Chương 606: Đuổi đến (1).
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
Báo Tử cười lạnh nói :
- Hừ! Ta đã nói rồi, đế triều Nhân tộc thượng cổ nay đã không còn nữa, không có sức mạnh của đế triều thượng cổ thì các tông phái hiện nay lấy gì mà đối chọi với vạn tộc thượng cổ chứ. Mà sao ta lại tranh luận với loài kiến dế như ngươi chứ? Nếu không phải do Hổ đại nhân ra lệnh bắt sống thì ta đã tiễn ngươi về tây thiên rồi.
Thiết Hạo Nhiên không nói thêm gì nữa, lão không có hành động quá khích nào và cũng không chọc giận đối phương. Hai bên cứ im lặng mà giằng co như vậy.
Vù vù...!
Gã thanh niên Hổ tộc cùng mười mấy tên dị tộc cao thủ xuất hiện ở phía sau Báo Tử.
Báo Tử cung kính nói :
- Đại nhân, bọn chúng chia nhau ra chạy rồi, tôi chỉ tìm ra được hai tên đứng đầu này.
Gã thanh niên Hổ tộc lắc đầu có chút tiếc nuối về thực lực Võ Hoàng hậu kì của Thiết Hạo Nhiên nói :
- Vất vả cho ngươi rồi. Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi chính là luyện khí sư giỏi nhất trong Thiết gia của Nhân tộc đúng không? Tiếc là thực lực ngươi có phần yếu kém, nếu là cảnh giới Võ Tôn thì tốt rồi.
Dao Cơ không kìm được sự kinh hãi khi nhìn thấy một bóng người đứng sau gã thanh niên Hổ tộc mà hô lên :
- Đại trưởng lão!
Tiếc là lời của nàng không nhận lại phản ứng nào từ bóng người đứng im như tượng với nét mặt cứng đờ ấy.
Gã thanh niên Hổ tộc như không nhận ra trước mắt là kẻ thù sinh tử của mình mà cười nói :
- Tiểu cô nương không cần phí sức, đại trưởng lão của các ngươi đã bị ta luyện chế thành một tên nô lệ thợ cả rồi.
Dao Cơ lòng đau như cắt nhìn vị trưởng lão hiền từ lâm vào cảnh thê lương mà hét lên lần nữa :
- Đại trưởng lão!
Sự bi ai đã làm cho vết thương thêm đau nhói, Dao Cơ lại hôn mê một lần nữa.
Thiết Hạo Dương nét mặt hiền từ đặt cháu gái mình sang một bên.
- Dao Dao, xin đừng trách gia gia, ông cháu ta cùng nhau sẽ cùng nhau xuống hoàng tuyền!
Nói xong Thiết Hạo Dương dùng ngón tay điểm vào mi tâm của Dao Cơ.
Đối với hành động này của Thiết Hạo Dương thì gã thanh niên Hổ tộc không hề có ý ra tay ngăn cản. Bởi lẽ hắn chỉ cần một luyện khí sư tinh thông luyện khí thuật như Thiết Hạo Dương mà thôi, tuy thực lực lão có chút yếu nhưng vẫn đủ tư cách làm nô lệ thợ cả cho hắn. Còn về Dao Cơ mà lão đang bảo vệ thì chẳng qua cũng chỉ là một con nha đầu hôi thối của loài người, lại thêm vào nàng là một thiên tài võ đạo của Nhân tộc, mà phàm là thiên tài của Nhân tộc thì phải bị tận diệt. Nay đã có Thiết Hạo Nhiên làm việc này giúp hắn thì hắn sao lại ra tay ngăn cản làm gì? Cứ lặng im để cho lão giết chết cháu gái mình xong rồi bắt lão về làm con rối cho Hổ tộc, như vậy cả đời lão sẽ phải lặn ngụp trong sự ân hận này. Vừa nghĩ đến tình huống đó thôi mà gã thanh niên Hổ tộc đã cảm thấy vô cùng hưng phấn.
- Thì ra trên đời này lại còn có chuyện vui hơn cả việc giết chóc nữa.
Gã thanh niên Hổ tộc nghĩ thầm trong lòng, chuẩn bị ra tay chữa trị cho Thiết Hạo Dương sau khi lão tự sát.
Vù....!
Một bóng người thình lình lướt qua, Thiết Hạo Dương cả người bị khí tức của kẻ này đánh văng sang một bên té xuống đất.
Thiết Hạo Dương lồm cồm bò dậy, nét mặt căng thẳng quát :
- Là kẻ nào? Dao Dao...!
- Câm miệng! Đến cả cháu của mình cũng không bảo vệ được, lúc đầu lão tử vốn không nên đồng ý để ngươi dẫn nàng đi thì hơn!
Một bóng người thân hình cường tráng xuất hiện bên cạnh Dao Cơ cất giọng giáo huấn Thiết Hạo Dương rồi cẩn thận ôm lấy cô gái đang hôn mê bất tỉnh.
Thiết Hạo Nhiên giọng run rẩy nói :
- Ngươi... Ngươi là Lý Lân?
- Lý Lân!?
Các cường giả vạn tộc vốn đang đứng quanh đó chuẩn bị xem trò vui thì giật cả mình. Đây là kẻ đã phá vỡ thiên môn đại trận mà bất cứ người nào trong vạn tộc thượng cổ cũng đều muốn truy sát đang sừng sững xuất hiện trước mặt chúng.
Gã thanh niên Hổ tộc cười lớn nói :
- Ha Ha! Ông trời thật có mắt, vật săn của bọn ta không ngờ hôm nay lại tự động dâng đến miệng rồi!
- Hừ!
Lý Lân lạnh lùng hừ một tiếng, căn bản không hề xem lời nói của gã thanh niên Hổ tộc ra gì. Sau khi y xem xét thương thế của Dao Cơ một hồi thì liền đưa nàng vào Lục Mang Tinh cho Tinh Linh thánh nữ chữa trị rồi dùng ánh mắt dữ tợn nhìn về phía các cao thủ vạn tộc thượng cổ nói :
- Là kẻ nào đã ra tay đã thương nàng?
Sát khí trong người Lý Lân mãnh liệt phát ra làm cho các cao thủ vạn tộc thượng cổ vốn đang kiêu ngạo nhìn y phải tái cả mặt đi.
Báo Tử kinh hãi nói :
- Võ Tôn nhị phẩm! Cảnh giới ngang ngửa với cả Hổ đại nhân!
Nên biết các thiếu tộc trưởng của vạn tộc thượng cổ đều là người giỏi nhất trong các thanh niên tộc mình, họ có thể hưởng dụng những nguồn tài nguyên lớn nhất, và về thiên phú thì không thể nghi ngờ gì được. Đây cũng là sức mạnh tiềm tàng của vạn tộc, là một vũ đài để giúp cho một thiên tài trở thành tuyệt thế cao thủ. Còn Lý Lân lại có xuất thân đơn giản, chỉ có một vị sư phụ thần bí mà không ai xác định được thân phận. Người như thế thì theo lí lẽ ra không cách nào sánh ngang được với bọn chúng, nhưng gã thanh niên Hổ tộc đã lầm. Gã trẻ tuổi trước mắt xét về khí thế thì ngang hàng với cả hắn, còn về sát khí thì thậm chí còn có phần lấn áp nữa.
Gã thanh niên Hổ tộc tiến lên một bước, ánh mắt lộ ra vẻ phấn khích. Một vật săn và cũng là một đối thủ ngang tầm như Lý Lân xuất hiện làm hắn tỏ ra vô cùng phấn khích.
Một lão già của Hổ tộc đứng bên cạnh mở miệng nói :
- Thiếu tộc trưởng, kính xin ngài đừng nên ra tay, ngài là người chủ trì trong sự việc lần này, không cần thiết phải giao chiến với tên hèn mọn của Nhân tộc này đâu!
Lão già này vốn rất ít nói so với nhóm của gã thanh niên Hổ tộc, hắn chỉ lặng thầm quan sát và đi theo, thực lực xem chừng cũng không phải là rất mạnh. Nhưng sau khi bước ra thì luồng khí tức của một cao thủ Võ Tôn hậu kì phát ra từ hắn làm cho sắc mặt tất cả mọi người đều như tái cả đi.
Gã thanh niên Hổ tộc phấn khích nói :
- Tộc lão, giết gà cần gì dao mổ trâu. Tên này giao cho ta là được rồi!
Lão già thần sắc nghiêm trang ngăn hắn lại.
Gã thanh niên Hổ tộc ngạc nhiên hỏi :
- Tộc lão, tên này có gì đó bất thường à?
Tộc lão Hổ tộc trầm giọng đáp :
- Có chút gì đó không giống, nhưng hắn đã dám trực tiếp lộ diện thì không thể không có cái gì đó ẩn tàng phía sau được.
Gã thanh niên Hổ tộc trầm giọng nói :
- Cho dù hắn có ẩn tàng cái gì đó thì đã sao chứ, một đối thủ có thực lực ngang tầm ta như vậy thật rất khó tìm, ta không thể bỏ qua cơ hội này được!
Trên nét mặt già nua của tộc lão Hổ tộc lộ chút vẻ lo lắng, nhưng khi nhìn thấy chiến ý của thiếu tộc trưởng thì hắn không thể không gạt bỏ những do dự trước đó được.
Lý Lân đưa mắt nhìn qua phía gã thanh niên Hổ tộc rồi thân người y cử động tạo ra một khoảng đất bằng trên không, sau đó y đem Thiết Hạo Dương đang ngây người ra mà đá lên trên đó.
- Ngươi đi trước đi, với thực lực của ngươi thì ở lại đây cũng chỉ làm vướng chân vướng tay mà thôi.
Cử chỉ và lời nói của Lý Lân vô cùng thô bạo làm Thiết Hạo Dương có chút không hài lòng nhưng lão cũng không nói gì thêm. Trong lòng lão nghĩ đúng là vật đổi sao dời, chỉ trong vòng có năm năm mà Lý Lân đã trưởng thành đến mức làm cho người khác phải ngưỡng mộ.
Gã thanh niên Hổ tộc cũng không ngăn cản, vì nếu xử lý xong được Lý Lân thì Thiết Hạo Nhiên cũng chỉ là chim trong lồng mà thôi. Các cao thủ của vạn tộc liền tiến hành bao vây chặn tất cả các lối thoát của Lý Lân.
Gã thanh niên Hổ tộc trầm giọng nói :
- Tiểu tử! Ta cho ngươi cơ hội đấu một trận công bằng với ta, chỉ cần ngươi đánh bại được ta thì ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.
- Ngươi là thứ gì mà lão tử phải nghe theo lời ngươi nói chứ.
Lời của Lý Lân đã trực tiếp làm cho nét mặt của gã thanh niên Hổ tộc cứng đờ ra, nhưng dù sao hắn cũng là kẻ kế thừa một trong những hoàng tộc của vạn tộc thượng cổ, khí thế của hắn cũng rất bất phàm nên lời của Lý Lân không làm cho hắn bị kích động.
Tên thiếu tộc trưởng của Miêu tộc là Miêu Đằng Đằng đứng bên cạnh gã thanh niên Hổ tộc liền lên tiếng :
- Tiểu tử, ngươi muốn chết sao? Ta cũng không ngại dùng bộ vuốt này mà xé xác ngươi ra đâu.
- Hừ! Ta đã nói rồi, đế triều Nhân tộc thượng cổ nay đã không còn nữa, không có sức mạnh của đế triều thượng cổ thì các tông phái hiện nay lấy gì mà đối chọi với vạn tộc thượng cổ chứ. Mà sao ta lại tranh luận với loài kiến dế như ngươi chứ? Nếu không phải do Hổ đại nhân ra lệnh bắt sống thì ta đã tiễn ngươi về tây thiên rồi.
Thiết Hạo Nhiên không nói thêm gì nữa, lão không có hành động quá khích nào và cũng không chọc giận đối phương. Hai bên cứ im lặng mà giằng co như vậy.
Vù vù...!
Gã thanh niên Hổ tộc cùng mười mấy tên dị tộc cao thủ xuất hiện ở phía sau Báo Tử.
Báo Tử cung kính nói :
- Đại nhân, bọn chúng chia nhau ra chạy rồi, tôi chỉ tìm ra được hai tên đứng đầu này.
Gã thanh niên Hổ tộc lắc đầu có chút tiếc nuối về thực lực Võ Hoàng hậu kì của Thiết Hạo Nhiên nói :
- Vất vả cho ngươi rồi. Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi chính là luyện khí sư giỏi nhất trong Thiết gia của Nhân tộc đúng không? Tiếc là thực lực ngươi có phần yếu kém, nếu là cảnh giới Võ Tôn thì tốt rồi.
Dao Cơ không kìm được sự kinh hãi khi nhìn thấy một bóng người đứng sau gã thanh niên Hổ tộc mà hô lên :
- Đại trưởng lão!
Tiếc là lời của nàng không nhận lại phản ứng nào từ bóng người đứng im như tượng với nét mặt cứng đờ ấy.
Gã thanh niên Hổ tộc như không nhận ra trước mắt là kẻ thù sinh tử của mình mà cười nói :
- Tiểu cô nương không cần phí sức, đại trưởng lão của các ngươi đã bị ta luyện chế thành một tên nô lệ thợ cả rồi.
Dao Cơ lòng đau như cắt nhìn vị trưởng lão hiền từ lâm vào cảnh thê lương mà hét lên lần nữa :
- Đại trưởng lão!
