Chương 28
Lan Anh Kaga
22/04/2018
Có lẽ cô đang cảm thấy khó xử lắm. Cô động viên từng người một trong số
chúng em, nhưng vô ích, tụi em không thể nào thoát khỏi ý nghĩ từ này sẽ không được gặp cô nữa. Cảm giác đau đớn lắm anh à. Cô quay sang hỏi anh Q đang đứng bên cạnh.
- Sao tự nhiên nói ra cho tụi nó biết vậy???
- Nói sớm thôi cô, chứ đến lúc tụi nó mà biết được thì tụi nó còn khóc dữ hơn nữa. - Anh Q nói, giọng khàn khàn.
Cô không đáp. Có lẽ cô cũng buồn khi phải rời xa chúng em. Cảm giác phải rời xa một người thật đau khổ và khó khăn biết nhường nào. Liệu anh có từng trải qua cảm giác đó chưa??
Cô T đi ngang qua, nhìn thấy tụi em đã đoán ra được tình hình hiện tại. Cô N bèn cầu cứu.
- Chị à, giúp em với. Em không dỗ tụi nó được.
Cô T bước đến, vỗ vai từng đứa một.
- Mấy cái đứa này, khóc cái gì. Cô N đi là để học thêm đấy chứ có phải đi chơi đâu. Cô cũng có ước mơ của riêng mình mà, mấy đứa phải cho cô đi để cô thực hiện ước mơ của mình chứ. Mà có phải cô đi luôn đâu, cô vẫn về thăm mấy đứa mà. Mấy đứa cứ giữ khư khư cô như vầy thì làm sao cổ yên tâm mà đi được. Thôi nào, cô còn chưa buồn thì thôi mấy đứa khóc lóc cái gì. Nín đi.
- Nhưng mà cô à, chuyện này đột ngột quá, tụi con không biết phải làm sao nữa. Còn chưa làm tiệc chia tay cô nữa mà. - Nhỏ V sụt sịt. Nãy giờ nó là đứa khóc nhiều nhất.
- Thôi mà, cô có phải đi luôn đâu, cô vẫn về thăm mấy đứa mà. Mấy đứa cứ như vầy sao cô đi được. - Cô N an ủi tụi em.
Bây giờ, cô có nói gì cũng không thể làm tình hình dịu đi được. Chị Q con cô T cũng đến hỏi chuyện và nói những lời y như cô T. Nhưng đối với tụi em bây giờ, không một từ ngữ nào có thể lọt vào tai cả.
Đúng lúc đó, thầy cô tiến hành họp trước khi xuất phát đến điểm cắm trại. Dù muốn hay không, tụi em cũng phải ra ngoài. Em và mọi người nặng nề bước ra khỏi phòng, cảm xúc lẫn lộn. Nhỏ V đột nhiên kéo tay em nói nhỏ.
- Chị này, mình ra ngoài rửa mặt đi. Nhìn mặt hai chị em mình lem nhem quá.
- Ừ.
Hai tụi em cố lau nốt những giọt nước mắt còn đọng lại trước khi bị người khác nhìn thấy. Bước vào toilet, người đông hơn tụi em nghĩ nên tụi em phải đứng chờ ở ngoài. V quay sang nói với em.
- Chị à, giờ sao đây??
- Chị không biết nữa. Hôm qua con N nói cho chị tin này, chị cứ nghĩ cô chỉ đi trong ngày thôi chứ. Bực thật mà.
Đúng, hiện tại em đang rất bực. Nhưng em không biết mình bực bội gì cái gì. Chỉ biết trong người cứ nôn nao khó chịu, khó thở. V nói, những giọt nước mắt lại tiếp tục rơi xuống.
- Em chưa từng nghĩ đến việc cô sẽ chuyển đi. Mình vẫn chưa làm được gì cho cô hết mà.
- Ừ, mà cũng tại anh Q biết chuyện mà không chịu nói cho mình biết gì hết để mà chuẩn bị. - Em ấm ức.
- ...
Đột nhiên người từ trong toilet đi ra khiến tụi em tạm thời dừng câu chuyện mà đi vào bên trong để rửa mặt. Ngước lên nhìn mình, thấy mình có vẻ tàn tạ quá. Phải rửa sạch mới được.
- Chị à, tẹo mình chụp ảnh với cô đi. Chụp càng nhiều càng tốt.
- Đúng nhỉ, phải lưu lại chút gì đó với cô chứ.
Khi tụi em rửa mặt xong và đi ra ngoài, thầy cô đã thông báo tập trung lại. Em và V cố gắng giữ bộ mặt tươi tỉnh nhất và đi ra sảnh. Nhất định hôm nay, chúng em sẽ dành hết thời gian cho cô.
Anh à, em đang rất cần anh lúc này. Nhưng biết đến khi nào anh mới đọc được những dòng này và nghĩ đến em. Có lẽ chắc lúc đó, anh đã ở bên một người khác và không mảy may nhớ chút gì về em rồi. Em buồn nhiều lắm anh à...
- Sao tự nhiên nói ra cho tụi nó biết vậy???
- Nói sớm thôi cô, chứ đến lúc tụi nó mà biết được thì tụi nó còn khóc dữ hơn nữa. - Anh Q nói, giọng khàn khàn.
Cô không đáp. Có lẽ cô cũng buồn khi phải rời xa chúng em. Cảm giác phải rời xa một người thật đau khổ và khó khăn biết nhường nào. Liệu anh có từng trải qua cảm giác đó chưa??
Cô T đi ngang qua, nhìn thấy tụi em đã đoán ra được tình hình hiện tại. Cô N bèn cầu cứu.
- Chị à, giúp em với. Em không dỗ tụi nó được.
Cô T bước đến, vỗ vai từng đứa một.
- Mấy cái đứa này, khóc cái gì. Cô N đi là để học thêm đấy chứ có phải đi chơi đâu. Cô cũng có ước mơ của riêng mình mà, mấy đứa phải cho cô đi để cô thực hiện ước mơ của mình chứ. Mà có phải cô đi luôn đâu, cô vẫn về thăm mấy đứa mà. Mấy đứa cứ giữ khư khư cô như vầy thì làm sao cổ yên tâm mà đi được. Thôi nào, cô còn chưa buồn thì thôi mấy đứa khóc lóc cái gì. Nín đi.
- Nhưng mà cô à, chuyện này đột ngột quá, tụi con không biết phải làm sao nữa. Còn chưa làm tiệc chia tay cô nữa mà. - Nhỏ V sụt sịt. Nãy giờ nó là đứa khóc nhiều nhất.
- Thôi mà, cô có phải đi luôn đâu, cô vẫn về thăm mấy đứa mà. Mấy đứa cứ như vầy sao cô đi được. - Cô N an ủi tụi em.
Bây giờ, cô có nói gì cũng không thể làm tình hình dịu đi được. Chị Q con cô T cũng đến hỏi chuyện và nói những lời y như cô T. Nhưng đối với tụi em bây giờ, không một từ ngữ nào có thể lọt vào tai cả.
Đúng lúc đó, thầy cô tiến hành họp trước khi xuất phát đến điểm cắm trại. Dù muốn hay không, tụi em cũng phải ra ngoài. Em và mọi người nặng nề bước ra khỏi phòng, cảm xúc lẫn lộn. Nhỏ V đột nhiên kéo tay em nói nhỏ.
- Chị này, mình ra ngoài rửa mặt đi. Nhìn mặt hai chị em mình lem nhem quá.
- Ừ.
Hai tụi em cố lau nốt những giọt nước mắt còn đọng lại trước khi bị người khác nhìn thấy. Bước vào toilet, người đông hơn tụi em nghĩ nên tụi em phải đứng chờ ở ngoài. V quay sang nói với em.
- Chị à, giờ sao đây??
- Chị không biết nữa. Hôm qua con N nói cho chị tin này, chị cứ nghĩ cô chỉ đi trong ngày thôi chứ. Bực thật mà.
Đúng, hiện tại em đang rất bực. Nhưng em không biết mình bực bội gì cái gì. Chỉ biết trong người cứ nôn nao khó chịu, khó thở. V nói, những giọt nước mắt lại tiếp tục rơi xuống.
- Em chưa từng nghĩ đến việc cô sẽ chuyển đi. Mình vẫn chưa làm được gì cho cô hết mà.
- Ừ, mà cũng tại anh Q biết chuyện mà không chịu nói cho mình biết gì hết để mà chuẩn bị. - Em ấm ức.
- ...
Đột nhiên người từ trong toilet đi ra khiến tụi em tạm thời dừng câu chuyện mà đi vào bên trong để rửa mặt. Ngước lên nhìn mình, thấy mình có vẻ tàn tạ quá. Phải rửa sạch mới được.
- Chị à, tẹo mình chụp ảnh với cô đi. Chụp càng nhiều càng tốt.
- Đúng nhỉ, phải lưu lại chút gì đó với cô chứ.
Khi tụi em rửa mặt xong và đi ra ngoài, thầy cô đã thông báo tập trung lại. Em và V cố gắng giữ bộ mặt tươi tỉnh nhất và đi ra sảnh. Nhất định hôm nay, chúng em sẽ dành hết thời gian cho cô.
Anh à, em đang rất cần anh lúc này. Nhưng biết đến khi nào anh mới đọc được những dòng này và nghĩ đến em. Có lẽ chắc lúc đó, anh đã ở bên một người khác và không mảy may nhớ chút gì về em rồi. Em buồn nhiều lắm anh à...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.