Chương 938: La Đức tới cửa.
Thuỵ Tỉnh Thỏ
24/06/2015
- Nhãn lực của tiên sinh thật tốt, Hoắc Sâm tiểu gia hỏa kia là do chúng ta nhặt được ỏ trong rừng. Nói ra có khả năng ngươi không tin, ngay thời điểm phát hiện ra tiểu tử kia, thế nhưng nó lại ở trong sào huyệt một con ma thú tứ cấp mà ngủ khì khì, hơn nữa trên đường đi tới bất kể là xóc như thế nào tiểu tử kia cũng không khóc, đây cũng là nguyên nhân mà chúng ga có thể đem được một đứa bé bình an ở trong rừng đi ra. Lão Căn Thúc không có con, Hoắc Sâm lại là do lão phát hiện, lão đem về nhận làm cháu đích tôn nuôi nấng, trong nháy mắt thế mà đã hơn ba năm.
- Có biết được thân phận của tiểu tử này hay không? Lý Lân trầm giọng hỏi.
Trần Đại Đao lắc đầu nói: - Tin tức ở nơi của chúng ta này rất hạn chế, bình thường cũng ít có người đi ra ngoài, hơn nữa là chuyện tình này mọi người cũng cố tình giấu diếm, tất yếu cũng không có người đi ra ngoài tìm hiểu.
Lý Lân gật gật đầu, đứa nhỏ Hoắc Sơn này ở trong thôn có được một cuộc sống vô cùng tốt, tuy rằng chưa chắc có được thân thế hiển hách, nhưng đạt được một sự yên tĩnh như thế này cũng là hạnh phúc. Lý Lân nghĩ đến tình bằng hữu giữa Đại Sơn và Hoắc Sâm, trên khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.
Buổi chiều Lý Lân chuẩn bị rất nhiều cột đá chôn ở trong sân, sau đó ở dưới mỗi một cây cột đá đều chôn một quả thánh tinh có thuộc tính không giống nhau, đây là để giúp cho bọn trẻ cảm nhận được thánh lực. Trước mặt trong đó có hai cây cột đá vẫn chưa chôn thánh tinh, đây là chuẩn bị cho Đại Sơn và Hoắc Sâm. Đây là hai cái mầm rất tốt, nó đã khơi dậy hứng thú để Lý Lân bồi dưỡng cho bọn chúng.
Buổi chiều, một đám trẻ đều hưng phấn đến đây, nhìn thấy trong sân có nhiều cột đá, một đám thần sắc tò mò.
- Tiên sinh, đây là cái gì thế ạ? Đại Ngưu kinh ngạc hỏi, cột đá này chính là đá rất đen cắt ra mà thành, đá đen nổi tiếng là chắc chắn và nặng, tiên sinh làm như thế nào mà cắt ra được mà đem chúng trở về?
- Đây là nơi sau này các ngươi luyện công, hãy cùng lên đây đi, hiện tại ta muốn giảng giải công pháp cho các ngươi.
Nghe Lý Lân nói muốn giảng giải công pháp, một đám tiểu tử kia không hề chú ý đến những thứ này có ích lợi gì, một đám hứng trí bừng bừng kéo nhau đi, từng đôi mắt khát vọng nhìn Lý Lân.
Lý Lân dạy cho bọn nhỏ một công pháp tên là Thánh Lực Quyết, tên đơn giản, công pháp đơn giản, nhưng thật ra là một công pháp vỡ lòng rất tốt. Ở trong kho của gia tộc La Căn, Lý Lân lấy được không ít, lại vơ vét được ở gia tộc Tây Sa, hiện tại căn bản không thiếu khuyết tài nguyên tu luyện. Chính là cơ sở cảm ứng công pháp thánh lực cũng có không ít, Lý Lân lựa chọn thánh lực bí quyết bình thường đang truyền lưu rộng rãi nhất để truyền thụ.
- Ta đã nói cho các ngươi biết ý nghĩa sâu xa của thánh lực, bây giờ các ngươi dựa theo công pháp này tìm hiểu thánh lực của chính mình. Nhớ kỹ tâm pháp vô tạp niệm, nếu không là không thể nào cảm ứng thành công được. Lý Lân trầm giọng nói.
Bọn nhỏ cung kính lên tiếng đáp ứng, nhanh chóng nhắm mắt lại bắt đầu tìm hiểu.
Nhưng mà tọa công cũng không phải đơn thuần ngồi một chỗ là được, hẳn là cần phải quanh năm suốt tháng kiên trì rèn luyện. Những hài tử này trước đây chạy nhảy khắp nơi quen rồi, đoan tọa một lát thì có thể được, thời gian dài thì e rằng rất khó.
Có đứa nhỏ nhịn không được mở to mắt ra nhìn người khác, có đứa thì ngồi ở phía trên mơ mơ màng màng thiu thiu ngủ, khi đó trọng tâm không cân bằng, từ trên cột đá ngã xuống kêu la thảm thiết.
Đối với những trường hợp này, Lý Lân thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cần nhẹ nhàng vung lên cái thước màu đen, tiểu tử không cẩn thận lầm lỗi kia nhanh như chớp leo lên cột đá. Độ cao của cột đá như vậy đối với mấy đứa trẻ này mà nói không đáng kể chút nào, chỉ là ngồi lâu cho nên bọn nó thiu thiu ngủ đi.
Lý Lân nhìn Đại Sơn cùng Hỏa Thần trong đám bọn trẻ. Đại Sơn thì cực kỳ chuyên chú, nó có vẻ thành thục trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một sắc vui mừng, hiển nhiên là nó đã thành công tiến vào thâm nhập, lĩnh ngộ thánh lực chỉ còn là vấn đề thời gian. Một đứa nữa làm cho Lý Lân chủ ý đó là Tiểu mập mạp, nó tuy rằng nhắm mắt lại nhưng thỉnh thoảng lại mấp máy đôi môi làm cho Lý Lân nhếch miệng lên, cái tên tiểu mập mạp tham ăn này thế nhưng lúc này vẫn còn đang ăn cái gì đó.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Lý Lân cầm lấy cái thước đen sì ném ra ngoài, chụp một cái nện vào ở bên cằm tiểu mập mạp, tiểu mập mạp sợ tới mức phát run lên, chỉ thiếu chút nữa thì ngã từ trên cột đá xuống.
Tiểu tử kia phẫn nộ mở to mắt, hẳn là muốn nhìn xem có đứa tiểu quỷ liều lĩnh nào trêu đùa nó, lại vừa vặn bắt gặp đôi mắt không ôn hòa của Lý Lân.
Tiểu mập mạp xấu hổ miệng nhồm nhoàm nhai rồi ực một tiếng nuốt trôi miếng thịt khô trong miệng, tên Béo Phí thông minh này đã cảm nhận được bất mãn của tiên sinh, nên tự nhiên không dám lại đục nước béo cò.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong chớp mắt đã trôi qua thời gian uống cạn một chung trà.
Đột nhiên phía dưới cột đá mà Đại Sơn đang ngồi xếp bằng có một đám tro bụi màu đất vàng hồi tụ.
Lý Lân thần sắc vui vẻ lẩm bẩm: -Thật không tồi, đứa nhỏ này thiên phú tuy rằng không phải là tốt nhất, nhưng nó trải qua gian nan gập ghềnh, tâm trí kiên nghị khác xa so với những đứa khác.
Ngay sau đó, ở bên dưới cột đá nơi Hoắc Sâm ngồi toát lên một vừng lửa đỏ, nhưng mà vừng lửa đỏ này cũng không ổn định, rất nhanh tắt lịm đi rồi lại lần nữa ngưng tụ.
Biến cố bất thình lình này làm cho bọn trẻ giật mình mở to mắt, bọn chúng nhìn về phía Đại Sơn cùng với Hoắc Sâm trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
- Ta cũng có thể làm được. Đại Ngưu nắm chắc nắm tay, nó so với Đại Sơn và Hoắc Sâm đều lớn hơn, tự nhiên không thể để cho bọn nó giành lấy tên đẹp trước, nhưng mà càng triệu tập thì lại càng khó có thể cảm nhận được thiên địa thánh lực này.
Không ít người cũng có đồng dạng ý tưởng với Đại Ngưu, bởi vậy bọn nó càng triệu tập lại càng khó bắt lấy được cảm ứng thánh lực trong mơ hồ tự nhiên, cũng không thể làm được như Đại Sơn cùng với Hoắc Sâm giống nhau đem thánh lực ngưng tụ lại.
