Chương 939: La Đức tới cửa(2).
Thuỵ Tỉnh Thỏ
24/06/2015
- Ta biết nơi đó, ta sẽ dẫn ngươi đi. Một tên hậu sinh phản ứng cực nhanh, nữ thần nghênh đón thưởng cho gã giống như một nụ cười.
Vài người khác thì hối hận không thôi, nhưng lại cũng không chịu rời đi mà lại vây quanh cô gái đi đến trường tư thục.
Kẹt, cửa viện mở ra, một đám đứa nhỏ đi học kinh ngạc nhìn một nhóm ca ca bình thường đánh chết cũng không chịu tới nơi này, không biết hôm nay nổi điên như thế nào mà không thiếu một mống tất cả đều đã tới đây.
Đang lúc hướng dẫn Đại Sơn tu luyện, Lý Lân nhướng mày lên, hắn không thích khi đang lên lớp lại bị quấy rầy. Lần trước có một hậu sinh uống rượu say đến đùa rỡn, bị Lý Lân cho một bạt tai đánh bay ra ngoài, lại còn gẫy mất một chiếc răng nanh. Từ đó về sau, những hậu sinh đi qua nơi này đều rất cẩn thận, sợ đắc tội với tư thục tiên sinh cuồng bạo này.
Nhìn thấy đôi mày Lý Lân nhăn lại, tên hậu sinh dẫn đường kia sắc mặt biến sắc, gã nghĩ tới truyền thuyết hung bạo của Lý Lân vội vàng tươi cười nói: - Tiên sinh, tiên sinh chúng ta không phải tới quẩy rối mà là muội muội của ngươi tới đây, chúng ta dẫn nàng đến.
- Muội muội? Lý Lân nhíu mày, thế giới này làm sao có thể có muội muội của hắn, sẽ không phải là những người này đến đùa hắn chứ.
- Thật đấy, nàng ở ngay sau ta đây, không tin ngươi nhìn xem. Hậu sinh này da đầu đã run lên, ánh mắt Lý Lân rất sắc bén, ngay cả Trần Đại Đao thợ săn cường đại nhất trong thôn, ánh mắt cũng không thể cùng người này so sánh được.
- Ca ca, thật sự đã lâu không gặp. Một giọng nói trong trẻo vang lên, một thân ảnh uyền chuyển lướt qua mọi người đi tới.
Lý Lân nhìn thấy người mới tới thì trống ngực đánh thình thịch, hắn không nghĩ tới nàng có thể biết mình trốn ở chỗ này. Nhưng mà hiện tại hắn cũng không phải là tướng mạo Tư Kha Đạt, nhìn đến đối phương thần sắc cũng không hề có biến hóa.
- Ngươi là ai? Ta không biết ngươi. Lý Lân trầm giọng nói.
Oanh!
Người đẹp lảo đảo, những đứa nhỏ thì đều rơi xuống, còn hậu sinh thì một đám trợn tròn mắt. Đây là tình huống gì, chẳng lẽ một cô gái xinh đẹp giống như một tiên nữ này lại đang nói dối.
Thiếu nữ này đúng là La Đức, trong khoảng thời gian Lý Lân rời đi, nàng luôn luôn cố gắng nỗ lực trau dồi thực lực, hơn nữa trong khi ở chỗ này gia tộc Tây Sa đang điên cuồng sưu tầm dấu chân Lý Lân, nhưng thật ra đã đem lại cho nàng không ít cơ hội sáng tạo. Ba tháng có khoảng hơn mười vị cấp Thánh Nhân, vượt qua năm vị cường giả Đế cấp gặp nạn, trở thành chất dinh dưỡng rất tốt cho La Đức khôi phục thực lực. Thực lực của nàng bây giờ đã khôi phục được ba phần, tuy rằng còn xa mới có thể nói là mạnh nhất, nhưng bây giờ tự mình bảo vệ mình thì đã không thành vấn đề.
- Ca ca, ngươi có thể tuyệt tình như vậy sao? Sắc mặt La Đức rất phấn kích, mắt của nàng thể hiện một chút mê hoặc. Chẳng lẽ người này lại không phải là La Căn - Tư Kha Đạt? Nhưng hắn xuất hiện lại quá mức trùng hợp.
- Ta không phải là ca ca của ngươi, ta từ nhỏ lẻ loi một mình không có người thân thích. Thần sắc Lý Lân bình thản, nữ nhân này cực kỳ khó chơi, nhất là hiện tại nàng lại khôi phục không ít thực lực, ngược lại trong tình huống Lý Lân lại mất đi đại bộ phận thực lực của mình.
La Đức giống như bị nghẹn, nhất thời có chút xấu hổ.
- Triệu tiên sinh, ngươi có phải nhớ lầm rồi hay không? Tiểu nương tử xinh đẹp này thực sự không phải là muội muội của ngươi sao? Một tên hậu sinh cất tiếng nói, gã gọi là Thạch Đầu, diên mạo xem như xuất chúng nhất trong đám hậu sinh, ánh mắt gã nhìn về phía La Đức đến một đứa ngốc cũng nhận ra được.
Trong lòng Lý Lân khinh bỉ, nếu nói cho gã biết thân phận thực của La Đức, có khi gã lại phải sợ chết khiếp.
- Sao lại thế này? Trần Đại Đao đi nhanh tới, phía sau còn có mấy thành viên của đội săn đi theo.
- Muội muội của Triệu tiên sinh đến đây, nhưng mà Triệu tiên sinh lại nói là không biết. Có hậu sinh lanh mồm lanh miệng hai ba câu đem tình huống nói rõ ràng.
Trần Đại Đao cau mày nhìn về phía La Đức.
Phù!
Mọi người giống như hít phải một hơi khí lạnh, trời ạ! Trên thế giới này vẫn còn có nữ nhân xinh đẹp đến như vậy sao? May mà những thợ săn này đều là những thợ săn già, tay đầy máu tươi, bị hấp dẫn nhưng cũng rất nhanh thoát ra, một đám ánh mắt nhìn về phía La Đức, trong ánh mắt tràn đầy kiêng kị. Kinh nghiệm cuộc sống nói cho bọn họ biết rằng, vật càng xinh đẹp thì lại càng nguy hiểm.
- Vị cô nương này xưng hô như thế nào? Trần Đại Đao cười nói, đối với một tiểu mỹ nhân xinh đẹp nũng nịu nói những lời rất khó, Trần Đại Đao tuy rằng thô lỗ nhưng thật đúng là không làm được.
- Ta gọi là La Đức, vì đi tìm ca ca của ta, ta đã đi tìm nhiều tháng nay, rồi sau đó ta nghe người ta nói ở nơi các ngươi này có một người họ Triệu dạy học, tiên sinh cùng với ca ca ta rất giống nhau, ta liến đến tìm xem. La Đức đáng thương nói, đương trong lúc tiểu Lolita giả vờ biểu hiện bình thường như vậy, chỉ là lực sát thương hiện tại phạm vi sát thương lớn hơn nữa mà thôi.
- La Đức cô nương, cô thấy Triệu tiên sinh của chúng ta đúng thật là ca ca của cô sao? Trần Đại Đao hỏi.
Lý Lân vừa nghe Trần Đại Đao nói, hắn biết rằng sự việc sẽ càng tồi tệ hơn.
Quả nhiên là La Đức cực kỳ kiên định gật đầu nói: - Ca ca, ta biết đầu ngươi đã bị trọng thương, làm cho mất đi trí nhớ nên không nhớ rõ ta, nhưng chúng ta là huynh muội từ nhỏ, đã sống nương tựa lẫn nhau, ngươi không thể cứ như vậy mà quên đi được.
Lý Lân không nói gì, tiều yêu nữ lần này hành động đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi, lừa gạt những ngu phu ngu phụ cái gì cũng không hiểu ở một sơn thôn như thế này, hẳn là hiệu quả rất rõ ràng.
- Thì ra Triệu tiên sinh mất ký ức, trách không được ngay cả một muội muội xinh đẹp như vậy cũng có thể quên. Có hậu sinh chính mình não bổ, coi Lý Lân là một người mất trí nhớ ngoài ý muốn, đã quên mất muội muội một mình, một mình đi tới cái nơi nông thôn hẻo lánh này.
Lý Lân vẫn không nói gì, những người này bị đùa rỡn xoay quanh mà vẫn không biết. Tuy nhiên Lý Lân cho tới bây giờ vẫn là không chịu thiệt, nhất là đối với loại ngậm bồ hòn như thế này.
Lý Lân sờ sờ đầu, trên mặt lộ ra một vẻ mờ mịt, hồi lâu kiên định lắc đầu nói: - Ta vẫn có thể khẳng định là ta không có huynh đệ tỷ muội, hơn nữa hai người chúng ta tướng mạo cũng không giống nhau. Trong mơ hồ bản thân ta còn nhớ, giống như ta có một người vợ chưa cưới, đó là một người con dâu mà nhà ta đã nuôi từ bé, chẳng lẽ người đó lại chính là ngươi?
Lời nói của Lý Lân làm cho đám tuổi trẻ hậu sinh hoàn toàn suy sụp.
- Cái gì? Thần nữ là vị hôn thê của Triệu Tiên sinh.
- Không có khả năng, nhất định bọn họ là anh em ruột, ngươi xem bọn chúng có rất nhiều điếm giống nhau mà.
- Đúng vậy, Triệu tiên sinh nhất định là nhớ lầm rồi, trí nhớ mơ hồ sau khi mất trí nhớ làm sao có thể nói rõ ràng được.
Vài người khác thì hối hận không thôi, nhưng lại cũng không chịu rời đi mà lại vây quanh cô gái đi đến trường tư thục.
Kẹt, cửa viện mở ra, một đám đứa nhỏ đi học kinh ngạc nhìn một nhóm ca ca bình thường đánh chết cũng không chịu tới nơi này, không biết hôm nay nổi điên như thế nào mà không thiếu một mống tất cả đều đã tới đây.
Đang lúc hướng dẫn Đại Sơn tu luyện, Lý Lân nhướng mày lên, hắn không thích khi đang lên lớp lại bị quấy rầy. Lần trước có một hậu sinh uống rượu say đến đùa rỡn, bị Lý Lân cho một bạt tai đánh bay ra ngoài, lại còn gẫy mất một chiếc răng nanh. Từ đó về sau, những hậu sinh đi qua nơi này đều rất cẩn thận, sợ đắc tội với tư thục tiên sinh cuồng bạo này.
Nhìn thấy đôi mày Lý Lân nhăn lại, tên hậu sinh dẫn đường kia sắc mặt biến sắc, gã nghĩ tới truyền thuyết hung bạo của Lý Lân vội vàng tươi cười nói: - Tiên sinh, tiên sinh chúng ta không phải tới quẩy rối mà là muội muội của ngươi tới đây, chúng ta dẫn nàng đến.
- Muội muội? Lý Lân nhíu mày, thế giới này làm sao có thể có muội muội của hắn, sẽ không phải là những người này đến đùa hắn chứ.
- Thật đấy, nàng ở ngay sau ta đây, không tin ngươi nhìn xem. Hậu sinh này da đầu đã run lên, ánh mắt Lý Lân rất sắc bén, ngay cả Trần Đại Đao thợ săn cường đại nhất trong thôn, ánh mắt cũng không thể cùng người này so sánh được.
- Ca ca, thật sự đã lâu không gặp. Một giọng nói trong trẻo vang lên, một thân ảnh uyền chuyển lướt qua mọi người đi tới.
Lý Lân nhìn thấy người mới tới thì trống ngực đánh thình thịch, hắn không nghĩ tới nàng có thể biết mình trốn ở chỗ này. Nhưng mà hiện tại hắn cũng không phải là tướng mạo Tư Kha Đạt, nhìn đến đối phương thần sắc cũng không hề có biến hóa.
- Ngươi là ai? Ta không biết ngươi. Lý Lân trầm giọng nói.
Oanh!
Người đẹp lảo đảo, những đứa nhỏ thì đều rơi xuống, còn hậu sinh thì một đám trợn tròn mắt. Đây là tình huống gì, chẳng lẽ một cô gái xinh đẹp giống như một tiên nữ này lại đang nói dối.
Thiếu nữ này đúng là La Đức, trong khoảng thời gian Lý Lân rời đi, nàng luôn luôn cố gắng nỗ lực trau dồi thực lực, hơn nữa trong khi ở chỗ này gia tộc Tây Sa đang điên cuồng sưu tầm dấu chân Lý Lân, nhưng thật ra đã đem lại cho nàng không ít cơ hội sáng tạo. Ba tháng có khoảng hơn mười vị cấp Thánh Nhân, vượt qua năm vị cường giả Đế cấp gặp nạn, trở thành chất dinh dưỡng rất tốt cho La Đức khôi phục thực lực. Thực lực của nàng bây giờ đã khôi phục được ba phần, tuy rằng còn xa mới có thể nói là mạnh nhất, nhưng bây giờ tự mình bảo vệ mình thì đã không thành vấn đề.
- Ca ca, ngươi có thể tuyệt tình như vậy sao? Sắc mặt La Đức rất phấn kích, mắt của nàng thể hiện một chút mê hoặc. Chẳng lẽ người này lại không phải là La Căn - Tư Kha Đạt? Nhưng hắn xuất hiện lại quá mức trùng hợp.
- Ta không phải là ca ca của ngươi, ta từ nhỏ lẻ loi một mình không có người thân thích. Thần sắc Lý Lân bình thản, nữ nhân này cực kỳ khó chơi, nhất là hiện tại nàng lại khôi phục không ít thực lực, ngược lại trong tình huống Lý Lân lại mất đi đại bộ phận thực lực của mình.
La Đức giống như bị nghẹn, nhất thời có chút xấu hổ.
- Triệu tiên sinh, ngươi có phải nhớ lầm rồi hay không? Tiểu nương tử xinh đẹp này thực sự không phải là muội muội của ngươi sao? Một tên hậu sinh cất tiếng nói, gã gọi là Thạch Đầu, diên mạo xem như xuất chúng nhất trong đám hậu sinh, ánh mắt gã nhìn về phía La Đức đến một đứa ngốc cũng nhận ra được.
