Chương 310: Hạng Đạc
Thuỵ Tỉnh Thỏ
22/09/2014
Lời nói của Lý Lân khiến vị công tử ca của các thế lực khác vừa đi
qua cảm thấy kinh sợ. Cửu phẩm Vương Tọa, ai có thể ngờ được lão đầu vẫn biểu hiện cứng rắn đón khách này lại là một cao thủ đỉnh phong Cửu phẩm Vương Tọa. Để Cửu phẩm Vương Tọa đón khách, khí thế của Bá Vương môn
này có thể thấy được một chút. Mọi người tuy chưa nhìn thấy Hạng Đạc,
nhưng khí thế đã kém đi mấy phần.
- Thì ra là Đại Đường Hán Vương điện hạ, lão hủ thất kính rồi. Hôm nay công tử nhà ta mời khách, người đến đều là khách cả, lão hủ tiếp đãi cũng là nên làm. Mời điện hạ!
Lão giả lật nhìn thiệp mời, sau đó tự nhiên có nữ tử xinh tươi của Liễu Thương Lan đi tới dẫn đường. Cửu phẩm Vương Tọa có kiêu ngạo của bản thân, không có khả năng sẽ khom lưng dẫn đường cho bọn hắn.
Yến tiệc Hạng Đạc tổ chức trong hai tầng. Lúc Lý Lân bước vào tầng một đã thấy có không ít người.
Cho dù không phải lần đầu đến đây, nhưng mỗi lần tiến vào đây Lý Lân vẫn cảm thấy kinh ngạc vì vẻ xa hoa bên trong Lăng Tiêu Lâu. Vàng ngọc ở đây chỉ dùng để trải đất, ngay cả tư cách làm đồ trang trí cũng không có. Chỉ có một ít thiên địa kỳ trân mới có thể được trưng bày ở những chỗ bắt mắt cho mọi người thưởng thức. Ngoài những trân phẩm kỳ vật ra, kiều nữ như thoi đưa, khơi gợi dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng người.
- Không biết xấu hổ!
Mạc Phi Linh nhìn thấy một nữ tử ăn mặc mỏng manh gần như hoàn toàn trần trụi đi qua, mặt đỏ bừng lên nói.
- Ít gặp thì thấy lạ!
Lý Lân liếc nàng một cái, nếu Mạc Phi Linh được xem những bộ phim hành động Nhật Bản lưu truyền ở kiếp trước, đối với những gì xuất hiện trước mắt căn bản sẽ không có phản ứng. Cho dù là Ny Ny cô nương bên cạnh trên mặt cũng có phần không chịu được.
- Bọn họ chỉ có một phần nhỏ là đệ tử ký danh của Lăng Tiêu Tông chúng ta, đệ tử chính thức sẽ không làm những chuyện như thế này.
- Xin lỗi, tỷ quên nơi này là sản nghiệp của Lăng Tiêu Tông các muội!
Mạc Phi Linh hơi xấu hổ, nàng đã quên mất, Ny Ny cô nương cũng đi ra từ Lăng Tiêu Lâu, thậm chí còn có một đoạn thời gian là hoa khôi trong Lăng Tiêu Lâu.
- Không có gì, đệ tử chính thức qua lại Lăng Tiêu Lâu đều vì hồng trần liên tâm, không nhưng những ký danh đệ tử này lấy đó làm thủ đoạn mưu sinh.
Ny Ny cô nương từ nhỏ đã nhìn quen những thứ này, tuy rằng thân phận của nàng trong Lăng Tiêu Tông có chút cao quý, nhưng ở Lăng Tiêu Lâu làm hoa khôi vẫn có phần xấu mặt. Nghĩ tới đây, Ny Ny cô nương thoáng chột dạ liếc nhìn Lý Lân, thấy trên mặt hắn không hề có ý chán ghét, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Lân tiến vào lại dẫn tới không ít người quan tâm, đáng tiếc người biết hắn không nhiều lắm, lại thêm Lý Lân từ khi đến Hắc Thủy vương thành đã không có hứng thú tiếp xúc với các gia tộc khác, cho nên mọi người đa phần dõi ánh mắt lên Mạc Phi Linh và Ny Ny cô nương sau lưng hắn.
- Mạc gia tiểu thư, cô cũng nhận được thiệp mời?
Một thiếu niên ăn mặc bảnh bao đứng dậy nói.
- Không, ta đi theo điện hạ nhà ta tới.
Mạc Phi Linh thần sắc có phần chán ghét nói.
- Điện hạ nhà ngươi? Lẽ nào vị này chính là Đại Đường Hán Vương điện hạ?
Cho dù thế lực sau lưng thanh niên này không tệ. Bản thân hắn chẳng qua cũng chỉ là Bát phẩm Võ Tông, trước mặt Lý Lân không có một chút gì đáng nói. Lý Lân tuy nhìn qua tuổi tác không lớn, nhưng là cao thủ Tiên Thiên chân chính, người thanh niên dù có suy nghĩ thế nào, cũng không dám làm càn quá mức trước mặt Lý Lân.
- Chính là bản vương, không biết chủ nhân nơi này đâu?
Lý Lân trầm giọng nói. Nơi này ngồi mười mấy người, tuy ăn mặc bất phàm cũng không có ai khiến Lý Lân quan tâm. Có thể để một Cửu phẩm Vương Tọa ở cửa đón khách, tên Hạng Đạc kia cũng có chút môn đạo.
- Chủ nhân nhà ta ở tầng trên, công tử của Thần Lang Giáo và Phượng Hoàng Cốc cùng đại sư huynh của Đại Diễn Tông đều ở trên đó.
Người thanh niên này nói.
- Tầng trên? Đi thôi!
Lý Lân gật gật đầu, trực tiếp vượt qua đám người đi lên tầng trên.
- Chậm đã, tam hoàng tử, ngươi làm vậy không khỏi không coi ai ra gì đó? Ngươi coi chúng ta ở đây là gì chứ?
Một tên thanh niên khác đứng dậy lớn tiếng nói.
- Điện hạ, người này là đại công tử của Trần gia. Trần gia xếp hạng thứ sáu trong Hắc Thủy vương thành, cao hơn Mạc gia chúng ta một chút.
Mạc Phi Linh thấp giọng nói.
Lý Lân gật gật đầu, không thể hiện gì nói:
- Ngươi muốn thế nào, bản vương tại sao phải giữ mặt mũi cho ngươi!
- Ngươi... Ngươi không biết ngươi đang nói chuyện với ai sao! Lẽ nào ngươi muốn khai chiến với Trần gia chúng ta sao?
Sắc mặt Trần gia đại công tử trong nháy mắt đỏ bừng. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị coi thường như vậy. Hôm nay công tử thần bí của Bá Vương môn mở tiệc mời thanh niên tài tuấn trong Hắc Thủy vương thành, những người như Trần gia đại công tử này xem ra đây chính là yến hội xếp hạng bọn họ. Vì thế những người này đều tỉ mỉ chuẩn bị. Kết quả lại khiến bọn họ thất vọng, bọn họ bị sắp xếp ở tầng dưới, thậm chí còn không được thấy mặt chủ nhà. Vừa nghĩ tới đây, những người này tự nhiên tức giận. Chỉ là để bọn họ làm loạn thì bọn họ vẫn không dám, vì bốn người ở tầng trên bọn họ không đắc tội nổi với ai. Huống hồ lúc xuất môn, trưởng bối gia tộc của họ đã đặc biệt dặn dò, lần này tới đây chủ yếu là để tìm hiểu thân phận của Bá Vương môn thần bí này, cho nên mặc dù bọn họ lòng đầy tức giận nhưng cũng không hề rũ áo bỏ đi.
Hiện giờ thấy Lý Lân cứ thế xông lên, những người này trong lòng sao có thể bình tĩnh được nữa. Đại Đường Hán Vương phủ của ngươi tuy cũng là một phương thế lực, nhưng lần này yến hội lại là so đấu bối cảnh thế lực đằng sau. Đây là nguyên nhân quan trọng để Trần gia đại công tử này dám khiêu khích Lý Lân.
- Trần gia? Thực là đáng cười, ngươi có thể đại biểu Trần gia sao? Cho dù ngươi có thể đại biểu Trần gia, bản vương cũng chẳng sợ.
Nói rồi, Lý Lân không hề dừng bước đi lên tầng trên. Đối với những kẻ không có đầu óc như vậy Lý Lân cũng lười nói lý.
