Chương 459: Tuyệt cảnh (1)
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
- Ngươi đã tỉnh lại rồi sao?
Lý Lân cũng kinh ngạc mở miệng nói, hiện tại trong mắt Vệ Thanh Tuyền làm sao còn có chút mê man, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy vẻ giết chóc tê dại.
Vệ Thanh Tuyền thu hồi trường tiên trong tay, đôi con ngươi trong trẻo nhìn lướt qua Lý Lân rồi lại nhìn về năm đạo hư ảnh theo sau Lý Lân mà đến, khuôn mặt xinh đẹp hơi thu lại, cứng rắn áp chế đáy lòng đang phẫn nộ.
- Mau hấp thu một chút lôi điện màu hồng nhạt này, đây là thủ đoạn duy nhất để đối phó với những thứ ảo ảnh vô hình này.
- Ngươi không nói ta cũng đã làm, nhưng mà những lôi điện màu hồng nhạt này rốt cuộc là cái thứ gì, vì sao đối với những sinh vật này lại có những khắc chế như vậy, Lý Lân tiến lại gần thấp giọng hỏi.
- Ta cũng không biết, ta cũng chỉ là ngẫu nhiên phát hiện, những lôi điện này đối phó với những hư ảnh này là hữu dụng nhất, phía trước ta đã giết không ít hình nhân lôi điện tích cóp từng tí lôi khí màu hồng nhạt, trước hết ta giúp ngươi sử lý bọn họ, ngươi nhanh chóng săn giết những hình nhân tia chớp đi.
Vệ Thanh Tuyền nói với vẻ mặt lạnh nhạt, nàng xoay người hướng về phía năm đạo hư ảnh mà đánh giết.
Lý Lân sờ sờ vào cái mũi của mình, trong lòng hắn thấy hơi xấu hổ, chẳng lẽ Vệ Thanh Tuyền đã nghĩ đến chuyện mình đã làm đối với nàng trước kia? Nếu mà như vậy, vậy mà nàng vẫn giữ được sự vững vàng thế này thì sự tình sẽ còn có chút khó giải quyết.
Lý Lân thu thập tâm thần, rất nhanh thanh long đao cùng với kiếm bạch hổ đồng thời công kích, khủng bố đao khí, kiếm khí, toàn bộ chém đứt những hình nhân lôi điện thực lực yếu ớt này, sau đó những lôi điện vỡ vụn màu hồng nhạt nhanh chóng chui vào trong cơ thể của Lý Lân.
-Tốt cảm giác thật đặc biệt, lôi điện màu hồng nhạt này rất là bất đồng, nó không thuộc về các năng lượng thiên địa khác, chẳng lẽ ngoại trừ giết hết những hư ảnh này không còn có cách nào khác.
Lý Lân có chút tò mò, có phải là thượng cổ trận pháp này không phát sinh biến hóa, nếu chỉ đơn thuần là chỗ tôi luyện thể xác và tinh thần thì sẽ không có khả năng có nhiều thủ đoạn như vậy, thậm chí không biết sinh mệnh đều làm ra.
Xì xì, xì xì.
Phía trước bức bách khiến cho Lý Lân nhảy lên nhảy xuống những hư ảnh kia lại bị thực lực thiên yếu của Vệ Thanh Tuyền nhanh chóng và gọn gang giết chết, điều mà nàng duy nhất có thể làm là hấp thu lôi điện hồng nhạt và thúc dục cây trường tiên ở trong tay.
Phật phật một tiếng, một đạo trường tiên hồng sắc dị thường xảo quyệt cuốn tới hướng Lý Lân.
- Đồ đàn bà thúi, ngươi muốn làm gi?
Thần sắc Lý Lân giận dữ, nếu không phải là hắn có linh thức mạnh mẽ nhanh chóng nhận thấy nguy hiểm, chỉ sợ chính mình sẽ bị một roi này quất chết rồi.
- Ta…Muốn giết ngươi.
Vệ Thanh Tuyền nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ngươi nói cái gì mà hồ đồ như vậy, nếu không dừng tay, lão tử sẽ không khách khí.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Lân trầm hẳn xuống, chẳng lẽ mình đã thật sự quá mức yếu đuối nên bị bắt nạt, đây là lần thứ hai nữ nhân này động thủ công kích hắn.
- Ngươi là một tên vô sỉ, ta hôm nay nhất định sẽ giết chết ngươi.
Vệ Thanh Tuyền cười mặt đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy sát khí làm cho người ta phải sợ hãi.
Khi nàng rời xa khỏi Lý Lân đi không lâu thì nàng đã dần dần khôi phục sự minh mẫn, dù sao thì cũng bởi vì Lý Lân đại chiến với Chiến công tử khiến cho khắp trận pháp đều đã xảy ra rung chuyển, năng lực mê hoặc tâm trí cũng có giảm xuống, sau khi khôi phục sự minh mẫn, Vệ Thanh Tuyền tự nhiên biết là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, nàng coi cái tính cách kiêu ngạo của hắn kia, bị người khác ngang nhiên chiếm tiện nghi, nhất định là việc còn chưa xong, chưa thôi được.
- Ngươi! Cái đồ điên này, ngươi muốn chúng ta cùng chết hay sao?
Lý Lân quát to, hắn suy nghĩ qua tất cả các tình huống, nhưng hắn cũng không thể nghĩ tới tình huống Vệ Thanh Tuyền lại chống lại hắn như vậy.
- Tên khốn kiếp vô sỉ dám làm không dám nhận, trong thời gian bản cô nương bị lạc mất tâm trí ngươi đã làm ra những chuyện gì, hôm nay ta dù có chết ta cũng muốn cho tên vô sỉ ngươi phải trả giá thật nhiều.
Đôi mắt Vệ Thanh Tuyền đỏ hồng lên, đây là sự phẫn nộ khuất nhục đến mức tận cùng, chỉ cần nghĩ đến khi mình bị Lý Lân lường gạt nhào vào trong lòng của hắn, Vệ Thanh Tuyền liền cảm thấy một sự giận dữ và xấu hổ không thể nào nói hết được, cho tới bây giờ sắc mặt tên nam nhân này vẫn không có chút nào thay đổi, nàng lại bị Lý Lân chiếm tiện nghi như vậy, điều này làm sao nàng có thể nhẫn nhịn được.
- Làm thì cũng đã làm rồi, huống chi lão tử từ trước vẫn là chưa nói gì, chỉ là chính ngươi đã nhận lão tử làm trượng phu, một cái diễm phúc như thế đưa tới làm sao một người nam nhân lại có thể cự tuyệt được chứ.
Lý Lân bĩu môi, cất tiếng nói với vẻ mặt khinh thường, ngay cả một chuyện như thế này mà cũng không chịu được sao có thể nói là thiên chi kiêu nữ được chứ, Lý Lân thực sự hoài nghi, làm thế nào mà Vệ Thanh Tuyền lại có thể tiến vào nội viện Thần Ma học viện.
- Vô liêm sỉ, ngươi đã làm…
Vệ Thanh Tuyền bực tức nét mặt đỏ bừng, nàng như thế nào cũng không nghĩ là Lý Lân lại làm những việc như thế, đương nhiên sẽ phải là có kiểu phản ứng như thế này. Cái gì mà nói đều là mình sai? Phải biết rằng lúc đó nàng là người bị lạc mất tâm trí, còn đối phương thì lại bảo tồn sự tỉnh táo, đây quả thực là đã cố ý chiếm tiện nghi.
- Đủ rồi, ngươi, nữ nhân đúng thật là không hết không thôi, nếu mà còn không biết tốt xấu, lão tử sẽ không ngại mà đem ngươi lột sạch ném ra đại trận.
Trong mắt Lý Lân hiện lên một tia sáng sắc bén, người đẹp thì đương nhiên mọi người đều thích rồi, nhưng nếu mà uy hiếp đến tính mạng của mình, Lý Lân vẫn sẽ dùng thủ đoạn độc ác vô tình, nếu mà lại không phải là người mình yêu thì cho dù nàng xinh đẹp làm cho thiên địa thất sắc tại trong mắt chính mình thì cũng chỉ là cặn bã. Lý Lân, hắn mặc dù không đạt tới trình độ xem mỹ nữ giống như cảnh giới Hồng Phấn Khô Lâu, nhưng hắn cũng không để cho nữ sắc làm ảnh hưởng đến tâm trí, nàng vẫn có thể làm được phong lưu tà tôn tu tiên ký, dù sao Tống vãn chuyện đã muốn thành hoa cúc ngày hôm qua, kiếp này còn chưa có mỹ nhân làm cho Lý Lân quên đi chuyện sống chết.
- Ngươi… Ta muốn giết ngươi.
Vệ Thanh Tuyền đã hoàn toàn nổi giận, ánh mắt băng hàn của Lý Lân đã hoàn toàn đả thương lòng tự trọng thiên chi kiêu nữ của nàng. Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt Vệ Thanh Tuyền đối với nam nhân đều cực kỳ khinh thường, mặc kệ là nam nhân có đến bao nhiêu lợi hại thì dưới vẻ đẹp của mỹ nữ họ đều phải có chuyển biến. Bọn họ mỹ kỷ danh viết thương hương tiếc ngọc lại bị Vệ Thanh Tuyền cười nhạt, đối với từng nam nhân ngưỡng mộ sau lưng không biết là có cái chủ ý gì? Nam nhân tốt không phải là không có, đáng tiếc là dù chỉ một người Vệ Thanh Tuyền cũng chưa gặp được bao giờ, cho nên điều này dần dần nuôi dưỡng tính cách lãnh đạm và kiêu ngạo của nàng, nàng khinh thường bọn nam nhân từ trong đáy lòng.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu ngươi thật sự không biết tốt xấu, hãy gánh chịu lấy hậu quả.
Quanh thân Lý Lân khí thế tăng vọt, cả người giống như một pho tượng danh động Minh Vương uy nghiêm có một không hai.
- Hừ! Bản cô nương lại sợ ngươi hay sao?
Vệ Thanh Tuyền tuy rằng không cam chịu yếu thế, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận thực lực của Lý Lân, có thể ngang hàng cùng Chiến công tử giao chiến mà không bại, cho đến bây giờ Vệ Thanh Tuyền cũng chỉ mới gặp được vài người.
Ngay tại thời khắc hai người đang muốn động thủ giương cung bạt kiếm thì một tiếng gầm gừ kỳ lạ từ phía sau làn sương mù hồng nhạt truyền đến.
Những tiếng vang ầm ầm, tiếng sấm lả lướt vang lên. Ở phía sau hai người xuất hiện một con sinh vật khổng lồ, lần này nó không còn là tia chớp hình người nữa mà là một con thần long hồng nhạt dài tới mười trượng, nó không giống với thần long ngoài ngoại giới, con thần long màu hồng nhạt này trong tiếng gầm của nó có ẩn chứa một cổ tà âm kỳ lạ làm cho nó có vẻ uy nghiêm không sao nói hết được.
- Suy.
Con lôi long này cuốn tới hướng hai người làm cho hai người phải lập tức ra tay công kích, mũi đao cùng với tiên ảnh gần như cùng một lúc đồng thời đánh vào điểm sắc hồng trên thân con trường long kia.
Ầm một tiếng, ánh sao lửa bắn ra bốn phía, cái thân thể kiên cố của con trường long kia hoàn toàn vượt qua dự liệu của hai người, một kích lần này cũng chỉ có tạo ra một gợn sóng trên thân trường long kia rồi sau đó hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
- Không đúng, lực phòng ngự của lôi long này thật mạnh.
Lý Lân biến sắc, hắn bất chấp đang đối đầu cùng với Vệ Thanh Tuyền, cả người hắn thần sắc ngưng trọng phát động công kích đối với lôi long mười trượng kia, Vệ Thanh Tuyền thì lui lại từng bước, trên mặt lộ ra một chút vui sướng khi có người gặp họa.
Đương đương đương.
Từng đợt thanh âm kim loại va chạm vang lên, mũi nhọn của thanh long đao được Lý Lân phát huy đến cực hạn, sau mấy chục đao trên thân thể lôi long màu hồng nhạt đã xuất hiện từng đường vêt thương, một lượng lớn lôi điện màu hồng nhạt từ giữa tràn ra, quả nhiên đúng là không phải máu thịt của sinh vật.
Ngao.
Trường long hồng nhạt phát ra một tiếng rít gào, nó hung hãn liều chết xông về hướng Lý Lân.
Lý Lân cũng kinh ngạc mở miệng nói, hiện tại trong mắt Vệ Thanh Tuyền làm sao còn có chút mê man, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy vẻ giết chóc tê dại.
Vệ Thanh Tuyền thu hồi trường tiên trong tay, đôi con ngươi trong trẻo nhìn lướt qua Lý Lân rồi lại nhìn về năm đạo hư ảnh theo sau Lý Lân mà đến, khuôn mặt xinh đẹp hơi thu lại, cứng rắn áp chế đáy lòng đang phẫn nộ.
- Mau hấp thu một chút lôi điện màu hồng nhạt này, đây là thủ đoạn duy nhất để đối phó với những thứ ảo ảnh vô hình này.
- Ngươi không nói ta cũng đã làm, nhưng mà những lôi điện màu hồng nhạt này rốt cuộc là cái thứ gì, vì sao đối với những sinh vật này lại có những khắc chế như vậy, Lý Lân tiến lại gần thấp giọng hỏi.
- Ta cũng không biết, ta cũng chỉ là ngẫu nhiên phát hiện, những lôi điện này đối phó với những hư ảnh này là hữu dụng nhất, phía trước ta đã giết không ít hình nhân lôi điện tích cóp từng tí lôi khí màu hồng nhạt, trước hết ta giúp ngươi sử lý bọn họ, ngươi nhanh chóng săn giết những hình nhân tia chớp đi.
Vệ Thanh Tuyền nói với vẻ mặt lạnh nhạt, nàng xoay người hướng về phía năm đạo hư ảnh mà đánh giết.
Lý Lân sờ sờ vào cái mũi của mình, trong lòng hắn thấy hơi xấu hổ, chẳng lẽ Vệ Thanh Tuyền đã nghĩ đến chuyện mình đã làm đối với nàng trước kia? Nếu mà như vậy, vậy mà nàng vẫn giữ được sự vững vàng thế này thì sự tình sẽ còn có chút khó giải quyết.
Lý Lân thu thập tâm thần, rất nhanh thanh long đao cùng với kiếm bạch hổ đồng thời công kích, khủng bố đao khí, kiếm khí, toàn bộ chém đứt những hình nhân lôi điện thực lực yếu ớt này, sau đó những lôi điện vỡ vụn màu hồng nhạt nhanh chóng chui vào trong cơ thể của Lý Lân.
-Tốt cảm giác thật đặc biệt, lôi điện màu hồng nhạt này rất là bất đồng, nó không thuộc về các năng lượng thiên địa khác, chẳng lẽ ngoại trừ giết hết những hư ảnh này không còn có cách nào khác.
Lý Lân có chút tò mò, có phải là thượng cổ trận pháp này không phát sinh biến hóa, nếu chỉ đơn thuần là chỗ tôi luyện thể xác và tinh thần thì sẽ không có khả năng có nhiều thủ đoạn như vậy, thậm chí không biết sinh mệnh đều làm ra.
Xì xì, xì xì.
Phía trước bức bách khiến cho Lý Lân nhảy lên nhảy xuống những hư ảnh kia lại bị thực lực thiên yếu của Vệ Thanh Tuyền nhanh chóng và gọn gang giết chết, điều mà nàng duy nhất có thể làm là hấp thu lôi điện hồng nhạt và thúc dục cây trường tiên ở trong tay.
Phật phật một tiếng, một đạo trường tiên hồng sắc dị thường xảo quyệt cuốn tới hướng Lý Lân.
- Đồ đàn bà thúi, ngươi muốn làm gi?
Thần sắc Lý Lân giận dữ, nếu không phải là hắn có linh thức mạnh mẽ nhanh chóng nhận thấy nguy hiểm, chỉ sợ chính mình sẽ bị một roi này quất chết rồi.
- Ta…Muốn giết ngươi.
Vệ Thanh Tuyền nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ngươi nói cái gì mà hồ đồ như vậy, nếu không dừng tay, lão tử sẽ không khách khí.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Lân trầm hẳn xuống, chẳng lẽ mình đã thật sự quá mức yếu đuối nên bị bắt nạt, đây là lần thứ hai nữ nhân này động thủ công kích hắn.
