Tam Thái Tử

Chương 605: Tuyệt cảnh.

Thuỵ Tỉnh Thỏ

04/11/2014

Đại trưởng lão lẩm bẩm :

- Không thể cho các ngươi đi qua chỗ này được, trừ khi ta chết đi!

Miêu Đằng Đằng cười lớn :

- Khà Khà! Chỉ với sức của ngươi thì không làm nổi việc đó đâu! Chấp nhận số phận đi! Trong mắt của vạn tộc thượng cổ bọn ta thì loài người các ngươi chỉ là lũ bò dê đang chờ bị giết mổ thôi.

Nói xong gã liền vung móng vuốt lên, liên tục đánh ra những ảnh trảo với sức mạnh to lớn làm xé rách nội thế giới của đại trưởng lão Thiết gia.

Gã thanh niên Hổ tộc cười khẽ nói :

- Không ngờ Miêu Đằng Đằng lại đem cả thần binh của Miêu tộc ra dùng, đây là một bộ vuốt trong suốt chuyên dùng trong Miêu tộc, Miêu Đằng Đằng đeo nó vào thì quả thật có thể nói là không thứ gì mà hắn không đâm thủng được.

Một tên có hình xăm trên mặt trong số chúng nói giọng ngưỡng mộ :

- Đúng vậy! Chẳng trách trên đường hắn lúc nào cũng tỏ ta vô cùng tự tin, thì ra là có con át chủ bài này!

Cũng trong lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một cánh tay của đại trưởng lão đã bị Miêu Đằng Đằng dùng vuốt đánh trúng làm cho cả nửa vai nối với cánh tay ấy cũng đứt lìa ra. Thậm chí móng vuốt kì dị của Miêu Đằng Đằng cũng đã làm bị thương cả thần hồn của đại trưởng lão Thiết gia.

Miêu Đằng Đằng thè lưỡi liếm những giọt máu tươi trên móng vuốt giọng biến thái nói :

- Khẹc khẹc! Máu tươi của loài người thật là tươi ngon quá, nhất là máu của một đối thủ cấp Võ Tôn!

- Ta liều mạng với ngươi!

Đại trưởng lão nổi giận quát, nội thế giới của lão cũng ầm ầm thay đổi trở nên dần ổn định hơn.

- Muốn tự sát bằng cách phát nổ à? Trước mặt của Miêu gia gia đây thì điều này căn bản không thực hiện được đâu.

Miêu Đằng Đằng nở một nụ cười thâm hiểm rồi tiếp đó dùng móng vuốt vô hình đâm thẳng vào ngực của đại trưởng lão Thiết gia.

Gã thanh niên Hổ tộc vốn bàng quan dứng nhìn bỗng hét lớn :

- Không được giết hắn!

Móng vuốt của Miêu Đằng Đằng lập tức dừng ngay trước mi tâm của đại trưởng lao Thiết gia, nếu như trước đó không phải là Miêu Đằng Đằng đã tu luyện đến cảnh giới tự do thu phát thì e là đại trưởng lão Thiết gia có lẽ đã chết thảm rồi.

Sức mạnh tiềm tàng của vạn tộc thượng cổ thật khiến người khác phải kinh hoàng, chỉ trong chốc lát mà một cao thủ cùng cấp, thậm chí cảnh giới còn thấp hơn so với đối thủ lại chỉ trong vòng hai ba chiêu đã có thể lấy mạng đối phương. Kết quả này tuy không có gì là ngạc nhiên đối với người trong vạn tộc thượng cổ, nhưng với người của Nhân tộc thì nó thật vô cùng khủng khiếp.

Gã thanh niên Hổ tộc trầm giọng nói :

- Ta vừa nhận được tin tức là Thiết gia tinh thông luyện chế binh khí, lão già này lại rất có thân phận trong Thiết gia, có thể bắt hắn về để làm nô lệ giúp cho Hổ tộc ta rèn binh khí.



