Chương 21: Tam Thiên Giới
KingTank
02/01/2020
Nhỏ đáp một câu cụt lủn rồi đi vào lớp, dáng đi uyển chuyển thướt
tha. Vòng ba căng tròn sau lớp váy cứ thế lấp ló sau chiếc quần lót gấu
bông...
" GẤU BÔNG ? "
Mặt Tùng ngệt ra, hai tay dụi mắt cố xác định lại thứ hắn vừa thấy.
" Hình dáng ! Màu sắc ! Đó đích thị là gấu bông ! Aaaaaaa ! Thật không ngờ nữ hoàng băng giá lại có thể có cái sở thích dễ thương, cute phô mai que như vậy ! " Tùng nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt đánh qua nơi khác mong rằng không ai phát hiện được cái biến thái hành vi của hắn.
Hắn cũng không quan tâm cô nàng cho lắm bởi cổ không có ý định kết thân với hắn. Triết lý sống của hắn là " Người không phạm ta, ta không phạm người ".
" Bả muốn học ở đâu kệ bả ! " Hắn cho rằng như vậy là tốt nhất, không dây dưa làm chi cho mệt. Chấm hết ! Không ai nói gì thêm .
Tùng bước vào chỗ ngồi thân thương đáng iu không một hạt bụi của hắn. Hôm nay cũng chẳng có gì đặc biệt, mọi tiết học trôi qua một cách nhàm chán " với hắn ". Còn với những học sinh khác : người thì vò đầu, người thì bứt tai, người thì tát tới tấp... Lộn ! :D . Người thì mồ hôi đầm đìa, dây thần kinh căng như chão, ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa...Ặc ! Lại lộn rồi, sorry anh em ! Nói chung là tụi nó phải vật vờ vật vã vất vưởng để nuốt trôi hai tiết dạy của cô Hiền. Chúng còn gào lên, than vãn với trời rằng tại sao cô hỏi, Tùng có thể trả lời dễ dàng như vậy. Mà đến lúc cùng câu hỏi chúng lại không trả lời được. Lúc ấy lại đổ cho Tùng mua chuộc cô.
" Lũ này...! Có não mà đ*o biết dùng "
Nói vậy chứ lũ này một hai hôm lại quên liền thôi, có bao giờ để lâu trong lòng ? Sự thể trong buổi sáng hôm đó ngoài việc lớp trưởng thông báo ngày kia sẽ bắt đầu buổi đi dã ngoại còn lại đều không có gì quan trọng" với hắn ". Thứ hắn mong chờ nhất có lẽ là " nó " .
- Aaaaaaa ! Cuối cùng em cũng về đội của anh !
Trước cửa chung cư là một hộp các tông lớn chiều dài 2.5m, chiều rộng 2m , bên trong là bộ máy chơi game thực tế ảo VRGCV 0.1 viết tắt của Virtual Reality Game Conscle Version 0.1. nghĩa là " Bộ máy chơi game thực tế ảo bản 0.1 "
" Uầy ! To phết ! Trên bảng giá không đăng thông tin về sản phẩm nên không biết chất lượng của nó như thế nào. Mà thôi, chuyện đó để sau, vác cái này lên trước đã "
Thế là hắn hì hụi vác qua bốn tầng lầu bộ máy gần 100 kilôgam với thể lực quái vật của hắn.
- Nhẹ bơ !
Hắn lấy tay quệt quá vầng trán cao không có lấy một giọt mồ hôi, đặt bộ máy xuống phòng. Hì hụi lắp ráp máy móc tầm nửa tiếng là xong. Nhìn thành qua thành phẩm của hắn. Giàn máy hầm hố với những đường nét sắc cạnh bằng một nửa chiều ngang và hơn nửa chiều dọc chiếc giường của hắn. Thân máy bên ngoài màu đen tuyền với những lớp sơn tỉ mỉ chi tiết một cách tuyệt mĩ. Bên trong máy rỗng, với bốn bề xung quanh bọc một lớp bông êm ái. Trên đó là một tấm kính dày siu to siu khổng lồ. Nhìn tổng thể chiếc máy có phần giống một cỗ quan tài màu đen.
" Giống nhỉ ? "_ Tùng nghĩ thầm.
Tay chuẩn bị với lấy sách hướng dẫn, tai hắn vừa nghe thấy một hiện tượng lạ...( Lại lộn nữa ! Thành thật xin lỗi.)
Tay chuẩn bị với lấy sách hướng dẫn, thì tai hắn liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Lòng tò mò khiến hắn tiến ra mở cửa.
