Chương 34
Lan Anh Kaga
22/04/2018
Hôm nay là một ngày hết sức xui xẻo đối với em và anh. Thật trùng hợp vì ngày hôm nay, cả hai chúng ta đều xui xẻo vì xe cộ. Nhưng nếu thành
thật mà nói, anh vẫn còn nhẹ hơn em nhiều.
Mới sáng sớm tinh mơ, chưa kịp thấy may mắn ở đâu đã thấy xui xẻo hiện ra trước mắt rồi. Và cụ thể là, em bị té xe máy!!! Rốt cuộc thì em đã làm gì sai chứ??? Chỉ đơn giản là em để cái vợt ở đằng trước chỗ để chân (vì xe em là xe tay ga) thôi, và thế là nó cấn tay lái, té sml. Cảm giác nhục nhã hết sức!! Toàn bộ người ngợm đều dính bùn đất hết, đã thế xe còn không chịu nổ máy nữa chứ. Hên là có người dân gần đó giúp đỡ mà em mới có thể về nhà được. Thật xui xẻo hết sức!
Em đi học trong cảm giác khó chịu vì bị đau và chỉ nhanh chóng muốn về nhà gặp anh. Khi về nhà, thấy con em bảo là anh đang muốn gặp em, em liền lao vào máy tính. Anh từ tốn, nhẹ nhàng hỏi thăm nhưng sâu trong đó là nỗi lo lắng khôn nguôi.
"Nghe nói sáng nay mới té xe hả??"
"Ừ, đau vl"
"Đi đứng kiểu gì vậy hả?"
"Kiêu người rừng =))))))"
"Anh đang nghiêm túc đó nha"
"Nói vậy thôi chứ có sao đâu"
"Thật không đấy"
"Thật"
"Vậy thì tốt"
Em vui lắm, vui vì có một người quan tâm đến mình nhiều như vầy. Trong khi bố mẹ chỉ biết la mắng đi đứng kiểu ngu gì vậy, vì anh lại quan tâm em một mình nhẹ nhàng, khiến sự khó chịu trong em bỗng chốc tan biến.
Nhưng chỉ được một lúc, sự bực mình ấy lại nổi lên từ cõi lòng khi anh kể với em về sự "ngu người" của anh.
"Anh sáng nay làm mất chìa khóa rồi"
"Chìa khóa gì?"
"Xe máy"
"Sao làm mất được??"
"Chả biết nữa"
"WTF?? Thế chứ đi về kiểu gì?"
"Đi làm lại chìa khóa mới :vvv"
"-.- Tôi phát điên với ông mất. Đần vừa phải thôi chứ!"
Haizzz!! Chẳng biết nói gì với anh nữa rồi. Đúng lúc đó mẹ lại kêu đi ăn cơm, nên em đành luyến tiếc tạm biệt anh. Sau khi đóng máy tính lại, em cảm thấy rằng cuộc đời của mình thật vui biết bao vì có anh bên cạnh.
Mới sáng sớm tinh mơ, chưa kịp thấy may mắn ở đâu đã thấy xui xẻo hiện ra trước mắt rồi. Và cụ thể là, em bị té xe máy!!! Rốt cuộc thì em đã làm gì sai chứ??? Chỉ đơn giản là em để cái vợt ở đằng trước chỗ để chân (vì xe em là xe tay ga) thôi, và thế là nó cấn tay lái, té sml. Cảm giác nhục nhã hết sức!! Toàn bộ người ngợm đều dính bùn đất hết, đã thế xe còn không chịu nổ máy nữa chứ. Hên là có người dân gần đó giúp đỡ mà em mới có thể về nhà được. Thật xui xẻo hết sức!
Em đi học trong cảm giác khó chịu vì bị đau và chỉ nhanh chóng muốn về nhà gặp anh. Khi về nhà, thấy con em bảo là anh đang muốn gặp em, em liền lao vào máy tính. Anh từ tốn, nhẹ nhàng hỏi thăm nhưng sâu trong đó là nỗi lo lắng khôn nguôi.
"Nghe nói sáng nay mới té xe hả??"
"Ừ, đau vl"
"Đi đứng kiểu gì vậy hả?"
"Kiêu người rừng =))))))"
"Anh đang nghiêm túc đó nha"
"Nói vậy thôi chứ có sao đâu"
"Thật không đấy"
"Thật"
"Vậy thì tốt"
Em vui lắm, vui vì có một người quan tâm đến mình nhiều như vầy. Trong khi bố mẹ chỉ biết la mắng đi đứng kiểu ngu gì vậy, vì anh lại quan tâm em một mình nhẹ nhàng, khiến sự khó chịu trong em bỗng chốc tan biến.
Nhưng chỉ được một lúc, sự bực mình ấy lại nổi lên từ cõi lòng khi anh kể với em về sự "ngu người" của anh.
"Anh sáng nay làm mất chìa khóa rồi"
"Chìa khóa gì?"
"Xe máy"
"Sao làm mất được??"
"Chả biết nữa"
"WTF?? Thế chứ đi về kiểu gì?"
"Đi làm lại chìa khóa mới :vvv"
"-.- Tôi phát điên với ông mất. Đần vừa phải thôi chứ!"
Haizzz!! Chẳng biết nói gì với anh nữa rồi. Đúng lúc đó mẹ lại kêu đi ăn cơm, nên em đành luyến tiếc tạm biệt anh. Sau khi đóng máy tính lại, em cảm thấy rằng cuộc đời của mình thật vui biết bao vì có anh bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.