Chương 260: Kế vị Thánh Long Vương (1)
Thuỵ Tỉnh Thỏ
03/09/2014
Bản thể Lý Lân thoáng kinh ngạc nhìn hắn, mặc dù tâm ý phân thân và
hắn tương thong, nhưng tính cách lại khác bản thể. Trong nội tâm bản thể Lý Lân cũng có thói kiêu ngạo nhưng không biểu hiện lộ liễu, không tìm
hiểu sâu hắn thì căn bản sẽ không nhận thấy sự kiêu ngạo của hắn. Nhưng
phân thân Lý Lân lại không hề che giấu sự kiêu ngạo của mình chút nào,
dã tâm trong hai con mắt và linh lực mênh mông trong cơ thể kia làm cho
người ta trố mắt ngạc nhiên.
Ánh sáng trong mắt Đại Địa Bạo Long Vương phát chớp nhoáng, y vốn là phái chủ chiến kiêu căng, chỉ là y không làm chủ Hắc Thủy Tùng Lâm, phía trên có Vương Nữ Ngao Vô Tình đè ép, dã tâm của y sẽ khó mà thực hiện. Đây cũng là nguyên nhân y đã rời khỏi Long Cốc mấy trăm năm mà không được trở lại. Bây giờ thấy phân thân Lý Lân ngạo mạn, y dường như lập tức tìm thấy người cùng chung chí hướng, chút bài xích ban đầu trong lòng cũng biến mất. Từ sau khi long tộc cổ đại biến mất, chỉ còn lại một số con cháu huyết thống không thuần khiết, điều này bắt buộc Thần Long và Cự Long nhất mạch đến với nhau, cùng dời đến sống ở Hắc Thủy Tùng Lâm. Hàng chục ngàn năm sinh sống, hận thù giữa Thần Long và Cự Long nhất mạch đã gần như sớm được loại bỏ. Mặc dù có tranh giành giữa Đại Địa Bạo Long Vương và Long thái tử, nhưng tất cả linh thú cao cấp đều rất rõ ràng, đây chẳng qua chỉ là cái cớ hai đại Linh thú tranh đoạt ngai vàng Thánh Long vương. Đại Địa Bạo Long Vương không phải là không thể chấp nhận để cho Thần Long nhất mạch kế vị Thánh Long Vương, chẳng qua là không thích nhìn bộ dạng không chút chủ kiến kia của Long thái tử. Nếu Hắc Thủy Tùng Lâm thực sự giao cho con người như vậy, Long tộc chỉ có thể ngày càng suy yếu.
- Đế Thí Thiên! Thần Long đại nhân, cái tên này của ngài……
Vương Nữ nhăn mày, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân, muốn nói nhưng lại thôi.
- Làm sao?
Đế Thí Thiên (phân thân Lý Lân, từ sau gọi là Đế Thí Thiên) khó hiểu hỏi. Mặc dù thế giới này có rất nhiều tu sĩ, truyền thuyết Thần Ma cổ xưa càng được lưu truyền mấy chục vạn năm sau, nhưng trên thực chất Lý Lân vẫn là một kẻ vô thần. Huống hồ hiểu hết toàn bộ hệ thống tu luyện của Thương Long địa lục, Lý Lân cũng hiểu được cái gọi là Thần Ma chẳng qua là sinh linh đã tu luyện thành công. Chỉ cần cho hắn cơ hội, đừng nói là Thần Ma, ngay cả trời đất này hắn cũng dám chọc thủng. Vì vậy hắn mới dám lấy một cái tên kiêu ngạo ngang ngược như vậy.
- Lúc nhỏ thuộc hạ đã từng xem qua sách bí truyền của Long tộc, trong đó có một quyển sách ghi lại thời gian đại chiến Thần Ma cổ đại, có một tên cực kỳ điên cuồng chính là Thí Thiên Đế Tôn. Mặc dù đại chiến Thần Ma đã qua mấy chục vạn năm, nhưng đại nhân lấy tên này lập thế e rằng không phải là lựa chọn tốt. Kính xin địa nhân cân nhắc.
Vương Nữ nói.
- Không phải chỉ là một cái tên thôi ư, tại sao còn có liên hệ với hàng chục ngàn năm trước. Không cần nói nữa, từ nay trở đi gọi bản đại gia bằng cái tên này. Nếu như thật sự có phiền phức, hãy để những tên Thần Ma quỷ quái đến hết đây đi, bản đại gia sẽ trực tiếp nghênh đón.
Đế Thí Thiên kiêu ngạo ngút trời nói.
Trên vầng trán Vương Nữ hiện lên một chút sầu lo, nhưng lại cũng không nói thêm gì nữa.
Sau đó, theo yêu cầu của Đế Thí Thiên, Đại Địa Bạo Long vương cùng Long thái tử hành động, đồng thời triệu tập tất cả Thú vương trên cấp năm của Hắc Thủy Tùng Lâm. Long Cốc mấy trăm năm chìm trong yên lặng một thời gian đã hoàn toàn sôi sục. Mà Lý Lân hoàn toàn biến thành quần chúng.
Ở trong Long Cốc, dưới chân cấm địa Bạch Sơn có một tòa cung điện rộng lớn, trên mặt dầy đặc những cấm chế, nhưng từ chỗ vết nứt cạnh đó cũng không khó nhận thấy tòa kiến trúc này tuyệt đối không phải Linh thú xây dựng lên, mà là cướp đọat từ nơi khác. Nghe Vương Nữ nói, nơi này là chỗ các đời Thánh Long Vương đăng cơ, cũng là cánh cửa trong truyền thuyết mà Long tộc cổ đại rời khỏi.
Cung điện chính vô cùng đồ sộ, bên trong xem ra hòa nhập vào cấm chế không gian, không gian xem ra còn rộng lớn hơn bên ngoài rất nhiều, điều này chứng tỏ cung điện nơi đây không phải là vật bình thường. Đế Thí Thiên vênh mặt ưỡn ngực, mặc dù trên nét mặt không có vẻ kiêu kỳ nhưng hành động vẫn làm cho người ta có cảm giác kiêu ngạo. Lý Lân lẳng lặng đi theo sau hắn, với tư cách là ân nhân của Thánh Long Vương, dĩ nhiên không ai dám đuổi hắn đi.
- Vương Nữ đại nhân, đây là....!
Trong đại điện có chín lão giả, trong đó có sáu ông già, ba bà già, tóc bạc trắng, nhưng khí tức lại rất khủng khiếp. Đặc biệt là lão già tóc bạc mặt hồng hào cầm đầu, khí tức trên cơ thể đã gần sánh bằng Vương Nữ, mặc dù không bước vào Hoàng cấp nhưng cũng không xa. Tám người còn lại, người yếu nhất cũng không kém hơn Long Thái tử là mấy. Lý Lân chết lặng nhìn lực lượng dũng mãnh này, chẳng trách Hắc Thủy Tùng Lâm rối loạn nhiều năm như vậy lại không hề bị con người đánh phá, đừng nói đến số lượng đại quân linh thú khủng bố đó, chỉ cần là chín lão giả trước mặt này cũng đủ làm cho tất cả thế lực siêu cấp phải kiêng kỵ không thôi.
- Các vị trưởng lão, đây là Thần long cổ đại nhân Đế Thí Thiên mà long đản trong động Thánh Long đã hóa thành, ta dẫn ngài đến gặp các chư vị trưởng lão, thương lượng việc kế vị Thánh Long Vương.
Vương Nữ nói. Không ai hiểu ra tâm tư trong giọng nói của nàng, ngược lại vẻ mặt cung kính đó lại làm cho người ta có chút bất an.
- Long đản!
- Đế Thí Thiên?
- Thánh Long Vương!
Ba tiếng kinh ngạc đại diện cho ba thái độ khác nhau. Chín đại trưởng lão Thần Long nhất mạch cùng nhìn về phía Đế Chí Thiên, người đang có vẻ mặt bình thản kia.
- Việc này sao có thể, mấy chục vạn năm rồi, Thánh Long Vương đại nhân các triều đại đã nghĩ hết các cách đều không thể ấp trứng, bây giờ làm sao có thể ra đời.
Lão già tóc bạc da hồng hào cầm đầu nghi ngờ nói.
- Đúng vậy, Vương nữ đại nhân, mặc dù là ngài nói, nhưng việc này cũng quá mức kỳ lạ, ngài không thể bị lừa.
Một bà lão mở miệng nói, ánh mắt không có vẻ quý khí đặc biệt của Long tộc, ngược lại khiến người ta có cảm giác âm u kinh khủng.
