Tam Thái Tử

Chương 361: Tông phái thượng cổ (5)

Thuỵ Tỉnh Thỏ

04/11/2014

Hỏa Viên nổi giận, thân là vủa của hỏa thú, sao có thể bị làm nhục như vậy. Huống hồ thực lực của tên hỗn đản loài người giả bộ uy hiếp, tỏ vẻ đạo mạo này cũng chỉ tương đương y, thái độ cao cao tại thượng đó khiến cho Hỏa Viên có một loại kích động muốn hung hăng giẫm đạp.

- Gào!

Rít một tiếng, Hỏa Viên hóa thành một con vượn khổng lồ cao mười mấy mét, thiết bảng màu đen trong tay giống như một ngọn núi cao màu đen, đánh vút về phía đỉnh cự kiếm của đạo nhân áo xanh. Dựa vào linh giác của Hỏa Viên, biết được thanh trường kiếm này mới là uy hiếp lớn nhất.

“Keng” một tiếng, ánh xanh từ trường kiếm phóng lớn, thế nhưng lại bị chặn đứng bởi một đòn nặng nề và mạnh mẽ của Hỏa Viên.

- Có chút khả năng!

Hỏa Viên thu lại sự khinh thường, đạo sĩ loài người này so với trong tưởng tượng của y còn khó chơi hơn. Quan trọng nhất là, trên đỉnh thanh kiếm của đạo sĩ áo xanh mang đến cảm giác nguy hiểm ẩn chứa. Đây là trực giác theo bản năng của Hỏa Viên đã sống bao nhiêu ngàn năm.

- Thiên Thần kiếm, đi!

Đạo sĩ áo xanh khẽ quát một tiếng, cự kiếm màu xanh bổ ngang xuống, kiếm khí bá đạo ngưng tụ thành cột, chém về phía Hỏa Viên.

Hỏa Viên cũng không cam lòng yếu thế, trên thiết bảng đen thùi phát ra lửa xanh, không gian xung quanh thiết bảng hình như cũng run run lay động theo ngọn lửa xanh.

Hai người kẻ tới ta đi, tạo ra một trận đánh kịch liệt, sắc mặt đạo sĩ áo xanh có chút tái nhợt, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm trọng, từ đầu tới cuối chỉ dùng kiếm quyết thúc đẩy cự kiếm giao chiến, bản thân không hề tham gia. Đối với loài người mà nói, đấu cận chiến với linh thú đồng cấp, đó là một hành vi điên cuồng. Trung tâm trận chiến, Hỏa Viên với bộ dạng vô cùng chật vật, lửa đỏ quanh người bị kiếm khí chặt đứt vô số, có rất nhiều chỗ xuất hiện từng lỗ hổng huyết sắc, chảy ra huyết dịch màu vàng.

- Gào!

Hỏa Viên ngửa mặt lên trời rít gào, lửa xanh trên thiết bảng màu đen chuyển thành màu vàng nhợt, không gian xung quanh ngọn lửa sụp đổ, hình thành từng mảng hư vô màu đen.

- Một thanh kiếm mẻ cũng muốn đối phó với lão tử, chết đi cho lão tử!

Hỏa Viên hung hăng đánh vào cự kiếm màu xanh, hai bên xảy ra va chạm kịch liệt. Một tiếng thét nhỏ truyền đến, đạo sĩ áo xanh sắc mặt trắng bệch, há miệng phun ra một ngụm máu. Sau đó cự kiếm máu xanh trở về kích cỡ bình thường, gào thét bay trở lại đỉnh đầu đạo sĩ áo xanh. Đạo sĩ áo xanh tập trung nhìn, trên mặt lộ ra một chút không thể tin được, thêm vẻ đau đớn tới cùng cực.

- Ngươi…. Ngươi lại Thiên Thần kiếm của ta bị thương! Ngươi đáng chết!

Thần sắc đạo sĩ áo xanh còn khó coi hơn cả cưỡng gian lão bà của y, ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn Hỏa Viên.

Bộ dạng của Hỏa Viên cũng không dễ chịu gì. Uy lực của thanh Thiên Thần kiếm này vượt qua tưởng tượng của y. Một đòn dốc toàn lực mặc dù không bị thương nặng, nhưng thiết bảng không gì địch nổi trong tay Hỏa Viên cũng bị đứt làm đôi. Chỉ để lại một phần ba còn trong tay.

- Con mẹ mày, thần côn của lão tử bị hủy còn chưa đến tìm ngươi tính sổ, ngươi lại dám cáo trạng trước.

Hỏa Viên nổi giận, thu lại hai đoạn thiết bảng bị gãy, cả người điên cuồng gào thét một tiếng lao về phía đạo sĩ áo xanh.

- Xoẹt!

Kiếm vung lên, Hỏa Viên biến sắc, bỏ qua đạo sĩ áo xanh, cả người nhanh chóng lướt ngang qua.

- Con mẹ nó, lần này phiền phức rồi.



Mặc dù chưa quay đầu lại, Hỏa Viên vẫn cảm nhận được áp lực phía sau, không chút suy nghĩ liền chui vào thông đạo trong không gian.

- Hừ!

“Hừ” lạnh một tiếng, một thanh kiếm màu vàng đột nhiên chém mạnh trong hư không, một dao động lăn tăn truyền ra, không gian xuất hiện một diện tích lớn bị sụp xuống. Sau đó Hỏa Viên vừa nhảy vào trong đó lại chật vật nhảy ra ngoài.

- Hỏa Viên tốt hiếm thấy, từ hôm nay trở đi, ngươi hãy theo bản tọa đi!

Một ông lão đeo thanh trường kiếm màu vàng bước nhanh tới.

- Ở đâu mọc ra một lão bất tử, muốn thu phục Viên gia gia ta, cũng không sợ gió thổi bay lưỡi à.

Hỏa Viên chửi ầm lên.

- Hừ! Súc sinh thì vẫn là súc sinh. Bản tọa coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi.

- Phúc cái đầu ngươi! Nhìn đây!

Hỏa Viên gầm rú thô bạo, trên người đột nhiên phun ra ngọn lửa màu đen, hung hãn lao về phía lão đạo.

- Đây là lửa gì?

Lão đạo nhướn mày, tùy ý khẽ vẫy tay, sau đó trường kiếm màu vàng đeo trên lưng ngao vui một tiếng, di chuyển tới tay lão đạo.

- Ngươi đã không biết tốt xấu! Lão đạo ta cũng chỉ có thể tiễn ngươi lên đường!

Lão đạo chưa từng nói lời vô nghĩa, trường kiếm bay lượn, trực tiếp chém về phía Hỏa Viên.

Thổi phù một tiếng, khuôn mặt Hỏa Viên tràn đầy vẻ không thể tin được. Sau lưng xuất hiện một đường máu màu vàng, mạnh mẽ không kém gì thân thể linh thú cao giới lại bị một thanh trường kiếm màu vàng chặt đứt đầy hoa lệ.

- Xoẹt!

Trường kiếm màu vàng lại vòng lại chém về phía Hỏa Viên.

- Trốn!

Hỏa Viên không màng đến những thứ khác, ngọn lửa đen lượn lờ quanh người, chậm rãi không mục đích đánh vỡ không gian, cuốn vào bên trong dòng chảy không gian hỗn loạn.

- Trở về cho lão đạo!

Sắc mặt lão đạo có chút khó coi, bàn tay to đột nhiên thăm dò vào dòng chảy hỗn loạn bên trong không gian, chộp được bản thể của Hỏa Viên một cách chính xác.



Trong mắt Hỏa Viên ánh lên vẻ tàn nhẫn, nửa người bị trường kiếm màu vàng chặt đứt đột nhiên bùng phát ngọn lửa đen thùi dữ dội, trong nháy mắt đã bành trướng mấy chục lần.

Một tiếng ầm vang lên, Hỏa Viên tự bạo nửa người dưới, toàn bộ dòng chảy không gian hỗn loạn càng thêm bạo loạn. Bàn tay thăm dò của lão đạo cũng bị nổ tung một nửa, máu tươi chảy không ngừng.

- Nghiệp chướng!

Sắc mặt lão đạo trở nên vô cùng khó coi. Trải qua vụ nổ mạnh như vậy, không gian pháp tắc đều xuất hiện vấn đề, lão đạo mặc dù có khả năng thông thiên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hỏa Viên rời đi.

- Tham kiến sư thúc!

Đạo sĩ áo xanh đi lên phía trước, cung kính hành lễ.

- Tần Lâm, ngươi quá mức tự đại rồi. Linh thú có thể tồn tại ở Thương Long đại lục là có đạo lý cả. Huống hồ Hỏa Viên này rõ ràng không phải linh thú bình thường, thậm chí có thể nó không phải linh thú. Thiên Thần kiếm mặc dù là một trong mười đại tuyệt kiếm nổi tiếng nhất của chúng ta, nhưng từ xưa tới nay không phải dựa vào sự chắc chắn của kiếm thể. Ngươi lấy cứng chọi cứng là hành vi vô cùng ngu xuẩn.

Sắc mặt lão đạo khó coi khiển trách. Ngẫm lại đạo sĩ áo xanh cũng là đại cao thủ Võ Hoàng tam phẩm, trước mặt lão đạo đeo kiếm vàng bị quở mắng lại giống như một đứa cháu ngay cả rắm cũng không dám đánh.

- Sư thúc giáo huấn rất phải, bây giờ Thiên Thần kiếm bị thương, đệ tử phải làm gì ạ?

Tần Lâm cung kính nói. Lão đạo có nói khó nghe hơn nữa cũng phải nghe, dù sao đây cũng là trưởng bối tông môn, hiểu biết đối với thanh Thiên Thần kiếm này vượt xa y. Thiên Thần kiếm là vật hộ thân của đạo sĩ áo xanh, Thiên Thần kiếm hoàn chỉnh liên quan trực tiếp tới thực lực và tiềm lực của người thanh niên.

- Thiên Thần kiếm vẫn là do thiên mạch chi tinh đúc thành, nếu muốn khôi phục kiếm thể bị thương, nhất định phải tìm được thiên mạch chi tinh. Theo hiểu biết của bản tọa, thiên mạch chi tinh này cực kỳ trân quý, bây giờ trên thế gian có còn lưu giữ hay không rất khó nói. Vận khí của ngươi không tồi, sơn môn phái thượng cổ vừa hay chính là một thiên mạch, nằm ở chính tâm của sơn mạch. Có lẽ sẽ có thiên mạch chi tinh tồn tại. Có thể lấy được không thì phải xem tạo hóa của ngươi rồi.

Lão đạo trầm giọng nói.

Thần sắc đạo sĩ áo xanh mừng rỡ, quan sát sơn mạch giữa núi noi chập chùng, nhìn kĩ quả thật có một thần long bàn phủ. Điều này khiến cho ánh mắt của đạo sĩ áo xanh hiện lên vẻ kiên định:

- Đa tạ sư thúc, đệ tử nhất định tìm được thiên mạch chi tinh, khôi phục thần uy của Thiên Thần kiếm.

Lão đạo gật đầu, đôi mắt hướng về trung tâm khu vực bùng nổ đại chiến.

- Không ngờ độc nhãn cự nhân tuyệt tích mấy ngàn năm lại vẫn còn lại một người, lại đạt đến trình độ khủng bố Võ Hoàng thất phẩm, ngươi đi tìm thiên mạch chi tinh, thuận tiện bắt con khỉ chạy trốn kia lại, nó tự bạo nửa người, đã không còn đáng ngại nữa.

Lão đạo trầm giọng nói.

- Sư thúc yên tâm, đệ tử nhất định sẽ bắt nó lại! Đưa nó tới trước mặt sư thúc đợi Người xử lý.

Đạo sĩ áo xanh cung kính nói.

Lão đạo gật đầu, đi về trung tâm trận chiến. Vây bắt một linh thú bảo vệ sơn môn mặc dù không tồi, nhưng linh thú so với thần điện màu vàng cắn nuốt tinh khí tám hướng giữa không trung quả thực không là gì cả. Nếu không phải Hỏa Viên đã đả thương Thiên Thần kiếm, còn tự bạo làm thương tổn thân thể, lão đạo hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian xuất hiện ở chỗ này. Võ Hoàng cao giới đều tập trung ở vùng xung quanh Thần Miếu, tất cả mọi người không nhìn ra cấp bậc của Thần Miếu, nhưng đều cảm nhận được sự bất phàm của Thần Miếu. Lão đạo cũng có lòng tham, chỉ là đạo sĩ áo xanh rốt cuộc vẫn thiên tài mà sư môn gắng sức bồi dưỡng, dù sao cũng không thể thấy chết không cức được.

- Gào!

Một tiếng hí bạo ngược truyền tới, trong khi hai gã Võ Hoàng lục phẩm giao chiến liên tiếp bị người khổng lồ một mắt xé thành hai mảnh, máu đỏ văng ra đầy trời, còn chưa rơi xuống đất, cũng chưa bị người khổng lồ một mắt hút, mà bị Thần Miếu giữa không trung cắn nuốt trong nháy mắt. Đồng thời kim quang trên Thần Miếu lại mạnh ra không ít, phía trên Thần Miếu dần hiện ra một bức bích họa mơ hồ, lúc mờ ảo có thể nhìn thấy thân ảnh cao lớn của một vài người khổng lồ một mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook