Chương 9: Từng bước đắm chìm
Tam Nguyệt Vi Thảo
23/05/2013
Giang Thiếu Thành mở cửa, xưa nay căn phòng của anh luôn chìm trong bóng tối nay lại sáng đèn, ngay lập tức Giang Thiếu Thành trở nên cảnh giác nhưng anh chưa kịp có hành động nào khác thì có người gọi tên anh. Khi nghe thấy tiếng mở cửa Mộc Cận từ phía ban công chạy lại: “Anh Thiếu Thành.”
Giang Thiếu Thành không chú ý tới nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô, nghiêm mặt hỏi: “Cô vào bằng cách nào?” Vừa rồi trên đường lái xe vào gara, anh cũng không phát hiện xung quanh có người của cô.
“Em biết được mật khẩu nhà anh, lần trước lúc anh mở cửa em đã nhớ lại nó.”
Cô trả lời một cách vô tư, cũng không nghĩ rằng hành vi của mình có chỗ không thích hợp.
Giang Thiếu Thành không trả lời, anh cởi áo khoác vứt lên sô pha, đến bàn rót nước uống, Mộc Cận nhìn theo tấm lưng rộng của anh, đột nhiên có một suy nghĩ nếu áp khuôn mặt của mình lên tấm lưng ấm áp của anh, sẽ có cảm giác như thế nào? Nhưng cô không có can đảm làm chuyện đó, chỉ nghĩ thôi cũng khiến khuôn mặt cô đỏ lên, làm sao dám làm thật!
Uống nước xong, anh xoay người lại hỏi cô: “Cô có chuyện gì à?” Anh đang cân nhắc xem có nên đồi lại mật khấu của căn hộ này không.
Tuy biểu hiện trên mặt anh đã nói rất rõ ràng là anh không chào đón cô, nhưng Mộc Cân có kinh nghiệm với những tình huống như này, cô hoàn toàn có thể chịu được đòn tấn công chuẩn xác của anh.
Cô chạy tới góc tường, đem bức tranh nâng lên trước mắt cho Giang Thiếu Thành xem: “Đẹp không?”
Bức ảnh là một cô gái trẻ chỉ mặc một lớp quần áo mỏng, đang ngồi bên hồ chải tóc.
Giang Thiếu Thành gật đầu có lệ: “Cô vẽ?”
“Không phải, là bạn của em, cậu ta là họa sĩ.”
“Ồ, chỗ của tôi không cần thứ này.”
Mộc Cận buông bức tranh xuống, đi lại bên cạnh anh: “Anh còn nhớ, người mà em đã nhờ anh cứu từ trong tay Diệp Thiên ra không? Là cậu ấy vẽ, cậu ấy là Lục Thừa, là một họa sĩ rất tài năng, chỉ là cậu ấy vẫn chưa có cơ hội phát triển. Em muốn giúp cậu ấy tổ chức một buổi triển lãm tranh, nhưng không biết làm thế nào, anh Thiếu Thành, anh giúp em đi.”
Vẻ mặt Giang Thiếu Thành cũng không có bất kì thay đổi nào, chỉ có ánh mắt sâu xa của anh bỗng dưng tối lại. Xem ra người đàn ông tên Lục Thừa kia đối với cô rất quan trọng, từng một lần vì hắn ta mà mạo hiểm, bây giờ lại vì hắn mà tổ chức triển lãm tranh! Anh thầm nghĩ.
Giang Thiếu Thành hỏi: “Mộc Gia có biết chuyện này không?”
“Không cần nói cho cha em biết, đây là tiền riêng của em.”
Giang Thiếu Thành nói: “Vẫn nên nói qua với Mộc Gia một tiếng.”
“Nếu như cha em đồng ý, anh sẽ giúp em chứ?”
“Không cần đến tôi, đến lúc đó Mộc Gia sẽ tìm người thay cô giải quyết mọi chuyện.”
“Không được!” Mộc Cận phản ứng gay gắt: “Em chỉ muốn anh!”
Em chỉ muốn anh! Nét mặt Giang Thiếu Thành bỗng cứng lại, quên mất câu tiếp theo mình sẽ nói gì.
Mộc Cận cũng ý thức được mình vừa lỡ lời, lời vừa nói ra khỏi miệng khuôn mặt cô đã ửng đỏ, lẩm bẩm: “Chỉ có giao cho anh, em mới yên tâm.”
“Tôi hiểu rồi, ngoại trừ chuyện này còn gì khác không?”
Mộc Cận cố lấy hết can đảm, đứng đối diện với anh, giọng nói yếu ớt: “Không có chuyện gì thì em không thể ở lại đây sao?”
“Đã khuya rồi, cô nên trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vẫn chưa tới mười giờ.”
“Mộc Cận!” lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô, anh nói: “Sau này không cần tới đây, tôi không quen có người khác trong nhà.”
Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt cô: “Nhưng mà, em thích chỗ này. Anh Thiếu Thành, anh đừng đuổi em đi có được không? Em không có ai là bạn, hàng ngày chỉ quanh quẩn trong phòng, nhiều nhất cũng là nói với dì Trâu vài câu. Anh cũng nói anh không ghét em mà.”
“Mộc Gia cũng không hạn chế tự do của cô. Cô có thể kết bạn với người có gia cảnh không quá phức tạp, tôi tin là Mộc Gia cũng sẽ không ngăn cản cô, nếu không cô có thể tìm người bạn họa sĩ kia để trò chuyện.”
Nói đi nói lại cũng là không muốn cô đến đây làm phiền anh! Còn nói không ghét cô! Mộc Cận giận dỗi, đứng yên một chỗ không nói gì, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.
Giang Thiếu Thành nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.” Anh đi tới trước hai bước mới phát hiện cô không đi theo phía sau, nên quay trở lại kéo tay cô đi về phía cửa.
Cô như một đứa trẻ đang giận dỗi, mím chặt môi dùng sức giằng tay về, anh cũng không nhân nhượng, dùng sức kéo cô về phía trước, mất đà Mộc Cận ngã vào vòm ngực rắn chắc của anh, hai mắt ngập nước ngước nhìn lên anh.
Giang Thiếu Thành cảm thấy mệt mỏi, không kìm được, anh quát: “Không được khóc!”
Cô không dám khóc, nước mắt chỉ dám đảo quanh viền mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Giang Thiếu Thành không biết đã làm gì khiến cô quấn lấy mình chặt đến như vậy, cô và Long Tại Nham quen nhau nhiều năm cũng chưa thấy cô quấn quýt lấy Long Tại Nham đến thế!
Nhìn đôi mắt đầy nước của cô, anh lo lắng, nếu giây tiếp theo anh lên tiếng, có lẽ cô sẽ khóc thật. Anh đành nhẹ giọng xuống: “Rất thích nơi này? Nếu không, cô nói với Mộc gia một tiếng, chỗ này để cho cô ở lại, tôi sẽ đi tìm nơi khác.”
“Vậy là có ý gì!” Điều cô thích cũng không phải chỗ này, chỉ vì nơi này có anh. Vì anh ở đây căn phòng này mới trở nên có ý nghĩa, cô vội vàng lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống, cô nhớ, anh nói không cho cô phép khóc!
Giang Thiếu Thành cố tỏ ra nhẫn nại, lên tiếng: “Tôi sống một mình quen rồi, không thích có người khác đến chỗ này.”
“Chưa ai từng tới chỗ này của anh sao?”
Anh gật đầu.
“Em là người đầu tiên tới nơi này?”
Anh lại gật đầu.
“Em là cô gái đầu tiên đến đây?”
Quả nhiên không thể cư xử thân thiện với cô, anh hối hận, lẽ ra vừa rồi không nên quan tâm mà phải dứt khoát đẩy cô ra cửa.
Mộc Cận thoát khỏi tay anh, xoay người ngồi xuống sofa: “Sau này anh nên quen với chuyện bên cạnh có thêm người. Hơn nữa, có người cùng anh nói chuyện, anh không cảm thấy tốt sao?”
“Tôi luôn chỉ một mình.”
“Người thân của anh không có ai sao?”
“Không có, tôi là trẻ mồ côi.”
“Về sau em sẽ là người nhà của anh được không.”
“Tôi đã đồng ý với Mộc Gia coi cô như em gái ruột, từ lúc đó cô trở thành người nhà của tôi.”
Mộc Cận bĩu môi. Cô không muốn làm em gái của anh, chẳng qua nếu vì thân phận ‘ em gái ‘ này mà anh không đuổi cô nữa, vậy tạm thời làm em gái của anh cũng không sao!
Cô nói: “Anh đã là anh trai của em, vậy em có thể thường xuyên đến chỗ anh, không phải sao?”
“Nhưng nếu cô thường xuyên tới sẽ gặp rất phiền phức, hơn nữa tôi cũng không thường xuyên ở đây.”
“Như vậy đi, hôm nay là thứ tư, về sau ngày này mỗi tuần em sẽ đến đây, anh phải nhớ trở về.”
Mỗi tuần một lần! Anh còn phải trở về! Giang Thiếu Thành nhíu mày, sao càng nói càng hỏng bét!
Trong những năm tháng tháng sau đó, Giang Thiếu Thành mới hiểu được, cô gái này tuy mong manh, yếu đuối nhưng mỗi lần cô luôn có cách khiến anh phải nhượng bộ.
Mỗi lần người thua cuộc nhất định đều là anh, anh luôn là kẻ thất bại thảm hại dưới tay cô gái thoạt nhìn tưởng chừng vô hại này!
Anh không biết duyên chính là nghiệt! Nhưng cho dù ở thời điểm tuyệt vọng nhất chỉ cần nghĩ đến tất cả những việc trước đây, anh không hề thấy hối tiếc khi không ngăn cô từng bước tới gần anh. Không hối hận mình ngày đó từng bước từng bước đắm chìm!
Giang Thiếu Thành không chú ý tới nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô, nghiêm mặt hỏi: “Cô vào bằng cách nào?” Vừa rồi trên đường lái xe vào gara, anh cũng không phát hiện xung quanh có người của cô.
“Em biết được mật khẩu nhà anh, lần trước lúc anh mở cửa em đã nhớ lại nó.”
Cô trả lời một cách vô tư, cũng không nghĩ rằng hành vi của mình có chỗ không thích hợp.
Giang Thiếu Thành không trả lời, anh cởi áo khoác vứt lên sô pha, đến bàn rót nước uống, Mộc Cận nhìn theo tấm lưng rộng của anh, đột nhiên có một suy nghĩ nếu áp khuôn mặt của mình lên tấm lưng ấm áp của anh, sẽ có cảm giác như thế nào? Nhưng cô không có can đảm làm chuyện đó, chỉ nghĩ thôi cũng khiến khuôn mặt cô đỏ lên, làm sao dám làm thật!
Uống nước xong, anh xoay người lại hỏi cô: “Cô có chuyện gì à?” Anh đang cân nhắc xem có nên đồi lại mật khấu của căn hộ này không.
Tuy biểu hiện trên mặt anh đã nói rất rõ ràng là anh không chào đón cô, nhưng Mộc Cân có kinh nghiệm với những tình huống như này, cô hoàn toàn có thể chịu được đòn tấn công chuẩn xác của anh.
Cô chạy tới góc tường, đem bức tranh nâng lên trước mắt cho Giang Thiếu Thành xem: “Đẹp không?”
Bức ảnh là một cô gái trẻ chỉ mặc một lớp quần áo mỏng, đang ngồi bên hồ chải tóc.
