Chương 13: Thiên tài bắn cung
Minheclipse
04/01/2014
"Phốc"
Một mũi tên bay như vút cắm thẳng vào đầu một hình "thứ" như hình nhân bằng gỗ đang nấp sau tán cây.
Tiếp theo từ đành xa một nhân ảnh phóng ngay đến nhanh chóng rút mũi tên kia ra, nắm chặt trong tay.
"Véo"
Một tiếng gió phát ra, bóng hình đó ngay lập tức cúi người xuống.
"Phập"
Mũi tên từ phía xa đã bay sượt qua đầu cắm vào gốc cây đằng sau, nhanh như cắt người đó sau khi cuối người liền hạ thế xoay một vòng, mũi tên nhanh chóng theo đà lắp vào cánh cung đang cầm bên tay bên kia, rồi "Vút", mũi tên lại được bắn ra, phương hướng đúng là về phía vừa xuất phát của mũi tên trước đó.
Nhanh như cắt, tên vừa bắn ra, thân ảnh người đó cũng bay theo nó, thật lạ khi trên lưng thì đeo đầy tên nhưng có vẻ như người đó chỉ muốn sử dụng mỗi một mũi tên này thôi vậy.
(...)
Rút tên ra, một lần nữa nắm chặt nó trong tay, Thiên đã hoàn toàn hoàn thiện kỹ thuật bắn tên của mình, không những thế mà còn nâng nó lên một tầm cao mới, cậu nhớ lại những chuỗi ngày vừa qua không tự chủ mà rùng mình.
Đã bốn mươi ngày rồi kể từ lúc cậu bước vào vùng không gian đặc huấn cung thuật này, sau những câu thông báo ban đầu thì liền trong tay xuất hiện một cây cung còn lưng lại đeo cỡ chục mũi tên. Sau đó phải đối mặt với một vật thể có hình dạng hình nhân, tuy bằng gỗ nhưng lại có thể cử động như con người bình thường, ban đầu thì có một con lao đến tấn công cậu, sau đó thì mỗi lần cậu bắn trúng, mà phải là ngay những vị trí yếu trọng như tim, cổ, phổi hoặc là đầu nó mới biến mất. Oái ăm thay mỗi lần 1 con chết thì khi tái xuất hiện lại cộng dồn thêm một, càng bắn rụng nhiều con thì không gian bắt đầu thay đổi từ một địa hình bằng phẳng ban đầu nó bắt đầu phức tạp dần cho đến khi biến hoá thành cả một mảng rừng rậm rạp; khó chịu ở đây là càng về sau những con hình nhân càng linh hoạt hơn và sử dụng vũ khí thiện nghệ hơn, đặc biệt ngoài những con sài cung lại xuất hiện thêm những hình nhân cận chiến; không biết Thiên đã chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi.
Thiên là một cung thủ giỏi, bản thân xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng cha mẹ lúc nào cũng chăm kiếm tiền và lo tạo dựng hạnh phúc riêng, không hề nghĩ đến một đứa con chung như cậu vì bản thân họ ai cũng có gia đình của mình, hằng tuần chỉ gặp cậu một lần hỏi thăm sơ sài, có lúc thì cả tháng mới gặp một lần chỉ với lí do bận công việc; bình thường Thiên sống với bà vú già đã chăm sóc cậu từ bé, chẳng hưởng được tình yêu thương nên từ nhỏ cậu đã có dấu hiệu khép kín, ít giao thiệp mà cũng chẳng muốn chơi với ai; suốt ngày chỉ cắm đầu vào thế giới của những cuốn truyện và những bộ phim, ở đó cậu như thả hồn bay bổng vào cái thế giới tự do mà luôn hằng khao khát ước mong có được.
Chính do vậy mà cậu tìm thấy niềm say mê của đời mình, đó là bắn cung, tất cả những nhân vật bắn cung, những bộ phim về cung đều là niềm cảm hứng cho cậu. Gắn bó với cung cậu như tìm được nguồn sống, tìm được giá trị của mình; thực tế cũng chứng minh cậu rất giỏi trong lĩnh vực này vì đã có lần được tham gia vào đội bắn cung cấp thành phố. Nhưng rồi một số biến cố xảy ra, khiến cậu mất niềm tin vào bạn bè, đã vốn mất niềm tin ở bố mẹ; nay thêm cú sốc lớn cậu đâm ra chán ghét những con người xung quanh, tất cả đã tạo nên một nguyên bản Thiên của ngày hôm nay, đầy lạnh lùng, lãnh cảm và khô khốc.
Mất niềm tin vào cuộc sống, Thiên càng dồn tâm sức vào cung, cậu dường như đã đạt đến cái ngưỡng chính mùi cho với tuổi của cậu; cho nên khi vừa được lão Tamil hỏi vũ khí ưa thích cậu chọn ngay đó là cung.