Đột nhiên, hai tên thị tòng thần sắc hững hờ ngăng cản ba người Lý Lân.
- Vị công tử này, chỗ của ngài ở bên này, xin ngài an tọa.
Một tên trong đó trầm giọng nói. Mười mấy người Trần gia đại công tử biểu hiện sung sướng khi thấy người khác gặp chuyện, trong lòng lại chế nhạo Lý Lân không biết tự lượng sức.
Lý Lân tỉ mỉ quan sát bọn họ một chút, tuy hai người này cố gắng che giấu, nhưng khí tức quân nhân trên người lại không thể hoàn toàn giấu diếm. Điều này khiến Lý Lân thầm khẳng định thân phận của Bá Vương môn.
- Đừng cho rằng sau lưng các ngươi có thế lực hoàng triều trấn giữ thì bản vương sẽ sợ các ngươi. Chủ nhân các ngươi đã không muốn gặp, bản vương cũng không có hứng thú tham gia yến hội gì, cáo từ!
Nói rồi, Lý Lân không hề do dự quay người rời đi.
- Khoan đã! Xin công tử dừng bước.
Vừa đi được một bước, một tiếng hô kinh ngạc từ phía sau truyền tới, một công tử mặc đồ hoa đứng ở phía sau hai tên thị tòng. Theo hắn hiện thân, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người hắn. Người này rất cao, thoạt nhìn vô cùng cường tráng, trên mặt lại vô cùng sạch sẽ, xem ra là đã chuẩn bị tỉ mỉ. Mà quần áo hoa trên người người khác có vẻ phong lưu nhưng khi hắn mặc thì lại mang cho người ta cảm giác không hề phù hợp.
Lý Lân từ từ quay người, thu lấy biểu hiện kinh ngạc của người này vào trong lòng:
- Ngươi chính là Hạng Đạc? Môn chủ Bá Vương môn?
- Công tử tuệ nhãn, không biết nên xưng hô thế nào?
Thân làm chủ nhà, ngay cả thân phận của khách cũng không biết rõ là vô cùng thất lễ. Nhưng Hạng Đạc cũng không có biện pháp, vì một câu cuối cùng của Lý Lân đánh trúng chỗ yếu của hắn. Tuy không rõ Lý Lân làm sao biết được thân phận của họ, nhưng nếu tin tức này lộ ra ngoài, bọn họ sẽ rất khó phát triển trong Hắc Thủy vương thành. Hạng Đạc tuy biểu hiện thô lậu, nhưng thực tế lại có phần tỉ mỉ.
- Bản vương Đại Đường tam hoàng tử Lý Lân, là nhận lời mời của Hạng công tử mà tới. Nếu chủ nhân không biết cách tiếp khách, vậy Lý Lân xin cáo từ. Lăng Tiêu Lâu này tuy bất phàm, nhưng vẫn chưa đủ lọt vào mắt bản vương.
Sắc mặt Lý Lân hơi lạnh. Tên Hạng Đạc này cho hắn cảm giác rất không tốt, chỉ là một cái nhìn, Lý Lân đã biết người này tính tình nhạt nhẽo, căn bản không đáng kết giao.
- Tam hoàng tử nói đùa rồi. Đều là sơ sót của Hạng Đạc, mời công tử lên lầu nói chuyện.
Nói rồi Hạng Đạc tiến lên một bước, rất thân thiết nắm lấy tay Lý Lân.
Lý Lân cau mày, đánh giá đối với Hạng Đạc càng kém hơn nữa. Hai người chỉ là lần đầu gặp mặt, dù là chủ nhân có lòng cứu vãn thất lễ lúc trước, cũng không thể bất chấp tất cả thủ đoạn. Huống hồ người này rõ ràng không am hiểu loại chuyện này, loại động tác thân mật này rõ ràng rất thô cứng. Lạih têm ở chỗ này trừ Lý Lân, còn có công tử của các thế lực khác, những người này địa vị thân phận có lẽ không lợi lại như Thần Lang Giáo Kim Mã Đường, nhưng cũng là lực lượng đáng coi trọng. Hắn chỉ mời Lý Lân lên lầu, lại coi như không nhìn thấy những người khác, vô hình chung đã đắc tội với những công tử này. Có lẽ hiện giờ những người này vì chưa rõ ràng hư thực của Bá Vương môn nên sẽ không có hành động gì. Nhưng loại sự việc này có thể giấu diếm được bao lâu, những thế lực này rất có khả năng sẽ trở thành địch nhân của hắn.
- Thì ra là Đại Đường Hán Vương điện hạ, lão hủ thất kính rồi. Hôm nay công tử nhà ta mời khách, người đến đều là khách cả, lão hủ tiếp đãi cũng là nên làm. Mời điện hạ!
Lão giả lật nhìn thiệp mời, sau đó tự nhiên có nữ tử xinh tươi của Liễu Thương Lan đi tới dẫn đường. Cửu phẩm Vương Tọa có kiêu ngạo của bản thân, không có khả năng sẽ khom lưng dẫn đường cho bọn hắn.
Yến tiệc Hạng Đạc tổ chức trong hai tầng. Lúc Lý Lân bước vào tầng một đã thấy có không ít người.
Cho dù không phải lần đầu đến đây, nhưng mỗi lần tiến vào đây Lý Lân vẫn cảm thấy kinh ngạc vì vẻ xa hoa bên trong Lăng Tiêu Lâu. Vàng ngọc ở đây chỉ dùng để trải đất, ngay cả tư cách làm đồ trang trí cũng không có. Chỉ có một ít thiên địa kỳ trân mới có thể được trưng bày ở những chỗ bắt mắt cho mọi người thưởng thức. Ngoài những trân phẩm kỳ vật ra, kiều nữ như thoi đưa, khơi gợi dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng người.
- Không biết xấu hổ!
Mạc Phi Linh nhìn thấy một nữ tử ăn mặc mỏng manh gần như hoàn toàn trần trụi đi qua, mặt đỏ bừng lên nói.
- Ít gặp thì thấy lạ!
Lý Lân liếc nàng một cái, nếu Mạc Phi Linh được xem những bộ phim hành động Nhật Bản lưu truyền ở kiếp trước, đối với những gì xuất hiện trước mắt căn bản sẽ không có phản ứng. Cho dù là Ny Ny cô nương bên cạnh trên mặt cũng có phần không chịu được.
- Bọn họ chỉ có một phần nhỏ là đệ tử ký danh của Lăng Tiêu Tông chúng ta, đệ tử chính thức sẽ không làm những chuyện như thế này.
- Xin lỗi, tỷ quên nơi này là sản nghiệp của Lăng Tiêu Tông các muội!
Mạc Phi Linh hơi xấu hổ, nàng đã quên mất, Ny Ny cô nương cũng đi ra từ Lăng Tiêu Lâu, thậm chí còn có một đoạn thời gian là hoa khôi trong Lăng Tiêu Lâu.
- Không có gì, đệ tử chính thức qua lại Lăng Tiêu Lâu đều vì hồng trần liên tâm, không nhưng những ký danh đệ tử này lấy đó làm thủ đoạn mưu sinh.
Ny Ny cô nương từ nhỏ đã nhìn quen những thứ này, tuy rằng thân phận của nàng trong Lăng Tiêu Tông có chút cao quý, nhưng ở Lăng Tiêu Lâu làm hoa khôi vẫn có phần xấu mặt. Nghĩ tới đây, Ny Ny cô nương thoáng chột dạ liếc nhìn Lý Lân, thấy trên mặt hắn không hề có ý chán ghét, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Lân tiến vào lại dẫn tới không ít người quan tâm, đáng tiếc người biết hắn không nhiều lắm, lại thêm Lý Lân từ khi đến Hắc Thủy vương thành đã không có hứng thú tiếp xúc với các gia tộc khác, cho nên mọi người đa phần dõi ánh mắt lên Mạc Phi Linh và Ny Ny cô nương sau lưng hắn.
- Mạc gia tiểu thư, cô cũng nhận được thiệp mời?
Một thiếu niên ăn mặc bảnh bao đứng dậy nói.
- Không, ta đi theo điện hạ nhà ta tới.
Mạc Phi Linh thần sắc có phần chán ghét nói.
- Điện hạ nhà ngươi? Lẽ nào vị này chính là Đại Đường Hán Vương điện hạ?
Cho dù thế lực sau lưng thanh niên này không tệ. Bản thân hắn chẳng qua cũng chỉ là Bát phẩm Võ Tông, trước mặt Lý Lân không có một chút gì đáng nói. Lý Lân tuy nhìn qua tuổi tác không lớn, nhưng là cao thủ Tiên Thiên chân chính, người thanh niên dù có suy nghĩ thế nào, cũng không dám làm càn quá mức trước mặt Lý Lân.
- Chính là bản vương, không biết chủ nhân nơi này đâu?
Lý Lân trầm giọng nói. Nơi này ngồi mười mấy người, tuy ăn mặc bất phàm cũng không có ai khiến Lý Lân quan tâm. Có thể để một Cửu phẩm Vương Tọa ở cửa đón khách, tên Hạng Đạc kia cũng có chút môn đạo.
- Chủ nhân nhà ta ở tầng trên, công tử của Thần Lang Giáo và Phượng Hoàng Cốc cùng đại sư huynh của Đại Diễn Tông đều ở trên đó.
Người thanh niên này nói.
- Tầng trên? Đi thôi!
Lý Lân gật gật đầu, trực tiếp vượt qua đám người đi lên tầng trên.
- Chậm đã, tam hoàng tử, ngươi làm vậy không khỏi không coi ai ra gì đó? Ngươi coi chúng ta ở đây là gì chứ?
Một tên thanh niên khác đứng dậy lớn tiếng nói.
- Điện hạ, người này là đại công tử của Trần gia. Trần gia xếp hạng thứ sáu trong Hắc Thủy vương thành, cao hơn Mạc gia chúng ta một chút.
Mạc Phi Linh thấp giọng nói.
Lý Lân gật gật đầu, không thể hiện gì nói:
- Ngươi muốn thế nào, bản vương tại sao phải giữ mặt mũi cho ngươi!
- Ngươi... Ngươi không biết ngươi đang nói chuyện với ai sao! Lẽ nào ngươi muốn khai chiến với Trần gia chúng ta sao?
Sắc mặt Trần gia đại công tử trong nháy mắt đỏ bừng. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị coi thường như vậy. Hôm nay công tử thần bí của Bá Vương môn mở tiệc mời thanh niên tài tuấn trong Hắc Thủy vương thành, những người như Trần gia đại công tử này xem ra đây chính là yến hội xếp hạng bọn họ. Vì thế những người này đều tỉ mỉ chuẩn bị. Kết quả lại khiến bọn họ thất vọng, bọn họ bị sắp xếp ở tầng dưới, thậm chí còn không được thấy mặt chủ nhà. Vừa nghĩ tới đây, những người này tự nhiên tức giận. Chỉ là để bọn họ làm loạn thì bọn họ vẫn không dám, vì bốn người ở tầng trên bọn họ không đắc tội nổi với ai. Huống hồ lúc xuất môn, trưởng bối gia tộc của họ đã đặc biệt dặn dò, lần này tới đây chủ yếu là để tìm hiểu thân phận của Bá Vương môn thần bí này, cho nên mặc dù bọn họ lòng đầy tức giận nhưng cũng không hề rũ áo bỏ đi.
Hiện giờ thấy Lý Lân cứ thế xông lên, những người này trong lòng sao có thể bình tĩnh được nữa. Đại Đường Hán Vương phủ của ngươi tuy cũng là một phương thế lực, nhưng lần này yến hội lại là so đấu bối cảnh thế lực đằng sau. Đây là nguyên nhân quan trọng để Trần gia đại công tử này dám khiêu khích Lý Lân.
- Trần gia? Thực là đáng cười, ngươi có thể đại biểu Trần gia sao? Cho dù ngươi có thể đại biểu Trần gia, bản vương cũng chẳng sợ.
Nói rồi, Lý Lân không hề dừng bước đi lên tầng trên. Đối với những kẻ không có đầu óc như vậy Lý Lân cũng lười nói lý.
Đột nhiên, hai tên thị tòng thần sắc hững hờ ngăng cản ba người Lý Lân.
- Vị công tử này, chỗ của ngài ở bên này, xin ngài an tọa.
