Tam Thái Tử

Chương 309: Trung Vực Đại Sở

Thuỵ Tỉnh Thỏ

22/09/2014

Hương Lân chớp chớp mắt nói.

- Dừng lại, cái gì mà ân nhân cứu mạng lúc gặp nạn, người rốt cuộc nói với người khác những gì trong khi bản vương bế quan.

Lý Lân sầm mặt lại, càng tiếp xúc với nữ nhân này càng phát hiện ra bản tính ma nữ của nàng. Lý Lân cảm thấy nhức đầu, lần đầu tiên cảm thấy quyết định lúc trước để nàng lại là quá sơ suất.

- Không có gì, chỉ là làm nốt những việc trước đây mà thôi. Chẳng qua bản cô nương rất tò mò, ngươi lúc đó làm sao trốn khỏi Hắc Thủy Tùng Lâm?

Hương Lân tò mò hỏi.

- Những gì ngươi không nên biết thì đừng có hỏi. Đoạn thời gian này ngươi ngoan ngoãn ở lại trong phủ đi, đợi tìm được địa hỏa tư nguyên thích hợp, sẽ cho ngươi đi luyện đan.

Vẻ mặt Lý Lân lạnh nhạt nói.

- Ngươi thực coi bản cô nương là khổ sai à! Không đi, bản cô nương không đi đâu cả, cứ ở lại chỗ này!

Hương Lân không hề lo lắng.

- Tất cả linh dược bản vương chuẩn bị đều ở đó...

Lý Lân vừa dứt lời, đôi mắt Hương Lân phát sáng, tóm lấy cánh tay Lý Lân, lớn tiếng nói:

- Ta đi, nhanh dẫn bản cô nương đi!

Lý Lân không nói gì, bà cô này đúng là nói một đằng làm một nẻo, vừa mới vùng vằng giận dỗi xong, vừa nghe đến linh dược lập tức trời quang mây tạnh luôn. Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, từ tính cách của nàng cũng đại khái có thể hiểu được tại sao nàng được gọi là thiên tài luyện dược.

- Ở đây có một ít linh dược của Hắc Thủy Tùng Lâm, ngươi thử một chút trước đi. Bản vương không hy vọng ngươi chỉ là kẻ mạnh miệng.

Nói rồi, Lý Lân đưa một cái không gian giới chỉ có chứa linh dược cho nàng.

- Đây là Hắc Huyết Long Đằng, đây là Thù Du Quả, đây là Đại Hồng Huyết Quả... Tuy không phải là tuyệt phẩm, nhưng cũng là tinh phẩm hiếm thấy. Có còn hay không, lấy hết ra đây đi!

Hương Lân vừa nhìn là biết, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ mị hoặc.

- Trước tiên cứ thế này đã! Còn thiếu cái gì thì liệt kê ra, bản vương sẽ tìm biện pháp!

Thần sắc Lý Lân bình thản nói.

- Khẳng định là còn, tiểu tử ngươi không yên tâm về con người ta hay không yên tâm thuật luyện dược của bản cô nương.



Hương Lân rất không hài lòng. Từ biểu hiện của Lý Lân Hương Lân tự nhiên có thể đoán được trong tay Lý Lân sợ rằng còn có linh dược cao cấp hơn nữa.

- Đợi ngươi khiến ta thấy có giá trị rồi bàn tiếp!

Lý Lân quay người chuẩn bị rời đi.

- Đợi đã! Ngươi không phải lại đi bế quan chứ?

Vẻ mặt Hương Lân bất mãn nói. Luyện chế đan dược sao có thể bạ đâu làm đấy được. Cho dù không lợi dụng địa hỏa, cũng cần tiến hành cải tạo nơi này. Đây không phải một công trình nhỏ. Lại thêm thân phận của nàng có chút đặc thù, ai cũng không thể đảm bảo người khác có liên tưởng đến nàng khi biết phủ tổng đốc có thêm luyện dược sư hay không. Cho nên nàng cần Lý Lân cùng cẩn thận bàn bạc, nên làm thế nào để che mắt người khác.

- Không phải, bản vương cần đi dự tiệc. Đúng rồi, môn phái Bá Vương môn ngươi từng nghe nói chưa?

Lý Lân quay người hỏi. Bá Vương môn phô trương này sợ là lai lịch không nhỏ. Thân phận của Hương Lân không kém, kiến thức còn nhiều hơn bản thân mình, có lẽ nàng có thể biết chút gì đó.

- Bá Vương môn? Chưa từng nghe qua! Có lẽ là thế lực nhị lưu ở đâu đó! Ngươi cũng biết đó. Thương Long Đại Lục lớn như vậy, những thế lực nhị lưu nhiều đếm không xuể, bản cô nương sao có thể nhớ toàn bộ được.

Hương Lân nghĩ một chút, xác định bản thân không có chút ấn tượng nào về Bá Vương môn.

- Vậy có đại thế lực nào có người nắm quyền họ Hạng không?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Hạng? Ngươi nói ta cũng nghĩ ra rồi! Ở Trung Vực quả thực có một Đại Sở cao cấp hoàng triều, hoàng tộc của bọn họ họ Hạng, hoàng đế khai quốc của bọn họ xưng hiệu Tây Sở Bá Vương, là một đại nhân vật cực kỳ khủng bố. Đại Sở cũng là một hoàng tộc cực kỳ thịnh vượng, nghe nói bọn họ hiện giờ đang khuếch trương khắp nơi, ý đồ đánh tan cục diện ba siêu cấp hoàng triều ở Trung Vực. Ngươi cho rằng Bá Vương môn này là con cháu hoàng tộc từ Trung Vực? Không thể nào! Trung Vực cách nơi này quá xa, Hắc Thủy vương thành cách Đại Sở đến mười vạn tám nghìn dặm, dù là Tây Sở Bá Vương dã tâm lớn tới đâu cũng không thể vươn tay tới đây được.

Hương Lân lắc lắc đầu, cảm thấy suy đoán này căn bản không hiện thực.

- Không có gì là không thể. Ngươi quên ngươi cũng là người Trung Vực sao, hiện giờ không phải cũng ở trong phủ bản vương sao.

Lý Lân nhàn nhạt nói. Dường như không thèm để ý Hương Lân thay đổi sắc mặt. Tây Sở Bá Vương, không phải là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ kiếp trước xuyên việt chứ! Nghĩ đến thân phận của bản thân, dường như có xuyên việt thêm một Tây Sở Bá Vương cũng không phải không thể.

- Người Đại Sở kiêu dũng thiện chiến, con cháu hoàng tộc đều đua nhau luyện tập. Có lẽ những tin tức này hữu dụng đối với ngươi. Ngươi đừng có hiểu lầm, bản cô nương không quan tâm ngươi đây, chỉ là sợ ngươi đắc tội với tồn tại không thể chọc vào mà mất mạng, liên lụy bản tiểu thư không có linh dược để dùng.

Hương Lân giả vờ khinh thường nói.

- Biết rồi! Ngươi yên tâm ở lại phủ đi! Nơi này sau này chính là sân nhà của ngươi.

Nói rồi, Lý Lân không hề lưu luyến quay người rời đi, khiến Hương Lân có bao nhiêu lời muốn nói uất ức không thôi.



Từ sau thế cục khẩn trương ở Hắc Thủy vương thành, các đại thế lực đều thu liễm nhiều. Con em gia tộc bất hiếu cũng đã chịu ước thúc, tạo thành hậu quả trực tiếp là khu vực vui chơi của Hắc Thủy vương thành suy sụp. Tán tu tuy đến hưởng lạc không ít, nhưng ít đi những hào môn công tử tiêu tiền như rác tham dự, nơi hưởng thụ này không thể nghi ngờ đã kém đi nhiều. Nhưng cũng không phải tất cả mọi nơi làm ăn đều sa sút, loại đứng đầu như Lăng Tiêu Lâu làm ăn vẫn phát đạt như cũ. Vì thế cục tuy căng thẳng, các phương thế lực vì mong muốn tự bảo vệ, không ngừng tiếp xúc với các phương thế lực, hợp tung liên hoành liên kết lại. Mà bối cảnh của Lăng Tiêu Lâu thâm sâu, thế lực bình thường đều không dám đến khiêu khích, về mặt an toàn có đảm bảo, lệ phí tuy thu không ít, nhưng đối với người nắm quyền các thế lực lại là nơi gặp gỡ tốt nhất. Bởi thế, trong khỏng thời gian này Lăng Tiêu Lâu ít đi mấy phần son phấn, nhiều thêm một ít trang trọng.

