Chương 23
Neleta
20/10/2017
CHƯƠNG 23
Đối với người bệnh mà nói, nhất là người bị nhiễm phong hàn, uống dược ngủ một giấc đổ mồ hôi là tốt rồi. Bạch Hãn Triệt uống thuốc rồi, nhưng không cách nào hảo hảo ngủ một giấc, nguyên nhân chính là người kia đang ở bên cạnh hắn. Thu hồi thủ, Lam Vận Vanh ôm chặt người trong ngực, thầm nghĩ tại sao nhiệt còn không có lui. Không đến nửa canh giờ, hắn dò xét cái trán Bạch Hãn Triệt đến mấy chục lần, này còn không nói, hắn còn không an tâm mà sờ sờ cổ Bạch Hãn Triệt, rồi trong lòng bàn tay nhìn xem có chuyển biến tốt đẹp chưa, rồi lại ngẫu nhiên hỏi một chút đối phương có khát không, có đói bụng không. Có một tên “đáng ghét” cứ làm phiền như thế bên cạnh canh giữ, Bạch Hãn Triệt cho dù là vô bệnh cũng ngủ không tốt.
Tay lại dò xét đi lên, sờ xong cái trán lại sờ cổ, sờ xong cổ lại nắm lấy tay, Bạch Hãn Triệt không có lên tiếng làm cho đối phương im lặng, mà là nhắm mắt lẳng lặng tùy ý Lam Vận Vanh càng không ngừng quấy rầy hắn đi vào giấc ngủ.
“Hãn Triệt. . . . . . Muốn uống nước hay không?” Lam Vận Vanh nhỏ giọng hỏi.
Bạch Hãn Triệt nhẹ nhàng gật gật đầu, Lam Vận Vanh trong mắt hiện lên vui sướng, vội vàng đứng lên lấy nước cho hắn. Uy Bạch Hãn Triệt uống nước xong, Lam Vận Vanh buông cái chén, lại chui vào trong chăn, một chút cũng không khách khí ôm Bạch Hãn Triệt, làm cho hắn nằm ở trên vai chính mình.
Trong chăn thật ấm áp, thậm chí có chút nhiệt, trên người Lam Vận Vanh đổ mồ hôi, nhiệt độ từ trên người hắn truyền sang bàn tay đang đặt trên cơ thể Bạch Hãn Triệt, thân mình đang rét run của Bạch Hãn Triệt dần dần có chút lo lắng.
Cha, Vận Tranh cùng Vận Vanh. . . . . . Thay đổi, con. . . . . . Cha, không thể ngờ Vận Vanh lại uy con ăn chúc, con bị bệnh, hắn còn chiếu cố con. Cha, con giống như không nhận ra bọn họ nữa. Cha. . . . . . Vận Tranh cùng Vận Vanh, cho tới bây giờ chưa từng đối đãi với con như vậy, con càng ngày càng hồ đồ. Phụ thân, con. . . . . . Có chút vui sướng, nhưng cũng lại có chút sợ hãi.
Lui ở trong ngực Lam Vận Vanh, Bạch Hãn Triệt trong đầu thật loạn, trước mắt toàn bộ là hình ảnh Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đối hắn thật cẩn thận. Kia hai người từ nhỏ sẽ không cho phép mình làm chuyện trái ý bọn họ, phụ thân đến tột cùng đã nói với bọn họ những gì, làm cho bọn họ chuyển biến to lớn như thế, hay là. . . . . .tim Bạch Hãn Triệt đau nhức một chút. Không, hay là hắn nên nghe theo lời cha, cái gì cũng không nghĩ đến.
Ôm Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh dần dần cảm thấy buồn ngủ, thấy Bạch Hãn Triệt nhắm mắt như đang muốn ngủ, tật xấu hay ngủ của hắn cũng bắt đầu trỗi dậy.
“Hãn Triệt, ta ngủ một chút, nếu muốn uống nước nhất định phải đánh thức ta.” Đem người hướng trong ngực chính mình lãm lãm, Lam Vận Vanh thanh âm ám ách.
Bạch Hãn Triệt ừ hử đáp lại, không lâu, Lam Vận Vanh đã không động, tiếng ngáy dần dần vang lên.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn người đang ngủ trước mặt, khuôn mặt ngủ say thiếu vài phần nguy hiểm, hơn vài phần trẻ con. Đầu vẫn còn nóng, trên người lại bắt đầu xuất mồ hôi, không biết là bởi vì dược tính, hay là bởi vì sự ấm áp của người đang ôm hắn truyền qua.
Người trước mặt theo bản năng lại đem hắn hướng trong ngực chính mình mà siết chặt, Bạch Hãn Triệt nhắm mắt lại, một giọt lệ trong suốt từ khoé mắt chảy dài xuống má.
Mở to mắt, thần sắc phức tạp nhẹ nhàng chà lau dấu vết của nước mắt vừa xẹt qua, Lam Vận Vanh nhẹ nhàng đặt lên khoé môi Bạch Hãn Triệt một nụ hôn, bọn họ nên làm như thế nào để vãn hồi tim của người này đây? Hay là nói, tim của người này cho tới bây giờ vẫn không dành cho bọn họ. Nghĩ đến đây, Lam Vận Vanh bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, không, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xuất hiện, tim của người này chỉ có thể là của bọn hắn, tuyệt đối chỉ có thể là thế!
Trong cơn mơ hồ, chỉ cảm thấy trên người mồ hôi càng ngày càng nhiều, áo sơ mi cực không thoải mái dính chặt lấy thân thể, nhớ tới cần rửa sạch một chút, đã có người che lấy hắn làm hắn nóng lòng mở hai tròng mắt, tiếp theo hắn ngửi được mùi trữ thần hương . . . . . . Không cần, Vận Vanh, không cần. . . . . . Ý thức của hắn càng ngày càng phiêu xa, Vận Vanh. . . . . . Không cần. . . . . . Ngày đó, bọn họ điểm trữ thần hương, rồi mới uy hắn uống rượu có xuân dược . . . . . . Vận Vanh, cầu ngươi, không cần. . . . . .
Lam Vận Vanh tùy ý phủ áo sơ mi, tóc rối tung, người trên giường tựa hồ đang mơ thấy ác mộng, vẫn lẩm bẩm “không cần…không cần”, khoé mắt đều ướt. Hãn Triệt không cần cái gì? Lam Vận Vanh muốn hỏi, nhưng việc đầu tiên mà hắn cần làm là phải làm cho người kia bình tĩnh trở lại, nếu không bệnh sẽ không khỏi.
“Vương gia, có muốn đốt thêm một ít nhiên hương không? Thiếu gia ngủ thật sự không an ổn.”
Thấy Bạch Hãn Triệt thống khổ, Tiểu Tứ hỏi.
“Không cần, cho người nấu một chậu nước ấm, rồi lấy cho Hãn Triệt một bộ xiêm y sạch sẽ, còn nữa, đợi lát nữa lại đây đổi đệm giường, các ngươi trước lui xuống.”
Dùng dây cột vội mái tóc dài lên, Lam Vận Vanh nắm giữ một chút lực đạo, vỗ nhẹ Bạch Hãn Triệt, động tác cứng ngắc làm cho Tiểu Tứ lại muốn cười.
Không dám nhạ Lam Vận Vanh tức giận, Tiểu Tứ vội vàng lui ra ngoài, đi phòng bếp lấy nước ấm.
Nhiên hương điểm trong chốc lát, Bạch Hãn Triệt cuối cùng bình tĩnh lại. Đôi mi nhíu chặt đầy thống khổ thả lỏng, Lam Vận Vanh có chút vô thố ngồi ở bên giường. Chưa bao giờ chiếu cố qua người bệnh, không biết nên làm như thế nào, nhưng hắn lại không muốn để người khác làm thay, về sau người này hết thảy hắn đều muốn tự mình chiếu cố, tựa như phụ hoàng, phụ vương đối với cha vậy.
Nước ấm bưng tới, vẫy lui Tiểu Tứ, Lam Vận Vanh cuồn cuộn xăng lên tay áo, thử xem độ ấm của nước, rồi mới đem bố khăn bỏ vào nhún nhún, sau đó vắt khô, rồi hắn mới nhớ đến quần áo Bạch Hãn Triệt còn không có thoát, lại vội vàng ném bố khăn sang một bên, lau khô tay.
Ở trong chăn đem áo sơ mi Bạch Hãn Triệt cởi, lúc tay Lam Vận Vanh đụng tới quần hắn, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống.
Lam Vận Vanh, nhịn xuống!
Hít sâu mấy hơi, kìm nén dục vọng, Lam Vận Vanh cởi quần dài cùng tiết khố của Bạch Hãn Triệt. Khi tay hắn đụng tới thân thể đã muốn hạ sốt của Bạch Hãn Triệt, hắn thiếu chút nữa không kìm chế được mà xốc lên chăn, giải dây lưng chính mình.
Vạn phần gian nan lấy đi quần áo trên người Bạch Hãn Triệt đã bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, Lam Vận Vanh một lần nữa ninh bố khăn, trước đem mặt Bạch Hãn Triệt nhẹ nhàng chà lau qua, hắn nhắm mắt lại trong lòng một bên vừa niệm “nhịn xuống nhịn xuống”, một bên cẩn thận sát người cho Bạch Hãn Triệt.
Đây là thân mình hắn dị thường quen thuộc, từ trên xuống dưới, mỗi một tấc chỉ cần hắn nhắm mắt đều có thể hồi tưởng đến. Mà giờ phút này, hắn cũng không dám dễ dàng bính người này, chỉ có thể làm bộ quân tử sát sát người cho đối phương. Mồ hôi Lam Vận Vanh chảy còn nhiều hơn so với Bạch Hãn Triệt. Thật vất vả mới sát xong cho Bạch Hãn Triệt, hắn lại vẫn là nhịn không được lấy tay tinh tế vuốt ve thân thể Bạch Hãn Triệt.
“Ba ba”
Bàn tay phải lý trí đánh vội một cái vào bàn tay không thành thật kia, Lam Vận Vanh rất nhanh thay cho Bạch Hãn Triệt một bộ xiêm y khô mát, rồi trước khi hắn khống chế không được nữa mà lớn tiếng gọi Tiểu Tứ đang đứng bên ngoài vào.
“Đổi đệm chăn.”
Lam Vận Vanh giọng đầy ám ách làm cho người ta run sợ. Lúc hắn ôm Bạch Hãn Triệt, Tiểu Tứ một bên vừa đổi, một bên thật cẩn thận quan sát hắn.
“Bữa tối cứ dọn đến trong phòng, nấu cho Hãn Triệt một chút bổ thân thang.”
“Vâng, Vương gia.”
Ôm đệm chăn vừa bị thay thế lui ra, Tiểu Tứ lo lắng nhìn Bạch Hãn Triệt đang mê man liếc mắt một cái, sợ hãi Vương gia nhịn không được.
Trên người thư thái Bạch Hãn Triệt ngủ có phần an ổn, nhưng Lam Vận Vanh thì không ổn chút nào. Dục hoả cháy sạch làm hắn cực kỳ khó chịu, muốn nhân lúc nhất thời người này vẫn chưa tỉnh lại, nếu hắn nhẹ nhàng một chút, có lẽ người này không phát hiện được.
“Ba”
Lại đánh hạ bàn tay đang cởi quần áo chính mình, Lam Vận Vanh đem Bạch Hãn Triệt bao thật kín, chính mình mặc vào ngoại sam liền xông ra ngoài.
“Đem một thùng nước lạnh đến dục gian cho ta.”
Cực xa xa, Lam Vận Vanh khuôn mặt cháy bừng đầy tức giận làm cho người khác không dám tới gần.
“Hãn Triệt, ngươi vốn chính là của chúng ta.”
“Hãn Triệt, ta nhịn thật lâu, chẳng sợ phụ thân đến ta cũng muốn được ngươi.”
Hai gã thiếu niên thay phiên ở trên người hắn luật động, một lần lại một lần nói muốn có được hắn. Mà bị *** khống chế hắn lại không hề liêm sỉ khẩn cầu bọn họ cho hắn, khẩn cầu bọn họ mau một chút. Kia *** loạn ban đêm cho dù sau khi dược tính qua đi hắn đều nhớ rõ rành mạch, mà cũng trong đêm đó, cũng bắt đầu hình thành thống khổ trong hắn.
“A, Vương gia, nô tài không được, Vương gia, Vương gia, a a. . . . . .”
“Vương gia, ngài thật mạnh. . . . . . A ân. . . . . . Vương gia nhanh lên nhanh lên. . . . . .”
Bị bọn họ phái đến người kế đó, rồi nhìn thấy cũng là bọn họ cùng người khác hoan ái, nam có nữ có, khi đó hắn tựa hồ cái gì cũng vô pháp suy nghĩ, liền như vậy ngơ ngác, khó hiểu nhìn bọn họ không coi ai ra gì ở trong cơ thể người khác ra vào, dạ dày một trận co rút nghĩ muốn phun, lại phun không được.
“Hãn Triệt, mỗi lần muốn ngươi, ngươi đều sợ hãi như vậy, nếu như vậy ta muốn người khác tốt hơn, cũng miễn cho ngươi luôn khóc.”
“Hãn Triệt, này thị quân thị tì bất quá chỉ là đồ mới mẻ, ngươi đã không ngại, chúng ta cũng sẽ không lén lút ngươi làm.”
Để ý. . . . . . Hắn có tư cách gì mà để ý. . . . . . Vận Tranh, Vận Vanh, đến tột cùng đem hắn trở thành cái gì đây? Hắn cùng thị quân này không có phân biệt, không có gì phân biệt.
Phụ thân. . . . . . Con nói dối . . . . . . Con vẫn đều chờ đợi, chờ đợi có thể cùng phụ thân giống nhau, được người yêu thương, được người sủng ái, chờ đợi. . . . . . Vận Tranh cùng Vận Vanh là thật sự yêu thích con, là thật sự đem con trở thành người mà bọn họ yêu nhất, mà không phải là. . . . . .thị quân. Phụ thân, con hiểu được, không mơ ước xa vời, tâm sẽ không đau, con rất yếu đuối, sợ hết thảy những điều này chỉ là ngắn ngủi, sợ lại nhìn thấy tình cảnh làm cho con nan kham, con không có khả năng giống như phụ thân có thể vĩnh viễn làm cho trong lòng bọn họ chỉ có mỗi mình con. Cho nên con tình nguyện vĩnh viễn cũng không bao giờ động tâm nữa.
“Hãn Triệt. . . . . .”
Có người sát mặt hắn, trong giọng nói là lo lắng cùng ảo não.
Ngực giống như bị tảng đá đè ép, Bạch Hãn Triệt bị cái vuốt ve mạnh mẽ nhưng có phần e ngại trên mặt làm cho thanh tỉnh một ít, miễn cưỡng mở mắt ra, lại nhìn thấy Lam Vận Vanh quần áo không chỉnh ngồi ở bên giường nhìn hắn.
“Hãn Triệt. . . . . .” Lam Vận Vanh sát sát khoé mắt hắn, nhỏ giọng nói, “Ngồi dậy uống bát súp rồi ngủ tiếp, ngươi ra thật nhiều mồ hôi.”
Bạch Hãn Triệt còn trầm tẩm trong chuyện quá khứ, ánh mắt thập phần thống khổ, nước mắt một viên lại một viên trào ra.
Lam Vận Vanh không có hỏi hắn mơ thấy cái gì, vừa sát lệ cho hắn vừa nói: “Ta sợ ngươi không thoải mái, thay đổi hai lần xiêm y cho ngươi. . . . . . Đệm chăn cũng thay đổi. . . . . . Ngươi ngủ không an ổn, ta cho người điểm trữ thần hương. . . . . . Hãn Triệt, có phải còn khó chịu hay không?”
Sờ quần áo trên người, Bạch Hãn Triệt lắc lắc đầu, thân thể mềm nhũn, cảm giác các mặt khác đều đã ổn. Hắn nhìn Lam Vận Vanh, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, chính là một câu cũng không thể nói.
Lam Vận Vanh cũng không nói gì, hắn hai tay nắm chặt tay trái Bạch Hãn Triệt, đặt ở bên miệng khẽ hôn, đôi mắt chăm chú nhìn đối phương vì bị bệnh mà gương mặt tái nhợt, hắn sai lầm rồi, mười phần sai.
Nghĩ muốn rút tay về, lại bị nắm chặt, lập tức hắn bị gắt gao ôm lấy.
“Hãn Triệt. . . . . .” Lam Vận Vanh khàn khàn mở miệng, không cho Bạch Hãn Triệt nhìn đến ánh mắt hắn, “Ta hận không thể. . . . . . giết chết chính mình.”
“Vận Vanh? !” Bạch Hãn Triệt hai mắt mở to, muốn đẩy Lam Vận Vanh ra, xem hắn, vừa vặn lại không thể động đậy.
“Hãn Triệt. . . . . .” Ôm sát người đang giãy giụa kia, Lam Vận Vanh càng khàn khàn mở miệng, “Chúng ta tỉnh ngộ đã quá muộn, ngươi đã không có khả năng tha thứ chúng ta .”
“Vận Vanh. . . . . . Ta không trách các ngươi, ta. . . . . .”
“Hãn Triệt, ” che miệng Bạch Hãn Triệt lại, Lam Vận Vanh tiếp tục vùi đầu vào vai hắn nói, “Ngươi phải trách chúng ta, phải trách chúng ta cả đời, không cần tha thứ chúng ta, vĩnh viễn không cần.”
“Vận Vanh. . . . . .” Bạch Hãn Triệt dần dần cảm thấy bất an, thanh âm của Lam Vận Vanh làm cho hắn nghe thấy mà sợ hãi.
Đột nhiên, Lam Vận Vanh huy diệt ánh nến trong phòng, ngay lúc Bạch Hãn Triệt đang hoảng hốt, hắn điểm huyệt đạo của Bạch Hãn Triệt.
Vận Vanh. . . . . . Bạch Hãn Triệt bối rối nhìn Lam Vận Vanh ngồi dậy, nhờ vào ánh trăng ngoài phòng, hắn nhìn thấy Lam Vận Vanh cởi ngoại bào.
Bạch Hãn Triệt sợ cực kỳ, Vận Vanh vì sao phải điểm huyệt đạo của hắn. Chẳng lẽ? Nghĩ đến chuyện kế tiếp, Bạch Hãn Triệt bắt đầu phát run.
Mà Lam Vận Vanh cũng không nhanh không chậm cởi quần áo trên người, đôi con ngươi toả sáng trong bóng đêm như hai ngọn lửa, hắn nhìn Bạch Hãn Triệt như muốn thiêu đốt, rồi mới buông màn, lên giường. Đăng bởi: admin
Đối với người bệnh mà nói, nhất là người bị nhiễm phong hàn, uống dược ngủ một giấc đổ mồ hôi là tốt rồi. Bạch Hãn Triệt uống thuốc rồi, nhưng không cách nào hảo hảo ngủ một giấc, nguyên nhân chính là người kia đang ở bên cạnh hắn. Thu hồi thủ, Lam Vận Vanh ôm chặt người trong ngực, thầm nghĩ tại sao nhiệt còn không có lui. Không đến nửa canh giờ, hắn dò xét cái trán Bạch Hãn Triệt đến mấy chục lần, này còn không nói, hắn còn không an tâm mà sờ sờ cổ Bạch Hãn Triệt, rồi trong lòng bàn tay nhìn xem có chuyển biến tốt đẹp chưa, rồi lại ngẫu nhiên hỏi một chút đối phương có khát không, có đói bụng không. Có một tên “đáng ghét” cứ làm phiền như thế bên cạnh canh giữ, Bạch Hãn Triệt cho dù là vô bệnh cũng ngủ không tốt.
Tay lại dò xét đi lên, sờ xong cái trán lại sờ cổ, sờ xong cổ lại nắm lấy tay, Bạch Hãn Triệt không có lên tiếng làm cho đối phương im lặng, mà là nhắm mắt lẳng lặng tùy ý Lam Vận Vanh càng không ngừng quấy rầy hắn đi vào giấc ngủ.
“Hãn Triệt. . . . . . Muốn uống nước hay không?” Lam Vận Vanh nhỏ giọng hỏi.
Bạch Hãn Triệt nhẹ nhàng gật gật đầu, Lam Vận Vanh trong mắt hiện lên vui sướng, vội vàng đứng lên lấy nước cho hắn. Uy Bạch Hãn Triệt uống nước xong, Lam Vận Vanh buông cái chén, lại chui vào trong chăn, một chút cũng không khách khí ôm Bạch Hãn Triệt, làm cho hắn nằm ở trên vai chính mình.
Trong chăn thật ấm áp, thậm chí có chút nhiệt, trên người Lam Vận Vanh đổ mồ hôi, nhiệt độ từ trên người hắn truyền sang bàn tay đang đặt trên cơ thể Bạch Hãn Triệt, thân mình đang rét run của Bạch Hãn Triệt dần dần có chút lo lắng.
Cha, Vận Tranh cùng Vận Vanh. . . . . . Thay đổi, con. . . . . . Cha, không thể ngờ Vận Vanh lại uy con ăn chúc, con bị bệnh, hắn còn chiếu cố con. Cha, con giống như không nhận ra bọn họ nữa. Cha. . . . . . Vận Tranh cùng Vận Vanh, cho tới bây giờ chưa từng đối đãi với con như vậy, con càng ngày càng hồ đồ. Phụ thân, con. . . . . . Có chút vui sướng, nhưng cũng lại có chút sợ hãi.
Lui ở trong ngực Lam Vận Vanh, Bạch Hãn Triệt trong đầu thật loạn, trước mắt toàn bộ là hình ảnh Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đối hắn thật cẩn thận. Kia hai người từ nhỏ sẽ không cho phép mình làm chuyện trái ý bọn họ, phụ thân đến tột cùng đã nói với bọn họ những gì, làm cho bọn họ chuyển biến to lớn như thế, hay là. . . . . .tim Bạch Hãn Triệt đau nhức một chút. Không, hay là hắn nên nghe theo lời cha, cái gì cũng không nghĩ đến.
Ôm Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh dần dần cảm thấy buồn ngủ, thấy Bạch Hãn Triệt nhắm mắt như đang muốn ngủ, tật xấu hay ngủ của hắn cũng bắt đầu trỗi dậy.
“Hãn Triệt, ta ngủ một chút, nếu muốn uống nước nhất định phải đánh thức ta.” Đem người hướng trong ngực chính mình lãm lãm, Lam Vận Vanh thanh âm ám ách.
Bạch Hãn Triệt ừ hử đáp lại, không lâu, Lam Vận Vanh đã không động, tiếng ngáy dần dần vang lên.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn người đang ngủ trước mặt, khuôn mặt ngủ say thiếu vài phần nguy hiểm, hơn vài phần trẻ con. Đầu vẫn còn nóng, trên người lại bắt đầu xuất mồ hôi, không biết là bởi vì dược tính, hay là bởi vì sự ấm áp của người đang ôm hắn truyền qua.
Người trước mặt theo bản năng lại đem hắn hướng trong ngực chính mình mà siết chặt, Bạch Hãn Triệt nhắm mắt lại, một giọt lệ trong suốt từ khoé mắt chảy dài xuống má.
Mở to mắt, thần sắc phức tạp nhẹ nhàng chà lau dấu vết của nước mắt vừa xẹt qua, Lam Vận Vanh nhẹ nhàng đặt lên khoé môi Bạch Hãn Triệt một nụ hôn, bọn họ nên làm như thế nào để vãn hồi tim của người này đây? Hay là nói, tim của người này cho tới bây giờ vẫn không dành cho bọn họ. Nghĩ đến đây, Lam Vận Vanh bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, không, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xuất hiện, tim của người này chỉ có thể là của bọn hắn, tuyệt đối chỉ có thể là thế!
Trong cơn mơ hồ, chỉ cảm thấy trên người mồ hôi càng ngày càng nhiều, áo sơ mi cực không thoải mái dính chặt lấy thân thể, nhớ tới cần rửa sạch một chút, đã có người che lấy hắn làm hắn nóng lòng mở hai tròng mắt, tiếp theo hắn ngửi được mùi trữ thần hương . . . . . . Không cần, Vận Vanh, không cần. . . . . . Ý thức của hắn càng ngày càng phiêu xa, Vận Vanh. . . . . . Không cần. . . . . . Ngày đó, bọn họ điểm trữ thần hương, rồi mới uy hắn uống rượu có xuân dược . . . . . . Vận Vanh, cầu ngươi, không cần. . . . . .
Lam Vận Vanh tùy ý phủ áo sơ mi, tóc rối tung, người trên giường tựa hồ đang mơ thấy ác mộng, vẫn lẩm bẩm “không cần…không cần”, khoé mắt đều ướt. Hãn Triệt không cần cái gì? Lam Vận Vanh muốn hỏi, nhưng việc đầu tiên mà hắn cần làm là phải làm cho người kia bình tĩnh trở lại, nếu không bệnh sẽ không khỏi.
“Vương gia, có muốn đốt thêm một ít nhiên hương không? Thiếu gia ngủ thật sự không an ổn.”
Thấy Bạch Hãn Triệt thống khổ, Tiểu Tứ hỏi.
“Không cần, cho người nấu một chậu nước ấm, rồi lấy cho Hãn Triệt một bộ xiêm y sạch sẽ, còn nữa, đợi lát nữa lại đây đổi đệm giường, các ngươi trước lui xuống.”
Dùng dây cột vội mái tóc dài lên, Lam Vận Vanh nắm giữ một chút lực đạo, vỗ nhẹ Bạch Hãn Triệt, động tác cứng ngắc làm cho Tiểu Tứ lại muốn cười.
Không dám nhạ Lam Vận Vanh tức giận, Tiểu Tứ vội vàng lui ra ngoài, đi phòng bếp lấy nước ấm.
Nhiên hương điểm trong chốc lát, Bạch Hãn Triệt cuối cùng bình tĩnh lại. Đôi mi nhíu chặt đầy thống khổ thả lỏng, Lam Vận Vanh có chút vô thố ngồi ở bên giường. Chưa bao giờ chiếu cố qua người bệnh, không biết nên làm như thế nào, nhưng hắn lại không muốn để người khác làm thay, về sau người này hết thảy hắn đều muốn tự mình chiếu cố, tựa như phụ hoàng, phụ vương đối với cha vậy.
Nước ấm bưng tới, vẫy lui Tiểu Tứ, Lam Vận Vanh cuồn cuộn xăng lên tay áo, thử xem độ ấm của nước, rồi mới đem bố khăn bỏ vào nhún nhún, sau đó vắt khô, rồi hắn mới nhớ đến quần áo Bạch Hãn Triệt còn không có thoát, lại vội vàng ném bố khăn sang một bên, lau khô tay.
Ở trong chăn đem áo sơ mi Bạch Hãn Triệt cởi, lúc tay Lam Vận Vanh đụng tới quần hắn, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống.
Lam Vận Vanh, nhịn xuống!
Hít sâu mấy hơi, kìm nén dục vọng, Lam Vận Vanh cởi quần dài cùng tiết khố của Bạch Hãn Triệt. Khi tay hắn đụng tới thân thể đã muốn hạ sốt của Bạch Hãn Triệt, hắn thiếu chút nữa không kìm chế được mà xốc lên chăn, giải dây lưng chính mình.
Vạn phần gian nan lấy đi quần áo trên người Bạch Hãn Triệt đã bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, Lam Vận Vanh một lần nữa ninh bố khăn, trước đem mặt Bạch Hãn Triệt nhẹ nhàng chà lau qua, hắn nhắm mắt lại trong lòng một bên vừa niệm “nhịn xuống nhịn xuống”, một bên cẩn thận sát người cho Bạch Hãn Triệt.
Đây là thân mình hắn dị thường quen thuộc, từ trên xuống dưới, mỗi một tấc chỉ cần hắn nhắm mắt đều có thể hồi tưởng đến. Mà giờ phút này, hắn cũng không dám dễ dàng bính người này, chỉ có thể làm bộ quân tử sát sát người cho đối phương. Mồ hôi Lam Vận Vanh chảy còn nhiều hơn so với Bạch Hãn Triệt. Thật vất vả mới sát xong cho Bạch Hãn Triệt, hắn lại vẫn là nhịn không được lấy tay tinh tế vuốt ve thân thể Bạch Hãn Triệt.
“Ba ba”
Bàn tay phải lý trí đánh vội một cái vào bàn tay không thành thật kia, Lam Vận Vanh rất nhanh thay cho Bạch Hãn Triệt một bộ xiêm y khô mát, rồi trước khi hắn khống chế không được nữa mà lớn tiếng gọi Tiểu Tứ đang đứng bên ngoài vào.
“Đổi đệm chăn.”
Lam Vận Vanh giọng đầy ám ách làm cho người ta run sợ. Lúc hắn ôm Bạch Hãn Triệt, Tiểu Tứ một bên vừa đổi, một bên thật cẩn thận quan sát hắn.
“Bữa tối cứ dọn đến trong phòng, nấu cho Hãn Triệt một chút bổ thân thang.”
“Vâng, Vương gia.”
Ôm đệm chăn vừa bị thay thế lui ra, Tiểu Tứ lo lắng nhìn Bạch Hãn Triệt đang mê man liếc mắt một cái, sợ hãi Vương gia nhịn không được.
Trên người thư thái Bạch Hãn Triệt ngủ có phần an ổn, nhưng Lam Vận Vanh thì không ổn chút nào. Dục hoả cháy sạch làm hắn cực kỳ khó chịu, muốn nhân lúc nhất thời người này vẫn chưa tỉnh lại, nếu hắn nhẹ nhàng một chút, có lẽ người này không phát hiện được.
“Ba”
Lại đánh hạ bàn tay đang cởi quần áo chính mình, Lam Vận Vanh đem Bạch Hãn Triệt bao thật kín, chính mình mặc vào ngoại sam liền xông ra ngoài.
“Đem một thùng nước lạnh đến dục gian cho ta.”
Cực xa xa, Lam Vận Vanh khuôn mặt cháy bừng đầy tức giận làm cho người khác không dám tới gần.
“Hãn Triệt, ngươi vốn chính là của chúng ta.”
“Hãn Triệt, ta nhịn thật lâu, chẳng sợ phụ thân đến ta cũng muốn được ngươi.”
Hai gã thiếu niên thay phiên ở trên người hắn luật động, một lần lại một lần nói muốn có được hắn. Mà bị *** khống chế hắn lại không hề liêm sỉ khẩn cầu bọn họ cho hắn, khẩn cầu bọn họ mau một chút. Kia *** loạn ban đêm cho dù sau khi dược tính qua đi hắn đều nhớ rõ rành mạch, mà cũng trong đêm đó, cũng bắt đầu hình thành thống khổ trong hắn.
“A, Vương gia, nô tài không được, Vương gia, Vương gia, a a. . . . . .”
“Vương gia, ngài thật mạnh. . . . . . A ân. . . . . . Vương gia nhanh lên nhanh lên. . . . . .”
Bị bọn họ phái đến người kế đó, rồi nhìn thấy cũng là bọn họ cùng người khác hoan ái, nam có nữ có, khi đó hắn tựa hồ cái gì cũng vô pháp suy nghĩ, liền như vậy ngơ ngác, khó hiểu nhìn bọn họ không coi ai ra gì ở trong cơ thể người khác ra vào, dạ dày một trận co rút nghĩ muốn phun, lại phun không được.
“Hãn Triệt, mỗi lần muốn ngươi, ngươi đều sợ hãi như vậy, nếu như vậy ta muốn người khác tốt hơn, cũng miễn cho ngươi luôn khóc.”
“Hãn Triệt, này thị quân thị tì bất quá chỉ là đồ mới mẻ, ngươi đã không ngại, chúng ta cũng sẽ không lén lút ngươi làm.”
Để ý. . . . . . Hắn có tư cách gì mà để ý. . . . . . Vận Tranh, Vận Vanh, đến tột cùng đem hắn trở thành cái gì đây? Hắn cùng thị quân này không có phân biệt, không có gì phân biệt.
Phụ thân. . . . . . Con nói dối . . . . . . Con vẫn đều chờ đợi, chờ đợi có thể cùng phụ thân giống nhau, được người yêu thương, được người sủng ái, chờ đợi. . . . . . Vận Tranh cùng Vận Vanh là thật sự yêu thích con, là thật sự đem con trở thành người mà bọn họ yêu nhất, mà không phải là. . . . . .thị quân. Phụ thân, con hiểu được, không mơ ước xa vời, tâm sẽ không đau, con rất yếu đuối, sợ hết thảy những điều này chỉ là ngắn ngủi, sợ lại nhìn thấy tình cảnh làm cho con nan kham, con không có khả năng giống như phụ thân có thể vĩnh viễn làm cho trong lòng bọn họ chỉ có mỗi mình con. Cho nên con tình nguyện vĩnh viễn cũng không bao giờ động tâm nữa.
“Hãn Triệt. . . . . .”
Có người sát mặt hắn, trong giọng nói là lo lắng cùng ảo não.
Ngực giống như bị tảng đá đè ép, Bạch Hãn Triệt bị cái vuốt ve mạnh mẽ nhưng có phần e ngại trên mặt làm cho thanh tỉnh một ít, miễn cưỡng mở mắt ra, lại nhìn thấy Lam Vận Vanh quần áo không chỉnh ngồi ở bên giường nhìn hắn.
“Hãn Triệt. . . . . .” Lam Vận Vanh sát sát khoé mắt hắn, nhỏ giọng nói, “Ngồi dậy uống bát súp rồi ngủ tiếp, ngươi ra thật nhiều mồ hôi.”
Bạch Hãn Triệt còn trầm tẩm trong chuyện quá khứ, ánh mắt thập phần thống khổ, nước mắt một viên lại một viên trào ra.
Lam Vận Vanh không có hỏi hắn mơ thấy cái gì, vừa sát lệ cho hắn vừa nói: “Ta sợ ngươi không thoải mái, thay đổi hai lần xiêm y cho ngươi. . . . . . Đệm chăn cũng thay đổi. . . . . . Ngươi ngủ không an ổn, ta cho người điểm trữ thần hương. . . . . . Hãn Triệt, có phải còn khó chịu hay không?”
Sờ quần áo trên người, Bạch Hãn Triệt lắc lắc đầu, thân thể mềm nhũn, cảm giác các mặt khác đều đã ổn. Hắn nhìn Lam Vận Vanh, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, chính là một câu cũng không thể nói.
Lam Vận Vanh cũng không nói gì, hắn hai tay nắm chặt tay trái Bạch Hãn Triệt, đặt ở bên miệng khẽ hôn, đôi mắt chăm chú nhìn đối phương vì bị bệnh mà gương mặt tái nhợt, hắn sai lầm rồi, mười phần sai.
Nghĩ muốn rút tay về, lại bị nắm chặt, lập tức hắn bị gắt gao ôm lấy.
“Hãn Triệt. . . . . .” Lam Vận Vanh khàn khàn mở miệng, không cho Bạch Hãn Triệt nhìn đến ánh mắt hắn, “Ta hận không thể. . . . . . giết chết chính mình.”
“Vận Vanh? !” Bạch Hãn Triệt hai mắt mở to, muốn đẩy Lam Vận Vanh ra, xem hắn, vừa vặn lại không thể động đậy.
“Hãn Triệt. . . . . .” Ôm sát người đang giãy giụa kia, Lam Vận Vanh càng khàn khàn mở miệng, “Chúng ta tỉnh ngộ đã quá muộn, ngươi đã không có khả năng tha thứ chúng ta .”
“Vận Vanh. . . . . . Ta không trách các ngươi, ta. . . . . .”
“Hãn Triệt, ” che miệng Bạch Hãn Triệt lại, Lam Vận Vanh tiếp tục vùi đầu vào vai hắn nói, “Ngươi phải trách chúng ta, phải trách chúng ta cả đời, không cần tha thứ chúng ta, vĩnh viễn không cần.”
“Vận Vanh. . . . . .” Bạch Hãn Triệt dần dần cảm thấy bất an, thanh âm của Lam Vận Vanh làm cho hắn nghe thấy mà sợ hãi.
Đột nhiên, Lam Vận Vanh huy diệt ánh nến trong phòng, ngay lúc Bạch Hãn Triệt đang hoảng hốt, hắn điểm huyệt đạo của Bạch Hãn Triệt.
Vận Vanh. . . . . . Bạch Hãn Triệt bối rối nhìn Lam Vận Vanh ngồi dậy, nhờ vào ánh trăng ngoài phòng, hắn nhìn thấy Lam Vận Vanh cởi ngoại bào.
Bạch Hãn Triệt sợ cực kỳ, Vận Vanh vì sao phải điểm huyệt đạo của hắn. Chẳng lẽ? Nghĩ đến chuyện kế tiếp, Bạch Hãn Triệt bắt đầu phát run.
Mà Lam Vận Vanh cũng không nhanh không chậm cởi quần áo trên người, đôi con ngươi toả sáng trong bóng đêm như hai ngọn lửa, hắn nhìn Bạch Hãn Triệt như muốn thiêu đốt, rồi mới buông màn, lên giường. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.