Trong lòng Lý Lân khinh bỉ, nếu nói cho gã biết thân phận thực của La Đức, có khi gã lại phải sợ chết khiếp.
- Sao lại thế này? Trần Đại Đao đi nhanh tới, phía sau còn có mấy thành viên của đội săn đi theo.
- Muội muội của Triệu tiên sinh đến đây, nhưng mà Triệu tiên sinh lại nói là không biết. Có hậu sinh lanh mồm lanh miệng hai ba câu đem tình huống nói rõ ràng.
Trần Đại Đao cau mày nhìn về phía La Đức.
Phù!
Mọi người giống như hít phải một hơi khí lạnh, trời ạ! Trên thế giới này vẫn còn có nữ nhân xinh đẹp đến như vậy sao? May mà những thợ săn này đều là những thợ săn già, tay đầy máu tươi, bị hấp dẫn nhưng cũng rất nhanh thoát ra, một đám ánh mắt nhìn về phía La Đức, trong ánh mắt tràn đầy kiêng kị. Kinh nghiệm cuộc sống nói cho bọn họ biết rằng, vật càng xinh đẹp thì lại càng nguy hiểm.
- Vị cô nương này xưng hô như thế nào? Trần Đại Đao cười nói, đối với một tiểu mỹ nhân xinh đẹp nũng nịu nói những lời rất khó, Trần Đại Đao tuy rằng thô lỗ nhưng thật đúng là không làm được.
- Ta gọi là La Đức, vì đi tìm ca ca của ta, ta đã đi tìm nhiều tháng nay, rồi sau đó ta nghe người ta nói ở nơi các ngươi này có một người họ Triệu dạy học, tiên sinh cùng với ca ca ta rất giống nhau, ta liến đến tìm xem. La Đức đáng thương nói, đương trong lúc tiểu Lolita giả vờ biểu hiện bình thường như vậy, chỉ là lực sát thương hiện tại phạm vi sát thương lớn hơn nữa mà thôi.
- La Đức cô nương, cô thấy Triệu tiên sinh của chúng ta đúng thật là ca ca của cô sao? Trần Đại Đao hỏi.
Lý Lân vừa nghe Trần Đại Đao nói, hắn biết rằng sự việc sẽ càng tồi tệ hơn.
Quả nhiên là La Đức cực kỳ kiên định gật đầu nói: - Ca ca, ta biết đầu ngươi đã bị trọng thương, làm cho mất đi trí nhớ nên không nhớ rõ ta, nhưng chúng ta là huynh muội từ nhỏ, đã sống nương tựa lẫn nhau, ngươi không thể cứ như vậy mà quên đi được.
Lý Lân không nói gì, tiều yêu nữ lần này hành động đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi, lừa gạt những ngu phu ngu phụ cái gì cũng không hiểu ở một sơn thôn như thế này, hẳn là hiệu quả rất rõ ràng.
- Thì ra Triệu tiên sinh mất ký ức, trách không được ngay cả một muội muội xinh đẹp như vậy cũng có thể quên. Có hậu sinh chính mình não bổ, coi Lý Lân là một người mất trí nhớ ngoài ý muốn, đã quên mất muội muội một mình, một mình đi tới cái nơi nông thôn hẻo lánh này.
Lý Lân vẫn không nói gì, những người này bị đùa rỡn xoay quanh mà vẫn không biết. Tuy nhiên Lý Lân cho tới bây giờ vẫn là không chịu thiệt, nhất là đối với loại ngậm bồ hòn như thế này.
Lý Lân sờ sờ đầu, trên mặt lộ ra một vẻ mờ mịt, hồi lâu kiên định lắc đầu nói: - Ta vẫn có thể khẳng định là ta không có huynh đệ tỷ muội, hơn nữa hai người chúng ta tướng mạo cũng không giống nhau. Trong mơ hồ bản thân ta còn nhớ, giống như ta có một người vợ chưa cưới, đó là một người con dâu mà nhà ta đã nuôi từ bé, chẳng lẽ người đó lại chính là ngươi?
Lời nói của Lý Lân làm cho đám tuổi trẻ hậu sinh hoàn toàn suy sụp.
- Cái gì? Thần nữ là vị hôn thê của Triệu Tiên sinh.
- Không có khả năng, nhất định bọn họ là anh em ruột, ngươi xem bọn chúng có rất nhiều điếm giống nhau mà.
- Đúng vậy, Triệu tiên sinh nhất định là nhớ lầm rồi, trí nhớ mơ hồ sau khi mất trí nhớ làm sao có thể nói rõ ràng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.