Chương 39: Tĩnh mịch bất thường
Thuần Khương
17/12/2022
Sau khi nô lệ trở về nhà gỗ gần hết, đám lính cai nô khu Hạ bắt đầu tụ
tập chè chén. Chúng bày dạ yến trong dãy nhà dùng để chia đồ ăn hàng
ngày, mùi thơm của thịt xào tỏa ra ngào ngạt khiến bụng đám nô lệ quặn
lên, nước miếng tự động tiết ra, tâm tình ảo não. Chúng không cắt cử
người đi tuần, tất cả tụ lại ăn uống, nói cười ầm ĩ.
Nếu hiện tại nô lệ bỏ trốn chỉ có thể băng qua rừng thưa, trèo tường ra ngoài. Tường bao là nhiệm vụ của cung thủ trên các tháp canh, lính cai nô không phụ trách, tuy nhiên chẳng nô lệ nào đủ bản lĩnh trèo qua bức tường chọc mây xanh đó nên đám lính cai nô ngang nhiên bỏ tuần tra, mải miết nốc rượu.
Nếu có mật lộ khác dẫn ra ngoài, đây chính là thiên thời địa lợi cho kẻ đào tẩu.
Bên trong nhà gỗ của đám Đằng Nguyên, Điền Đông và Lưu Tống khua hết lượt hán tử dậy, ngồi tụ lại ở giữa phòng. Điền Đông đem sự tình nói rõ trắng đen, hỏi xem ai muốn đi, ai ở lại. Dù sao trốn mười người cũng là trốn, thêm năm người nữa cũng là trốn. Đám lính kia ăn uống ầm ĩ, khẳng định lát nữa không say bò cũng nhìn gà hoá cuốc, chắc chắn không thể phát giác một đám nô lệ lẩn vào bóng tối, men theo rừng thưa chạy lên thác nước.
Đám hán tử trong phòng kích động không thôi, mắt sáng quắc nhìn nhau. Có điều một hán tử họ Đổng ảo não thở dài, lên tiếng trước:
- Nếu lối thoát nằm ở dưới thác nước, e rằng ta không thể đi cùng các huynh đệ. Ta từ nhỏ sợ nước, không biết bơi.
Nhiều người trong phòng sửng sốt. Tụ Sơn thôn nằm ngay cạnh sông, tiểu hài tử nào mà không giữa trưa trốn nhà đi tắm sông? Hán tử trong thôn về phương diện bơi lặn chắc chỉ thua mỗi hán tử ở các làng chài. Đột nhiên một người nói không biết bơi quả là kỳ quặc.
Đằng Nguyên rung đùi, cảm giác bất an trào lên.
Đường đệ của hán tử họ Đổng thở dài:
- Nếu huynh không đi, đệ cũng không đi. Gia quyến đã mất cả, chỉ còn lại huynh đệ ta… Vả lại ra khỏi mỏ lập tức lao vào rừng rậm, đưa thân vào chỗ chết. Đằng nào cũng chết, chi bằng sống thêm vài ngày trong mỏ đá này còn hơn.
Những người còn lại trong phòng nhìn nhau, người đồng tình, kẻ ẩn chứa suy nghĩ khinh khi coi thường họ Đổng kia nhát chết.
Đằng Nguyên hít sâu, nói ra quyết định của mình:
- Đệ cũng không đi.
Đám người trong phòng lập tức sửng sốt, há hốc mồm.
Đằng Nguyên bịa ra một lý do dối trá:
- Đệ vừa bị thương, xuống nước không ổn. Dù đệ biết bơi nhưng bơi không giỏi, nước trên thác đổ xuống quá khủng khiếp, đệ từng thử lặn xuống mà suýt chết đuối. Xích sắt dưới chân quá nặng, lặn thì dễ, ngoi lên thì khó. Cũng chẳng biết thông đạo dưới lòng thác dài hay ngắn, chẳng may thông đạo dài, nhịn thở kém như đệ chết chắc.
Điền Đông, Lưu Tống, Lưu Ngọc Lâm… không nói nên lời, nhìn Đằng Nguyên như một kẻ mất trí.
Tuy nhiên lời hắn rất có lý, không ai phản bác được.
Lưu Tống nhìn xuống chân Đằng Nguyên, lông mày nhíu chặt khi thấy hắn rung chân bần bật theo phản xạ. Điền Đông nhìn theo ánh mắt Lưu Tống, cũng thấy điểm này.
— QUẢNG CÁO —
Lưu Ngọc Lâm kêu lên khe khẽ:
- Huynh điên rồi… Ở lại chỉ có đường chết, chi bằng lao ra ngoài…
- Với thương thế của ta, lao vào rừng cũng không sống nổi. Máu chảy còn chưa khô, đừng nói dã thú, côn trùng cắn ta cũng tắc tử. – Đằng Nguyên thở dài, làm bộ bất lực.
Lưu Ngọc Lâm nghẹn lời. Điền Vỹ Thái đang định nói gì đó cũng á khẩu, khó chịu đấm tay nọ vào bàn tay kia.
Lưu Tống trầm ngâm hồi lâu, đôi mắt tinh tường đảo quanh, quyết định:
- Đằng Nguyên, nếu đệ không đi ta cũng không đi. Chúng ta huynh đệ tình thâm, từng cùng nhau trải qua thập tử nhất sinh. Hai bên đều là tử lộ, ta chọn bên nào có huynh đệ mình.
Đằng Nguyên sửng sốt nhìn trừng trừng Lưu Tống, không nói nên lời.
- Cái gì? – Lưu Ngọc Lâm không tin nổi vào tai mình.
Lưu Hoàng Du chen vào:
- Lưu Tống, huynh nói cái gì vậy? Mỏ đá này là tử huyệt, bên ngoài dù nguy hiểm trùng trùng cũng có chút hi vọng. Đệ thà bỏ mạng trong rừng còn hơn.
Điền Đông nhìn qua nhìn lại các huynh đệ một hồi, thở hắt ra một hơi nhắc lại lời Lưu Tống:
- “Hai bên đều là tử lộ…” Quả vậy… Dù có trốn ra khỏi mỏ, hi vọng sống cũng rất mong manh. Phải vượt núi băng rừng, đối đầu dã thú, độc trùng… Nhưng nếu không đi ngay, thông đạo bị truyền rộng, nô lệ bỏ trốn nhiều, lính cai nô sẽ phát hiện ra.
Các hán tử trầm ngâm nhìn nhau, kẻ đã quyết ánh mắt sáng rực, người còn lưỡng lự thăm dò các huynh đệ mình.
Lưu Hoàng Du nôn nóng chép miệng:
- Hay là thế này… Ai ở lại, ngồi về phía Đằng Nguyên ca; ai đi ngồi ra ngoài này. Mạng ai người ấy quyết.
Đằng Nguyên gật đầu đồng tình, ngồi lùi lại, tựa lưng vào vách nhà gỗ.
Lưu Tống nhổm dậy đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đằng Nguyên khiến hắn cảm động không thôi. Dù biết Lưu Tống rất khôn ngoan, không đi không chừng có tính toán khác nhưng lời gã nói ra khiến Đằng Nguyên cao hứng vô cùng. Lưu Tống muốn cùng sinh tử với hắn, tình nghĩa này hắn sẽ khắc ghi trong lòng.
Lưu Hoàng Du lập tức ngồi lùi lại, tách biệt hẳn, đối diện với Đằng Nguyên và Lưu Tống. Hai hán tử họ Tống mà Đằng Nguyên không quen, không nhớ tên lập tức ngồi phía sau Lưu Hoàng Du. Huynh đệ họ Đổng di chuyển sang bên Đằng Nguyên.
Sơ sơ đã có bốn người ở lại, ba người quyết đi. Những người khác chần chừ nhìn ngược nhìn xuôi, biểu tình khó xử và cân nhắc. — QUẢNG CÁO —
Đại huynh Đằng Tất vốn không thân thiết gì với Đằng Nguyên, nghĩ ngợi không lâu cũng quyết đi. Đằng Nguyên cười nhạo trong lòng vì huynh đệ máu mủ không bằng người dưng nước lã. Lúc đối đầu nghịch cảnh ai lo thân người đó, chẳng còn tình thân gì.
Liễu Giác Tô là người kế tiếp chọn đi.
Điền Vỹ Thái và Điền Lục nhìn Điền Đông, chờ huynh trưởng quyết định. Lưu Ngọc Lâm thở dài sườn sượt, bò về phía Đằng Nguyên, bỏ qua cơ hội trốn ra ngoài mặc dù gã khao khát được thoát khỏi chốn này, nôn nóng hơn hết thảy. Quyết định của Lưu Ngọc Lâm khiến Điền Đông chép miệng, chặc lưỡi, toan bước về phía Đằng Nguyên. Lập tức hắn lên tiếng cảnh báo:
- Điền đại ca, hãy suy nghĩ cẩn trọng. Vận rủi của đệ rất lớn.
- Chưa chắc đâu. – Điền Đông cười nhạt, ngồi xuống cạnh Lưu Tống. – Thôi thì cùng chết… Đằng nào mất hết gia quyết ta cũng chết tâm một nửa rồi.
Câu cuối cùng của Điền Đông khiến Điền Vỹ Thái và Điền Lục lập tức theo. Số người ở lại vượt trội. Còn Liễu Hạng và Đinh Hạo. Liễu Hạng nhìn ánh mắt như van nài của Liễu Giác Tô hồi lâu, cắn răng xoay người ngồi về phía Đằng Nguyên.
Thế cục đã định, chỉ có năm người rời đi là Lưu Hoàng Du, Đằng Tất, hai hán tử họ Tống và Liễu Giác Tô.
Nực cười thay, những người chủ trương tìm cách đào tẩu, tìm ra phương pháp lại không đi; những kẻ lặng lẽ ngồi quan sát, ăn theo thì quyết lao ra ngoài. Đằng Nguyên không hối tiếc vì quyết định của mình, chân vẫn rung bần bật nhưng cảm giác bất an dịu hẳn xuống.
Nếu trưa nay hắn không mơ thấy Mục Nhan và hài tử, có lẽ hắn sẽ xông xáo đi đầu, cùng mọi người bỏ trốn. Có điều hắn va phải cơn ác mộng, nội tâm tràn ngập bất an và nghi hoặc, vậy chẳng thà trốn muộn một chút còn hơn lao đầu vào chỗ chết.
Điền Đông thở dài, lẩm bẩm truyền đạt cho năm người sẽ đi:
- Lưu Hoàng Du, có một nô lệ Tập thành bỏ trốn đã hai ngày nay không quay lại, chắc giờ này chạy sâu vào rừng rồi. Đám hán tử Tập thành đêm nay cũng trốn, nếu gặp thì bám theo họ, nếu không, các huynh đệ cứ lặn xuống bên dưới thác tìm tảng đá có thể đẩy vào trong. Ta nghe nói ban đêm tảng đá đó trông rất đặc biệt, chỉ cần nhìn kỹ sẽ nhận ra. Thông đạo dưới mặt nước cũng không dài, dẫn lên một sơn động nhỏ ngập nước nhưng có khí để thở. Cứ lần theo thông đạo đó mà bơi sẽ xuyên qua lòng núi, ra khỏi mỏ đá. Nghe nói lối ra không có tường bao, cũng không có hố chông, các huynh đệ lập tức chạy vào rừng, tìm đại thụ trèo lên lánh qua đêm. Nếu may mắn qua được đêm đầu tiên, cơ hội sống sót lập tức nâng lên không ít.
Lưu Hoàng Du và bốn người kia gật gù ghi nhớ.
Điền Đông lại dặn dò tên họ một số hán tử Tập thành có thể trông cậy được. Gã miêu tả cho đám Lưu Hoàng Du về cỏ chống rắn và nhựa cây đuổi côn trùng nhưng phòng trường hợp không tìm được, đánh mất lòng tin của các hán tử Tập thành, Điền Đông dặn họ đổ tại sự khác biệt địa thế khiến thảm thảo mộc không giống nhau. Lưu Hoàng Du gật đầu lia lịa, mắt đảo như rang lạc.
Đằng Nguyên tin rằng thủ đoạn ứng phó thường thường Lưu Hoàng Du chẳng thua kém ai, không cần Điền Đông dặn dò chi tiết Lưu Hoàng Du cũng tự mình nghĩ được.
Không Đàm liên tục tỏa linh khí chữa các vết thương khiến Đằng Nguyên thấy mệt mỏi và buồn ngủ hơn bình thường, nghe câu được câu mất. Khi bên ngoài có tiếng động loảng xoảng, nô lệ lập tức ngừng nói, cảnh giác lắng tai nghe rồi lẳng lặng bò về chỗ.
Đằng Nguyên lúc này mới được nằm xuống, thoải mái thở dài một hơi, lôi rễ cây độc ra nhai tiếp. Điền Đông nằm bên cạnh Đằng Nguyên, chỉ vào rễ độc, thì thầm:
- Độc?
Đằng Nguyên khẽ gật đầu. Điền Đông thấy hắn hay nhai rễ cây đã từng hỏi đó là loại gì, Đằng Nguyên nói đây là rễ độc, chỉ mình hắn ăn được, người khác ăn sẽ nôn mửa, thậm chí chết. Điền Đông tự nhiên biết không nên đụng vào. Khi nào Đằng Nguyên đào được rễ không độc sẽ chia cho Điền Đông. Gã rất thức thời, cũng không chất vấn vì sao Đằng Nguyên có thể ăn rễ độc, chắc suy đoán đó là sự khổ luyện đặc biệt từ ít đến nhiều thôi. Điền Đông liếc những người khác, ghé sát tai Đằng Nguyên:
— QUẢNG CÁO —
- Đệ lặn rất giỏi. Có chuyện gì?
Đằng Nguyên nhếch mép cười.
Đây là muốn hỏi hắn tại sao nói dối để ở lại.
- Bất an. – Đằng Nguyên lẩm bẩm. – Trước khi Bạch Đà quân đánh tới Hồi thành, đệ cũng vô cớ nóng ruột, bất an… mức độ nặng nề hơn lần này rất nhiều. Bất quá không thể thuyết phục các huynh đệ từ bỏ cơ hội chạy trốn chỉ vì linh cảm vô căn cứ.
Điền Đông nhíu mày, đảo mắt nhớ lại, mặt tái xanh. Tuy nhiên bóng tối bao trùm khiến Đằng Nguyên chỉ trông thấy hình dạng khuôn mặt, không thấy sắc thái kỳ quặc của Điền Đông.
Phải nói Điền Đông là kẻ rất tin vào thần linh, dù ngại mất mặt không tiết lộ cho huynh đệ biết. Gã đã từng chứng kiến Đằng Nguyên sốt ruột rung đùi lo cho thê tử, hài tử ở nhà suốt cả buổi tối, sáng hôm sau đại nạn ập xuống, vậy cái mà Đằng Nguyên gọi là “linh cảm vô căn cứ” thực ra không thể coi thường.
Giờ Đằng Nguyên lại chỉ vì “bất an” mà bỏ qua cơ hội trốn thoát trong khi khát vọng đào tẩu cháy bỏng không thua kém bất cứ kẻ nào. Vậy nhất định chuyện đêm nay sẽ không thuận lợi.
Bất quá Đằng Nguyên nói đúng, Điền Đông không thể vùng dậy ngăn cản các huynh đệ đừng bỏ trốn chỉ vì Đằng Nguyên cảm thấy bất an. Nói ra thật nực cười, sẽ khiến những kẻ kia khinh bỉ, không chừng người đã quyết ở lại sau khi nghe lý do đích thực lại đổi ý, chẳng phải tổn thất nặng hơn sao.
Nghĩ vậy, Điền Đông im lặng gật đầu, chính mình suy nghĩ miên man. Mà Đằng Nguyên sau khi nhai xong rễ cây, không thấy Điền Đông nói gì thì lăn ra ngủ.
Sẵn mệt mỏi vì chữa thương, rễ độc nuốt xuống bụng nhanh chóng ngấm vào tà thể khiến hắn dễ chịu, cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh. Điền Đông đối với sự vô tâm này của Đằng Nguyên đặc biệt cạn lời. Có điều ban ngày tâm tình kích động, chạy qua chạy lại mấy bận, làm việc hùng hục gã có chút mệt nên cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Những người khác thấp thỏm lo âu.
Kẻ đi lo sợ về sự an nguy trước mắt; kẻ ở cân nhắc không rõ quyết định của mình có chính xác không, sau này có hối hận không. Mỗi người một suy nghĩ, chỉ mỗi mình Đằng Nguyên ngủ được.
Dạ tiệc của lính cai nô cuối cùng cũng tàn, chúng chia ra, đa số về nhà gỗ ngủ, số ít lảo đảo đi tuần, nói cười rôm rả.
Quá nửa đêm, Lưu Hoàng Du và bốn người còn lại lẳng lặng lẻn ra ngoài, thuận lợi lội qua suối, chạy vào rừng. Bọn họ men theo bìa rừng đi tới thác nước, một đường không gặp bất cứ trở ngại nào.
Mà ở trong nhà gỗ, những hán tử còn lại căng thẳng chờ đợi.
Thêm một, hai canh giờ sau không thấy động tĩnh lớn gì bên ngoài, hán tử trong nhà đều chắc mẩn năm người kia thành công tìm được thông đạo, ra bên ngoài rồi. Nhiều người bừng bừng hi vọng, nếu nhóm trước đã thành công, rất có thể lần sau họ cũng sẽ thuận lợi như vậy. Nhiều người hối tiếc vì không đi theo nhưng hiện tại đã muộn, không thay đổi được gì. Thành ra tất cả hán tử kẻ trước người sau lần lượt ngủ hết.
Khu Hạ chìm trong màn đêm đen đặc, tĩnh mịch bất thường.
Nếu hiện tại nô lệ bỏ trốn chỉ có thể băng qua rừng thưa, trèo tường ra ngoài. Tường bao là nhiệm vụ của cung thủ trên các tháp canh, lính cai nô không phụ trách, tuy nhiên chẳng nô lệ nào đủ bản lĩnh trèo qua bức tường chọc mây xanh đó nên đám lính cai nô ngang nhiên bỏ tuần tra, mải miết nốc rượu.
Nếu có mật lộ khác dẫn ra ngoài, đây chính là thiên thời địa lợi cho kẻ đào tẩu.
Bên trong nhà gỗ của đám Đằng Nguyên, Điền Đông và Lưu Tống khua hết lượt hán tử dậy, ngồi tụ lại ở giữa phòng. Điền Đông đem sự tình nói rõ trắng đen, hỏi xem ai muốn đi, ai ở lại. Dù sao trốn mười người cũng là trốn, thêm năm người nữa cũng là trốn. Đám lính kia ăn uống ầm ĩ, khẳng định lát nữa không say bò cũng nhìn gà hoá cuốc, chắc chắn không thể phát giác một đám nô lệ lẩn vào bóng tối, men theo rừng thưa chạy lên thác nước.
Đám hán tử trong phòng kích động không thôi, mắt sáng quắc nhìn nhau. Có điều một hán tử họ Đổng ảo não thở dài, lên tiếng trước:
- Nếu lối thoát nằm ở dưới thác nước, e rằng ta không thể đi cùng các huynh đệ. Ta từ nhỏ sợ nước, không biết bơi.
Nhiều người trong phòng sửng sốt. Tụ Sơn thôn nằm ngay cạnh sông, tiểu hài tử nào mà không giữa trưa trốn nhà đi tắm sông? Hán tử trong thôn về phương diện bơi lặn chắc chỉ thua mỗi hán tử ở các làng chài. Đột nhiên một người nói không biết bơi quả là kỳ quặc.
Đằng Nguyên rung đùi, cảm giác bất an trào lên.
Đường đệ của hán tử họ Đổng thở dài:
- Nếu huynh không đi, đệ cũng không đi. Gia quyến đã mất cả, chỉ còn lại huynh đệ ta… Vả lại ra khỏi mỏ lập tức lao vào rừng rậm, đưa thân vào chỗ chết. Đằng nào cũng chết, chi bằng sống thêm vài ngày trong mỏ đá này còn hơn.
Những người còn lại trong phòng nhìn nhau, người đồng tình, kẻ ẩn chứa suy nghĩ khinh khi coi thường họ Đổng kia nhát chết.
Đằng Nguyên hít sâu, nói ra quyết định của mình:
- Đệ cũng không đi.
Đám người trong phòng lập tức sửng sốt, há hốc mồm.
Đằng Nguyên bịa ra một lý do dối trá:
- Đệ vừa bị thương, xuống nước không ổn. Dù đệ biết bơi nhưng bơi không giỏi, nước trên thác đổ xuống quá khủng khiếp, đệ từng thử lặn xuống mà suýt chết đuối. Xích sắt dưới chân quá nặng, lặn thì dễ, ngoi lên thì khó. Cũng chẳng biết thông đạo dưới lòng thác dài hay ngắn, chẳng may thông đạo dài, nhịn thở kém như đệ chết chắc.
Điền Đông, Lưu Tống, Lưu Ngọc Lâm… không nói nên lời, nhìn Đằng Nguyên như một kẻ mất trí.
Tuy nhiên lời hắn rất có lý, không ai phản bác được.
Lưu Tống nhìn xuống chân Đằng Nguyên, lông mày nhíu chặt khi thấy hắn rung chân bần bật theo phản xạ. Điền Đông nhìn theo ánh mắt Lưu Tống, cũng thấy điểm này.
— QUẢNG CÁO —
Lưu Ngọc Lâm kêu lên khe khẽ:
- Huynh điên rồi… Ở lại chỉ có đường chết, chi bằng lao ra ngoài…
- Với thương thế của ta, lao vào rừng cũng không sống nổi. Máu chảy còn chưa khô, đừng nói dã thú, côn trùng cắn ta cũng tắc tử. – Đằng Nguyên thở dài, làm bộ bất lực.
Lưu Ngọc Lâm nghẹn lời. Điền Vỹ Thái đang định nói gì đó cũng á khẩu, khó chịu đấm tay nọ vào bàn tay kia.
Lưu Tống trầm ngâm hồi lâu, đôi mắt tinh tường đảo quanh, quyết định:
- Đằng Nguyên, nếu đệ không đi ta cũng không đi. Chúng ta huynh đệ tình thâm, từng cùng nhau trải qua thập tử nhất sinh. Hai bên đều là tử lộ, ta chọn bên nào có huynh đệ mình.
Đằng Nguyên sửng sốt nhìn trừng trừng Lưu Tống, không nói nên lời.
- Cái gì? – Lưu Ngọc Lâm không tin nổi vào tai mình.
Lưu Hoàng Du chen vào:
- Lưu Tống, huynh nói cái gì vậy? Mỏ đá này là tử huyệt, bên ngoài dù nguy hiểm trùng trùng cũng có chút hi vọng. Đệ thà bỏ mạng trong rừng còn hơn.
Điền Đông nhìn qua nhìn lại các huynh đệ một hồi, thở hắt ra một hơi nhắc lại lời Lưu Tống:
- “Hai bên đều là tử lộ…” Quả vậy… Dù có trốn ra khỏi mỏ, hi vọng sống cũng rất mong manh. Phải vượt núi băng rừng, đối đầu dã thú, độc trùng… Nhưng nếu không đi ngay, thông đạo bị truyền rộng, nô lệ bỏ trốn nhiều, lính cai nô sẽ phát hiện ra.
Các hán tử trầm ngâm nhìn nhau, kẻ đã quyết ánh mắt sáng rực, người còn lưỡng lự thăm dò các huynh đệ mình.
Lưu Hoàng Du nôn nóng chép miệng:
- Hay là thế này… Ai ở lại, ngồi về phía Đằng Nguyên ca; ai đi ngồi ra ngoài này. Mạng ai người ấy quyết.
Đằng Nguyên gật đầu đồng tình, ngồi lùi lại, tựa lưng vào vách nhà gỗ.
Lưu Tống nhổm dậy đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đằng Nguyên khiến hắn cảm động không thôi. Dù biết Lưu Tống rất khôn ngoan, không đi không chừng có tính toán khác nhưng lời gã nói ra khiến Đằng Nguyên cao hứng vô cùng. Lưu Tống muốn cùng sinh tử với hắn, tình nghĩa này hắn sẽ khắc ghi trong lòng.
Lưu Hoàng Du lập tức ngồi lùi lại, tách biệt hẳn, đối diện với Đằng Nguyên và Lưu Tống. Hai hán tử họ Tống mà Đằng Nguyên không quen, không nhớ tên lập tức ngồi phía sau Lưu Hoàng Du. Huynh đệ họ Đổng di chuyển sang bên Đằng Nguyên.
Sơ sơ đã có bốn người ở lại, ba người quyết đi. Những người khác chần chừ nhìn ngược nhìn xuôi, biểu tình khó xử và cân nhắc. — QUẢNG CÁO —
Đại huynh Đằng Tất vốn không thân thiết gì với Đằng Nguyên, nghĩ ngợi không lâu cũng quyết đi. Đằng Nguyên cười nhạo trong lòng vì huynh đệ máu mủ không bằng người dưng nước lã. Lúc đối đầu nghịch cảnh ai lo thân người đó, chẳng còn tình thân gì.
Liễu Giác Tô là người kế tiếp chọn đi.
Điền Vỹ Thái và Điền Lục nhìn Điền Đông, chờ huynh trưởng quyết định. Lưu Ngọc Lâm thở dài sườn sượt, bò về phía Đằng Nguyên, bỏ qua cơ hội trốn ra ngoài mặc dù gã khao khát được thoát khỏi chốn này, nôn nóng hơn hết thảy. Quyết định của Lưu Ngọc Lâm khiến Điền Đông chép miệng, chặc lưỡi, toan bước về phía Đằng Nguyên. Lập tức hắn lên tiếng cảnh báo:
- Điền đại ca, hãy suy nghĩ cẩn trọng. Vận rủi của đệ rất lớn.
- Chưa chắc đâu. – Điền Đông cười nhạt, ngồi xuống cạnh Lưu Tống. – Thôi thì cùng chết… Đằng nào mất hết gia quyết ta cũng chết tâm một nửa rồi.
Câu cuối cùng của Điền Đông khiến Điền Vỹ Thái và Điền Lục lập tức theo. Số người ở lại vượt trội. Còn Liễu Hạng và Đinh Hạo. Liễu Hạng nhìn ánh mắt như van nài của Liễu Giác Tô hồi lâu, cắn răng xoay người ngồi về phía Đằng Nguyên.
Thế cục đã định, chỉ có năm người rời đi là Lưu Hoàng Du, Đằng Tất, hai hán tử họ Tống và Liễu Giác Tô.
Nực cười thay, những người chủ trương tìm cách đào tẩu, tìm ra phương pháp lại không đi; những kẻ lặng lẽ ngồi quan sát, ăn theo thì quyết lao ra ngoài. Đằng Nguyên không hối tiếc vì quyết định của mình, chân vẫn rung bần bật nhưng cảm giác bất an dịu hẳn xuống.
Nếu trưa nay hắn không mơ thấy Mục Nhan và hài tử, có lẽ hắn sẽ xông xáo đi đầu, cùng mọi người bỏ trốn. Có điều hắn va phải cơn ác mộng, nội tâm tràn ngập bất an và nghi hoặc, vậy chẳng thà trốn muộn một chút còn hơn lao đầu vào chỗ chết.
Điền Đông thở dài, lẩm bẩm truyền đạt cho năm người sẽ đi:
- Lưu Hoàng Du, có một nô lệ Tập thành bỏ trốn đã hai ngày nay không quay lại, chắc giờ này chạy sâu vào rừng rồi. Đám hán tử Tập thành đêm nay cũng trốn, nếu gặp thì bám theo họ, nếu không, các huynh đệ cứ lặn xuống bên dưới thác tìm tảng đá có thể đẩy vào trong. Ta nghe nói ban đêm tảng đá đó trông rất đặc biệt, chỉ cần nhìn kỹ sẽ nhận ra. Thông đạo dưới mặt nước cũng không dài, dẫn lên một sơn động nhỏ ngập nước nhưng có khí để thở. Cứ lần theo thông đạo đó mà bơi sẽ xuyên qua lòng núi, ra khỏi mỏ đá. Nghe nói lối ra không có tường bao, cũng không có hố chông, các huynh đệ lập tức chạy vào rừng, tìm đại thụ trèo lên lánh qua đêm. Nếu may mắn qua được đêm đầu tiên, cơ hội sống sót lập tức nâng lên không ít.
Lưu Hoàng Du và bốn người kia gật gù ghi nhớ.
Điền Đông lại dặn dò tên họ một số hán tử Tập thành có thể trông cậy được. Gã miêu tả cho đám Lưu Hoàng Du về cỏ chống rắn và nhựa cây đuổi côn trùng nhưng phòng trường hợp không tìm được, đánh mất lòng tin của các hán tử Tập thành, Điền Đông dặn họ đổ tại sự khác biệt địa thế khiến thảm thảo mộc không giống nhau. Lưu Hoàng Du gật đầu lia lịa, mắt đảo như rang lạc.
Đằng Nguyên tin rằng thủ đoạn ứng phó thường thường Lưu Hoàng Du chẳng thua kém ai, không cần Điền Đông dặn dò chi tiết Lưu Hoàng Du cũng tự mình nghĩ được.
Không Đàm liên tục tỏa linh khí chữa các vết thương khiến Đằng Nguyên thấy mệt mỏi và buồn ngủ hơn bình thường, nghe câu được câu mất. Khi bên ngoài có tiếng động loảng xoảng, nô lệ lập tức ngừng nói, cảnh giác lắng tai nghe rồi lẳng lặng bò về chỗ.
Đằng Nguyên lúc này mới được nằm xuống, thoải mái thở dài một hơi, lôi rễ cây độc ra nhai tiếp. Điền Đông nằm bên cạnh Đằng Nguyên, chỉ vào rễ độc, thì thầm:
- Độc?
Đằng Nguyên khẽ gật đầu. Điền Đông thấy hắn hay nhai rễ cây đã từng hỏi đó là loại gì, Đằng Nguyên nói đây là rễ độc, chỉ mình hắn ăn được, người khác ăn sẽ nôn mửa, thậm chí chết. Điền Đông tự nhiên biết không nên đụng vào. Khi nào Đằng Nguyên đào được rễ không độc sẽ chia cho Điền Đông. Gã rất thức thời, cũng không chất vấn vì sao Đằng Nguyên có thể ăn rễ độc, chắc suy đoán đó là sự khổ luyện đặc biệt từ ít đến nhiều thôi. Điền Đông liếc những người khác, ghé sát tai Đằng Nguyên:
— QUẢNG CÁO —
- Đệ lặn rất giỏi. Có chuyện gì?
Đằng Nguyên nhếch mép cười.
Đây là muốn hỏi hắn tại sao nói dối để ở lại.
- Bất an. – Đằng Nguyên lẩm bẩm. – Trước khi Bạch Đà quân đánh tới Hồi thành, đệ cũng vô cớ nóng ruột, bất an… mức độ nặng nề hơn lần này rất nhiều. Bất quá không thể thuyết phục các huynh đệ từ bỏ cơ hội chạy trốn chỉ vì linh cảm vô căn cứ.
Điền Đông nhíu mày, đảo mắt nhớ lại, mặt tái xanh. Tuy nhiên bóng tối bao trùm khiến Đằng Nguyên chỉ trông thấy hình dạng khuôn mặt, không thấy sắc thái kỳ quặc của Điền Đông.
Phải nói Điền Đông là kẻ rất tin vào thần linh, dù ngại mất mặt không tiết lộ cho huynh đệ biết. Gã đã từng chứng kiến Đằng Nguyên sốt ruột rung đùi lo cho thê tử, hài tử ở nhà suốt cả buổi tối, sáng hôm sau đại nạn ập xuống, vậy cái mà Đằng Nguyên gọi là “linh cảm vô căn cứ” thực ra không thể coi thường.
Giờ Đằng Nguyên lại chỉ vì “bất an” mà bỏ qua cơ hội trốn thoát trong khi khát vọng đào tẩu cháy bỏng không thua kém bất cứ kẻ nào. Vậy nhất định chuyện đêm nay sẽ không thuận lợi.
Bất quá Đằng Nguyên nói đúng, Điền Đông không thể vùng dậy ngăn cản các huynh đệ đừng bỏ trốn chỉ vì Đằng Nguyên cảm thấy bất an. Nói ra thật nực cười, sẽ khiến những kẻ kia khinh bỉ, không chừng người đã quyết ở lại sau khi nghe lý do đích thực lại đổi ý, chẳng phải tổn thất nặng hơn sao.
Nghĩ vậy, Điền Đông im lặng gật đầu, chính mình suy nghĩ miên man. Mà Đằng Nguyên sau khi nhai xong rễ cây, không thấy Điền Đông nói gì thì lăn ra ngủ.
Sẵn mệt mỏi vì chữa thương, rễ độc nuốt xuống bụng nhanh chóng ngấm vào tà thể khiến hắn dễ chịu, cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh. Điền Đông đối với sự vô tâm này của Đằng Nguyên đặc biệt cạn lời. Có điều ban ngày tâm tình kích động, chạy qua chạy lại mấy bận, làm việc hùng hục gã có chút mệt nên cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Những người khác thấp thỏm lo âu.
Kẻ đi lo sợ về sự an nguy trước mắt; kẻ ở cân nhắc không rõ quyết định của mình có chính xác không, sau này có hối hận không. Mỗi người một suy nghĩ, chỉ mỗi mình Đằng Nguyên ngủ được.
Dạ tiệc của lính cai nô cuối cùng cũng tàn, chúng chia ra, đa số về nhà gỗ ngủ, số ít lảo đảo đi tuần, nói cười rôm rả.
Quá nửa đêm, Lưu Hoàng Du và bốn người còn lại lẳng lặng lẻn ra ngoài, thuận lợi lội qua suối, chạy vào rừng. Bọn họ men theo bìa rừng đi tới thác nước, một đường không gặp bất cứ trở ngại nào.
Mà ở trong nhà gỗ, những hán tử còn lại căng thẳng chờ đợi.
Thêm một, hai canh giờ sau không thấy động tĩnh lớn gì bên ngoài, hán tử trong nhà đều chắc mẩn năm người kia thành công tìm được thông đạo, ra bên ngoài rồi. Nhiều người bừng bừng hi vọng, nếu nhóm trước đã thành công, rất có thể lần sau họ cũng sẽ thuận lợi như vậy. Nhiều người hối tiếc vì không đi theo nhưng hiện tại đã muộn, không thay đổi được gì. Thành ra tất cả hán tử kẻ trước người sau lần lượt ngủ hết.
Khu Hạ chìm trong màn đêm đen đặc, tĩnh mịch bất thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.