Chương 26: Đại Hội Thơ Từ
Thư Nam Trạch
05/05/2021
Ú a ú ớ nửa ngày, Bạch Vũ Quân an tĩnh lại bắt đầu nghiên cứu tại sao lại như vậy.
Cẩn thận suy tư một phen phát hiện bản thân quá nghĩ rằng là đương nhiên, cho rằng luyện hóa hoành cốt có thể mở miệng nói tiếng người ngay, loại ý nghĩ này vô cùng ngây thơ lại hoàn toàn không làm được.
Trên thực tế nếu một người trong khoảng thời gian ngắn không nói lời nào cũng không ảnh hưởng năng lực ngôn ngữ, nhưng nếu như thời gian quá dài thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng, lấy một thí dụ, đã từng có người đàn ông phạm tội chạy trốn nhiều năm, vì phòng ngừa bị bại lộ nên giả câm không nói một lời, mười năm sau quy án, trọn vẹn mười năm chưa từng nói một câu, lúc nhân viên cảnh sát thẩm vấn phát hiện hắn ta cứ như vậy mà thật sự biến thành người câm mất đi năng lực ngôn ngữ.
Tuy kiếp trước Bạch Vũ Quân là nhân loại, nhưng điều này cũng không hề mang ý nghĩa sau khi nàng biến hóa luyện hóa hoành cốt cũng sẽ có thể nói chuyện như nhân loại ngay.
Hơn sáu mươi năm, sớm đã quên làm sao phát âm.
Thời gian dài không nói lời nào sẽ dẫn đến cơ khoang miệng thoái hóa, hoặc là nói cơ miệng Bạch Vũ Quân chẳng qua chỉ có hình dáng cũng không thể thông qua rung động không khí mà phát âm, sở dĩ cổ họng có thể phát âm là bởi vì yết hầu học được khống chế rung động, cần luyện tập nhiều năm để hệ mô cơ có ký ức cơ bắp.
Tình huống hiện nay của Bạch Vũ Quân chính là đại não có thể sắp xếp lại câu nói nhưng cổ họng không cách nào biểu đạt, cơ cổ họng cần phải từ cơ bản nhất từ trẻ em lên thời đại học.
Chuyện trong truyền thuyết sau khi hóa hình luyện hóa hoành cốt sẽ lập tức có thể nói chuyện là thần kỳ quá mức rồi.
Ngay sau đó, Bạch Vũ Quân chỉ có thể từng chút một rèn luyện cơ cổ họng, ở trên đường học phát âm từ tiểu học đi lên. . .
"A ~ "
"A ~ "
"Ngỗng ~ "
Âm tiết đơn giản cũng không phát âm được, mỗi lần âm tiết đi chệch đều rất thất vọng, không phải hất đầu thì chính là gõ đầu dưa một chút để cho mình ghi nhớ âm tiết phát âm.
Sở Triết lẳng lặng nhìn Bạch Vũ Quân ê a học nói, rất đáng yêu, mỗi lần hất mái tóc đen bay lượn hợp với vẻ mặt buồn rầu lại khiến lòng người ta đau lòng, như hài tử loạng choạng học theo.
Cảm thấy Bạch Vũ Quân rất ngốc ngay cả nói cũng không học được, Sở Triết nhịn không được tự mình dạy dỗ.
"Cách của ngươi không đúng, đọc theo ta, a~ âm điệu kéo dài."
"Đúng, chính là như vậy, âm thanh kéo dài sẽ học được nhanh."
"Đọc theo ta, ta ~ "
Sở Triết chỉ chỉ mình vừa chỉ chỉ Bạch Vũ Quân, dùng một loại phương pháp đơn giản hữu hiệu luyện tập phát âm, khoan hãy nói hiệu quả coi như không tệ, Bạch Vũ Quân nghi ngờ vị đại sư này huynh này mà không đi làm giáo viên mầm non thì thật sự có chút nhân tài không được trọng dụng.
Cỏ xanh xanh mượt, bốn bóng dáng bước nhanh đi qua, lưu lại Bạch Vũ Quân ê a học nói và tiếng cười nhạo của Từ Linh và Dương Mộc. . .
