Chương 7
Vị Thiên Thiên
07/01/2025
Nhưng tại sao đến giờ cô vẫn chưa đến?
Tin nhắn trong nhóm chỉ là giận dỗi thôi, đúng không?
Chu Gia Vọng uống hết ly này đến ly khác, ánh mắt không rời khỏi cửa ra vào.
Những năm trước, sinh nhật nào Kim Nghi cũng chuẩn bị từ sớm.
Lần này, cô không có chút động tĩnh nào.
Dù có cãi nhau tệ đến đâu, cô cũng chưa từng nhẫn tâm như vậy.
Anh chợt thấy không hiểu nổi Thẩm Kim Nghi nữa.
Tại sao khi anh cố tình thân mật với người khác, cô lại không tức giận?
Tại sao cô không làm loạn, không chất vấn anh?
Chỉ cần cô làm ầm lên một chút, anh đã tìm được cái cớ để xuống nước rồi.
Nhưng suốt cả tuần qua, ánh mắt cô nhìn anh như nhìn người xa lạ, ngay cả khi anh đăng loạt trạng thái ám chỉ mình bị bệnh, cô cũng không thèm hỏi thăm lấy một lần.
Chu Gia Vọng cảm thấy rất bực bội.
Đến khi kim đồng hồ chỉ qua 12 giờ đêm, vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Kim Nghi.
Điện thoại anh cũng không có lấy một tin nhắn chúc mừng sinh nhật.
Anh bật một điếu thuốc, cảm thấy thất bại.
Thôi, không làm trò với cô nữa.
Anh đầu hàng.
Chu Gia Vọng cuối cùng không kìm được, gọi cho Thẩm Kim Nghi.
Chỉ nghe thấy giọng máy báo không thể kết nối.
Anh liên tục gọi, càng lúc càng thấy bực.
Có thể cô ấy đang trực ca đêm?
Anh cố an ủi bản thân.
Sau đó anh gửi cho cô một tin nhắn:
“Bao giờ em tan ca? Anh đến đón.”
Nhưng nhận lại chỉ là một dấu chấm than đỏ chói.
Anh ngồi ngẩn người hồi lâu, cảm giác trong tim càng lúc càng rạn nứt.
Giận dữ, anh ném điện thoại lên ghế sofa.
“Thẩm Kim Nghi, em giỏi lắm!”
Cuối cùng, anh vẫn cầm chìa khóa xe lên, định đến bệnh viện tìm cô.
Biên Tự đẩy cửa bước vào, ném một hộp quà lên người anh.
“Làm cái gì đấy?”
Biên Tự hừ lạnh, định đi.
Chu Gia Vọng kéo áo anh lại:
“Cậu điếc à?”
Biên Tự cười khẩy:
“Kim Nghi nhờ tôi trả lại nhẫn cho cậu.”
“Cô ấy đâu? Sao không tự mang đến?”
“Đến làm gì? Để xem cậu tình tứ với người khác rồi tự tổn thương à?”
Ánh mắt Biên Tự lạnh lùng như băng:
“Chu Gia Vọng, nếu không phải vì lớn lên cùng nhau, tôi đã đ.ấ.m cậu rồi.
“Không ai đứng mãi một chỗ chờ cậu đâu, cậu không xứng với Kim Nghi.
“Sau này mà hối hận, đừng tìm cô ấy nữa.”
Nói xong, anh phất tay rời đi.
Chu Gia Vọng nhìn theo bóng lưng anh, siết chặt ly rượu đến vỡ tan:
“Hối hận?
“Thẩm Kim Nghi, quả nhiên là tôi đã quá chiều chuộng em rồi.
“Chẳng phải chỉ muốn ép tôi chủ động xin lỗi em sao?
“Anh đây không thèm!
“Để xem không có tôi, em đi được đến đâu!”
14
Ba tháng trôi qua.
Tôi đã cứu chữa cho rất nhiều bệnh nhân tại điểm y tế tạm thời này.
Tôi cảm giác mình đang tiếp nối con đường mà ba mẹ đã đi.
Ba tôi là phóng viên chiến trường, mẹ tôi là cảnh sát nhân dân.
Cả hai đã hy sinh trên tiền tuyến.
Sứ mệnh của họ giờ đây được trao lại cho tôi.
Đôi khi, nghe thấy tiếng s.ú.n.g nổ hay tiếng b.o.m vang vọng từ xa, tôi dường như cảm nhận được sự đối thoại âm thầm giữa linh hồn mình và ba mẹ.
Họ như thì thầm với tôi: "Thẩm Kim Nghi, con là niềm tự hào của chúng ta."
Nhưng tôi không ngờ rằng, tại nơi này, tôi lại gặp Chu Gia Vọng.
Anh đứng đó, từ xa nhìn tôi, gầy hơn trước, gương mặt hốc hác, quần áo lấm lem bụi đường.
Anh chỉ đứng yên bất động, nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ hoe, như thể giây tiếp theo sẽ khóc òa.
"Kim Nghi, anh luôn tìm em..."
Tôi chỉ liếc qua anh một cái, rồi tiếp tục bận rộn chữa trị cho bệnh nhân.
Không có thời gian để diễn lại những màn tình sâu nghĩa nặng đã lỗi thời của anh.
Cơ sở y tế thiếu thốn thiết bị, nhân lực không đủ, và nguy cơ bị tấn công khủng bố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Trong một môi trường mà mạng sống mong manh đến mức này, không ai quan tâm anh từ đâu đến hay vì ai mà đến.
Đêm khuya, tôi mệt mỏi lê thân trở về lều tạm.
Chu Gia Vọng đã đợi sẵn ở đó.
Rửa mặt qua loa, tôi kéo anh ra ngoài để không làm phiền người khác nghỉ ngơi.
"Anh đến đây để gây rối à? Anh có biết nơi này nguy hiểm đến mức nào không?"
Tin nhắn trong nhóm chỉ là giận dỗi thôi, đúng không?
Chu Gia Vọng uống hết ly này đến ly khác, ánh mắt không rời khỏi cửa ra vào.
Những năm trước, sinh nhật nào Kim Nghi cũng chuẩn bị từ sớm.
Lần này, cô không có chút động tĩnh nào.
Dù có cãi nhau tệ đến đâu, cô cũng chưa từng nhẫn tâm như vậy.
Anh chợt thấy không hiểu nổi Thẩm Kim Nghi nữa.
Tại sao khi anh cố tình thân mật với người khác, cô lại không tức giận?
Tại sao cô không làm loạn, không chất vấn anh?
Chỉ cần cô làm ầm lên một chút, anh đã tìm được cái cớ để xuống nước rồi.
Nhưng suốt cả tuần qua, ánh mắt cô nhìn anh như nhìn người xa lạ, ngay cả khi anh đăng loạt trạng thái ám chỉ mình bị bệnh, cô cũng không thèm hỏi thăm lấy một lần.
Chu Gia Vọng cảm thấy rất bực bội.
Đến khi kim đồng hồ chỉ qua 12 giờ đêm, vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Kim Nghi.
Điện thoại anh cũng không có lấy một tin nhắn chúc mừng sinh nhật.
Anh bật một điếu thuốc, cảm thấy thất bại.
Thôi, không làm trò với cô nữa.
Anh đầu hàng.
Chu Gia Vọng cuối cùng không kìm được, gọi cho Thẩm Kim Nghi.
Chỉ nghe thấy giọng máy báo không thể kết nối.
Anh liên tục gọi, càng lúc càng thấy bực.
Có thể cô ấy đang trực ca đêm?
Anh cố an ủi bản thân.
Sau đó anh gửi cho cô một tin nhắn:
“Bao giờ em tan ca? Anh đến đón.”
Nhưng nhận lại chỉ là một dấu chấm than đỏ chói.
Anh ngồi ngẩn người hồi lâu, cảm giác trong tim càng lúc càng rạn nứt.
Giận dữ, anh ném điện thoại lên ghế sofa.
“Thẩm Kim Nghi, em giỏi lắm!”
Cuối cùng, anh vẫn cầm chìa khóa xe lên, định đến bệnh viện tìm cô.
Biên Tự đẩy cửa bước vào, ném một hộp quà lên người anh.
“Làm cái gì đấy?”
Biên Tự hừ lạnh, định đi.
Chu Gia Vọng kéo áo anh lại:
“Cậu điếc à?”
Biên Tự cười khẩy:
“Kim Nghi nhờ tôi trả lại nhẫn cho cậu.”
“Cô ấy đâu? Sao không tự mang đến?”
“Đến làm gì? Để xem cậu tình tứ với người khác rồi tự tổn thương à?”
Ánh mắt Biên Tự lạnh lùng như băng:
“Chu Gia Vọng, nếu không phải vì lớn lên cùng nhau, tôi đã đ.ấ.m cậu rồi.
“Không ai đứng mãi một chỗ chờ cậu đâu, cậu không xứng với Kim Nghi.
“Sau này mà hối hận, đừng tìm cô ấy nữa.”
Nói xong, anh phất tay rời đi.
Chu Gia Vọng nhìn theo bóng lưng anh, siết chặt ly rượu đến vỡ tan:
“Hối hận?
“Thẩm Kim Nghi, quả nhiên là tôi đã quá chiều chuộng em rồi.
“Chẳng phải chỉ muốn ép tôi chủ động xin lỗi em sao?
“Anh đây không thèm!
“Để xem không có tôi, em đi được đến đâu!”
14
Ba tháng trôi qua.
Tôi đã cứu chữa cho rất nhiều bệnh nhân tại điểm y tế tạm thời này.
Tôi cảm giác mình đang tiếp nối con đường mà ba mẹ đã đi.
Ba tôi là phóng viên chiến trường, mẹ tôi là cảnh sát nhân dân.
Cả hai đã hy sinh trên tiền tuyến.
Sứ mệnh của họ giờ đây được trao lại cho tôi.
Đôi khi, nghe thấy tiếng s.ú.n.g nổ hay tiếng b.o.m vang vọng từ xa, tôi dường như cảm nhận được sự đối thoại âm thầm giữa linh hồn mình và ba mẹ.
Họ như thì thầm với tôi: "Thẩm Kim Nghi, con là niềm tự hào của chúng ta."
Nhưng tôi không ngờ rằng, tại nơi này, tôi lại gặp Chu Gia Vọng.
Anh đứng đó, từ xa nhìn tôi, gầy hơn trước, gương mặt hốc hác, quần áo lấm lem bụi đường.
Anh chỉ đứng yên bất động, nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ hoe, như thể giây tiếp theo sẽ khóc òa.
"Kim Nghi, anh luôn tìm em..."
Tôi chỉ liếc qua anh một cái, rồi tiếp tục bận rộn chữa trị cho bệnh nhân.
Không có thời gian để diễn lại những màn tình sâu nghĩa nặng đã lỗi thời của anh.
Cơ sở y tế thiếu thốn thiết bị, nhân lực không đủ, và nguy cơ bị tấn công khủng bố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Trong một môi trường mà mạng sống mong manh đến mức này, không ai quan tâm anh từ đâu đến hay vì ai mà đến.
Đêm khuya, tôi mệt mỏi lê thân trở về lều tạm.
Chu Gia Vọng đã đợi sẵn ở đó.
Rửa mặt qua loa, tôi kéo anh ra ngoài để không làm phiền người khác nghỉ ngơi.
"Anh đến đây để gây rối à? Anh có biết nơi này nguy hiểm đến mức nào không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.