- Ngươi là một tên vô sỉ, ta hôm nay nhất định sẽ giết chết ngươi.
Vệ Thanh Tuyền cười mặt đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy sát khí làm cho người ta phải sợ hãi.
Khi nàng rời xa khỏi Lý Lân đi không lâu thì nàng đã dần dần khôi phục sự minh mẫn, dù sao thì cũng bởi vì Lý Lân đại chiến với Chiến công tử khiến cho khắp trận pháp đều đã xảy ra rung chuyển, năng lực mê hoặc tâm trí cũng có giảm xuống, sau khi khôi phục sự minh mẫn, Vệ Thanh Tuyền tự nhiên biết là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, nàng coi cái tính cách kiêu ngạo của hắn kia, bị người khác ngang nhiên chiếm tiện nghi, nhất định là việc còn chưa xong, chưa thôi được.
- Ngươi! Cái đồ điên này, ngươi muốn chúng ta cùng chết hay sao?
Lý Lân quát to, hắn suy nghĩ qua tất cả các tình huống, nhưng hắn cũng không thể nghĩ tới tình huống Vệ Thanh Tuyền lại chống lại hắn như vậy.
- Tên khốn kiếp vô sỉ dám làm không dám nhận, trong thời gian bản cô nương bị lạc mất tâm trí ngươi đã làm ra những chuyện gì, hôm nay ta dù có chết ta cũng muốn cho tên vô sỉ ngươi phải trả giá thật nhiều.
Đôi mắt Vệ Thanh Tuyền đỏ hồng lên, đây là sự phẫn nộ khuất nhục đến mức tận cùng, chỉ cần nghĩ đến khi mình bị Lý Lân lường gạt nhào vào trong lòng của hắn, Vệ Thanh Tuyền liền cảm thấy một sự giận dữ và xấu hổ không thể nào nói hết được, cho tới bây giờ sắc mặt tên nam nhân này vẫn không có chút nào thay đổi, nàng lại bị Lý Lân chiếm tiện nghi như vậy, điều này làm sao nàng có thể nhẫn nhịn được.
- Làm thì cũng đã làm rồi, huống chi lão tử từ trước vẫn là chưa nói gì, chỉ là chính ngươi đã nhận lão tử làm trượng phu, một cái diễm phúc như thế đưa tới làm sao một người nam nhân lại có thể cự tuyệt được chứ.
Lý Lân bĩu môi, cất tiếng nói với vẻ mặt khinh thường, ngay cả một chuyện như thế này mà cũng không chịu được sao có thể nói là thiên chi kiêu nữ được chứ, Lý Lân thực sự hoài nghi, làm thế nào mà Vệ Thanh Tuyền lại có thể tiến vào nội viện Thần Ma học viện.
- Vô liêm sỉ, ngươi đã làm…
Vệ Thanh Tuyền bực tức nét mặt đỏ bừng, nàng như thế nào cũng không nghĩ là Lý Lân lại làm những việc như thế, đương nhiên sẽ phải là có kiểu phản ứng như thế này. Cái gì mà nói đều là mình sai? Phải biết rằng lúc đó nàng là người bị lạc mất tâm trí, còn đối phương thì lại bảo tồn sự tỉnh táo, đây quả thực là đã cố ý chiếm tiện nghi.
- Đủ rồi, ngươi, nữ nhân đúng thật là không hết không thôi, nếu mà còn không biết tốt xấu, lão tử sẽ không ngại mà đem ngươi lột sạch ném ra đại trận.
Trong mắt Lý Lân hiện lên một tia sáng sắc bén, người đẹp thì đương nhiên mọi người đều thích rồi, nhưng nếu mà uy hiếp đến tính mạng của mình, Lý Lân vẫn sẽ dùng thủ đoạn độc ác vô tình, nếu mà lại không phải là người mình yêu thì cho dù nàng xinh đẹp làm cho thiên địa thất sắc tại trong mắt chính mình thì cũng chỉ là cặn bã. Lý Lân, hắn mặc dù không đạt tới trình độ xem mỹ nữ giống như cảnh giới Hồng Phấn Khô Lâu, nhưng hắn cũng không để cho nữ sắc làm ảnh hưởng đến tâm trí, nàng vẫn có thể làm được phong lưu tà tôn tu tiên ký, dù sao Tống vãn chuyện đã muốn thành hoa cúc ngày hôm qua, kiếp này còn chưa có mỹ nhân làm cho Lý Lân quên đi chuyện sống chết.
- Ngươi… Ta muốn giết ngươi.
Vệ Thanh Tuyền đã hoàn toàn nổi giận, ánh mắt băng hàn của Lý Lân đã hoàn toàn đả thương lòng tự trọng thiên chi kiêu nữ của nàng. Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt Vệ Thanh Tuyền đối với nam nhân đều cực kỳ khinh thường, mặc kệ là nam nhân có đến bao nhiêu lợi hại thì dưới vẻ đẹp của mỹ nữ họ đều phải có chuyển biến. Bọn họ mỹ kỷ danh viết thương hương tiếc ngọc lại bị Vệ Thanh Tuyền cười nhạt, đối với từng nam nhân ngưỡng mộ sau lưng không biết là có cái chủ ý gì? Nam nhân tốt không phải là không có, đáng tiếc là dù chỉ một người Vệ Thanh Tuyền cũng chưa gặp được bao giờ, cho nên điều này dần dần nuôi dưỡng tính cách lãnh đạm và kiêu ngạo của nàng, nàng khinh thường bọn nam nhân từ trong đáy lòng.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu ngươi thật sự không biết tốt xấu, hãy gánh chịu lấy hậu quả.
Quanh thân Lý Lân khí thế tăng vọt, cả người giống như một pho tượng danh động Minh Vương uy nghiêm có một không hai.
- Hừ! Bản cô nương lại sợ ngươi hay sao?
Vệ Thanh Tuyền tuy rằng không cam chịu yếu thế, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận thực lực của Lý Lân, có thể ngang hàng cùng Chiến công tử giao chiến mà không bại, cho đến bây giờ Vệ Thanh Tuyền cũng chỉ mới gặp được vài người.
Ngay tại thời khắc hai người đang muốn động thủ giương cung bạt kiếm thì một tiếng gầm gừ kỳ lạ từ phía sau làn sương mù hồng nhạt truyền đến.
Những tiếng vang ầm ầm, tiếng sấm lả lướt vang lên. Ở phía sau hai người xuất hiện một con sinh vật khổng lồ, lần này nó không còn là tia chớp hình người nữa mà là một con thần long hồng nhạt dài tới mười trượng, nó không giống với thần long ngoài ngoại giới, con thần long màu hồng nhạt này trong tiếng gầm của nó có ẩn chứa một cổ tà âm kỳ lạ làm cho nó có vẻ uy nghiêm không sao nói hết được.
- Suy.
Con lôi long này cuốn tới hướng hai người làm cho hai người phải lập tức ra tay công kích, mũi đao cùng với tiên ảnh gần như cùng một lúc đồng thời đánh vào điểm sắc hồng trên thân con trường long kia.
Ầm một tiếng, ánh sao lửa bắn ra bốn phía, cái thân thể kiên cố của con trường long kia hoàn toàn vượt qua dự liệu của hai người, một kích lần này cũng chỉ có tạo ra một gợn sóng trên thân trường long kia rồi sau đó hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
- Không đúng, lực phòng ngự của lôi long này thật mạnh.
Lý Lân biến sắc, hắn bất chấp đang đối đầu cùng với Vệ Thanh Tuyền, cả người hắn thần sắc ngưng trọng phát động công kích đối với lôi long mười trượng kia, Vệ Thanh Tuyền thì lui lại từng bước, trên mặt lộ ra một chút vui sướng khi có người gặp họa.
Đương đương đương.
Từng đợt thanh âm kim loại va chạm vang lên, mũi nhọn của thanh long đao được Lý Lân phát huy đến cực hạn, sau mấy chục đao trên thân thể lôi long màu hồng nhạt đã xuất hiện từng đường vêt thương, một lượng lớn lôi điện màu hồng nhạt từ giữa tràn ra, quả nhiên đúng là không phải máu thịt của sinh vật.
Ngao.
Trường long hồng nhạt phát ra một tiếng rít gào, nó hung hãn liều chết xông về hướng Lý Lân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.