Ánh mắt Vương nữ nhìn về phía Đế Thí Thiên, Đế Thí Thiên đương nhiên hiểu được đó là có ý gì. Hơi thở mạnh dần, một cỗ huyết mạch kiêu căng phóng lên cao, áp tới phía chín đại trưởng lão. Chín lão già đều biến sắc, giống như nhìn thấy sự việc khó tin. Trong đó có mấy người khá yếu dưới sự đè ép của Đế Thí Thiên đã không chịu nổi liền quỳ xuống, chín đại trưởng lão chỉ có ba người còn đứng, là lão già cầm đầu tóc bạc da hồng hào, một lão già dũng mãnh mặc áo bào màu vàng, lại có một lão áo đen sắc mặt âm trầm.
Khí thế của Đế Thí Thiên vừa tạo ra đã lấy lại, múc địch của hắn chẳng qua là đe dọa, chứ cũng không có tính toán gì.
- Là hơi thở của long đản, tham kiến Thần Long đại nhân!
Lão già dũng mãnh áo vàng trong ba người kích động quỳ xuống, những trưởng lão khác bị đè ép muốn đứng dậy nhưng chỉ có thể một lần nữa quỳ xuống. Ánh mắt lão già tóc bạc da hồng hào thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc, dường như phát hiện ra chuyện gì khó hiểu, nhưng nhất thời không rõ ràng lắm. Lại có có bà lão áo đen đó, sự đè ép của Lý Lân không có hiệu quả, điều này là ngoài ý muốn của Lý Lân.
- Đại trưởng lão, Thần Long đại nhân tự mình lấy tên là Đế Thí Thiên, thân phận của ngài ta đã thấy rồi, quả thực là long đản nở ra, theo Hắc Thủy Tùng Lâm Thiết tắc, thần long ấp trứng, chúng ta nên tuân theo.
Vẻ mặt Vương nữ lãnh đạm, nàng nói.
Đại trưởng lão tóc bạc da hồng hào cũng không hành lễ, lão có chút nghi ngờ, ho khan một tiếng nói:
- Huyết mạch quả thực là thần long thượng cổ, không giả, nhưng bản tọa luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nói xong, lão lại dùng đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm Đế Thí Thiên mà không ngừng quan sát, thậm chí là thần niệm tra xét.
- Hừ!
Lý Lân lạnh lùng một tiếng, bỗng nhiên đánh ra một chưởng. Thần lực kim sắc bắt đầu khởi động, hư không lập tức vỡ vụn. Đại trưởng lão hét lớn một tiếng, thần sắc tái nhợt, trên khuôn mặt già nua khó nén vẻ kinh hãi. Ngay cả Vương Nữ cũng không ngờ Đế Thí Vương lại dùng thủ đoạn này đối phó với thần niệm của đại trưởng lão. Mặc dù hung ác dã man nhưng lại rất hiệu quả, đại trưởng lão chỉ có thể đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Lão già kia, là ngươimuốn phản đối bản đại gia tiếp nhận ngôi vị Thánh Long Vương này sao?
Đế Thí Thiên lạnh lùng nói. Khí thế thu lại ban đầu lại một lần nữa phát ra, chỉ là mục tiêu lần này chỉ có mình đại trưởng lão. Uy áp của thân thể Hoàng cấp cực kỳ mạnh, huống hồ vẫn cón huyết mạch hoàn toàn áp chế. Hơn một nửa người đại trưởng lão đã bước vào Hoàng cấp mặc dù còn mạnh hơn so với bình thường rất nhiều, nhưng trước mặt Đế Thí Thiên vẫn là không đủ.
Sắc mặt đại trưởng lão đỏ lên, mặc dù đã cố gắng huy động toàn bộ khí lực của mình chống lại nhưng sức mạnh và huyết mạch đều rơi vào tình thế xấu, làm cho lão gần như không có sức lực phản kháng, hai chân cân bằng bắt đầu uốn khúc.
Trên mặt Lý Lân lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nếu quyết định cướp đoạt lấy ngôi vị Thánh Long Vương này, những người đe dọa đến ngôi vị của hắn đều là kẻ thù. Hiện tại Hắc Thủy Tùng Lâm, hắn chỉ kiêng nể duy nhất mình Vương nữ, còn những người khác cho dù là đại trưởng lão, Thú vương Hoàng cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Phù phù…..
