Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Chương 68: Bảo Vật Cám Dỗ

Thư Nam Trạch

11/05/2021

Trong một khắc Vu Dung cùng Kỳ Vân xuất hiện, toàn bộ ánh mắt tất cả tu sĩ tập trung ở trên nhóm người Thuần Dương.

Khẩn trương, tức giận, tham lam, xem thường, tâm tình của mỗi người cũng không giống nhau, đều không ngoại lệ rất chú ý quan điểm của Thuần Dương Cung, vốn mọi người trong bóng tối thảo luận nếu người Thuần Dương tới muốn đoạt bảo vật thì liều mạng dù có nguy hiểm đắc tội chưởng môn Thuần Dương cũng phải bảo vệ bảo vật , dựa theo tình huống bình thường phát triển phải nên đến một vị đại năng mới đúng, xấu hổ là lại tới hai vị.

Một vị là người xưng thiên hạ trí giả Vu Dung, một người khác càng đáng sợ, ngoại hiệu tu luyện giới đặt cho Kỳ Vân là Kiếm Ma, một người một kiếm tung hoành thiên hạ, đến tà ma nhìn thấy cũng sẽ bị dọa chết.

Ba người một rắn đi tới giữa sân, nhìn thấy bảo tháp thần bí tỏa ra ánh sáng.

Bạch Vũ Quân phát hiện vật hình tháp kia như đặc biệt thần bí đặc biệt quý báu, trong lòng có một loại xúc động như muốn chiếm hữu, đầu vang ong ong đầy mắt đều là bảo vật toả ra ánh sáng kia. . .

Đột nhiên, bản năng cảm nhận nguy cơ sâu trong linh hồn động vật khiến cho tỉnh táo lại.

Tỉnh lại bên trong một trận hoảng sợ, có điều chỉ là pháp bảo mà thôi, lại có thể hấp thu tâm hồn quấy quấy nhiễu tư duy, nếu như không phải vừa mới tỉnh lại trong óc chỉ sợ cũng trốn không thoát trở nên điên cuồng vì bảo vật.

Vu Dung cùng Kỳ Vân bình yên vô sự, nhìn thấy biểu hiện Bạch Vũ Quân gật gật đầu rất hài lòng.

Hai mắt Cam Vũ nhắm nghiền cái trán đổ mồ hôi lạnh.

Hai vị đại năng không có ý sẽ đánh thức Cam Vũ, càng uy hiếp tất cả mọi người ở đây không được quấy nhiễu, Kỳ Vân muốn mượn bảo vật quỷ dị này rèn luyện đạo tâm Cam Vũ, nhìn một chút cuối cùng lựa chọn bảo vật hay là lựa chọn thủ vững đạo tâm của mình.

Đầu đầy mồ hôi Cam Vũ không biết mình xảy ra chuyện gì. . .

Bảo vật. . .

Có bảo vật thì có thể nắm giữ tất cả, báu vật, đó là của báu vật của ta!

Không. . . Kiếm mới là duy nhất của ta!

Báu vật. . . Kiếm. . .

Bạch Vũ Quân nhìn nhìn Cam Vũ đầu đầy mồ hôi hai mắt nhắm nghiền, gân xanh trên cổ run không ngừng, giống như là vô cùng dùng sức giãy dụa, xem ra độ mẫn cảm với nguy cơ của nhân loại vẫn là không bằng động vật.

Quay đầu nhìn những tu sĩ chung quanh kia.

Gần đây xem ra đều là cao thủ, đồng thời không bị bảo vật cám dỗ, tu vi thấp tất cả đều đứng ở đằng xa dùng ánh mắt tham lam lại sợ hãi nhìn chằm chằm bảo tháp kia.

May mắn, bản năng động vật sâu trong linh hồn khiến Bạch Vũ Quân muốn rời xa bảo vật kia, đáng tiếc sau khi tiến hóa nhân loại đã mất đi cái trực giác đối với nguy hiểm này.



Hai vị đại lão Thuần Dương cứ vậy buộc một đám tu sĩ vây xem hậu sinh độ tâm ma.

Nửa nén hương thời gian, vẻ mặt Cam Vũ càng ngày càng bình thản càng ngày càng kiên trì. . .

Kiếm! Một đời một thế chỉ có kiếm, đạo của ta là kiếm, tâm của ta là kiếm, bảo vật tuy tốt nhưng không liên quan đến ta, không phải thứ ta mong muốn, tất cả đều là hư ảo.

Kiếm giả, thà bị gãy chứ không chịu cong!

Bất luận địch mạnh yếu, ta một kiếm phá chi!

Hai mắt mở ra! Nhìn thấy cặp mắt kia người phảng phất cảm nhận được kiếm ý lạnh thấu xương, đỉnh đầu Cam Vũ một đạo kiếm khí bay thẳng lên không trung, trong nháy mắt khí thế kéo theo tu vi tiến nhanh, chúng tu sĩ hai mắt trợn tròn cảm giác sâu sắc không thể tin.

Cứ như vậy lĩnh ngộ một hồi liền có thể tăng lên cảnh giới tăng cao tu vi? Vậy chúng ta ngày ngày ăn đan dược cướp linh mạch lại là đang làm cái gì?

Mặt Kỳ Vân và Vu Dung lộ vẻ tươi cười, tương lai Thuần Dương lại thêm cao thủ.

"Ha ha ha ~ chỉ là ngoại vật mà thôi, Cam Vũ khinh thường!"

Một câu nói khiến tu sĩ ở đây có chút xấu hổ, đồ vật người ta khinh thường mà nhóm người mình lại quyết đấu sinh tử muốn có được, vả mặt, còn là loại trên dưới trái phải trước sau cùng điên cuồng vả mặt, đánh khoan khoái lên lớp da này.

"Nói như thế thì Thuần Dương Cung ngươi sẽ không đoạt bảo vật?" Tu sĩ nào đó núp ở phía sau ồn ào.

Chúng tu sĩ sững sờ, trong nháy mắt cảm thấy tên kia rất có mắt nhìn vô cùng biết nói chuyện, da mặt gì gì đó so với bảo vật là cái thá gì, có bảo vật mới có thể có càng tu luyện tốt, có điều kiện thu hoạch được càng nhiều tài nguyên.

"Vật này trong mắt các ngươi là bảo vật, ở trong mắt chúng ta chỉ là vật ngoài thân, chuyện làm sao cướp đoạt đó là của các ngươi, nhưng mà , bất kỳ người nào cũng không thể liên luỵ dân chúng ngoài núi, nếu không tự gánh lấy hậu quả."

Vu Dung nói rất lạnh nhạt, phảng phất đang lảm nhảm việc nhà, thế nhưng không ai dám coi thường.

"Chuyện này là thật?"

Lại có người không thể tin muốn xác nhận.

Bạch Vũ Quân thật muốn nói một câu nói nhảm nhiều quá, thế nhưng không còn dám quá phách lối trước những nhân loại này, bọn họ không dám đụng vào đại thần, trừ yêu từng người tuyệt đối là tay thiện nghệ.

Kỳ Vân trợn mắt nhìn nhìn cố nén xúc động xuất kiếm hừ một tiếng xoay người mang theo Cam Vũ bay lên đỉnh núi, Vu Dung mang theo Bạch Vũ Quân cũng bay đi, đến đỉnh núi ngồi thiền minh tưởng nhìn cũng không nhìn những tu sĩ kia, Cam Vũ dứt khoát nhắm hai mắt lại mắt không thấy tâm không phiền.

Bạch Vũ Quân nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, sau đó rón rén đi đến sau lưng Vu Dung ngồi thiền.



Quảng trường những người kia còn đang đối chọi gay gắt, bảo tháp cứ như vậy lơ lửng ở giữa không nhúc nhích, ngay đến Bạch Vũ Quân cũng có thể nhìn ra được món đồ kia không bình thường, lúc bị phát hiện không chạy, hết lần này tới lần khác đợi người tới một đống lớn lại linh tính đại phát chạy trốn, lừa gạt quỷ à, đoán chừng những tu sĩ kia cũng nhìn ra được nhưng thực sự không nỡ mà thôi, chỉ một cái bảo vật mà tông môn hơn mấy chục người, xem bọn họ là mở ra hay là đập nát mỗi người một mảnh.

Trong đó có mấy tông môn lẫn có thù nhau muốn đánh lại không dám đánh.

Nếu đánh, phe mình tổn hại nhân thủ không nói làm không cẩn thận còn để người vây xem nhặt được lợi, không đánh, lúc trước từng phát lời thề không chết không thôi, rất là xấu hổ.

Cũng có người nói lên biện pháp giải quyết, nhưng khó mà khiến cho mọi người thỏa mãn, nhiều người như vậy ai cũng không muốn lỗ vốn.

Tán tu đứng bên ngoài mong mỏi cùng trông mong, phải biết tu luyện giới có rất nhiều truyền thuyết vận khí tốt, tỷ như được thần binh tự động nhận chủ cuối cùng tu thành cao thủ trải qua cuộc sống trái ôm phải ấp một nhà tốt đẹp như hoa, còn có cái gì ở bên trong hỗn chiến nhặt được bảo vật tìm nơi bế quan trăm năm đi ra đại sát tứ phương.

Chỉ cần ngươi có thể mơ tới, khẳng định sẽ có câu chuyện lưu truyền như vậy.

Kỳ Vân mang theo Cam Vũ đến cảnh giới kiếm pháp ổn định quen thuộc, Vu Dung vẫn như cũ không nhúc nhích.

Ngay khi Bạch Vũ Quân tham gia cuộc vui, dưới núi đi lên một nhóm mười tu sĩ, chẳng biết tại sao, Bạch Vũ Quân thấy được mười mấy người kia thì lập tức hung tính đại phát muốn tiến lên giết bọn họ, là một loại hành động theo bản năng, loại tình huống này rất ít xuất hiện, con mắt nhìn thẳng yết hầu đối phương.

"Xà Nhi, tĩnh tâm."

Tâm nóng nảy Bạch Vũ Quân bị Vu Dung đánh thức, nhưng vẫn như cũ lộ ra địch ý đối với đám người kia.

Sườn núi.

Mười mấy người tông môn nào đó nhanh chóng lên núi, người cầm đầu là một ông lão tóc bạc, tóc bạc mặt hồng hào ngược lại là rất phù hợp hình ảnh thần tiên, chỉ có điều hai mắt thỉnh thoảng lóe lên âm tàn làm người ta không thích.

Sau lưng lão là một người trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn đỉnh núi.

"Sư phụ, người Thuần Dương Cung có thể buông tay sao?"

"Nói nhiều lần với ngươi rồi phải bình tĩnh bình tĩnh, sốt ruột quá làm gì? Bất kể như thế nào đi hỏi một chút liền biết, cho dù không thể cho cũng phải nhân cơ hội thấy rõ hư thực, đã là thứ Thuần Dương Cung có thể để ý nhất định có chỗ thần kỳ."

"Vâng, xin nghe sư phụ dạy bảo."

Nói xong liền cúi đầu đi đường, chỉ có điều ánh mắt không ngừng đảo trên thân hai người đỉnh núi, đặc biệt là nhìn về phía Bạch Vũ Quân lúc càng thêm tham lam, bàn tay không tự chủ sờ lên một cái vòng tròn màu vàng mang theo trên lưng. . .

Bạch Vũ Quân tay phải nắm chặt chuôi đao, mắt phượng ít có lộ ra lạnh lẽo của động vật máu lạnh.

Gió núi thổi qua, mùi thuộc về những người kia bị khứu giác nhạy cảm bắt giữ, trên thân thể mỗi người bọn họ đều có mùi yêu thú để lại, càng nhiều hơn chính là mùi máu tươi, mùi máu tanh thuộc về yêu thú còn sót lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook