Chương 12: Không gian đặc thù "song đoản kiếm"
Minheclipse
03/01/2014
Sau một trận lóa mắt, Vũ liền nhận ra mình đang ở một không gian tối đen,
chỉ mỗi chổ cậu đứng là có ánh sáng phát ra, liền ngay lập tức một âm
thanh vang lên.
" Đây là một vùng không gian đặc thù chuyên về vũ khí song đoản kiếm, tùy thuộc đặc trưng linh hồn của từng người mà sẽ tích hợp hoàn cảnh huấn luyện tương ứng, nơi đây thời gian cũng tương ứng với không gian độc lập bên ngoài, tức bằng 1/7 thế giới thực; ở đây thời gian huấn luyện sẽ căn cứ theo trình độ mạnh yếu của tinh thần lực mà duy trì, cạn tinh thần lực thì lập tức sẽ bị đẩy ra ngoài thế giới hiện thực; khi đầy tinh thần lực thì ấn ký dịch chuyển sẽ sáng lên khi vào thì sẽ lập tức đến không gian này. Có hai điều kiện để trở về lại không gian độc lập, 1 là tự nguyện muốn thoát ra không huấn luyện nữa, 2 là hoàn tất huấn luyện này. Sau thời gian đếm ngược, vùng không gian đặc thù sẽ xuất hiện đặc huấn tương ứng với linh hồn loại của người được huấn luyện. "
3 ... 2 ... 1
Ầmmmmmm
Sau tiếng động thật to, bỗng đối diện Vũ một bóng màu trắng xuất hiện, trên tay cái bóng cầm 2 thanh đoản kiếm, rồi nhanh như cắt lao vào Vũ, cậu giật mình trên tay cũng đã cầm 2 thanh vũ khí tương tự từ lúc nào không hay.
Bóng trắng nhào vào người cậu đâm thẳng 1 nhát, luống cuống, cũng chưa từng sử dụng thứ vũ khí như thế này, gạt trái gạt phải, sau vài lần liền bị cái bóng kia đâm một nhát vào cổ, chí tử.
Kenggggg
Nhấp nhấp, sau tiếng như chuông vang lên, cậu lại xuất hiện trong khối sáng, đưa tay sờ lên cổ, lúc nãy rõ ràng cơn đau cực độ truyền đến từ vị trí này, rõ ràng cổ cậu đã bị đâm xuyên qua vậy mà giờ đây lại như chưa từng có gì xảy ra.
Chưa kịp để cậu thắc mắc thì đối diện, cái bóng trắng lại xuất hiện lần nữa và lao vào cậu, từng cơn ớn lạnh quanh người Vũ. Chỗ này quá biến thái - Đó là suy nghĩ duy nhất lúc này của cậu.
(..)
- Vũ nè, dạo này sao ông trông tiều tụy vậy ?
Nhỏ trâm để ý thấy cậu đang ngấp ngắn ngáp dài, vừa ngồi trong lớp nghe giảng mà mắt thì cứ liêm diêm, mặt lại tái nhợt, tròng mắt nổi cả gân đỏ lên hết. Nó lo lắng quá nên hỏi dồn.
- Ông có bị gì không ? Coi đi khám đi, chứ tui thấy là không có ổn rồi đó.
Vũ xua tay, lắc đầu.
- Không có gì đâu, chỉ là thiếu ngủ thôi à.
Số là đã hai ngày trôi qua tức là cậu đã trong không gian đặc huấn được 2 tuần, 14 ngày vừa qua cứ như ác mộng cứ lập đi lập lại, mà thứ ác mộng này lại vô cùng chân thật, khiến cậu có phần nuốt không trôi. Đó cũng chính là nguyên do cho cái tình trạng thiếu sức sống này của cậu, ban ngày đã hoạt động tối lại "hoạt động" sức nào cho đủ. Đang định nói thì con Trâm nhanh nhẩu.
- Không có gì cái con khỉ, cậu có biết là càng lúc càng nhiều vụ sống thực vật xảy ra không ?
Thằng Vũ ngớ người.
- Ơ liên quan gì chuyện tui ?
- Nghe cho kỹ nè, người ta có ghi nhận lại tình trạng trước khi nạn nhân bị thực vật thì biểu hiện y như ông vậy đó; nửa tỉnh nửa mê, có lúc mê sảng nói tùm lum, lại có khi như trầm cảm, trông như thiếu ngủ..
Nói đoạn, giọng con Trâm càng trở nên lo lắng hơn.
- Nghe tui đi, ông đi khám đi, chứ tui lo quá.
Vũ cũng thấy ngạc nhiên, trong đầy xẹt qua một ý nghĩ táo bạo, không lẽ chuyện đó có liên quan đến thế giới tâm linh kia ? Sự thật cậu cũng chẳng biết rõ việc đó, nhưng lúc này thái độ chân thành của Trâm làm cậu cảm động vô cùng.
Vũ siết chặt tay Trâm, giọng rõ ràng.
- Trâm đừng lo, Vũ biết tình trạng của Vũ mà, không có chuyện gì xảy ra đâu, Vũ hứa.
Nhỏ Trâm mắt đã đỏ hoe.
(...)
Bóng trắng như hồn ma, như gió như mây, nhẹ nhàng như động tác khiêu vũ, đôi bàn tay linh động, 2 thanh đoản kiếm xoay xoay trong không khí như có như không; tất cả đều nhẹ tựa nước chảy hoa trôi.
Điều ngạc nhiên là cái người mà bóng trắng quấn lấy lại có thân thủ gần như tương tự nó, cũng uyển chuyển, cũng linh ứng cũng phiêu dật; nhưng thay vì tinh tế và nhẹ nhàng như cái bóng thì người kia lại thêm chút mạnh mẽ và bộc phá, từng nét kiếm xoay xoay mang theo cả uy lực, chém không trung nghe từng tiếng rõ mồn một.
Cứ như thế ai thân hình quấn lấy nhau, dịch chuyển hết chỗ này đến chỗ khác, tiếng kim loại va vào nhau vang lên liên tục.
Vũ đã huấn luyện tại không gian này gần 30 ngày liên tục, cậu cuối cùng cũng nắm bắt được chuyển động và động tác của cái bóng sau những chuỗi chết lên chết xuống; ban đầu hành động của cậu còn có chút cứng nhắc càng về sau lại được mài dũa hơn càng mang đậm đặc trưng của cậu hơn.
Vũ trong đầu lúc này chẳng nghĩ gì khác ngoài tấn công cái bóng kia, hơi thở cậu ban đầu rất nặng càng về sau lại càng nhẹ nhàng, rồi đôi lúc như có như không hoàn toàn trầm ổn chẳng giống như đang vận động mạnh như thực tế.
Cậu hoàn toàn không nhận ra chung quanh người mình lúc này có một thứ ánh sáng mờ mờ ánh đỏ như những bụi kim tuyến lánh lấp bay bay. Vũ xoay người, một cảm giác thích ứng tột độ truyền đến cậu cảm thấy như một mảng không gian chung quanh hoàn toàn thuộc về mình, từng cử động của mình cho đến đối phương đều gọn trong tầm mắt. Bỗng một tích tắc, cậu phát hiện nhịp độ của đối phương có một chu kỳ nhất định, cậu tinh ý phát hiện ra một khe hở trong phòng thủ của cái bóng xuất hiện theo quá trình không đổi.
Nhanh như cắt, một thế xoay người búng mình về phía sau, cả người Vũ gập lại rồi đột ngột như mũi tên bay ra khỏi cung, cậu lao vút vào phía bên hông cái bóng, một động tác xoay mình, lưỡi kiếm lách qua thế công của đối phương rồi cắm vào ba sườn, nương theo lực một tư thế lượn người lại tạo thành một vết chém xuyên suốt qua vai lên tận đầu.
Kengggggggg
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, nhưng lần này người chết không phải là cậu, trong lúc mừng rỡ cậu không hề nhận ra là khả năng phản ứng, sức lực, động tác, tốc độ và "cái nhìn" của cậu đã hơn trước rất nhiều lần; bây giờ cậu chỉ nghĩ đến việc mình có thể bước qua khảo nghiệm lần này, ai ngờ đâu, tích tắc sau, phía đối diện quen thuộc một thân ảnh lại xuất hiện kèm theo đó môi trường xung quanh chuyển thành rừng cây rậm rạp.
(...)
"Phập"
Lưỡi kiếm đâm xuyên tim Vũ, ngay cả phản ứng cũng không kịp vì lúc này sự hoang mang dâng lên tột độ khi cậu nhận ra hình dạng của người tấn công mình..
" Đây là một vùng không gian đặc thù chuyên về vũ khí song đoản kiếm, tùy thuộc đặc trưng linh hồn của từng người mà sẽ tích hợp hoàn cảnh huấn luyện tương ứng, nơi đây thời gian cũng tương ứng với không gian độc lập bên ngoài, tức bằng 1/7 thế giới thực; ở đây thời gian huấn luyện sẽ căn cứ theo trình độ mạnh yếu của tinh thần lực mà duy trì, cạn tinh thần lực thì lập tức sẽ bị đẩy ra ngoài thế giới hiện thực; khi đầy tinh thần lực thì ấn ký dịch chuyển sẽ sáng lên khi vào thì sẽ lập tức đến không gian này. Có hai điều kiện để trở về lại không gian độc lập, 1 là tự nguyện muốn thoát ra không huấn luyện nữa, 2 là hoàn tất huấn luyện này. Sau thời gian đếm ngược, vùng không gian đặc thù sẽ xuất hiện đặc huấn tương ứng với linh hồn loại của người được huấn luyện. "
3 ... 2 ... 1
Ầmmmmmm
Sau tiếng động thật to, bỗng đối diện Vũ một bóng màu trắng xuất hiện, trên tay cái bóng cầm 2 thanh đoản kiếm, rồi nhanh như cắt lao vào Vũ, cậu giật mình trên tay cũng đã cầm 2 thanh vũ khí tương tự từ lúc nào không hay.
Bóng trắng nhào vào người cậu đâm thẳng 1 nhát, luống cuống, cũng chưa từng sử dụng thứ vũ khí như thế này, gạt trái gạt phải, sau vài lần liền bị cái bóng kia đâm một nhát vào cổ, chí tử.
Kenggggg
Nhấp nhấp, sau tiếng như chuông vang lên, cậu lại xuất hiện trong khối sáng, đưa tay sờ lên cổ, lúc nãy rõ ràng cơn đau cực độ truyền đến từ vị trí này, rõ ràng cổ cậu đã bị đâm xuyên qua vậy mà giờ đây lại như chưa từng có gì xảy ra.
Chưa kịp để cậu thắc mắc thì đối diện, cái bóng trắng lại xuất hiện lần nữa và lao vào cậu, từng cơn ớn lạnh quanh người Vũ. Chỗ này quá biến thái - Đó là suy nghĩ duy nhất lúc này của cậu.
(..)
- Vũ nè, dạo này sao ông trông tiều tụy vậy ?
Nhỏ trâm để ý thấy cậu đang ngấp ngắn ngáp dài, vừa ngồi trong lớp nghe giảng mà mắt thì cứ liêm diêm, mặt lại tái nhợt, tròng mắt nổi cả gân đỏ lên hết. Nó lo lắng quá nên hỏi dồn.
- Ông có bị gì không ? Coi đi khám đi, chứ tui thấy là không có ổn rồi đó.
Vũ xua tay, lắc đầu.
- Không có gì đâu, chỉ là thiếu ngủ thôi à.
Số là đã hai ngày trôi qua tức là cậu đã trong không gian đặc huấn được 2 tuần, 14 ngày vừa qua cứ như ác mộng cứ lập đi lập lại, mà thứ ác mộng này lại vô cùng chân thật, khiến cậu có phần nuốt không trôi. Đó cũng chính là nguyên do cho cái tình trạng thiếu sức sống này của cậu, ban ngày đã hoạt động tối lại "hoạt động" sức nào cho đủ. Đang định nói thì con Trâm nhanh nhẩu.
- Không có gì cái con khỉ, cậu có biết là càng lúc càng nhiều vụ sống thực vật xảy ra không ?
Thằng Vũ ngớ người.
- Ơ liên quan gì chuyện tui ?
- Nghe cho kỹ nè, người ta có ghi nhận lại tình trạng trước khi nạn nhân bị thực vật thì biểu hiện y như ông vậy đó; nửa tỉnh nửa mê, có lúc mê sảng nói tùm lum, lại có khi như trầm cảm, trông như thiếu ngủ..
Nói đoạn, giọng con Trâm càng trở nên lo lắng hơn.
- Nghe tui đi, ông đi khám đi, chứ tui lo quá.
Vũ cũng thấy ngạc nhiên, trong đầy xẹt qua một ý nghĩ táo bạo, không lẽ chuyện đó có liên quan đến thế giới tâm linh kia ? Sự thật cậu cũng chẳng biết rõ việc đó, nhưng lúc này thái độ chân thành của Trâm làm cậu cảm động vô cùng.
Vũ siết chặt tay Trâm, giọng rõ ràng.
- Trâm đừng lo, Vũ biết tình trạng của Vũ mà, không có chuyện gì xảy ra đâu, Vũ hứa.
Nhỏ Trâm mắt đã đỏ hoe.
(...)
Bóng trắng như hồn ma, như gió như mây, nhẹ nhàng như động tác khiêu vũ, đôi bàn tay linh động, 2 thanh đoản kiếm xoay xoay trong không khí như có như không; tất cả đều nhẹ tựa nước chảy hoa trôi.
Điều ngạc nhiên là cái người mà bóng trắng quấn lấy lại có thân thủ gần như tương tự nó, cũng uyển chuyển, cũng linh ứng cũng phiêu dật; nhưng thay vì tinh tế và nhẹ nhàng như cái bóng thì người kia lại thêm chút mạnh mẽ và bộc phá, từng nét kiếm xoay xoay mang theo cả uy lực, chém không trung nghe từng tiếng rõ mồn một.
Cứ như thế ai thân hình quấn lấy nhau, dịch chuyển hết chỗ này đến chỗ khác, tiếng kim loại va vào nhau vang lên liên tục.
Vũ đã huấn luyện tại không gian này gần 30 ngày liên tục, cậu cuối cùng cũng nắm bắt được chuyển động và động tác của cái bóng sau những chuỗi chết lên chết xuống; ban đầu hành động của cậu còn có chút cứng nhắc càng về sau lại được mài dũa hơn càng mang đậm đặc trưng của cậu hơn.
Vũ trong đầu lúc này chẳng nghĩ gì khác ngoài tấn công cái bóng kia, hơi thở cậu ban đầu rất nặng càng về sau lại càng nhẹ nhàng, rồi đôi lúc như có như không hoàn toàn trầm ổn chẳng giống như đang vận động mạnh như thực tế.
Cậu hoàn toàn không nhận ra chung quanh người mình lúc này có một thứ ánh sáng mờ mờ ánh đỏ như những bụi kim tuyến lánh lấp bay bay. Vũ xoay người, một cảm giác thích ứng tột độ truyền đến cậu cảm thấy như một mảng không gian chung quanh hoàn toàn thuộc về mình, từng cử động của mình cho đến đối phương đều gọn trong tầm mắt. Bỗng một tích tắc, cậu phát hiện nhịp độ của đối phương có một chu kỳ nhất định, cậu tinh ý phát hiện ra một khe hở trong phòng thủ của cái bóng xuất hiện theo quá trình không đổi.
Nhanh như cắt, một thế xoay người búng mình về phía sau, cả người Vũ gập lại rồi đột ngột như mũi tên bay ra khỏi cung, cậu lao vút vào phía bên hông cái bóng, một động tác xoay mình, lưỡi kiếm lách qua thế công của đối phương rồi cắm vào ba sườn, nương theo lực một tư thế lượn người lại tạo thành một vết chém xuyên suốt qua vai lên tận đầu.
Kengggggggg
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, nhưng lần này người chết không phải là cậu, trong lúc mừng rỡ cậu không hề nhận ra là khả năng phản ứng, sức lực, động tác, tốc độ và "cái nhìn" của cậu đã hơn trước rất nhiều lần; bây giờ cậu chỉ nghĩ đến việc mình có thể bước qua khảo nghiệm lần này, ai ngờ đâu, tích tắc sau, phía đối diện quen thuộc một thân ảnh lại xuất hiện kèm theo đó môi trường xung quanh chuyển thành rừng cây rậm rạp.
(...)
"Phập"
Lưỡi kiếm đâm xuyên tim Vũ, ngay cả phản ứng cũng không kịp vì lúc này sự hoang mang dâng lên tột độ khi cậu nhận ra hình dạng của người tấn công mình..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.