Chương 8
Vị Thiên Thiên
07/01/2025
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã ôm chặt tôi vào lòng.
"Kim Nghi, em có biết anh nhớ em đến nhường nào không?
"Anh sai rồi, đều là lỗi của anh. Anh không nên nói những lời đó, làm những chuyện tồi tệ để tổn thương em.
"Anh biết mình sai rồi.
"Về nhà với anh đi, được không?"
Giọng anh khàn đi, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống cổ tôi.
Giống như một đứa trẻ mắc lỗi, anh cứ lặp đi lặp lại hai câu: "Anh xin lỗi, anh sai rồi..."
Dù tay tôi mỏi nhừ, tôi vẫn đẩy anh ra.
"Nói xong chưa?"
Gương mặt anh đầy vệt nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, trông như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
Ai mà ngờ được?
Người từng cao cao tại thượng, chắc chắn rằng tôi sẽ mãi không rời xa anh, giờ đây lại thấp hèn, khẩn thiết cầu xin sự tha thứ của tôi.
Thấy tôi không chút động lòng, anh mất kiểm soát:
“Tại sao em không nói với anh rằng em sẽ rời đi?
"Thẩm Kim Nghi, chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm, em có tim không vậy?"
Tôi mệt mỏi thật sự, gắng gượng giữ tỉnh táo:
"Chu Gia Vọng, tôi không có thời gian đôi co với anh.
"Dù anh nghĩ tôi thế nào, điều đó không quan trọng nữa.
"Bởi vì tôi không quan tâm đến anh nữa. Tôi cũng không yêu anh nữa.
"Vậy nên, làm ơn đừng làm phiền tôi nữa, được không?"
Anh cố chấp nắm lấy tay tôi, môi run rẩy:
"Nhưng anh yêu em mà.
"Thẩm Kim Nghi, anh yêu em.
"Anh có thể giải thích tất cả. Không phải anh không muốn cưới em, chỉ là anh không muốn bị ép buộc quá đáng. Anh nghĩ, lẽ ra anh phải là người cầu hôn em.
"Chúng ta đã có 8 năm bên nhau, em đừng tàn nhẫn như vậy. Làm ơn, anh xin em."
Tôi thở dài, rút tay khỏi anh:
"Chu Gia Vọng, ngay từ khoảnh khắc anh nói chưa từng coi tôi là bạn gái, chúng ta đã không còn tương lai nữa.
"Đi đi."
15
Chu Gia Vọng không đi mà còn ở lại.
Vì thiếu nhân lực, anh làm chân khuân vác, vận chuyển bệnh nhân.
Một cậu ấm sạch sẽ bỗng chẳng còn sợ bẩn hay ngại khổ.
Do từng học cùng tôi ở đại học, anh cũng biết chút ít về y tế, nên phụ trách băng bó và xử lý vết thương nhẹ.
Tôi đuổi anh, anh lại tỏ vẻ đáng thương:
"Ai đưa anh về đây được? Anh thuê người chở đến, giờ họ đi mất rồi. Bên ngoài chiến tranh loạn lạc, giao thông bị cắt đứt.
"Nếu em muốn anh chết, vậy anh đi lao vào s.ú.n.g cũng được."
Tôi chỉ biết im lặng.
Anh không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, âm thầm chuẩn bị mọi thứ.
Tôi không bao giờ ngờ, Chu Gia Vọng cũng có ngày trở nên hèn mọn như thế.
Anh nói:
"Lúc 12 tuổi em mới đến nhà anh, em cũng dè dặt, đề phòng anh, cảm thấy anh phiền và lắm lời.
"Anh cố gắng tỏ ra chín chắn, để em có thể mở lòng.
"Kim Nghi, anh vẫn có đủ kiên nhẫn để em chấp nhận anh một lần nữa."
Nhưng anh không biết, phương châm sống của tôi là không vương vấn quá khứ, không lặp lại sai lầm.
Những người từng tổn thương tôi, tôi không bao giờ tha thứ.
Ngày hôm đó, khi tôi đang phẫu thuật, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng b.o.m và những rung chuyển mạnh.
"Khẩn cấp!
"Mọi người lập tức sơ tán!"
Loa phát thanh truyền đi tín hiệu gấp gáp.
Tay tôi run rẩy trong lúc khâu vết thương.
"Đừng hoảng loạn! Thẩm Kim Nghi."
Tôi tự nhủ phải bình tĩnh.
Cuối cùng cũng xử lý xong vết thương, những bác sĩ khác đẩy bệnh nhân ra ngoài.
Tôi tháo găng tay, chạy ra ngoài.
Từ xa, những ngọn lửa bốc lên dữ dội.
Tiếng s.ú.n.g vang lên khắp nơi.
Không ngờ quân khủng bố lại bất ngờ tấn công vào đây.
Điểm y tế tạm thời nhanh chóng được sơ tán trong trật tự.
Khi quay lại, tôi thấy Chu Gia Vọng chạy đến, kéo tay tôi:
"Kim Nghi, mau đi thôi!"
Không kịp nữa rồi.
"Cẩn thận!"
Tôi bị anh đẩy ngã xuống, ngay sau đó, một viên đạn lạc phát nổ phía sau.
Tai tôi ù đi.
"Kim Nghi! Kim Nghi!"
Tiếng Chu Gia Vọng gọi tôi, đầy run rẩy và hoảng hốt.
"Tôi không sao."
Chỗ anh đẩy tôi ngã xuống là ngay trước một tòa nhà.
Tòa nhà vốn đã xiêu vẹo, giờ càng dễ sụp đổ hơn.
"Phải rời đi ngay."
Chưa kịp đứng dậy, một quả b.o.m lại nổ gần đó.
Sức ép làm tòa nhà rung chuyển và sập xuống.
Trước khi ý thức tôi vụt tắt, tôi nghe loáng thoáng tiếng anh gọi tên tôi trong tuyệt vọng.
"Kim Nghi, em có biết anh nhớ em đến nhường nào không?
"Anh sai rồi, đều là lỗi của anh. Anh không nên nói những lời đó, làm những chuyện tồi tệ để tổn thương em.
"Anh biết mình sai rồi.
"Về nhà với anh đi, được không?"
Giọng anh khàn đi, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống cổ tôi.
Giống như một đứa trẻ mắc lỗi, anh cứ lặp đi lặp lại hai câu: "Anh xin lỗi, anh sai rồi..."
Dù tay tôi mỏi nhừ, tôi vẫn đẩy anh ra.
"Nói xong chưa?"
Gương mặt anh đầy vệt nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, trông như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
Ai mà ngờ được?
Người từng cao cao tại thượng, chắc chắn rằng tôi sẽ mãi không rời xa anh, giờ đây lại thấp hèn, khẩn thiết cầu xin sự tha thứ của tôi.
Thấy tôi không chút động lòng, anh mất kiểm soát:
“Tại sao em không nói với anh rằng em sẽ rời đi?
"Thẩm Kim Nghi, chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm, em có tim không vậy?"
Tôi mệt mỏi thật sự, gắng gượng giữ tỉnh táo:
"Chu Gia Vọng, tôi không có thời gian đôi co với anh.
"Dù anh nghĩ tôi thế nào, điều đó không quan trọng nữa.
"Bởi vì tôi không quan tâm đến anh nữa. Tôi cũng không yêu anh nữa.
"Vậy nên, làm ơn đừng làm phiền tôi nữa, được không?"
Anh cố chấp nắm lấy tay tôi, môi run rẩy:
"Nhưng anh yêu em mà.
"Thẩm Kim Nghi, anh yêu em.
"Anh có thể giải thích tất cả. Không phải anh không muốn cưới em, chỉ là anh không muốn bị ép buộc quá đáng. Anh nghĩ, lẽ ra anh phải là người cầu hôn em.
"Chúng ta đã có 8 năm bên nhau, em đừng tàn nhẫn như vậy. Làm ơn, anh xin em."
Tôi thở dài, rút tay khỏi anh:
"Chu Gia Vọng, ngay từ khoảnh khắc anh nói chưa từng coi tôi là bạn gái, chúng ta đã không còn tương lai nữa.
"Đi đi."
15
Chu Gia Vọng không đi mà còn ở lại.
Vì thiếu nhân lực, anh làm chân khuân vác, vận chuyển bệnh nhân.
Một cậu ấm sạch sẽ bỗng chẳng còn sợ bẩn hay ngại khổ.
Do từng học cùng tôi ở đại học, anh cũng biết chút ít về y tế, nên phụ trách băng bó và xử lý vết thương nhẹ.
Tôi đuổi anh, anh lại tỏ vẻ đáng thương:
"Ai đưa anh về đây được? Anh thuê người chở đến, giờ họ đi mất rồi. Bên ngoài chiến tranh loạn lạc, giao thông bị cắt đứt.
"Nếu em muốn anh chết, vậy anh đi lao vào s.ú.n.g cũng được."
Tôi chỉ biết im lặng.
Anh không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, âm thầm chuẩn bị mọi thứ.
Tôi không bao giờ ngờ, Chu Gia Vọng cũng có ngày trở nên hèn mọn như thế.
Anh nói:
"Lúc 12 tuổi em mới đến nhà anh, em cũng dè dặt, đề phòng anh, cảm thấy anh phiền và lắm lời.
"Anh cố gắng tỏ ra chín chắn, để em có thể mở lòng.
"Kim Nghi, anh vẫn có đủ kiên nhẫn để em chấp nhận anh một lần nữa."
Nhưng anh không biết, phương châm sống của tôi là không vương vấn quá khứ, không lặp lại sai lầm.
Những người từng tổn thương tôi, tôi không bao giờ tha thứ.
Ngày hôm đó, khi tôi đang phẫu thuật, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng b.o.m và những rung chuyển mạnh.
"Khẩn cấp!
"Mọi người lập tức sơ tán!"
Loa phát thanh truyền đi tín hiệu gấp gáp.
Tay tôi run rẩy trong lúc khâu vết thương.
"Đừng hoảng loạn! Thẩm Kim Nghi."
Tôi tự nhủ phải bình tĩnh.
Cuối cùng cũng xử lý xong vết thương, những bác sĩ khác đẩy bệnh nhân ra ngoài.
Tôi tháo găng tay, chạy ra ngoài.
Từ xa, những ngọn lửa bốc lên dữ dội.
Tiếng s.ú.n.g vang lên khắp nơi.
Không ngờ quân khủng bố lại bất ngờ tấn công vào đây.
Điểm y tế tạm thời nhanh chóng được sơ tán trong trật tự.
Khi quay lại, tôi thấy Chu Gia Vọng chạy đến, kéo tay tôi:
"Kim Nghi, mau đi thôi!"
Không kịp nữa rồi.
"Cẩn thận!"
Tôi bị anh đẩy ngã xuống, ngay sau đó, một viên đạn lạc phát nổ phía sau.
Tai tôi ù đi.
"Kim Nghi! Kim Nghi!"
Tiếng Chu Gia Vọng gọi tôi, đầy run rẩy và hoảng hốt.
"Tôi không sao."
Chỗ anh đẩy tôi ngã xuống là ngay trước một tòa nhà.
Tòa nhà vốn đã xiêu vẹo, giờ càng dễ sụp đổ hơn.
"Phải rời đi ngay."
Chưa kịp đứng dậy, một quả b.o.m lại nổ gần đó.
Sức ép làm tòa nhà rung chuyển và sập xuống.
Trước khi ý thức tôi vụt tắt, tôi nghe loáng thoáng tiếng anh gọi tên tôi trong tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.