Chương 40: Bẫy
Thuần Khương
17/12/2022
Đằng Nguyên có một đêm ngủ ngon không mộng mị.
Sáng hôm sau, hắn là người dậy sớm nhất, lò dò đi ra định tới bờ suối rửa mặt. Vừa ra khỏi cửa, Đằng Nguyên sững người, trợn mắt nhìn cảnh tượng kinh khủng ở bãi đất trống. Lập tức hắn tỉnh ngủ, tâm tình chấn động, mắt đảo quanh tìm kiếm.
Trên bãi đất trống mà nô lệ thường xếp hàng để nhận đồ ăn hiện tại đóng hơn hai mươi cái cọc, mỗi cọc trói gô một nô lệ đã bị đánh tóe máu, rách y phục vô cùng thảm thương. Đằng Nguyên trông thấy Lưu Hoàng Du, Đằng Tất, Liễu Giác Tô và hai huynh đệ Tống gia bị trói ở giữa đám nô lệ liền biết đêm qua đám lính cai nô đã hốt trọn một mẻ rồi.
Trong số hơn hai mươi người bị trói, có một người khiến Đằng Nguyên đặc biệt chú ý. Gã bị lột hết y phục, khắp người đều là vết roi rách da thịt, không còn chỗ nào lành lặn, từ đầu đến chân be bét máu đã khô lại, trên ngực còn mấy vết lõm của thanh sắt nung đỏ dí vào. Nô lệ này hoàn toàn bất tỉnh, gục đầu, mắt nhắm nghiền, hơi thở thoi thóp. Đây chắc chính là hán tử Tập thành trốn ra đầu tiên mà Điền Đông nói.
Dù lòng hắn có chút tiếc nuối vì kế hoạch đào tẩu bất thành nhưng phần nhiều là nhẹ nhõm, hơi hơi đắc ý vì sự bất an và phán đoán của hắn hoàn toàn chính xác. Đích thị lần này linh cảm đã cứu hắn thoát nạn, không lao đầu vào bẫy do mấy tên cáo già cai nô giăng ra.
Đằng Nguyên nhìn kỹ Đằng Tất, thấy đại huynh mình cũng bị đánh thảm nhưng không đến nỗi kinh khủng như hán tử Tập thành kia, lòng không biết là tư vị gì.
Lưu Hoàng Du, Liễu Giác Tô và đám nô lệ không bất tỉnh bị nhét giẻ vào miệng, ánh mắt bi thương, ai oán, phẫn hận nhìn ngang dọc.
Các nô lệ từ những nhà gỗ khác lần lượt đi ra, có người kinh hô vì bất ngờ kéo theo những kẻ khác đổ ra xem, bắt đầu nghị luận ầm ĩ:
- Lão thiên ơi… Có chuyện gì? Sao những người kia bị đánh thảm như vậy?
- Không có thảo dược, đánh như thế chết chắc rồi…
- Chẳng lẽ bọn họ bỏ trốn bị phát hiện?
- Hả? Bỏ trốn sao?
Nhiều nô lệ tỏ ra kinh hoảng, im bặt không dám nói tiếp. Những người khác cũng chẳng dám xì xào vì bọn lính cai nô cầm roi hung hãn lởn vởn xung quanh.
Đằng Nguyên nằm trong nhà gỗ rõ ràng không nghe tiếng roi quất, vậy đám nô lệ đã bị đánh ở chỗ khác, nhét giẻ vào miệng lôi về đây trói vào cọc. Nhưng hắn cũng không nghe tiếng đóng cọc, làm thế nào bọn cai nô có thể chôn hơn hai mươi cây cọc xuống mà không tạo ra động tĩnh lớn?
Tiếng xì xầm của các nô lệ mới ra lại nổi lên, đoán già đoán non về cuộc đào tẩu bất thành, nhìn ra kẻ chủ mưu thê thảm nhất hội… Nô lệ cùng nhà gỗ với Đằng Nguyên cũng lần lượt thức giấc, đi ra. Bọn họ kinh ngạc, tái mặt sợ hãi đứng sau lưng hắn, chỉ trỏ thầm thì.