Trên cầu đá thác nước, Sở Triết đầu đầy mồ hôi dạy giai nhân sửa lại phát âm sai. . .
Trấn nhỏ, Sở Triết chỉ vào bảng hiệu cửa hàng để Bạch Vũ Quân đọc lên từng chữ từng chữ, đọc không đúng thì giảm bớt một viên đan dược thượng hạng. . .
Bạch Vũ Quân nhìn đan dược thượng hạng trong tay càng ngày càng ít thì khóc không ra nước mắt. . .
Khách sạn, dưới ánh trăng hai bóng người ngồi bên cạnh ao sen uốn nắn phát âm, ánh trăng hồ sen bạn giai nhân, dẫn tới vô số người cực kỳ hâm mộ. . .
Sở Triết phát hiện mình cũng không hiểu mình, rõ ràng nàng là yêu, coi như mình không giết nàng cũng không có khả năng như vậy...như vậy, luôn cảm thấy nàng không phải những con yêu quái hung ác, cứ giống là một cô nương ngốc hơn, động một chút lại nghiêng đầu tò mò, học nói đặc biệt chậm, mỗi khi gặp phải đề khó thì đôi mi thanh tú nhăn lại làm người ta thương tiếc, lúc không nhìn thấy nàng luôn là trằn trọc trở mình, đi cùng một chỗ ánh mắt luôn không dời ra được.
Từ Linh vẫn sống vô tư, nhìn thấy chơi vui liền không dời nổi bước chân.
Dương Mộc đổi quyển sách, là mua ở tiệm sách huyện thành nào đó, lúc ấy nhân viên cửa hàng thần thần bí bí lôi kéo hắn đi tới phòng trong tiệm sách, cẩn thận từng li từng tí móc ra mấy quyển dã sử truyện ký, viết tất cả đều là đủ loại chuyện xấu hoàng gia quý tộc còn có truyền thuyết quỷ quái gì đó, thuộc về cái loại thư tịch không thể quang minh chính đại lưu thông, ừm, Dương Mộc rất thích.
Đường tắt đến Đồng Lưu thành, Sở Triết cảm thấy liên tục đi đường quá mệt mỏi nên nghỉ ngơi trong thành hai ngày.
Đêm đó, nghe nói sĩ tử lân cận Đồng Lưu tổ chức đại hội thơ từ ở Thanh Uyển, biết được tin tức Từ Linh nhất định phải đi xem tài tử phong lưu trong truyền thuyết một chút, ba đệ tử Thuần Dương thay đổi ăn mặc bình thường tiến vào Thanh Uyển, khoan hãy nói, người tu tiên bất luận mặc mộc mạc ra sao cũng không che giấu được khí tức bất phàm.
Dương Mộc học thư sinh tay cầm quạt xếp, có điều Bạch Vũ Quân thấy thế nào cũng giống như là đang cầm kiếm vậy.
Thanh Uyển, lâm viên Đồng Lưu lớn nhất đẹp nhất trong nội thành, là nơi tụ hội nhà giàu nhất bản xứ xây dựng cho người có học thức, người có học thức tùy ý ra vào, ở nơi văn phong cường thịnh như Đường quốc thì có thể nói mỗi tòa thành đều có những nơi kiểu này, thường xuyên tổ chức đại hội thơ từ ở đây, vô số người trổ hết tài năng.
Bốn người nhờ vào trang phục trên người thoải mái đi vào Thanh Uyển.
Đèn lồng treo trên cao trăng tròn giữa trời, Thanh Uyển rất náo nhiệt.
Hội nghị thư sinh đương nhiên không thể thiếu gái lầu xanh trợ hứng lên đài biểu diễn, còn cửa hàng điểm tâm có đếm không hết đang bày quầy bán hàng bên trong vườn, càng có hoa đăng đẹp mắt, ngay cả trong ao sen cũng trôi đầy đèn hoa sen, không giống với bên trên Hoa Sơn vắng vẻ, thế tục rất náo nhiệt, đặc sắc rực rỡ làm người ta lưu luyến quên về.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là không thể thiếu thiên kim tiểu thư nhà quyền quý.
Vô số thư sinh nghèo đều có một mơ ước, đó chính là nhờ vào tài hoa thu hút những thiên kim tiểu thư đại gia tộc kia để mắt đến và ôm được mỹ nhân về, ước muốn có mỹ nhân còn có thể một bước lên trời, câu chuyện dân gian có đếm cũng không hết tình tiết tiểu thư gia đình giàu có vừa ý thư sinh nghèo, cao cấp nhất chính là thư sinh nghèo lên làm phò mã từ đây lên như diều gặp gió.
Từ Linh và Bạch Vũ Quân hai tay nắm lấy điểm tâm ngọt ăn quên cả trời đất, Sở Triết chỉ mỉm cười nhàn nhạt cũng dẫn tới vô số thiên kim tiểu thư quăng ra ánh mắt quyến rũ, Dương Mộc nhìn cũng không nhìn những thiên kim kia ngược lại thì cảm thấy hứng thú với gánh xiếc phun lửa, có lẽ hắn không hiểu tại sao không biết pháp thuật cũng có thể phun lửa.
"Ăn ~ ăn ngon ~ "
Bạch Vũ Quân chỉ có thể nói ra hai chữ từ ngữ, sau đó duỗi ra mảnh tay nhỏ đưa cho Sở Triết một cái bánh ngọt, dùng cái này báo đáp vất vả của lão sư ngôn ngữ.
Sở Triết vui vẻ nhận lấy ngọt bánh ngọt để trong miệng, rất ngọt, ngọt đến đáy lòng.
Thanh Uyển nổi danh nhất chính là Bộ Nguyệt Lâu nằm ở trong hoa viên, thật ra thì Bộ Nguyệt Lâu chính là lầu các được xây trên cầu đá ba tầng tương đối cao, rất đẹp rất hùng vĩ, vật liệu gỗ thượng hạng và đá xanh dưới hai bàn tay của người giỏi tay nghề liền trở nên thần kỳ, lầu các treo đầy màn che, từng cơn tiếng cười cười nói nói truyền ra từ bên trên.
Bạch Vũ Quân tò mò nhìn chằm chằm vũ nữ nhảy múa uyển chuyển ở giữa đèn màu bên trên hồ sen, trong những sàn nhảy Audition hiện đại so ra còn kém xa, dáng vẻ lặng lẽ kia, động tác kia, quyến rũ kia, mê người kia, tháng ngày văn nhân thật đúng là khoái hoạt.
Bạch Vũ Quân không chú ý tới ánh mắt rất nhiều người nhìn mình chằm chằm, có cực kỳ hâm mộ có ghen ghét, càng nhiều hơn chính là tham lam hận không thể cắn một miếng.
Đột nhiên, bén nhạy khứu giác ngửi được trong đám người một mùi thối da lông không tắm trong thời gian dài.
Hương vị kia ngửi qua liền khó mà quên đi, mùi vị da lông của sói hoang.
Giữ chặt ba người Từ Linh dùng năng lực ngôn ngữ không thuần thục phát ra cảnh cáo.
"Có, yêu, ở..."
Từ Linh và Dương Mộc sững sờ, chưa kịp phản ứng Bạch Vũ Quân đang nói cái gì ngược lại là Sở Triết thường xuyên dạy Bạch Vũ Quân nói chuyện lại nghe rõ, không nói hai lời vận chuyển linh lực bỗng nhiên mở mắt ra!
Thoáng mơ hồ hơi rung nhẹ trong hình có một cỗ khí tức tung bay rõ ràng trong đám người, có yêu khí, liếc nhìn một vòng lại không tìm được yêu quái kia.
Sở Triết ngăn Dương Mộc và Từ Linh lại rồi lấy ra bảo kiếm, chuyện không rõ ràng không cần thiết khiến người ta chú ý.
"Vũ Quân, ngươi có thể tìm được yêu quái kia không?"
Nghe vậy, Bạch Vũ Quân gật gật đầu.
"Có thể, nếu gần, xa, không được."
Vận dụng chữ vừa mới học được trả lời, có thể một lần nói ra sáu cái chữ đã khiến Bạch Vũ Quân hưng phấn.
Cẩn thận suy tư một phen phát hiện bản thân quá nghĩ rằng là đương nhiên, cho rằng luyện hóa hoành cốt có thể mở miệng nói tiếng người ngay, loại ý nghĩ này vô cùng ngây thơ lại hoàn toàn không làm được.
Trên thực tế nếu một người trong khoảng thời gian ngắn không nói lời nào cũng không ảnh hưởng năng lực ngôn ngữ, nhưng nếu như thời gian quá dài thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng, lấy một thí dụ, đã từng có người đàn ông phạm tội chạy trốn nhiều năm, vì phòng ngừa bị bại lộ nên giả câm không nói một lời, mười năm sau quy án, trọn vẹn mười năm chưa từng nói một câu, lúc nhân viên cảnh sát thẩm vấn phát hiện hắn ta cứ như vậy mà thật sự biến thành người câm mất đi năng lực ngôn ngữ.
Tuy kiếp trước Bạch Vũ Quân là nhân loại, nhưng điều này cũng không hề mang ý nghĩa sau khi nàng biến hóa luyện hóa hoành cốt cũng sẽ có thể nói chuyện như nhân loại ngay.
Hơn sáu mươi năm, sớm đã quên làm sao phát âm.
Thời gian dài không nói lời nào sẽ dẫn đến cơ khoang miệng thoái hóa, hoặc là nói cơ miệng Bạch Vũ Quân chẳng qua chỉ có hình dáng cũng không thể thông qua rung động không khí mà phát âm, sở dĩ cổ họng có thể phát âm là bởi vì yết hầu học được khống chế rung động, cần luyện tập nhiều năm để hệ mô cơ có ký ức cơ bắp.
Tình huống hiện nay của Bạch Vũ Quân chính là đại não có thể sắp xếp lại câu nói nhưng cổ họng không cách nào biểu đạt, cơ cổ họng cần phải từ cơ bản nhất từ trẻ em lên thời đại học.
Chuyện trong truyền thuyết sau khi hóa hình luyện hóa hoành cốt sẽ lập tức có thể nói chuyện là thần kỳ quá mức rồi.
Ngay sau đó, Bạch Vũ Quân chỉ có thể từng chút một rèn luyện cơ cổ họng, ở trên đường học phát âm từ tiểu học đi lên. . .
"A ~ "
"A ~ "
"Ngỗng ~ "
Âm tiết đơn giản cũng không phát âm được, mỗi lần âm tiết đi chệch đều rất thất vọng, không phải hất đầu thì chính là gõ đầu dưa một chút để cho mình ghi nhớ âm tiết phát âm.
Sở Triết lẳng lặng nhìn Bạch Vũ Quân ê a học nói, rất đáng yêu, mỗi lần hất mái tóc đen bay lượn hợp với vẻ mặt buồn rầu lại khiến lòng người ta đau lòng, như hài tử loạng choạng học theo.
Cảm thấy Bạch Vũ Quân rất ngốc ngay cả nói cũng không học được, Sở Triết nhịn không được tự mình dạy dỗ.
"Cách của ngươi không đúng, đọc theo ta, a~ âm điệu kéo dài."
"Đúng, chính là như vậy, âm thanh kéo dài sẽ học được nhanh."
"Đọc theo ta, ta ~ "
Sở Triết chỉ chỉ mình vừa chỉ chỉ Bạch Vũ Quân, dùng một loại phương pháp đơn giản hữu hiệu luyện tập phát âm, khoan hãy nói hiệu quả coi như không tệ, Bạch Vũ Quân nghi ngờ vị đại sư này huynh này mà không đi làm giáo viên mầm non thì thật sự có chút nhân tài không được trọng dụng.
Cỏ xanh xanh mượt, bốn bóng dáng bước nhanh đi qua, lưu lại Bạch Vũ Quân ê a học nói và tiếng cười nhạo của Từ Linh và Dương Mộc. . .
Trên cầu đá thác nước, Sở Triết đầu đầy mồ hôi dạy giai nhân sửa lại phát âm sai. . .
Trấn nhỏ, Sở Triết chỉ vào bảng hiệu cửa hàng để Bạch Vũ Quân đọc lên từng chữ từng chữ, đọc không đúng thì giảm bớt một viên đan dược thượng hạng. . .
Bạch Vũ Quân nhìn đan dược thượng hạng trong tay càng ngày càng ít thì khóc không ra nước mắt. . .
Khách sạn, dưới ánh trăng hai bóng người ngồi bên cạnh ao sen uốn nắn phát âm, ánh trăng hồ sen bạn giai nhân, dẫn tới vô số người cực kỳ hâm mộ. . .
Sở Triết phát hiện mình cũng không hiểu mình, rõ ràng nàng là yêu, coi như mình không giết nàng cũng không có khả năng như vậy...như vậy, luôn cảm thấy nàng không phải những con yêu quái hung ác, cứ giống là một cô nương ngốc hơn, động một chút lại nghiêng đầu tò mò, học nói đặc biệt chậm, mỗi khi gặp phải đề khó thì đôi mi thanh tú nhăn lại làm người ta thương tiếc, lúc không nhìn thấy nàng luôn là trằn trọc trở mình, đi cùng một chỗ ánh mắt luôn không dời ra được.
Từ Linh vẫn sống vô tư, nhìn thấy chơi vui liền không dời nổi bước chân.
Dương Mộc đổi quyển sách, là mua ở tiệm sách huyện thành nào đó, lúc ấy nhân viên cửa hàng thần thần bí bí lôi kéo hắn đi tới phòng trong tiệm sách, cẩn thận từng li từng tí móc ra mấy quyển dã sử truyện ký, viết tất cả đều là đủ loại chuyện xấu hoàng gia quý tộc còn có truyền thuyết quỷ quái gì đó, thuộc về cái loại thư tịch không thể quang minh chính đại lưu thông, ừm, Dương Mộc rất thích.
Đường tắt đến Đồng Lưu thành, Sở Triết cảm thấy liên tục đi đường quá mệt mỏi nên nghỉ ngơi trong thành hai ngày.
Đêm đó, nghe nói sĩ tử lân cận Đồng Lưu tổ chức đại hội thơ từ ở Thanh Uyển, biết được tin tức Từ Linh nhất định phải đi xem tài tử phong lưu trong truyền thuyết một chút, ba đệ tử Thuần Dương thay đổi ăn mặc bình thường tiến vào Thanh Uyển, khoan hãy nói, người tu tiên bất luận mặc mộc mạc ra sao cũng không che giấu được khí tức bất phàm.
Dương Mộc học thư sinh tay cầm quạt xếp, có điều Bạch Vũ Quân thấy thế nào cũng giống như là đang cầm kiếm vậy.
Thanh Uyển, lâm viên Đồng Lưu lớn nhất đẹp nhất trong nội thành, là nơi tụ hội nhà giàu nhất bản xứ xây dựng cho người có học thức, người có học thức tùy ý ra vào, ở nơi văn phong cường thịnh như Đường quốc thì có thể nói mỗi tòa thành đều có những nơi kiểu này, thường xuyên tổ chức đại hội thơ từ ở đây, vô số người trổ hết tài năng.
Bốn người nhờ vào trang phục trên người thoải mái đi vào Thanh Uyển.
Đèn lồng treo trên cao trăng tròn giữa trời, Thanh Uyển rất náo nhiệt.
Hội nghị thư sinh đương nhiên không thể thiếu gái lầu xanh trợ hứng lên đài biểu diễn, còn cửa hàng điểm tâm có đếm không hết đang bày quầy bán hàng bên trong vườn, càng có hoa đăng đẹp mắt, ngay cả trong ao sen cũng trôi đầy đèn hoa sen, không giống với bên trên Hoa Sơn vắng vẻ, thế tục rất náo nhiệt, đặc sắc rực rỡ làm người ta lưu luyến quên về.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là không thể thiếu thiên kim tiểu thư nhà quyền quý.
