Chương 643: Máu chảy thành sông.
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
- Tuy nói là vậy, nhưng cái gọi là bất diệt thể với bất hủ thể cũng sẽ có hạn độ. Theo ta biết tại thời kì cam go nhất thượng cổ đại chiến, cao thủ Thánh cấp cũng có khả năng tùy thời hy sinh. Thậm chí nghe nói cao thủ Đế cấp chỉ cần một ánh mắt là có thể dễ dàng mai một bất hủ thể.
Hàn Tín khiến cho Lý Lân rung động không thôi. Hắn tự nhiên biết sau Thánh cấp còn có Đế cấp, nhưng trong thiên địa nàyvô số năm qua lại có bao nhiêu người có thể đủ đạt tới. Lý Lân không biết, chỉ sợ cũng không có người có thể nói rõ ràng.
- Chuyện tình của Tuyết Linh và nguyên tố chi tổ ta không thể xen vào được, nhưng vạn tộc thượng cổ cũng đã đánh tới cửa đại môn nên ta không thể khách khí được.
Lý Lân trong lòng chứa một nỗi phiền muộn muốn phát tiết, thực không khéo, vạn tộc thượng cổ vừa vặn đụng lên, quả thực là thuận tiện trở thành nơi trút giận
- Như thế cũng tốt, hiện tại địch nhân bị khí thế của nguyên tố chi tổ uy hiếp, đây là thời điểm chúng ta ra sức đánh đòn phủ đầu bọn họ.
Hàn Tín thần sắc dần dần ngưng trọng, một cỗ khí tức thuộc về thống soái từ trên người phát ra.
Lý Lân nhìn khí chất của Hàn Tín thay đổi, bất giác thấy khâm phục, Hắn kiếp trước là lính đánh thuê, cũng coi là quân nhân, còn trải qua máu tươi chiến hỏa khảo nghiệm, nhưng chỉ tích một thân nồng đậm sát khí, nhưng không có cách nào sinh ra khí chất thuộc loại quân nhân giống Hàn Tín. Nói cho cùng, kiếp trước hắn là lính đánh thuê, trải qua những ngày tháng sát thủ, cái gọi là uy danh cũng là thông qua ám sát có được.
Lý Lân đột nhiên xuất hiện khiến cho tông chủ tam đại Thiên Tông có chút khó coi vô cùng, dù sao lúc trước bọn họ bị tổn thất nặng trên tay Nguyên tố chi tổ, thậm chí suýt nữa thì đạo tử thân vong. Kết quả này khiến cho đám Tông chủ cảm thấy uất ức dị thường, tự nhiên coi Lý Lân như là thủ phạm, sắc mặt khó coi vô cùng.
- Chư vị tông chủ, hiện giờ vạn tộc thượng cổ đã bị chấn nhiếp, chính là lúc mà chúng ta phát động phản kích tốt nhất.
Lý Lân đi thẳng vào vấn đề chính.
- Vị nữ tiền bối thần bí kia cũng sẽ ra tay sao?
Tông chủ Trấn Thiên tông sắc mặt khó coi nói. Bọn họ sau khi bị Nguyên tố chi tổ làm bị thương, thậm chí khu vực của mình cũng không dám dùng thần thức tra xét, tự nhiên không rõ ràng việc Nguyên tố chi tổ đã bị Tần Tuyết Linh dẫn vào hỗn độn đại chiến.
- Sẽ không, bởi nàng ta không phải là người của chúng ta.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Vậy nàng ta là ai? Chẳng lẽ cũng thuộc vạn tộc thượng cổ sao?
Tông chủ Thần Thiên Tông cũng hỏi.
- Thật là có lỗi, chuyện của nàng, ta cũng không có rõ ràng lắm, nhưng nàng ta cũng không tính là địch nhân của chúng ta.
Lý Lân lập lờ nước đôi, nhưng lại khiến cho mấy vị tông chủ cảm thấy khá hơn. Còn không tính là quá kém, chính mình thiếu chút nữa bị người ta tát một cái chết tươi. Nếu không coi là địch nhân thì gặp phải trong chiến trường với vạn tộc thượng cổ lại càng không hay rồi.
Mọi người nhíu mày, trong lòng có chút không vui, nhưng không ai dám bức bách Lý Lân, bởi vì tình thế lúc này bất lợi với bọn họ vô cùng. Một khi Lý Lân tức giận, không cần vị thần bí kia ra tay, chỉ cần đại quân vạn tộc ở ngoài Thiên Môn đã đủ làm bọn họ tổn thương nặng, thậm chí là tiêu diệt bọn họ rồi.
Lý Lân tự nhiên hiểu được tâm tư của mọi người, nhưng hắn không có nghĩa vụ phải giải thích, huống chi chuyện tình mấy vị đại tông chủ suýt bị Nguyên tố chi tổ giết chết hắn cũng không có biết tới.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Từ Thiên môn truyền tới sát khí ngất trời.
- Vạn tộc muốn tới rồi, toàn quân tập hợp. Chuẩn bị nghênh chiến!
Lý Lân bất chấp thái độ của mấy vị đại tông chủ ra sao, hét lớn một tiếng, mau chóng cho đại quân tập hợp.
Đại quân dàn trận, khí thế ngất trời, Thiên môn tựa như là có cảm ứng, một cỗ sát khí mạnh mẽ cũng không kiêng nể gì phóng thẳng ra. Đối với Nhân tộc thì vạn tộc đã từng điều tra rõ ràng, chỉ là bọn hắn mộtchút cũng không úy kỵ.
Thiên môn chậm rãi rơi từ không trung xuống mặt đất, sau đó lấy một tốc độ cực nhanh phóng thẳng đánh thẳng xuống lòng đất.
- Thứ gọi là Thiên môn, cũng không phải thiên địa ngưng tụ mà thành, đó là do đế quốc đầu tiên của Nhân tộc tạo nên. Bọn hắn đã đem những mảnh vỡ của Thương Long đại lục trấn áp lại, đề phòng Thiên môn ở hỗn độn phong bạo phá rách toàn bộ đại lục. Đồng thời Thiên môn đã trở thành cửa ra vào của Thương Long đại lục, dưới Thần cấp thì không thể nào đi qua được.
Thanh âm của Hàn Tín vang lên bên trong đầu Lý Lân.
- Vậy Thiên môn không phải là một kiện vô thượng trọng bảo sao?
Lý Lân hiện lên một ý nghĩ như vậy liền hỏi.
- Không sai, Thiên môn chính xác là trọng bảo, đáng tiếc, trừ đế quốc đầu tiên của năm đó, người ngoài lại không có kẻ nào có thể lấy Thương Long đại lục từ bên trong nó ra.
Lý Lân gật đầu, cũng không để tâm tới Thiên môn nữa, ánh mắt của hắn rất nhanh đã nhìn chằm chằm vào thế giới kỳ dị đang xuất hiện ở phía chân trời xa xăm kia.
- Người của vạn tộc thượng cổ đã tới rồi!
Hàn Tín trầm giọng nói, ở phương xa dần dần hiện ra bóng những cường giả của vạn tộc, tính toán đơn giản cũng không dưới trăm ngàn người. Các loại chủng tộc đều có, thoạt trông tựa như một thế giới yêu quái vậy.
Lý Lân giơ tay phải lên, thần sắc trên mặt dần trở nên trang nghiêm.
- Trùng kích!
Chỉ đơn giản hai chữ từ trong miệng Lý Lân, ngàn vạn võ giả Nhân tộc ầm ầm phóng về phía đối phương, một màn cứng đối cứng chuẩn bị hiện ra, khiến cho các vị đại tông chủ nhíu mày không thôi.
- Chết tiệt, Lý Lân chơi cái trò quỷ gì đây, ngay chính diện đối cứng, đây không phải là muốn tìm chết sao?
Tông chủ Trấn Thiên tức giận nói.
- Đừng có nóng, cứ xem trước đi đã rồi nói!
Tông chủ Thần Thiên cũng nhíu mày, nhưng hắn vẫn nhịn được, bởi hắn thấy Lý Lân làm như vậy hẳn là có thâm ý nào đó.
Quân đội phía trước vạn tộc thượng cổ thấy đối phương lại xung phong liều chết lao tới, đầu tiên là sửng sôt, ngay sau đó là một hồi căm phẫn tức giận. Vạn tộc thượng cổ kết thù với Nhân tộc từ thượng cổ, lúc đó Nhân tộc vô cùng huy hoàng, từng thế hệ đế quốc kế tiếp nhau, chư thiên vạn giới đều thần phục dưới móng sắt của Nhân tộc. Nhưng từ lúc thượng cổ đế quốc mất đi, Nhân tộc đang đoàn kết thì lại chia năm xẻ bảy, vạn tộc thượng cổ từ sợ hãi cũng biến thành ngang hàng, cuối cùng là miệt thị bọn họ. Có thể nói lúc vạn tộc thượng cổ giao chiến với Nhân tộc luôn có một cảm giác ưu việt nào đó. Cho nên bọn họ thấy đại quân Nhân tộc lại liều chết lao tới, tựa như là bị vũ nhục vậy, tất cả đều trở nên căm phẫn dị thường, sĩ khí lúc trước bị Nguyên tố chi tổ dọa sợ cũng bắt đầu tăng lên.
Uỳnh ầm ầm!
Mặt đất chấn động, đó là tiếng bước chân của vô số Tiên Thiên Nhân tộc cùng vạn cổ thượng tộc, tuy đến Tiên Thiên thì đi không tiếng động là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng Hàn Tín cho rằng, giậm chân có thể tăng lên sĩ khí, khiến cho mỗi một bước đi của quân đội đều có lực lượng, tạo thêm sự cường đại hơn.
Ở trên không trung có vô số cao thủ Hoàng cấp, ở những địa vực xa xôi, Hoàng cấp có thể xưng tôn xưng tổ thì ở đây chỉ tựa như là con kiến bình thường bay nhảy trong không trung mà thôi.
Sát..!
Tiếng hò hét kịch liệt lẫn trong sát khí, hai chi đội ngũ khủng bố ầm ầm đụng vào nhau. Đao mang, kiếm khí, chưởng cương, quyền ảnh phóng ra, vô số tu sĩ tựa như là lúa mạch đã chín, từng mảng từng mảng một bị chém đứt.
Cho dù là vạn tộc thượng cổ, hay là Nhân tộc, đối đầu với quy mô hỗn chiến kiểu này thì không ai dám cam đoan là bản thân mình có thể sống sót được.
Thường nói chiến trường có thể khiến cho con người phát cuồng lên, sắc mặt mười một vị đại tông chủ Nhân tộc ở Hỗn Loạn lĩnh càng thêm ngưng trọng hơn.
- Lý Lân chẳng lẽ muốn nhờ vào bất tử phù triện để làm suy sụp địch nhân sao?
Tông chủ Nguyên Thiên Tông nghi ngờ hỏi.
- Không biết, ta cũng giống ngươi không hiểu cách dùng binh. Nếu như Lý Lân động tay chân thì chúng ta cũng không nhìn ra được.
Tông chủ Trấn Thiên tông buồn bực nói.
- Cao thủ Viên gia cũng không thể nào nhìn thấu được Lý Lân sao?
Một vị tông chủ của tông phái nhất lưu trầm giọng nói.
- Không thể, Lý Lân với vạn tộc thượng cổ thực sự rất khó lường, sớm đã mất đi sự ảnh hưởng từ thiên cơ rồi, huống chi tên kia phúc lớn tề thiên, cho dù là Viên Thiên Cương có tự mình ra tay thì cũng không thể nào nhìn thấu được ngọn nguồn tương lai quá khứ của kẻ này.
Tông chủ Trấn Thiên tông cười gượng lắc đầu mà nói.
- Hy vọng hắn không có tính kế gì! Nếu không thì Hỗn Loạn Lĩnh này tuyệt không tha cho hắn! Tông chủ Nguyên Thiên tông trầm giọng nói, đám tông chủ khác cũng im lặng, hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này rồi.
Chiến trường phía dưới càng thêm điên cuồng hơn.
- Không thể buông tha được, hãy xuất ra khí phách của các người, dùng sát thương lớn nhất có thể mà giết địch đi!
Thanh âm của Lý Lân hóa thành thần niệm bao trùm khắp chiến trường, cao thủ Nhân tộc hiện vẻ không hiểu, còn đám vạn tộc thượng cổ thì đầy vẻ khinh miệt.
Vạn tộc thượng cổ đông đúc hơn nhiều, cao thủ Hoàng cấp không ít hơn trăm ngàn, Tiên Thiên thì không dưới hàng tỉ, số lượng so với Hỗn Loạn Lĩnh còn gấp mười lần. Hơn nữa chúng còn kế thừa huyết mạch thần thông của thượng cổ thần thú, , quyết chiến đồng cấp ngược lại nhân tộc đang ở thế hạ phong.
Hàn Tín khiến cho Lý Lân rung động không thôi. Hắn tự nhiên biết sau Thánh cấp còn có Đế cấp, nhưng trong thiên địa nàyvô số năm qua lại có bao nhiêu người có thể đủ đạt tới. Lý Lân không biết, chỉ sợ cũng không có người có thể nói rõ ràng.
- Chuyện tình của Tuyết Linh và nguyên tố chi tổ ta không thể xen vào được, nhưng vạn tộc thượng cổ cũng đã đánh tới cửa đại môn nên ta không thể khách khí được.
Lý Lân trong lòng chứa một nỗi phiền muộn muốn phát tiết, thực không khéo, vạn tộc thượng cổ vừa vặn đụng lên, quả thực là thuận tiện trở thành nơi trút giận
- Như thế cũng tốt, hiện tại địch nhân bị khí thế của nguyên tố chi tổ uy hiếp, đây là thời điểm chúng ta ra sức đánh đòn phủ đầu bọn họ.
Hàn Tín thần sắc dần dần ngưng trọng, một cỗ khí tức thuộc về thống soái từ trên người phát ra.
Lý Lân nhìn khí chất của Hàn Tín thay đổi, bất giác thấy khâm phục, Hắn kiếp trước là lính đánh thuê, cũng coi là quân nhân, còn trải qua máu tươi chiến hỏa khảo nghiệm, nhưng chỉ tích một thân nồng đậm sát khí, nhưng không có cách nào sinh ra khí chất thuộc loại quân nhân giống Hàn Tín. Nói cho cùng, kiếp trước hắn là lính đánh thuê, trải qua những ngày tháng sát thủ, cái gọi là uy danh cũng là thông qua ám sát có được.
Lý Lân đột nhiên xuất hiện khiến cho tông chủ tam đại Thiên Tông có chút khó coi vô cùng, dù sao lúc trước bọn họ bị tổn thất nặng trên tay Nguyên tố chi tổ, thậm chí suýt nữa thì đạo tử thân vong. Kết quả này khiến cho đám Tông chủ cảm thấy uất ức dị thường, tự nhiên coi Lý Lân như là thủ phạm, sắc mặt khó coi vô cùng.
- Chư vị tông chủ, hiện giờ vạn tộc thượng cổ đã bị chấn nhiếp, chính là lúc mà chúng ta phát động phản kích tốt nhất.
Lý Lân đi thẳng vào vấn đề chính.
- Vị nữ tiền bối thần bí kia cũng sẽ ra tay sao?
Tông chủ Trấn Thiên tông sắc mặt khó coi nói. Bọn họ sau khi bị Nguyên tố chi tổ làm bị thương, thậm chí khu vực của mình cũng không dám dùng thần thức tra xét, tự nhiên không rõ ràng việc Nguyên tố chi tổ đã bị Tần Tuyết Linh dẫn vào hỗn độn đại chiến.
- Sẽ không, bởi nàng ta không phải là người của chúng ta.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Vậy nàng ta là ai? Chẳng lẽ cũng thuộc vạn tộc thượng cổ sao?
Tông chủ Thần Thiên Tông cũng hỏi.
- Thật là có lỗi, chuyện của nàng, ta cũng không có rõ ràng lắm, nhưng nàng ta cũng không tính là địch nhân của chúng ta.
Lý Lân lập lờ nước đôi, nhưng lại khiến cho mấy vị tông chủ cảm thấy khá hơn. Còn không tính là quá kém, chính mình thiếu chút nữa bị người ta tát một cái chết tươi. Nếu không coi là địch nhân thì gặp phải trong chiến trường với vạn tộc thượng cổ lại càng không hay rồi.
Mọi người nhíu mày, trong lòng có chút không vui, nhưng không ai dám bức bách Lý Lân, bởi vì tình thế lúc này bất lợi với bọn họ vô cùng. Một khi Lý Lân tức giận, không cần vị thần bí kia ra tay, chỉ cần đại quân vạn tộc ở ngoài Thiên Môn đã đủ làm bọn họ tổn thương nặng, thậm chí là tiêu diệt bọn họ rồi.
Lý Lân tự nhiên hiểu được tâm tư của mọi người, nhưng hắn không có nghĩa vụ phải giải thích, huống chi chuyện tình mấy vị đại tông chủ suýt bị Nguyên tố chi tổ giết chết hắn cũng không có biết tới.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Từ Thiên môn truyền tới sát khí ngất trời.
- Vạn tộc muốn tới rồi, toàn quân tập hợp. Chuẩn bị nghênh chiến!
Lý Lân bất chấp thái độ của mấy vị đại tông chủ ra sao, hét lớn một tiếng, mau chóng cho đại quân tập hợp.
Đại quân dàn trận, khí thế ngất trời, Thiên môn tựa như là có cảm ứng, một cỗ sát khí mạnh mẽ cũng không kiêng nể gì phóng thẳng ra. Đối với Nhân tộc thì vạn tộc đã từng điều tra rõ ràng, chỉ là bọn hắn mộtchút cũng không úy kỵ.
Thiên môn chậm rãi rơi từ không trung xuống mặt đất, sau đó lấy một tốc độ cực nhanh phóng thẳng đánh thẳng xuống lòng đất.
- Thứ gọi là Thiên môn, cũng không phải thiên địa ngưng tụ mà thành, đó là do đế quốc đầu tiên của Nhân tộc tạo nên. Bọn hắn đã đem những mảnh vỡ của Thương Long đại lục trấn áp lại, đề phòng Thiên môn ở hỗn độn phong bạo phá rách toàn bộ đại lục. Đồng thời Thiên môn đã trở thành cửa ra vào của Thương Long đại lục, dưới Thần cấp thì không thể nào đi qua được.
Thanh âm của Hàn Tín vang lên bên trong đầu Lý Lân.
- Vậy Thiên môn không phải là một kiện vô thượng trọng bảo sao?
Lý Lân hiện lên một ý nghĩ như vậy liền hỏi.
- Không sai, Thiên môn chính xác là trọng bảo, đáng tiếc, trừ đế quốc đầu tiên của năm đó, người ngoài lại không có kẻ nào có thể lấy Thương Long đại lục từ bên trong nó ra.
Lý Lân gật đầu, cũng không để tâm tới Thiên môn nữa, ánh mắt của hắn rất nhanh đã nhìn chằm chằm vào thế giới kỳ dị đang xuất hiện ở phía chân trời xa xăm kia.
- Người của vạn tộc thượng cổ đã tới rồi!
Hàn Tín trầm giọng nói, ở phương xa dần dần hiện ra bóng những cường giả của vạn tộc, tính toán đơn giản cũng không dưới trăm ngàn người. Các loại chủng tộc đều có, thoạt trông tựa như một thế giới yêu quái vậy.
Lý Lân giơ tay phải lên, thần sắc trên mặt dần trở nên trang nghiêm.
- Trùng kích!
Chỉ đơn giản hai chữ từ trong miệng Lý Lân, ngàn vạn võ giả Nhân tộc ầm ầm phóng về phía đối phương, một màn cứng đối cứng chuẩn bị hiện ra, khiến cho các vị đại tông chủ nhíu mày không thôi.
- Chết tiệt, Lý Lân chơi cái trò quỷ gì đây, ngay chính diện đối cứng, đây không phải là muốn tìm chết sao?
Tông chủ Trấn Thiên tức giận nói.
- Đừng có nóng, cứ xem trước đi đã rồi nói!
Tông chủ Thần Thiên cũng nhíu mày, nhưng hắn vẫn nhịn được, bởi hắn thấy Lý Lân làm như vậy hẳn là có thâm ý nào đó.
Quân đội phía trước vạn tộc thượng cổ thấy đối phương lại xung phong liều chết lao tới, đầu tiên là sửng sôt, ngay sau đó là một hồi căm phẫn tức giận. Vạn tộc thượng cổ kết thù với Nhân tộc từ thượng cổ, lúc đó Nhân tộc vô cùng huy hoàng, từng thế hệ đế quốc kế tiếp nhau, chư thiên vạn giới đều thần phục dưới móng sắt của Nhân tộc. Nhưng từ lúc thượng cổ đế quốc mất đi, Nhân tộc đang đoàn kết thì lại chia năm xẻ bảy, vạn tộc thượng cổ từ sợ hãi cũng biến thành ngang hàng, cuối cùng là miệt thị bọn họ. Có thể nói lúc vạn tộc thượng cổ giao chiến với Nhân tộc luôn có một cảm giác ưu việt nào đó. Cho nên bọn họ thấy đại quân Nhân tộc lại liều chết lao tới, tựa như là bị vũ nhục vậy, tất cả đều trở nên căm phẫn dị thường, sĩ khí lúc trước bị Nguyên tố chi tổ dọa sợ cũng bắt đầu tăng lên.
Uỳnh ầm ầm!
Mặt đất chấn động, đó là tiếng bước chân của vô số Tiên Thiên Nhân tộc cùng vạn cổ thượng tộc, tuy đến Tiên Thiên thì đi không tiếng động là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng Hàn Tín cho rằng, giậm chân có thể tăng lên sĩ khí, khiến cho mỗi một bước đi của quân đội đều có lực lượng, tạo thêm sự cường đại hơn.
Ở trên không trung có vô số cao thủ Hoàng cấp, ở những địa vực xa xôi, Hoàng cấp có thể xưng tôn xưng tổ thì ở đây chỉ tựa như là con kiến bình thường bay nhảy trong không trung mà thôi.
Sát..!
Tiếng hò hét kịch liệt lẫn trong sát khí, hai chi đội ngũ khủng bố ầm ầm đụng vào nhau. Đao mang, kiếm khí, chưởng cương, quyền ảnh phóng ra, vô số tu sĩ tựa như là lúa mạch đã chín, từng mảng từng mảng một bị chém đứt.
Cho dù là vạn tộc thượng cổ, hay là Nhân tộc, đối đầu với quy mô hỗn chiến kiểu này thì không ai dám cam đoan là bản thân mình có thể sống sót được.
Thường nói chiến trường có thể khiến cho con người phát cuồng lên, sắc mặt mười một vị đại tông chủ Nhân tộc ở Hỗn Loạn lĩnh càng thêm ngưng trọng hơn.
- Lý Lân chẳng lẽ muốn nhờ vào bất tử phù triện để làm suy sụp địch nhân sao?
Tông chủ Nguyên Thiên Tông nghi ngờ hỏi.
- Không biết, ta cũng giống ngươi không hiểu cách dùng binh. Nếu như Lý Lân động tay chân thì chúng ta cũng không nhìn ra được.
Tông chủ Trấn Thiên tông buồn bực nói.
- Cao thủ Viên gia cũng không thể nào nhìn thấu được Lý Lân sao?
Một vị tông chủ của tông phái nhất lưu trầm giọng nói.
- Không thể, Lý Lân với vạn tộc thượng cổ thực sự rất khó lường, sớm đã mất đi sự ảnh hưởng từ thiên cơ rồi, huống chi tên kia phúc lớn tề thiên, cho dù là Viên Thiên Cương có tự mình ra tay thì cũng không thể nào nhìn thấu được ngọn nguồn tương lai quá khứ của kẻ này.
Tông chủ Trấn Thiên tông cười gượng lắc đầu mà nói.
- Hy vọng hắn không có tính kế gì! Nếu không thì Hỗn Loạn Lĩnh này tuyệt không tha cho hắn! Tông chủ Nguyên Thiên tông trầm giọng nói, đám tông chủ khác cũng im lặng, hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này rồi.
Chiến trường phía dưới càng thêm điên cuồng hơn.
- Không thể buông tha được, hãy xuất ra khí phách của các người, dùng sát thương lớn nhất có thể mà giết địch đi!
Thanh âm của Lý Lân hóa thành thần niệm bao trùm khắp chiến trường, cao thủ Nhân tộc hiện vẻ không hiểu, còn đám vạn tộc thượng cổ thì đầy vẻ khinh miệt.
Vạn tộc thượng cổ đông đúc hơn nhiều, cao thủ Hoàng cấp không ít hơn trăm ngàn, Tiên Thiên thì không dưới hàng tỉ, số lượng so với Hỗn Loạn Lĩnh còn gấp mười lần. Hơn nữa chúng còn kế thừa huyết mạch thần thông của thượng cổ thần thú, , quyết chiến đồng cấp ngược lại nhân tộc đang ở thế hạ phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.