" Không có ai ? "
Hắn buồn bực nghĩ thầm, tay đóng cửa lại. Liền sau đó 3s lại có tiếng chuông, hắn mở cửa ra thật nhanh.
" Quái ? Lại không có ai ? "
Hắn gãi đầu, mắt dáo dác nhìn xung quanh.
- Ở đây nè !
Một giọng trẻ con vang lên, Tùng nhìn xuống thì thấy hai bé loli cực moe. Một bé tóc ngắn mặc váy tới ngang đùi, khoác thêm một cái áo bông màu nâu, chân mang vớ có hoa văn kẻ sọc xanh, đeo trên người một chiếc túi nhỏ nhìn như ví. Cô bé còn lại thì trên đầu để tóc hai cục be bé xinh xinh. Mặc áo bông hồng quá khổ che kín cả cơ thể. Chỉ chừa lại từ mắt cá chân trở xuống có thể nhận ra đôi vớ trắng cùng đôi giày búp bê màu đỏ. Cô bé này cứ núp núp phía sau cô bé đứng đằng trước. Cả hai có cùng mái tóc màu đen với gương mặt giống y như hai giọt nước. Chỉ có điều cô bé mang vớ xanh như giọt nước thác đổ xuống: mạnh mẽ và đầy dũng mãnh. Còn cô bé búi tóc thì nhẹ nhàng sâu lắng như nước suối mùa thu. Cả hai đều đẹp mê hồn, trong tương lai lại có thể trở thành hai cái mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ có điều hiện tại hình giáng cùng lắm là lớp 7. Không riêng gì tương lai, bây giờ nói ra cũng có thể làm mấy lão siêu cấp biến thái vung tiền ra khi thấy hai bé.
- Hai bé cần gì ?
Tùng nhẹ nhàng hỏi, môi nở nụ cười làm báo cô nàng đấy nắng. Cô bé đứng trước có chút siêu lòng, nhưng ngay lập tức lấy lại gương mặt điềm đạm.
- Bé ?_ cô bé hỏi.
- Anh nói sai sao ?
- Không !
- Thế em sang đây có việc gì ?
- Không có gì ! Chỉ là gia đình tôi mới chuyển đến đây, có gì chào hỏi nhau một chút. Với lại nhìn anh có vẻ khỏe mạnh. Có hay không là đang rảnh rỗi, có thể giúp tôi?
- Không thành vấn đề !
...
- Đồ dùng chuyển đến nhà em à ?
- Không phải đâu ! Chỉ là hàng đặt online thôi.
Tùng hì hục mãi mới đưa nổi lên căn hộ đối diện nhà hắn. Ngồi bệt xuống chiếc ghế gỗ, vừa nhìn ngắm.
" Khá mới ! Chắc mới chuyển đến hôm qua "
- Phiền anh quá !_Cô bé đi vớ kẻ sọc lên tiếng.
- Không có gì, thôi anh về nhá ?
- Ấy khoan ! Ở lại uống chén trà rồi hãy về. Em gái tôi đưa liền ra đó !
Còn đang mải lưỡng lự nên đi hay ở lại, hắn liền nghe thấy tiếng nói :
- Trà tới rồi đây ! Á á á á á á !
Cô em bím tóc đột nhiên nhẵm phải váy cứ thế mà ngã. Tùng liền lao đến, một tay đỡ lấy đĩa trà mà không làm đổ giọt nào, tay còn lại đỡ lấy cô em. Chỉ có điều nơi bàn tay đó thấy vì là eo thì lại đáp phải bộ ngực cô bé .
" Mềm...! Mềm quá ! Kích cỡ này.... phải là D-cup.
- FBI HERE ! OPEN DOOR !
- Kyaaaaaaaa !
Tiếng hét chói tai vang lên, bằng một cách kì diệu nào đó hắn bị đá bay ra ngoài hành lang.
Tính giải thích nhưng cửa đã đóng then đã cài, chẳng cứu vãn thêm tình hình nổi nữa. Hắn đành tặc lưỡi về phòng mà trở lại với dàn máy của hắn.
" Ra thế ! Bộ đồ này gồm vô vàn các mắt chíp liên kết với máy. Truyền dữ liệu thần kinh qua máy quét rồi tạo ra hình ảnh phù hợp với hành động "
Tùng sau khi đọc xong hướng dẫn liền mặc chiếc áo bó đầy rẫy những vị mạch điện tử.
Nằm vào trong khoang máy, cánh cửa trong suốt dần đóng lại, hắn cảm nhận không gian dần tối lại. Hắn nhắm mắt, ý thức của hắn trở nên bất ổn trong giây lát rồi phục hồi.
[ RA CÂU LỆNH ĐỂ KHỞI ĐỘNG ]
" Đây rồi ! Một trong 20 câu thoại hắn muốn nói nhất trên đời này "
- LINK START !
...
Hắn mở mắt ra, xung quanh là một khoảng không tối om bao trùm. Đột nhiên một bảng điện tử màu xanh xuất hiện trước mặt hắn.
Tên :
Năng lực muốn có :
Chỉ có hai dòng đó, hắn cũng không quá bất ngờ vì đọc hướng dẫn rồi. Ở game này bạn sẽ bỏ tiền để tạo ra năng lực cho nhân vật. Nói thẳng ra thằng nào nhiều tiền thằng đấy thắng.
" Vậy nhân vật của mình sẽ có cái này, cái này, cái này nữa. '"
[ Tạo nhân vật này tốn ... ! Bạn đồng ý ? ]
- XÁC NHẬN !
[ Tạo thành công ! Nhân vật Joker ]
[ Lựa chọn : Sinh tồn; 1 vs 1 ; 2 vs 2 ; 5 vs 5 ? ]
- Chọn sinh tồn !
- Tít ! Tít ! Tít !
Mở mắt ra Tùng biết hắn vừa liền bị dịch chuyển. Đây là một nơi kiểu map hoang mạc, đất đai màu đỏ đồng cằn cỗi.,... Mặc dù đang thả mình với thiên nhiên, hồn nhiên như con điên hắn liền bị phá đám. Một tên người chơi nào đó với tạo hình của tên nhân vật phụ của một bộ phim hành động gì gì đó nhảy bổ ra tấn công Tùng. Chỉ là chưa kịp xả đạn đã bị knock out, HP tụt về 0 mà rời khỏi đấu trường. Phải, đây là một nơi mà tối đa 100 người sẽ chiến đấu với nhau cho đến khi chỉ còn duy nhất một kẻ sống sót.
Và thế là Tùng bắt đầu cuộc hành trình tàn sát vô tội vạ của hắn. Chưa đầy 10 phút đã có 32 cháu lên bàn thờ ăn chuối xanh với ngắm gà khỏa thân dưới tay của hắn rồi. Aizzzzz ! Phật từ bi !
Cảm nhận được sự sống, Tùng bắn bắn ra một thứ màu xanh từa tựa chưởng lực từ tay, mục tiêu là mỏm đất cách đó khoảng 900m. Chỉ có điều khi chưởng lực chưa kịp chạm vật thể, liền có một bóng đen lăn ra né tránh, tranh thủ bắn lại Tùng 3 phát. Có điều cả ba đều được Tùng tóm gọn.
Một bóng người tiến tới, tay vỗ từng nhịp.
- Chưởng lực màu xanh, mái tóc vàng rực rỡ. Đích thị là Supper Xayya. Món đó những 2 tỷ á, cuối cùng cũng tìm được một người cùng đẳng cấp !
Tùng nheo mắt, đó là một con người bọc kín từ đầu đến chân trong một bộ giáp màu hồng đỏ. Xen dọc vẫn có những thanh kim loại màu đen vô cùng mềm dẻo. Trên tay cầm một khẩu súng nhìn như miếng đĩa hình vuông màu trắng gắn thêm tay cầm. Thắt lưng hắn đeo cái gì đó ngồ ngộ như thể lf máy ảnh. Mũ giáp của hắn có những thứ như những miếng kim loại màu đen cắm xuyên qua. Hai miếng kính màu lục bích như để bảo vệ cho mắt.
Tùng lên tiếng khi cả hai chỉ còn cách nhau 50 m :
- Ngươi là ai ?
- Ta là... KAMEN RIDER DECADE ! Một hiệp sĩ mặt nạ quá đường mà thôi !
...
Cùng lúc đó, cũng có thể là tương lai, cũng có thể là quá khứ. Tại một quán rượu lớn nhất của một tòa thành đồ sộ nào đó, có một vị thiếu niên ăn mặc rất đỗi bình thường ngồi uống rượu một mình, vẻ mặt rất suy tư tại một cái bàn nhỏ gần trung tâm quán.
Bỗng một lúc sau vị thiếu niên đó bỗng dưng cuời lớn, trèo lên bàn mà là to :
- Các vị hảo hữu, có ai ở đây nghĩ rằng, ngoài cái Huyền Lạc tinh cầu này, còn một thế giới nào khác không ?
Một số người giật mình khi thấy thiếu niên kia là to như vậy. Số khác thì cuời nhạo cậu hỏi ngu ngốc của cậu bởi họ tin rằng hành tinh họ đang sống là duy nhất. Chỉ duy một lão đầu trầm ngâm suy nghĩ về câu hỏi của cậu. Mắt thấy mọi người ai cũng cười nhạo cậu, cậu thầm buồn chán thì :
- Này tiểu tử ! Sao ngươi lại hỏi như thế ?
Lão giả kia cất tiếng hỏi. Khuôn mặt vị thiếu niên kia từ buồn chán liền vui vẻ với vận tốc ánh sáng, à ! Vận tốc ánh sáng là chưa đủ, phải nhanh như cái cách người yêu cũ lật mặt ý.
- Thưa cụ ! Cụ có tin ta cũng chỉ là trong một cái ba ngàn thế giới không ?
- Điều này không thể nào !
- Bớt lắm mồm đi !
- Oắt con lắm mồm ?
- Từ từ nào các vị ! tiểu tử kia nói. Tôi đâu nói rằng các vị phải tin đâu ? Tôi chỉ nói thí dụ thôi mà ? Để tôi kể cho mọi người nghe nhét ! Mẹ Mai mua một miếng mít mật. Mai món men muốn móc, mẹ mắng Mai mặt mờ, Mai mắng mẹ mặt mẹt mồm méo mốc meo.
- Cái đ*o gì vậy ?
- Cút xuống !
- Đừng kể nữa !
- €}$¶€°[€€[€[
- °€×€$°`}€}¶€
- Thôi được rồi, đùa tí thôi. Câu chuyện tôi sắp kể, mọi người muốn tin hay không cũng được, tôi không ép.
Chuyện là ngày xửa ngày xưa, tại một hành tinh nọ không tồn tại linh khí, hị dưah vào sức mạnh là một cái họ là khoa học. Tại đó một người được gọi là chuyên gia vũ khí, ông ta có thể tạo ra những bảo vật dùng một lần ngày cả người bình thường cũng dễ dàng thổi bay một ngọn núi.
Một ngày nọ, ông ta trong một lần thử nghiệm bảo vật liền bị một giáo hội bắt cóc. Chúng nhốt ông ta và bắt ông ta chế tạo bảo vật cho chúng. Trong lần đó ông ta bih mắc một căn bệnh liên quạn tới tim. Và bất ngờ thay nhờ nó và sự giúp đỡ khác, ông ta tạo ra một bảo vật khác là một bộ giáp giúp ông ta bay và thoát khỏi nơi đó.
Ông ta chở về, quyết định rằng thầy vì tạo ra thứ phá hủy, ông ấy sẽ tạo ra một bảo vật bảo vệ con người.
Nhưng trớ trêu thay người từng giúp đỡ ông ta khi ở giáo hội kia lại câu kết với chúng. Lợi dụng bộ não của ông, hắn tạo ra một bảo vật gần giống với của ông.
Trận chiến kinh thiên động địa xảy ra, và phần thắng nghiêng về người đàn ông chính nghĩa ấy.
Sau khi vị thiếu niên kia kể xong, không biết từ lúc nào toàn quán rượu đã chật kín người nghe. Có người nghe xong choáng váng với những bảo vật gây ra những việc lồng trời lở đất kia bởi lời kể quá đỗi chân thật. Có người hâm mộ vị luyện sư kia,...
- Câu chuyện tới đây là kết thúc ! Cảm ơn đã lắng nghe .
Vị thiếu niên kia lên tiếng. Một số người tiếc nuối vì câu chuyện đã hết. Số khác thì la ó.
- Này vị công tử ! Câu chuyện này còn chứ ?
Một vị trung niên lên tiếng, tỏ ra khá kính trọng vị thiếu niên này. Vị thiếu niên liền đáp :
- Còn thì còn thật ! Nhưng các vị xem, trời đã tối, tôi cần phải về nhà trọ nghỉ ngơi.
- Thế huynh còn kể tiếp chứ ? Một bé tiểu la li hỏi .
- Nếu muội muốn nghe tiếp, ngày mai ra quảng trường của thành Vạn Hạnh này. Huynh sẽ kể muội nghe.
- Này ! Vị công tử ! Chí ít cũng cho bọn ta biết tên bảo vật và vị lão gia kia chứ ?
- Được thôi ! Mọi người nghe rõ ! Vị thiếu niên nói với giọng lớn tiếng. Tên của siêu cấp bảo vật của vị lão gia kia là Nhất Nhãn- hay còn gọi là Mắt 1. Vị lão gia kia được gọi với cái tên Tô Ninh Sát hay còn gọi là Tô lão.
" GẤU BÔNG ? "
Mặt Tùng ngệt ra, hai tay dụi mắt cố xác định lại thứ hắn vừa thấy.
" Hình dáng ! Màu sắc ! Đó đích thị là gấu bông ! Aaaaaaa ! Thật không ngờ nữ hoàng băng giá lại có thể có cái sở thích dễ thương, cute phô mai que như vậy ! " Tùng nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt đánh qua nơi khác mong rằng không ai phát hiện được cái biến thái hành vi của hắn.
Hắn cũng không quan tâm cô nàng cho lắm bởi cổ không có ý định kết thân với hắn. Triết lý sống của hắn là " Người không phạm ta, ta không phạm người ".
" Bả muốn học ở đâu kệ bả ! " Hắn cho rằng như vậy là tốt nhất, không dây dưa làm chi cho mệt. Chấm hết ! Không ai nói gì thêm .
Tùng bước vào chỗ ngồi thân thương đáng iu không một hạt bụi của hắn. Hôm nay cũng chẳng có gì đặc biệt, mọi tiết học trôi qua một cách nhàm chán " với hắn ". Còn với những học sinh khác : người thì vò đầu, người thì bứt tai, người thì tát tới tấp... Lộn ! :D . Người thì mồ hôi đầm đìa, dây thần kinh căng như chão, ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa...Ặc ! Lại lộn rồi, sorry anh em ! Nói chung là tụi nó phải vật vờ vật vã vất vưởng để nuốt trôi hai tiết dạy của cô Hiền. Chúng còn gào lên, than vãn với trời rằng tại sao cô hỏi, Tùng có thể trả lời dễ dàng như vậy. Mà đến lúc cùng câu hỏi chúng lại không trả lời được. Lúc ấy lại đổ cho Tùng mua chuộc cô.
" Lũ này...! Có não mà đ*o biết dùng "
Nói vậy chứ lũ này một hai hôm lại quên liền thôi, có bao giờ để lâu trong lòng ? Sự thể trong buổi sáng hôm đó ngoài việc lớp trưởng thông báo ngày kia sẽ bắt đầu buổi đi dã ngoại còn lại đều không có gì quan trọng" với hắn ". Thứ hắn mong chờ nhất có lẽ là " nó " .
- Aaaaaaa ! Cuối cùng em cũng về đội của anh !
Trước cửa chung cư là một hộp các tông lớn chiều dài 2.5m, chiều rộng 2m , bên trong là bộ máy chơi game thực tế ảo VRGCV 0.1 viết tắt của Virtual Reality Game Conscle Version 0.1. nghĩa là " Bộ máy chơi game thực tế ảo bản 0.1 "
" Uầy ! To phết ! Trên bảng giá không đăng thông tin về sản phẩm nên không biết chất lượng của nó như thế nào. Mà thôi, chuyện đó để sau, vác cái này lên trước đã "
Thế là hắn hì hụi vác qua bốn tầng lầu bộ máy gần 100 kilôgam với thể lực quái vật của hắn.
- Nhẹ bơ !
Hắn lấy tay quệt quá vầng trán cao không có lấy một giọt mồ hôi, đặt bộ máy xuống phòng. Hì hụi lắp ráp máy móc tầm nửa tiếng là xong. Nhìn thành qua thành phẩm của hắn. Giàn máy hầm hố với những đường nét sắc cạnh bằng một nửa chiều ngang và hơn nửa chiều dọc chiếc giường của hắn. Thân máy bên ngoài màu đen tuyền với những lớp sơn tỉ mỉ chi tiết một cách tuyệt mĩ. Bên trong máy rỗng, với bốn bề xung quanh bọc một lớp bông êm ái. Trên đó là một tấm kính dày siu to siu khổng lồ. Nhìn tổng thể chiếc máy có phần giống một cỗ quan tài màu đen.
" Giống nhỉ ? "_ Tùng nghĩ thầm.
Tay chuẩn bị với lấy sách hướng dẫn, tai hắn vừa nghe thấy một hiện tượng lạ...( Lại lộn nữa ! Thành thật xin lỗi.)
Tay chuẩn bị với lấy sách hướng dẫn, thì tai hắn liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Lòng tò mò khiến hắn tiến ra mở cửa.
" Không có ai ? "
Hắn buồn bực nghĩ thầm, tay đóng cửa lại. Liền sau đó 3s lại có tiếng chuông, hắn mở cửa ra thật nhanh.
" Quái ? Lại không có ai ? "
Hắn gãi đầu, mắt dáo dác nhìn xung quanh.
- Ở đây nè !
Một giọng trẻ con vang lên, Tùng nhìn xuống thì thấy hai bé loli cực moe. Một bé tóc ngắn mặc váy tới ngang đùi, khoác thêm một cái áo bông màu nâu, chân mang vớ có hoa văn kẻ sọc xanh, đeo trên người một chiếc túi nhỏ nhìn như ví. Cô bé còn lại thì trên đầu để tóc hai cục be bé xinh xinh. Mặc áo bông hồng quá khổ che kín cả cơ thể. Chỉ chừa lại từ mắt cá chân trở xuống có thể nhận ra đôi vớ trắng cùng đôi giày búp bê màu đỏ. Cô bé này cứ núp núp phía sau cô bé đứng đằng trước. Cả hai có cùng mái tóc màu đen với gương mặt giống y như hai giọt nước. Chỉ có điều cô bé mang vớ xanh như giọt nước thác đổ xuống: mạnh mẽ và đầy dũng mãnh. Còn cô bé búi tóc thì nhẹ nhàng sâu lắng như nước suối mùa thu. Cả hai đều đẹp mê hồn, trong tương lai lại có thể trở thành hai cái mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ có điều hiện tại hình giáng cùng lắm là lớp 7. Không riêng gì tương lai, bây giờ nói ra cũng có thể làm mấy lão siêu cấp biến thái vung tiền ra khi thấy hai bé.
- Hai bé cần gì ?
Tùng nhẹ nhàng hỏi, môi nở nụ cười làm báo cô nàng đấy nắng. Cô bé đứng trước có chút siêu lòng, nhưng ngay lập tức lấy lại gương mặt điềm đạm.
- Bé ?_ cô bé hỏi.
- Anh nói sai sao ?
- Không !
- Thế em sang đây có việc gì ?
- Không có gì ! Chỉ là gia đình tôi mới chuyển đến đây, có gì chào hỏi nhau một chút. Với lại nhìn anh có vẻ khỏe mạnh. Có hay không là đang rảnh rỗi, có thể giúp tôi?
- Không thành vấn đề !
...
- Đồ dùng chuyển đến nhà em à ?
- Không phải đâu ! Chỉ là hàng đặt online thôi.
Tùng hì hục mãi mới đưa nổi lên căn hộ đối diện nhà hắn. Ngồi bệt xuống chiếc ghế gỗ, vừa nhìn ngắm.
" Khá mới ! Chắc mới chuyển đến hôm qua "
- Phiền anh quá !_Cô bé đi vớ kẻ sọc lên tiếng.
- Không có gì, thôi anh về nhá ?
- Ấy khoan ! Ở lại uống chén trà rồi hãy về. Em gái tôi đưa liền ra đó !
Còn đang mải lưỡng lự nên đi hay ở lại, hắn liền nghe thấy tiếng nói :
- Trà tới rồi đây ! Á á á á á á !
Cô em bím tóc đột nhiên nhẵm phải váy cứ thế mà ngã. Tùng liền lao đến, một tay đỡ lấy đĩa trà mà không làm đổ giọt nào, tay còn lại đỡ lấy cô em. Chỉ có điều nơi bàn tay đó thấy vì là eo thì lại đáp phải bộ ngực cô bé .
" Mềm...! Mềm quá ! Kích cỡ này.... phải là D-cup.
- FBI HERE ! OPEN DOOR !
- Kyaaaaaaaa !
Tiếng hét chói tai vang lên, bằng một cách kì diệu nào đó hắn bị đá bay ra ngoài hành lang.
Tính giải thích nhưng cửa đã đóng then đã cài, chẳng cứu vãn thêm tình hình nổi nữa. Hắn đành tặc lưỡi về phòng mà trở lại với dàn máy của hắn.
" Ra thế ! Bộ đồ này gồm vô vàn các mắt chíp liên kết với máy. Truyền dữ liệu thần kinh qua máy quét rồi tạo ra hình ảnh phù hợp với hành động "
Tùng sau khi đọc xong hướng dẫn liền mặc chiếc áo bó đầy rẫy những vị mạch điện tử.
Nằm vào trong khoang máy, cánh cửa trong suốt dần đóng lại, hắn cảm nhận không gian dần tối lại. Hắn nhắm mắt, ý thức của hắn trở nên bất ổn trong giây lát rồi phục hồi.
[ RA CÂU LỆNH ĐỂ KHỞI ĐỘNG ]
" Đây rồi ! Một trong 20 câu thoại hắn muốn nói nhất trên đời này "
- LINK START !
...
Hắn mở mắt ra, xung quanh là một khoảng không tối om bao trùm. Đột nhiên một bảng điện tử màu xanh xuất hiện trước mặt hắn.
Tên :
Năng lực muốn có :
Chỉ có hai dòng đó, hắn cũng không quá bất ngờ vì đọc hướng dẫn rồi. Ở game này bạn sẽ bỏ tiền để tạo ra năng lực cho nhân vật. Nói thẳng ra thằng nào nhiều tiền thằng đấy thắng.
" Vậy nhân vật của mình sẽ có cái này, cái này, cái này nữa. '"
[ Tạo nhân vật này tốn ... ! Bạn đồng ý ? ]
- XÁC NHẬN !
[ Tạo thành công ! Nhân vật Joker ]
[ Lựa chọn : Sinh tồn; 1 vs 1 ; 2 vs 2 ; 5 vs 5 ? ]
- Chọn sinh tồn !
- Tít ! Tít ! Tít !
Mở mắt ra Tùng biết hắn vừa liền bị dịch chuyển. Đây là một nơi kiểu map hoang mạc, đất đai màu đỏ đồng cằn cỗi.,... Mặc dù đang thả mình với thiên nhiên, hồn nhiên như con điên hắn liền bị phá đám. Một tên người chơi nào đó với tạo hình của tên nhân vật phụ của một bộ phim hành động gì gì đó nhảy bổ ra tấn công Tùng. Chỉ là chưa kịp xả đạn đã bị knock out, HP tụt về 0 mà rời khỏi đấu trường. Phải, đây là một nơi mà tối đa 100 người sẽ chiến đấu với nhau cho đến khi chỉ còn duy nhất một kẻ sống sót.
Và thế là Tùng bắt đầu cuộc hành trình tàn sát vô tội vạ của hắn. Chưa đầy 10 phút đã có 32 cháu lên bàn thờ ăn chuối xanh với ngắm gà khỏa thân dưới tay của hắn rồi. Aizzzzz ! Phật từ bi !
Cảm nhận được sự sống, Tùng bắn bắn ra một thứ màu xanh từa tựa chưởng lực từ tay, mục tiêu là mỏm đất cách đó khoảng 900m. Chỉ có điều khi chưởng lực chưa kịp chạm vật thể, liền có một bóng đen lăn ra né tránh, tranh thủ bắn lại Tùng 3 phát. Có điều cả ba đều được Tùng tóm gọn.
Một bóng người tiến tới, tay vỗ từng nhịp.
- Chưởng lực màu xanh, mái tóc vàng rực rỡ. Đích thị là Supper Xayya. Món đó những 2 tỷ á, cuối cùng cũng tìm được một người cùng đẳng cấp !
Tùng nheo mắt, đó là một con người bọc kín từ đầu đến chân trong một bộ giáp màu hồng đỏ. Xen dọc vẫn có những thanh kim loại màu đen vô cùng mềm dẻo. Trên tay cầm một khẩu súng nhìn như miếng đĩa hình vuông màu trắng gắn thêm tay cầm. Thắt lưng hắn đeo cái gì đó ngồ ngộ như thể lf máy ảnh. Mũ giáp của hắn có những thứ như những miếng kim loại màu đen cắm xuyên qua. Hai miếng kính màu lục bích như để bảo vệ cho mắt.
Tùng lên tiếng khi cả hai chỉ còn cách nhau 50 m :
- Ngươi là ai ?
- Ta là... KAMEN RIDER DECADE ! Một hiệp sĩ mặt nạ quá đường mà thôi !
...
Cùng lúc đó, cũng có thể là tương lai, cũng có thể là quá khứ. Tại một quán rượu lớn nhất của một tòa thành đồ sộ nào đó, có một vị thiếu niên ăn mặc rất đỗi bình thường ngồi uống rượu một mình, vẻ mặt rất suy tư tại một cái bàn nhỏ gần trung tâm quán.
Bỗng một lúc sau vị thiếu niên đó bỗng dưng cuời lớn, trèo lên bàn mà là to :
- Các vị hảo hữu, có ai ở đây nghĩ rằng, ngoài cái Huyền Lạc tinh cầu này, còn một thế giới nào khác không ?
Một số người giật mình khi thấy thiếu niên kia là to như vậy. Số khác thì cuời nhạo cậu hỏi ngu ngốc của cậu bởi họ tin rằng hành tinh họ đang sống là duy nhất. Chỉ duy một lão đầu trầm ngâm suy nghĩ về câu hỏi của cậu. Mắt thấy mọi người ai cũng cười nhạo cậu, cậu thầm buồn chán thì :
- Này tiểu tử ! Sao ngươi lại hỏi như thế ?
Lão giả kia cất tiếng hỏi. Khuôn mặt vị thiếu niên kia từ buồn chán liền vui vẻ với vận tốc ánh sáng, à ! Vận tốc ánh sáng là chưa đủ, phải nhanh như cái cách người yêu cũ lật mặt ý.
- Thưa cụ ! Cụ có tin ta cũng chỉ là trong một cái ba ngàn thế giới không ?
- Điều này không thể nào !
- Bớt lắm mồm đi !
- Oắt con lắm mồm ?
- Từ từ nào các vị ! tiểu tử kia nói. Tôi đâu nói rằng các vị phải tin đâu ? Tôi chỉ nói thí dụ thôi mà ? Để tôi kể cho mọi người nghe nhét ! Mẹ Mai mua một miếng mít mật. Mai món men muốn móc, mẹ mắng Mai mặt mờ, Mai mắng mẹ mặt mẹt mồm méo mốc meo.
- Cái đ*o gì vậy ?
- Cút xuống !
- Đừng kể nữa !
- €}$¶€°[€€[€[
- °€×€$°`}€}¶€
- Thôi được rồi, đùa tí thôi. Câu chuyện tôi sắp kể, mọi người muốn tin hay không cũng được, tôi không ép.
Chuyện là ngày xửa ngày xưa, tại một hành tinh nọ không tồn tại linh khí, hị dưah vào sức mạnh là một cái họ là khoa học. Tại đó một người được gọi là chuyên gia vũ khí, ông ta có thể tạo ra những bảo vật dùng một lần ngày cả người bình thường cũng dễ dàng thổi bay một ngọn núi.
Một ngày nọ, ông ta trong một lần thử nghiệm bảo vật liền bị một giáo hội bắt cóc. Chúng nhốt ông ta và bắt ông ta chế tạo bảo vật cho chúng. Trong lần đó ông ta bih mắc một căn bệnh liên quạn tới tim. Và bất ngờ thay nhờ nó và sự giúp đỡ khác, ông ta tạo ra một bảo vật khác là một bộ giáp giúp ông ta bay và thoát khỏi nơi đó.
Ông ta chở về, quyết định rằng thầy vì tạo ra thứ phá hủy, ông ấy sẽ tạo ra một bảo vật bảo vệ con người.
Nhưng trớ trêu thay người từng giúp đỡ ông ta khi ở giáo hội kia lại câu kết với chúng. Lợi dụng bộ não của ông, hắn tạo ra một bảo vật gần giống với của ông.
Trận chiến kinh thiên động địa xảy ra, và phần thắng nghiêng về người đàn ông chính nghĩa ấy.
Sau khi vị thiếu niên kia kể xong, không biết từ lúc nào toàn quán rượu đã chật kín người nghe. Có người nghe xong choáng váng với những bảo vật gây ra những việc lồng trời lở đất kia bởi lời kể quá đỗi chân thật. Có người hâm mộ vị luyện sư kia,...
- Câu chuyện tới đây là kết thúc ! Cảm ơn đã lắng nghe .
Vị thiếu niên kia lên tiếng. Một số người tiếc nuối vì câu chuyện đã hết. Số khác thì la ó.
- Này vị công tử ! Câu chuyện này còn chứ ?
Một vị trung niên lên tiếng, tỏ ra khá kính trọng vị thiếu niên này. Vị thiếu niên liền đáp :
- Còn thì còn thật ! Nhưng các vị xem, trời đã tối, tôi cần phải về nhà trọ nghỉ ngơi.
- Thế huynh còn kể tiếp chứ ? Một bé tiểu la li hỏi .
- Nếu muội muốn nghe tiếp, ngày mai ra quảng trường của thành Vạn Hạnh này. Huynh sẽ kể muội nghe.
- Này ! Vị công tử ! Chí ít cũng cho bọn ta biết tên bảo vật và vị lão gia kia chứ ?
- Được thôi ! Mọi người nghe rõ ! Vị thiếu niên nói với giọng lớn tiếng. Tên của siêu cấp bảo vật của vị lão gia kia là Nhất Nhãn- hay còn gọi là Mắt 1. Vị lão gia kia được gọi với cái tên Tô Ninh Sát hay còn gọi là Tô lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.