Vô số thư sinh nghèo đều có một mơ ước, đó chính là nhờ vào tài hoa thu hút những thiên kim tiểu thư đại gia tộc kia để mắt đến và ôm được mỹ nhân về, ước muốn có mỹ nhân còn có thể một bước lên trời, câu chuyện dân gian có đếm cũng không hết tình tiết tiểu thư gia đình giàu có vừa ý thư sinh nghèo, cao cấp nhất chính là thư sinh nghèo lên làm phò mã từ đây lên như diều gặp gió.
Từ Linh và Bạch Vũ Quân hai tay nắm lấy điểm tâm ngọt ăn quên cả trời đất, Sở Triết chỉ mỉm cười nhàn nhạt cũng dẫn tới vô số thiên kim tiểu thư quăng ra ánh mắt quyến rũ, Dương Mộc nhìn cũng không nhìn những thiên kim kia ngược lại thì cảm thấy hứng thú với gánh xiếc phun lửa, có lẽ hắn không hiểu tại sao không biết pháp thuật cũng có thể phun lửa.
"Ăn ~ ăn ngon ~ "
Bạch Vũ Quân chỉ có thể nói ra hai chữ từ ngữ, sau đó duỗi ra mảnh tay nhỏ đưa cho Sở Triết một cái bánh ngọt, dùng cái này báo đáp vất vả của lão sư ngôn ngữ.
Sở Triết vui vẻ nhận lấy ngọt bánh ngọt để trong miệng, rất ngọt, ngọt đến đáy lòng.
Thanh Uyển nổi danh nhất chính là Bộ Nguyệt Lâu nằm ở trong hoa viên, thật ra thì Bộ Nguyệt Lâu chính là lầu các được xây trên cầu đá ba tầng tương đối cao, rất đẹp rất hùng vĩ, vật liệu gỗ thượng hạng và đá xanh dưới hai bàn tay của người giỏi tay nghề liền trở nên thần kỳ, lầu các treo đầy màn che, từng cơn tiếng cười cười nói nói truyền ra từ bên trên.
Bạch Vũ Quân tò mò nhìn chằm chằm vũ nữ nhảy múa uyển chuyển ở giữa đèn màu bên trên hồ sen, trong những sàn nhảy Audition hiện đại so ra còn kém xa, dáng vẻ lặng lẽ kia, động tác kia, quyến rũ kia, mê người kia, tháng ngày văn nhân thật đúng là khoái hoạt.
Bạch Vũ Quân không chú ý tới ánh mắt rất nhiều người nhìn mình chằm chằm, có cực kỳ hâm mộ có ghen ghét, càng nhiều hơn chính là tham lam hận không thể cắn một miếng.
Đột nhiên, bén nhạy khứu giác ngửi được trong đám người một mùi thối da lông không tắm trong thời gian dài.
Hương vị kia ngửi qua liền khó mà quên đi, mùi vị da lông của sói hoang.
Giữ chặt ba người Từ Linh dùng năng lực ngôn ngữ không thuần thục phát ra cảnh cáo.
"Có, yêu, ở..."
Từ Linh và Dương Mộc sững sờ, chưa kịp phản ứng Bạch Vũ Quân đang nói cái gì ngược lại là Sở Triết thường xuyên dạy Bạch Vũ Quân nói chuyện lại nghe rõ, không nói hai lời vận chuyển linh lực bỗng nhiên mở mắt ra!
Thoáng mơ hồ hơi rung nhẹ trong hình có một cỗ khí tức tung bay rõ ràng trong đám người, có yêu khí, liếc nhìn một vòng lại không tìm được yêu quái kia.
Sở Triết ngăn Dương Mộc và Từ Linh lại rồi lấy ra bảo kiếm, chuyện không rõ ràng không cần thiết khiến người ta chú ý.
"Vũ Quân, ngươi có thể tìm được yêu quái kia không?"
Nghe vậy, Bạch Vũ Quân gật gật đầu.
"Có thể, nếu gần, xa, không được."
Vận dụng chữ vừa mới học được trả lời, có thể một lần nói ra sáu cái chữ đã khiến Bạch Vũ Quân hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.