Chương 29
Lan Anh Kaga
22/04/2018
Cuộc vui nào cũng sẽ đến hồi kết thúc, điều này là không thể tránh khỏi. Cũng như việc mà cuộc cắm trại cuối cùng của
tụi em với cô dù có vui vẻ đến đâu đi nữa thì cũng chẳng thể
nào tránh khỏi việc cô sẽ lên xe chuyển công tác ngay giữa cuộc vui, tức là giờ này ngày hôm qua.
Còn 30p trước khi cô lên xe, cô đã gọi cả lớp ra để nói chuyện.
"Mấy đứa à, cô phải đi rồi".
"..."
Không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Nếu có một điều ước, chỉ xin thời gian trôi thật chậm, để quãng thời gian còn lại bên cô lâu hơn.
"Khi nào cô về?"
"Cô cũng không biết"
V lại khóc rồi. Nhỏ này thật mau nước mắt. Nó đã kéo theo lần lượt là em, thằng S, anh Q. Bốn đứa thân với cô nhất bây giờ đang đứng đây, ngồi khóc như một lũ con nít lên ba vậy.
"Nín đi nào. Mấy đứa như vậy sao cô yên tâm đi được?"
Cô cũng đã rơm rớm rồi, đôi mắt đỏ hoe.
"Làm sao nín được đây cô?? Tụi con buồn lắm chứ. Sau này tụi con phải làm sao đây??
"Mấy đứa vẫn còn cô T mà."
"Nhưng thiếu cô thì SU không hoàn chỉnh được". "SU: Tên lớp"
Không gian im lặng, xung quanh những tiếng hò hét không ngừng vang lên, nhưng bây giờ, nó đang vang lên ở một nơi rất xa nơi này, xa đến mức em không còn cảm thấy gì nữa. Gió thổi ù ù bên tai.
Tình huống khó xử này đã quá lâu rồi. Cô túm từng đứa một ôm một cái thật lớn, thật chặt.
"Cô đi nhé, mấy đứa ráng học tập thật tốt, sau này xuống SG gặp cô".
Cô ôm đến ai là người đó đều bật khóc, giống như một cái gì đó rất mãnh liệt, khi được gạt công tắc thì cứ thế mà tuôn ra, không ngừng lại. Nước chảy chảy ướt nhòe khuôn mặt. Kết thúc rồi.
Cô bước đi trông thật cô độc làm sao. Em và V chỉ muốn chạy ngay ra và ôm cô, nhưng anh Q bảo không nên làm vậy.
"Mấy đứa chạy ra đó rồi khóc sướt mướt thì làm sao cô đi được".
Đành ở lại, tụi em vẫn tiếp tục cái tình huống khó chịu này. Nước mắt nước mũi đua nhau chảy, mặt mũi bơ phờ. Tạm biệt cô, người mà tụi con rất yêu quý. Mong sẽ có ngày được gặp lại cô...
Còn 30p trước khi cô lên xe, cô đã gọi cả lớp ra để nói chuyện.
"Mấy đứa à, cô phải đi rồi".
"..."
Không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Nếu có một điều ước, chỉ xin thời gian trôi thật chậm, để quãng thời gian còn lại bên cô lâu hơn.
"Khi nào cô về?"
"Cô cũng không biết"
V lại khóc rồi. Nhỏ này thật mau nước mắt. Nó đã kéo theo lần lượt là em, thằng S, anh Q. Bốn đứa thân với cô nhất bây giờ đang đứng đây, ngồi khóc như một lũ con nít lên ba vậy.
"Nín đi nào. Mấy đứa như vậy sao cô yên tâm đi được?"
Cô cũng đã rơm rớm rồi, đôi mắt đỏ hoe.
"Làm sao nín được đây cô?? Tụi con buồn lắm chứ. Sau này tụi con phải làm sao đây??
"Mấy đứa vẫn còn cô T mà."
"Nhưng thiếu cô thì SU không hoàn chỉnh được". "SU: Tên lớp"
Không gian im lặng, xung quanh những tiếng hò hét không ngừng vang lên, nhưng bây giờ, nó đang vang lên ở một nơi rất xa nơi này, xa đến mức em không còn cảm thấy gì nữa. Gió thổi ù ù bên tai.
Tình huống khó xử này đã quá lâu rồi. Cô túm từng đứa một ôm một cái thật lớn, thật chặt.
"Cô đi nhé, mấy đứa ráng học tập thật tốt, sau này xuống SG gặp cô".
Cô ôm đến ai là người đó đều bật khóc, giống như một cái gì đó rất mãnh liệt, khi được gạt công tắc thì cứ thế mà tuôn ra, không ngừng lại. Nước chảy chảy ướt nhòe khuôn mặt. Kết thúc rồi.
Cô bước đi trông thật cô độc làm sao. Em và V chỉ muốn chạy ngay ra và ôm cô, nhưng anh Q bảo không nên làm vậy.
"Mấy đứa chạy ra đó rồi khóc sướt mướt thì làm sao cô đi được".
Đành ở lại, tụi em vẫn tiếp tục cái tình huống khó chịu này. Nước mắt nước mũi đua nhau chảy, mặt mũi bơ phờ. Tạm biệt cô, người mà tụi con rất yêu quý. Mong sẽ có ngày được gặp lại cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.