Chương 360: Phái Thượng cổ (4)
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
- Điều này làm sao có thể! Một đao vừa rồi của hắn!
Thần thức người khổng lồ một mắt dao động tràn đầy khiếp sợ, ánh mắt nhìn Lý Lân có chút kiêng dè. Tuy không quá tin đây là Lý Lân vừa mới lĩnh hội được, nhưng Lý Lân có thể phát ra một đao như vậy, đủ khiến sự khinh thường trước đây của người khổng lồ một mắt hoàn toàn biến mất. Cho dù là thượng cổ hay hiện đại, giới tu luyện từ trước tới nay đều tôn trọng thực lực, cá lớn nuốt cá bé. Trước đây người khổng lồ một mắt không tấn công vẫn là vì coi trọng ma đao trong cơ thể Lý Lân. Bây giờ cách nhìn của người khổng lồ một mắt đối với Lý Lân đã có thay đổi, chính là vì thực lực của hắn đã vượt xa dự đoán của người khổng lồ một mắt.
Một đao này hạ xuống, một lúc lâu Lý Lân không tiếp tục vung đao, lông mày nhíu lại thật sâu, giống như đang rơi vào trong tầng tầng suy nghĩ, lúc này sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
Sau nửa canh giờ, Lý Lân vốn đang yên lặng bất động lại vung ma đao lên.
“Rắc” một tiếng, khóa sắt trước người bị chém gãy, Lý Lân đột nhiên mở to mắt, sắc mặt tuy vẫn còn khó chịu, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự hưng phấn.
Sau đó dưới ánh nhìn khiếp sợ của người khổng lồ một mắt, ma đao của Lý Lân đột nhiên vung lên, trực tiếp chém xuống những xiềng xích còn lại.
- Ken ké……t
Từng tiếng vang giòn giã gõ mạnh lên đầu người khổng lồ một mắt, khiến cho trong con mắt đầy máu đỏ của người khổng lồ một mắt tràn đẩy vẻ không thể tin nổi. Trói buộc y bao nhiêu năm, khiến y nghĩ hết tất cả mọi biện pháp đều khó có thể mảy may tổn hại năm cái xiềng xích kia lại bị Lý Lân dễ dàng chém đứt. Khi thời điểm tự do đến, người khổng lồ một mắt nhất thời khó có thể phản ứng kịp.
Lý Lân thở hổn hển, thu hồi ma đao. Cả người lui lại chục bước, lui tới không gian truyền tống hắn đã bố trí. Mấy đao kia thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng, thực ra đã tập trung tất cả tinh khí thần của Lý Lân, đã tiêu hao rất nhiều tinh thần của hắn.
- Gào!
Người khổng lồ một mắt hét lớn một tiếng, núi thây trước người bay tứ tung, cả người đột nhiên đứng lên, sau đó những huyết nhục hư thối trên người rào rào rơi xuống. Chỉ trong vài phút ngắn ngủn, người khổng lồ một mắt ngoại trừ đầu và cánh tay còn nguyên vẹn, những bộ phận khác gần như hoàn toàn biến thành xương khô.
- Gào! Đã thoát nạn, bản tọa rốt cuộc đã thoát nạn!
Người khổng lồ một mắt ngửa mặt lên trời rít gào. Sau đó con mắt huyết sắc nhìn về phía Lý Lân, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
- Ngươi muốn nuốt lời sao?
Thần sắc Lý Lân trở nên ngưng trọng. Đã làm xong việc, một khi người khổng lồ một mắt muốn nuốt lời, hắn lập tức muốn đào tẩu. Đã tiêu hao nhiều sức lực, Lý Lân không có hứng thú giao đấu với người khổng lồ một mắt.
Người khổng lồ một mắt nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, chậm rãi lắc đầu!
- Bản tọa nói lời giữ lời, ngươi cứu bản tọa, bản tọa tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi hãy lập tức rời khỏi không gian này. Là người bảo vệ sơn môn, bản tọa không thể dung thứ cho sự tồn tại của những người ngoài tông phái này.
Lần đầu tiên người khổng lồ một mắt mở miệng nói. Giọng nói khàn khàn dị thường. Hơn nữa, rất nhiều từ gượng gạo không chính xác, chứng tỏ ngôn ngữ của y bây giờ cực kỳ cứng nhắc, giống như vừa học vừa đọc.
- Tông môn mà ngươi bảo về đã không còn nữa. Ngươi hà tất phải…
Lý Lân khuyên giải, người khổng lồ một mắt trừng mắt, đột nhiên vung tay phải lên, một luồng gió đánh úp tới. Sau đó thông đạo bị đá lớn phong kín đột nhiên mở ra, không kịp phản ứng, Lý Lân trực tiếp bị luồng gió này quét ra ngoài.
- Gào!
Một tiếng hí truyền ra từ trong Thần Miếu, sau đó nguyên khí trời đất từ bốn phương tám hướng điên cuồng dâng lên trong Thần Miếu, chỉ trong vài phút ngắn ngủn, cả Thần Miếu được bao phủ trong một tầng nguyên khí trời đất màu trắng ngà.
- Đây là?
Lý Lân trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ người khổng lồ một mắt lại thần thông tới như vậy, hơn nữa nguyên khí trời đất mà hắn không thể hấp thu đối với người khổng lồ một mắt lại không hề có ảnh hưởng. Cùng lúc đó, cự thạch màu xanh xây bên ngoài Thần Điện bắt đầu ra rạn nứt, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của Lý Lân, một tòa Thần Miếu màu vàng đột nhiên mọc từ dưới đất lên. Ở lối vào Thần Miếu, có một thân ảnh to lớn đứng đó, nếu không phải đầu nó chỉ có một con mắt huyết sắc, e rằng tất cả mọi người sẽ cho rằng gã này là một cao thủ loài người to lớn.
- Lại có thể hồi phục nhanh như vậy, hơn nữa khí tức trước mắt không hề thua kém Ngao Vô Tình! Nơi này không thể ở lâu!
Lý Lân quyết định, điều khiển sức mạnh không gian Lục Mang Tinh để đi.
Thần Điện bay lên không trung, con mắt huyết sắc của người khổng lồ một mắt chằm chằm nhìn không gian vỡ vụn của Lý Lân, thần sắc trong con mắt độc nhất có chút phức tạp, không biết y đang nghĩ gì. Cuối cùng y há to miệng như một chậu máu, điên cuồng cắn nuốt nguyên khí trời đất.
- Vù vù!
Lý Lân đi ra từ trong không gian thông đạo, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
- Con mẹ nó, vận khí của lão tử không đen đến như vậy chứ!
Chỉ thấy trước mặt Lý Lân cách đó không xa có hai thân ảnh đang giằng co, từ khí tức mà họ toát ra, hai người đều là Võ Hoàng lục phẩm. Cao thủ đỉnh nhất cứ thế gặp phải cũng coi như là xui xẻo đi, một phát để hắn gặp phải hai người.
Ánh mắt một gã Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Lý Lân, trong mắt có thêm sự kinh ngạc, Hoàng cấp lúc nào có thể dễ dàng xuyên qua không gian như vậy.
- Thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi!
Vẻ mặt Lý Lân trở nên cứng ngắc. Sau đó không chút nghĩ ngợi, lại đạp lên không gian mà đi.
- Chạy đi đâu!
Một gã Võ Hoàng lục phẩm khác đột nhiên đánh ra một chưởng, cách y không xa một không gian đã bị đập nát, lộ ra một không gian hỗn loạn tối om.
- Cái gì?
Trên mặt Võ Hoàng lục phẩm này lộ ra vẻ kinh ngạc. Không có, lại không có. Chẳng lẽ trước đó y đã cảm ưng sai rồi, một thằng nhãi thoạt nhìn chỉ có Vương Tọa bát phẩm lại là một Võ Hoàng cao giới thâm tàng bất lộ?