Trước Lăng Tiêu Lâu, Mạc Phi Linh và Ny Ny cô nương cải trang nam giới yên lặng đi sau lưng hắn. Cũng không biết hai người nghĩ thế nào, lại cùng nhau cải trang nam giới. Lý Lân cũng không hề để ý, cho dù dùng thân phận hai người đến Lăng Tiêu Lâu này cũng có phần không ổn cho lắm.

Trước Lăng Tiêu Lâu, một ông lão tóc trắng thần thái bình thản đứng đó, tuy lo việc đón tiếp khách nhân, nhưng trên mặt lại không có một chút niềm nở nào. Thân thể căng cứng ngược lại còn khiến người ta cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

- Điện hạ, lão giả này tuy làm nhiệm vụ đón khách, nhưng lại ngạo nghễ nhìn người đi tới, nếu không phải là thực lực cường đại, thì là địa vị rất cao. Cái này không thể đóng giả, mà là kiêu ngạo phát ra từ xương cốt. Thân phận phía sau đối phương sợ rằng không đơn giản.

Mạc Phi Linh tiến tới sau lưng Lý Lân thấp giọng nói. Đồng thời một mùi hương nhàn nhạt truyền vào mũi Lý Lân. Đây không giống như mùi son phấm, mà là một mùi hương thanh nhã nguyên thủy nhất. Vô thức quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy một vết trắng trắng lộ ra.

Mặt Mạc Phi Linh đỏ lên, theo bản năng lui xuống một bước. Tay phải chỉnh lại cổ áo, vốn là muốn nói quan sát của bản thân cho Lý Lân, lại không ngờ Lý Lân quay đầu, vừa vặn nhìn qua khe hở ở cổ cáo thấy được cảnh đẹp trước ngực.

- Phi Linh tỷ tỷ, làm sao thế?

Một màn xấu hổ vừa xảy ra Ny Ny cô nương đứng ở bên cạnh căn bản không nhìn thấy.

- Không có gì!

Mạc Phi Linh lắc lắc đầu, giương mắt nhìn về phía Lý Lân. Vừa vặn Lý Lân cũng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, Mạc Phi Linh càng thêm lúng túng.

Lý Lân thực ra cũng không có cảm giác xấu hổ, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy một chút cảnh sắc mà thôi, không cần quá để ý. Chỉ có khiến Lý Lân cảm thấy không thoải mái là, hiện giờ hắn thấp hơn Mạc Phi Linh không nhiều nữa rồi.

Trên mặt Ny Ny cô nương hiện ra một tia nghi hoặc, cũng không quá chú ý, dù sao Mạc Phi Linh trong lòng nàng vẫn luôn làm một vị đại tỷ đáng tin tưởng. Lại thêm Lý Lân thờ ơ với vẻ đẹp của nàng, càng không có khả năng động tâm với người thường như Mạc Phi Linh.

- Đi thôi! Hy vọng không phải Hồng Môn Yến là được!

Lý Lân nghĩ đến Hồng Môn Yến nổi tiếng trong lịch sử kiếp trước, không khỏi có chút mong chờ mơ hồ. Dù sao Hồng Môn Yến cũng là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ mở tiệc mời Hán Vương Lưu Bang, ý đồ hãm hại Lưu Bang, tiến tới chiếm cả thiên hạ. Mà hiện giờ chủ nhân lại họ Hạng, có thể là con cháu của Tây Sở Bá Vương ở thế giới này, mà bản thân vừa được phong làm Hán Vương, trùng hợp với lịch sử kiếp trước.

- Hồng Môn Yến?

Hai cô gái mơ hồ không hiểu đi theo Lý Lân tiến vào.

- Xin công tử cho xem thiếp mời!

Nhìn thấy Lý Lân đi tới, trong mắt lão giả lóe lên một kia ngạc nhiên. Dù sao với số tuổi của Lý Lân có được tu vi như thế cũng khiến lão giả rất khó tưởng tượng.

Trên mặt Lý Lân mang theo nụ cười nhàn nhạt, đưa thiệp mời cho lão giả, sau đó bình tĩnh nói:

- Không dám làm phiền một vị tiền bối Cửu phẩm Vương Tọa tiếp đãi. Tiền bộ chỉ cần chỉ đường là được rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook