Chương 27: Tới Cửa
Thư Nam Trạch
05/05/2021
Tìm thêm một chốc, Bạch Vũ Quân phát hiện mùi càng lúc càng mờ nhạt, yêu quái kia đã đi rồi.
"Sói, đi."
Đã đi cũng không cần thiết đuổi theo, chuyện những tu sĩ xử lý tu sĩ tà phái và yêu ma làm ác ở thành thị bản địa cũng ví như lính đặc chủng ra đường tản bộ phát hiện tung tích tội phạm, tình huống cho phép có thể lên trước giúp đỡ bắt, nếu như tội phạm chạy thì cũng không có liên quan gì đến lính đặc chủng, đơn thuần đó là chuyện của cục cảnh sát địa phương.
Đại đa số thành thị thiên hạ đều có tu sĩ chuyên xử lý tình huống tương tự, nếu con yêu kia đã đi Sở Triết cũng không để ý, tiếp tục du lịch Thanh Uyển.
Bốn người tuyệt đối không ngờ về sau còn có thể gặp con lang yêu kia. . .
Cổng Thanh Uyển, một nam tử không thu hút quay đầu cẩn thận từng li từng tí mắt nhìn bốn bóng dáng trong đám người, đặc biệt là ba người trong đó, phát ra khí thế cách thật xa cũng khiến toàn thân hắn ta căng thẳng không thể không sớm rời đi, hắn ta biết ngày hôm nay đã gặp phải cao nhân chân chính, thân hình ẩn vào đám người bước nhanh biến mất.
"Đi thôi, chúng ta đi xem những thi từ kia một chút." Sở Triết đề nghị xem tác phẩm của những thư sinh kia, thơ từ viết xong đều sẽ treo lên cho người thưởng thức, tài nghệ tự nhiên không tốt để lấy ra bêu xấu, không có tác phẩm truyền đời, phần lớn tìm cái vui vẻ.
"Tốt lắm tốt lắm."
Từ Linh rất vui, đi đầu đi đến hàng lang dài treo thơ.
Bạch Vũ Quân cũng đi qua nhìn nhìn, thơ từ nha, viết chỉ có thể đọc dọc xuống, muốn nói gì chấn thước cổ kim(1) còn chưa đủ cách, so ra còn kém hơn với thi tiên Lý Bạch và các danh nhân khác, cũng không chỉ là khoảng cách dị thời không.
(1) Vang động thời xưa, chói lọi đời nay. Chỉ công nghiệp to lớn.
"Thật sự đều là thơ hay đây, quả nhiên thú vị hơn trên núi." Từ Linh hết sức phấn khởi.
"Không, trên núi có rất nhiều thơ hay, chỉ có điều bình thường ngươi căn bản không chú ý đến mà thôi, tỷ như dưới Liên Hoa Phong có một tảng khắc đá, là đạo nhân tiền bối môn phái Ngũ Vị chế tác."
Mặt mũi Dương Mộc đầy biểu cảm biết ngươi cái gì cũng không nhớ được mà.
"Thật sao?"
Từ Linh cảm thấy không thể tin.
"Chính xác trăm phần trăm."
Câu nói này kích thích Từ Linh, mạnh mẽ trừng Dương Mộc một cái, lúc quay đầu nhìn về phía Sở Triết lập tức thay đổi biểu cảm đáng yêu, trở mặt nhanh chóng khiến Dương Mộc nhìn mà than thở.
Thơ từ viết trên giấy treo hai bên hành lang, gió nhẹ thổi qua tràn đầy mùi mực nồng đậm.
Mực thời cổ cũng không giống như những thứ đồ chơi gay mũi khó ngửi được làm từ hóa chất ở hiện đại, những thành phần hóa chất hợp thành nước mực, làm không cẩn thận ăn phải sẽ khiến cơ quan trong thân thể suy kiệt, mực cổ đại rất an toàn, không cẩn thận ăn hết cũng sẽ không có phản ứng gì quá lớn.
Bước chân nhẹ nhàng, khi Bạch Vũ Quân đi đến trước thi tác nào đó thì rốt cục dừng lại, bài thơ kia khá hay, chữ cũng không tệ, tuy là hơi có vẻ trúc trắc nhưng rất hiếm có, đặc biệt là nhiều tác phẩm chung quanh bình thường như vậy phụ trợ càng lộ vẻ hạc giữa bầy gà.
Hành lang người đến người đi, thư sinh tiểu thư nối liền không dứt, nhao nhao tụ ở trước thi tác mình thích lưu luyến.
Bạch Vũ Quân vừa muốn xoay người rời đi, không nghĩ tới một cước hạ xuống đã dẫm lên chân người khác.
Thư sinh kia ung dung xoay người, một dáng vẻ công tử văn nhã lạnh nhạt, bị người ta đạp chân còn có thể bình tĩnh nhàn nhã khóe miệng mỉm cười như vậy, có thể thấy được ngày bình thường không biết luyện bao nhiêu hồi.
"Ôm, xin lỗi." Bạch Vũ Quân cố gắng nói ra hai chữ này.
Thư sinh kia sững sờ, ngay sau đó thoải mái.
"Không sao, tiểu thư vậy mà có thể thích chữ của tại hạ? Nếu thích cứ việc cầm đi, gặp nhau tức là duyên, còn xin hỏi quý tính tiểu thư nhà ở nơi nào."
Bạch Vũ Quân nhìn chung quanh một chút, hậu tri hậu giác suy nghĩ ra thư sinh này gọi là mình tiểu thư, có điều, bẫy này làm sao lại cũ rích như vậy, vừa mới bị đạp chân là hắn ta cố ý à?
Nhất thời, vừa mới còn cảm thấy bức chữ này không tệ trong nháy mắt cảm thấy thấy làm thế nào cũng không vừa mắt, thế là không trả lời xoay người rời đi.
Thư sinh tức giận, đưa tay muốn bắt bả vai Bạch Vũ Quân.
Đột nhiên thấy hoa mắt một cái trước mặt có thêm một người chặn lại, Dương Mộc khó chịu nhìn nhìn thư sinh chừng ba mươi tuổi này, đáy lòng thầm than dã sử và bất nhập lưu(4) mà thư tịch nói quả nhiên không sai, mấy người đọc sách tốt trong thiên hạ đều biết làm kẻ xấu khiến người ta bội phục, cố ý bắt chuyện thế mà còn muốn động thủ, không biết nếu Đại Bạch bị chọc tức có thể cho hắn ta một chút độc rắn để thanh tỉnh một chút hay không.
(4) Chỉ tư tưởng, lời nói không đâu vào đâu, viển vông; đẳng cấp thấp; không xứng để quan tâm, để xếp loại
Thấy người trẻ tuổi trước mắt tuy là lạ mặt nhưng phong thái bất phàm, thư sinh chỉ có thể nhịn xuống bớt đắc tội với người, đồ trang sức của nữ hài vừa mới kia không quá đáng giá ăn mặc cũng không phải vải vóc đắt đỏ, chắc hẳn không phải con gái người nghèo khổ hoặc chính là hầu gái vũ cơ gia đình giàu có, tìm tới chính chủ nói lên mấy câu hữu ích thỉnh cầu cũng không phải việc khó.
Việc trao đổi thê thiếp rất phổ biến trong thời cổ đại.
Đi xa Bạch Vũ Quân cũng không để ý không vui vừa rồi, vô cùng vui vẻ nhìn văn nhân ngồi phía trước cửa sổ bên trên lầu các ngâm thi tác phú, mỗi khi có thơ hay làm ra kiểu gì cũng sẽ dẫn tới chung quanh một tràn khen hay, càng có không biết túi thơm khăn tay tiểu thư nhà nào đưa lên, ngoài ra còn có các hoa khôi những thanh lâu trong nội thành cũng sẽ chân thành mời về hương khuê để tự sự, tự tiến cử cái chiếu cho tài tử là chuyện rất phổ biến.
Thơ từ không ngừng dẫn đến đám người reo hò, chỉ có Bạch Vũ Quân nghe cảm thấy rất bình thường.
Cũng may những thức ăn kia vô cùng khiến rắn thoả mãn, giá cả coi như hợp lý, Bạch Vũ Quân không có tiền Từ Linh cũng không mang tiền, Dương Mộc vậy mà không biết lấy ở đâu ra một đống bạc, mua một đống điểm tâm ngọt mặc sức mà ăn.
Sở Triết có chút im lặng nhìn Bạch Vũ Quân cầm điểm tâm ngọt bỏ vào trong miệng nhai cũng không nhai trực tiếp nuốt, Từ Linh muốn cùng Bạch Vũ Quân tranh tài ai ăn được nhanh, trong chốc lát liền bại trận.
Thật ra thì thi hội không có ý nghĩa gì, bình thường nghe nhiều thơ từ sẽ càng cảm thấy nhàm chán chết.
Nơi này là thịnh hội dành riêng cho những thư sinh và tiểu thư khuê các đợi gả, thư sinh nhiệt tình có thể thu hút sự chú ý của những tiểu thư, cảm thấy có chút nhàm chán ba người một rắn quyết định về nhà trọ nghỉ ngơi, thật vất vả xuyên qua đám người rời khỏi Thanh Uyển.
Bên trên lầu các Thanh Uyển.
Người thư sinh bắt chuyện Bạch Vũ Quân trước đó đang lấy lòng một vị thiếu niên mặc cẩm phục đắc tiền.
"Trương thiếu gia, vừa mới đó thấy như thế nào?"
Thiếu niên cẩm phục nghe vậy gật gật đầu.
"Không tệ, thanh thuần mảnh mai làm người ta khó mà quên, eo rất nhỏ, chân cũng rất nhỏ, là kiểu mà ta yêu thích, có biết là nhà ai không?"
"Bẩm báo Trương thiếu gia, có người từng gặp ở nhà trọ Tụ Phúc phố Đông, hẳn là người bên ngoài."
"Lang lão đệ đâu? Đêm nay bảo Lang lão đệ mang cô nàng kia tới, nói cho hắn biết đừng gây náo loạn, nếu không sau này cũng đừng hòng lăn lộn ở thành Đồng Lưu này, bản công tử không phải đang nói đùa."
"Vâng, Trương thiếu gia."
Người hầu đi truyền tin, trong lầu các tiếp tục thưởng thức ca múa mỹ nhân uống rượu trước ngực, đại hội thơ từ dưới lầu phảng phất không có bất cứ quan hệ nào với trên lầu. . .
. . .
Đêm khuya.
Một vệt bóng đen không tiếng động chạy nhảy lên lên nóc nhà, hơi chút dừng lại bên trên tòa tháp nào đó, đứng trên đỉnh tháp xác nhận phương hướng nhà trọ Tụ Phúc.
Trong khách sạn.
Bốn gian phòng khách cửa phòng mở ra, ba người một rắn ra khỏi phòng.
Ba người Bạch Vũ Quân cảm giác được có cái gì đang ở gần, mà Sở Triết đã cảm giác được vị trí người kia, bàn tay nhanh chóng kết động tác tay đặc thù làm phép che giấu khí tức, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, Dương Mộc và Từ Linh càng ngáp liên tục, sợ ư? Hoàn toàn không cần thiết, đứng bên người chính là đại đệ tử thân truyền chưởng môn Thuần Dương, nói một lời chân thật, chỉ sợ những trưởng lão Thuần Dương Cung kia cũng không thể chiến thắng Sở Triết, trừ khi cao thủ đỉnh cấp Ma Giáo đích thân đến, nếu không thật sự không có cái gì đáng sợ cả.
Nhìn dáng vẻ hai đệ tử thân truyền Thanh Hư Cung lười nhác không thèm để ý chút nào thì Sở Triết lắc đầu, nếu không. . . khoanh tay đứng nhìn bọn họ phát huy xem sao?.
"Sói, đi."
Đã đi cũng không cần thiết đuổi theo, chuyện những tu sĩ xử lý tu sĩ tà phái và yêu ma làm ác ở thành thị bản địa cũng ví như lính đặc chủng ra đường tản bộ phát hiện tung tích tội phạm, tình huống cho phép có thể lên trước giúp đỡ bắt, nếu như tội phạm chạy thì cũng không có liên quan gì đến lính đặc chủng, đơn thuần đó là chuyện của cục cảnh sát địa phương.
Đại đa số thành thị thiên hạ đều có tu sĩ chuyên xử lý tình huống tương tự, nếu con yêu kia đã đi Sở Triết cũng không để ý, tiếp tục du lịch Thanh Uyển.
Bốn người tuyệt đối không ngờ về sau còn có thể gặp con lang yêu kia. . .
Cổng Thanh Uyển, một nam tử không thu hút quay đầu cẩn thận từng li từng tí mắt nhìn bốn bóng dáng trong đám người, đặc biệt là ba người trong đó, phát ra khí thế cách thật xa cũng khiến toàn thân hắn ta căng thẳng không thể không sớm rời đi, hắn ta biết ngày hôm nay đã gặp phải cao nhân chân chính, thân hình ẩn vào đám người bước nhanh biến mất.
"Đi thôi, chúng ta đi xem những thi từ kia một chút." Sở Triết đề nghị xem tác phẩm của những thư sinh kia, thơ từ viết xong đều sẽ treo lên cho người thưởng thức, tài nghệ tự nhiên không tốt để lấy ra bêu xấu, không có tác phẩm truyền đời, phần lớn tìm cái vui vẻ.
"Tốt lắm tốt lắm."
Từ Linh rất vui, đi đầu đi đến hàng lang dài treo thơ.
Bạch Vũ Quân cũng đi qua nhìn nhìn, thơ từ nha, viết chỉ có thể đọc dọc xuống, muốn nói gì chấn thước cổ kim(1) còn chưa đủ cách, so ra còn kém hơn với thi tiên Lý Bạch và các danh nhân khác, cũng không chỉ là khoảng cách dị thời không.
(1) Vang động thời xưa, chói lọi đời nay. Chỉ công nghiệp to lớn.
"Thật sự đều là thơ hay đây, quả nhiên thú vị hơn trên núi." Từ Linh hết sức phấn khởi.
"Không, trên núi có rất nhiều thơ hay, chỉ có điều bình thường ngươi căn bản không chú ý đến mà thôi, tỷ như dưới Liên Hoa Phong có một tảng khắc đá, là đạo nhân tiền bối môn phái Ngũ Vị chế tác."
Mặt mũi Dương Mộc đầy biểu cảm biết ngươi cái gì cũng không nhớ được mà.
"Thật sao?"
Từ Linh cảm thấy không thể tin.
"Chính xác trăm phần trăm."
Câu nói này kích thích Từ Linh, mạnh mẽ trừng Dương Mộc một cái, lúc quay đầu nhìn về phía Sở Triết lập tức thay đổi biểu cảm đáng yêu, trở mặt nhanh chóng khiến Dương Mộc nhìn mà than thở.
Thơ từ viết trên giấy treo hai bên hành lang, gió nhẹ thổi qua tràn đầy mùi mực nồng đậm.
Mực thời cổ cũng không giống như những thứ đồ chơi gay mũi khó ngửi được làm từ hóa chất ở hiện đại, những thành phần hóa chất hợp thành nước mực, làm không cẩn thận ăn phải sẽ khiến cơ quan trong thân thể suy kiệt, mực cổ đại rất an toàn, không cẩn thận ăn hết cũng sẽ không có phản ứng gì quá lớn.
Bước chân nhẹ nhàng, khi Bạch Vũ Quân đi đến trước thi tác nào đó thì rốt cục dừng lại, bài thơ kia khá hay, chữ cũng không tệ, tuy là hơi có vẻ trúc trắc nhưng rất hiếm có, đặc biệt là nhiều tác phẩm chung quanh bình thường như vậy phụ trợ càng lộ vẻ hạc giữa bầy gà.
Hành lang người đến người đi, thư sinh tiểu thư nối liền không dứt, nhao nhao tụ ở trước thi tác mình thích lưu luyến.
Bạch Vũ Quân vừa muốn xoay người rời đi, không nghĩ tới một cước hạ xuống đã dẫm lên chân người khác.
Thư sinh kia ung dung xoay người, một dáng vẻ công tử văn nhã lạnh nhạt, bị người ta đạp chân còn có thể bình tĩnh nhàn nhã khóe miệng mỉm cười như vậy, có thể thấy được ngày bình thường không biết luyện bao nhiêu hồi.
"Ôm, xin lỗi." Bạch Vũ Quân cố gắng nói ra hai chữ này.
Thư sinh kia sững sờ, ngay sau đó thoải mái.
"Không sao, tiểu thư vậy mà có thể thích chữ của tại hạ? Nếu thích cứ việc cầm đi, gặp nhau tức là duyên, còn xin hỏi quý tính tiểu thư nhà ở nơi nào."
Bạch Vũ Quân nhìn chung quanh một chút, hậu tri hậu giác suy nghĩ ra thư sinh này gọi là mình tiểu thư, có điều, bẫy này làm sao lại cũ rích như vậy, vừa mới bị đạp chân là hắn ta cố ý à?
Nhất thời, vừa mới còn cảm thấy bức chữ này không tệ trong nháy mắt cảm thấy thấy làm thế nào cũng không vừa mắt, thế là không trả lời xoay người rời đi.
Thư sinh tức giận, đưa tay muốn bắt bả vai Bạch Vũ Quân.
Đột nhiên thấy hoa mắt một cái trước mặt có thêm một người chặn lại, Dương Mộc khó chịu nhìn nhìn thư sinh chừng ba mươi tuổi này, đáy lòng thầm than dã sử và bất nhập lưu(4) mà thư tịch nói quả nhiên không sai, mấy người đọc sách tốt trong thiên hạ đều biết làm kẻ xấu khiến người ta bội phục, cố ý bắt chuyện thế mà còn muốn động thủ, không biết nếu Đại Bạch bị chọc tức có thể cho hắn ta một chút độc rắn để thanh tỉnh một chút hay không.
(4) Chỉ tư tưởng, lời nói không đâu vào đâu, viển vông; đẳng cấp thấp; không xứng để quan tâm, để xếp loại
Thấy người trẻ tuổi trước mắt tuy là lạ mặt nhưng phong thái bất phàm, thư sinh chỉ có thể nhịn xuống bớt đắc tội với người, đồ trang sức của nữ hài vừa mới kia không quá đáng giá ăn mặc cũng không phải vải vóc đắt đỏ, chắc hẳn không phải con gái người nghèo khổ hoặc chính là hầu gái vũ cơ gia đình giàu có, tìm tới chính chủ nói lên mấy câu hữu ích thỉnh cầu cũng không phải việc khó.
Việc trao đổi thê thiếp rất phổ biến trong thời cổ đại.
Đi xa Bạch Vũ Quân cũng không để ý không vui vừa rồi, vô cùng vui vẻ nhìn văn nhân ngồi phía trước cửa sổ bên trên lầu các ngâm thi tác phú, mỗi khi có thơ hay làm ra kiểu gì cũng sẽ dẫn tới chung quanh một tràn khen hay, càng có không biết túi thơm khăn tay tiểu thư nhà nào đưa lên, ngoài ra còn có các hoa khôi những thanh lâu trong nội thành cũng sẽ chân thành mời về hương khuê để tự sự, tự tiến cử cái chiếu cho tài tử là chuyện rất phổ biến.
Thơ từ không ngừng dẫn đến đám người reo hò, chỉ có Bạch Vũ Quân nghe cảm thấy rất bình thường.
Cũng may những thức ăn kia vô cùng khiến rắn thoả mãn, giá cả coi như hợp lý, Bạch Vũ Quân không có tiền Từ Linh cũng không mang tiền, Dương Mộc vậy mà không biết lấy ở đâu ra một đống bạc, mua một đống điểm tâm ngọt mặc sức mà ăn.
Sở Triết có chút im lặng nhìn Bạch Vũ Quân cầm điểm tâm ngọt bỏ vào trong miệng nhai cũng không nhai trực tiếp nuốt, Từ Linh muốn cùng Bạch Vũ Quân tranh tài ai ăn được nhanh, trong chốc lát liền bại trận.
Thật ra thì thi hội không có ý nghĩa gì, bình thường nghe nhiều thơ từ sẽ càng cảm thấy nhàm chán chết.
Nơi này là thịnh hội dành riêng cho những thư sinh và tiểu thư khuê các đợi gả, thư sinh nhiệt tình có thể thu hút sự chú ý của những tiểu thư, cảm thấy có chút nhàm chán ba người một rắn quyết định về nhà trọ nghỉ ngơi, thật vất vả xuyên qua đám người rời khỏi Thanh Uyển.
Bên trên lầu các Thanh Uyển.
Người thư sinh bắt chuyện Bạch Vũ Quân trước đó đang lấy lòng một vị thiếu niên mặc cẩm phục đắc tiền.
"Trương thiếu gia, vừa mới đó thấy như thế nào?"
Thiếu niên cẩm phục nghe vậy gật gật đầu.
"Không tệ, thanh thuần mảnh mai làm người ta khó mà quên, eo rất nhỏ, chân cũng rất nhỏ, là kiểu mà ta yêu thích, có biết là nhà ai không?"
"Bẩm báo Trương thiếu gia, có người từng gặp ở nhà trọ Tụ Phúc phố Đông, hẳn là người bên ngoài."
"Lang lão đệ đâu? Đêm nay bảo Lang lão đệ mang cô nàng kia tới, nói cho hắn biết đừng gây náo loạn, nếu không sau này cũng đừng hòng lăn lộn ở thành Đồng Lưu này, bản công tử không phải đang nói đùa."
"Vâng, Trương thiếu gia."
Người hầu đi truyền tin, trong lầu các tiếp tục thưởng thức ca múa mỹ nhân uống rượu trước ngực, đại hội thơ từ dưới lầu phảng phất không có bất cứ quan hệ nào với trên lầu. . .
. . .
Đêm khuya.
Một vệt bóng đen không tiếng động chạy nhảy lên lên nóc nhà, hơi chút dừng lại bên trên tòa tháp nào đó, đứng trên đỉnh tháp xác nhận phương hướng nhà trọ Tụ Phúc.
Trong khách sạn.
Bốn gian phòng khách cửa phòng mở ra, ba người một rắn ra khỏi phòng.
Ba người Bạch Vũ Quân cảm giác được có cái gì đang ở gần, mà Sở Triết đã cảm giác được vị trí người kia, bàn tay nhanh chóng kết động tác tay đặc thù làm phép che giấu khí tức, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, Dương Mộc và Từ Linh càng ngáp liên tục, sợ ư? Hoàn toàn không cần thiết, đứng bên người chính là đại đệ tử thân truyền chưởng môn Thuần Dương, nói một lời chân thật, chỉ sợ những trưởng lão Thuần Dương Cung kia cũng không thể chiến thắng Sở Triết, trừ khi cao thủ đỉnh cấp Ma Giáo đích thân đến, nếu không thật sự không có cái gì đáng sợ cả.
Nhìn dáng vẻ hai đệ tử thân truyền Thanh Hư Cung lười nhác không thèm để ý chút nào thì Sở Triết lắc đầu, nếu không. . . khoanh tay đứng nhìn bọn họ phát huy xem sao?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.