Nói xong gã liền vung tay xuất ra một sức mạnh cực lớn kéo thần hồn của đại trưởng lão Thiết gia ra khỏi thân xác về tay mình.

- Ta sẽ tẩy não của ngươi, chỉ chừa lại bản năng luyện chế binh khí. Từ đây về sau cả đời ngươi sẽ trở thành nô lệ của Hổ tộc ta rồi. Ha ha!

Gã Hổ tộc tiện tay đánh ra một ít kình lực cắn nát bản nguồn thần hồn của đại trưởng lão Thiết gia. Ánh mắt của đại trưởng lão vốn đang kinh hãi bỗng trở nên ngây dại vô hồn. Gã thanh niên Hổ tộc sau đó trả thần hồn về lại nhục thân của đại trưởng lão, sau đó còn giúp nhục thân của y chữa trị thương tích, đến nội thế giới vốn vỡ nát của lão cũng được hồi phục nguyên trạng.

Gã thanh niên trên mặt có vết xăm kính phục nói :

- Đại nhân thần uy, đến cả một thần hồn đã vỡ nát cũng có thể khôi phục lại hoàn mỹ như vậy!

Gã thanh niên Hổ tộc mỉm cười nói :

- Thiên phú thần thông của bản tôn chính là xóa bỏ và khôi phục, việc này có đáng là gì chứ.

Miêu Đằng Đằng quay lại chỗ bọn người nói :

- Đại nhân, còn những tên tháo chạy còn lại của loài người thì sao?

Gã thanh niên Hổ tộc trầm giọng sai bảo :

- Báo Tử, tốc độ ngươi nhanh nhất, ngươi đi trước truy đuổi bọn chúng đi. Nhớ rõ là chỉ đánh cho tàn phế là được, không nên giết chết chúng.

- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tận lực bắt chúng về trong thời gian nhanh nhất.

Gã thanh niên có vết xăm trên mặt gật gật đầu rồi trong chớp mắt hóa thân thành một con báo vằn, chân đạp hư không vọt đi mất dạng.

Gã thanh niên Hổ tộc nét mặt bình thản nói :

- Đi thôi! Bắt gọn mấy tên loài người đó xong thì nhiệm vụ của chúng ta xem như là hoàn thành!

Mấy tên loài người trước mắt mạnh nhất cũng chỉ là Võ Hoàng hậu kì, căn bản không bằng một phần vạn của Báo Tử. Đối với những việc không có tính thử thách này, gã thanh niên Hổ tộc thật không cảm thấy hứng thú tí nào.

Đang lúc mọi người tháo chạy về phía trước thì cảm giác được đại trưởng lão đã bại trận, trong lòng vô cùng buồn bã, một sự tuyệt vọng bao trùm lên cả họ.

Một thanh niên trong Thiết gia mở miệng nói :

- Tộc thúc, chúng ta nên là gì bây giờ?

Trừ Thiết Hạo Dương và Dao cơ ra thì cả một Thiết gia cường thịnh chỉ còn sót lại năm người bọn họ. Mà thực lực họ thì chỉ tầm thường ở mức Võ Hoàng mà thôi.

Thiết Hạo Dương cắn chặt răng trầm giọng nói :



- Chia ra mà chạy đi, có thể thoát được người nào thì tốt cho người ấy. Sau này nếu các con trốn thoát được thì đến hội tụ ở Yển Thành tại Hỗn Loạn lĩnh.

- Tộc thúc, đám quái vật đó thật sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?

Người trẻ tuổi nhất trong số năm người Thiết gia bọn họ tuổi đời mới chỉ hơn hai mươi mà đã có thực lực Võ Hoàng tứ phẩm. Với thực lực như vậy có lẽ cũng được tính là thiên tài rồi.

- Mặc cho số phận đi!

Thiết Hạo Dương thở dài nhìn về phía năm người họ gật gật đầu rồi mang theo Dao Cơ trong chớp mắt bay đi xa. Những người khác nhìn nhau một lúc rồi cũng tản ra tứ phía mà chạy.

Một canh giờ sau Báo Tử cũng đã đến nơi mà bọn họ chia ra tháo chạy, hắn dùng mũi đánh hơi một lúc rồi trên nét mặt lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

- Mùi của phụ nữ, xem ra hướng này chắc chắn là chủ lực của đối phương.

Báo Tử chợt thốt ra tiếng người, sau đó lấy đà hướng về phía có khí tức của cô gái loài người mà đuổi theo.

Báo Tử đoán thật không sai, Thiết Hạo Dương quả thật là người có thực lực mạnh nhất trong nhóm người, không những vậy thiếu nữ mà y ôm theo cũng có được thực lực Võ Hoàng tam phẩm, hiển nhiên là một thiên tài. Mặc dù đang bị thương nhưng lão vẫn không bỏ rơi cô gái, điều này có thể chứng minh rằng mục tiêu truy đuổi của Báo Tử chính là mục tiêu có giá trị nhất.

Báo Tử hóa thân lại thành hình người, nét mặt đắc ý và trêu chọc nói :

- Các ngươi không thoát được đâu, hãy ngoan ngoãn trở thành nô lệ cho vạn tộc thượng cổ đi!

Thiết Hạo Dương đặt Dao Cơ ở sau lưng mình rồi điều động sức mạnh toàn thân chống đỡ lại sự uy hiếp từ xa của cao thủ cấp Võ Tôn. Nét mặt lão lộ rõ nét tuyệt vọng. Bị một cao thủ cấp Võ Tôn lấy làm mục tiêu thì e là số phận của họ đã được định đoạt rồi.

Thiết Hạo Dương nổi giận quát :

- Cho dù có chết ta cũng không khuất phục các ngươi đâu!

Báo Tử vẻ mặt khinh thường nói :

- Chỉ là một loài kiến dế sâu bọ mà dám hỗn xược à! Loài người các ngươi thật đáng ghét quá, ta không giống loại biến thái như Miêu tộc đâu, giết các ngươi chỉ làm bẩn tay ta mà thôi!

Thiết Hạo Dương trầm giọng đáp :

- Hừ! Trăm vạn năm trước Nhân tộc cường mạnh đã trục xuất vạn tộc thượng cổ các ngươi, các ngươi chẳng qua chỉ là bại tướng của Nhân tộc thôi, có gì để mà đáng tự hào chứ.

Lời của Thiết Hạo Dương làm cho Báo Tử vô cùng tức giận quát :

- Đồ hỗn xược, ngươi vẫn cho rằng Nhân tộc bây giờ còn là đế triều của năm đó sao? Hiện nay Nhân tộc đã chia năm bè bảy đảng, là một cái bánh mà ai cũng có thể đưa miệng vào ăn được. Cái gì là vai chính của Thương Long đại lục chứ, ta khinh! Đợi đến khi vạn tộc thượng cổ của ta giáng lâm thì cũng là lúc Nhân tộc các ngươi phải phun trả lại vùng trời đất ăn cắp của bọn ta này rồi.

Thiết Hạo Dương đáp trả :

- Ha Ha! Ngươi tức giận như vậy chứng tỏ trong lòng ngươi đang tự dối mình rồi, ngươi cho rằng trăm vạn năm nay thực lực của Nhân tộc chỉ có như vậy thôi sao? Vạn tộc thượng cổ chẳng qua chỉ là do đế triều đầu tiên của Nhân tộc đánh đuổi, mà trăm vạn năm qua Nhân tộc đã trải qua đến chính đế triều, đánh lui Thần tộc, phong ấn Ma tộc, tiêu diệt Yêu tộc, giam cầm Linh tộc. Bốn chủng tộc lớn đó có chủng tộc nào mà sức mạnh không sánh bằng vạn tộc thượng cổ các ngươi chứ. Vạn tộc thượng cổ các ngươi trong lịch sử cũng chỉ là một bại tướng của Nhân tộc mà thôi, ngày trước Nhân tộc có khả năng đánh đuổi các ngươi thì bây giờ cũng sẽ y như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook