Chương 69: Phục Yêu Tông
Thư Nam Trạch
11/05/2021
Đoàn người đi đến đỉnh núi, lão già tiến lên chắp tay thi lễ.
"Phục Yêu tông Quách Liên từng gặp Vu phong chủ, lần trước nhìn thấy Vu phong chủ vẫn tại Trường An, từ biệt nhiều năm, hôm nay đến may mắn gặp lại lần nữa, thật là may mắn."
Vu Dung nghe vậy mỉm cười gật gật đầu.
"Quách trưởng lão tu vi tinh tiến, thật đáng mừng."
Khi hai vị cao nhân nói lời xã giao, tuổi nhỏ đồng lứa thì không có tâm tư đó, hoặc là vụng trộm dùng ánh mắt tò mò nhìn vị ngũ tử Thuần Dương trong truyền thuyết này, hoặc là nhìn chằm chằm Bạch Vũ Quân lộ vẻ mặt tham lam, có tên thèm nhỏ dãi đối với mỹ mạo cũng có tên có loại ý nghĩ đặc biệt nào đó ở bên trong, dẫn đến Bạch Vũ Quân trừng mắt nhìn.
Vu Dung cùng Quách Liên kết thúc nói nhảm, ánh mắt Quách Liên nhìn về phía Bạch Vũ Quân đứng bên cạnh Vu Dung.
"Xin lỗi ta mạo muội, xin hỏi Thuần Dương Cung hiện tại cũng bắt đầu nuôi dưỡng yêu thú sao?"
"Quách lão có ý gì?"
"Vu phong chủ cũng biết, Phục Yêu tông ta có pháp bảo đặc biệt có thể phát hiện hình dáng yêu thú, tuy là xà yêu kia nấp rất kỹ nhưng vẫn chạy không khỏi kính chiếu yêu, tại hạ có yêu cầu quá đáng, hi vọng phong chủ có thể cắt nhường lại yêu thú này cho Phục Yêu tông ta, nhất định có hậu tạ."
Bạch Vũ Quân tức thì nóng giận, ông lão này thật đúng là không biết xấu hổ, nghe tên cái tông môn kia là đã biết không phải người tốt!
Dưới sự tức giận mở miệng nhỏ lộ ra hai cái sắc nhọn răng độc nhìn một nhóm lão đầu phát ra rít lên.
"Kèeee ~!"
"To gan! Chỉ là yêu nghiệt dám can đảm ở giương oai trước Phục Yêu tông ta!"
Đệ tử trẻ tuổi sau lưng Quách lão đầu nhịn không được nhảy ra tay cầm vòng tròn màu vàng ra tay, kết quả bị một bàn tay Quách lão đầu đánh cho lảo đảo, dùng ánh mắt chỉ tiếc mài sắt không nên kim mà nhìn mình đồ đệ ngu xuẩn của mình.
"Láo xược!"
Biểu hiện đồ đệ khiến Quách lão đầu rất thất vọng, phần lớn tu sĩ đều có tính cách tự giác và ích kỷ cao hơn người bình thường một bậc, nhưng chưa từng nghĩ thế mà lại láo xược trước Vu Dung một trong ngũ tử Thuần Dương như vậy, Vu Dung tu vi sâu không lường được bản thân cũng là nhờ vào quen mặt nên mới có thể lên đáp lời, chọc giận đừng nói bản thân là một trưởng lão, toàn bộ Phục Yêu tông đều không có lợi lộc gì cả.
Vu Dung mặt không hề cảm xúc.
"Quách trưởng lão, Xà Nhi là yêu thú ta tọa hạ canh cổng, không khác đệ tử Thuần Dương ta, làm sao cắt nhường?"
Quách Liên không chịu từ bỏ vẫn muốn tranh lấy.
"Vu phong chủ lại nghe ta nói, yêu xà này hóa hình toàn bộ linh tính mười phần, càng là vạn người chưa chắc có được một, đa số yêu thú hóa hình khó tránh khỏi không đủ hoàn toàn, nếu như giao cho Phục Yêu tông ta, nhất định sẽ bồi dưỡng được yêu thú càng thêm lợi hại, thuật khống chế thú là căn bản của Phục Yêu tông, nếu có yêu thú thượng hạng phát huy càng có thể vượt xa bình thường, sau này đối phó tà ma như hổ thêm cánh, không biết. . ."
"Tuyệt đối không thể, sau này đừng nhắc lại."
Nghe vậy, Quách lão đầu thở dài, biết việc này khó thành, tức thì liền phải cáo lui rời khỏi đi xuống thung lũng dưới núi dùng bảo vật kiếm một chén canh, tuyệt đối không nghĩ tới chính là đồ nhi của mình không sợ trời không sợ đất lại nhảy ra ngoài.
"Phục Yêu tông trừ sạch yêu ma thiên hạ! Thuần Dương Cung các ngươi thế mà giữ lại yêu nghiệt gây chuyện! Ha ha, thật danh môn chính phái Thái sơn Bắc Đẩu!"
Chuẩn bị rời đi Quách lão đầu biết sự tình sắp hỏng. . .
Vu Dung dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đệ tử Phục Yêu tông kia một cái, vẻn vẹn một cái, người tuổi trẻ kia chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng tay chân khó mà mảy may động đậy, loại cảm giác này còn đáng sợ hơn chưởng môn tông môn, khiến người ta sợ hãi. . .
"Chuyện Thuần Dương Cung ta làm thế nào không cần các ngươi khoa tay múa chân, thiên hạ vạn vật đều có linh, Thuần Dương Cung giáo hóa chúng sinh hữu giáo vô loại chẳng lẽ còn phải xin ý kiến các ngươi?"
"Vu phong chủ bớt giận. . . Ta nhất định dạy bảo tên nghịch đồ này. . ."
Thấy Vu Dung hai mắt nhắm lại Quách Liên mau mau bắt lại tên đồ đệ không nên thân của mình nắm cổ áo kéo hắn ta đi, vừa mới Quách Liên cảm thấy hoảng sợ hoàn toàn không nhấc lên được bất kỳ tâm tư phản kháng nào, vừa đi mau rời xa vừa âm thầm kêu khổ, trước kia đối với ái đồ có nhiều nuông chiều dẫn đến hôm nay suýt nữa xông ra đại họa, biết vậy chẳng làm.
Bạch Vũ Quân nhìn nhìn những tu sĩ Phục Yêu tông chật vật rời đi thì thu về hai răng độc sắc nhọn.
"Cám ơn phong chủ."
"Không sao, Phục Yêu tông kia thiên môn tả đạo toàn bộ nhờ yêu thú, sau này gặp phải chú ý, tu sĩ thiên hạ ở trước mặt không dám làm sau lưng lòng dạ độc ác, mọi việc cẩn thận."
"Vâng."
Vu Dung nhắm mắt không nói nữa, Bạch Vũ Quân ngồi ở một bên trong lòng suy nghĩ kế hoạch lớn an toàn sau này.
Nghĩ tới nghĩ lui có thể dựa vào chỉ có bản thân, chỉ cần bản thân mạnh mẽ đủ hung đủ hung ác mới có thể an toàn, không có khả năng cả một đời dựa vào ôm bắp đùi Thuần Dương Cung.
Muốn mạnh lên, chỉ sợ còn phải cần không biết năm tháng rất dài bao lâu mới có thể làm được. . .
Một lát sau, Vu Dung dứt khoát thu lại che đậy trên người Bạch Vũ Quân, khí tức yêu xà khuếch tán, lập tức, bất luận là tổ chức tông môn hay là người tán tu đều biết bên cạnh Vu Dung Thuần Dương Cung có thị nữ yêu xà, trong lòng âm thầm nhớ kỹ khí tức yêu xà kia, bớt để về sau gặp mặt đánh giết đắc tội Thuần Dương Cung mà không biết.
Những tông môn kia còn đang thảo luận phân chia bảo vật như thế nào, cãi lộn rất lâu rốt cục thương lượng ra được sách lược vẹn toàn.
Nói đơn giản chính là người ra giá cao được bảo vật, sau đó bỏ ra bằng nhau đánh đổi chia đều cho mấy đại tông môn, tương đương với đấu giá sau chia đều, còn những môn phái nhỏ cùng tán tu nói cũng không nói đến, đại tông môn và tổ chức mạnh mẽ chính là ngang tàng như vậy, hoàn toàn phù hợp quy củ mạnh được yếu thua giới tu luyện.
Sau đó, Bạch Vũ Quân xa xa mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy những đại tông môn ào ào lấy ra đủ loại pháp bảo đan dược cùng vật liệu thảo dược linh quả chất đống, khoe của ở ngay trước rất nhiều môn phái nhỏ cùng tán tu, không hề cố kỵ bắt đầu đấu giá bảo tháp.
Có tiền, thật sự có tiền.
Thuần Dương Cung so sánh với những tông môn kia đến ngay cả tông môn nhỏ cũng không bằng, nhìn người ta xem một đống bảo vật rực rỡ muôn màu, mắt rắn sáng lấp lánh, ngay cả bảo khí cũng lấy ra giao dịch, chậc chậc, quả nhiên đều là nhà giàu.
"Có phải cảm thấy khó tin hay không, mệnh danh tu sĩ chặt đứt dục niệm chỉ vì tu luyện lại còn tham lam hơn cả thương nhân thế tục." Vu Dung nhìn chúng tu sĩ thản nhiên nói.
Bạch Vũ Quân gật gật đầu, bọn họ xác thực rất tham lam.
Thở dài, Vu Dung tiếp tục nói.
" Tu sĩ thiên hạ vì tu hành không từ thủ đoạn, tất cả vì tài nguyên, đan dược, linh quả, bảo vật, vì những thứ ngoại vật này có thể giết chết bất cứ người nào, mỗi một đồ vật đều dính đầy máu tươi, cái này, chính là tu luyện của bọn họ."
"Đã từng có con người vì muốn chặt đứt dục niệm thế tục mà vung đao giết mẹ giết cha, càng có thật nhiều người giết vợ chứng đạo, vì chính là nhìn thấu tất cả thoát khỏi ràng buộc, mệnh danh vô dục vô cầu nhưng lại vì tài nguyên mà điên cuồng, nếu đây cũng là tiên, vậy có gì khác ma giới?"
"Lạnh lùng tham lam vì tư lợi vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, mọi người như vậy, thế gian chắc chắn sẽ biến thành quỷ đói Tu La giới."
"Xà Nhi, ngươi muốn cuộc sống như thế nào?." Vu Dung đột nhiên đặt câu hỏi.
Suy nghĩ một chút.
"Năm đó cuộc sống ở Thập Vạn Đại Sơn rất tốt, non xanh nước biếc hoa cỏ cây cối, sinh cơ phồn vinh, rất vui vẻ."
"Rất tốt, ghi nhớ, về sau nhất định phải bảo vệ tốt phần phồn vinh cùng hạnh phúc kia."
"Vâng, Vũ Quân ghi nhớ."
Nghe một lời Vu Dung nói Bạch Vũ Quân mới biết được bản thân trước kia có bao nhiêu ngây thơ, có thể bình yên sống đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào uy thế Thuần Dương Cung, nếu bản thân hành tẩu giang hồ đoán chừng vừa mới xuống núi có thể đã bị người giết làm thành vỏ kiếm canh rắn, tông môn truyền thừa mấy trăm năm nào có đèn đã cạn dầu, phải tìm cách tăng tốc tu hành. . .