Giang Thiếu Thành gật đầu có lệ: “Cô vẽ?”
“Không phải, là bạn của em, cậu ta là họa sĩ.”
“Ồ, chỗ của tôi không cần thứ này.”
Mộc Cận buông bức tranh xuống, đi lại bên cạnh anh: “Anh còn nhớ, người mà em đã nhờ anh cứu từ trong tay Diệp Thiên ra không? Là cậu ấy vẽ, cậu ấy là Lục Thừa, là một họa sĩ rất tài năng, chỉ là cậu ấy vẫn chưa có cơ hội phát triển. Em muốn giúp cậu ấy tổ chức một buổi triển lãm tranh, nhưng không biết làm thế nào, anh Thiếu Thành, anh giúp em đi.”
Vẻ mặt Giang Thiếu Thành cũng không có bất kì thay đổi nào, chỉ có ánh mắt sâu xa của anh bỗng dưng tối lại. Xem ra người đàn ông tên Lục Thừa kia đối với cô rất quan trọng, từng một lần vì hắn ta mà mạo hiểm, bây giờ lại vì hắn mà tổ chức triển lãm tranh! Anh thầm nghĩ.
Giang Thiếu Thành hỏi: “Mộc Gia có biết chuyện này không?”
“Không cần nói cho cha em biết, đây là tiền riêng của em.”
Giang Thiếu Thành nói: “Vẫn nên nói qua với Mộc Gia một tiếng.”
“Nếu như cha em đồng ý, anh sẽ giúp em chứ?”
“Không cần đến tôi, đến lúc đó Mộc Gia sẽ tìm người thay cô giải quyết mọi chuyện.”
“Không được!” Mộc Cận phản ứng gay gắt: “Em chỉ muốn anh!”
Em chỉ muốn anh! Nét mặt Giang Thiếu Thành bỗng cứng lại, quên mất câu tiếp theo mình sẽ nói gì.
Mộc Cận cũng ý thức được mình vừa lỡ lời, lời vừa nói ra khỏi miệng khuôn mặt cô đã ửng đỏ, lẩm bẩm: “Chỉ có giao cho anh, em mới yên tâm.”
“Tôi hiểu rồi, ngoại trừ chuyện này còn gì khác không?”
Mộc Cận cố lấy hết can đảm, đứng đối diện với anh, giọng nói yếu ớt: “Không có chuyện gì thì em không thể ở lại đây sao?”
“Đã khuya rồi, cô nên trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vẫn chưa tới mười giờ.”
“Mộc Cận!” lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô, anh nói: “Sau này không cần tới đây, tôi không quen có người khác trong nhà.”
Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt cô: “Nhưng mà, em thích chỗ này. Anh Thiếu Thành, anh đừng đuổi em đi có được không? Em không có ai là bạn, hàng ngày chỉ quanh quẩn trong phòng, nhiều nhất cũng là nói với dì Trâu vài câu. Anh cũng nói anh không ghét em mà.”
“Mộc Gia cũng không hạn chế tự do của cô. Cô có thể kết bạn với người có gia cảnh không quá phức tạp, tôi tin là Mộc Gia cũng sẽ không ngăn cản cô, nếu không cô có thể tìm người bạn họa sĩ kia để trò chuyện.”
Nói đi nói lại cũng là không muốn cô đến đây làm phiền anh! Còn nói không ghét cô! Mộc Cận giận dỗi, đứng yên một chỗ không nói gì, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.
Giang Thiếu Thành nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.” Anh đi tới trước hai bước mới phát hiện cô không đi theo phía sau, nên quay trở lại kéo tay cô đi về phía cửa.
Cô như một đứa trẻ đang giận dỗi, mím chặt môi dùng sức giằng tay về, anh cũng không nhân nhượng, dùng sức kéo cô về phía trước, mất đà Mộc Cận ngã vào vòm ngực rắn chắc của anh, hai mắt ngập nước ngước nhìn lên anh.
Giang Thiếu Thành cảm thấy mệt mỏi, không kìm được, anh quát: “Không được khóc!”
Cô không dám khóc, nước mắt chỉ dám đảo quanh viền mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Giang Thiếu Thành không biết đã làm gì khiến cô quấn lấy mình chặt đến như vậy, cô và Long Tại Nham quen nhau nhiều năm cũng chưa thấy cô quấn quýt lấy Long Tại Nham đến thế!
Nhìn đôi mắt đầy nước của cô, anh lo lắng, nếu giây tiếp theo anh lên tiếng, có lẽ cô sẽ khóc thật. Anh đành nhẹ giọng xuống: “Rất thích nơi này? Nếu không, cô nói với Mộc gia một tiếng, chỗ này để cho cô ở lại, tôi sẽ đi tìm nơi khác.”
“Vậy là có ý gì!” Điều cô thích cũng không phải chỗ này, chỉ vì nơi này có anh. Vì anh ở đây căn phòng này mới trở nên có ý nghĩa, cô vội vàng lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống, cô nhớ, anh nói không cho cô phép khóc!
Giang Thiếu Thành cố tỏ ra nhẫn nại, lên tiếng: “Tôi sống một mình quen rồi, không thích có người khác đến chỗ này.”
“Chưa ai từng tới chỗ này của anh sao?”
Anh gật đầu.
“Em là người đầu tiên tới nơi này?”
Anh lại gật đầu.
“Em là cô gái đầu tiên đến đây?”
Quả nhiên không thể cư xử thân thiện với cô, anh hối hận, lẽ ra vừa rồi không nên quan tâm mà phải dứt khoát đẩy cô ra cửa.
Mộc Cận thoát khỏi tay anh, xoay người ngồi xuống sofa: “Sau này anh nên quen với chuyện bên cạnh có thêm người. Hơn nữa, có người cùng anh nói chuyện, anh không cảm thấy tốt sao?”
“Tôi luôn chỉ một mình.”
“Người thân của anh không có ai sao?”
“Không có, tôi là trẻ mồ côi.”
“Về sau em sẽ là người nhà của anh được không.”
“Tôi đã đồng ý với Mộc Gia coi cô như em gái ruột, từ lúc đó cô trở thành người nhà của tôi.”
Mộc Cận bĩu môi. Cô không muốn làm em gái của anh, chẳng qua nếu vì thân phận ‘ em gái ‘ này mà anh không đuổi cô nữa, vậy tạm thời làm em gái của anh cũng không sao!
Cô nói: “Anh đã là anh trai của em, vậy em có thể thường xuyên đến chỗ anh, không phải sao?”
“Nhưng nếu cô thường xuyên tới sẽ gặp rất phiền phức, hơn nữa tôi cũng không thường xuyên ở đây.”
“Như vậy đi, hôm nay là thứ tư, về sau ngày này mỗi tuần em sẽ đến đây, anh phải nhớ trở về.”
Mỗi tuần một lần! Anh còn phải trở về! Giang Thiếu Thành nhíu mày, sao càng nói càng hỏng bét!
Trong những năm tháng tháng sau đó, Giang Thiếu Thành mới hiểu được, cô gái này tuy mong manh, yếu đuối nhưng mỗi lần cô luôn có cách khiến anh phải nhượng bộ.
Mỗi lần người thua cuộc nhất định đều là anh, anh luôn là kẻ thất bại thảm hại dưới tay cô gái thoạt nhìn tưởng chừng vô hại này!
Anh không biết duyên chính là nghiệt! Nhưng cho dù ở thời điểm tuyệt vọng nhất chỉ cần nghĩ đến tất cả những việc trước đây, anh không hề thấy hối tiếc khi không ngăn cô từng bước tới gần anh. Không hối hận mình ngày đó từng bước từng bước đắm chìm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.