Chương 25
Lan Anh Kaga
22/04/2018
Hôm nay là ngày em đi may áo dài đấy! Thật là vui vì cuối cùng em cũng
có cảm giác rằng mình sắp trở thành một cô nữ sinh chắc sẽ duyên dáng
trong tà áo dài trắng đây (không duyên dáng đâu, nhìn như đàn ông ấy
:v). Cảm giác như cả mùa hè đã trôi qua vậy, chẳng bao lâu nữa thì em và anh cũng sẽ vào cấp 3, thực hiện ước mơ của mình. Chỉ không biết là
liệu 2 ta có duyên gặp lại nhau không thôi.
Rốt cuộc thì em và anh cũng chả nhích lên được một tí ào trong mối quan hệ của chúng ta vậy, 2 ta vẫn là bạn, không hơn không kém. Và điều khiến em buồn hơn cả đó chính là anh chẳng bao giờ chủ động ib với em cả. Thật là buồn hết sức luôn! Nhưng đành chấp nhận vậy, chắc đối với anh, em chỉ là một đứa bạn mới quen, nhưng đối với em, anh đã là cả thế giới rồi.
Quay lại chuyện đi may đồ nhé. Mẹ đưa em đến tiệm may quen biết của mẹ và tiến hành lấy các thông tin cần thiết cho việc may áo dài. Đi lại loanh quanh khu vải vóc, em cảm thấy không có màu nào khiến em vừa ý cả. Cái màu không được trắng lắm, cái mỏng quá, vân vân và mây mây. Sau một hồi lê lết, em quyết định cho mẹ chọn. Sau đó, em đi lấy số đo.
May áo dài thật là phức tạp. Nó cần rất nhiều các loại số đo khác nhau và sợi thước dây thì cứ quấn xung quanh người em. Cảm giác thật bất tiện. Có vẻ như mẹ cũng muốn may một bộ áo dài để dành cho những dịp quan trọng. Màu mà mẹ chọn là cái màu giống với màu quần tây ấy anh, chỉ là nó nhạt hơn xíu thôi. Tại sao mẹ lại chọn cái màu trông tối thế nhỉ? Thiếu gì màu để mà chọn. Mà thôi, đó là lựa chọn của mẹ. Sau khi lấy số đo xong, mẹ còn đứng bà tám với bác chủ tiệm nữa. Em chỉ biết đứng và ngáp thôi. Buồn ngủ hết sức. Sau một hồi kì kèo giá cả, cuối cùng mẹ cũng chịu chấm dứt mấy câu chuyện gây buồn ngủ ấy. Oaa, zìa nhà!!!
Hôm nay những chuyện cần kể chỉ có vậy thôi, nhưng em vẫn muốn nói 1 câu: Em nhớ anh nhiều...
Rốt cuộc thì em và anh cũng chả nhích lên được một tí ào trong mối quan hệ của chúng ta vậy, 2 ta vẫn là bạn, không hơn không kém. Và điều khiến em buồn hơn cả đó chính là anh chẳng bao giờ chủ động ib với em cả. Thật là buồn hết sức luôn! Nhưng đành chấp nhận vậy, chắc đối với anh, em chỉ là một đứa bạn mới quen, nhưng đối với em, anh đã là cả thế giới rồi.
Quay lại chuyện đi may đồ nhé. Mẹ đưa em đến tiệm may quen biết của mẹ và tiến hành lấy các thông tin cần thiết cho việc may áo dài. Đi lại loanh quanh khu vải vóc, em cảm thấy không có màu nào khiến em vừa ý cả. Cái màu không được trắng lắm, cái mỏng quá, vân vân và mây mây. Sau một hồi lê lết, em quyết định cho mẹ chọn. Sau đó, em đi lấy số đo.
May áo dài thật là phức tạp. Nó cần rất nhiều các loại số đo khác nhau và sợi thước dây thì cứ quấn xung quanh người em. Cảm giác thật bất tiện. Có vẻ như mẹ cũng muốn may một bộ áo dài để dành cho những dịp quan trọng. Màu mà mẹ chọn là cái màu giống với màu quần tây ấy anh, chỉ là nó nhạt hơn xíu thôi. Tại sao mẹ lại chọn cái màu trông tối thế nhỉ? Thiếu gì màu để mà chọn. Mà thôi, đó là lựa chọn của mẹ. Sau khi lấy số đo xong, mẹ còn đứng bà tám với bác chủ tiệm nữa. Em chỉ biết đứng và ngáp thôi. Buồn ngủ hết sức. Sau một hồi kì kèo giá cả, cuối cùng mẹ cũng chịu chấm dứt mấy câu chuyện gây buồn ngủ ấy. Oaa, zìa nhà!!!
Hôm nay những chuyện cần kể chỉ có vậy thôi, nhưng em vẫn muốn nói 1 câu: Em nhớ anh nhiều...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.