Tam Nhãn Hao Thiên Lục Chế Dị Bản
Chương 37
Dương Liễn ( Minamoto Kaya )
10/06/2017
Ê! Mau dậy đi Dương Tiễn, hôm nay lớp mình có thi vài môn thể thao đó,
mày ngủ nướng thế này bộ không thèm tham gia luôn à? Dậy!!!!!!!!! - Tiểu Hồng la làng la xóm khua Dương Tiễn dậy nhưng có vẻ vô tác dụng.
- Mấy giờ rồi? - Dương Tiễn ngái ngủ hỏi.
- 5h30.
- Đệt... sao mà nhanh vậy? Tao đéo chịu đâu a. Tha cho tao đi!!!
- Nhưng có chuyện quan trọng cần bàn! Liên quan tới yêu quái! - Bả tính lừa người mà dụng mãi chiêu này những hàng tỷ lần a.
- Chuyện gì thì cũng để tao ngủ dậy rồi nói! - Quấn chăn ngủ tiếp. Tiểu Hồng hết cách đi ra khỏi cái lều. Lam Ly và Ngộ Không đã chờ ở ngoài.
- Người đâu? - Lam Ly ngó
- Đếch gọi được! 2 ngươi vô mà gọi đi chứ ta hết cách.
- Hừ... ngươi chắc vẫn dụng cái chiêu cũ mèo kêu có yêu quái chứ gì? Dương Tiễn chắc vì sống cùng Hạo Thiên, cho dù hắn có ngủ thì tai và mũi vẫn hoạt động nhạy bén lắm! - Ngộ Không phàn nàn
- Cái con khỉ mặt mo! Ngươi nói thế ý nói ta... Đù! - Dương Tiễn quát vọng ra
- Thấy chưa - Ngộ Không thiệt cũng giật mình mà nói nhỏ. Lam Ly đi vào.
- Tiểu Tiễn, ngươi mau dậy đi! Chúng ta có việc để làm mà.
- Không! Không có việc gì hết! Cho dù có ta phải ngủ dậy mới tính! - Vẫn không thèm mở mắt. Đang đâu bị Ngộ Không cầm chân kéo ra ngoài.
- Ta nói rồi! Dậy là dậy! Vệ sinh cá nhân đê! - Ngộ Không quát ầm lên
- Híc... đau a... - Từ tối qua, Dương Tiễn đã bắt được điểm yếu của Ngộ Không. Muahahaha, từ giờ khỏi sợ!
- Hơ... xin lỗi... ngươi dậy đi... - Ngộ Không lúng túng
- Rồi rồi! Tiểu Tiễn, đi nào! - Tiểu Hồng kéo tay Dương Tiễn đi. - Mà nè, dụng 1 cách nhiều lần sẽ bị mất tác dụng, mà có khi còn phản tác dụng đấy! - Nói nhỏ.
- Ờ... tao sẽ cố gắng dụng ít 1 chút! Đời còn dài, tao cũng phải để giành nước mắt chứ.
- Ờ ờ. Mau vô vệ sinh cá nhân đi! Mau mau!
~~~ 15' sau ~~~
- Các em! Hôm nay có chút thay đổi! Cô có chút việc cần phải vô thành phố đến trưa. Khi nào về cô sẽ mua đồ ăn! Thi thể thao thì để sang buổi chiều nhá!
- Hả??? - Cả lớp đồng thanh
- Cô thật là... - HS1
- Làm em dậy sớm thế này! - HS2
- Bắt đền cô! - HS3
- Cô phải bồi thường cho giấc ngủ ngàn vàng của em! - HS4
- Ừ ừ... mấy đứa đừng biểu tình nữa nha! Cô sẽ đền a... - Bà giáo lúng túng
- Cô à... lớp này không bao giờ có biểu tình đâu cô! - Lớp trưởng lên tiếng
- Không phải biểu tình thì là gì đây? - Bà giáo hỏi
- Là phản đối chính phủ cô ạ. Đây là còn kìm nén đó cô!
- Ờ ờ ờ...
- Cô mau đi đi không tụi nó khỏi kìm nén là cả kỳ nghỉ này cô sẽ phải về nhà đấy cô! - Lớp phó dọa. Nghe vậy, bà giáo chuông thẳng. Lớp này thì tụi nó dám chứ có gì mà không dám. "Chủ nhiệm lớp này thì chắc chắn kiếp trước mình có nợ bọn nó!" - Đó là suy nghĩ của bà giáo khi bốc được cái thăm chủ nhiệm lớp này đầu năm học.
- Mấy giờ rồi? - Dương Tiễn ngái ngủ hỏi.
- 5h30.
- Đệt... sao mà nhanh vậy? Tao đéo chịu đâu a. Tha cho tao đi!!!
- Nhưng có chuyện quan trọng cần bàn! Liên quan tới yêu quái! - Bả tính lừa người mà dụng mãi chiêu này những hàng tỷ lần a.
- Chuyện gì thì cũng để tao ngủ dậy rồi nói! - Quấn chăn ngủ tiếp. Tiểu Hồng hết cách đi ra khỏi cái lều. Lam Ly và Ngộ Không đã chờ ở ngoài.
- Người đâu? - Lam Ly ngó
- Đếch gọi được! 2 ngươi vô mà gọi đi chứ ta hết cách.
- Hừ... ngươi chắc vẫn dụng cái chiêu cũ mèo kêu có yêu quái chứ gì? Dương Tiễn chắc vì sống cùng Hạo Thiên, cho dù hắn có ngủ thì tai và mũi vẫn hoạt động nhạy bén lắm! - Ngộ Không phàn nàn
- Cái con khỉ mặt mo! Ngươi nói thế ý nói ta... Đù! - Dương Tiễn quát vọng ra
- Thấy chưa - Ngộ Không thiệt cũng giật mình mà nói nhỏ. Lam Ly đi vào.
- Tiểu Tiễn, ngươi mau dậy đi! Chúng ta có việc để làm mà.
- Không! Không có việc gì hết! Cho dù có ta phải ngủ dậy mới tính! - Vẫn không thèm mở mắt. Đang đâu bị Ngộ Không cầm chân kéo ra ngoài.
- Ta nói rồi! Dậy là dậy! Vệ sinh cá nhân đê! - Ngộ Không quát ầm lên
- Híc... đau a... - Từ tối qua, Dương Tiễn đã bắt được điểm yếu của Ngộ Không. Muahahaha, từ giờ khỏi sợ!
- Hơ... xin lỗi... ngươi dậy đi... - Ngộ Không lúng túng
- Rồi rồi! Tiểu Tiễn, đi nào! - Tiểu Hồng kéo tay Dương Tiễn đi. - Mà nè, dụng 1 cách nhiều lần sẽ bị mất tác dụng, mà có khi còn phản tác dụng đấy! - Nói nhỏ.
- Ờ... tao sẽ cố gắng dụng ít 1 chút! Đời còn dài, tao cũng phải để giành nước mắt chứ.
- Ờ ờ. Mau vô vệ sinh cá nhân đi! Mau mau!
~~~ 15' sau ~~~
- Các em! Hôm nay có chút thay đổi! Cô có chút việc cần phải vô thành phố đến trưa. Khi nào về cô sẽ mua đồ ăn! Thi thể thao thì để sang buổi chiều nhá!
- Hả??? - Cả lớp đồng thanh
- Cô thật là... - HS1
- Làm em dậy sớm thế này! - HS2
- Bắt đền cô! - HS3
- Cô phải bồi thường cho giấc ngủ ngàn vàng của em! - HS4
- Ừ ừ... mấy đứa đừng biểu tình nữa nha! Cô sẽ đền a... - Bà giáo lúng túng
- Cô à... lớp này không bao giờ có biểu tình đâu cô! - Lớp trưởng lên tiếng
- Không phải biểu tình thì là gì đây? - Bà giáo hỏi
- Là phản đối chính phủ cô ạ. Đây là còn kìm nén đó cô!
- Ờ ờ ờ...
- Cô mau đi đi không tụi nó khỏi kìm nén là cả kỳ nghỉ này cô sẽ phải về nhà đấy cô! - Lớp phó dọa. Nghe vậy, bà giáo chuông thẳng. Lớp này thì tụi nó dám chứ có gì mà không dám. "Chủ nhiệm lớp này thì chắc chắn kiếp trước mình có nợ bọn nó!" - Đó là suy nghĩ của bà giáo khi bốc được cái thăm chủ nhiệm lớp này đầu năm học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.