Những tưởng kỹ thuật của mình đã rất giỏi nhưng thực tế chứng minh, chính nhờ không gian đặc huấn này mà cung kỹ của Thiên càng lúc càng hoàn thiện, thậm chí lờ mờ cậu còn đang dần định hình cho mình một kỹ thuật cận chiến với cung có một không ai. Cũng lý do đó nên cậu luôn nâng độ khó của đợt huấn luyện này lên, chỉ sử dụng duy nhất một mũi tên để hạ sát tất cả 17 hình nhân, gồm 5 tên cạnh chiến và 12 cung tên.
Cầm mũi tên trên tay, nhìn hình nhân cuối cùng đang dần biến mất, Thiên nở nụ cười hiếm hoi, nghĩ bản thân mình đã làm rất tốt cho đợt huấn luyện này.
Bỗng.
Kengggggg.
Âm thanh quen thuộc vang, không gian lại quay trở về điểm xuất phát của rìa cánh rừng ban đầu, hàng loạt những bóng hình lại thoắt ẩn thoắt hiện sau những bụi cây, tán cây hay những hốc đá.
Cậu đã quá kinh nghiệm với hoàn cảnh này, liền nắm chặt mũi tên trong tay, lao nhanh đến vị trí của cái bóng gần nhất với mình. Với động tác nhún mình hoàn hảo, Thiên nắm cái tán của nhánh cây chìa ra, theo đà phóng lên, xoay một vòng trên không, bàn tay nắm chặt mũi tên thuận thế sử dụng như một con dao liền theo lực mà đâm thẳng về phía cái bóng đang nấp dưới tàn cây.
Nhưng ngay khi nhìn thấy hình dạng thật sự của "cái thứ" mà cậu vẫn tưởng là hình nhân bằng gỗ ban đầu thì lập tức một cơn chấn kinh kéo tới làm cậu trễ một nhịp.
Phập, phập, phập..
Chính một nhịp đó khiến tiếp theo Thiên liền bị hàng loạt mũi tên bay từ đằng xa đến ghim khắp các nơi trên thân thể mình, mãi tới lúc tiếng động quen thuộc vang lên, cậu lại xuất hiện ngoài bìa rừng mà trong mắt vẫn không che giấu nổi sự hoảng sợ.
Một mũi tên bay như vút cắm thẳng vào đầu một hình "thứ" như hình nhân bằng gỗ đang nấp sau tán cây.
Tiếp theo từ đành xa một nhân ảnh phóng ngay đến nhanh chóng rút mũi tên kia ra, nắm chặt trong tay.
"Véo"
Một tiếng gió phát ra, bóng hình đó ngay lập tức cúi người xuống.
"Phập"
Mũi tên từ phía xa đã bay sượt qua đầu cắm vào gốc cây đằng sau, nhanh như cắt người đó sau khi cuối người liền hạ thế xoay một vòng, mũi tên nhanh chóng theo đà lắp vào cánh cung đang cầm bên tay bên kia, rồi "Vút", mũi tên lại được bắn ra, phương hướng đúng là về phía vừa xuất phát của mũi tên trước đó.
Nhanh như cắt, tên vừa bắn ra, thân ảnh người đó cũng bay theo nó, thật lạ khi trên lưng thì đeo đầy tên nhưng có vẻ như người đó chỉ muốn sử dụng mỗi một mũi tên này thôi vậy.
(...)
Rút tên ra, một lần nữa nắm chặt nó trong tay, Thiên đã hoàn toàn hoàn thiện kỹ thuật bắn tên của mình, không những thế mà còn nâng nó lên một tầm cao mới, cậu nhớ lại những chuỗi ngày vừa qua không tự chủ mà rùng mình.
Đã bốn mươi ngày rồi kể từ lúc cậu bước vào vùng không gian đặc huấn cung thuật này, sau những câu thông báo ban đầu thì liền trong tay xuất hiện một cây cung còn lưng lại đeo cỡ chục mũi tên. Sau đó phải đối mặt với một vật thể có hình dạng hình nhân, tuy bằng gỗ nhưng lại có thể cử động như con người bình thường, ban đầu thì có một con lao đến tấn công cậu, sau đó thì mỗi lần cậu bắn trúng, mà phải là ngay những vị trí yếu trọng như tim, cổ, phổi hoặc là đầu nó mới biến mất. Oái ăm thay mỗi lần 1 con chết thì khi tái xuất hiện lại cộng dồn thêm một, càng bắn rụng nhiều con thì không gian bắt đầu thay đổi từ một địa hình bằng phẳng ban đầu nó bắt đầu phức tạp dần cho đến khi biến hoá thành cả một mảng rừng rậm rạp; khó chịu ở đây là càng về sau những con hình nhân càng linh hoạt hơn và sử dụng vũ khí thiện nghệ hơn, đặc biệt ngoài những con sài cung lại xuất hiện thêm những hình nhân cận chiến; không biết Thiên đã chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi.
Thiên là một cung thủ giỏi, bản thân xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng cha mẹ lúc nào cũng chăm kiếm tiền và lo tạo dựng hạnh phúc riêng, không hề nghĩ đến một đứa con chung như cậu vì bản thân họ ai cũng có gia đình của mình, hằng tuần chỉ gặp cậu một lần hỏi thăm sơ sài, có lúc thì cả tháng mới gặp một lần chỉ với lí do bận công việc; bình thường Thiên sống với bà vú già đã chăm sóc cậu từ bé, chẳng hưởng được tình yêu thương nên từ nhỏ cậu đã có dấu hiệu khép kín, ít giao thiệp mà cũng chẳng muốn chơi với ai; suốt ngày chỉ cắm đầu vào thế giới của những cuốn truyện và những bộ phim, ở đó cậu như thả hồn bay bổng vào cái thế giới tự do mà luôn hằng khao khát ước mong có được.
Chính do vậy mà cậu tìm thấy niềm say mê của đời mình, đó là bắn cung, tất cả những nhân vật bắn cung, những bộ phim về cung đều là niềm cảm hứng cho cậu. Gắn bó với cung cậu như tìm được nguồn sống, tìm được giá trị của mình; thực tế cũng chứng minh cậu rất giỏi trong lĩnh vực này vì đã có lần được tham gia vào đội bắn cung cấp thành phố. Nhưng rồi một số biến cố xảy ra, khiến cậu mất niềm tin vào bạn bè, đã vốn mất niềm tin ở bố mẹ; nay thêm cú sốc lớn cậu đâm ra chán ghét những con người xung quanh, tất cả đã tạo nên một nguyên bản Thiên của ngày hôm nay, đầy lạnh lùng, lãnh cảm và khô khốc.
Mất niềm tin vào cuộc sống, Thiên càng dồn tâm sức vào cung, cậu dường như đã đạt đến cái ngưỡng chính mùi cho với tuổi của cậu; cho nên khi vừa được lão Tamil hỏi vũ khí ưa thích cậu chọn ngay đó là cung.
Những tưởng kỹ thuật của mình đã rất giỏi nhưng thực tế chứng minh, chính nhờ không gian đặc huấn này mà cung kỹ của Thiên càng lúc càng hoàn thiện, thậm chí lờ mờ cậu còn đang dần định hình cho mình một kỹ thuật cận chiến với cung có một không ai. Cũng lý do đó nên cậu luôn nâng độ khó của đợt huấn luyện này lên, chỉ sử dụng duy nhất một mũi tên để hạ sát tất cả 17 hình nhân, gồm 5 tên cạnh chiến và 12 cung tên.
Cầm mũi tên trên tay, nhìn hình nhân cuối cùng đang dần biến mất, Thiên nở nụ cười hiếm hoi, nghĩ bản thân mình đã làm rất tốt cho đợt huấn luyện này.
Bỗng.
Kengggggg.
Âm thanh quen thuộc vang, không gian lại quay trở về điểm xuất phát của rìa cánh rừng ban đầu, hàng loạt những bóng hình lại thoắt ẩn thoắt hiện sau những bụi cây, tán cây hay những hốc đá.
Cậu đã quá kinh nghiệm với hoàn cảnh này, liền nắm chặt mũi tên trong tay, lao nhanh đến vị trí của cái bóng gần nhất với mình. Với động tác nhún mình hoàn hảo, Thiên nắm cái tán của nhánh cây chìa ra, theo đà phóng lên, xoay một vòng trên không, bàn tay nắm chặt mũi tên thuận thế sử dụng như một con dao liền theo lực mà đâm thẳng về phía cái bóng đang nấp dưới tàn cây.
Nhưng ngay khi nhìn thấy hình dạng thật sự của "cái thứ" mà cậu vẫn tưởng là hình nhân bằng gỗ ban đầu thì lập tức một cơn chấn kinh kéo tới làm cậu trễ một nhịp.
Phập, phập, phập..
Chính một nhịp đó khiến tiếp theo Thiên liền bị hàng loạt mũi tên bay từ đằng xa đến ghim khắp các nơi trên thân thể mình, mãi tới lúc tiếng động quen thuộc vang lên, cậu lại xuất hiện ngoài bìa rừng mà trong mắt vẫn không che giấu nổi sự hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.