- Hôm nay cứ bỏ đi! Xuất hiện mảnh không gian này ta và ngươi lại tiếp tục định chiến cuộc hôm nay!
Tên Võ Hoàng cao giới nói với đối thủ đang giằng co. Sau đó, thân hình đột nhiên bay lên, nhanh chóng đuổi theo hướng đó.
- Hừ! Quả nhiên là rất sốt ruột. Vương Tọa bát phẩm có thể xuyên không gian, ngoại trừ thiên phú thần thông, e rằng chính là có báu vật. Bảo bối dâng tới tận cửa bản tọa há có thể buông tha, huống hồ lần này dù thế nào cũng sẽ không để nhà ngươi chiếm tiện nghi.
Ánh mắt tên Võ Hoàng lục phẩm kia lóe sáng. Thu lại khí tức rồi nhanh chóng đuổi theo hướng tên Võ Hoàng cao giới kia vừa bỏ đi. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Ai cũng muốn chiếm tiện nghi, chỉ là tiện nghi này cũng không dễ chiếm như vậy.
Sau khi hai người đều rời đi, trong hư không từ từ xuất hiện một thân ảnh, đúng là Lý Lân vô cùng chật vật. Hắn tiến vào thông đạo trong không gian, vốn định lập tức chạy, nhưng khi nhích người lại cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng, trong lúc nguy cấp, hắn lợi dụng không gian của mình truyền tống thần thông, giả truyền tống rời đi, sau đó cả người thu lại toàn bộ khí tức giấu trong thông đạo trong không gian. Cho dù như vậy, đối mặt với sự đột ngột gây khó dễ của một Võ Hoàng lục phẩm, Lý Lân vẫn có chút ảnh hưởng. Nếu không phải thân thể cường tráng, e rằng một chưởng phong cũng đủ khiến Lý Lân hộc máu.
- Chết tiệt, xem ra không thể tùy ý sử dụng sức mạnh của Lục Mang Tinh.
Ngẫm lại nơi này có trên trăm cao thủ cấp Võ Hoàng lởn vởn, Lý Lân liền cảm thấy da đầu run lên, huống hồ trong đó còn có Võ Hoàng cao nhất rất khủng bố, dù thế nào Lý Lân cũng không hề có khả năng sơ ý. Đối mặt với tình hình này, Lý Lân cũng chỉ có thể mang theo đuôi làm người thôi. Lý Lân không biết, lần này hắn đột nhiên hiện thân, thứ hắn truyền ra ngoài đã dẫn đường cho Võ Hoàng lục phẩm cao nhất tới chỗ người khổng lồ một mắt, dẫn tới một trận hỗn chiến trong cả mảng không gian.
Tên kia sau khi dẫn đầu truy tìm hành tung Võ Hoàng lục phẩm Lý Lân được vài trăm dặm, ngoài trừ phát hiện không gian truyền tống tới một thế tục phàm binh ra, thấy tòa Thần Điện màu vàng đang cắn nuốt nguyên khí trời đất giữa không trung. Dưới sự kích thích của lòng tham, tên Vương Tọa lục phẩm này trước động thủ với tòa Thần Điện màu vàng. Kết quả dẫn tới người khổng lồ một mắt vồ tới. Tên Võ Hoàng lục phẩm này bị đánh hộc máu, suýt chút nữa bị biến thành con người bình thường chịu sự cắn xé của người khổng lồ một mắt. Vì thoát thân, tên Võ Hoàng lục phẩm này kéo gã Võ Hoàng lục phẩm theo đuôi vào cuộc chiến. Hai người giao chiến biến thành ba người hỗn chiến. Cùng với cuộc chiến của ba người, ngày càng nhiều cao thủ Hoàng cấp bị khí thế nơi này hấp dẫn. Sau đó vì cướp đoạt tòa Thần Điện màu vàng giữa không trung mà đánh nhau chí chóe. Toàn bộ không gian tông phái thượng cổ đều vì trận hỗn chiến này mà chấn động.
- Không thể nào! Sao chỗ này lại đánh nhau rồi?
Lý Lân đang lặng lẽ rời đi đột nhiệt dừng bước, tràn đầy kinh ngạc xoay người lại. Nếu hắn nhớ không lầm, nơi bùng nổ khí tức mãnh liệt này đúng là Thần Miếu mà người khổng lồ một mắt từng ở.
- Có nên quay về xem thế nào?
Lý Lân nhíu mày, cuối cùng vẫn cắn răng, đi về không gian sâu bên trong. Người khổng lồ một mắt chính là linh thú bảo vệ núi, cho dù hắn trở về cũng chỉ có thể quan sát cuộc chiến, chẳng thà tiến vào bên trong thử vận may, nếu may mắn có thể đoạt được linh bảo gì cũng coi như một món hời. Ngược hướng với Lý Lân, Hỏa Viên cao hơn người đang tràn đầy hưng phấn hướng về trận đại chiến đang bùng nổ.
- Giao chiến quy mô lớn thế này, Thánh Long vương hẳn là nên ở lại chứ! Con bà nó, hắn lại không thể chết, nếu không lão tử vẫn không thể chôn cùng hắn!
Hỏa Viên than thở, tốc độ trở nên nhanh hơn.
- Xoạt!
Thanh âm trường kiếm tuốt khỏi vỏ truyền đến, Hỏa Viên cực kỳ cảnh giác né tránh. Khí lạnh bừng lên của phi kiếm kia thiếu chút nữa gọt sạch da đầu của Hỏa Viên.
Hỏa Viên giận dữ, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Hỏa Viên y đường đường là vua của hỏa linh, cũng có kiêu ngạo của bản thân, sao có thể tùy tiện để một đám chó mèo đối phó với mình. Một gậy to màu đen từ tay khác liều mạng phóng tới.
- Chết đi cho Viên gia gia ta!
Hỏa Viên nổi giận nói.
- Ấy? Ngươi không phải là linh thú của không gian này, ngươi đến từ bên ngoài Hắc Thủy Tùng Lâm?
Người tới phản ứng cũng rất nhanh, Hỏa Viên vừa mở miệng đã đưa ra kết luận.
- Ngươi quản ta đến từ đâu làm cái gì, nếu dám ra tay với lão tử, thì cũng nên chuẩn bị đánh một trận ra trò!
Hỏa Viên nhe răng, khuôn mặt đầy vẻ hung dữ.
- Hừ, một con khỉ mà cũng dám càn rỡ. Xem bản gia lột da ngươi lấy đan, trong thần hồn luyện hóa nhập phi kiếm.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, một đạo nhân áo xanh tay cầm phi kiếm đi ra từ rừng rậm. Tướng mạo cũng chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn đầy vẻ chính nghĩa. Rất giống mấy đạo sĩ tỏ vẻ đạo mạo.
- Muốn lột da lấy đan của Viên gia gia ta, phải xem thiết bảng trong tay Viên gia gia ta có đồng ý hay không!
Hỏa Viên hét lớn một tiếng, vung cao thiết bảng xông tới.
- Súc sinh thì vẫn là súc sinh, cho dù thực lực có cao tới đâu cũng không thay đổi bản tính hoang dã. Bản tọa đã thay đổi chủ ý. Hôm nay ta phải hàng phục ngươi, bắt về làm linh thú thủ sơn cũng không tồi.
Đạo nhân áo xanh vẻ mặt tự tin nói. Sau đó kết kiếm quyết, phi kiếm lượn lờ bên người đột nhiên phóng lớn, trong chớp mắt hóa thành một cự kiếm khổng lồ cao mười mấy trượng, tỏa ra kiếm khí ngút trời.
Thần thức người khổng lồ một mắt dao động tràn đầy khiếp sợ, ánh mắt nhìn Lý Lân có chút kiêng dè. Tuy không quá tin đây là Lý Lân vừa mới lĩnh hội được, nhưng Lý Lân có thể phát ra một đao như vậy, đủ khiến sự khinh thường trước đây của người khổng lồ một mắt hoàn toàn biến mất. Cho dù là thượng cổ hay hiện đại, giới tu luyện từ trước tới nay đều tôn trọng thực lực, cá lớn nuốt cá bé. Trước đây người khổng lồ một mắt không tấn công vẫn là vì coi trọng ma đao trong cơ thể Lý Lân. Bây giờ cách nhìn của người khổng lồ một mắt đối với Lý Lân đã có thay đổi, chính là vì thực lực của hắn đã vượt xa dự đoán của người khổng lồ một mắt.
Một đao này hạ xuống, một lúc lâu Lý Lân không tiếp tục vung đao, lông mày nhíu lại thật sâu, giống như đang rơi vào trong tầng tầng suy nghĩ, lúc này sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
Sau nửa canh giờ, Lý Lân vốn đang yên lặng bất động lại vung ma đao lên.
“Rắc” một tiếng, khóa sắt trước người bị chém gãy, Lý Lân đột nhiên mở to mắt, sắc mặt tuy vẫn còn khó chịu, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự hưng phấn.
Sau đó dưới ánh nhìn khiếp sợ của người khổng lồ một mắt, ma đao của Lý Lân đột nhiên vung lên, trực tiếp chém xuống những xiềng xích còn lại.
- Ken ké……t
Từng tiếng vang giòn giã gõ mạnh lên đầu người khổng lồ một mắt, khiến cho trong con mắt đầy máu đỏ của người khổng lồ một mắt tràn đẩy vẻ không thể tin nổi. Trói buộc y bao nhiêu năm, khiến y nghĩ hết tất cả mọi biện pháp đều khó có thể mảy may tổn hại năm cái xiềng xích kia lại bị Lý Lân dễ dàng chém đứt. Khi thời điểm tự do đến, người khổng lồ một mắt nhất thời khó có thể phản ứng kịp.
Lý Lân thở hổn hển, thu hồi ma đao. Cả người lui lại chục bước, lui tới không gian truyền tống hắn đã bố trí. Mấy đao kia thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng, thực ra đã tập trung tất cả tinh khí thần của Lý Lân, đã tiêu hao rất nhiều tinh thần của hắn.
- Gào!
Người khổng lồ một mắt hét lớn một tiếng, núi thây trước người bay tứ tung, cả người đột nhiên đứng lên, sau đó những huyết nhục hư thối trên người rào rào rơi xuống. Chỉ trong vài phút ngắn ngủn, người khổng lồ một mắt ngoại trừ đầu và cánh tay còn nguyên vẹn, những bộ phận khác gần như hoàn toàn biến thành xương khô.
- Gào! Đã thoát nạn, bản tọa rốt cuộc đã thoát nạn!
Người khổng lồ một mắt ngửa mặt lên trời rít gào. Sau đó con mắt huyết sắc nhìn về phía Lý Lân, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
- Ngươi muốn nuốt lời sao?
Thần sắc Lý Lân trở nên ngưng trọng. Đã làm xong việc, một khi người khổng lồ một mắt muốn nuốt lời, hắn lập tức muốn đào tẩu. Đã tiêu hao nhiều sức lực, Lý Lân không có hứng thú giao đấu với người khổng lồ một mắt.
Người khổng lồ một mắt nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, chậm rãi lắc đầu!
- Bản tọa nói lời giữ lời, ngươi cứu bản tọa, bản tọa tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi hãy lập tức rời khỏi không gian này. Là người bảo vệ sơn môn, bản tọa không thể dung thứ cho sự tồn tại của những người ngoài tông phái này.
Lần đầu tiên người khổng lồ một mắt mở miệng nói. Giọng nói khàn khàn dị thường. Hơn nữa, rất nhiều từ gượng gạo không chính xác, chứng tỏ ngôn ngữ của y bây giờ cực kỳ cứng nhắc, giống như vừa học vừa đọc.
- Tông môn mà ngươi bảo về đã không còn nữa. Ngươi hà tất phải…
Lý Lân khuyên giải, người khổng lồ một mắt trừng mắt, đột nhiên vung tay phải lên, một luồng gió đánh úp tới. Sau đó thông đạo bị đá lớn phong kín đột nhiên mở ra, không kịp phản ứng, Lý Lân trực tiếp bị luồng gió này quét ra ngoài.
- Gào!
Một tiếng hí truyền ra từ trong Thần Miếu, sau đó nguyên khí trời đất từ bốn phương tám hướng điên cuồng dâng lên trong Thần Miếu, chỉ trong vài phút ngắn ngủn, cả Thần Miếu được bao phủ trong một tầng nguyên khí trời đất màu trắng ngà.
- Đây là?
Lý Lân trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ người khổng lồ một mắt lại thần thông tới như vậy, hơn nữa nguyên khí trời đất mà hắn không thể hấp thu đối với người khổng lồ một mắt lại không hề có ảnh hưởng. Cùng lúc đó, cự thạch màu xanh xây bên ngoài Thần Điện bắt đầu ra rạn nứt, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của Lý Lân, một tòa Thần Miếu màu vàng đột nhiên mọc từ dưới đất lên. Ở lối vào Thần Miếu, có một thân ảnh to lớn đứng đó, nếu không phải đầu nó chỉ có một con mắt huyết sắc, e rằng tất cả mọi người sẽ cho rằng gã này là một cao thủ loài người to lớn.
- Lại có thể hồi phục nhanh như vậy, hơn nữa khí tức trước mắt không hề thua kém Ngao Vô Tình! Nơi này không thể ở lâu!
Lý Lân quyết định, điều khiển sức mạnh không gian Lục Mang Tinh để đi.
Thần Điện bay lên không trung, con mắt huyết sắc của người khổng lồ một mắt chằm chằm nhìn không gian vỡ vụn của Lý Lân, thần sắc trong con mắt độc nhất có chút phức tạp, không biết y đang nghĩ gì. Cuối cùng y há to miệng như một chậu máu, điên cuồng cắn nuốt nguyên khí trời đất.
- Vù vù!
Lý Lân đi ra từ trong không gian thông đạo, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
- Con mẹ nó, vận khí của lão tử không đen đến như vậy chứ!
Chỉ thấy trước mặt Lý Lân cách đó không xa có hai thân ảnh đang giằng co, từ khí tức mà họ toát ra, hai người đều là Võ Hoàng lục phẩm. Cao thủ đỉnh nhất cứ thế gặp phải cũng coi như là xui xẻo đi, một phát để hắn gặp phải hai người.
Ánh mắt một gã Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Lý Lân, trong mắt có thêm sự kinh ngạc, Hoàng cấp lúc nào có thể dễ dàng xuyên qua không gian như vậy.
- Thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi!
Vẻ mặt Lý Lân trở nên cứng ngắc. Sau đó không chút nghĩ ngợi, lại đạp lên không gian mà đi.
- Chạy đi đâu!
Một gã Võ Hoàng lục phẩm khác đột nhiên đánh ra một chưởng, cách y không xa một không gian đã bị đập nát, lộ ra một không gian hỗn loạn tối om.
- Cái gì?
Trên mặt Võ Hoàng lục phẩm này lộ ra vẻ kinh ngạc. Không có, lại không có. Chẳng lẽ trước đó y đã cảm ưng sai rồi, một thằng nhãi thoạt nhìn chỉ có Vương Tọa bát phẩm lại là một Võ Hoàng cao giới thâm tàng bất lộ?
- Hôm nay cứ bỏ đi! Xuất hiện mảnh không gian này ta và ngươi lại tiếp tục định chiến cuộc hôm nay!
Tên Võ Hoàng cao giới nói với đối thủ đang giằng co. Sau đó, thân hình đột nhiên bay lên, nhanh chóng đuổi theo hướng đó.
- Hừ! Quả nhiên là rất sốt ruột. Vương Tọa bát phẩm có thể xuyên không gian, ngoại trừ thiên phú thần thông, e rằng chính là có báu vật. Bảo bối dâng tới tận cửa bản tọa há có thể buông tha, huống hồ lần này dù thế nào cũng sẽ không để nhà ngươi chiếm tiện nghi.
Ánh mắt tên Võ Hoàng lục phẩm kia lóe sáng. Thu lại khí tức rồi nhanh chóng đuổi theo hướng tên Võ Hoàng cao giới kia vừa bỏ đi. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Ai cũng muốn chiếm tiện nghi, chỉ là tiện nghi này cũng không dễ chiếm như vậy.
Sau khi hai người đều rời đi, trong hư không từ từ xuất hiện một thân ảnh, đúng là Lý Lân vô cùng chật vật. Hắn tiến vào thông đạo trong không gian, vốn định lập tức chạy, nhưng khi nhích người lại cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng, trong lúc nguy cấp, hắn lợi dụng không gian của mình truyền tống thần thông, giả truyền tống rời đi, sau đó cả người thu lại toàn bộ khí tức giấu trong thông đạo trong không gian. Cho dù như vậy, đối mặt với sự đột ngột gây khó dễ của một Võ Hoàng lục phẩm, Lý Lân vẫn có chút ảnh hưởng. Nếu không phải thân thể cường tráng, e rằng một chưởng phong cũng đủ khiến Lý Lân hộc máu.
- Chết tiệt, xem ra không thể tùy ý sử dụng sức mạnh của Lục Mang Tinh.
Ngẫm lại nơi này có trên trăm cao thủ cấp Võ Hoàng lởn vởn, Lý Lân liền cảm thấy da đầu run lên, huống hồ trong đó còn có Võ Hoàng cao nhất rất khủng bố, dù thế nào Lý Lân cũng không hề có khả năng sơ ý. Đối mặt với tình hình này, Lý Lân cũng chỉ có thể mang theo đuôi làm người thôi. Lý Lân không biết, lần này hắn đột nhiên hiện thân, thứ hắn truyền ra ngoài đã dẫn đường cho Võ Hoàng lục phẩm cao nhất tới chỗ người khổng lồ một mắt, dẫn tới một trận hỗn chiến trong cả mảng không gian.
Tên kia sau khi dẫn đầu truy tìm hành tung Võ Hoàng lục phẩm Lý Lân được vài trăm dặm, ngoài trừ phát hiện không gian truyền tống tới một thế tục phàm binh ra, thấy tòa Thần Điện màu vàng đang cắn nuốt nguyên khí trời đất giữa không trung. Dưới sự kích thích của lòng tham, tên Vương Tọa lục phẩm này trước động thủ với tòa Thần Điện màu vàng. Kết quả dẫn tới người khổng lồ một mắt vồ tới. Tên Võ Hoàng lục phẩm này bị đánh hộc máu, suýt chút nữa bị biến thành con người bình thường chịu sự cắn xé của người khổng lồ một mắt. Vì thoát thân, tên Võ Hoàng lục phẩm này kéo gã Võ Hoàng lục phẩm theo đuôi vào cuộc chiến. Hai người giao chiến biến thành ba người hỗn chiến. Cùng với cuộc chiến của ba người, ngày càng nhiều cao thủ Hoàng cấp bị khí thế nơi này hấp dẫn. Sau đó vì cướp đoạt tòa Thần Điện màu vàng giữa không trung mà đánh nhau chí chóe. Toàn bộ không gian tông phái thượng cổ đều vì trận hỗn chiến này mà chấn động.
- Không thể nào! Sao chỗ này lại đánh nhau rồi?
Lý Lân đang lặng lẽ rời đi đột nhiệt dừng bước, tràn đầy kinh ngạc xoay người lại. Nếu hắn nhớ không lầm, nơi bùng nổ khí tức mãnh liệt này đúng là Thần Miếu mà người khổng lồ một mắt từng ở.
- Có nên quay về xem thế nào?
Lý Lân nhíu mày, cuối cùng vẫn cắn răng, đi về không gian sâu bên trong. Người khổng lồ một mắt chính là linh thú bảo vệ núi, cho dù hắn trở về cũng chỉ có thể quan sát cuộc chiến, chẳng thà tiến vào bên trong thử vận may, nếu may mắn có thể đoạt được linh bảo gì cũng coi như một món hời. Ngược hướng với Lý Lân, Hỏa Viên cao hơn người đang tràn đầy hưng phấn hướng về trận đại chiến đang bùng nổ.
- Giao chiến quy mô lớn thế này, Thánh Long vương hẳn là nên ở lại chứ! Con bà nó, hắn lại không thể chết, nếu không lão tử vẫn không thể chôn cùng hắn!
Hỏa Viên than thở, tốc độ trở nên nhanh hơn.
- Xoạt!
Thanh âm trường kiếm tuốt khỏi vỏ truyền đến, Hỏa Viên cực kỳ cảnh giác né tránh. Khí lạnh bừng lên của phi kiếm kia thiếu chút nữa gọt sạch da đầu của Hỏa Viên.
Hỏa Viên giận dữ, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Hỏa Viên y đường đường là vua của hỏa linh, cũng có kiêu ngạo của bản thân, sao có thể tùy tiện để một đám chó mèo đối phó với mình. Một gậy to màu đen từ tay khác liều mạng phóng tới.
- Chết đi cho Viên gia gia ta!
Hỏa Viên nổi giận nói.
- Ấy? Ngươi không phải là linh thú của không gian này, ngươi đến từ bên ngoài Hắc Thủy Tùng Lâm?
Người tới phản ứng cũng rất nhanh, Hỏa Viên vừa mở miệng đã đưa ra kết luận.
- Ngươi quản ta đến từ đâu làm cái gì, nếu dám ra tay với lão tử, thì cũng nên chuẩn bị đánh một trận ra trò!
Hỏa Viên nhe răng, khuôn mặt đầy vẻ hung dữ.
- Hừ, một con khỉ mà cũng dám càn rỡ. Xem bản gia lột da ngươi lấy đan, trong thần hồn luyện hóa nhập phi kiếm.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, một đạo nhân áo xanh tay cầm phi kiếm đi ra từ rừng rậm. Tướng mạo cũng chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn đầy vẻ chính nghĩa. Rất giống mấy đạo sĩ tỏ vẻ đạo mạo.
- Muốn lột da lấy đan của Viên gia gia ta, phải xem thiết bảng trong tay Viên gia gia ta có đồng ý hay không!
Hỏa Viên hét lớn một tiếng, vung cao thiết bảng xông tới.
- Súc sinh thì vẫn là súc sinh, cho dù thực lực có cao tới đâu cũng không thay đổi bản tính hoang dã. Bản tọa đã thay đổi chủ ý. Hôm nay ta phải hàng phục ngươi, bắt về làm linh thú thủ sơn cũng không tồi.
Đạo nhân áo xanh vẻ mặt tự tin nói. Sau đó kết kiếm quyết, phi kiếm lượn lờ bên người đột nhiên phóng lớn, trong chớp mắt hóa thành một cự kiếm khổng lồ cao mười mấy trượng, tỏa ra kiếm khí ngút trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.