Chương 524: Mục tiêu Trung Châu thành
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
- Viện trưởng đại nhân, ta còn muốn đi gặp người thân bằng hữu, sau này hi vọng đại nhân có thể quan tâm một chút, Lý Lân vô cùng cảm kích!
Lý Lân cung kính nói.
- Không thành vấn đề, cái khác không dám nói chứ ở trong Thần Ma học viện, lão phu tuyệt đối có thể cam đoan an toàn của bọn họ.
Gia Cát Thừa Phong mĩm cười, cam đoan nói.
Lý Lân thở phào một hơi, có những lời này của Gia Cát Thừa Phong, mấy người Lý Triệt cùng Trương Thanh chắc chắn sẽ trải qua tốt hơn nhiều. Lý Lân không phải là kẻ máu lạnh, hắn chỉ lãnh khốc đối với địch nhân, còn đối với thân nhân của mình thì hắn cũng được coi là người có tình.
Gia Cát Thừa Phong vừa lòng rời đi rồi, Lý Lân chắp tay chào mọi người đang bế quan, quay người trở về tiểu viện của mình.
Đệ tử ven đường thấy Lý Lân đến, trên mặt tràn đầy rung động cùng cung kính, thậm chí có người đã tiến lên hành lễ. Dù trong mấy người này, Lý Lân không nhận ra ai, nhưng nhìn áo quần trên người thì đều là đệ tử chính thức của ngoại viện, thậm chí trong đó còn có mấy học trưởng nổi trội. Hiện tại mọi người nhìn Lý Lân với ánh mắt như nhìn một vị tiền bối, điều này làm cho Lý Lân có chút thầm đắc ý.
Dọc theo đường đi, Lý Lân luôn mỉmcười trả lễ, không chút kiêu ngạo gì. Chỉ xã giao bình thường mà thôi, không cần thiết phải giả bộ cao cao tại thượng, lấy kinh nghiệm của hắn, đương nhiên phải biết không nên vô có đắc tội người khác. Không tùy ý trêu chọc phiền toái cũng là tố chất phải có của một sát thủ, tuy rằng Lý Lân không còn là sát thù cùng lính đánh thuê như kiếp trước, nhưng mấy thói quen tốt cũng phải giữ lại.
Lý Lân trở lại chỗ ở, Tư Đồ Thiên Xung cùng Đông Phương trưởng lão đã ở đó. Lý Lân chơi lớn như thế, hai lão đầu này không thể không biết, chỉ là hai người cũng biết khi Lý Lân đột phá thì bọn họ căn bản không giúp được gì, nếu tới thì chỉ càng thêm vướng bận, bởi vậy nên cũng chỉ đứng một bên yên lặng chú ý.
- Sư phụ! Đệ tử vừa lúc tìm ngài chào từ biệt, ta đã tìm được tin tức về Suối Sinh Mệnh, ít ngày nữa sẽ khởi hành đi Trung Châu thành!
Lý Lân cười nói.
- Bây giờ ngươi đã đạt tới cảnh giới mà lão phu cùng cực cả đời cũng không thể đạt được, nói ra thì lão phu thật hổ thẹn, tuy rằng thu ngươi làm đệ tử nhưng lại chưa từng dạy ngươi cái gì. Hiện tại ngươi không cần gọi ta là sư phụ, lão phu sợ không chịu nổi.
Tư Đồ Thiên Xung thở dài nói.
- Sư phụ ngài nói chi rứa? Một ngày làm thấy cả đời làm cha, nếu lúc trước Lý Lân đã coi ngài là sư phụ, nào có nói một câu liền vứt bỏ. Sư phụ ngài cũng quá coi thường đệ tử rồi, đệ tử là loại người máu lạnh vô tình vong ân phụ nghĩa sao?
Lý Lân lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ này của Tư Đồ Thiên Xung. Mặc dù đại lục Thương Long coi thực lực trên hết, nhưng sau khi trò giỏi hơn thầy rồi vứt bỏ sư phụ vẫn là tối kỵ của võ giả, huống chi lúc ấy Tư Đồ Thiên Xung thu hắn làm đệ tử là xuất phát từ thật tâm, Lý Lân tự nhiên sẽ không vì mình có thực lực cường đại rồi mà vứt bỏ, đây là nguyên tắc làm người, cũng là điểm mấu chốt.
- Tốt tốt tốt! Lão phu quả nhiên không nhìn lầm người!
Tư Đồ Thiên Xung kích động nói.
