ha hả vui vẻ, vỗ bắp đùi nói: “Mình đã nói là làm nũng rất có tác dụng rồi mà. Thế nhưng cậu cũng giỏi thật, cấp bậc đại lão như ba cậu, mình đứng xa xa nhìn đã sợ hãi.”
“Mình cũng sợ, chỉ cần dựa gần ba ba chân mình đã mềm nhũn.” Hiện tại Cố Liên nghĩ lại còn thấy hoảng sợ một trận.
“Người ngoài sợ ba cậu cũng bình thường, dù sao hắn cũng là nhân vật lớn. Nhưng cậu là con gái duy nhất của ba cậu, ba cậu còn có thể ăn tươi nuốt sống cậu hay sao?”
Hứa Kỳ Kỳ trấn an bạn, còn nói: “Nếu biện pháp này có thể dùng được thì sau này phải lợi dụng cho tốt, mỗi ngày kề sát lấy ba cậu làm nũng, khiến ba cậu vừa nhìn thấy cậu, xương cốt cả người đã mềm nhũn.”
Nói xong, Hứa Kỳ Kỳ lại bắt đầu cười ha ha lên.
Cố Liên liếc mắt nhìn bạn một cái, nói: “Mặc kệ là nói gì, vừa vào miệng cậu đã trở nên không đứng đắn.”
Hứa Kỳ Kỳ cười thật lâu mới bình phục hô hấp lại: “Mình đang nói bằng kinh nghiệm của bản thân thôi.”
“Không phải cậu cũng ước ao được như mình với ba mình sao? Vậy cứ làm nũng theo lời mình đi.”
Cố Liên lại cảm thấy phức tạp. Cô không tiện nói với Hứa Kỳ Kỳ chuyện khi ba ba liếm ngón tay cô, quần lót của cô đã thấm ướt.
Bởi vì có tài xế lão Trần ở bên, Cố Liên chơi bên bãi biển tới tận tối muộn mới lên xe để lão Trần chở về.
Cố Liên cho rằng, sau lần đi nướng bên bờ biển, cuộc sống của cô lại được khôi phục tự do.
Ai biết hôm sau vừa dậy cô đã được báo cho biết, cô còn phải tiếp tục đi làm với ba ba.
Nguyên nhân là vì Từ Mộng muốn ra ngoài du lịch với người chị em tốt của bà ấy vài ngày, sợ cô ở nhà một mình không ai chăm sóc.
Cố Liên thật khóc không ra nước mắt.
Sau khi ngồi lên Roll-Royces của ba ba, Cố Liên lại cảm thấy đầu óc mờ mịt, không có chút tinh thần.
Sau khi tới phòng làm việc, cô càng mệt mỏi tới mức trực tiếp nằm nghiêng trên sofa ngủ gà ngủ gật.
Cố Tu Niên ngẩng đầu từ phía sau chồng văn kiện chất đống như núi nhìn con gái, thấy cô ỉu xìu lại nhíu mày hỏi: “Con bị sao vậy?”
Cố Liên chống đầu, giọng nói mơ hồ không rõ: “Đau đầu, khó chịu.”
“Khó chịu chỗ nào?” Cố Tu Niên đặt bút xuống, rời khỏi bàn làm việc đi về phía con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.