Điền Đông lẩm bẩm một mình: — QUẢNG CÁO —
- Thiên địa ơi… May chưa!
- Suỵt… - Lưu Tống rít lên, trừng mắt cảnh cáo.
Điền Đông lập tức ngậm miệng.
Tuy nhiên suy nghĩ của gã cũng là suy nghĩ của những nô lệ đã quyết ở lại đêm qua. Bọn họ đều thấy may mắn, hú vía vì không đi.
Lưu Tống và Điền Đông không đi vì Đằng Nguyên ở lại. Hai người này nghĩ rằng dù có ra được bên ngoài cũng là đâm đầu vào nguy hiểm, vậy cần phải có huynh đệ bản lĩnh đầy mình đi cùng, chung lưng đấu cật chống chọi với nghịch cảnh mới thoát ra được. Đằng Nguyên lợi hại như vậy, họ trông chờ vào hắn, dựa vào hắn để tìm kiếm hi vọng thoát thân, hắn không đi thì họ đi làm gì, có khác nào tìm chết. Vậy nên cả hai ở lại.
Mà Lưu Tống và Điền Đông đã ở lại, Lưu Ngọc Lâm đời nào dám bỏ đường huynh và hảo huynh đệ để đi một mình. Hơn nữa Đằng Nguyên còn là ân nhân cứu mạng Lưu Ngọc Lâm, dù khát vọng bỏ trốn có to bằng trời gã cũng phải cắn răng nhẫn nhịn.
Kỳ thực, Điền Vỹ Thái và Điền Lục không khác Lưu Ngọc Lâm là bao, cũng muốn chạy trốn lắm. Ngặt nỗi đại huynh Điền Đông không đi, kẻ là tiểu đệ, kẻ là đường đệ bản lĩnh không bằng cũng chẳng dám đi.
Tất cả những người có khả năng sống sót cao trong chốn rừng thiêng nước độc đều ở lại, Liễu Hạng tự nhiên không dám đi, cùng với bằng hữu thân thiết là Đinh Hạo ở lại.
Hiện tại tất cả những kẻ vì toan tính, vì tình nghĩa hoặc vì nửa toan tính nửa tình nghĩa mà từ bỏ cuộc đào tẩu đứng túm tụm chỗ này nhìn năm kẻ tưởng đã thoát ra ngoài đêm qua bị trói gô vào cọc, máu me be bét khắp thân thể, đầu và mặt. Thương xót đấy nhưng hoan hỉ, cảm thấy may mắn còn nhiều hơn.
Phàm là con người, ai chẳng có chí cầu sinh, tránh né hoạn nạn. Bọn họ thầm cảm tạ Đằng Nguyên, tâm niệm ngày sau có trốn cũng theo hắn, không thể tự ý hành động.
Điền Đông nổi da gà vì linh cảm của Đằng Nguyên thật đúng.
Nhớ lại lời Đằng Nguyên nói sáng hôm qua về chuyện nô lệ Tập thành có thể cũng bị bọn cai nô bẫy, Điền Đông gật gù thấm thía.
Hoá ra vậy.
Bọn lính cai nô đã bắt được hán tử Tập thành bỏ trốn đầu tiên từ hai hôm nay nhưng giả bộ không có chuyện gì, mở dạ yến theo thông lệ để câu những nô lệ khác. Đêm qua, chúng diễn trò nốc rượu say khướt khiến nô lệ bị lừa, ùn ùn bỏ trốn. Thế là chúng lặng lẽ hốt trọn một mẻ, không gây ra bất cứ động tĩnh nào, mang người đi chỗ khác đánh trầy da tróc thịt mới kéo về đây trói vào cọc thị chúng.
— QUẢNG CÁO —
Các nô lệ thấy thảm trạng của những kẻ đào tẩu đương nhiên vô cùng sợ hãi. Mà lẽ tất yếu thông đạo dưới thác nước cũng đã lộ tẩy, chắc chắn bị chúng huỷ rồi.
Đám cai nô không tuyên bố, không dằn mặt, không có động thái nào. Các nô lệ nhìn chán cũng phải đi vòng qua đám cọc ra bờ suối rửa mặt rồi vào xếp hàng lãnh bữa sáng.
Mọi hoạt động vẫn diễn ra bình thường, không một tên cai nô nào đề cập tới hơn hai mươi nô lệ bị trói kia, bất quá nét mặt và ánh mắt chúng tràn ngập vẻ dương dương tự đắc, thách thức độc địa.
Đằng Nguyên và đám Điền Đông ngồi túm tụm một chỗ ăn uống, ai cũng cúi đầu không dám nghị luận, sợ tai vách mạch rừng. Nô lệ bị trói đương nhiên không được ăn, không được tháo dây, vừa đau đớn vừa đói khát, trơ mắt nhìn xung quanh. Nếu cứ bị trói như vậy, hai ngày sau họ sẽ chỉ còn lại xác khô.
Lính cai nô lùa nô lệ lên vách núi bắt đầu một ngày lao động khổ sai, bỏ mặc đám người bị trói lại, không xử lý gì. Đằng Nguyên thấy phương pháp này gây áp bức nặng nề hơn so với việc Vương Lộc nghênh ngang đi ra diễu võ giương oai, thuyết giáo một tràng đe doạ.
Hắn nhận ra ánh mắt như hổ rình mồi của Cơ Lâu gián vào lưng mình, thản nhiên quay lại nhìn. Cơ Lâu nhếch mép cười, ngân nga:
- Hê hê… Năm kẻ đào tẩu trong cùng một nhà gỗ… ấy thế mà không gọi các ngươi đi cùng sao?
Đám Điền Đông, Lư Tống liếc nhau, im lặng vờ như mắt mù tai điếc, vẫn cắm đầu đi. Đằng Nguyên cũng chẳng buồn mở miệng, nhìn thẳng về phía trước.
Một tên cai nô họ Thổ cười khúc khích tung hứng với Cơ Lâu:
- Chắc có gọi nhưng đám này khôn ngoan hơn, không đâm đầu vào chỗ chết. Cơ huynh, hôm qua ra tay thống khoái chứ?
- Đương nhiên – Cơ Lâu dương dương tự đắc. – Vương tổng quản nói không cần nương tay, ta phải cho chúng sống không bằng chết. Ha ha…
- Cũng chẳng mấy tên có thể sống sót. Thảo dược không có, đánh tróc một tầng da, sống được mới lạ.
- Mạng lũ này còn chẳng quý bằng con chó của Thôi tổng quản khu Trung, chết thì chết.
Cơ Lâu buông một câu miệt thị. Đám lính cai nô xung quanh cười khằng khặc gật gù cho là phải, thi nhau nói:
- Bọn nô lệ này ngu thật. Thấy tên họ Lỗ kia trốn mấy ngày không về, tưởng gã đã thoát được, nhao nhao trốn theo. — QUẢNG CÁO —
- Chúng không thấy mọi chuyện thuận lợi một cách kỳ dị sao? Đời làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy.
- Nếu mỏ Dạ Cổ là địa phương dễ trốn ra, binh lính chúng ta nào có nhàn hạ thế này. Đúng là lũ ngu xuẩn!
- Bắt được một đàn chuột rồi, để xem có đàn khác tìm đường chui ra ngoài không. Mà ra khỏi mỏ cũng chết thôi. Làm gì có thuốc giải.
- Đúng đó. Ha ha…
Đám lính cai nô cười phá lên.
Đằng Nguyên tức điên, hoả khí bốc ngùn ngụt trong ngực, bất quá bắt được hai chữ “thuốc giải” thì biết thời gian đầu độc đã đủ dài.
Thân thể phàm nhân khi tích một lượng độc tố nhất định mà không có thuốc giải căn bản không duy trì được bao lâu. Nhất là ở điều kiện đào tẩu nguy hiểm trùng trùng trong rừng rậm, không thể kiếm được thảo dược cầm cự. Hơn nữa chính Đằng Nguyên cũng chưa tìm được giải dược, chẳng qua tiềm thức mách bảo nếu ném hắn vào giữa một vườn thảo dược, chắc chắn hắn sẽ lấy được đúng nguyên liệu phối thuốc giải.
Dù không phải luyện đan sư, thần y gì nhưng những trung độc phổ thông không làm khó được hắn.
Đám lính cai nô rất hả hê vì mẻ lưới đã hốt được đêm qua nên buông lỏng đốc thúc, để nô lệ tự làm. Chúng túm tụm một chỗ nghị luận, cười khằng khặc. Nhiều tên vì thức đêm mà thiếu ngủ, tìm chỗ mát mẻ nằm khểnh đánh một giấc.
Nô lệ kinh sợ vì chứng kiến tình trạng thê thảm của những kẻ bỏ trốn, lấm lét làm việc, không dám bàn tán linh tinh. Những người nung nấu ý định bỏ trốn nhìn thấy thảm trạng đó cũng rét lạnh e ngại, tạm dẹp toan tính sang một bên.
Đằng Nguyên thì nghĩ ngược lại.
Nếu hắn có biện pháp trốn thoát, hắn sẽ lập tức thực hiện ngay đêm nay. Bọn lính cai nô đang ngạo mạn vì hốt được một mẻ lớn, sung sướng khi được thẳng tay đánh đập nô lệ, đàn áp tinh thần họ. Chúng sẽ lơi lỏng cảnh giác, ít nhất trong một vài đêm tới. Vậy nên thời điểm này trốn đi mới an toàn.
Tuy nhiên Đằng Nguyên chẳng có biện pháp bỏ trốn, đành ngậm đắng nuốt cay nhìn cơ hội trôi qua.
Sáng hôm sau, hắn là người dậy sớm nhất, lò dò đi ra định tới bờ suối rửa mặt. Vừa ra khỏi cửa, Đằng Nguyên sững người, trợn mắt nhìn cảnh tượng kinh khủng ở bãi đất trống. Lập tức hắn tỉnh ngủ, tâm tình chấn động, mắt đảo quanh tìm kiếm.
Trên bãi đất trống mà nô lệ thường xếp hàng để nhận đồ ăn hiện tại đóng hơn hai mươi cái cọc, mỗi cọc trói gô một nô lệ đã bị đánh tóe máu, rách y phục vô cùng thảm thương. Đằng Nguyên trông thấy Lưu Hoàng Du, Đằng Tất, Liễu Giác Tô và hai huynh đệ Tống gia bị trói ở giữa đám nô lệ liền biết đêm qua đám lính cai nô đã hốt trọn một mẻ rồi.
Trong số hơn hai mươi người bị trói, có một người khiến Đằng Nguyên đặc biệt chú ý. Gã bị lột hết y phục, khắp người đều là vết roi rách da thịt, không còn chỗ nào lành lặn, từ đầu đến chân be bét máu đã khô lại, trên ngực còn mấy vết lõm của thanh sắt nung đỏ dí vào. Nô lệ này hoàn toàn bất tỉnh, gục đầu, mắt nhắm nghiền, hơi thở thoi thóp. Đây chắc chính là hán tử Tập thành trốn ra đầu tiên mà Điền Đông nói.
Dù lòng hắn có chút tiếc nuối vì kế hoạch đào tẩu bất thành nhưng phần nhiều là nhẹ nhõm, hơi hơi đắc ý vì sự bất an và phán đoán của hắn hoàn toàn chính xác. Đích thị lần này linh cảm đã cứu hắn thoát nạn, không lao đầu vào bẫy do mấy tên cáo già cai nô giăng ra.
Đằng Nguyên nhìn kỹ Đằng Tất, thấy đại huynh mình cũng bị đánh thảm nhưng không đến nỗi kinh khủng như hán tử Tập thành kia, lòng không biết là tư vị gì.
Lưu Hoàng Du, Liễu Giác Tô và đám nô lệ không bất tỉnh bị nhét giẻ vào miệng, ánh mắt bi thương, ai oán, phẫn hận nhìn ngang dọc.
Các nô lệ từ những nhà gỗ khác lần lượt đi ra, có người kinh hô vì bất ngờ kéo theo những kẻ khác đổ ra xem, bắt đầu nghị luận ầm ĩ:
- Lão thiên ơi… Có chuyện gì? Sao những người kia bị đánh thảm như vậy?
- Không có thảo dược, đánh như thế chết chắc rồi…
- Chẳng lẽ bọn họ bỏ trốn bị phát hiện?
- Hả? Bỏ trốn sao?
Nhiều nô lệ tỏ ra kinh hoảng, im bặt không dám nói tiếp. Những người khác cũng chẳng dám xì xào vì bọn lính cai nô cầm roi hung hãn lởn vởn xung quanh.
Đằng Nguyên nằm trong nhà gỗ rõ ràng không nghe tiếng roi quất, vậy đám nô lệ đã bị đánh ở chỗ khác, nhét giẻ vào miệng lôi về đây trói vào cọc. Nhưng hắn cũng không nghe tiếng đóng cọc, làm thế nào bọn cai nô có thể chôn hơn hai mươi cây cọc xuống mà không tạo ra động tĩnh lớn?
Tiếng xì xầm của các nô lệ mới ra lại nổi lên, đoán già đoán non về cuộc đào tẩu bất thành, nhìn ra kẻ chủ mưu thê thảm nhất hội… Nô lệ cùng nhà gỗ với Đằng Nguyên cũng lần lượt thức giấc, đi ra. Bọn họ kinh ngạc, tái mặt sợ hãi đứng sau lưng hắn, chỉ trỏ thầm thì.
Điền Đông lẩm bẩm một mình: — QUẢNG CÁO —
- Thiên địa ơi… May chưa!
- Suỵt… - Lưu Tống rít lên, trừng mắt cảnh cáo.
Điền Đông lập tức ngậm miệng.
Tuy nhiên suy nghĩ của gã cũng là suy nghĩ của những nô lệ đã quyết ở lại đêm qua. Bọn họ đều thấy may mắn, hú vía vì không đi.
Lưu Tống và Điền Đông không đi vì Đằng Nguyên ở lại. Hai người này nghĩ rằng dù có ra được bên ngoài cũng là đâm đầu vào nguy hiểm, vậy cần phải có huynh đệ bản lĩnh đầy mình đi cùng, chung lưng đấu cật chống chọi với nghịch cảnh mới thoát ra được. Đằng Nguyên lợi hại như vậy, họ trông chờ vào hắn, dựa vào hắn để tìm kiếm hi vọng thoát thân, hắn không đi thì họ đi làm gì, có khác nào tìm chết. Vậy nên cả hai ở lại.
Mà Lưu Tống và Điền Đông đã ở lại, Lưu Ngọc Lâm đời nào dám bỏ đường huynh và hảo huynh đệ để đi một mình. Hơn nữa Đằng Nguyên còn là ân nhân cứu mạng Lưu Ngọc Lâm, dù khát vọng bỏ trốn có to bằng trời gã cũng phải cắn răng nhẫn nhịn.
Kỳ thực, Điền Vỹ Thái và Điền Lục không khác Lưu Ngọc Lâm là bao, cũng muốn chạy trốn lắm. Ngặt nỗi đại huynh Điền Đông không đi, kẻ là tiểu đệ, kẻ là đường đệ bản lĩnh không bằng cũng chẳng dám đi.
Tất cả những người có khả năng sống sót cao trong chốn rừng thiêng nước độc đều ở lại, Liễu Hạng tự nhiên không dám đi, cùng với bằng hữu thân thiết là Đinh Hạo ở lại.
Hiện tại tất cả những kẻ vì toan tính, vì tình nghĩa hoặc vì nửa toan tính nửa tình nghĩa mà từ bỏ cuộc đào tẩu đứng túm tụm chỗ này nhìn năm kẻ tưởng đã thoát ra ngoài đêm qua bị trói gô vào cọc, máu me be bét khắp thân thể, đầu và mặt. Thương xót đấy nhưng hoan hỉ, cảm thấy may mắn còn nhiều hơn.
Phàm là con người, ai chẳng có chí cầu sinh, tránh né hoạn nạn. Bọn họ thầm cảm tạ Đằng Nguyên, tâm niệm ngày sau có trốn cũng theo hắn, không thể tự ý hành động.
Điền Đông nổi da gà vì linh cảm của Đằng Nguyên thật đúng.
Nhớ lại lời Đằng Nguyên nói sáng hôm qua về chuyện nô lệ Tập thành có thể cũng bị bọn cai nô bẫy, Điền Đông gật gù thấm thía.
Hoá ra vậy.
Bọn lính cai nô đã bắt được hán tử Tập thành bỏ trốn đầu tiên từ hai hôm nay nhưng giả bộ không có chuyện gì, mở dạ yến theo thông lệ để câu những nô lệ khác. Đêm qua, chúng diễn trò nốc rượu say khướt khiến nô lệ bị lừa, ùn ùn bỏ trốn. Thế là chúng lặng lẽ hốt trọn một mẻ, không gây ra bất cứ động tĩnh nào, mang người đi chỗ khác đánh trầy da tróc thịt mới kéo về đây trói vào cọc thị chúng.
— QUẢNG CÁO —
Các nô lệ thấy thảm trạng của những kẻ đào tẩu đương nhiên vô cùng sợ hãi. Mà lẽ tất yếu thông đạo dưới thác nước cũng đã lộ tẩy, chắc chắn bị chúng huỷ rồi.
Đám cai nô không tuyên bố, không dằn mặt, không có động thái nào. Các nô lệ nhìn chán cũng phải đi vòng qua đám cọc ra bờ suối rửa mặt rồi vào xếp hàng lãnh bữa sáng.
Mọi hoạt động vẫn diễn ra bình thường, không một tên cai nô nào đề cập tới hơn hai mươi nô lệ bị trói kia, bất quá nét mặt và ánh mắt chúng tràn ngập vẻ dương dương tự đắc, thách thức độc địa.
Đằng Nguyên và đám Điền Đông ngồi túm tụm một chỗ ăn uống, ai cũng cúi đầu không dám nghị luận, sợ tai vách mạch rừng. Nô lệ bị trói đương nhiên không được ăn, không được tháo dây, vừa đau đớn vừa đói khát, trơ mắt nhìn xung quanh. Nếu cứ bị trói như vậy, hai ngày sau họ sẽ chỉ còn lại xác khô.
Lính cai nô lùa nô lệ lên vách núi bắt đầu một ngày lao động khổ sai, bỏ mặc đám người bị trói lại, không xử lý gì. Đằng Nguyên thấy phương pháp này gây áp bức nặng nề hơn so với việc Vương Lộc nghênh ngang đi ra diễu võ giương oai, thuyết giáo một tràng đe doạ.
Hắn nhận ra ánh mắt như hổ rình mồi của Cơ Lâu gián vào lưng mình, thản nhiên quay lại nhìn. Cơ Lâu nhếch mép cười, ngân nga:
- Hê hê… Năm kẻ đào tẩu trong cùng một nhà gỗ… ấy thế mà không gọi các ngươi đi cùng sao?
Đám Điền Đông, Lư Tống liếc nhau, im lặng vờ như mắt mù tai điếc, vẫn cắm đầu đi. Đằng Nguyên cũng chẳng buồn mở miệng, nhìn thẳng về phía trước.
Một tên cai nô họ Thổ cười khúc khích tung hứng với Cơ Lâu:
- Chắc có gọi nhưng đám này khôn ngoan hơn, không đâm đầu vào chỗ chết. Cơ huynh, hôm qua ra tay thống khoái chứ?
- Đương nhiên – Cơ Lâu dương dương tự đắc. – Vương tổng quản nói không cần nương tay, ta phải cho chúng sống không bằng chết. Ha ha…
- Cũng chẳng mấy tên có thể sống sót. Thảo dược không có, đánh tróc một tầng da, sống được mới lạ.
- Mạng lũ này còn chẳng quý bằng con chó của Thôi tổng quản khu Trung, chết thì chết.
Cơ Lâu buông một câu miệt thị. Đám lính cai nô xung quanh cười khằng khặc gật gù cho là phải, thi nhau nói:
- Bọn nô lệ này ngu thật. Thấy tên họ Lỗ kia trốn mấy ngày không về, tưởng gã đã thoát được, nhao nhao trốn theo. — QUẢNG CÁO —
- Chúng không thấy mọi chuyện thuận lợi một cách kỳ dị sao? Đời làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy.
- Nếu mỏ Dạ Cổ là địa phương dễ trốn ra, binh lính chúng ta nào có nhàn hạ thế này. Đúng là lũ ngu xuẩn!
- Bắt được một đàn chuột rồi, để xem có đàn khác tìm đường chui ra ngoài không. Mà ra khỏi mỏ cũng chết thôi. Làm gì có thuốc giải.
- Đúng đó. Ha ha…
Đám lính cai nô cười phá lên.
Đằng Nguyên tức điên, hoả khí bốc ngùn ngụt trong ngực, bất quá bắt được hai chữ “thuốc giải” thì biết thời gian đầu độc đã đủ dài.
Thân thể phàm nhân khi tích một lượng độc tố nhất định mà không có thuốc giải căn bản không duy trì được bao lâu. Nhất là ở điều kiện đào tẩu nguy hiểm trùng trùng trong rừng rậm, không thể kiếm được thảo dược cầm cự. Hơn nữa chính Đằng Nguyên cũng chưa tìm được giải dược, chẳng qua tiềm thức mách bảo nếu ném hắn vào giữa một vườn thảo dược, chắc chắn hắn sẽ lấy được đúng nguyên liệu phối thuốc giải.
Dù không phải luyện đan sư, thần y gì nhưng những trung độc phổ thông không làm khó được hắn.
Đám lính cai nô rất hả hê vì mẻ lưới đã hốt được đêm qua nên buông lỏng đốc thúc, để nô lệ tự làm. Chúng túm tụm một chỗ nghị luận, cười khằng khặc. Nhiều tên vì thức đêm mà thiếu ngủ, tìm chỗ mát mẻ nằm khểnh đánh một giấc.
Nô lệ kinh sợ vì chứng kiến tình trạng thê thảm của những kẻ bỏ trốn, lấm lét làm việc, không dám bàn tán linh tinh. Những người nung nấu ý định bỏ trốn nhìn thấy thảm trạng đó cũng rét lạnh e ngại, tạm dẹp toan tính sang một bên.
Đằng Nguyên thì nghĩ ngược lại.
Nếu hắn có biện pháp trốn thoát, hắn sẽ lập tức thực hiện ngay đêm nay. Bọn lính cai nô đang ngạo mạn vì hốt được một mẻ lớn, sung sướng khi được thẳng tay đánh đập nô lệ, đàn áp tinh thần họ. Chúng sẽ lơi lỏng cảnh giác, ít nhất trong một vài đêm tới. Vậy nên thời điểm này trốn đi mới an toàn.
Tuy nhiên Đằng Nguyên chẳng có biện pháp bỏ trốn, đành ngậm đắng nuốt cay nhìn cơ hội trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.