- Lão thất phu! Chúc mừng ngươi thu được một đồ đệ tốt!
Đông Phương lão sư tràn đầy ghen tị nói.
- Ha ha…. Cùng vui, cùng vui!
Tư Đồ Thiên Xung cười toe toét nói.
Đông Phương lão sư trắng mắt liếc lão một cái, thần sắc lộ vẻ nghiêm túc nói với Lý Lân:
- Hai người đệ tử của ta liền nhờ vào ngươi! Cũng là một kẻ sư phụ vô năng như ta, ngay cả đệ tử của mình cũng không bảo hộ được.
- Đông Phương lão sư yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được Suối Sinh Mệnh cứu các nàng.
Lý Lân vô cùng kiên định nói.
- Tốt tốt!
Đông Phương lão sư vui mừng nói, sau đó Tư Đồ Thiên Xung dặn dò vài câu, cũng nói ra chút tình huống căn bản của Trung Châu thành cho Lý Lân. Một lúc lâu, hai lão già dắt nhau rời đi. Bọn họ biết, trước khi đi xa thì Lý Lân còn có nhiều chuyện phải xử lý.
Lý Lân đi vào nơi ở của Ngũ đệ Lý Triệt, không nghĩ tới Lưu Thanh Thanh đã ở đó, điều này làm cho Lý Lân có chút xấu hổ.
- Tam ca, ca phải đi sao?
Không thể không nói, Ngũ hoàng tử quả thật cực kỳ trí tuệ, vừa nhìn sắc mặt Lý Lân liền biết hắn muốn làm gì!
- Không sai, vừa lấy được tin tức về Suối Sinh Mệnh, vì vậy cũng sắp rời đi. Ngũ đệ, nếu trong học viện có gì thì cứ tìm ba người Trương Thanh, Lãnh Băng, bọn họ đều là bằng hữu của ta, sẽ giúp ngươi!
Thời gian Lý Lân đến Thần Ma học viện quá ngắn, bằng hữu cũng chỉ có ba người Trương Thanh. Lấy thực lực nửa bước Võ Hoàng, cùng với thân phận đệ tử chính thức của mấy người Trương Thanh, đủ để cam đoan an toàn cho Ngũ đệ.
- Tam ca yên tâm đi, ta tự chiếu cố được mình!
Lý Triệt thành thục cười nói, quan hệ giữa hai huynh đệ cũng không tính là thân cận, nhưng dù sao cũng là huynh đệ chung một huyết mạch, Lý Lân cảm giác mình phải có trách nhiệm làm chút gì cho vị đệ đệ này. Lý Triệt cũng vậy, không hề có ý tứ cự tuyệt sự giúp đỡ của Lý Lân. Hai người là thân nhân, tại trong thế giới vô tình này, huyết mạch thân tình đã đủ trân quý.
Lý Lân quay đầu nhìn về Lưu Thanh Thanh vẫn luôn trầm mặc, đối với nữ nhân này, Lý Lân chỉ biết xấu hổ, không biết nói gì.
Lưu Thanh Thanh nhìn hắn, trong mắt lộ rõ phức tạp không nói nên lời.
Ngũ hoàng tử tự nhiên cũng phát hiện vấn đề giữa hai người, cười cười lui ra ngoài.
- Thanh Thanh cô nương, chuyện năm đó…
Lý Lân làm lành cười cười.
- Không cần nhắc lại nữa, chuyện kia đã qua lâu rồi!
Mặt Lưu Thanh Thanh đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Lý Lân.
Lý Lân nghẹn lời, cũng không biết nói gì nữa. Nếu Lý Lân biết hôm nay gặp phải một màn xấu hổ này thì năm đó tuyệt đối hắn không dám làm chuyện khốn kiếp kia rồi.
- Nàng cùng Ngũ đệ?
Lý Lân nghĩ ngợi một chút rồi mở miệng.
- Chúng ta chỉ là bạn bè, ta thực sự cảm kích hắn đã chiếu cố ta!
Lưu Thanh Thanh mở miệng nói, sắc mặt có chút khó coi, hai người lại trầm mặc.
Sau nửa ngày, Lưu Thanh Thanh nhẹ giọng nói:
- Thanh Ma đao kia là vật chẳng lành, cẩn thận!