Mặc dù Đại trưởng lão không cam lòng, nhưng thực lực không bằng người ta, cũng chỉ có thể khuất phục. Vương Nữ lặng yên đứng đó, không hề có ý muốn giải vây, thậm chí trong đôi mắt sương mù bao phủ còn hiện lên chút hả hê.
Ánh sáng trong mắt Đại Địa Bạo Long Vương phát chớp nhoáng, y vốn là phái chủ chiến kiêu căng, chỉ là y không làm chủ Hắc Thủy Tùng Lâm, phía trên có Vương Nữ Ngao Vô Tình đè ép, dã tâm của y sẽ khó mà thực hiện. Đây cũng là nguyên nhân y đã rời khỏi Long Cốc mấy trăm năm mà không được trở lại. Bây giờ thấy phân thân Lý Lân ngạo mạn, y dường như lập tức tìm thấy người cùng chung chí hướng, chút bài xích ban đầu trong lòng cũng biến mất. Từ sau khi long tộc cổ đại biến mất, chỉ còn lại một số con cháu huyết thống không thuần khiết, điều này bắt buộc Thần Long và Cự Long nhất mạch đến với nhau, cùng dời đến sống ở Hắc Thủy Tùng Lâm. Hàng chục ngàn năm sinh sống, hận thù giữa Thần Long và Cự Long nhất mạch đã gần như sớm được loại bỏ. Mặc dù có tranh giành giữa Đại Địa Bạo Long Vương và Long thái tử, nhưng tất cả linh thú cao cấp đều rất rõ ràng, đây chẳng qua chỉ là cái cớ hai đại Linh thú tranh đoạt ngai vàng Thánh Long vương. Đại Địa Bạo Long Vương không phải là không thể chấp nhận để cho Thần Long nhất mạch kế vị Thánh Long Vương, chẳng qua là không thích nhìn bộ dạng không chút chủ kiến kia của Long thái tử. Nếu Hắc Thủy Tùng Lâm thực sự giao cho con người như vậy, Long tộc chỉ có thể ngày càng suy yếu.
- Đế Thí Thiên! Thần Long đại nhân, cái tên này của ngài……
Vương Nữ nhăn mày, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân, muốn nói nhưng lại thôi.
- Làm sao?
Đế Thí Thiên (phân thân Lý Lân, từ sau gọi là Đế Thí Thiên) khó hiểu hỏi. Mặc dù thế giới này có rất nhiều tu sĩ, truyền thuyết Thần Ma cổ xưa càng được lưu truyền mấy chục vạn năm sau, nhưng trên thực chất Lý Lân vẫn là một kẻ vô thần. Huống hồ hiểu hết toàn bộ hệ thống tu luyện của Thương Long địa lục, Lý Lân cũng hiểu được cái gọi là Thần Ma chẳng qua là sinh linh đã tu luyện thành công. Chỉ cần cho hắn cơ hội, đừng nói là Thần Ma, ngay cả trời đất này hắn cũng dám chọc thủng. Vì vậy hắn mới dám lấy một cái tên kiêu ngạo ngang ngược như vậy.
- Lúc nhỏ thuộc hạ đã từng xem qua sách bí truyền của Long tộc, trong đó có một quyển sách ghi lại thời gian đại chiến Thần Ma cổ đại, có một tên cực kỳ điên cuồng chính là Thí Thiên Đế Tôn. Mặc dù đại chiến Thần Ma đã qua mấy chục vạn năm, nhưng đại nhân lấy tên này lập thế e rằng không phải là lựa chọn tốt. Kính xin địa nhân cân nhắc.
Vương Nữ nói.
- Không phải chỉ là một cái tên thôi ư, tại sao còn có liên hệ với hàng chục ngàn năm trước. Không cần nói nữa, từ nay trở đi gọi bản đại gia bằng cái tên này. Nếu như thật sự có phiền phức, hãy để những tên Thần Ma quỷ quái đến hết đây đi, bản đại gia sẽ trực tiếp nghênh đón.
Đế Thí Thiên kiêu ngạo ngút trời nói.
Trên vầng trán Vương Nữ hiện lên một chút sầu lo, nhưng lại cũng không nói thêm gì nữa.
Sau đó, theo yêu cầu của Đế Thí Thiên, Đại Địa Bạo Long vương cùng Long thái tử hành động, đồng thời triệu tập tất cả Thú vương trên cấp năm của Hắc Thủy Tùng Lâm. Long Cốc mấy trăm năm chìm trong yên lặng một thời gian đã hoàn toàn sôi sục. Mà Lý Lân hoàn toàn biến thành quần chúng.
Ở trong Long Cốc, dưới chân cấm địa Bạch Sơn có một tòa cung điện rộng lớn, trên mặt dầy đặc những cấm chế, nhưng từ chỗ vết nứt cạnh đó cũng không khó nhận thấy tòa kiến trúc này tuyệt đối không phải Linh thú xây dựng lên, mà là cướp đọat từ nơi khác. Nghe Vương Nữ nói, nơi này là chỗ các đời Thánh Long Vương đăng cơ, cũng là cánh cửa trong truyền thuyết mà Long tộc cổ đại rời khỏi.
Cung điện chính vô cùng đồ sộ, bên trong xem ra hòa nhập vào cấm chế không gian, không gian xem ra còn rộng lớn hơn bên ngoài rất nhiều, điều này chứng tỏ cung điện nơi đây không phải là vật bình thường. Đế Thí Thiên vênh mặt ưỡn ngực, mặc dù trên nét mặt không có vẻ kiêu kỳ nhưng hành động vẫn làm cho người ta có cảm giác kiêu ngạo. Lý Lân lẳng lặng đi theo sau hắn, với tư cách là ân nhân của Thánh Long Vương, dĩ nhiên không ai dám đuổi hắn đi.
- Vương Nữ đại nhân, đây là....!
Trong đại điện có chín lão giả, trong đó có sáu ông già, ba bà già, tóc bạc trắng, nhưng khí tức lại rất khủng khiếp. Đặc biệt là lão già tóc bạc mặt hồng hào cầm đầu, khí tức trên cơ thể đã gần sánh bằng Vương Nữ, mặc dù không bước vào Hoàng cấp nhưng cũng không xa. Tám người còn lại, người yếu nhất cũng không kém hơn Long Thái tử là mấy. Lý Lân chết lặng nhìn lực lượng dũng mãnh này, chẳng trách Hắc Thủy Tùng Lâm rối loạn nhiều năm như vậy lại không hề bị con người đánh phá, đừng nói đến số lượng đại quân linh thú khủng bố đó, chỉ cần là chín lão giả trước mặt này cũng đủ làm cho tất cả thế lực siêu cấp phải kiêng kỵ không thôi.
- Các vị trưởng lão, đây là Thần long cổ đại nhân Đế Thí Thiên mà long đản trong động Thánh Long đã hóa thành, ta dẫn ngài đến gặp các chư vị trưởng lão, thương lượng việc kế vị Thánh Long Vương.
Vương Nữ nói. Không ai hiểu ra tâm tư trong giọng nói của nàng, ngược lại vẻ mặt cung kính đó lại làm cho người ta có chút bất an.
- Long đản!
- Đế Thí Thiên?
- Thánh Long Vương!
Ba tiếng kinh ngạc đại diện cho ba thái độ khác nhau. Chín đại trưởng lão Thần Long nhất mạch cùng nhìn về phía Đế Chí Thiên, người đang có vẻ mặt bình thản kia.
- Việc này sao có thể, mấy chục vạn năm rồi, Thánh Long Vương đại nhân các triều đại đã nghĩ hết các cách đều không thể ấp trứng, bây giờ làm sao có thể ra đời.
Lão già tóc bạc da hồng hào cầm đầu nghi ngờ nói.
- Đúng vậy, Vương nữ đại nhân, mặc dù là ngài nói, nhưng việc này cũng quá mức kỳ lạ, ngài không thể bị lừa.
Một bà lão mở miệng nói, ánh mắt không có vẻ quý khí đặc biệt của Long tộc, ngược lại khiến người ta có cảm giác âm u kinh khủng.
Ánh mắt Vương nữ nhìn về phía Đế Thí Thiên, Đế Thí Thiên đương nhiên hiểu được đó là có ý gì. Hơi thở mạnh dần, một cỗ huyết mạch kiêu căng phóng lên cao, áp tới phía chín đại trưởng lão. Chín lão già đều biến sắc, giống như nhìn thấy sự việc khó tin. Trong đó có mấy người khá yếu dưới sự đè ép của Đế Thí Thiên đã không chịu nổi liền quỳ xuống, chín đại trưởng lão chỉ có ba người còn đứng, là lão già cầm đầu tóc bạc da hồng hào, một lão già dũng mãnh mặc áo bào màu vàng, lại có một lão áo đen sắc mặt âm trầm.
Khí thế của Đế Thí Thiên vừa tạo ra đã lấy lại, múc địch của hắn chẳng qua là đe dọa, chứ cũng không có tính toán gì.
- Là hơi thở của long đản, tham kiến Thần Long đại nhân!
Lão già dũng mãnh áo vàng trong ba người kích động quỳ xuống, những trưởng lão khác bị đè ép muốn đứng dậy nhưng chỉ có thể một lần nữa quỳ xuống. Ánh mắt lão già tóc bạc da hồng hào thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc, dường như phát hiện ra chuyện gì khó hiểu, nhưng nhất thời không rõ ràng lắm. Lại có có bà lão áo đen đó, sự đè ép của Lý Lân không có hiệu quả, điều này là ngoài ý muốn của Lý Lân.
- Đại trưởng lão, Thần Long đại nhân tự mình lấy tên là Đế Thí Thiên, thân phận của ngài ta đã thấy rồi, quả thực là long đản nở ra, theo Hắc Thủy Tùng Lâm Thiết tắc, thần long ấp trứng, chúng ta nên tuân theo.
Vẻ mặt Vương nữ lãnh đạm, nàng nói.
Đại trưởng lão tóc bạc da hồng hào cũng không hành lễ, lão có chút nghi ngờ, ho khan một tiếng nói:
- Huyết mạch quả thực là thần long thượng cổ, không giả, nhưng bản tọa luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nói xong, lão lại dùng đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm Đế Thí Thiên mà không ngừng quan sát, thậm chí là thần niệm tra xét.
- Hừ!
Lý Lân lạnh lùng một tiếng, bỗng nhiên đánh ra một chưởng. Thần lực kim sắc bắt đầu khởi động, hư không lập tức vỡ vụn. Đại trưởng lão hét lớn một tiếng, thần sắc tái nhợt, trên khuôn mặt già nua khó nén vẻ kinh hãi. Ngay cả Vương Nữ cũng không ngờ Đế Thí Vương lại dùng thủ đoạn này đối phó với thần niệm của đại trưởng lão. Mặc dù hung ác dã man nhưng lại rất hiệu quả, đại trưởng lão chỉ có thể đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Lão già kia, là ngươimuốn phản đối bản đại gia tiếp nhận ngôi vị Thánh Long Vương này sao?
Đế Thí Thiên lạnh lùng nói. Khí thế thu lại ban đầu lại một lần nữa phát ra, chỉ là mục tiêu lần này chỉ có mình đại trưởng lão. Uy áp của thân thể Hoàng cấp cực kỳ mạnh, huống hồ vẫn cón huyết mạch hoàn toàn áp chế. Hơn một nửa người đại trưởng lão đã bước vào Hoàng cấp mặc dù còn mạnh hơn so với bình thường rất nhiều, nhưng trước mặt Đế Thí Thiên vẫn là không đủ.
Sắc mặt đại trưởng lão đỏ lên, mặc dù đã cố gắng huy động toàn bộ khí lực của mình chống lại nhưng sức mạnh và huyết mạch đều rơi vào tình thế xấu, làm cho lão gần như không có sức lực phản kháng, hai chân cân bằng bắt đầu uốn khúc.
Trên mặt Lý Lân lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nếu quyết định cướp đoạt lấy ngôi vị Thánh Long Vương này, những người đe dọa đến ngôi vị của hắn đều là kẻ thù. Hiện tại Hắc Thủy Tùng Lâm, hắn chỉ kiêng nể duy nhất mình Vương nữ, còn những người khác cho dù là đại trưởng lão, Thú vương Hoàng cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Phù phù…..
Mặc dù Đại trưởng lão không cam lòng, nhưng thực lực không bằng người ta, cũng chỉ có thể khuất phục. Vương Nữ lặng yên đứng đó, không hề có ý muốn giải vây, thậm chí trong đôi mắt sương mù bao phủ còn hiện lên chút hả hê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.