Chương 10: Giấc mộng mười năm
Tam Nguyệt Vi Thảo
23/05/2013
Đêm khuya, Chu Lạc Khiết vẫn chưa ngủ, gần đây chứng mất ngủ càng ngày càng nghiêm trọng, nhiều lúc cô cảm thấy mình đang già đi, mặc dù cô chưa đến ba mươi tuổi.
Có thể bởi vì ở bên cạnh hắn đã lâu, đã trải qua nhiều sóng gió thăng trầm, cũng có thể là bởi vì xuất hiện bên cạnh hắn luôn là những người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp, cùng so sánh thì tâm hồn cũng già cỗi, liệu có phải là “ hoa tàn ít bướm”?
Hơi thở nam tính phả vào bên tai cô, Chu Lạc Khiết nhẹ nhàng trở mình. Đối mặt với hắn trong bóng tối, chỉ có mượn ánh sáng của mặt trăng từ cửa sổ rọi vào mới có thể thấy từng đường nét trên một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối của hắn, lưu luyến gương mặt hắn, chỉ vào lúc này, cô mới dám lộ ra ánh mắt không muốn xa rời.
Khi hắn say giấc, khuôn mặt không còn giảo hoạt, mất đi sự nham hiểm của ngày thường, trút bỏ lớp ngụy trang, Chu Lạc Khiết rất muốn biết, khi hắn ngủ cùng những người phụ nữ khác có mất đề phòng như vậy không?
Đầu ngón tay lạnh lẽo giống như lông tơ của cô lướt qua lông mi của hắn, khóe mắt, mũi và đôi môi mỏn toát lên vẻ sắc sảo, còn có vệt râu hơi xanh dưới cằm nữa. Thực ra, cô biết hắn đối với những người phụ nữ đó chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng liệu đối với cô hắn có từng thật lòng hay không! Chu Lạc Khiết thở dài, im lặng thì thầm tên của người đàn ông trước mắt, Diệp Thiên!
Chiếc di động nằm giữa một mớ quần áo ngổn ngang trên mặt đất đột nhiên phát sáng, ánh sáng chớp tắt, ánh đèn màu lam nhạt xuyên qua lớp vải sáng lên ở một góc phòng.
Cô đẩy đẩy cánh tay đang vắt ngang eo, có lẽ bị cô làm cho tỉnh giấc, hắn cau mày không hài lòng, cánh tay lại ấn xuống, cô cười cười, cúi đầu kề bên môi anh ta nói: “Để em nhận điện thoại.” Hắn trở mình, đưa lưng về phía cô.
Chu Lạc Khiết đứng dậy khoát một chiếc áo ngủ vào người, nhặt di động lên, vừa buộc dây lưng vừa rời khỏi phòng trả lời điện thoại.
Là điện thoại của Trần Kiến Trung, thuộc hạ của em trai cô gọi tới.
“Lạc Khiết, Nhất Minh bị người ta bắt đi.”
Chu Lạc Khiết biết tính tình của em trai mình, là người kiêu căng, ngạo mạng, cho nên lúc trước cô mới sắp xếp một người chín chắn, điềm tĩnh như Trần Kiến Trung ở lại bên cạnh Chu Nhất Minh. Bây giờ nửa đêm, Trần Kiến Trung gấp gáp gọi điện cho cô, nhất định có chuyện không hay xảy ra, cô xoa trán, hỏi: “Biết đối phương là ai chưa?”
“Long Tại Nham của Mộc gia!”
“Tôi biết rồi, anh ở đó chờ, tôi lập tức tới ngay.”
Cúp điện thoại, cô trở về phòng nhanh chóng thay quần áo, Diệp Thiên mở mắt nằm trên giường hỏi: “Phải ra ngoài?”
“Ừm, có chút việc cần giải quyết!”
