Chương 2: Mộng hay thực
Minheclipse
03/01/2014
- Tỉnh dậy – Cậu mơ hồ nghe có tiếng người bên tai và bàn tay ai đó lay
lay mình, mệt mỏi uể oải cả người, vẫn thói quen ở nhà thường ngày, vừa
định bụng mở miệng than vãn vài tiếng với mẹ thì nhận ra giọng nói vừa
nãy chẳng hề quen thuộc mà cái tình huống trước đó xảy ra lại như tức
tốc ùa về, Vũ giật mình bật dậy.
- Đây, đây là... – Một câu bỏ lửng, cậu chầm chậm nhìn chung quanh, nhận ra mình đang trong một căn phòng xa lạ, ngó quanh chỉ có ba chiếc giường xếp cạnh nhau, gần đó là một số đồ dùng bằng gỗ trông có vẻ cũ, còn lại chẳng có gì đặc biệt.
Câu trả lời duy nhất mà cậu nhận được là một cái lắc đầu từ người thanh niên giường bên mà cậu nhận ra đó là một trong hai người cậu thấy ở nhà thờ.
Chưa kịp nói thêm gì thì cửa phòng đột ngột vang lên tiếng gõ, rồi sau đó nó được đẩy ra và một người xuất hiện – ông ta mặc một bộ áo chùng, loại áo nối dài xuống cả thân người, màu xanh rêu nhạt, mặc dù chỉ là chất liệu vải thô sơ cũng không làm gia giảm nét uy nghi đầy quyền lực của ông ta, một người đàn ông tầm cỡ bốn mươi ngoài và dong dỏng cao.
Ông ra hiệu cho chàng trai ở giữa đánh thức người còn lại, sau đó bình thản kéo cái ghế gỗ ra giữa phòng đối diện ba chiếc giường và ngồi chờ đợi.
Cho đến khi cả ba cậu đều đã 'tỉnh hẳn', ông mới từ từ đưa mắt nhìn lần lượt cả ba người, có thể dễ dàng nhận ra nét ngạc nhiên pha lẫn chút suy tư, rồi gật gù.
- Có thể thấy cả ba cậu đều có lực tinh thần khá tốt, như những người khác thì có vẻ họ sẽ làm náo loạn cả lên rồi.
Ông nhận ra cả ba vẫn trố mắt nhìn, liền mỉm cười.
- À ờ.., ta chưa chính thức giới thiệu, ta tên Tamil tất nhiên chỉ là ở đây thôi, ở thế giới kia của chúng ta, người khác gọi ta là Tâm – Ông cố ý nhấn mạnh từng chữ một và khá hài lòng khi nhìn thấy có sự biến chuyển xuất hiện trên khuôn mặt cậu bên trái và giữa nhưng rồi nhanh chóng thay bằng sự bình tĩnh, chỉ có chàng trai nằm rìa bên phải dường như không kìm nỗi bình tĩnh, cậu ta ré lên.
- Đây là đâu, ông muốn làm gì tôi, nói cho ông biết, ba tôi là công an đấy, ông không được yên đâu, tôi..
- Ông có phải là Viện Trưởng của Nhà Thờ Thánh Peter – Giọng chàng trai ở giữa ngập ngừng vang lên, điều cậu nói lúc này mới làm Vũ nhận ra thì ra việc khiến cậu trông ông ta quen quen là vì thế, nhưng dường như sự xuất hiện lúc này ở đây của ông có điều không bình thường vì trông ông ta trẻ hơn lúc cậu đã từng thấy, trẻ hơn cả vài chục tuổi là ít.
Ông lại một lần mỉm cười, gật gù cho sự tinh tường của chàng trai rồi tiếp tục.
- Chúng ta chẳng còn nhiều thời gian, ta sẽ giải thích ngắn gọn thế này vì thời gian các cậu lưu trú ở đây cũng chẳng còn lâu được nữa, cho nên hãy nhớ kỹ từng lời ta nói sau đây “Nơi này là một thế giới linh hồn, hay còn có thể gọi là thế giới tâm linh, đúng vậy, nhưng nó chỉ là một trong số hàng hà sa số những thế giới tâm linh khác. Các cậu có thể xem nó như giấc mơ nhưng nó cũng là giấc mơ hiện hữu của sự thật, nơi này không có ranh giới của giới hạn hiện hữu, hãy nhớ kỹ.”
Ông dừng chút, chăm chú nhìn cả ba, giọng trở nên nghiêm trọng hơn.
- “Việc các cậu đến đây, chứng tỏ các cậu có khả năng hơn những người bình thường và cũng chứng tỏ số mệnh đã tìm đến các cậu, tuy nhiên, đón nhận định mệnh của mình hay không thì phải do tự mình quyết định”.
Nghe đến đây, cả ba người thanh niên bắt đầu cảm thấy mơ hồ, xung quanh lại bắt đầu xuất hiện những rung động, dù chỉ bắt đầu với tần số nhỏ. Người đàn ông có vẻ cũng nhận ra sự bất thường đó, liền dứt khoát.
-“ Ba cậu có thời gian ba ngày suy nghĩ, sau khi tỉnh lại, có thể nó chỉ như một giấc mơ và sau ba ngày các cậu sẽ hoàn toàn quên mất; nhưng nếu điều này thật sự quan trọng đối với từng người các cậu, nếu thật sự trong đời mình các cậu luôn cảm thấy mình luôn đi tìm một điều gì đó mơ hồ trong tìm thức, luôn nhận ra sự khác biệt của mình và thế giới còn lại thì trong vòng ba ngày đó, hãy đến nhà thờ tìm ta..”
Ông vừa dứt lời thì cả căn phòng rung lắc dữ dội, ánh sáng lập lòe, chói chang như mặt trời ban ngày khiến cả ba không chủ động mà đồng loạt nhắm chặt mắt lại, trước khi lại bất tỉnh vẫn nghe văng vẳng
“Số mệnh tìm đến nhưng quyết định nắm lấy hay không thì phải do bản thân mình..”
- Đây, đây là... – Một câu bỏ lửng, cậu chầm chậm nhìn chung quanh, nhận ra mình đang trong một căn phòng xa lạ, ngó quanh chỉ có ba chiếc giường xếp cạnh nhau, gần đó là một số đồ dùng bằng gỗ trông có vẻ cũ, còn lại chẳng có gì đặc biệt.
Câu trả lời duy nhất mà cậu nhận được là một cái lắc đầu từ người thanh niên giường bên mà cậu nhận ra đó là một trong hai người cậu thấy ở nhà thờ.
Chưa kịp nói thêm gì thì cửa phòng đột ngột vang lên tiếng gõ, rồi sau đó nó được đẩy ra và một người xuất hiện – ông ta mặc một bộ áo chùng, loại áo nối dài xuống cả thân người, màu xanh rêu nhạt, mặc dù chỉ là chất liệu vải thô sơ cũng không làm gia giảm nét uy nghi đầy quyền lực của ông ta, một người đàn ông tầm cỡ bốn mươi ngoài và dong dỏng cao.
Ông ra hiệu cho chàng trai ở giữa đánh thức người còn lại, sau đó bình thản kéo cái ghế gỗ ra giữa phòng đối diện ba chiếc giường và ngồi chờ đợi.
Cho đến khi cả ba cậu đều đã 'tỉnh hẳn', ông mới từ từ đưa mắt nhìn lần lượt cả ba người, có thể dễ dàng nhận ra nét ngạc nhiên pha lẫn chút suy tư, rồi gật gù.
- Có thể thấy cả ba cậu đều có lực tinh thần khá tốt, như những người khác thì có vẻ họ sẽ làm náo loạn cả lên rồi.
Ông nhận ra cả ba vẫn trố mắt nhìn, liền mỉm cười.
- À ờ.., ta chưa chính thức giới thiệu, ta tên Tamil tất nhiên chỉ là ở đây thôi, ở thế giới kia của chúng ta, người khác gọi ta là Tâm – Ông cố ý nhấn mạnh từng chữ một và khá hài lòng khi nhìn thấy có sự biến chuyển xuất hiện trên khuôn mặt cậu bên trái và giữa nhưng rồi nhanh chóng thay bằng sự bình tĩnh, chỉ có chàng trai nằm rìa bên phải dường như không kìm nỗi bình tĩnh, cậu ta ré lên.
- Đây là đâu, ông muốn làm gì tôi, nói cho ông biết, ba tôi là công an đấy, ông không được yên đâu, tôi..
- Ông có phải là Viện Trưởng của Nhà Thờ Thánh Peter – Giọng chàng trai ở giữa ngập ngừng vang lên, điều cậu nói lúc này mới làm Vũ nhận ra thì ra việc khiến cậu trông ông ta quen quen là vì thế, nhưng dường như sự xuất hiện lúc này ở đây của ông có điều không bình thường vì trông ông ta trẻ hơn lúc cậu đã từng thấy, trẻ hơn cả vài chục tuổi là ít.
Ông lại một lần mỉm cười, gật gù cho sự tinh tường của chàng trai rồi tiếp tục.
- Chúng ta chẳng còn nhiều thời gian, ta sẽ giải thích ngắn gọn thế này vì thời gian các cậu lưu trú ở đây cũng chẳng còn lâu được nữa, cho nên hãy nhớ kỹ từng lời ta nói sau đây “Nơi này là một thế giới linh hồn, hay còn có thể gọi là thế giới tâm linh, đúng vậy, nhưng nó chỉ là một trong số hàng hà sa số những thế giới tâm linh khác. Các cậu có thể xem nó như giấc mơ nhưng nó cũng là giấc mơ hiện hữu của sự thật, nơi này không có ranh giới của giới hạn hiện hữu, hãy nhớ kỹ.”
Ông dừng chút, chăm chú nhìn cả ba, giọng trở nên nghiêm trọng hơn.
- “Việc các cậu đến đây, chứng tỏ các cậu có khả năng hơn những người bình thường và cũng chứng tỏ số mệnh đã tìm đến các cậu, tuy nhiên, đón nhận định mệnh của mình hay không thì phải do tự mình quyết định”.
Nghe đến đây, cả ba người thanh niên bắt đầu cảm thấy mơ hồ, xung quanh lại bắt đầu xuất hiện những rung động, dù chỉ bắt đầu với tần số nhỏ. Người đàn ông có vẻ cũng nhận ra sự bất thường đó, liền dứt khoát.
-“ Ba cậu có thời gian ba ngày suy nghĩ, sau khi tỉnh lại, có thể nó chỉ như một giấc mơ và sau ba ngày các cậu sẽ hoàn toàn quên mất; nhưng nếu điều này thật sự quan trọng đối với từng người các cậu, nếu thật sự trong đời mình các cậu luôn cảm thấy mình luôn đi tìm một điều gì đó mơ hồ trong tìm thức, luôn nhận ra sự khác biệt của mình và thế giới còn lại thì trong vòng ba ngày đó, hãy đến nhà thờ tìm ta..”
Ông vừa dứt lời thì cả căn phòng rung lắc dữ dội, ánh sáng lập lòe, chói chang như mặt trời ban ngày khiến cả ba không chủ động mà đồng loạt nhắm chặt mắt lại, trước khi lại bất tỉnh vẫn nghe văng vẳng
“Số mệnh tìm đến nhưng quyết định nắm lấy hay không thì phải do bản thân mình..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.