Ước chừng hết một buổi chiều, vẫn chỉ có Đại Sơn và Hoắc Sâm hai người cảm nhận được thánh lực. Đại Sơn dựa theo Lý Lân biết khống chế lấy thánh lực bên người tiến vào thể nội, cũng đọc theo thánh lực bí quyết không ngừng chịu đựng thân thể, tăng cường thể chất.
Hoắc Sâm cũng như thế, tuy nhiên tiểu tử này thái độ rõ ràng là không chăm chú, trình độ cố gắng bình thường của nó ngay cả Đại Sơn cũng không cản nổi. Nếu không phải thiên phú xuất chúng chỉ sợ căn bản theo không được tiến độ của Hoắc Sâm, lúc này Hoắc Sâm đã có thể thảo khống thánh lực bên thân đột nhiên đơn giản, Hoắc Sâm còn có thể duy trì hỏa diễm dừng lại lâu dài không tắt.
- Được rồi hôm nay hãy đến đây thôi, hy vọng các ngươi sau này trở về siêng năng rèn luyện, tranh thủ sớm biết nắm giữ thánh lực. Lý Lân trầm giọng nói.
Bọn nhỏ như được đại xá lập tức giải tán, chỉ còn có Đại Sơn vẫn chuyên chú tu luyện. Khi ở bên dưới cột đá của nó, Hoắc Sâm rõ ràng nhìn thấy những thứ năng lượng màu vàng trôi nổi, sau đó cổ động hỏa diễm màu đỏ của chính mình thảo khống đối kháng.
Lại qua nửa khắc đồng hồ, Đại Sơn mở to mắt khi nhìn thấy Lý Lân đang nhìn nó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một vẻ quẫn bách.
- Tiên sinh… Tiên sinh, xin lỗi.
Lý Lân cười cười nói: - Ngươi rất không tồi, nhưng phải chú ý đến tập hợp làm việc và nghỉ ngơi, có vấn đề gì không hiểu có thể tùy ý tới hỏi ta.
Lời nói của Lý Lân làm cho Đại Sơn mừng rỡ, nó cung kính cúi người thi lễ sau đó theo Hoắc Sâm rời đi.
- Đứa nhỏ này là một cái mầm tốt, chỉ là thiên phú kém một chút, để tiếp tục quan sát. Thần sắc Lý Lân bình tĩnh, ánh mắt của hắn nhìn về phía hai nơi khác, ở đó cũng có hai phụ nữ phát hiện ra đang mang bầu, toàn bộ sơn thôn khắp nơi đều tràn đầy hơi thở vui mừng.
Từng ngày cứ thế qua đi trong yên bình, trong chớp mắt Lý Lân đi vào vùng núi này đã hơn hai tháng. Tất cả những đứa nhỏ đều đã biết và hiều được thánh lực. Có được thiên phú mạnh nhất là hai đứa nhỏ đã hoàn thành thánh lực luyện thể, cũng đã được Lý Lân truyền thụ công pháp mới. Hoắc Sâm tuy rằng cùng với bước chân của Đại Sơn, nhưng dù sao nó cũng không cố gắng bằng Đại Sơn, ngưng tụ thánh lực cũng khuyết thiếu một luồng tinh khí thần cần có.
Nhưng mà sơn thôn bình tĩnh rất nhanh bị phá vỡ, có một thiếu nữ tìm đến làm chấn động toàn bộ sơn thôn. Nàng ta không phải là một đại nhân vật nữ nhi, cũng không phải là một danh nhân giỏi giang gì. Đây là một cô gái có diện mạo cực kỳ sinh đẹp, thoạt nhìn chừng mười bốn mười lăm tuổi, một mái tóc buộc lên đơn giản đem đến một mị thái kinh người.
Nàng tiến vào thôn đã được tuổi trẻ trong thôn vây xung quanh, lại có nhiều người lớn mật lên tiếng tỏ tình. Đây là tập tục ở nông thôn, những người trẻ tuổi muốn dũng cảm biểu đạt tình cảm của mình.
Đáng tiếc những thứ biều hiện của những thanh niên trong thôn này căn bản khó có thể vào được trong mắt của thần nữ.
- Nghe nói là Triệu tiên sinh của các ngươi làm tư thục ở thôn này, ta là muội muội của hắn nên ta tìm đến. Người con gái kia nói một câu làm cho tất cả bọn hậu sinh biến sắc, nhưng ngay sau đó lại lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên, có gia trưởng, không sai, có lẽ đây là một loại phương thức khác trừ bỏ giáp mặt tỏ tình.
- Có biết được thân phận của tiểu tử này hay không? Lý Lân trầm giọng hỏi.
Trần Đại Đao lắc đầu nói: - Tin tức ở nơi của chúng ta này rất hạn chế, bình thường cũng ít có người đi ra ngoài, hơn nữa là chuyện tình này mọi người cũng cố tình giấu diếm, tất yếu cũng không có người đi ra ngoài tìm hiểu.
Lý Lân gật gật đầu, đứa nhỏ Hoắc Sơn này ở trong thôn có được một cuộc sống vô cùng tốt, tuy rằng chưa chắc có được thân thế hiển hách, nhưng đạt được một sự yên tĩnh như thế này cũng là hạnh phúc. Lý Lân nghĩ đến tình bằng hữu giữa Đại Sơn và Hoắc Sâm, trên khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.
Buổi chiều Lý Lân chuẩn bị rất nhiều cột đá chôn ở trong sân, sau đó ở dưới mỗi một cây cột đá đều chôn một quả thánh tinh có thuộc tính không giống nhau, đây là để giúp cho bọn trẻ cảm nhận được thánh lực. Trước mặt trong đó có hai cây cột đá vẫn chưa chôn thánh tinh, đây là chuẩn bị cho Đại Sơn và Hoắc Sâm. Đây là hai cái mầm rất tốt, nó đã khơi dậy hứng thú để Lý Lân bồi dưỡng cho bọn chúng.
Buổi chiều, một đám trẻ đều hưng phấn đến đây, nhìn thấy trong sân có nhiều cột đá, một đám thần sắc tò mò.
- Tiên sinh, đây là cái gì thế ạ? Đại Ngưu kinh ngạc hỏi, cột đá này chính là đá rất đen cắt ra mà thành, đá đen nổi tiếng là chắc chắn và nặng, tiên sinh làm như thế nào mà cắt ra được mà đem chúng trở về?
- Đây là nơi sau này các ngươi luyện công, hãy cùng lên đây đi, hiện tại ta muốn giảng giải công pháp cho các ngươi.
Nghe Lý Lân nói muốn giảng giải công pháp, một đám tiểu tử kia không hề chú ý đến những thứ này có ích lợi gì, một đám hứng trí bừng bừng kéo nhau đi, từng đôi mắt khát vọng nhìn Lý Lân.
Lý Lân dạy cho bọn nhỏ một công pháp tên là Thánh Lực Quyết, tên đơn giản, công pháp đơn giản, nhưng thật ra là một công pháp vỡ lòng rất tốt. Ở trong kho của gia tộc La Căn, Lý Lân lấy được không ít, lại vơ vét được ở gia tộc Tây Sa, hiện tại căn bản không thiếu khuyết tài nguyên tu luyện. Chính là cơ sở cảm ứng công pháp thánh lực cũng có không ít, Lý Lân lựa chọn thánh lực bí quyết bình thường đang truyền lưu rộng rãi nhất để truyền thụ.
- Ta đã nói cho các ngươi biết ý nghĩa sâu xa của thánh lực, bây giờ các ngươi dựa theo công pháp này tìm hiểu thánh lực của chính mình. Nhớ kỹ tâm pháp vô tạp niệm, nếu không là không thể nào cảm ứng thành công được. Lý Lân trầm giọng nói.
Bọn nhỏ cung kính lên tiếng đáp ứng, nhanh chóng nhắm mắt lại bắt đầu tìm hiểu.
Nhưng mà tọa công cũng không phải đơn thuần ngồi một chỗ là được, hẳn là cần phải quanh năm suốt tháng kiên trì rèn luyện. Những hài tử này trước đây chạy nhảy khắp nơi quen rồi, đoan tọa một lát thì có thể được, thời gian dài thì e rằng rất khó.
Có đứa nhỏ nhịn không được mở to mắt ra nhìn người khác, có đứa thì ngồi ở phía trên mơ mơ màng màng thiu thiu ngủ, khi đó trọng tâm không cân bằng, từ trên cột đá ngã xuống kêu la thảm thiết.
Đối với những trường hợp này, Lý Lân thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cần nhẹ nhàng vung lên cái thước màu đen, tiểu tử không cẩn thận lầm lỗi kia nhanh như chớp leo lên cột đá. Độ cao của cột đá như vậy đối với mấy đứa trẻ này mà nói không đáng kể chút nào, chỉ là ngồi lâu cho nên bọn nó thiu thiu ngủ đi.
Lý Lân nhìn Đại Sơn cùng Hỏa Thần trong đám bọn trẻ. Đại Sơn thì cực kỳ chuyên chú, nó có vẻ thành thục trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một sắc vui mừng, hiển nhiên là nó đã thành công tiến vào thâm nhập, lĩnh ngộ thánh lực chỉ còn là vấn đề thời gian. Một đứa nữa làm cho Lý Lân chủ ý đó là Tiểu mập mạp, nó tuy rằng nhắm mắt lại nhưng thỉnh thoảng lại mấp máy đôi môi làm cho Lý Lân nhếch miệng lên, cái tên tiểu mập mạp tham ăn này thế nhưng lúc này vẫn còn đang ăn cái gì đó.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Lý Lân cầm lấy cái thước đen sì ném ra ngoài, chụp một cái nện vào ở bên cằm tiểu mập mạp, tiểu mập mạp sợ tới mức phát run lên, chỉ thiếu chút nữa thì ngã từ trên cột đá xuống.
Tiểu tử kia phẫn nộ mở to mắt, hẳn là muốn nhìn xem có đứa tiểu quỷ liều lĩnh nào trêu đùa nó, lại vừa vặn bắt gặp đôi mắt không ôn hòa của Lý Lân.
Tiểu mập mạp xấu hổ miệng nhồm nhoàm nhai rồi ực một tiếng nuốt trôi miếng thịt khô trong miệng, tên Béo Phí thông minh này đã cảm nhận được bất mãn của tiên sinh, nên tự nhiên không dám lại đục nước béo cò.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong chớp mắt đã trôi qua thời gian uống cạn một chung trà.
Đột nhiên phía dưới cột đá mà Đại Sơn đang ngồi xếp bằng có một đám tro bụi màu đất vàng hồi tụ.
Lý Lân thần sắc vui vẻ lẩm bẩm: -Thật không tồi, đứa nhỏ này thiên phú tuy rằng không phải là tốt nhất, nhưng nó trải qua gian nan gập ghềnh, tâm trí kiên nghị khác xa so với những đứa khác.
Ngay sau đó, ở bên dưới cột đá nơi Hoắc Sâm ngồi toát lên một vừng lửa đỏ, nhưng mà vừng lửa đỏ này cũng không ổn định, rất nhanh tắt lịm đi rồi lại lần nữa ngưng tụ.
Biến cố bất thình lình này làm cho bọn trẻ giật mình mở to mắt, bọn chúng nhìn về phía Đại Sơn cùng với Hoắc Sâm trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
- Ta cũng có thể làm được. Đại Ngưu nắm chắc nắm tay, nó so với Đại Sơn và Hoắc Sâm đều lớn hơn, tự nhiên không thể để cho bọn nó giành lấy tên đẹp trước, nhưng mà càng triệu tập thì lại càng khó có thể cảm nhận được thiên địa thánh lực này.
Không ít người cũng có đồng dạng ý tưởng với Đại Ngưu, bởi vậy bọn nó càng triệu tập lại càng khó bắt lấy được cảm ứng thánh lực trong mơ hồ tự nhiên, cũng không thể làm được như Đại Sơn cùng với Hoắc Sâm giống nhau đem thánh lực ngưng tụ lại.
Ước chừng hết một buổi chiều, vẫn chỉ có Đại Sơn và Hoắc Sâm hai người cảm nhận được thánh lực. Đại Sơn dựa theo Lý Lân biết khống chế lấy thánh lực bên người tiến vào thể nội, cũng đọc theo thánh lực bí quyết không ngừng chịu đựng thân thể, tăng cường thể chất.
Hoắc Sâm cũng như thế, tuy nhiên tiểu tử này thái độ rõ ràng là không chăm chú, trình độ cố gắng bình thường của nó ngay cả Đại Sơn cũng không cản nổi. Nếu không phải thiên phú xuất chúng chỉ sợ căn bản theo không được tiến độ của Hoắc Sâm, lúc này Hoắc Sâm đã có thể thảo khống thánh lực bên thân đột nhiên đơn giản, Hoắc Sâm còn có thể duy trì hỏa diễm dừng lại lâu dài không tắt.
- Được rồi hôm nay hãy đến đây thôi, hy vọng các ngươi sau này trở về siêng năng rèn luyện, tranh thủ sớm biết nắm giữ thánh lực. Lý Lân trầm giọng nói.
Bọn nhỏ như được đại xá lập tức giải tán, chỉ còn có Đại Sơn vẫn chuyên chú tu luyện. Khi ở bên dưới cột đá của nó, Hoắc Sâm rõ ràng nhìn thấy những thứ năng lượng màu vàng trôi nổi, sau đó cổ động hỏa diễm màu đỏ của chính mình thảo khống đối kháng.
Lại qua nửa khắc đồng hồ, Đại Sơn mở to mắt khi nhìn thấy Lý Lân đang nhìn nó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một vẻ quẫn bách.
- Tiên sinh… Tiên sinh, xin lỗi.
Lý Lân cười cười nói: - Ngươi rất không tồi, nhưng phải chú ý đến tập hợp làm việc và nghỉ ngơi, có vấn đề gì không hiểu có thể tùy ý tới hỏi ta.
Lời nói của Lý Lân làm cho Đại Sơn mừng rỡ, nó cung kính cúi người thi lễ sau đó theo Hoắc Sâm rời đi.
- Đứa nhỏ này là một cái mầm tốt, chỉ là thiên phú kém một chút, để tiếp tục quan sát. Thần sắc Lý Lân bình tĩnh, ánh mắt của hắn nhìn về phía hai nơi khác, ở đó cũng có hai phụ nữ phát hiện ra đang mang bầu, toàn bộ sơn thôn khắp nơi đều tràn đầy hơi thở vui mừng.
Từng ngày cứ thế qua đi trong yên bình, trong chớp mắt Lý Lân đi vào vùng núi này đã hơn hai tháng. Tất cả những đứa nhỏ đều đã biết và hiều được thánh lực. Có được thiên phú mạnh nhất là hai đứa nhỏ đã hoàn thành thánh lực luyện thể, cũng đã được Lý Lân truyền thụ công pháp mới. Hoắc Sâm tuy rằng cùng với bước chân của Đại Sơn, nhưng dù sao nó cũng không cố gắng bằng Đại Sơn, ngưng tụ thánh lực cũng khuyết thiếu một luồng tinh khí thần cần có.
Nhưng mà sơn thôn bình tĩnh rất nhanh bị phá vỡ, có một thiếu nữ tìm đến làm chấn động toàn bộ sơn thôn. Nàng ta không phải là một đại nhân vật nữ nhi, cũng không phải là một danh nhân giỏi giang gì. Đây là một cô gái có diện mạo cực kỳ sinh đẹp, thoạt nhìn chừng mười bốn mười lăm tuổi, một mái tóc buộc lên đơn giản đem đến một mị thái kinh người.
Nàng tiến vào thôn đã được tuổi trẻ trong thôn vây xung quanh, lại có nhiều người lớn mật lên tiếng tỏ tình. Đây là tập tục ở nông thôn, những người trẻ tuổi muốn dũng cảm biểu đạt tình cảm của mình.
Đáng tiếc những thứ biều hiện của những thanh niên trong thôn này căn bản khó có thể vào được trong mắt của thần nữ.
- Nghe nói là Triệu tiên sinh của các ngươi làm tư thục ở thôn này, ta là muội muội của hắn nên ta tìm đến. Người con gái kia nói một câu làm cho tất cả bọn hậu sinh biến sắc, nhưng ngay sau đó lại lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên, có gia trưởng, không sai, có lẽ đây là một loại phương thức khác trừ bỏ giáp mặt tỏ tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.