Trên núi, Bạch Vũ Quân suy nghĩ nên làm thế nào càng sống tốt thì dưới núi vẫn còn đang đấu giá bảo vật.
"Phục Yêu tông Quách Liên từng gặp Vu phong chủ, lần trước nhìn thấy Vu phong chủ vẫn tại Trường An, từ biệt nhiều năm, hôm nay đến may mắn gặp lại lần nữa, thật là may mắn."
Vu Dung nghe vậy mỉm cười gật gật đầu.
"Quách trưởng lão tu vi tinh tiến, thật đáng mừng."
Khi hai vị cao nhân nói lời xã giao, tuổi nhỏ đồng lứa thì không có tâm tư đó, hoặc là vụng trộm dùng ánh mắt tò mò nhìn vị ngũ tử Thuần Dương trong truyền thuyết này, hoặc là nhìn chằm chằm Bạch Vũ Quân lộ vẻ mặt tham lam, có tên thèm nhỏ dãi đối với mỹ mạo cũng có tên có loại ý nghĩ đặc biệt nào đó ở bên trong, dẫn đến Bạch Vũ Quân trừng mắt nhìn.
Vu Dung cùng Quách Liên kết thúc nói nhảm, ánh mắt Quách Liên nhìn về phía Bạch Vũ Quân đứng bên cạnh Vu Dung.
"Xin lỗi ta mạo muội, xin hỏi Thuần Dương Cung hiện tại cũng bắt đầu nuôi dưỡng yêu thú sao?"
"Quách lão có ý gì?"
"Vu phong chủ cũng biết, Phục Yêu tông ta có pháp bảo đặc biệt có thể phát hiện hình dáng yêu thú, tuy là xà yêu kia nấp rất kỹ nhưng vẫn chạy không khỏi kính chiếu yêu, tại hạ có yêu cầu quá đáng, hi vọng phong chủ có thể cắt nhường lại yêu thú này cho Phục Yêu tông ta, nhất định có hậu tạ."
Bạch Vũ Quân tức thì nóng giận, ông lão này thật đúng là không biết xấu hổ, nghe tên cái tông môn kia là đã biết không phải người tốt!
Dưới sự tức giận mở miệng nhỏ lộ ra hai cái sắc nhọn răng độc nhìn một nhóm lão đầu phát ra rít lên.
"Kèeee ~!"
"To gan! Chỉ là yêu nghiệt dám can đảm ở giương oai trước Phục Yêu tông ta!"
Đệ tử trẻ tuổi sau lưng Quách lão đầu nhịn không được nhảy ra tay cầm vòng tròn màu vàng ra tay, kết quả bị một bàn tay Quách lão đầu đánh cho lảo đảo, dùng ánh mắt chỉ tiếc mài sắt không nên kim mà nhìn mình đồ đệ ngu xuẩn của mình.
"Láo xược!"
Biểu hiện đồ đệ khiến Quách lão đầu rất thất vọng, phần lớn tu sĩ đều có tính cách tự giác và ích kỷ cao hơn người bình thường một bậc, nhưng chưa từng nghĩ thế mà lại láo xược trước Vu Dung một trong ngũ tử Thuần Dương như vậy, Vu Dung tu vi sâu không lường được bản thân cũng là nhờ vào quen mặt nên mới có thể lên đáp lời, chọc giận đừng nói bản thân là một trưởng lão, toàn bộ Phục Yêu tông đều không có lợi lộc gì cả.
Vu Dung mặt không hề cảm xúc.
"Quách trưởng lão, Xà Nhi là yêu thú ta tọa hạ canh cổng, không khác đệ tử Thuần Dương ta, làm sao cắt nhường?"
Quách Liên không chịu từ bỏ vẫn muốn tranh lấy.
"Vu phong chủ lại nghe ta nói, yêu xà này hóa hình toàn bộ linh tính mười phần, càng là vạn người chưa chắc có được một, đa số yêu thú hóa hình khó tránh khỏi không đủ hoàn toàn, nếu như giao cho Phục Yêu tông ta, nhất định sẽ bồi dưỡng được yêu thú càng thêm lợi hại, thuật khống chế thú là căn bản của Phục Yêu tông, nếu có yêu thú thượng hạng phát huy càng có thể vượt xa bình thường, sau này đối phó tà ma như hổ thêm cánh, không biết. . ."
"Tuyệt đối không thể, sau này đừng nhắc lại."
Nghe vậy, Quách lão đầu thở dài, biết việc này khó thành, tức thì liền phải cáo lui rời khỏi đi xuống thung lũng dưới núi dùng bảo vật kiếm một chén canh, tuyệt đối không nghĩ tới chính là đồ nhi của mình không sợ trời không sợ đất lại nhảy ra ngoài.
"Phục Yêu tông trừ sạch yêu ma thiên hạ! Thuần Dương Cung các ngươi thế mà giữ lại yêu nghiệt gây chuyện! Ha ha, thật danh môn chính phái Thái sơn Bắc Đẩu!"
Chuẩn bị rời đi Quách lão đầu biết sự tình sắp hỏng. . .
Vu Dung dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đệ tử Phục Yêu tông kia một cái, vẻn vẹn một cái, người tuổi trẻ kia chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng tay chân khó mà mảy may động đậy, loại cảm giác này còn đáng sợ hơn chưởng môn tông môn, khiến người ta sợ hãi. . .
"Chuyện Thuần Dương Cung ta làm thế nào không cần các ngươi khoa tay múa chân, thiên hạ vạn vật đều có linh, Thuần Dương Cung giáo hóa chúng sinh hữu giáo vô loại chẳng lẽ còn phải xin ý kiến các ngươi?"
"Vu phong chủ bớt giận. . . Ta nhất định dạy bảo tên nghịch đồ này. . ."
Thấy Vu Dung hai mắt nhắm lại Quách Liên mau mau bắt lại tên đồ đệ không nên thân của mình nắm cổ áo kéo hắn ta đi, vừa mới Quách Liên cảm thấy hoảng sợ hoàn toàn không nhấc lên được bất kỳ tâm tư phản kháng nào, vừa đi mau rời xa vừa âm thầm kêu khổ, trước kia đối với ái đồ có nhiều nuông chiều dẫn đến hôm nay suýt nữa xông ra đại họa, biết vậy chẳng làm.
Bạch Vũ Quân nhìn nhìn những tu sĩ Phục Yêu tông chật vật rời đi thì thu về hai răng độc sắc nhọn.
"Cám ơn phong chủ."
"Không sao, Phục Yêu tông kia thiên môn tả đạo toàn bộ nhờ yêu thú, sau này gặp phải chú ý, tu sĩ thiên hạ ở trước mặt không dám làm sau lưng lòng dạ độc ác, mọi việc cẩn thận."
"Vâng."
Vu Dung nhắm mắt không nói nữa, Bạch Vũ Quân ngồi ở một bên trong lòng suy nghĩ kế hoạch lớn an toàn sau này.
Nghĩ tới nghĩ lui có thể dựa vào chỉ có bản thân, chỉ cần bản thân mạnh mẽ đủ hung đủ hung ác mới có thể an toàn, không có khả năng cả một đời dựa vào ôm bắp đùi Thuần Dương Cung.
Muốn mạnh lên, chỉ sợ còn phải cần không biết năm tháng rất dài bao lâu mới có thể làm được. . .
Một lát sau, Vu Dung dứt khoát thu lại che đậy trên người Bạch Vũ Quân, khí tức yêu xà khuếch tán, lập tức, bất luận là tổ chức tông môn hay là người tán tu đều biết bên cạnh Vu Dung Thuần Dương Cung có thị nữ yêu xà, trong lòng âm thầm nhớ kỹ khí tức yêu xà kia, bớt để về sau gặp mặt đánh giết đắc tội Thuần Dương Cung mà không biết.
Những tông môn kia còn đang thảo luận phân chia bảo vật như thế nào, cãi lộn rất lâu rốt cục thương lượng ra được sách lược vẹn toàn.
Nói đơn giản chính là người ra giá cao được bảo vật, sau đó bỏ ra bằng nhau đánh đổi chia đều cho mấy đại tông môn, tương đương với đấu giá sau chia đều, còn những môn phái nhỏ cùng tán tu nói cũng không nói đến, đại tông môn và tổ chức mạnh mẽ chính là ngang tàng như vậy, hoàn toàn phù hợp quy củ mạnh được yếu thua giới tu luyện.
Sau đó, Bạch Vũ Quân xa xa mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy những đại tông môn ào ào lấy ra đủ loại pháp bảo đan dược cùng vật liệu thảo dược linh quả chất đống, khoe của ở ngay trước rất nhiều môn phái nhỏ cùng tán tu, không hề cố kỵ bắt đầu đấu giá bảo tháp.
Có tiền, thật sự có tiền.
Thuần Dương Cung so sánh với những tông môn kia đến ngay cả tông môn nhỏ cũng không bằng, nhìn người ta xem một đống bảo vật rực rỡ muôn màu, mắt rắn sáng lấp lánh, ngay cả bảo khí cũng lấy ra giao dịch, chậc chậc, quả nhiên đều là nhà giàu.
"Có phải cảm thấy khó tin hay không, mệnh danh tu sĩ chặt đứt dục niệm chỉ vì tu luyện lại còn tham lam hơn cả thương nhân thế tục." Vu Dung nhìn chúng tu sĩ thản nhiên nói.
Bạch Vũ Quân gật gật đầu, bọn họ xác thực rất tham lam.
Thở dài, Vu Dung tiếp tục nói.
" Tu sĩ thiên hạ vì tu hành không từ thủ đoạn, tất cả vì tài nguyên, đan dược, linh quả, bảo vật, vì những thứ ngoại vật này có thể giết chết bất cứ người nào, mỗi một đồ vật đều dính đầy máu tươi, cái này, chính là tu luyện của bọn họ."
"Đã từng có con người vì muốn chặt đứt dục niệm thế tục mà vung đao giết mẹ giết cha, càng có thật nhiều người giết vợ chứng đạo, vì chính là nhìn thấu tất cả thoát khỏi ràng buộc, mệnh danh vô dục vô cầu nhưng lại vì tài nguyên mà điên cuồng, nếu đây cũng là tiên, vậy có gì khác ma giới?"
"Lạnh lùng tham lam vì tư lợi vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, mọi người như vậy, thế gian chắc chắn sẽ biến thành quỷ đói Tu La giới."
"Xà Nhi, ngươi muốn cuộc sống như thế nào?." Vu Dung đột nhiên đặt câu hỏi.
Suy nghĩ một chút.
"Năm đó cuộc sống ở Thập Vạn Đại Sơn rất tốt, non xanh nước biếc hoa cỏ cây cối, sinh cơ phồn vinh, rất vui vẻ."
"Rất tốt, ghi nhớ, về sau nhất định phải bảo vệ tốt phần phồn vinh cùng hạnh phúc kia."
"Vâng, Vũ Quân ghi nhớ."
Nghe một lời Vu Dung nói Bạch Vũ Quân mới biết được bản thân trước kia có bao nhiêu ngây thơ, có thể bình yên sống đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào uy thế Thuần Dương Cung, nếu bản thân hành tẩu giang hồ đoán chừng vừa mới xuống núi có thể đã bị người giết làm thành vỏ kiếm canh rắn, tông môn truyền thừa mấy trăm năm nào có đèn đã cạn dầu, phải tìm cách tăng tốc tu hành. . .
Trên núi, Bạch Vũ Quân suy nghĩ nên làm thế nào càng sống tốt thì dưới núi vẫn còn đang đấu giá bảo vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.