Một tên trong đó trầm giọng nói. Mười mấy người Trần gia đại công tử biểu hiện sung sướng khi thấy người khác gặp chuyện, trong lòng lại chế nhạo Lý Lân không biết tự lượng sức.
Lý Lân tỉ mỉ quan sát bọn họ một chút, tuy hai người này cố gắng che giấu, nhưng khí tức quân nhân trên người lại không thể hoàn toàn giấu diếm. Điều này khiến Lý Lân thầm khẳng định thân phận của Bá Vương môn.
- Đừng cho rằng sau lưng các ngươi có thế lực hoàng triều trấn giữ thì bản vương sẽ sợ các ngươi. Chủ nhân các ngươi đã không muốn gặp, bản vương cũng không có hứng thú tham gia yến hội gì, cáo từ!
Nói rồi, Lý Lân không hề do dự quay người rời đi.
- Khoan đã! Xin công tử dừng bước.
Vừa đi được một bước, một tiếng hô kinh ngạc từ phía sau truyền tới, một công tử mặc đồ hoa đứng ở phía sau hai tên thị tòng. Theo hắn hiện thân, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người hắn. Người này rất cao, thoạt nhìn vô cùng cường tráng, trên mặt lại vô cùng sạch sẽ, xem ra là đã chuẩn bị tỉ mỉ. Mà quần áo hoa trên người người khác có vẻ phong lưu nhưng khi hắn mặc thì lại mang cho người ta cảm giác không hề phù hợp.
Lý Lân từ từ quay người, thu lấy biểu hiện kinh ngạc của người này vào trong lòng:
- Ngươi chính là Hạng Đạc? Môn chủ Bá Vương môn?
- Công tử tuệ nhãn, không biết nên xưng hô thế nào?
Thân làm chủ nhà, ngay cả thân phận của khách cũng không biết rõ là vô cùng thất lễ. Nhưng Hạng Đạc cũng không có biện pháp, vì một câu cuối cùng của Lý Lân đánh trúng chỗ yếu của hắn. Tuy không rõ Lý Lân làm sao biết được thân phận của họ, nhưng nếu tin tức này lộ ra ngoài, bọn họ sẽ rất khó phát triển trong Hắc Thủy vương thành. Hạng Đạc tuy biểu hiện thô lậu, nhưng thực tế lại có phần tỉ mỉ.
- Bản vương Đại Đường tam hoàng tử Lý Lân, là nhận lời mời của Hạng công tử mà tới. Nếu chủ nhân không biết cách tiếp khách, vậy Lý Lân xin cáo từ. Lăng Tiêu Lâu này tuy bất phàm, nhưng vẫn chưa đủ lọt vào mắt bản vương.
Sắc mặt Lý Lân hơi lạnh. Tên Hạng Đạc này cho hắn cảm giác rất không tốt, chỉ là một cái nhìn, Lý Lân đã biết người này tính tình nhạt nhẽo, căn bản không đáng kết giao.
- Tam hoàng tử nói đùa rồi. Đều là sơ sót của Hạng Đạc, mời công tử lên lầu nói chuyện.
Nói rồi Hạng Đạc tiến lên một bước, rất thân thiết nắm lấy tay Lý Lân.
Lý Lân cau mày, đánh giá đối với Hạng Đạc càng kém hơn nữa. Hai người chỉ là lần đầu gặp mặt, dù là chủ nhân có lòng cứu vãn thất lễ lúc trước, cũng không thể bất chấp tất cả thủ đoạn. Huống hồ người này rõ ràng không am hiểu loại chuyện này, loại động tác thân mật này rõ ràng rất thô cứng. Lạih têm ở chỗ này trừ Lý Lân, còn có công tử của các thế lực khác, những người này địa vị thân phận có lẽ không lợi lại như Thần Lang Giáo Kim Mã Đường, nhưng cũng là lực lượng đáng coi trọng. Hắn chỉ mời Lý Lân lên lầu, lại coi như không nhìn thấy những người khác, vô hình chung đã đắc tội với những công tử này. Có lẽ hiện giờ những người này vì chưa rõ ràng hư thực của Bá Vương môn nên sẽ không có hành động gì. Nhưng loại sự việc này có thể giấu diếm được bao lâu, những thế lực này rất có khả năng sẽ trở thành địch nhân của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.