Sự bi ai đã làm cho vết thương thêm đau nhói, Dao Cơ lại hôn mê một lần nữa.
Thiết Hạo Dương nét mặt hiền từ đặt cháu gái mình sang một bên.
- Dao Dao, xin đừng trách gia gia, ông cháu ta cùng nhau sẽ cùng nhau xuống hoàng tuyền!
Nói xong Thiết Hạo Dương dùng ngón tay điểm vào mi tâm của Dao Cơ.
Đối với hành động này của Thiết Hạo Dương thì gã thanh niên Hổ tộc không hề có ý ra tay ngăn cản. Bởi lẽ hắn chỉ cần một luyện khí sư tinh thông luyện khí thuật như Thiết Hạo Dương mà thôi, tuy thực lực lão có chút yếu nhưng vẫn đủ tư cách làm nô lệ thợ cả cho hắn. Còn về Dao Cơ mà lão đang bảo vệ thì chẳng qua cũng chỉ là một con nha đầu hôi thối của loài người, lại thêm vào nàng là một thiên tài võ đạo của Nhân tộc, mà phàm là thiên tài của Nhân tộc thì phải bị tận diệt. Nay đã có Thiết Hạo Nhiên làm việc này giúp hắn thì hắn sao lại ra tay ngăn cản làm gì? Cứ lặng im để cho lão giết chết cháu gái mình xong rồi bắt lão về làm con rối cho Hổ tộc, như vậy cả đời lão sẽ phải lặn ngụp trong sự ân hận này. Vừa nghĩ đến tình huống đó thôi mà gã thanh niên Hổ tộc đã cảm thấy vô cùng hưng phấn.
- Thì ra trên đời này lại còn có chuyện vui hơn cả việc giết chóc nữa.
Gã thanh niên Hổ tộc nghĩ thầm trong lòng, chuẩn bị ra tay chữa trị cho Thiết Hạo Dương sau khi lão tự sát.
Vù....!
Một bóng người thình lình lướt qua, Thiết Hạo Dương cả người bị khí tức của kẻ này đánh văng sang một bên té xuống đất.
Thiết Hạo Dương lồm cồm bò dậy, nét mặt căng thẳng quát :
- Là kẻ nào? Dao Dao...!
- Câm miệng! Đến cả cháu của mình cũng không bảo vệ được, lúc đầu lão tử vốn không nên đồng ý để ngươi dẫn nàng đi thì hơn!
Một bóng người thân hình cường tráng xuất hiện bên cạnh Dao Cơ cất giọng giáo huấn Thiết Hạo Dương rồi cẩn thận ôm lấy cô gái đang hôn mê bất tỉnh.
Thiết Hạo Nhiên giọng run rẩy nói :
- Ngươi... Ngươi là Lý Lân?
- Lý Lân!?
Các cường giả vạn tộc vốn đang đứng quanh đó chuẩn bị xem trò vui thì giật cả mình. Đây là kẻ đã phá vỡ thiên môn đại trận mà bất cứ người nào trong vạn tộc thượng cổ cũng đều muốn truy sát đang sừng sững xuất hiện trước mặt chúng.
Gã thanh niên Hổ tộc cười lớn nói :
- Ha Ha! Ông trời thật có mắt, vật săn của bọn ta không ngờ hôm nay lại tự động dâng đến miệng rồi!
- Hừ!
Lý Lân lạnh lùng hừ một tiếng, căn bản không hề xem lời nói của gã thanh niên Hổ tộc ra gì. Sau khi y xem xét thương thế của Dao Cơ một hồi thì liền đưa nàng vào Lục Mang Tinh cho Tinh Linh thánh nữ chữa trị rồi dùng ánh mắt dữ tợn nhìn về phía các cao thủ vạn tộc thượng cổ nói :
- Là kẻ nào đã ra tay đã thương nàng?
Sát khí trong người Lý Lân mãnh liệt phát ra làm cho các cao thủ vạn tộc thượng cổ vốn đang kiêu ngạo nhìn y phải tái cả mặt đi.
Báo Tử kinh hãi nói :
- Võ Tôn nhị phẩm! Cảnh giới ngang ngửa với cả Hổ đại nhân!
Nên biết các thiếu tộc trưởng của vạn tộc thượng cổ đều là người giỏi nhất trong các thanh niên tộc mình, họ có thể hưởng dụng những nguồn tài nguyên lớn nhất, và về thiên phú thì không thể nghi ngờ gì được. Đây cũng là sức mạnh tiềm tàng của vạn tộc, là một vũ đài để giúp cho một thiên tài trở thành tuyệt thế cao thủ. Còn Lý Lân lại có xuất thân đơn giản, chỉ có một vị sư phụ thần bí mà không ai xác định được thân phận. Người như thế thì theo lí lẽ ra không cách nào sánh ngang được với bọn chúng, nhưng gã thanh niên Hổ tộc đã lầm. Gã trẻ tuổi trước mắt xét về khí thế thì ngang hàng với cả hắn, còn về sát khí thì thậm chí còn có phần lấn áp nữa.
Gã thanh niên Hổ tộc tiến lên một bước, ánh mắt lộ ra vẻ phấn khích. Một vật săn và cũng là một đối thủ ngang tầm như Lý Lân xuất hiện làm hắn tỏ ra vô cùng phấn khích.
Một lão già của Hổ tộc đứng bên cạnh mở miệng nói :
- Thiếu tộc trưởng, kính xin ngài đừng nên ra tay, ngài là người chủ trì trong sự việc lần này, không cần thiết phải giao chiến với tên hèn mọn của Nhân tộc này đâu!
Lão già này vốn rất ít nói so với nhóm của gã thanh niên Hổ tộc, hắn chỉ lặng thầm quan sát và đi theo, thực lực xem chừng cũng không phải là rất mạnh. Nhưng sau khi bước ra thì luồng khí tức của một cao thủ Võ Tôn hậu kì phát ra từ hắn làm cho sắc mặt tất cả mọi người đều như tái cả đi.
Gã thanh niên Hổ tộc phấn khích nói :
- Tộc lão, giết gà cần gì dao mổ trâu. Tên này giao cho ta là được rồi!
Lão già thần sắc nghiêm trang ngăn hắn lại.
Gã thanh niên Hổ tộc ngạc nhiên hỏi :
- Tộc lão, tên này có gì đó bất thường à?
Tộc lão Hổ tộc trầm giọng đáp :
- Có chút gì đó không giống, nhưng hắn đã dám trực tiếp lộ diện thì không thể không có cái gì đó ẩn tàng phía sau được.
Gã thanh niên Hổ tộc trầm giọng nói :
- Cho dù hắn có ẩn tàng cái gì đó thì đã sao chứ, một đối thủ có thực lực ngang tầm ta như vậy thật rất khó tìm, ta không thể bỏ qua cơ hội này được!
Trên nét mặt già nua của tộc lão Hổ tộc lộ chút vẻ lo lắng, nhưng khi nhìn thấy chiến ý của thiếu tộc trưởng thì hắn không thể không gạt bỏ những do dự trước đó được.
Lý Lân đưa mắt nhìn qua phía gã thanh niên Hổ tộc rồi thân người y cử động tạo ra một khoảng đất bằng trên không, sau đó y đem Thiết Hạo Dương đang ngây người ra mà đá lên trên đó.
- Ngươi đi trước đi, với thực lực của ngươi thì ở lại đây cũng chỉ làm vướng chân vướng tay mà thôi.
Cử chỉ và lời nói của Lý Lân vô cùng thô bạo làm Thiết Hạo Dương có chút không hài lòng nhưng lão cũng không nói gì thêm. Trong lòng lão nghĩ đúng là vật đổi sao dời, chỉ trong vòng có năm năm mà Lý Lân đã trưởng thành đến mức làm cho người khác phải ngưỡng mộ.
Gã thanh niên Hổ tộc cũng không ngăn cản, vì nếu xử lý xong được Lý Lân thì Thiết Hạo Nhiên cũng chỉ là chim trong lồng mà thôi. Các cao thủ của vạn tộc liền tiến hành bao vây chặn tất cả các lối thoát của Lý Lân.
Gã thanh niên Hổ tộc trầm giọng nói :
- Tiểu tử! Ta cho ngươi cơ hội đấu một trận công bằng với ta, chỉ cần ngươi đánh bại được ta thì ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.
- Ngươi là thứ gì mà lão tử phải nghe theo lời ngươi nói chứ.
Lời của Lý Lân đã trực tiếp làm cho nét mặt của gã thanh niên Hổ tộc cứng đờ ra, nhưng dù sao hắn cũng là kẻ kế thừa một trong những hoàng tộc của vạn tộc thượng cổ, khí thế của hắn cũng rất bất phàm nên lời của Lý Lân không làm cho hắn bị kích động.
Tên thiếu tộc trưởng của Miêu tộc là Miêu Đằng Đằng đứng bên cạnh gã thanh niên Hổ tộc liền lên tiếng :
- Tiểu tử, ngươi muốn chết sao? Ta cũng không ngại dùng bộ vuốt này mà xé xác ngươi ra đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.