Chương 22: Nướng Bbq Bên Bãi Biển
Hạ Đa
27/08/2023
Vào lúc Cố Liên bị ngón tay ba ba cắm tới cả người rã rời, nước bọt không ngừng chảy từ khóe miệng xuống dưới, đột nhiên Cố Tu Niên lại rút tay về.
Hắn nhanh chóng đứng dậy đi nhanh tới trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô.
Đột ngột mất đi điểm tựa, Cố Liên phản ứng chậm, ngã ngồi trên sàn nhà, vẻ mặt hơi dại ra.
Cô giơ tay lên lau đi nước bọt trên cằm, hơi thẹn thùng mà quay đầu nhìn Cố Tu Niên.
Cô há miệng, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Ba ba?”
Cố Tu Niên hít sâu vài hơi thuốc, cũng không quay đầu lại nói: “Đi kêu trợ lý liên hệ với lão Trần giúp con, để lão Trần đưa con đi.”
Cố Liên nghe vậy rất vui sướng ngẩng đầu, cũng không đoái hoài tới lúng túng mới vừa xảy ra mà vội vã đứng dậy, vui vẻ hướng về phía bóng lưng Cố Tu Niên: “Cảm ơn ba ba.”
Sau đó cô chạy chậm rời khỏi phòng làm việc.
Từ đầu tới cuối Cố Tu Niên vẫn luôn trầm mặc hút thuốc, cũng không quay đầu lại.
Mãi tới khi nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc bị đóng lại, hắn mới cúi đầu liếc mắt nhìn tay mình.
Trong đầu vẫn còn lưu lại dáng vẻ tràn đầy mê ly, nước bọt giàn giụa bên khóe miệng của Cố Liên mới rồi, thật lâu không thể bỏ đi.
Dần dần, hắn siết chặt tay phải thành quả đấm, dùng sức nắm chặt.
…
Cố Liên khó khăn lắm mới được tự do, bỏ qua chút cảm giác lạ thường trong lòng, cô liên hệ ngay với Hứa Kỳ Kỳ sau đó để tài xế lão Trần trực tiếp đưa mình tới bờ biển điểm hẹn.
Với tư cách là người thừa kế duy nhất của Cố gia, Cố Liên vẫn luôn được đám bạn bè tâng bốc.
Ngay cả khi chụp ảnh chung cô cũng như trăng sáng giữa đám sao, luôn đứng ở vị trí chính giữa.
Sự xuất hiện của cô hiển nhiên khiến buổi tụ hội càng trở nên náo nhiệt, không ngừng có nam sinh tới muốn lấy lòng cô, ngay cả nữ sinh cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô.
Chẳng qua, bạn thân của Cố Liên chỉ có một mình Hứa Kỳ Kỳ.
Mấy việc như đốt lửa nướng đồ nướng đương nhiên không cần Cố Liên tự mình đụng tay.
Cô chỉ cần nói mình muốn ăn gì, sẽ có người nướng chín đưa tới cho cô.
Thế nhưng cô cũng không có hứng thú quá lớn với việc ăn uống.
Cô cầm chai bia lên, kéo Hứa Kỳ Kỳ ngồi ở phía ngoài rìa đám người, vừa nói chuyện vừa thưởng thức cảnh biển dưới trời chiều.
“Sao được thả ra dễ dàng vậy?” Hứa Kỳ Kỳ cũng cầm chai bia, vừa nói vừa chạm cốc với Cố Liên.
Cố Liên nhấp một ngụm bia, nói: “Mình làm càn một phen, cuối cùng được thả ra.”
Hắn nhanh chóng đứng dậy đi nhanh tới trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô.
Đột ngột mất đi điểm tựa, Cố Liên phản ứng chậm, ngã ngồi trên sàn nhà, vẻ mặt hơi dại ra.
Cô giơ tay lên lau đi nước bọt trên cằm, hơi thẹn thùng mà quay đầu nhìn Cố Tu Niên.
Cô há miệng, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Ba ba?”
Cố Tu Niên hít sâu vài hơi thuốc, cũng không quay đầu lại nói: “Đi kêu trợ lý liên hệ với lão Trần giúp con, để lão Trần đưa con đi.”
Cố Liên nghe vậy rất vui sướng ngẩng đầu, cũng không đoái hoài tới lúng túng mới vừa xảy ra mà vội vã đứng dậy, vui vẻ hướng về phía bóng lưng Cố Tu Niên: “Cảm ơn ba ba.”
Sau đó cô chạy chậm rời khỏi phòng làm việc.
Từ đầu tới cuối Cố Tu Niên vẫn luôn trầm mặc hút thuốc, cũng không quay đầu lại.
Mãi tới khi nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc bị đóng lại, hắn mới cúi đầu liếc mắt nhìn tay mình.
Trong đầu vẫn còn lưu lại dáng vẻ tràn đầy mê ly, nước bọt giàn giụa bên khóe miệng của Cố Liên mới rồi, thật lâu không thể bỏ đi.
Dần dần, hắn siết chặt tay phải thành quả đấm, dùng sức nắm chặt.
…
Cố Liên khó khăn lắm mới được tự do, bỏ qua chút cảm giác lạ thường trong lòng, cô liên hệ ngay với Hứa Kỳ Kỳ sau đó để tài xế lão Trần trực tiếp đưa mình tới bờ biển điểm hẹn.
Với tư cách là người thừa kế duy nhất của Cố gia, Cố Liên vẫn luôn được đám bạn bè tâng bốc.
Ngay cả khi chụp ảnh chung cô cũng như trăng sáng giữa đám sao, luôn đứng ở vị trí chính giữa.
Sự xuất hiện của cô hiển nhiên khiến buổi tụ hội càng trở nên náo nhiệt, không ngừng có nam sinh tới muốn lấy lòng cô, ngay cả nữ sinh cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô.
Chẳng qua, bạn thân của Cố Liên chỉ có một mình Hứa Kỳ Kỳ.
Mấy việc như đốt lửa nướng đồ nướng đương nhiên không cần Cố Liên tự mình đụng tay.
Cô chỉ cần nói mình muốn ăn gì, sẽ có người nướng chín đưa tới cho cô.
Thế nhưng cô cũng không có hứng thú quá lớn với việc ăn uống.
Cô cầm chai bia lên, kéo Hứa Kỳ Kỳ ngồi ở phía ngoài rìa đám người, vừa nói chuyện vừa thưởng thức cảnh biển dưới trời chiều.
“Sao được thả ra dễ dàng vậy?” Hứa Kỳ Kỳ cũng cầm chai bia, vừa nói vừa chạm cốc với Cố Liên.
Cố Liên nhấp một ngụm bia, nói: “Mình làm càn một phen, cuối cùng được thả ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.