Nói xong, nàng đỏ mặt chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp kia, Lý Lân khỏi khỏi thở dài. Nếu Lưu Thanh Thanh đòi lại tổn thất năm đó, Lý Lân tuyệt đối sẽ vui vẻ trả lại, thậm chí sẽ trả gấp đôi. Đương nhiên Thanh Long đao thì không thể nào, nhưng Lý Lân nắm chắc có thứ khác thay thế. Tỷ như thần binh lợi khí hoặc đan dược, Lý Lân có đủ thực lực thỏa mãn mọi yêu cầu của Lưu Thanh Thanh. Nhưng Lưu Thanh Thanh lại không nhắc tới tài vật tinh thạch cùng trữ vật giới chỉ năm đó, ngược lại còn nhắc tới ma đao, còn thật tâm khuyên giải chính mình. Điều này làm cho Lý Lân cảm giác có chút trầm trọng, khó hiểu nhất là mỹ nhân, còn là đối tượng xấu hổ này nữa chứ. Ngẫm lại Lý Lân cảm thấy rất nhức đầu, cuối cùng hắn lưu lại một đống tinh thạch cùng đan dược cho Lý Triệt rồi bay về nơi ở của mấy người Trương Thanh.
Rất may mắn, ba người không ra ngoài lịch lãm, làm cho Lý Lân kinh ngạc là, mấy tháng không gặp, ba người đã có biến hóa rất lớn. Lâm Vũ Vi đã là cảnh giới nửa bước Võ Hoàng, Trương Thanh cùng Lãnh Băng càng khoa trương hơn, đột phá đến Võ Hoàng nhất phẩm. Đối với chuyện này, Lãnh Băng biểu hiện cực kỳ bình thản, Trương Thanh lại hưng phấn không thôi, lôi kéo Lý Lân lải nhải không ngừng.
Lý Lân xuất ra chút rượu và thức ăn, mấy người tập trung chè chén, dưới sự khiêu khích của tiểu ma nữ Lâm Vũ Vi, Trương Thanh cùng Lý Lân cùng nhau nốc rượu, dưới tình huống không dùng chân khí giải rượu, rất nhanh Trương Thanh đã gục ngã. Chưa đủ phê, Lý Lân bắt lấy Lâm Vũ Vi, dù tiểu ma nữ Lâm Vũ Vi gian xảo như hồ ly, nhưng đến khi uống rượu thì chỉ là gà mờ. Đụng phải ba tấc lưỡi của Lý Lân, rất nhanh nàng liền bị quá chén. Điều làm Lý Lân câm nín chính là, sau khi say thì Lâm Vũ Vi quậy hơn Trương Thanh nhiều, nếu không có Lãnh Băng đè xuống thì không biết nàng ta đã làm ra chuyện gì rồi. Dù như vậy nhưng Lý Lân cũng bị dọa cho mồ hôi đầm đìa, thề sau này không thể uống rượu cùng Lâm Vũ Vi nữa. Nha đầu này quả thực có thể thu lấy lực lượng không biết từ trong men rượu.
Sau khi Lý Lân từ biệt thân hữu, dưới ánh mắt u oán của Lưu Thanh Thanh, vẻ mặt bi phẫn của Lâm Vũ Vi, hắn chật vật chạy vào trong không gian truyền tống trận, thân ảnh Lý Lân nhanh chóng biến mất….
Trung Châu thành là thành thị lớn nhất Trung Vực, ngoài ra, nó cũng là đô thành của Bích Lạc Hoàng Triều, một siêu cấp hoàng triều. Bích Lạc Hoàng Triều chính là một trong ba siêu cấp hoàng triều lớn của đại lục Thương Long, hùng bá trung ương đại lục Thương Long mấy chục vạn năm. Lịch sử còn dài hơn so với đại bộ phận thế lực siêu cấp trên đại lục Thương Long. Bích Lạc gia Bích Lạc Hoàng Triều cũng là một gia tộc siêu cấp nổi danh cả đại lục Thương Long.
Làm một trong những thành thị lớn nhất Trung Vực, Trung Châu thành tự nhiên cũng có truyền tống trận thông với Thiên Đế thành, tuy cả Thiên Đế thành cùng Trung Châu thành đều ở Trung Vực, nhưng khoảng cách lại không gần, một lần truyền tống cũng tốn một ngàn tinh thạch thượng phẩm, người thường căn bản không thể đi nổi. Nếu không phải Lý Lân muốn tiết kiệm thời gian thì cũng không thể xa xỉ như vậy.
Sau khi tiến ra khỏi truyền tống trận, nhanh chóng thích ứng sự mê muội do không gian truyền tống gây ra, hắn chuẩn bị phóng thích thần thức quan sát thành châu. Ngay tại lúc thần thức ly thể, một áp lực vô hình lăng không ập đến, áp chế làm cho thần thức của Lý Lân không thể vượt qua trăm trượng.
Lý Lân cung kính nói.
- Không thành vấn đề, cái khác không dám nói chứ ở trong Thần Ma học viện, lão phu tuyệt đối có thể cam đoan an toàn của bọn họ.
Gia Cát Thừa Phong mĩm cười, cam đoan nói.
Lý Lân thở phào một hơi, có những lời này của Gia Cát Thừa Phong, mấy người Lý Triệt cùng Trương Thanh chắc chắn sẽ trải qua tốt hơn nhiều. Lý Lân không phải là kẻ máu lạnh, hắn chỉ lãnh khốc đối với địch nhân, còn đối với thân nhân của mình thì hắn cũng được coi là người có tình.
Gia Cát Thừa Phong vừa lòng rời đi rồi, Lý Lân chắp tay chào mọi người đang bế quan, quay người trở về tiểu viện của mình.
Đệ tử ven đường thấy Lý Lân đến, trên mặt tràn đầy rung động cùng cung kính, thậm chí có người đã tiến lên hành lễ. Dù trong mấy người này, Lý Lân không nhận ra ai, nhưng nhìn áo quần trên người thì đều là đệ tử chính thức của ngoại viện, thậm chí trong đó còn có mấy học trưởng nổi trội. Hiện tại mọi người nhìn Lý Lân với ánh mắt như nhìn một vị tiền bối, điều này làm cho Lý Lân có chút thầm đắc ý.
Dọc theo đường đi, Lý Lân luôn mỉmcười trả lễ, không chút kiêu ngạo gì. Chỉ xã giao bình thường mà thôi, không cần thiết phải giả bộ cao cao tại thượng, lấy kinh nghiệm của hắn, đương nhiên phải biết không nên vô có đắc tội người khác. Không tùy ý trêu chọc phiền toái cũng là tố chất phải có của một sát thủ, tuy rằng Lý Lân không còn là sát thù cùng lính đánh thuê như kiếp trước, nhưng mấy thói quen tốt cũng phải giữ lại.
Lý Lân trở lại chỗ ở, Tư Đồ Thiên Xung cùng Đông Phương trưởng lão đã ở đó. Lý Lân chơi lớn như thế, hai lão đầu này không thể không biết, chỉ là hai người cũng biết khi Lý Lân đột phá thì bọn họ căn bản không giúp được gì, nếu tới thì chỉ càng thêm vướng bận, bởi vậy nên cũng chỉ đứng một bên yên lặng chú ý.
- Sư phụ! Đệ tử vừa lúc tìm ngài chào từ biệt, ta đã tìm được tin tức về Suối Sinh Mệnh, ít ngày nữa sẽ khởi hành đi Trung Châu thành!
Lý Lân cười nói.
- Bây giờ ngươi đã đạt tới cảnh giới mà lão phu cùng cực cả đời cũng không thể đạt được, nói ra thì lão phu thật hổ thẹn, tuy rằng thu ngươi làm đệ tử nhưng lại chưa từng dạy ngươi cái gì. Hiện tại ngươi không cần gọi ta là sư phụ, lão phu sợ không chịu nổi.
Tư Đồ Thiên Xung thở dài nói.
- Sư phụ ngài nói chi rứa? Một ngày làm thấy cả đời làm cha, nếu lúc trước Lý Lân đã coi ngài là sư phụ, nào có nói một câu liền vứt bỏ. Sư phụ ngài cũng quá coi thường đệ tử rồi, đệ tử là loại người máu lạnh vô tình vong ân phụ nghĩa sao?
Lý Lân lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ này của Tư Đồ Thiên Xung. Mặc dù đại lục Thương Long coi thực lực trên hết, nhưng sau khi trò giỏi hơn thầy rồi vứt bỏ sư phụ vẫn là tối kỵ của võ giả, huống chi lúc ấy Tư Đồ Thiên Xung thu hắn làm đệ tử là xuất phát từ thật tâm, Lý Lân tự nhiên sẽ không vì mình có thực lực cường đại rồi mà vứt bỏ, đây là nguyên tắc làm người, cũng là điểm mấu chốt.
- Tốt tốt tốt! Lão phu quả nhiên không nhìn lầm người!
Tư Đồ Thiên Xung kích động nói.
- Lão thất phu! Chúc mừng ngươi thu được một đồ đệ tốt!
Đông Phương lão sư tràn đầy ghen tị nói.
- Ha ha…. Cùng vui, cùng vui!
Tư Đồ Thiên Xung cười toe toét nói.
Đông Phương lão sư trắng mắt liếc lão một cái, thần sắc lộ vẻ nghiêm túc nói với Lý Lân:
- Hai người đệ tử của ta liền nhờ vào ngươi! Cũng là một kẻ sư phụ vô năng như ta, ngay cả đệ tử của mình cũng không bảo hộ được.
- Đông Phương lão sư yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được Suối Sinh Mệnh cứu các nàng.
Lý Lân vô cùng kiên định nói.
- Tốt tốt!
Đông Phương lão sư vui mừng nói, sau đó Tư Đồ Thiên Xung dặn dò vài câu, cũng nói ra chút tình huống căn bản của Trung Châu thành cho Lý Lân. Một lúc lâu, hai lão già dắt nhau rời đi. Bọn họ biết, trước khi đi xa thì Lý Lân còn có nhiều chuyện phải xử lý.
Lý Lân đi vào nơi ở của Ngũ đệ Lý Triệt, không nghĩ tới Lưu Thanh Thanh đã ở đó, điều này làm cho Lý Lân có chút xấu hổ.
- Tam ca, ca phải đi sao?
Không thể không nói, Ngũ hoàng tử quả thật cực kỳ trí tuệ, vừa nhìn sắc mặt Lý Lân liền biết hắn muốn làm gì!
- Không sai, vừa lấy được tin tức về Suối Sinh Mệnh, vì vậy cũng sắp rời đi. Ngũ đệ, nếu trong học viện có gì thì cứ tìm ba người Trương Thanh, Lãnh Băng, bọn họ đều là bằng hữu của ta, sẽ giúp ngươi!
Thời gian Lý Lân đến Thần Ma học viện quá ngắn, bằng hữu cũng chỉ có ba người Trương Thanh. Lấy thực lực nửa bước Võ Hoàng, cùng với thân phận đệ tử chính thức của mấy người Trương Thanh, đủ để cam đoan an toàn cho Ngũ đệ.
- Tam ca yên tâm đi, ta tự chiếu cố được mình!
Lý Triệt thành thục cười nói, quan hệ giữa hai huynh đệ cũng không tính là thân cận, nhưng dù sao cũng là huynh đệ chung một huyết mạch, Lý Lân cảm giác mình phải có trách nhiệm làm chút gì cho vị đệ đệ này. Lý Triệt cũng vậy, không hề có ý tứ cự tuyệt sự giúp đỡ của Lý Lân. Hai người là thân nhân, tại trong thế giới vô tình này, huyết mạch thân tình đã đủ trân quý.
Lý Lân quay đầu nhìn về Lưu Thanh Thanh vẫn luôn trầm mặc, đối với nữ nhân này, Lý Lân chỉ biết xấu hổ, không biết nói gì.
Lưu Thanh Thanh nhìn hắn, trong mắt lộ rõ phức tạp không nói nên lời.
Ngũ hoàng tử tự nhiên cũng phát hiện vấn đề giữa hai người, cười cười lui ra ngoài.
- Thanh Thanh cô nương, chuyện năm đó…
Lý Lân làm lành cười cười.
- Không cần nhắc lại nữa, chuyện kia đã qua lâu rồi!
Mặt Lưu Thanh Thanh đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Lý Lân.
Lý Lân nghẹn lời, cũng không biết nói gì nữa. Nếu Lý Lân biết hôm nay gặp phải một màn xấu hổ này thì năm đó tuyệt đối hắn không dám làm chuyện khốn kiếp kia rồi.
- Nàng cùng Ngũ đệ?
Lý Lân nghĩ ngợi một chút rồi mở miệng.
- Chúng ta chỉ là bạn bè, ta thực sự cảm kích hắn đã chiếu cố ta!
Lưu Thanh Thanh mở miệng nói, sắc mặt có chút khó coi, hai người lại trầm mặc.
Sau nửa ngày, Lưu Thanh Thanh nhẹ giọng nói:
- Thanh Ma đao kia là vật chẳng lành, cẩn thận!