Diệp Thiên dường như không có hứng thú quan tâm đã xảy ra chuyện gì, hỏi xong, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ. Lúc Chu Lạc Khiết xoay người đóng cửa, nhìn sắc mặt hắn bình thản chìm vào giấc ngủ, cô bỗng rất muốn tiến lại kéo hắn ra khỏi giường, hỏi:” Nếu bây giờ cô ra khỏi đây bỏ mạng ở bên ngoài, có đúng hắn sẽ không để tâm hay không? Không có cô, liệu sau này hắn có thanh thản chìm vào giấc ngủ như vậy không?.”
Cô nắm cánh cửa thật chặt, cuối cùng vẫn buông ra, nhẹ nhàng khép lại.
Trên đường đi đến Mộc gia, sau khi nghe Trần Kiến Trung kể lại, Chu Lạc Khiết đại khái biết được sự việc xảy ra đêm nay.
Ban đầu cũng không phải mâu thuẫn gì to tát, hơn hai giờ trước, xe của Long Tại Nham và Chu Nhất Minh xảy ra va chạm, Long Tại Nham cũng không phải là người thích gây sự, huống chi đây chẳng qua là một tai nạn giao thông nhỏ.
Thế nhưng hắn vừa bước ra khỏi xe, đối phương đã móc súng chĩa ngay vào sau gáy hắn!
Trần Kiến Trung đi theo phía sau, từ trên xe nhảy xuống đã không kịp ngăn cản.
Long Tại Nham chỉ cười cười nhã nhặn, thủ hạ phía sau đã giơ bảy, tám họng súng lục nhắm ngay vào Chu Nhất Minh.
Chu Nhất Minh bình thường ngang ngược, hôm nay uống hơi nhiều rượu, càng không biết kiêng dè, nhìn họng súng đen ngòm nhắm vào mình, hắn cũng biết có chuyện không hay.
Trong lòng Chu Lạc Khiết đầy lo âu, cô vừa theo Diệp Thiên đến thành phố A chưa lâu, chưa từng qua lại với Long Tại Nham, cũng không rõ đối phương là người như thế nào.
Cô từng nghe nói đến thế lực của Mộc gia tại thành phố A, cô không chắc chắn đêm nay có thể đem Chu Nhất Minh về hay không. Nhưng khẳng định đối phương không hứng thú tính mạng của em trai cô, nếu không cũng sẽ không để Trần Kiến Trung quay về báo tin.
Sau khi xe dừng lại tại địa bàn của Mộc gia, Chu Lạc Khiết đứng trong phòng khách chờ thủ hạ của Long tại Nham đi thông báo, cô nhớ đến, mười năm trước cũng như thế này.
Khi đó cô mới mười bảy tuổi, Chu Nhất Minh không biết trời cao đất rộng lọt vào tay Diệp Thiên, cô một mình xông vào Diệp gia, đứng trước mặt Diệp Thiên, con dao gọt hoa quả lạnh buốt để trước ngực mình, nói: “Dùng một mạng của tôi đổi lấy một mạng của em tôi!”
Diệp Thiên cười cười, cầm lấy con dao gọt hoa quả trong tay cô, hắn cầm lấy ly rượu đặt trên bàn nói: “Nếu cô có thể bắn trúng cái ly này, tôi sẽ tha cho cô và em cô!”
Cô nhìn hắn: “Tôi không biết dùng súng!”
Hắn đứng dậy đến bên cạnh cô, áp vào sau lưng, cằm đặt trên hõm vai của Chu Lạc Khiết, năm ngón tay thon dài cầm lấy bàn tay run run của cô, nói: “Tôi dạy em.”
Diệp Thiên đưa tay bóp cò súng, viên đạn bay thẳng tới hướng của ly rượu, trong nháy mắt ly rượu đã biến thành những mảnh thủy tinh nhỏ vụn, ngay sau đó đã có người thay một chiếc ly mới.
Hắn lùi lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên khuôn mặt của cô: “Cứ làm giống như vậy, nên nhớ, đừng run tay!”
Cô hỏi hắn: “Nếu tôi bắn không chuẩn?”
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười dường như vô hại: “Vậy cô và cậu ta sẽ cùng chết!”
Chu Lạc Khiết không biết vì sao người đàn ông trạc tuổi mình này lại có thể mỉm cười tuôn ra lời nói lấy mạng người khác dễ dàng đến vậy.
Cô cắn răng bóp cò súng, ánh mắt nhìn thẳng vào mục tiêu, không cho phép bản thân run rẩy. Cô chỉ biết, bắn ra phát súng này hoặc là chết, hoặc là sống, khi bên tai truyền đến âm thanh thủy tinh bị bắn nát, thật lâu sau cô mới buông súng, phía sau lưng áo đã ướt sũng một mảng.
Lúc cô dẫn Chu Nhất Minh rời khỏi Diệp gia, Diệp Thiên rất ung dung đối mặt với cô, nói: “Cô vẫn có thể trở lại!”
Cô lắc đầu, chuyện đáng sợ như vậy, cô tuyệt đối không còn mạng để trải qua lần thứ hai, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn nói đúng, cô đã quay lại, một giấc mộng mười năm, từ nay về sau cũng không thể tỉnh lại nữa!
Long Tại Nham nghe nói người đến là một phụ nữ, tay cầm bật lửa bỗng nhiên dừng lại, sau đó châm một điếu thuốc, hít một hơi, nói với Giang Thiếu Thành: “Ra xem thử?”
Khi quay trở về, Long Tại Nham cũng đã điều tra rõ Chu Nhất Minh, hắn là người của Diệp Thiên.
Tuy rằng Diệp Thiên đến thành phố A chưa lâu, nhưng nếu nói hắn là người thủ đoạn cũng không sai.
Trong thời gian ngắn, Diệp Thiên có thể làm quen với cuộc sống hỗn loạn tại thành phố A, hai giới hắc bạch cũng đều có mối quan hệ qua lại. Điều khiến Long Tại Nham chú ý đến chính lai lịch thật sự của Diệp Thiên.
Tương lai, Diệp Thiên đối với Mộc gia là bạn hay thù vẫn còn khó nói! Giang Thiếu Thành gật đầu, dập tắt điếu thuốc, cùng Long Tại Nham bước ra ngoài.
Có thể bởi vì ở bên cạnh hắn đã lâu, đã trải qua nhiều sóng gió thăng trầm, cũng có thể là bởi vì xuất hiện bên cạnh hắn luôn là những người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp, cùng so sánh thì tâm hồn cũng già cỗi, liệu có phải là “ hoa tàn ít bướm”?
Hơi thở nam tính phả vào bên tai cô, Chu Lạc Khiết nhẹ nhàng trở mình. Đối mặt với hắn trong bóng tối, chỉ có mượn ánh sáng của mặt trăng từ cửa sổ rọi vào mới có thể thấy từng đường nét trên một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối của hắn, lưu luyến gương mặt hắn, chỉ vào lúc này, cô mới dám lộ ra ánh mắt không muốn xa rời.
Khi hắn say giấc, khuôn mặt không còn giảo hoạt, mất đi sự nham hiểm của ngày thường, trút bỏ lớp ngụy trang, Chu Lạc Khiết rất muốn biết, khi hắn ngủ cùng những người phụ nữ khác có mất đề phòng như vậy không?
Đầu ngón tay lạnh lẽo giống như lông tơ của cô lướt qua lông mi của hắn, khóe mắt, mũi và đôi môi mỏn toát lên vẻ sắc sảo, còn có vệt râu hơi xanh dưới cằm nữa. Thực ra, cô biết hắn đối với những người phụ nữ đó chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng liệu đối với cô hắn có từng thật lòng hay không! Chu Lạc Khiết thở dài, im lặng thì thầm tên của người đàn ông trước mắt, Diệp Thiên!
Chiếc di động nằm giữa một mớ quần áo ngổn ngang trên mặt đất đột nhiên phát sáng, ánh sáng chớp tắt, ánh đèn màu lam nhạt xuyên qua lớp vải sáng lên ở một góc phòng.
Cô đẩy đẩy cánh tay đang vắt ngang eo, có lẽ bị cô làm cho tỉnh giấc, hắn cau mày không hài lòng, cánh tay lại ấn xuống, cô cười cười, cúi đầu kề bên môi anh ta nói: “Để em nhận điện thoại.” Hắn trở mình, đưa lưng về phía cô.
Chu Lạc Khiết đứng dậy khoát một chiếc áo ngủ vào người, nhặt di động lên, vừa buộc dây lưng vừa rời khỏi phòng trả lời điện thoại.
Là điện thoại của Trần Kiến Trung, thuộc hạ của em trai cô gọi tới.
“Lạc Khiết, Nhất Minh bị người ta bắt đi.”
Chu Lạc Khiết biết tính tình của em trai mình, là người kiêu căng, ngạo mạng, cho nên lúc trước cô mới sắp xếp một người chín chắn, điềm tĩnh như Trần Kiến Trung ở lại bên cạnh Chu Nhất Minh. Bây giờ nửa đêm, Trần Kiến Trung gấp gáp gọi điện cho cô, nhất định có chuyện không hay xảy ra, cô xoa trán, hỏi: “Biết đối phương là ai chưa?”
“Long Tại Nham của Mộc gia!”
“Tôi biết rồi, anh ở đó chờ, tôi lập tức tới ngay.”
Cúp điện thoại, cô trở về phòng nhanh chóng thay quần áo, Diệp Thiên mở mắt nằm trên giường hỏi: “Phải ra ngoài?”
“Ừm, có chút việc cần giải quyết!”
Diệp Thiên dường như không có hứng thú quan tâm đã xảy ra chuyện gì, hỏi xong, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ. Lúc Chu Lạc Khiết xoay người đóng cửa, nhìn sắc mặt hắn bình thản chìm vào giấc ngủ, cô bỗng rất muốn tiến lại kéo hắn ra khỏi giường, hỏi:” Nếu bây giờ cô ra khỏi đây bỏ mạng ở bên ngoài, có đúng hắn sẽ không để tâm hay không? Không có cô, liệu sau này hắn có thanh thản chìm vào giấc ngủ như vậy không?.”
Cô nắm cánh cửa thật chặt, cuối cùng vẫn buông ra, nhẹ nhàng khép lại.
Trên đường đi đến Mộc gia, sau khi nghe Trần Kiến Trung kể lại, Chu Lạc Khiết đại khái biết được sự việc xảy ra đêm nay.
Ban đầu cũng không phải mâu thuẫn gì to tát, hơn hai giờ trước, xe của Long Tại Nham và Chu Nhất Minh xảy ra va chạm, Long Tại Nham cũng không phải là người thích gây sự, huống chi đây chẳng qua là một tai nạn giao thông nhỏ.
Thế nhưng hắn vừa bước ra khỏi xe, đối phương đã móc súng chĩa ngay vào sau gáy hắn!
Trần Kiến Trung đi theo phía sau, từ trên xe nhảy xuống đã không kịp ngăn cản.
Long Tại Nham chỉ cười cười nhã nhặn, thủ hạ phía sau đã giơ bảy, tám họng súng lục nhắm ngay vào Chu Nhất Minh.
Chu Nhất Minh bình thường ngang ngược, hôm nay uống hơi nhiều rượu, càng không biết kiêng dè, nhìn họng súng đen ngòm nhắm vào mình, hắn cũng biết có chuyện không hay.
Trong lòng Chu Lạc Khiết đầy lo âu, cô vừa theo Diệp Thiên đến thành phố A chưa lâu, chưa từng qua lại với Long Tại Nham, cũng không rõ đối phương là người như thế nào.
Cô từng nghe nói đến thế lực của Mộc gia tại thành phố A, cô không chắc chắn đêm nay có thể đem Chu Nhất Minh về hay không. Nhưng khẳng định đối phương không hứng thú tính mạng của em trai cô, nếu không cũng sẽ không để Trần Kiến Trung quay về báo tin.
Sau khi xe dừng lại tại địa bàn của Mộc gia, Chu Lạc Khiết đứng trong phòng khách chờ thủ hạ của Long tại Nham đi thông báo, cô nhớ đến, mười năm trước cũng như thế này.
Khi đó cô mới mười bảy tuổi, Chu Nhất Minh không biết trời cao đất rộng lọt vào tay Diệp Thiên, cô một mình xông vào Diệp gia, đứng trước mặt Diệp Thiên, con dao gọt hoa quả lạnh buốt để trước ngực mình, nói: “Dùng một mạng của tôi đổi lấy một mạng của em tôi!”
Diệp Thiên cười cười, cầm lấy con dao gọt hoa quả trong tay cô, hắn cầm lấy ly rượu đặt trên bàn nói: “Nếu cô có thể bắn trúng cái ly này, tôi sẽ tha cho cô và em cô!”
Cô nhìn hắn: “Tôi không biết dùng súng!”
Hắn đứng dậy đến bên cạnh cô, áp vào sau lưng, cằm đặt trên hõm vai của Chu Lạc Khiết, năm ngón tay thon dài cầm lấy bàn tay run run của cô, nói: “Tôi dạy em.”
Diệp Thiên đưa tay bóp cò súng, viên đạn bay thẳng tới hướng của ly rượu, trong nháy mắt ly rượu đã biến thành những mảnh thủy tinh nhỏ vụn, ngay sau đó đã có người thay một chiếc ly mới.
Hắn lùi lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên khuôn mặt của cô: “Cứ làm giống như vậy, nên nhớ, đừng run tay!”
Cô hỏi hắn: “Nếu tôi bắn không chuẩn?”
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười dường như vô hại: “Vậy cô và cậu ta sẽ cùng chết!”
Chu Lạc Khiết không biết vì sao người đàn ông trạc tuổi mình này lại có thể mỉm cười tuôn ra lời nói lấy mạng người khác dễ dàng đến vậy.
Cô cắn răng bóp cò súng, ánh mắt nhìn thẳng vào mục tiêu, không cho phép bản thân run rẩy. Cô chỉ biết, bắn ra phát súng này hoặc là chết, hoặc là sống, khi bên tai truyền đến âm thanh thủy tinh bị bắn nát, thật lâu sau cô mới buông súng, phía sau lưng áo đã ướt sũng một mảng.
Lúc cô dẫn Chu Nhất Minh rời khỏi Diệp gia, Diệp Thiên rất ung dung đối mặt với cô, nói: “Cô vẫn có thể trở lại!”
Cô lắc đầu, chuyện đáng sợ như vậy, cô tuyệt đối không còn mạng để trải qua lần thứ hai, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn nói đúng, cô đã quay lại, một giấc mộng mười năm, từ nay về sau cũng không thể tỉnh lại nữa!
Long Tại Nham nghe nói người đến là một phụ nữ, tay cầm bật lửa bỗng nhiên dừng lại, sau đó châm một điếu thuốc, hít một hơi, nói với Giang Thiếu Thành: “Ra xem thử?”
Khi quay trở về, Long Tại Nham cũng đã điều tra rõ Chu Nhất Minh, hắn là người của Diệp Thiên.
Tuy rằng Diệp Thiên đến thành phố A chưa lâu, nhưng nếu nói hắn là người thủ đoạn cũng không sai.
Trong thời gian ngắn, Diệp Thiên có thể làm quen với cuộc sống hỗn loạn tại thành phố A, hai giới hắc bạch cũng đều có mối quan hệ qua lại. Điều khiến Long Tại Nham chú ý đến chính lai lịch thật sự của Diệp Thiên.
Tương lai, Diệp Thiên đối với Mộc gia là bạn hay thù vẫn còn khó nói! Giang Thiếu Thành gật đầu, dập tắt điếu thuốc, cùng Long Tại Nham bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.