Chương 22
Neleta
20/10/2017
CHƯƠNG 22
Kinh thành, Lưu Vận Tranh bị phụ hoàng một mình gọi vào ngự thư phòng.
“Vận Tranh, ngươi hãy nói sự thật, bức họa của Trầm Hành Chi có phải là do ngươi cùng Vận Vanh phái người đi trộm hay không?” Lưu Hoài Diệp sâu xa khó hiểu hỏi Thái tử, chuyện Trầm Hành Chi mất bức tranh thiếu chút nữa làm cho hắn tức chết, chuyện này đã muốn nháo tới hậu cung, mà Trầm Hành Chi mặc dù chưa nói nghi phạm là ai, lại chỉ hướng về phía Thái tử cùng Nhị vương gia.
“Không phải con phái người đi trộm.” Lưu Vận Tranh ngẩng đầu quang minh chính đại nhìn phụ hoàng, “Là con cùng Vận Vanh tự mình đi trộm.”
Lưu Hoài Diệp nheo lại ánh mắt.
Thái tử vẫn rất mực bình tĩnh nói: “Lần trước Hãn Triệt gởi thư, con cùng Vận Vanh sau khi xem xong liền thương lượng nửa ngày, nghĩ rằng nếu tặng hắn một bức tranh vẽ phụ thân nhất định có thể làm cho hắn cao hứng, nhưng con cùng Vận Vanh đến cầu nửa ngày, Trầm đại nhân nhất mực không bán, cho nên con chỉ có thể đi trộm thôi.”
“Hảo, tốt lắm.” Lưu Hoài Diệp âm hiểm cười cười, “Nếu không phải hắn thật sự có tài, chỉ bằng việc năm đó hắn dám ái mộ cha ngươi, phụ hoàng cũng đã đem hắn đi sung quân rồi. Vận Tranh a, qua vài ngày hai người các ngươi lại đi trộm thêm mấy bức nữa, cấp phụ hoàng cùng phụ vương.”
“Vâng, phụ hoàng.” Lưu Vận Tranh khoé mắt hấp háy, hắn biết phụ hoàng sẽ không trách tội hắn.
“Quốc Công, bức tranh kia khẳng định là do Thái tử cùng Vương gia làm!” Đã đánh mất bức tranh, Trầm Hành Chi chạy đến hậu cung cùng Bạch Tang Vận cáo trạng, bình thường hắn tuyệt đối không được cho phép tiến cung gặp Bạch Tang Vận, bất quá hôm nay Bạch Tang Vận tự mình mở miệng, hắn cuối cùng mới được nhìn thấy.
Bạch Tang Vận cũng không gấp gáp, cười cười, nói: “Hôm nay trong vườn trăm hoa khoe sắc, cùng nhau đến vườn dạo một chút đi. Ta gần nhất mới vừa đọc được một quyển sách, là Tích Tứ tìm tới cho ta, ta đang muốn cùng ngươi tâm sự, nghe một chút ý kiến của ngươi.”
Trầm Hành Chi lập tức đứng lên. Năm đó, hắn cùng Bạch Tang Vận một bộ kết duyên, rồi hắn bị Hoàng Thượng ghen tị phái đến một thị trấn hẻo lánh làm Huyện lệnh, Bạch Tang Vận lại âm thầm trợ giúp hắn, sau đó hắn lập được chiến tích xuất sắc được triệu hồi về kinh thành, lại được Bạch Tang Vận đề cử, hiện giờ, hắn số làm quan, cùng Bạch Tang Vận trở thành tâm đầu ý hợp chi giao, tuy nói sự tình đã qua mười mấy năm, nhưng Hoàng Thượng cùng Vương gia vẫn vì chuyện năm đó mà luôn đề phòng hắn, mỗi khi nghĩ đến đây, Trầm Hành Chi liền phá lệ bất đắc dĩ, nhưng không tức giận, bởi vì hắn thật sự từng ái mộ qua người này, từng thật sâu yêu say đắm qua, cho dù là hiện tại, người này ở trong lòng hắn vẫn giữ lấy một vị trí rất quan trọng.
“Ta nghe nói ngươi có một bào đệ, tên Gia Chi, mặc dù năm ấy mười tuổi, thi từ ca phú đã thập phần lợi hại.”
Trầm Hành Chi cười nói: “Gia mẫu lớn tuổi còn sinh được một đứa con nên vạn phần sủng ái, bất quá Gia Chi tính nết không điêu ngoa, kiêu ngạo, có lẽ là chịu nhiều ảnh hưởng từ ta và phụ thân, hắn thuở nhỏ liền thích thi từ ca phú.”
Bạch Tang Vận sờ sờ bụng đã căng tròn, đi thong thả nói: “Ta nghĩ Gia Chi sau này sẽ làm một lão sư, của ngươi học thức ta đã biết đến, Gia Chi học thức chắc chắn cũng sẽ xuất sắc giống như huynh trưởng. Ngày khác mang Gia Chi tiến cung, ta muốn thấy hắn.”
“Hành Chi tạ ơn Quốc Công ưu ái.” Trầm Hành Chi cùng Bạch Tang Vận bảo trì khoảng cách, đi theo phía sau hắn nói.
“Hành Chi, hai người con trai kia cuối cùng biết sai lầm rồi, bá đạo như thế nhiều năm, hiện giờ muốn vãn hồi tâm của Hãn Triệt, bọn họ lại chỉ biết dùng biện pháp ngốc nghếch. Bất quá, như vậy cũng tốt, làm cho bọn họ chịu khổ nhiều một chút, sau này nếu Triệt nhi thật sự tha thứ bọn họ, bọn họ mới không làm cho hắn khổ sở nữa.”
“Hy vọng Thái tử cùng Vương gia có thể thật sự hiểu được tâm ý của Quốc Công, không cần lại chọc cho Quốc Công sinh khí.” Trầm Hành Chi ca thán, mặt lộ vẻ lo lắng, “Quốc Công nên lấy thân mình làm trọng, chuyện của Thái tử cùng Vương gia nên để cho bọn họ tự mình giải quyết thôi.”
“Hành Chi, bức tranh kia nếu thật là bị Vận Tranh cùng Vận Vanh trộm đi, chỉ sợ là ngươi không thể thu trở về.” Bạch Tang Vận ngồi xuống ghế dựa ở hoa viên, cũng bảo Trầm Hành Chi ngồi đối diện với hắn, tiếp tục nói, “Ta nghe nói Vận Vanh ra kinh, bức hoạ kia nhất định là bị hắn mang đến chỗ của Triệt nhi rồi. Triệt nhi gởi thư cho ta, lời lẽ trong thư làm cho ta lo lắng, bức hoạ của ngươi chắc chắn có thể làm cho hắn an tâm, điều này ta còn muốn tạ ơn ngươi.”
“Quốc Công, ” Trầm Hành Chi bất mãn, “Ngài nói như vậy chẳng khác nào là bắt ép ta? Nếu bức hoạ kia thật sự có thể làm cho Quốc Công buông hết lo lắng muộn phiền đối với thiếu gia, Hành Chi nguyện ý đem bức tranh tặng cho thiếu gia. Quốc Công, bức hoạ kia mất thì cũng đã mất rồi, thần sẽ không nhắc lại.”
Bạch Tang Vận cũng lắc đầu, cười nói: “‘ Tử không giáo phụ chi quá ’, bọn họ tuy nói là hảo tâm, nhưng cách thực hiện cũng không đúng, ta nên nhận lỗi với ngươi.”
Trầm Hành Chi trực tiếp đứng lên, nóng nảy.
“Hảo hảo, việc này ta không đề cập tới nữa.” Làm cho Trầm Hành Chi ngồi xuống, Bạch Tang Vận nói, “Một ngày nắng đẹp vô sự khác, ngươi lại tiến cung, vẽ cho ta một bức tranh khác, được không? Chuyện của bọn nhỏ coi như là việc ngoài ý muốn, coi như cho ta lưu một kỷ niệm đi.” Bạch Tang Vận đem chuyện chính hắn muốn một bức tranh, Trầm Hành Chi làm sao có thể nói không được chứ. Từ mười một năm trước, hắn chỉ vẽ cho Bạch Tang Vận một bức tranh, còn lại những bức khác đều là sau khi hắn nhìn thấy người này, khi trở về bằng trí nhớ mà vẽ lại, hiện giờ hắn lại có cơ hội vì người này vẽ tranh, Trầm Hành Chi cảm thấy rất đỗi xúc động và nhiều hơn nữa chính là cảm ơn, hắn cám ơn ông trời đã cho hắn gặp được người này, quen biết người này, tương giao với người này.
“Hành Chi, hôm nay tìm ngươi đến, kỳ thật là có một chuyện muốn nhờ.”
Bạch Tang Vận vừa nói xong, Trầm Hành Chi liền rõ ràng mất hứng : “Quốc Công, ngài đây định làm cho buổi tối thần ngủ không được sao?”
“Ha hả, ” Bạch Tang Vận thật có vẻ tâm tình sung sướng, “Coi như ta nói sai rồi.” Tiếp theo, hắn thở dài, “Hành Chi, chuyện của Triệt nhi, ta dị thường tự trách, lại nói tiếp ngàn sai vạn sai đều là lỗi của người làm cha như ta. Ta không có để ý dạy dỗ tốt cho Vận Tranh cùng Vận Vanh, không có bảo hộ tốt cho hắn.”
“Quốc Công. . . . . .” Trầm Hành Chi phá lệ không tán thành, muốn nói sai, kia cũng là lỗi của Hoàng Thượng cùng Vương gia.
“Hành Chi, ta nghĩ vì Triệt nhi làm chút chuyện gì đó, nghĩ tới nghĩ lui. . . . . . Nhưng không có biện pháp tốt nào, muốn hỏi một chút ý kiến của ngươi. Hoài Diệp cùng Khuyết Dương luôn không muốn ta quản nhiều lắm, thế nhưng, trừ phi hắn thật sự hạnh phúc, nếu không ta vĩnh viễn không có khả năng yên lòng.”
Nhìn nam tử trước mặt vì lo lắng cho đứa nhỏ mà nhíu mi, Trầm Hành Chi khiêm tốn nói: “Quốc Công, thần. . . . . . nhất định sẽ ịnh toàn tâm toàn sức vì ngài phân ưu.”
. . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạch Hãn Triệt bị cái đói làm cho sực tỉnh, bụng hắn kêu rung trời vang, nhưng có người không nghe được, vẫn là gắt gao ôm lấy hắn.
Trời còn chưa sáng, không có đắp chăn ngủ một đêm làm cho Bạch Hãn Triệt vừa đói bụng vừa cảm thấy lạnh mà phát run, tháng tư tuy thời tiết đã có chút ấm áp, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh. Nghĩ muốn kéo qua chăn, tay chân lại bị người chắn lại. Cẩn thận rút tay ra, Bạch Hãn Triệt sờ sờ cái trán Lam Vận Vanh, nhẹ nhàng thở ra, lại bắt mạch hắn, mạch tượng vững vàng, không có nhiễm phong hàn.
“Hãn Triệt?” Người kia đang ngủ mơ mơ màng màng theo bản năng ôm sát Bạch Hãn Triệt, người luôn sợ hãi muốn chạy trốn.
“Vận Vanh, ta lấy chăn.” Giật giật thân mình, Bạch Hãn Triệt cảm thấy đầu có chút say sẩm.
“Ta lấy.” Ám ách nói, Lam Vận Vanh mở mắt ra, kéo tấm chăn trên đầu giường qua đắp lấy hai người, rồi mới nghe được tiếng “thì thầm” trong bụng hắn.
“Hãn Triệt, ngươi đói bụng.” Nháy mắt tinh thần tỉnh táo, Lam Vận Vanh xốc lên chăn xuống giường.
“Vận Vanh, ngươi ngủ đi, để ta đi lấy đồ ăn cho.” Túm lại người đang mặc hài kia, Bạch Hãn Triệt ngồi dậy.
Đem người ấn trở về, Lam Vận Vanh nói: “Ta đi lấy, ngươi cứ nằm tiếp đi.” Nắm lấy tay Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh sắc mặt thay đổi.
“Hãn Triệt!” Vội vàng đặt tay lên trán Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh gầm nhẹ, “Đầu của ngươi nóng quá.” Lại dùng trán chính mình dò xét, hắn đem Bạch Hãn Triệt nghiêm thật kín, rất nhanh mặc hài vào, “Hãn Triệt, ngươi đừng động, ta đi tìm người, ngươi nóng lắm. Đáng chết, nhất định là tối hôm qua bị cảm lạnh rồi.”
Lo lắng lại chỉnh cái chăn ấn chặt Bạch Hãn Triệt trên giường, Lam Vận Vanh chạy vội ra ngoài, tiếp theo bên ngoài truyền đến tiếng la của hắn: “Lập tức đi tìm thầy thuốc! Hãn Triệt bị bệnh!”
“Vận Vanh. . . . . .” Bạch Hãn Triệt ngồi dậy, sờ sờ cái trán, quả thật có chút nóng, nhưng. . . . . . Hắn chính là thầy thuốc, Vận Vanh đã quên rồi sao?
Có người vọt vào phòng, là Lam Vận Vanh.
“Hãn Triệt, ngươi mau nằm xuống, ta đã cho người đi gọi thầy thuốc rồi.” Đem người áp trở về, Lam Vận Vanh có vẻ phi thường tức giận.
“Vận Vanh, ” trên trán đang có bàn tay ấm áp của Lam Vận Vanh, Bạch Hãn Triệt do dự nói, “Không cần kêu thầy thuốc, ta chính là…”
Tay Lam Vận Vanh rõ ràng dừng hạ, rồi hắn mới pha một chút ão não nhìn đối phương, chính mình lại có thể hồ đồ như thế. Náo loạn một cách buồn cười, Lam Vận Vanh đơn giản chui vào trong chăn, ôm lấy Bạch Hãn Triệt, uy hiếp nói: “Không cho cười.”
Bạch Hãn Triệt mím môi, ánh mắt loé loé, hắn không cười, Vận Vanh như vậy hắn chưa thấy qua bao giờ.
“Vận Vanh, không cần kêu thầy thuốc .” Một lát sau, Bạch Hãn Triệt giương mắt, chống lại đôi con ngươi vẫn đang nhìn hắn, “Ta khai chút dược, uống sẽ không sự.”
Đột nhiên, Lam Vận Vanh lại lập tức buông ra hắn, xuống giường: “Đáng chết, Hãn Triệt, ngươi đợi lát nữa.” Nói xong, mặc vào hài lại chạy ra ngoài, làm cho Bạch Hãn Triệt hết sức nghi hoặc.
Đợi nửa ngày, không thấy Lam Vận Vanh, mà người đến là Tiểu Tứ và Văn Trạng Nguyên, hai người sắc mặt mang kinh dị.
“Thiếu gia, Vương gia đến đây, ngài. . . . . .” Tiểu Tứ quanh co hỏi. Hắn cùng Văn Trạng Nguyên đều bị tiếng quát tháo của Lam Vận Vanh đánh thức, vừa thấy Vương gia bỗng nhiên xuất hiện ở thôn trang, hai người đầu tiên nghĩ đến chính là thiếu gia có bị làm hay không.
“Tiểu Tứ, nói ngốc nghếch gì đó, không có nghe Vương gia nói thiếu gia bị bệnh sao, nhanh đi thúc giục thầy thuốc.”
Tay Văn Trạng Nguyên ở phía sau kéo kéo áo Tiểu Tứ, làm cho hắn đừng hỏi. Vương gia đến đây, há có thể nào không đến tìm thiếu gia.
“A, nga, ta đi ngay đây.” Hiểu ý, Tiểu Tứ xoay người bước đi.
“Tiểu Tứ, đừng đi.” Bạch Hãn Triệt đầu càng ngày càng đau, gọi người lại, bảo hắn lấy bọc hành lý của chính mình qua, tìm hai viên thuốc uống xuống, “Ta ngủ một giấc, xuất mồ hôi thì tốt rồi. Các ngươi trở về đi, ta không sao.”
“Thiếu gia, ngài thật sự không có việc gì?” Tiểu Tứ lo lắng sờ sờ trán hắn, thật nóng, nhưng hắn không hỏi thiếu gia tại sao lại bị nhiễm phong hàn.
“Không có việc gì, ta chính là thầy thuốc, ngươi đã quên?” Hướng Tiểu Tứ cười cười, Bạch Hãn Triệt làm cho hắn đem hành lý cất đi, phất tay ý bảo hai người trở về nghỉ ngơi.
“Hãn Triệt, tại trù phòng chỉ có bánh bao, ngươi ăn trước hai cái cho ấm bụng, ta sẽ bảo đầu bếp làm điểm tâm cho ngươi.”
Hai tay bưng một xửng bánh bao vẫn đang toả nhiệt khí, Lam Vận Vanh đi vào. Không biết cả xửng bánh kia đủ cho phân nửa người trong trang ăn.
“Vương gia. . . . . .” Văn Trạng Nguyên muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị Lam Vận Vanh phát ra, “Các ngươi đi xuống trước đi, có việc ta sẽ gọi các ngươi. Thiếu gia đã uống thuốc chưa?”
“Vương gia, thiếu gia đã uống dược rồi.” Tiểu Tứ cung kính đáp, rồi mới túm lấy Văn Trạng Nguyên lui ra ngoài.
“Vương gia là muốn làm cho thiếu gia bội thực mà chết sao?” Vừa ra khỏi phòng, Văn Trạng Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm. Tiểu Tứ hé miệng cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Vương gia là khẩn trương thiếu gia, ta đi phòng bếp làm điểm tâm cho thiếu gia đây. Thiếu gia bị bệnh, cần ăn mấy món nhẹ ngon miệng.”
“Ta và ngươi cùng đi.” Nhớ đến bộ dáng Lam Vận Vanh vừa rồi, Văn Trạng Nguyên cười lên tiếng.
“Hãn Triệt, ta uy ngươi.” Không cho Bạch Hãn Triệt động thủ, Lam Vận Vanh dùng chiếc đũa ghim lấy một cái, uy đến bên miệng Bạch Hãn Triệt.
Bạch Hãn Triệt rất không thích ứng, muốn chính mình động thủ, lại bị vẻ giận dữ của Lam Vận Vanh doạ trở về. Há mồm, cắn một ngụm, Bạch Hãn Triệt đối diện với ánh mắt mong đợi của đối phương mà khó khăn nuốt đi xuống.
“Hãn Triệt, ăn ngon không?” Lam Vận Vanh lại uy hắn một ngụm, rồi mới đem nửa còn lại chính mình ăn, mới vừa tước hai khẩu, hắn liền nhíu mày, đứng dậy ngã chén nước, đem Bạch Hãn Triệt nâng dậy làm cho hắn uống xong, sắc mặt không khỏi hờn giận.
“Vận Vanh, bánh này hương vị rất tốt, chỉ là…, uống chút nước thì tốt rồi. Ta lại ăn một cái.” Lấy chiếc đũa lại ghim một cái, nhưng bị người đoạt đi.
“Không thể ăn.” Lam Vận Vanh đem xửng bánh bao kia ôm đến trên bàn, rồi mới ngồi trở lại bên giường, sắc mặt âm trầm, “Hãn Triệt, sau này không được miễn cưỡng chính mình, không thể ăn chính là không thể ăn.” Bánh bao nhân thịt, đối với người thích ăn lạc như Bạch Hãn Triệt mà nói, hương vị này căn bản là ăn không ngon. Lam Vận Vanh không biết nên giận chính mình hay là nên giận đối phương.
“Vận Vanh. . . . . .” Nhìn người đang tức giận kia, Bạch Hãn Triệt đại lá gan nói, “Ta có điểm đói bụng, ngươi cho ta ăn một cái nữa đi.”
Lam Vận Vanh bực mình nhìn hắn, rồi mới đi đến trước bàn lấy qua một cái bát trà sạch sẽ, rồi lại lấy một cái bánh bao dùng chiếc đũa chẻ đôi, đem thịt bên trong đưa vào miệng chính mình ăn, lại ngã chén trà, trở lại bên giường.
Bạch Hãn Triệt há mồm im lặng ăn bánh không có thịt Lam Vận Vanh uy tới , trên mặt chậm rãi hiện lên tươi cười, cảm thấy hắn như vậy không đáng sợ.
Ngay khi Lam Vận Vanh còn đang giận chính mình, Tiểu Tứ mang bát chúc cùng rau ngâm đã nấu xong vào đến, Lam Vận Vanh lập tức thu hồi chiếc đũa, đem khối bánh bao vừa mới chuẩn bị uy ăn vào miệng mình.
“Vương gia, tiểu nhân đem xửng bánh này cầm lại phòng bếp.” Theo Tiểu Tứ vào sau, Văn Trạng Nguyên thấy thế lập tức sai mấy người vừa mang điểm tâm tới nâng đi ra ngoài.
“Vương gia, để cho nô tài hầu hạ thiếu gia dùng cơm đi.” Đứng ở bên giường, Tiểu Tứ nói.
Lam Vận Vanh lại thân thủ đem mấy món điểm tâm ở trên khay, mâm, đem chúc cùng rau ngâm phóng tới đầu giường, nói: “Ngươi lui ra đi, đem trà thêm cho đầy, rồi bảo người đi nấu chút trà nóng đến.”
Tiểu Tứ thấy Lam Vận Vanh căn bản không tính toán rời đi, nhìn nhìn Bạch Hãn Triệt, thấy hắn không có vẻ kinh hoảng, lúc này mới lui ra.
“Vận Vanh, ta chính mình ăn được rồi.” Thật sự không thói quen bị uy, Bạch Hãn Triệt nghĩ muốn chính mình ăn, rồi lại bị vẻ giận dữ của Lam Vận Vanh doạ lui.
“Ngươi nằm đi.” Học theo tư thế của phụ hoàng cùng phụ vương, Lam Vận Vanh múc một muỗng chúc, đặt ở bên miệng thổi nửa ngày, lại lo lắng nếm thử, cảm thấy không nóng, lúc này mới đưa đến bên miệng Bạch Hãn Triệt.
Há mồm, Bạch Hãn Triệt chậm rãi nuốt xuống chúc. Người ở bên giường trên trán cùng mũi đã lấm tấm mồ hôi, còn thật sự thổi chúc, tóc hỗn độn, y phục nhăn nhúm, bộ dáng oai phong lẫm liệt thường ngày giờ lôi thôi rất nhiều, thế nhưng trong mắt không cho thấy đang buồn ngủ, cẩn thận thổi chúc.
Lại ăn thêm mấy muỗng, Bạch Hãn Triệt làm bộ lấy chăn trát trát thủy khí trong mắt, rồi hắn nghe được thanh âm của Lam Vận Vanh.
“Hãn Triệt, ăn xong chúc, ta còn muốn ngủ trong chốc lát.”
“. . . . . . Ân.” Lặng yên một chút, gật đầu, Bạch Hãn Triệt giương mắt, người bên giường mồ hôi trên trán đã chảy dài xuống hai má, nhưng lại cười đến thập phần thoải mái, là nụ cười mà hắn chưa bao giờ gặp qua. Đăng bởi: admin
Kinh thành, Lưu Vận Tranh bị phụ hoàng một mình gọi vào ngự thư phòng.
“Vận Tranh, ngươi hãy nói sự thật, bức họa của Trầm Hành Chi có phải là do ngươi cùng Vận Vanh phái người đi trộm hay không?” Lưu Hoài Diệp sâu xa khó hiểu hỏi Thái tử, chuyện Trầm Hành Chi mất bức tranh thiếu chút nữa làm cho hắn tức chết, chuyện này đã muốn nháo tới hậu cung, mà Trầm Hành Chi mặc dù chưa nói nghi phạm là ai, lại chỉ hướng về phía Thái tử cùng Nhị vương gia.
“Không phải con phái người đi trộm.” Lưu Vận Tranh ngẩng đầu quang minh chính đại nhìn phụ hoàng, “Là con cùng Vận Vanh tự mình đi trộm.”
Lưu Hoài Diệp nheo lại ánh mắt.
Thái tử vẫn rất mực bình tĩnh nói: “Lần trước Hãn Triệt gởi thư, con cùng Vận Vanh sau khi xem xong liền thương lượng nửa ngày, nghĩ rằng nếu tặng hắn một bức tranh vẽ phụ thân nhất định có thể làm cho hắn cao hứng, nhưng con cùng Vận Vanh đến cầu nửa ngày, Trầm đại nhân nhất mực không bán, cho nên con chỉ có thể đi trộm thôi.”
“Hảo, tốt lắm.” Lưu Hoài Diệp âm hiểm cười cười, “Nếu không phải hắn thật sự có tài, chỉ bằng việc năm đó hắn dám ái mộ cha ngươi, phụ hoàng cũng đã đem hắn đi sung quân rồi. Vận Tranh a, qua vài ngày hai người các ngươi lại đi trộm thêm mấy bức nữa, cấp phụ hoàng cùng phụ vương.”
“Vâng, phụ hoàng.” Lưu Vận Tranh khoé mắt hấp háy, hắn biết phụ hoàng sẽ không trách tội hắn.
“Quốc Công, bức tranh kia khẳng định là do Thái tử cùng Vương gia làm!” Đã đánh mất bức tranh, Trầm Hành Chi chạy đến hậu cung cùng Bạch Tang Vận cáo trạng, bình thường hắn tuyệt đối không được cho phép tiến cung gặp Bạch Tang Vận, bất quá hôm nay Bạch Tang Vận tự mình mở miệng, hắn cuối cùng mới được nhìn thấy.
Bạch Tang Vận cũng không gấp gáp, cười cười, nói: “Hôm nay trong vườn trăm hoa khoe sắc, cùng nhau đến vườn dạo một chút đi. Ta gần nhất mới vừa đọc được một quyển sách, là Tích Tứ tìm tới cho ta, ta đang muốn cùng ngươi tâm sự, nghe một chút ý kiến của ngươi.”
Trầm Hành Chi lập tức đứng lên. Năm đó, hắn cùng Bạch Tang Vận một bộ kết duyên, rồi hắn bị Hoàng Thượng ghen tị phái đến một thị trấn hẻo lánh làm Huyện lệnh, Bạch Tang Vận lại âm thầm trợ giúp hắn, sau đó hắn lập được chiến tích xuất sắc được triệu hồi về kinh thành, lại được Bạch Tang Vận đề cử, hiện giờ, hắn số làm quan, cùng Bạch Tang Vận trở thành tâm đầu ý hợp chi giao, tuy nói sự tình đã qua mười mấy năm, nhưng Hoàng Thượng cùng Vương gia vẫn vì chuyện năm đó mà luôn đề phòng hắn, mỗi khi nghĩ đến đây, Trầm Hành Chi liền phá lệ bất đắc dĩ, nhưng không tức giận, bởi vì hắn thật sự từng ái mộ qua người này, từng thật sâu yêu say đắm qua, cho dù là hiện tại, người này ở trong lòng hắn vẫn giữ lấy một vị trí rất quan trọng.
“Ta nghe nói ngươi có một bào đệ, tên Gia Chi, mặc dù năm ấy mười tuổi, thi từ ca phú đã thập phần lợi hại.”
Trầm Hành Chi cười nói: “Gia mẫu lớn tuổi còn sinh được một đứa con nên vạn phần sủng ái, bất quá Gia Chi tính nết không điêu ngoa, kiêu ngạo, có lẽ là chịu nhiều ảnh hưởng từ ta và phụ thân, hắn thuở nhỏ liền thích thi từ ca phú.”
Bạch Tang Vận sờ sờ bụng đã căng tròn, đi thong thả nói: “Ta nghĩ Gia Chi sau này sẽ làm một lão sư, của ngươi học thức ta đã biết đến, Gia Chi học thức chắc chắn cũng sẽ xuất sắc giống như huynh trưởng. Ngày khác mang Gia Chi tiến cung, ta muốn thấy hắn.”
“Hành Chi tạ ơn Quốc Công ưu ái.” Trầm Hành Chi cùng Bạch Tang Vận bảo trì khoảng cách, đi theo phía sau hắn nói.
“Hành Chi, hai người con trai kia cuối cùng biết sai lầm rồi, bá đạo như thế nhiều năm, hiện giờ muốn vãn hồi tâm của Hãn Triệt, bọn họ lại chỉ biết dùng biện pháp ngốc nghếch. Bất quá, như vậy cũng tốt, làm cho bọn họ chịu khổ nhiều một chút, sau này nếu Triệt nhi thật sự tha thứ bọn họ, bọn họ mới không làm cho hắn khổ sở nữa.”
“Hy vọng Thái tử cùng Vương gia có thể thật sự hiểu được tâm ý của Quốc Công, không cần lại chọc cho Quốc Công sinh khí.” Trầm Hành Chi ca thán, mặt lộ vẻ lo lắng, “Quốc Công nên lấy thân mình làm trọng, chuyện của Thái tử cùng Vương gia nên để cho bọn họ tự mình giải quyết thôi.”
“Hành Chi, bức tranh kia nếu thật là bị Vận Tranh cùng Vận Vanh trộm đi, chỉ sợ là ngươi không thể thu trở về.” Bạch Tang Vận ngồi xuống ghế dựa ở hoa viên, cũng bảo Trầm Hành Chi ngồi đối diện với hắn, tiếp tục nói, “Ta nghe nói Vận Vanh ra kinh, bức hoạ kia nhất định là bị hắn mang đến chỗ của Triệt nhi rồi. Triệt nhi gởi thư cho ta, lời lẽ trong thư làm cho ta lo lắng, bức hoạ của ngươi chắc chắn có thể làm cho hắn an tâm, điều này ta còn muốn tạ ơn ngươi.”
“Quốc Công, ” Trầm Hành Chi bất mãn, “Ngài nói như vậy chẳng khác nào là bắt ép ta? Nếu bức hoạ kia thật sự có thể làm cho Quốc Công buông hết lo lắng muộn phiền đối với thiếu gia, Hành Chi nguyện ý đem bức tranh tặng cho thiếu gia. Quốc Công, bức hoạ kia mất thì cũng đã mất rồi, thần sẽ không nhắc lại.”
Bạch Tang Vận cũng lắc đầu, cười nói: “‘ Tử không giáo phụ chi quá ’, bọn họ tuy nói là hảo tâm, nhưng cách thực hiện cũng không đúng, ta nên nhận lỗi với ngươi.”
Trầm Hành Chi trực tiếp đứng lên, nóng nảy.
“Hảo hảo, việc này ta không đề cập tới nữa.” Làm cho Trầm Hành Chi ngồi xuống, Bạch Tang Vận nói, “Một ngày nắng đẹp vô sự khác, ngươi lại tiến cung, vẽ cho ta một bức tranh khác, được không? Chuyện của bọn nhỏ coi như là việc ngoài ý muốn, coi như cho ta lưu một kỷ niệm đi.” Bạch Tang Vận đem chuyện chính hắn muốn một bức tranh, Trầm Hành Chi làm sao có thể nói không được chứ. Từ mười một năm trước, hắn chỉ vẽ cho Bạch Tang Vận một bức tranh, còn lại những bức khác đều là sau khi hắn nhìn thấy người này, khi trở về bằng trí nhớ mà vẽ lại, hiện giờ hắn lại có cơ hội vì người này vẽ tranh, Trầm Hành Chi cảm thấy rất đỗi xúc động và nhiều hơn nữa chính là cảm ơn, hắn cám ơn ông trời đã cho hắn gặp được người này, quen biết người này, tương giao với người này.
“Hành Chi, hôm nay tìm ngươi đến, kỳ thật là có một chuyện muốn nhờ.”
Bạch Tang Vận vừa nói xong, Trầm Hành Chi liền rõ ràng mất hứng : “Quốc Công, ngài đây định làm cho buổi tối thần ngủ không được sao?”
“Ha hả, ” Bạch Tang Vận thật có vẻ tâm tình sung sướng, “Coi như ta nói sai rồi.” Tiếp theo, hắn thở dài, “Hành Chi, chuyện của Triệt nhi, ta dị thường tự trách, lại nói tiếp ngàn sai vạn sai đều là lỗi của người làm cha như ta. Ta không có để ý dạy dỗ tốt cho Vận Tranh cùng Vận Vanh, không có bảo hộ tốt cho hắn.”
“Quốc Công. . . . . .” Trầm Hành Chi phá lệ không tán thành, muốn nói sai, kia cũng là lỗi của Hoàng Thượng cùng Vương gia.
“Hành Chi, ta nghĩ vì Triệt nhi làm chút chuyện gì đó, nghĩ tới nghĩ lui. . . . . . Nhưng không có biện pháp tốt nào, muốn hỏi một chút ý kiến của ngươi. Hoài Diệp cùng Khuyết Dương luôn không muốn ta quản nhiều lắm, thế nhưng, trừ phi hắn thật sự hạnh phúc, nếu không ta vĩnh viễn không có khả năng yên lòng.”
Nhìn nam tử trước mặt vì lo lắng cho đứa nhỏ mà nhíu mi, Trầm Hành Chi khiêm tốn nói: “Quốc Công, thần. . . . . . nhất định sẽ ịnh toàn tâm toàn sức vì ngài phân ưu.”
. . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạch Hãn Triệt bị cái đói làm cho sực tỉnh, bụng hắn kêu rung trời vang, nhưng có người không nghe được, vẫn là gắt gao ôm lấy hắn.
Trời còn chưa sáng, không có đắp chăn ngủ một đêm làm cho Bạch Hãn Triệt vừa đói bụng vừa cảm thấy lạnh mà phát run, tháng tư tuy thời tiết đã có chút ấm áp, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh. Nghĩ muốn kéo qua chăn, tay chân lại bị người chắn lại. Cẩn thận rút tay ra, Bạch Hãn Triệt sờ sờ cái trán Lam Vận Vanh, nhẹ nhàng thở ra, lại bắt mạch hắn, mạch tượng vững vàng, không có nhiễm phong hàn.
“Hãn Triệt?” Người kia đang ngủ mơ mơ màng màng theo bản năng ôm sát Bạch Hãn Triệt, người luôn sợ hãi muốn chạy trốn.
“Vận Vanh, ta lấy chăn.” Giật giật thân mình, Bạch Hãn Triệt cảm thấy đầu có chút say sẩm.
“Ta lấy.” Ám ách nói, Lam Vận Vanh mở mắt ra, kéo tấm chăn trên đầu giường qua đắp lấy hai người, rồi mới nghe được tiếng “thì thầm” trong bụng hắn.
“Hãn Triệt, ngươi đói bụng.” Nháy mắt tinh thần tỉnh táo, Lam Vận Vanh xốc lên chăn xuống giường.
“Vận Vanh, ngươi ngủ đi, để ta đi lấy đồ ăn cho.” Túm lại người đang mặc hài kia, Bạch Hãn Triệt ngồi dậy.
Đem người ấn trở về, Lam Vận Vanh nói: “Ta đi lấy, ngươi cứ nằm tiếp đi.” Nắm lấy tay Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh sắc mặt thay đổi.
“Hãn Triệt!” Vội vàng đặt tay lên trán Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh gầm nhẹ, “Đầu của ngươi nóng quá.” Lại dùng trán chính mình dò xét, hắn đem Bạch Hãn Triệt nghiêm thật kín, rất nhanh mặc hài vào, “Hãn Triệt, ngươi đừng động, ta đi tìm người, ngươi nóng lắm. Đáng chết, nhất định là tối hôm qua bị cảm lạnh rồi.”
Lo lắng lại chỉnh cái chăn ấn chặt Bạch Hãn Triệt trên giường, Lam Vận Vanh chạy vội ra ngoài, tiếp theo bên ngoài truyền đến tiếng la của hắn: “Lập tức đi tìm thầy thuốc! Hãn Triệt bị bệnh!”
“Vận Vanh. . . . . .” Bạch Hãn Triệt ngồi dậy, sờ sờ cái trán, quả thật có chút nóng, nhưng. . . . . . Hắn chính là thầy thuốc, Vận Vanh đã quên rồi sao?
Có người vọt vào phòng, là Lam Vận Vanh.
“Hãn Triệt, ngươi mau nằm xuống, ta đã cho người đi gọi thầy thuốc rồi.” Đem người áp trở về, Lam Vận Vanh có vẻ phi thường tức giận.
“Vận Vanh, ” trên trán đang có bàn tay ấm áp của Lam Vận Vanh, Bạch Hãn Triệt do dự nói, “Không cần kêu thầy thuốc, ta chính là…”
Tay Lam Vận Vanh rõ ràng dừng hạ, rồi hắn mới pha một chút ão não nhìn đối phương, chính mình lại có thể hồ đồ như thế. Náo loạn một cách buồn cười, Lam Vận Vanh đơn giản chui vào trong chăn, ôm lấy Bạch Hãn Triệt, uy hiếp nói: “Không cho cười.”
Bạch Hãn Triệt mím môi, ánh mắt loé loé, hắn không cười, Vận Vanh như vậy hắn chưa thấy qua bao giờ.
“Vận Vanh, không cần kêu thầy thuốc .” Một lát sau, Bạch Hãn Triệt giương mắt, chống lại đôi con ngươi vẫn đang nhìn hắn, “Ta khai chút dược, uống sẽ không sự.”
Đột nhiên, Lam Vận Vanh lại lập tức buông ra hắn, xuống giường: “Đáng chết, Hãn Triệt, ngươi đợi lát nữa.” Nói xong, mặc vào hài lại chạy ra ngoài, làm cho Bạch Hãn Triệt hết sức nghi hoặc.
Đợi nửa ngày, không thấy Lam Vận Vanh, mà người đến là Tiểu Tứ và Văn Trạng Nguyên, hai người sắc mặt mang kinh dị.
“Thiếu gia, Vương gia đến đây, ngài. . . . . .” Tiểu Tứ quanh co hỏi. Hắn cùng Văn Trạng Nguyên đều bị tiếng quát tháo của Lam Vận Vanh đánh thức, vừa thấy Vương gia bỗng nhiên xuất hiện ở thôn trang, hai người đầu tiên nghĩ đến chính là thiếu gia có bị làm hay không.
“Tiểu Tứ, nói ngốc nghếch gì đó, không có nghe Vương gia nói thiếu gia bị bệnh sao, nhanh đi thúc giục thầy thuốc.”
Tay Văn Trạng Nguyên ở phía sau kéo kéo áo Tiểu Tứ, làm cho hắn đừng hỏi. Vương gia đến đây, há có thể nào không đến tìm thiếu gia.
“A, nga, ta đi ngay đây.” Hiểu ý, Tiểu Tứ xoay người bước đi.
“Tiểu Tứ, đừng đi.” Bạch Hãn Triệt đầu càng ngày càng đau, gọi người lại, bảo hắn lấy bọc hành lý của chính mình qua, tìm hai viên thuốc uống xuống, “Ta ngủ một giấc, xuất mồ hôi thì tốt rồi. Các ngươi trở về đi, ta không sao.”
“Thiếu gia, ngài thật sự không có việc gì?” Tiểu Tứ lo lắng sờ sờ trán hắn, thật nóng, nhưng hắn không hỏi thiếu gia tại sao lại bị nhiễm phong hàn.
“Không có việc gì, ta chính là thầy thuốc, ngươi đã quên?” Hướng Tiểu Tứ cười cười, Bạch Hãn Triệt làm cho hắn đem hành lý cất đi, phất tay ý bảo hai người trở về nghỉ ngơi.
“Hãn Triệt, tại trù phòng chỉ có bánh bao, ngươi ăn trước hai cái cho ấm bụng, ta sẽ bảo đầu bếp làm điểm tâm cho ngươi.”
Hai tay bưng một xửng bánh bao vẫn đang toả nhiệt khí, Lam Vận Vanh đi vào. Không biết cả xửng bánh kia đủ cho phân nửa người trong trang ăn.
“Vương gia. . . . . .” Văn Trạng Nguyên muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị Lam Vận Vanh phát ra, “Các ngươi đi xuống trước đi, có việc ta sẽ gọi các ngươi. Thiếu gia đã uống thuốc chưa?”
“Vương gia, thiếu gia đã uống dược rồi.” Tiểu Tứ cung kính đáp, rồi mới túm lấy Văn Trạng Nguyên lui ra ngoài.
“Vương gia là muốn làm cho thiếu gia bội thực mà chết sao?” Vừa ra khỏi phòng, Văn Trạng Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm. Tiểu Tứ hé miệng cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Vương gia là khẩn trương thiếu gia, ta đi phòng bếp làm điểm tâm cho thiếu gia đây. Thiếu gia bị bệnh, cần ăn mấy món nhẹ ngon miệng.”
“Ta và ngươi cùng đi.” Nhớ đến bộ dáng Lam Vận Vanh vừa rồi, Văn Trạng Nguyên cười lên tiếng.
“Hãn Triệt, ta uy ngươi.” Không cho Bạch Hãn Triệt động thủ, Lam Vận Vanh dùng chiếc đũa ghim lấy một cái, uy đến bên miệng Bạch Hãn Triệt.
Bạch Hãn Triệt rất không thích ứng, muốn chính mình động thủ, lại bị vẻ giận dữ của Lam Vận Vanh doạ trở về. Há mồm, cắn một ngụm, Bạch Hãn Triệt đối diện với ánh mắt mong đợi của đối phương mà khó khăn nuốt đi xuống.
“Hãn Triệt, ăn ngon không?” Lam Vận Vanh lại uy hắn một ngụm, rồi mới đem nửa còn lại chính mình ăn, mới vừa tước hai khẩu, hắn liền nhíu mày, đứng dậy ngã chén nước, đem Bạch Hãn Triệt nâng dậy làm cho hắn uống xong, sắc mặt không khỏi hờn giận.
“Vận Vanh, bánh này hương vị rất tốt, chỉ là…, uống chút nước thì tốt rồi. Ta lại ăn một cái.” Lấy chiếc đũa lại ghim một cái, nhưng bị người đoạt đi.
“Không thể ăn.” Lam Vận Vanh đem xửng bánh bao kia ôm đến trên bàn, rồi mới ngồi trở lại bên giường, sắc mặt âm trầm, “Hãn Triệt, sau này không được miễn cưỡng chính mình, không thể ăn chính là không thể ăn.” Bánh bao nhân thịt, đối với người thích ăn lạc như Bạch Hãn Triệt mà nói, hương vị này căn bản là ăn không ngon. Lam Vận Vanh không biết nên giận chính mình hay là nên giận đối phương.
“Vận Vanh. . . . . .” Nhìn người đang tức giận kia, Bạch Hãn Triệt đại lá gan nói, “Ta có điểm đói bụng, ngươi cho ta ăn một cái nữa đi.”
Lam Vận Vanh bực mình nhìn hắn, rồi mới đi đến trước bàn lấy qua một cái bát trà sạch sẽ, rồi lại lấy một cái bánh bao dùng chiếc đũa chẻ đôi, đem thịt bên trong đưa vào miệng chính mình ăn, lại ngã chén trà, trở lại bên giường.
Bạch Hãn Triệt há mồm im lặng ăn bánh không có thịt Lam Vận Vanh uy tới , trên mặt chậm rãi hiện lên tươi cười, cảm thấy hắn như vậy không đáng sợ.
Ngay khi Lam Vận Vanh còn đang giận chính mình, Tiểu Tứ mang bát chúc cùng rau ngâm đã nấu xong vào đến, Lam Vận Vanh lập tức thu hồi chiếc đũa, đem khối bánh bao vừa mới chuẩn bị uy ăn vào miệng mình.
“Vương gia, tiểu nhân đem xửng bánh này cầm lại phòng bếp.” Theo Tiểu Tứ vào sau, Văn Trạng Nguyên thấy thế lập tức sai mấy người vừa mang điểm tâm tới nâng đi ra ngoài.
“Vương gia, để cho nô tài hầu hạ thiếu gia dùng cơm đi.” Đứng ở bên giường, Tiểu Tứ nói.
Lam Vận Vanh lại thân thủ đem mấy món điểm tâm ở trên khay, mâm, đem chúc cùng rau ngâm phóng tới đầu giường, nói: “Ngươi lui ra đi, đem trà thêm cho đầy, rồi bảo người đi nấu chút trà nóng đến.”
Tiểu Tứ thấy Lam Vận Vanh căn bản không tính toán rời đi, nhìn nhìn Bạch Hãn Triệt, thấy hắn không có vẻ kinh hoảng, lúc này mới lui ra.
“Vận Vanh, ta chính mình ăn được rồi.” Thật sự không thói quen bị uy, Bạch Hãn Triệt nghĩ muốn chính mình ăn, rồi lại bị vẻ giận dữ của Lam Vận Vanh doạ lui.
“Ngươi nằm đi.” Học theo tư thế của phụ hoàng cùng phụ vương, Lam Vận Vanh múc một muỗng chúc, đặt ở bên miệng thổi nửa ngày, lại lo lắng nếm thử, cảm thấy không nóng, lúc này mới đưa đến bên miệng Bạch Hãn Triệt.
Há mồm, Bạch Hãn Triệt chậm rãi nuốt xuống chúc. Người ở bên giường trên trán cùng mũi đã lấm tấm mồ hôi, còn thật sự thổi chúc, tóc hỗn độn, y phục nhăn nhúm, bộ dáng oai phong lẫm liệt thường ngày giờ lôi thôi rất nhiều, thế nhưng trong mắt không cho thấy đang buồn ngủ, cẩn thận thổi chúc.
Lại ăn thêm mấy muỗng, Bạch Hãn Triệt làm bộ lấy chăn trát trát thủy khí trong mắt, rồi hắn nghe được thanh âm của Lam Vận Vanh.
“Hãn Triệt, ăn xong chúc, ta còn muốn ngủ trong chốc lát.”
“. . . . . . Ân.” Lặng yên một chút, gật đầu, Bạch Hãn Triệt giương mắt, người bên giường mồ hôi trên trán đã chảy dài xuống hai má, nhưng lại cười đến thập phần thoải mái, là nụ cười mà hắn chưa bao giờ gặp qua. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.