Nói xong, nàng đỏ mặt chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp kia, Lý Lân khỏi khỏi thở dài. Nếu Lưu Thanh Thanh đòi lại tổn thất năm đó, Lý Lân tuyệt đối sẽ vui vẻ trả lại, thậm chí sẽ trả gấp đôi. Đương nhiên Thanh Long đao thì không thể nào, nhưng Lý Lân nắm chắc có thứ khác thay thế. Tỷ như thần binh lợi khí hoặc đan dược, Lý Lân có đủ thực lực thỏa mãn mọi yêu cầu của Lưu Thanh Thanh. Nhưng Lưu Thanh Thanh lại không nhắc tới tài vật tinh thạch cùng trữ vật giới chỉ năm đó, ngược lại còn nhắc tới ma đao, còn thật tâm khuyên giải chính mình. Điều này làm cho Lý Lân cảm giác có chút trầm trọng, khó hiểu nhất là mỹ nhân, còn là đối tượng xấu hổ này nữa chứ. Ngẫm lại Lý Lân cảm thấy rất nhức đầu, cuối cùng hắn lưu lại một đống tinh thạch cùng đan dược cho Lý Triệt rồi bay về nơi ở của mấy người Trương Thanh.
Rất may mắn, ba người không ra ngoài lịch lãm, làm cho Lý Lân kinh ngạc là, mấy tháng không gặp, ba người đã có biến hóa rất lớn. Lâm Vũ Vi đã là cảnh giới nửa bước Võ Hoàng, Trương Thanh cùng Lãnh Băng càng khoa trương hơn, đột phá đến Võ Hoàng nhất phẩm. Đối với chuyện này, Lãnh Băng biểu hiện cực kỳ bình thản, Trương Thanh lại hưng phấn không thôi, lôi kéo Lý Lân lải nhải không ngừng.
Lý Lân xuất ra chút rượu và thức ăn, mấy người tập trung chè chén, dưới sự khiêu khích của tiểu ma nữ Lâm Vũ Vi, Trương Thanh cùng Lý Lân cùng nhau nốc rượu, dưới tình huống không dùng chân khí giải rượu, rất nhanh Trương Thanh đã gục ngã. Chưa đủ phê, Lý Lân bắt lấy Lâm Vũ Vi, dù tiểu ma nữ Lâm Vũ Vi gian xảo như hồ ly, nhưng đến khi uống rượu thì chỉ là gà mờ. Đụng phải ba tấc lưỡi của Lý Lân, rất nhanh nàng liền bị quá chén. Điều làm Lý Lân câm nín chính là, sau khi say thì Lâm Vũ Vi quậy hơn Trương Thanh nhiều, nếu không có Lãnh Băng đè xuống thì không biết nàng ta đã làm ra chuyện gì rồi. Dù như vậy nhưng Lý Lân cũng bị dọa cho mồ hôi đầm đìa, thề sau này không thể uống rượu cùng Lâm Vũ Vi nữa. Nha đầu này quả thực có thể thu lấy lực lượng không biết từ trong men rượu.
Sau khi Lý Lân từ biệt thân hữu, dưới ánh mắt u oán của Lưu Thanh Thanh, vẻ mặt bi phẫn của Lâm Vũ Vi, hắn chật vật chạy vào trong không gian truyền tống trận, thân ảnh Lý Lân nhanh chóng biến mất….
Trung Châu thành là thành thị lớn nhất Trung Vực, ngoài ra, nó cũng là đô thành của Bích Lạc Hoàng Triều, một siêu cấp hoàng triều. Bích Lạc Hoàng Triều chính là một trong ba siêu cấp hoàng triều lớn của đại lục Thương Long, hùng bá trung ương đại lục Thương Long mấy chục vạn năm. Lịch sử còn dài hơn so với đại bộ phận thế lực siêu cấp trên đại lục Thương Long. Bích Lạc gia Bích Lạc Hoàng Triều cũng là một gia tộc siêu cấp nổi danh cả đại lục Thương Long.
Làm một trong những thành thị lớn nhất Trung Vực, Trung Châu thành tự nhiên cũng có truyền tống trận thông với Thiên Đế thành, tuy cả Thiên Đế thành cùng Trung Châu thành đều ở Trung Vực, nhưng khoảng cách lại không gần, một lần truyền tống cũng tốn một ngàn tinh thạch thượng phẩm, người thường căn bản không thể đi nổi. Nếu không phải Lý Lân muốn tiết kiệm thời gian thì cũng không thể xa xỉ như vậy.
Sau khi tiến ra khỏi truyền tống trận, nhanh chóng thích ứng sự mê muội do không gian truyền tống gây ra, hắn chuẩn bị phóng thích thần thức quan sát thành châu. Ngay tại lúc thần thức ly thể, một áp lực vô hình lăng không ập đến, áp chế làm cho thần thức của Lý Lân không thể vượt qua trăm trượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.