Chương 11: Nỗi lòng của Vũ
Minheclipse
03/01/2014
- Con sao không ăn đi ?
Vũ thất thần nghe tiếng mẹ gọi, giật mình, cậu bất giác nhìn thấy ánh nhìn chan chứa tình cảm của mẹ mình.
- Dạ, dạ, con biết rồi mẹ.
Nói đoạn cậu dùng đũa gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nhai mà cảm thấy nhạt nhẽo, có lẽ vì chính bản thân cậu đang cảm thấy rối bời.
Người phụ nữ từng trãi, nhìn thấy rõ nhiều thứ, cũng có thể là do sợi dây liên kết tình mẫu tử mà bà cảm thấy đứa con mình chất chứa nhiều phiền não; thân là người mẹ thấy con mình không vui thì khác chăng chính bản thân mình cũng dường như thế.
- Con gặp chuyện gì phải không ? có thể kể với mẹ, mẹ thấy con từ dạo ở viện về thì trở nên tự đóng kín mình thế nào ấy.
Nhìn đôi mắt u phiền của bà, Vũ không biết nói gì, vài ngày qua cậu cứ luôn suy nghĩ về lời nói của ông Tamil, liệu cậu có muốn dấn thân vào chốn nguy hiểm không có đường lui ấy hay không? Liệu những bí ẩn mà cậu muốn khám phá về bản thân mình có đáng không và nhất là điều cậu lo lắng nhất chính là người mẹ này.
Ba cậu mất sớm, từ bé bà đã nuôi dưỡng cậu, lúc nào cậu cũng được sống trong tình yêu thương, bà chẳng khi nào nặng lời cũng chẳng bao giờ dám đánh cậu dù có gì xảy ra. Mà cậu nào đâu cần những hành động bạo lực ấy mới nghe lời bà, mỗi lần nhìn thấy nét buồn trong đôi mắt hiền diệu ấy, thấy những nỗi cơ cực hằng lên rõ những vết nhăn theo thời gian, Vũ nào muốn làm mẹ đau khổ vì mình một ngày nào.
- Dạ, con không có gì đâu ạ, mẹ đừng lo mà hại sức khỏe.
Cậu nhìn bà, cậu chẳng dám nói những chuyện mình gặp phải, bà đã lo lắng cho cậu đủ rồi; nhưng hành động tiếp theo của mẹ làm Vũ chẳng nói nên lời.
Người phụ nữ lớn tuổi đứng dậy, ôm chặt lấy cậu, giọng bà run run, khóe mắt đã ươn ướt từ lúc nào.
- Vũ à, mẹ biết con lo lắng cho mẹ, nhưng con có hiểu mẹ lo cho con thế nào không? Nhà ta chỉ còn có hai mẹ con nương tựa vào nhau, con mà có chuyện gì làm sao mẹ sống nổi hả. Mẹ biết con gặp chuyện gì đó mà, có gì khó khăn cứ nói ra rồi mẹ con mình cùng nhau giải quyết, con đừng giấu tất cả rồi tự mình làm lấy, mẹ lo lắm con à.
Mắt Vũ cũng nhòe đi không hay, cậu chẳng nói gì chỉ siết chặt lấy mẹ, ngay lúc này đây cậu đã có quyết định cho mình. Cậu nghĩ đến chuyện một ngày nào đó cả thế giới này bị quỷ dữ xâm chiếm rồi mẹ mình sẽ ra sao, muốn bảo vệ mẹ, bảo vệ những người mình yêu thương chỉ có thể mạnh lên, phải mạnh mẽ lên, phải bảo vệ lấy phòng tuyến của nhân loại; không thể ích kỷ mà trốn tránh chỉ nghĩ cho bản thân mình được.
Ánh mắt cậu lúc này lấp lánh tràn ngập ý chí chiến đấu, quyết định này mãi mãi sẽ làm thay đổi cuộc đời cậu, cũng chính là lúc này cậu đang tự nắm lấy số mệnh của bản thân mình trong tay...
(...)
- Cậu đã quyết định rồi đấy à, tốt lắm, tốt lắm, chào mừng cậu đã quay trở lại, nhân loại lại sắp sửa thêm một chiến binh bảo vệ rồi.
Lão Tamil hồ hởi khi thấy Vũ hiện ra sau cánh cửa. Cậu sau cuộc nói chuyện với mẹ liền quyết tâm tiến vào không gian độc lập này, kiếm một hồi thì phát hiện lão Tamil đang trong phòng huấn luyện.
- Thế, Thiên có quay lại không ông ?
- Này ta đã dặn bao nhiêu lần rồi, gọi nó là Thien.
Nói đoạn, ông chỉ tay về phía một cột sáng xuất phát từ một đồ hình dưới mặt đất, Vũ có thể nhận ra hình dạng mờ mờ được khắc, giống như là một cái cung.
- Nó đến đây từ hơn 2 ngày trước rồi, sau khi ta tống các cháu ra khỏi đây, hình như nó chờ năng lượng ấn ký khôi phục là lập tức vào đây, chả hiểu nó nghĩ gì trong đầu.
- Ý ..ý ông nói là cậu ấy ở trong cột sáng ấy ạ.
- À, à ta quên mất, đúng vậy, đó là một không gian đặc thù, nhỏ thôi, cho phép huấn luyện một kỹ năng bất kì tương thích với đồ hình. Đây là loại huấn luyện thể chất điển hình, cháu biết đấy đây là cách cơ bản nhất để giữ mạng mình, ít nhất phải tinh thông một thứ gì đó để mà bảo vệ bản thân.
Nói đoạn rồi ông nhìn cậu, đánh giá từ trên xuống dưới, trầm ngâm chốc lát rồi nói.
- Ta có hỏi Thien nó thích sử dụng vũ khí gì thì nó bảo ngay lập tức là cung, thế là ta để nó tiến vào không gian huấn luyện cung. Còn cháu, cháu thích gì.
Vũ nhận ra cách xưng hô của lão Tamil đã thay đổi, có thể quyết định lần này của hai cậu đã làm ông cảm thấy "thân thiết" hơn một chút.
Nghĩ đến đây, cậu thầm cười, rồi lại đi một vòng nhìn những đồ hình dưới đất, cậu nhanh chóng nhận ra đó là những vòng tròn hoa văn đất đặc trưng, mỗi một vòng lại vẽ một thứ vũ khí bất kỳ, nào là trượng, kiếm, đao, cung... có gần cả chục loại đồ hình. Lúc này cậu bắt đầu vận dụng suy nghĩ xem mình thích nhất là món nào; cậu bắt đầu nhớ lại ngày xưa có xem một bộ phim mà nhân vật yêu thích của cậu nửa giống như ăn trộm, lại chút giống sát thủ, luôn thích ẩn nấp trong bóng đêm, ra tay nhanh chớp nhoáng và vũ khí của anh ta là hai thanh đoản kiếm. Liền ngay tấp lự cậu dừng lại trước vòng tròn có vẽ hình hai thanh đoản kiếm đặt chéo nhau, hình dáng trong rất ma dị và cổ quái.
Lão Tamil có chút bất ngờ, nhìn vào cậu nhóc tinh quái trước mặt, lựa chọn cung của Thien đã bất ngờ, ai ngờ đâu thằng nhóc này lại chọn "thứ" còn kỳ lạ hơn.
Lắc đầu, ông ra hiệu cho cậu đứng vào trong vòng tròn đó, rồi lại đọc chú ngữ, lát sau một cộng sát xuất phát điểm từ vòng tròn phóng thẳng lên bao quanh lấy người Vũ rồi cậu nhanh chóng biến mất.
Vũ thất thần nghe tiếng mẹ gọi, giật mình, cậu bất giác nhìn thấy ánh nhìn chan chứa tình cảm của mẹ mình.
- Dạ, dạ, con biết rồi mẹ.
Nói đoạn cậu dùng đũa gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nhai mà cảm thấy nhạt nhẽo, có lẽ vì chính bản thân cậu đang cảm thấy rối bời.
Người phụ nữ từng trãi, nhìn thấy rõ nhiều thứ, cũng có thể là do sợi dây liên kết tình mẫu tử mà bà cảm thấy đứa con mình chất chứa nhiều phiền não; thân là người mẹ thấy con mình không vui thì khác chăng chính bản thân mình cũng dường như thế.
- Con gặp chuyện gì phải không ? có thể kể với mẹ, mẹ thấy con từ dạo ở viện về thì trở nên tự đóng kín mình thế nào ấy.
Nhìn đôi mắt u phiền của bà, Vũ không biết nói gì, vài ngày qua cậu cứ luôn suy nghĩ về lời nói của ông Tamil, liệu cậu có muốn dấn thân vào chốn nguy hiểm không có đường lui ấy hay không? Liệu những bí ẩn mà cậu muốn khám phá về bản thân mình có đáng không và nhất là điều cậu lo lắng nhất chính là người mẹ này.
Ba cậu mất sớm, từ bé bà đã nuôi dưỡng cậu, lúc nào cậu cũng được sống trong tình yêu thương, bà chẳng khi nào nặng lời cũng chẳng bao giờ dám đánh cậu dù có gì xảy ra. Mà cậu nào đâu cần những hành động bạo lực ấy mới nghe lời bà, mỗi lần nhìn thấy nét buồn trong đôi mắt hiền diệu ấy, thấy những nỗi cơ cực hằng lên rõ những vết nhăn theo thời gian, Vũ nào muốn làm mẹ đau khổ vì mình một ngày nào.
- Dạ, con không có gì đâu ạ, mẹ đừng lo mà hại sức khỏe.
Cậu nhìn bà, cậu chẳng dám nói những chuyện mình gặp phải, bà đã lo lắng cho cậu đủ rồi; nhưng hành động tiếp theo của mẹ làm Vũ chẳng nói nên lời.
Người phụ nữ lớn tuổi đứng dậy, ôm chặt lấy cậu, giọng bà run run, khóe mắt đã ươn ướt từ lúc nào.
- Vũ à, mẹ biết con lo lắng cho mẹ, nhưng con có hiểu mẹ lo cho con thế nào không? Nhà ta chỉ còn có hai mẹ con nương tựa vào nhau, con mà có chuyện gì làm sao mẹ sống nổi hả. Mẹ biết con gặp chuyện gì đó mà, có gì khó khăn cứ nói ra rồi mẹ con mình cùng nhau giải quyết, con đừng giấu tất cả rồi tự mình làm lấy, mẹ lo lắm con à.
Mắt Vũ cũng nhòe đi không hay, cậu chẳng nói gì chỉ siết chặt lấy mẹ, ngay lúc này đây cậu đã có quyết định cho mình. Cậu nghĩ đến chuyện một ngày nào đó cả thế giới này bị quỷ dữ xâm chiếm rồi mẹ mình sẽ ra sao, muốn bảo vệ mẹ, bảo vệ những người mình yêu thương chỉ có thể mạnh lên, phải mạnh mẽ lên, phải bảo vệ lấy phòng tuyến của nhân loại; không thể ích kỷ mà trốn tránh chỉ nghĩ cho bản thân mình được.
Ánh mắt cậu lúc này lấp lánh tràn ngập ý chí chiến đấu, quyết định này mãi mãi sẽ làm thay đổi cuộc đời cậu, cũng chính là lúc này cậu đang tự nắm lấy số mệnh của bản thân mình trong tay...
(...)
- Cậu đã quyết định rồi đấy à, tốt lắm, tốt lắm, chào mừng cậu đã quay trở lại, nhân loại lại sắp sửa thêm một chiến binh bảo vệ rồi.
Lão Tamil hồ hởi khi thấy Vũ hiện ra sau cánh cửa. Cậu sau cuộc nói chuyện với mẹ liền quyết tâm tiến vào không gian độc lập này, kiếm một hồi thì phát hiện lão Tamil đang trong phòng huấn luyện.
- Thế, Thiên có quay lại không ông ?
- Này ta đã dặn bao nhiêu lần rồi, gọi nó là Thien.
Nói đoạn, ông chỉ tay về phía một cột sáng xuất phát từ một đồ hình dưới mặt đất, Vũ có thể nhận ra hình dạng mờ mờ được khắc, giống như là một cái cung.
- Nó đến đây từ hơn 2 ngày trước rồi, sau khi ta tống các cháu ra khỏi đây, hình như nó chờ năng lượng ấn ký khôi phục là lập tức vào đây, chả hiểu nó nghĩ gì trong đầu.
- Ý ..ý ông nói là cậu ấy ở trong cột sáng ấy ạ.
- À, à ta quên mất, đúng vậy, đó là một không gian đặc thù, nhỏ thôi, cho phép huấn luyện một kỹ năng bất kì tương thích với đồ hình. Đây là loại huấn luyện thể chất điển hình, cháu biết đấy đây là cách cơ bản nhất để giữ mạng mình, ít nhất phải tinh thông một thứ gì đó để mà bảo vệ bản thân.
Nói đoạn rồi ông nhìn cậu, đánh giá từ trên xuống dưới, trầm ngâm chốc lát rồi nói.
- Ta có hỏi Thien nó thích sử dụng vũ khí gì thì nó bảo ngay lập tức là cung, thế là ta để nó tiến vào không gian huấn luyện cung. Còn cháu, cháu thích gì.
Vũ nhận ra cách xưng hô của lão Tamil đã thay đổi, có thể quyết định lần này của hai cậu đã làm ông cảm thấy "thân thiết" hơn một chút.
Nghĩ đến đây, cậu thầm cười, rồi lại đi một vòng nhìn những đồ hình dưới đất, cậu nhanh chóng nhận ra đó là những vòng tròn hoa văn đất đặc trưng, mỗi một vòng lại vẽ một thứ vũ khí bất kỳ, nào là trượng, kiếm, đao, cung... có gần cả chục loại đồ hình. Lúc này cậu bắt đầu vận dụng suy nghĩ xem mình thích nhất là món nào; cậu bắt đầu nhớ lại ngày xưa có xem một bộ phim mà nhân vật yêu thích của cậu nửa giống như ăn trộm, lại chút giống sát thủ, luôn thích ẩn nấp trong bóng đêm, ra tay nhanh chớp nhoáng và vũ khí của anh ta là hai thanh đoản kiếm. Liền ngay tấp lự cậu dừng lại trước vòng tròn có vẽ hình hai thanh đoản kiếm đặt chéo nhau, hình dáng trong rất ma dị và cổ quái.
Lão Tamil có chút bất ngờ, nhìn vào cậu nhóc tinh quái trước mặt, lựa chọn cung của Thien đã bất ngờ, ai ngờ đâu thằng nhóc này lại chọn "thứ" còn kỳ lạ hơn.
Lắc đầu, ông ra hiệu cho cậu đứng vào trong vòng tròn đó, rồi lại đọc chú ngữ, lát sau một cộng sát xuất phát điểm từ vòng tròn phóng thẳng lên bao quanh lấy người Vũ rồi cậu nhanh chóng biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.