Chương 3: Quyết định
Minheclipse
03/01/2014
Cảm giác buồn nôn, chóng mặt, cái cảm giác trước mặt mọi thứ tối đen rồi
đùng một cái như thể bị hút, bị kéo hay đẩy về phía trước, “bam” một
tiếng rồi mọi thứ lại trở về ánh sáng nhợt nhạt như cũ; tất cả khiến
người ta cảm thấy giống bị say xe hoặc một loại say thuốc nào đấy.
Vũ mệt mỏi, đưa tay xoa bóp trán, rồi chậm rãi mở mắt từ từ cho thích ứng với không gian chung quanh.
- Trời đất ơi, con tôi, ơn trời, con đã tỉnh lại rồi, con làm mẹ lo quá.. – Tiếng người phụ nữ vỡ òa trong nước mắt.
Vũ nhận ra giọng quen thuộc của mẹ mình, cậu với tay nắm lấy tay mẹ như thể nói rằng hãy yên tâm, sau một lúc làm quen với khung cảnh trắng toát toàn bộ bên cạnh mình, cậu mới ngập ngừng lên tiếng.
- Con đang ở bệnh viện phải không mẹ ? Con bị sao vậy ?
Thoáng chút đau lòng trong mắt người mẹ, bà nhẹ nhàng xoa lên vầng trán cậu con trai rồi nói.
- Con không nhớ gì sao, lúc sáng con đi sinh hoạt lớp rồi trong lúc mọi người đang nghỉ trưa con biến đi đâu mất không hay, vừa hay Viện Trưởng phát hiện ra con bị ngất xỉu, liền gọi xe cứu thương đưa con đến bệnh viện - đó là mẹ nghe cái Trâm nó kể lại vậy.
Tới đoạn, bà mỉm cười nhìn cậu.
- Không sao đâu, bác sĩ bảo con có vẻ bị sock phản ứng, suy nhược cơ thể.
Rồi bà đưa tay cốc đầu cậu.
- Từ nay mẹ sẽ cho con cả một lịch dinh dưỡng cố định, liệu mà ngoan ngoãn làm theo, không thì cấm túc.
Trái với phản ứng thường ngày, Vũ nghe vậy cũng ậm ừ cho qua, có vẻ như cậu đang trầm tư mãi suy nghĩ chuyện gì đấy. Bà nhè nhẹ lấy tay xoa lên má nó, rồi khẽ lắc đầu, “chắc là lại buồn chuyện tình cảm đây mà” – bà nghĩ thầm.
(…)
- Xin hỏi anh muốn dùng gì ạ ? – Tiếng cô phục vụ nhè nhẹ vang lên, trong tiếng nhạc êm êm hòa với khung cảnh trầm đậm của không gian gỗ cũ.
- Cho mình một soda việt quất nhé. – Nói đoạn, chàng trai mỉm cười nhìn cô gái thâm thấp người mặc bộ trang phục đơn giản quần jean và áo thun nhạt màu; chưa kịp để cô ta quay đi, cậu hỏi trong sự ngập ngừng.
- Bạn ơi cho mình hỏi cái.
Cô gái quay lại, mỉm cười với cậu.
- Có chuyện gì ạ ?
- À, chẳng qua là mấy tuần trước mình có đến đây xem Tarot, giờ mình muốn liên hệ với anh đó để xem lại thì phải làm thế nào nhỉ ?
Như thể quá quen thuộc với tình huống này, cô chậm rãi bước đến quầy bar bằng xi-măng lát vuông vức lại được cách điệu bởi những thanh gỗ áp đặt một cách tinh tế, tình cờ nhưng hoàn toàn dụng ý. Đoạn cô quay lại, đưa cho cậu một mảnh giấy nhỏ cứng hình vuông, một mặt màu trắng có in hình hoạt tiết trông như Dream Catcher – thứ bùa bắt giấc mơ của người da đỏ, còn mặt kia màu xanh cổ vịt với hàng thông tin cá nhân – thì ra đó là một cái danh thiếp là lạ vô cùng thú vị và phá cách.
- Trên đây có số điện thoại của anh đó, anh có gì cứ gọi nhé – cô gái nhẹ nhàng.
- À, mình không thấy trên này có đề tên, không biết bạn có thể cho mình biết anh đó tên gì được không ?
- Ảnh tên Minh.
Vũ có hơi rung khi cầm điện thoại bấm lấy dãy số in trên tấm giấy nhỏ, hôm nay đã hơn hai ngày kể từ hôm ở nhà Thờ, một ngày cậu bị bắt buộc phải ở lại bệnh viện theo dõi tình hình, ngày hôm sau thì mẹ ra lệnh cậu phải ở nhà tịnh dưỡng; thế là tất cả mọi dự định của cậu bị rút ngắn vỏn vẹn chỉ còn một ngày cuối cùng này.
Vũ bán tín bán nghi, liệu điều cậu thấy hôm nọ là một giấc mơ hay là sự thật, nhưng cậu nghĩ tới một điều là có thể, rất có thể, cái anh chàng xem Tarot kia sẽ biết được chuyện gì đó, vì những gì cậu gặp hoàn toàn có vẻ ăn khớp một cách tình cờ ngẫu nhiên với những gì cậu ta nói.
Thế nên hôm nay Vũ mới bạo gan đến quán cà phê hôm nọ tìm thông tin về anh ta, tất nhiên thứ cậu nhận được chỉ là một tấm danh thiếp với số điện thoại, link facebook và một cái tên xa lạ moi được từ cô phục vụ. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, cậu ấn nút Call.
- “Số điện thoại quý khách hiện không liên lạc được..”
Tiếng cô tổng đài quen thuộc là thứ duy nhất đáp trả bên tai cậu lúc này, thử lại nhiều lần vẫn thế, rốt cuộc trong sự vô vọng này chỉ còn mỗi cái link facebook.
Không chần chừ cậu đánh liều search trong điện thoại của mình. Nhưng điều cậu nhận được chỉ mang đến thất vọng, đó là link của một Page chứ không phải trang cá nhân; nhưng với một tín đồ công nghệ và một 'facebooker' như cậu thì việc điều tra là thứ quá dễ, Vũ kéo xuống theo dõi hàng loạt những mẫu post từ thời mới lập page để rồi cuối cùng cũng phát hiện ra được trang cá nhân của anh chàng Tarot nọ, nhưng khi click vào chỉ nhận được một tin tức từ hệ thống rằng “trang bạn tìm hiện không còn tồn tại”.
Cậu cầu may hỏi cô phục vụ về thông tin cụ thể hơn của Minh nhưng chính cô gái cũng cho biết rằng 1 tuần nay cũng không thấy cậu ta xuất hiện ở quán, dường như các khách hàng khác cũng không ai liên hệ được.
Bực dọc, khó chịu và chán chường; cuối cùng cậu chỉ còn một bước trong kế hoạch để phát hiện ra sự thật này, cậu ra khỏi quán và phóng thẳng đến nhà Thờ Thánh Peter.
Vũ mệt mỏi, đưa tay xoa bóp trán, rồi chậm rãi mở mắt từ từ cho thích ứng với không gian chung quanh.
- Trời đất ơi, con tôi, ơn trời, con đã tỉnh lại rồi, con làm mẹ lo quá.. – Tiếng người phụ nữ vỡ òa trong nước mắt.
Vũ nhận ra giọng quen thuộc của mẹ mình, cậu với tay nắm lấy tay mẹ như thể nói rằng hãy yên tâm, sau một lúc làm quen với khung cảnh trắng toát toàn bộ bên cạnh mình, cậu mới ngập ngừng lên tiếng.
- Con đang ở bệnh viện phải không mẹ ? Con bị sao vậy ?
Thoáng chút đau lòng trong mắt người mẹ, bà nhẹ nhàng xoa lên vầng trán cậu con trai rồi nói.
- Con không nhớ gì sao, lúc sáng con đi sinh hoạt lớp rồi trong lúc mọi người đang nghỉ trưa con biến đi đâu mất không hay, vừa hay Viện Trưởng phát hiện ra con bị ngất xỉu, liền gọi xe cứu thương đưa con đến bệnh viện - đó là mẹ nghe cái Trâm nó kể lại vậy.
Tới đoạn, bà mỉm cười nhìn cậu.
- Không sao đâu, bác sĩ bảo con có vẻ bị sock phản ứng, suy nhược cơ thể.
Rồi bà đưa tay cốc đầu cậu.
- Từ nay mẹ sẽ cho con cả một lịch dinh dưỡng cố định, liệu mà ngoan ngoãn làm theo, không thì cấm túc.
Trái với phản ứng thường ngày, Vũ nghe vậy cũng ậm ừ cho qua, có vẻ như cậu đang trầm tư mãi suy nghĩ chuyện gì đấy. Bà nhè nhẹ lấy tay xoa lên má nó, rồi khẽ lắc đầu, “chắc là lại buồn chuyện tình cảm đây mà” – bà nghĩ thầm.
(…)
- Xin hỏi anh muốn dùng gì ạ ? – Tiếng cô phục vụ nhè nhẹ vang lên, trong tiếng nhạc êm êm hòa với khung cảnh trầm đậm của không gian gỗ cũ.
- Cho mình một soda việt quất nhé. – Nói đoạn, chàng trai mỉm cười nhìn cô gái thâm thấp người mặc bộ trang phục đơn giản quần jean và áo thun nhạt màu; chưa kịp để cô ta quay đi, cậu hỏi trong sự ngập ngừng.
- Bạn ơi cho mình hỏi cái.
Cô gái quay lại, mỉm cười với cậu.
- Có chuyện gì ạ ?
- À, chẳng qua là mấy tuần trước mình có đến đây xem Tarot, giờ mình muốn liên hệ với anh đó để xem lại thì phải làm thế nào nhỉ ?
Như thể quá quen thuộc với tình huống này, cô chậm rãi bước đến quầy bar bằng xi-măng lát vuông vức lại được cách điệu bởi những thanh gỗ áp đặt một cách tinh tế, tình cờ nhưng hoàn toàn dụng ý. Đoạn cô quay lại, đưa cho cậu một mảnh giấy nhỏ cứng hình vuông, một mặt màu trắng có in hình hoạt tiết trông như Dream Catcher – thứ bùa bắt giấc mơ của người da đỏ, còn mặt kia màu xanh cổ vịt với hàng thông tin cá nhân – thì ra đó là một cái danh thiếp là lạ vô cùng thú vị và phá cách.
- Trên đây có số điện thoại của anh đó, anh có gì cứ gọi nhé – cô gái nhẹ nhàng.
- À, mình không thấy trên này có đề tên, không biết bạn có thể cho mình biết anh đó tên gì được không ?
- Ảnh tên Minh.
Vũ có hơi rung khi cầm điện thoại bấm lấy dãy số in trên tấm giấy nhỏ, hôm nay đã hơn hai ngày kể từ hôm ở nhà Thờ, một ngày cậu bị bắt buộc phải ở lại bệnh viện theo dõi tình hình, ngày hôm sau thì mẹ ra lệnh cậu phải ở nhà tịnh dưỡng; thế là tất cả mọi dự định của cậu bị rút ngắn vỏn vẹn chỉ còn một ngày cuối cùng này.
Vũ bán tín bán nghi, liệu điều cậu thấy hôm nọ là một giấc mơ hay là sự thật, nhưng cậu nghĩ tới một điều là có thể, rất có thể, cái anh chàng xem Tarot kia sẽ biết được chuyện gì đó, vì những gì cậu gặp hoàn toàn có vẻ ăn khớp một cách tình cờ ngẫu nhiên với những gì cậu ta nói.
Thế nên hôm nay Vũ mới bạo gan đến quán cà phê hôm nọ tìm thông tin về anh ta, tất nhiên thứ cậu nhận được chỉ là một tấm danh thiếp với số điện thoại, link facebook và một cái tên xa lạ moi được từ cô phục vụ. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, cậu ấn nút Call.
- “Số điện thoại quý khách hiện không liên lạc được..”
Tiếng cô tổng đài quen thuộc là thứ duy nhất đáp trả bên tai cậu lúc này, thử lại nhiều lần vẫn thế, rốt cuộc trong sự vô vọng này chỉ còn mỗi cái link facebook.
Không chần chừ cậu đánh liều search trong điện thoại của mình. Nhưng điều cậu nhận được chỉ mang đến thất vọng, đó là link của một Page chứ không phải trang cá nhân; nhưng với một tín đồ công nghệ và một 'facebooker' như cậu thì việc điều tra là thứ quá dễ, Vũ kéo xuống theo dõi hàng loạt những mẫu post từ thời mới lập page để rồi cuối cùng cũng phát hiện ra được trang cá nhân của anh chàng Tarot nọ, nhưng khi click vào chỉ nhận được một tin tức từ hệ thống rằng “trang bạn tìm hiện không còn tồn tại”.
Cậu cầu may hỏi cô phục vụ về thông tin cụ thể hơn của Minh nhưng chính cô gái cũng cho biết rằng 1 tuần nay cũng không thấy cậu ta xuất hiện ở quán, dường như các khách hàng khác cũng không ai liên hệ được.
Bực dọc, khó chịu và chán chường; cuối cùng cậu chỉ còn một bước trong kế hoạch để phát hiện ra sự thật này, cậu ra khỏi quán và phóng thẳng đến nhà Thờ Thánh Peter.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.